Xuyên Qua Mạt Thế Chỉ Mong Sống Qua Ngày

Chương 14 - Mạc Vân (Thượng)

/14


Mí mắt nặng trĩu khiến Mạc Vân không thể mở mắt ra nổi nhưng các giác quan khác lại hoạt động mạnh mẽ một cách khác thường. Mạc Vân cảm thấy mình đang nằm trên một mặt sàn cứng, cơ thể dường như vẫn đang di chuyển, vậy là cô đang nằm dưới sàn chiếc xe đã cứu cô lên rồi. Nhưng xe chỉ đi them một đoạn nữa thì bất chợt phanh lại, cả người Mạc Vân xóc lên một cái rồi xụi lơ nằm đó. Có ai nhảy ra khỏi xe, rồi những tiếng ồn ào như gió rít vang lên, cả những tiếng gầm gào của lũ tang thi nữa. Thì ra chiếc xe bị tang thi tấn công, còn người xuống chiến đấu xem chừng là có dị năng. Mạc Vân đang nằm im nghe ngóng tình hình thì lại nghe thấy trong xe có tiếng nói chuyện:

– Tại sao chuyện này lại xảy ra? Mình không muốn chết, không muốn!

Một giọng nữ hoảng sợ kêu lên, ngay sau đó là một giọng nam an ủi nghe thật dịu dàng mặc dù cũng có chút run rẩy khiếp sợ:

– Không sao, Lạc Viên à, không sao, chẳng phải đã có nhóm Tử Lãm bảo vệ chúng ta sao?

– Mấy người đó sao lại có khả năng kỳ lạ còn chúng ta thì không? Có phải sau này họ cũng biến thành quái vật rồi ăn chúng ta luôn không?

Giọng nữ nghe đến đây thì rít lên như thể oán hận lắm với chính những người đang bảo vệ cô ta vậy, sau đó còn tự chủ trương:

– Kha Tuấn, hay anh lái xe chạy luôn đi, trên xe này ngoài Tử Lãm ra cũng chỉ còn anh biết lái xe, cho bọn họ ở đấy đánh quái, chúng ta cũng gần tới khu Z rồi. Họ tài giỏi thế chắc không sao đâu, còn chúng ta lỡ may bị con quái nào xông vào thì chết cả nút.

Người con trai tên Kha Tuấn ỡm ờ do dự một hồi mới nói:

– Chúng ta không thể cứ thế bỏ đi, như vậy là phản bội bạn bè, nhất là họ lại đang bảo vệ chúng ta.

– Đúng thế, Kha Tuấn nói phải, cô sao lại có thể đối xử như vậy với Tử Lãm, chính cô ấy đã cứu chúng ta, bảo vệ chúng ta.

Một đám người nhao nhao theo phe chính nghĩa mà quên rằng khi nãy lúc cô gái tên Lạc Viên này nói xấu nhóm người kia thì họ cũng chỉ im lặng.

– Tôi có nói sai sao? Các người mang ơn họ nhưng có ai không sợ họ chứ?

Mạc Vân thầm phỉ nhổ trong lòng, đúng là một đoạn thoại chuẩn chỉnh trong ngôn tình mạt thế aka thể loại thánh mẫu nữ chính bị thiên hạ hàm oan đây mà.

– Cho dù có thoát khỏi đây, thoát khỏi bọn họ thì chúng ta cũng sẽ sớm chết đói thôi, lúc nãy tôi thấy Tuyết Cẩm trước khi xuống xe còn cầm theo bọc đồ ăn của chúng ta. Tử Lãm lái xe thì cũng đánh quái rồi, chẳng phải chúng ta đang bị vây hãm ở đây sao?

– Tôi nói đúng chưa?

Lạc Viên nói vẻ khoái trá khi suy nghĩ của mình được người khác đồng tình.

– Là bọn họ muốn giữ chúng ta vì mục đích gì đó chứ cũng chẳng tốt bụng muốn cứu chúng ta đâu.

Không khí trong xe bỗng trầm hẳn xuống. Rõ rang bản chất con người đã lộ ra khi gian nan tới. Mạc Vân cảm thấy chua xót, tất cả mọi người cũng chỉ vì mạng sống của chính mình, không sai, nhưng đáng trách là kẻ đã khơi mào lên chuyện này. Trước đây cô có nghe ai nói, kẻ trộm xe không đáng trách bằng người chủ xe đã bất cẩn không khóa chiếc xe của mình. Vì có khi kẻ trộm không có ý định ăn trộm nhưng vì trông thấy chiếc xe quá dễ lấy nên mới nảy sinh lòng tham, mà con người không phải ai hay bất cứ lúc nào cũng có thẻ kiềm chế những tính ác trong mình. Bởi vậy, có thể nói, con người sống trên đời nếu không có sự tương trợ nhau thì sớm muộn đều biến thành cùng một loại người bị cái ác chi phối.

– Vậy chúng ta phải làm sao? Mình . . . mình đói lắm rồi.

Một giọng nữ khàn khàn yếu ớt vang lên, rõ là giọng của người đã bị đói mấy hôm.

– Hình như con bé mà chúng ta cứu lên hôm trước có đồ ăn thì phải. Lúc tớ kéo nó lên có ngửi thấy như mùi bánh quy trong balo của nó.

Rồi Mạc Vân nghe thấy những tiếng xôn xao nho nhỏ vang lên, lại thêm những tiếng bước chân nhè nhẹ như muốn tiếp cận chỗ cô nằm. Mạc Vân không có chút sức lực nào để tự vệ chứ đừng nói là phản kháng, thôi thì cũng chỉ còn chút thức ăn, giữ được ngày một ngày hai chứ cũng chăng kéo dài nổi đến hết mạt thế, mà không ăn ngay có khi còn hết hạn, lúc đó chưa chết vì mạt thế có khi đã lăn đùng ra vì tiêu chảy rồi. Vì vậy, Mạc Vân vẫn ngoan ngoãn nằm yên, cơ thể này thật sự cần tĩnh dưỡng.

Khi những bước chân sàn sạt tiến lại gần cô hơn và một bàn tay vươn tới định túm lấy cái balo của cô thì lại một giọng nữ khác vang lên:

– Các người đang làm cái gì thế?

Đó là một giọng nữ hùng hổ như nữ vương, Mạc Vân có thể nhận ra chút hống hách cùng đe dọa trong đó. Ngay sau đấy chiếc xe rung lên, dường như có thêm mấy người nữa leo lên xe, cô đoán chừng là những người xuống giết tang thi mà mấy người trên xe vừa nhắc đến.

– Tuyết Cẩm, có gì từ từ nói, hùng hổ như vậy làm gì, đều là bạn học cả mà.

Lại một giọng nữ khác dịu dàng vang lên như thánh nữ khiến người khác nghe được mà tự động thấy mình nhỏ nhen.

– Tử Lãm, không có gì đâu, chúng tôi chỉ là muốn tới xem cô bé cứu được hôm trước thế nào, từ lúc đó đã gần hai ngày mà chỉ thấy nó nằm im.

Giọng nam tên Kah Tuấn vang lên nghe như lấy lòng nhưng vào tai Mạc Vân lại thành một đoàn dối trá vì rõ ràng bọn họ định cướp đồ của cô.

– Đừng có nói dối, tôi thấy rõ mấy người định lấy cái balo của con bé, mấy người tính làm gì? Trộm đồ của một đứa nhóc sao? Đúng là đê tiện!

– Cô nói ai đê tiện? Lúc này là lúc nào rồi mà còn tính làm thánh nữ? Nó cứ nằm đó chẳng biết chết hay chưa còn chúng tôi thì đang chết dần vì đói khát đây, cô thì giữ đồ ăn, có phải các người cậy có sức mạnh quái quỷ kia rồi muốn xưng vương xưng tướng hay không?

Lạc Viên la hét khi có người động chạm tới mình khiến Mạc Vân cảm thấy inh tai nhức óc. Cô chỉ muốn yên lặng tĩnh dưỡng một chút, vậy mà. Kéo theo đó là cả một xe nhao nhao chống đối

Những thanh âm choe choé đó còn chưa đủ thì lại một tiếng kim loại va chạm thật lớn vang lên:

– Im hết đi! Xưng vương xưng tướng thì sao? Lúc này chúng tôi còn phải bảo vệ các người, các người cớ gì một ngày ba bữa ngồi không rồi chờ ăn? Đúng vậy, lúc này là lúc nào? Chính là lúc kẻ mạnh làm vua đấy? Nếu không vừa lòng thì biến, tự mà đi nơi khác, đây cũng không rảnh.

– Được rồi, Tuyết Cẩm, Lạc Viên, hai người đừng cãi nhau nữa, giờ là lúc chúng ta cần đoàn kết. Thực phẩm không còn nhiều mà chúng ta còn phải đi cả chặng đường nữa mới tới khu Z nên phải tiết kiệm. Hiện giờ mọi người chỉ đói một chút nhưng vẫn còn chịu được, ráng đi qua khu này tới gần khu đô thị thì mình sẽ đi kiếm thêm đồ ăn.

Giọng nữ dịu dàng ban nãy lại lên tiếng xoa dịu tinh thần mọi người. Quả nhiên thánh nữ có khác, không khí trên xe dịu đi hẳn, ngay cả Lạc Viên đỏng đảnh vừa rồi còn phản đối cũng phải chấp nhận.

– Tử Lãm, khi nãy. . . quả thật . . . mình. . . đứa bé

Tên Kha Tuấn kia lắp bắp định giải thích lại với cô gái tên Tử Lãm về chuyện ban nãy có ý định chôm đồ của Mạc Vân. Nghe đến đây, Mạc Vân cũng đủ hiểu tình tiết cẩu huyết trong một bộ ngôn tình, mạt thế, thánh nữ điển hình, tên Kha Tuấn này hâm mọ và yêu thích cô gái tên Tử Lãm nhưng rất tiếc vì Tử Lãm là thánh nữ cường đại có bàn tay vàng nên cần một nam cường bảo vệ, mấy vai phụ như Kha Tuấn chỉ là bậc thang tô vẽ cho hào quang của chị. Còn nữ phụ Lạc Viên chính là nhân vật ở thế đối lập, được tô thật đen để làm nổi màu trắng thuần khiết của thánh nữ kia. Đang miên man nghĩ lung tung, Mạc Vân chợt cảm thấy có người tới gần mình, rồi một đôi tay man mát dịu dàng đặt lên trán cô, lại một thanh âm trầm ấm dễ nghe của một cô gái khác vang lên:

– Không bị sốt! Chắc con bé mệt quá nên mới ngủ mê man như vậy.

Sau đó cô ấy lấy chai nước quý giá ra, đỡ lấy gáy của Mạc Vân rồi nhẹ nhàng đổ một chút vào miệng cô. Mạc Vân cũng nhẹ nhàng nuốt xuống, cảm giác khoan khoái, thì ra đã lâu rồi cô chưa uống miếng nước nào. Rồi cô gái đặt Mạc Vân trở lại như cũ, kéo vạt áo khoác rộng lùng thùng của Mạc Vân lên che chắn kỹ cho cô rồi đi lại chỗ đám người kia.

– Con bé không sao thì tốt, cứ để nó nghỉ ngơi!

Tuyết Cẩm nói, xem ra cô gái này chỉ có chút hống hách chứ không hề xấu bụng. Mới nghĩ đến đấy, thân thể trẻ con của Mạc Vân lại nhanh chóng lịm đi, chỉ còn cảm nhận được một chút xóc nảy khi xe tiếp tục lăn bánh mà thôi.

– Như Lan, có chuyện gì vậy?

Tuyết Cẩm thấy bạn mình cứ nhìn nhìn bàn tay thì hỏi.

– Không có gì! Hình như con bé ra hơi nhiều mồ hôi nên mới dính dấp thế này.

Nói rồi cô gái tên Như Lan dùng khăn chùi bàn tay nhớp nháp của mình. Cô chưa từng thấy qua loại mồ hôi nào lại dính nhớp đến vậy. Như Lan khẽ liếc nhìn cô bé gái nhỏ xíu đang nằm co ro dưới góc xe rồi quay lại vị trí trực chiến của mình.

———

Lần thứ hai Mạc Vân tỉnh lại cũng là lúc chiếc xe dừng lại. Cô chẳng biết mình đã ngủ mất bao lâu rồi nhưng cảm thấy cơ thể tốt hơn nhiều, nhẹ nhõm và có chút khoan khoái đến khác lạ. Sau một thời gian dài chỉ ngủ, không ăn không uống gì mà cơ thể lại có thể khoan khoái, chẳng phải rất lạ sao?

Mơ hồ nghe thấy tiếng người to tiếng bên ngoài, lại có tiếng như kim loại va vào nhau, Mạc Vân đoán lại có kẻ địch rồi. Thử cử động tay chân, vẫn ngon lành, nhưng có thứ gì đó dính dấp, nhớ nháp trên da của mình, Mạc Vân nhíu mày rồi vạch tay áo lên. Cô kinh hoảng khi thấy dưới lớp quần áo, tay mình bị bao trong một lớp nhầy màu nhờ nhờ, cô kiểm tra toàn cơ thể, chỗ nào cũng có. Mạc Vân sờ lên mặt mình, cũng dính dấp như vậy.

– Mấy cô em không chiến nổi các ông đâu! Khồn hồn thì đầu hàng giao đồ ăn, xe đây thì các ông tha cho, mấy em trông cũng ngon lành, ở bên mua vui cho các ông cũng được!

Một giọng cợt nhả vang lên, xem ra lần này đụng độ không phải tang thi mà là người xấu rồi, nếu ở cổ đại có thể gọi là thổ phỉ được. Mạc Vân đang định bước lên đầu xe ngó ra ngoài cửa sổ xem một chút, từ dưới góc xe chẳng nhìn thấy cuộc chiến bên ngoài chút nào.

– Con nhóc, đứng yên ở đó, đừng có lại gần tụi này!

Là giọng nữ của Lạc Viên. Mạc Vân ngước lên nhìn thì thấy cô ta dùng tay bịt mũi, cả năm người đứng bên cạnh cũng làm động tác y chang. Mạc Vân máy móc đưa cánh tay lên ngửi ngửi, ừ đúng là không dễ chịu lắm nhưng làm gì đến nỗi khó ngửi nhỉ?

– Cả người mày bốc mùi như xác chết ấy, nói thật đi, có phải mày bị bọn quái vật kia cắn rồi lây bệnh rồi không?

Mạc Vân thấy dáng vẻ của bọn họ kinh hoảng như vậy thì nhìn lại hình bóng mình qua kính cửa sổ của xe. Tóc tai bù xù, mặt mày nhớp nhúa đen bẩn lại thêm cái mùi khó ngửi trên người, có vẻ chỉ mình cô mới không thấy nó khó chịu thôi thì phải. Nhưng Mạc Vân và mấy người trên xe đều không biết rằng hai ngày nay xe họ đi không gặp đám tang thi nào, là do chính cái mùi này giúp.

Trận chiến bên ngoài xe vẫn đang tiếp diễn, chỉ nghe Tuyết Cẩm thô lỗ cao ngạo mắng chửi lại:

– Đồ súc vật! Cùng là con người các người còn làm ra loại chuyện này!

– Vì là con người với nhau nên các ông mới chịu thiệt chấp nhận cưu mang mấy cô em chứ không là các ông đã chặt đầu hết cả lũ rồi.

Lại một giọng đểu cáng khác vang lên sau đó là một tràng cười bất nhã dâm ô khiến mấy người trong xe cũng phải rùng mình.

Mạc Vân nhìn ra ngoài cửa xe, xem ra thực lự của hội thánh nữ vẫn chưa gọi là mạnh lắm, bên kia là hai gã đàn ông to cao, kẻ thì mặc đồ bảo hộ lao động, kẻ thì mặc đồ như công sở, áo sơ mi cũng lấm bẩn, xem ra cũng là một đội ô hợp cùng chí hướng, cùng phẩm cách. Gã mặc sơ mi đưa tay lên, một quả cầu lửa lớn chừng cái bát cơm xuất hiện. Bên này thánh nữ Tử Lãm cũng vung tay tạo một cơn gió lớn.

– Ngu ngốc, gió chỉ có thể làm lửa của ta lan rộng thêm ra thôi.

Gã đàn ông nói lớn rồi quăng quả cầu lửa đi, bị gió của Tử Lãm chặn lại nhưng nó không hề tắt mà lại có xu hướng lớn hơn.

– Không ổn! Để tớ lo!

Như Lan lúc này cũng định xung trận nhưng còn chưa tung đòn đã bị một tia sét chặn lại.

– Cô em là của ông!

Là gã đàn ông mặc đồ bảo hộ lao động. Trên tay gã xuất hiện thêm một quả cầu sấm sét khiến Như Lan nhíu mày. Dị năng của cô cũng là lôi nhưng không mạnh đến như vậy, chỉ sợ không địch nổi gã. Dù biết vậy nhưng Như Lan vẫn cắn răng tạo một loạt những tia sét bao quanh người vừa để phòng thủ vừa để tấn công.

– A, cùng loại với nhau rồi, nhưng xem ra cô em vẫn yếu lắm, chắc chưa được hấp thu …

– Lão Tống, im miệng!

Gã mặc sơ mi gầm lên khiến gã mặc đồ bảo hộ co rúm lại.

– Ta lỡ lời, lão Dương đừng giận, ha ha!

Ba cô gái nhíu mày, lũ người này nhất định biết chuyện gì rồi.

Mạc Vân lại thầm nghĩ, lẽ nào bọn chúng đã hấp thu tinh hạch trong đầu tang thi? Nhưng như vậy nghĩa là đã xuất hiện tang thi thăng cấp?

– Bọn họ sẽ thua mất, chúng ta rồi sẽ ra sao? Hu hu hu

Một loạt những tiếng khóc chói tai từ phía ba nữ sinh bên cạnh khiến Mạc Vân cau mày. Cô hiện đang là trẻ con còn chưa thèm khóc, ba người họ nháo cái gì, còn hai cái tên nam sinh kia, chân đang nhũn ra chỉ biết run rẩy còn không nghĩ cách cứu bạn mình. Tại sao đoàn người này ngoại trừ ba thánh nữ kia thì toàn người vô dụng vậy? Chẳng phải trong các truyện hay nói, ít nhất trong đám người cũng phải có đến một, hai người không dị năng nhưng có khí phách chứ. Mạc Vân cũng mặc kệ bọn họ, tiếp tục quan sát tình huống bên ngoài, xác thực ba cô gái đang ở thế hạ phong. Cô cũng định ra tay giúp chút ít, ít ra có thể tạo màn phòng ngụ hay ẩn thân gì đó nhưng không biết có thể hỗ trợ được bao lâu, thật sự nếu trong tình huống cấp bách không lối thoát, cô cũng nghĩ chỉ bảo vệ bản thân mình đã là tốt lắm rồi.

Nhưng khi chùm tia sét của tên họ Tống giáng gần xuống ba cô gái thì một màn chắn sét khác cường đại hơn đã chặn trước họ, rồi một giọng đàn ông giõng dạc vang lên:

– Lũ khốn! Nhìn vậy mà đi bắt nạt ba cô gái nhỏ, thật không còn tính người. Xem ông đây hôm nay làm sao thu thập các người!

Người đàn ông đó bước xuống từ một chiếc xe tải thùng, cả người tô lớn vận đồ lao động nhếch nhác, râu tóc xồm xoàm, nhìn mặt ông ta, Mạc Vân nghĩ ngay đến Trương Phi.

Nhưng người đàn ông đó rất mạnh, chỉ một trận quần nhau với hai tên súc sinh kia đã đại thắng, trói gô chúng lại. Tử Lãm chân thành cảm ơn người nọ, ông cũng chỉ khoát tay nói tiện tay giúp người. Hoá ra người đàn ông này là tài xế lái xe tải đường trường, tên Trương Phong, đang trên đường vận chuyển hàng thì gặp mạt thế, ông bèn dùng xe của mình chạy thẳng tới quân khu gần nhất nhưng vì gặp nhiều chướng ngại, lại giúp nhiều người nên mãi vẫn chưa tới được quân khu Z như dự tính. Nhìn đoàn xe của Tử Lãm, ông hỏi họ đi đâu, cả đám trên xe nhao nhao họ cũng muốn đi quân khu Z, nhìn ông ta mạnh như vậy, Mạc Vân biết là họ muốn đổi người bám víu. Tử Lãm nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:

– Thực ra cháu muốn tới Thành phố K bên cạnh Thành phố A trước, người em họ của cháu đang ở đó, cậu bé sống biệt lập với thế giới bên ngoài, không biết có làm sao không. Trong đại gia đình nhà cháu cũng chỉ còn hai chị em nên cháu muốn qua đón em ấy.

Nghe được lời này của Tử Lãm, Lạc Viên nhảy xổ ra chỉ vào mặt cô:

– Thì ra cô đã dự tính trước, em họ cô còn quan trọng hơn chúng tôi, đúng là không thể biết được, xém chút nữa đã bị cô hại chết.

Mạc Vân lại ngẩn người, có nhầm không, không hiểu làm thế nào mà cô ta sống được tới tận bây giờ lại còn đổ tội cho người đã cưu mang mình nữa. Thật sự là vai nữ phụ khó đỡ mà. Như Lan âm trầm nhìn Lạc Viên nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:

– Chúng tôi cũng chưa từng để cô đánh với quái vật, cũng chưa từng nghĩ sẽ bỏ cô lại đi cứu em của Tử Lãm, sao cô có thể gắp lửa bỏ tay ngươi như thế?

– Nhóm Hội học sinh các cô lúc nào cô ra cái vẻ thánh nữ, dương dương tự đắc, đúng là chỉ có mạt thế mới lộ rõ bản chất con người.

Đúng là vậy, Lạc Viên đã quên trước đây cô ta dù ghen ghét nhưng vẫn xu nịnh bợ đỡ ba người này thế nào rồi, chỉ vì tên Kha Tuấn mà cô ta thích lại đi tôn sùng Tử Lãm nên cô ta càng được thể ghen tức với ba thánh nữ kia. Mạc Vân lắc đầu, cô muốn tách khỏi nhóm người này.

– Vậy các cô tính sao?

Trương Phong gãi đầu, ông cũng không hiểu có mẫu thuẫn gì với đoàn người này, ông chỉ muốn mau chóng tìm được chỗ trú an toàn cho bản thân và mọi người trên xe của mình thôi.

– Vậy ai muốn theo bác Trương tới quân khu Z trước thì cứu tự nhiên, chúng tôi sẽ cùng Tử Lãm tới Thành phố K, cũng tránh cho chúng tôi vướng tay vướng chân lại còn khó chịu cái tai nữa.

Là Tuyết Cẩm lên tiếng, Mạc Vân thích cô gái này.

– Cô nói gì?

Lạc Viên phản pháo nhưng đã bị Kha Tuấn níu lại. Cậu ngước nhìn Tử Lãm với vẻ thương hương tiếc ngọc rồi nói:

– Như vậy vô cùng nguy hiểm, sao chúng ta không tới quân khu Z trước rồi nhờ người ta qua Thành phố K cứu người, chẳng phải hai nơi đó khá gần nhau sao? Sao các cậu phải cực như vậy làm gì, đi với bác Trương an toàn hơn nhiều, các cậu thân gái dặm trường như vậy thật đáng lo ngại.

– Cậu nên lo cho thân mình trước đi đã.

Câu nói thẳng thừng của Tuyết Cẩm khiến Kha Tuấn nghẹn họng, cậu ta cho cô một ánh mắt thù ghét không che giấu, Tuyết Cẩm cũng dương dương đón nhận, chẳng thèm bận tâm.

– Vậy các cháu định thế nào? Xe của ta thì còn rất nhiều chỗ, ta có chuyển ít hàng là thực phẩm nên cũng đủ cho mọi người.

– Bọn cháu chỉ cần chiếc xe của mình và một chút đồ ăn nước uống, còn lại phiền bác Trương chăm sóc cho mấy bạn này.

– Không được! Cái xe đó là của chung, sao các cô có thể lấy, còn đồ ăn nước uống nữa, ai nói các cô được phân chia mang đi?

– Vậy cậu có quyền gì, Lạc Viên? Thực phẩm này là do chúng tôi lấy được, chia cho các cậu cũng là trách nhiệm. Xe này cũng chỉ có chúng tôi lái được, nếu cậu lái được thì tôi nhường nhưng mấy người chi xe lớn xe nhỏ để làm gì trong khi có thể vào thùng xe mà ngồi?

Lạc Viên thầm nghĩ trên đó chắc chắn vừa đông người lại vừa hôi hám, không chịu được cô ta quay ra Trương Phong trống không hỏi:

– Trên xe bác có ai lái được xe?

– Kỳ thật tôi cứu được toàn nông phụ, đa phần là phụ nữ với trẻ con, còn một cô cảnh sát bị thương, cô ấy chắc biết lái nhưng giờ thì đi không nổi còn lái gì được.

Lạc Viên lâm vào bế tắc, cô ta cắn cắn môi không chịu, rất muốn nói hãy dùng dây thừng buộc cái xe này vào xe tải kéo đi nhưng nhìn vẻ âm trầm của đoàn người quanh mình thì đành câm nín.

Cuối cùng cũng quyết định cho năm nữ, nam sinh kia lên xe của bác Trương. Nhóm Tử Lãm chỉ lấy một thùng nước khoáng và lương khô, còn lại đưa hết cho bác Trương. Lúc chuyển xong đồ, Như Lan mới nhớ đến cô bé ở trên xe mình, còn không biết cô bé đã tỉnh chưa. Cô đi xuống mới thấy Mạc Vân đang ngồi thọt lỏm ở cái ghế cuối xe, tay ôm balo, mắt nhìn ra ngoài cửa kính. Như Lan thấy cô bé tỉnh thì hỏi thăm:

– Em gái đã tỉnh rồi? Em không sao chứ?

– Cảm ơn các chị đã giúp em! Em khá hơn nhiều rồi!

Mạc Vân đã lấy khăn lau sạch mặt, cổ và hai tay mình, còn lớp nhớp nhúa bên dưới quần áo thì đành chơ thời cơ khác tìm nơi tắm rửa thôi.

Thấy Như Lan lại gần mình cũng hơi nhíu mày, Mạc Vân đoán mùi trên người mình vẫn tệ lắm, liền nói:

– Em đã cả tuần không tắm, lại từng ngã xuống cống nên người bốc mùi kinh lắm, cứ để em ngồi dưới này được rồi.

– Nhưng bọn chị đang tính đi đường khác nên đã để mấy người kia qua xe bác Trương bên ngoài, họ sẽ tới quân khu an toàn hơn, lại có dị năng giả mạnh như bác Trương bảo hộ nữa, chị nghĩ em nên qua đó.

Đúng là Mạc Vân muốn tới quân khu Z thật nhưng cô lại không tin đoàn người kia, một mình Trương Phong đó liệu cầm cự được bao lâu? Lại còn nhiều người như vậy, đến lúc nguy cấp sẽ không chết vì tình huống mà chết vì tâm phiền ý loạn vì bạo động. Mạc Vân cười cười với Như Lan:

– Chưa biết bên nào an toàn hơn bên nào nhưng em tin các chị hơn.

Nghe lời nói chắc nịch đó của một cô bé con, Như Lan cảm động, cái cảm giác được tin tưởng trong thời loạn lạc này như một thức trách nhiệm nhưng có thứ trách nhiệm thì nặng nề, cũng có thứ lại là nguồn động viên khiến tinh thần người ta đi lên. Mạc Vân chính là cho cô cảm giác thứ hai.

– Vậy em cứ tự nhiên, chị là Như Lan, chị tóc dài ngang vai kia là Tử Lãm, còn chị tóc ngắn như con trai kia là Tuyết Cẩm.

Tử Lãm và Tuyết Cẩm nghe từ đầu chí cuối câu chuyện thì vui vẻ giơ tay chào cô bé.

– Còn em là Mạc Vân! Rất vui được đi cùng các chị!

Trong thoáng chốc, dường như Mạc Vân đã nhớ ra cô là đang ở trong thế giới của câu chuyện nào rồi.

/14

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status