Edit: Thanh Thạch
Thời gian trôi qua nhanh, xa cách gần năm tháng, cuối cùng Lê Húc cũng trở lại kinh thành.
Tiết trời cuối thu đã giá lạnh rồi, Lê phủ bắt đầu đốt sàn sưởi.
Lâm Dĩ Hiên nhận được tin của nhi tử, từ ba ngày trước đã dọn dẹp, thu dọn sân phòng thật sạch sẽ, cả ngày kiễng chân đứng ở cửa ngóng trông.
Hôm trở về, người một nhà đã sớm chờ ở cửa.
Lê Húc cao, gầy, đen, thoạt nhìn càng thêm trầm ổn.
Lâm Dĩ Hiên thương nhi tử, vừa nhìn thấy Lê Húc liền chạy đến giữ chặt hắn cẩn thận đánh giá, một tràng hỏi han ân cần.
Lê Húc mỉm cười đáp lại, đối với đa thân quan tâm, hắn luôn luôn kiên nhẫn.
Lê Diệu Nam cực kỳ vừa lòng, quả nhiên, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, nhi tử một mình ra ngoài một chuyến, cả người tựa hồ đều lắng đọng xuống, càng có vẻ thành thục, làm việc cũng càng có trước sau.
“Ca—-” Lê Thần vui vẻ vẫy tay, ánh mắt thật to cong thành trăng non.
“Đại ca! Ta rất nhớ ngươi.” Lê Hi không cam lạc hậu, giang rộng hai tay chạy qua ôm.
Lê Húc cong khóe môi, ghét bỏ lườm hắn một cái, vội vàng lắc mình né tránh.
Lê Hi chạy vào khoảng không, ánh mắt u oán quay đầu lên án mà nhìn đại ca mình.
Tâm tình Lê Húc vô cùng tốt, mấy ngày liền ngồi xe mệt nhọc vừa nhìn thấy người thân trong nháy mắt trở thành hư không, chỉ còn lại vui mừng ấm áp tràn đầy cõi lòng. Hắn vỗ vỗ đầu đệ đệ, cười nói: “Đi thôi.”
Lê Hi bất mãn vuốt tóc, oán giận nói: “Đại ca, không được sờ đầu nam nhân.”
Lê Húc dở khóc dở cười, cười nhạo một tiếng, cao thấp đánh giá hắn, nói: “Chưa đủ lông đủ cánh lại còn nam nhân, học ai cái bộ dạng này đấy!”
Lâm Dĩ Hiên nghe nhi tử nói, trong lòng không khỏi buồn cười, Húc Nhi đã lớn rồi, không biết lúc nào thì mang tức phụ về cho y xem.
Lê Hi mất hứng, nắm chặt tay quơ quơ, giương cằm ngạo nghễ nói: “Đệ đệ ta lấy một địch năm, so với đồng lứa không hề có đối thủ, ai không khen ta là nam nhân, khen ta kiên cường, ngay cả bá phụ còn muốn cho ta vào trong quân đấy.”
Lê Húc yên lặng một chút, hỏi: “Ngươi có tính toán gì không?”
Lê Hi lắc đầu như trống bỏi: “Không đi, mệt chết người.”
Lê Thần sôi nổi chạy tới, nói xen vào: “Nhị ca nói hắn thích hoành tẩu, trong quân nhiều quy củ lắm, hắn mới không chịu đâu.”
Gánh nặng trong lòng Lê Húc liền được cởi bỏ, tâm tình tốt hơn. Lê gia hiện giờ vinh quang cực điểm, phụ thân là Đế sư, hắn lại đứng đầu khoa cử, năm sau có lẽ còn có thể lấy danh Trạng nguyên, đường quan văn, hắn và phụ thân đã chiếm hết thượng phong. Nếu đệ đệ muốn tòng quân, hoàng gia nhất định không cho phép.
Lê Hi cười hì hì, tươi cười sáng lạn không chứa một tia lo lắng, hắn hiểu được tâm sự của đại ca, cũng hiểu được băn khoăn của hoàng gia. Kỳ thực, nếu so ra, hắn càng thích làm một nhị thế tổ, hắn biết rõ tính tình của mình, chịu không nổi quan trường cong cong nhiễu nhiễu, nếu không hắn đã không cẩn thận nhẫn nhịn. Hắn muốn làm quan là chuyện nhỏ, phá hỏng bố cục của Hoàng Thượng mới là chuyện lớn, đến lúc đó phụ thân với đại ca cũng không dễ nói, việc nhỏ không xong sẽ hỏng việc lớn.
Lê Húc tức giận trừng hắn, cho mình là con cua sao, hoành với chả tẩu.*
(*Hoành tẩu nghĩa đen là đi ngang.)
Lê Thần chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhìn nhị ca, ngọt ngào cười: “Ta ăn ngay nói thật.”
Ai, tiểu bá vương không còn cách nào khác, tiểu đệ vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, hắn thương còn không kịp, sao nỡ trách cứ, vừa rồi khẳng định là tiểu đệ nói lỡ, tuyệt đối không phải nó cố ý.
“Tiểu trứng thối.” Lê Hi đảo mắt, dùng sức xoa đầu tiểu đệ, cười hắc hắc rồi lắc mình chạy như bay.
“A!” Lê Thần kinh hô: “Đáng ghét, huynh đừng chạy.”
Hai huynh đệ cười cười nháo nháo truy đuổi nhau, trong sân tràn ngập tiếng cười.
Lê Húc nhìn hai đệ đệ chơi đùa, trong lòng buồn cười, tâm tình tựa hồ cũng theo tiếng cười của bọn họ mà bay lên. Chỉ có ở nơi này, ở trước mặt người thân, hắn mới có thể không kiêng nể gì mà thả lỏng, rời nhà rồi mới hiểu được mình nhớ nhà cỡ nào!
Trở lại chính viện, hơi ấm từ hệ thống sàn sưởi phả vào mặt, Lê Hi và Lê Thần thôi đùa giỡn, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đại ca, ngươi một lời, ta một ngữ, hỏi đại ca chuyện ở Tô Châu.
Lê Húc chỉ kể chuyện tốt, không kể chuyện xấu, chỉ nói hắn ở Tô Châu thực thuận lợi, người trong tộc đều chiếu cố, không nói đến Lê Thái An tới thăm, cũng không kể Mã Ngọc Liên khóc lóc om sòm ở cửa, đương nhiên, chuyện Phó Thiêu Hoa, hắn càng không đề cập tới.
Lâm Dĩ Hiên ôn hòa nhìn nhi tử, trong lòng hơi ê ẩm, nhi tử hiểu chuyện, trưởng thành, không muốn dựa vào phụ mẫu nữa, chuyện gì cũng tự mình gánh. Những gì phát sinh ở Tô Châu, y và phu quân sao lại không biết, Húc Nhi cố ý gạt bọn họ, làm cho bọn họ vừa vui mừng lại vừa khó chịu, giống như nhi tử sắp vỗ cánh bay đi.
Trên thực tế, dự cảm của Lâm Dĩ Hiên rất chính xác, Lê Húc quả thật sắp bay đi. Ưng non trưởng thành phải học cách bay lượn, nhưng vô luận hắn bay rất cao, rất xa, nơi có phụ thân và đa thân vĩnh viễn đều là nhà của hắn.
Mấy tháng tiếp theo, Lê Húc vùi đầu vào công khóa, sang năm là kỳ thi mùa xuân.
Lê Húc không ngoài dự kiến được Trạng nguyên, hổ phụ sinh khuyển tử, hắn là Trạng nguyên trẻ tuổi nhất từ khi Đại Tấn khai quốc tới nay, gia thế tốt, học vấn tốt, bộ dạng tốt, tiền đồ càng tốt.
Cánh cửa Lê phủ lại sắp bị đạp nát, giá trị con người Lê Húc tăng vọt, người đến làm mai tất cả đều bị Lâm Dĩ Hiên uyển cự. Có người mất mát, có người giận, cũng có người nổi hứng muốn xem trò hay, toàn bộ nữ nhi trong sạch trong kinh đều bị Lê gia chướng mắt, chờ Lê Húc lớn hơn nữa, khuê nữ tốt đều bị người khác chọn mất rồi, nhìn xem hắn có thể tìm được cái dạng gì, chỉ sợ hối hận không kịp.
Đối với chuyện này, Lê Húc chưa từng để trong lòng, không nói hắn hiện tại không nghĩ đến chuyện thành thân, cho dù có, hắn cũng muốn tìm một người tình đầu ý hợp, quý nữ trong kinh bị nuông chiều, nói thật, hắn ngại khó hầu.Sau Quỳnh Lâm yến, Lê Húc được an bài vào Hàn Lâm Viện làm việc. Có Lê Diệu Nam làm chỗ dựa, những ngày ở Hàn Lâm Viện có thể nói là thuận buồm xuôi gió, thuận lợi đến nỗi làm hắn phiền táo, giống như tất cả thành tích mà hắn đạt được đều là do người ngoài chiếu cố vì mặt mũi của phụ thân, cứ tiếp tục như vậy, hắn căn bản không lịch lãm được cái gì.
So sánh với phiền não của Lê Húc, Lê Diệu Nam lại cảm thán. Nhớ lúc trước, hắn vào Hàn Lâm Viện, đó chính là mèo ngại chó ghét, nơi chốn vấp phải trắc trở, bằng không hắn cũng không bị gán danh quỷ kiến sầu. Ai nói Hàn Lâm Viện là chốn nước trong, ai nói Hàn Lâm Viện toàn văn nhân thanh cao, đó là không gặp đúng người. Giống như tham quan yêu bạc, văn nhân yêu thanh danh, càng là văn nhân càng thích học đòi văn vẻ, càng thích thanh danh thanh quý. Bọn họ có thể khinh thường huân quý, bọn họ cảm thấy mình rất cao thượng, bọn họ coi tiền như cặn bã, nhưng đối với đại Nho đương triều, ai nói bọn họ không nịnh bợ, có thể được đại Nho chỉ điểm, có thể được đại Nho tán thưởng, chuyện gì liên quan đến mặt mũi là văn nhân giỏi nhất.
Chịu đựng hai năm, Lê Húc năn nỉ cầu xin các kiểu, cầu Hoàng Thượng mấy lần, cuối cùng dưới sự kiên trì của hắn, chiếm được công văn điều nhiệm đến Quảng Đông làm Tri châu.
Lâm Dĩ Hiên tức giận đến đau tim, chỉ mắng xú tiểu tử rất nhẫn tâm, rõ ràng muốn đi xa như vậy.
Nhưng có đau lòng thế nào, có khó chịu thế nào, thời điểm Lê Húc đi, Lâm Dĩ Hiên vẫn phải lưu luyến nói lời tạm biệt, cẩn thận chuẩn bị hành lý cho hắn, sợ hắn một mình ở ngoài, lạnh, đói, bị bệnh, lúc đó biết làm sao.
Đối với lựa chọn của nhi tử, Lê Diệu Nam không có ý kiến. Húc Nhi có chính kiến của mình là tốt, đi xa cũng là một loại lịch lãm, không những mở rộng được tầm mắt, còn có thể hiểu biết dân sinh khó khăn, đối với đường làm quan tương lai của hắn rất hữu dụng, Lê Diệu Nam cũng không hy vọng nhi tử của mình chỉ sống trong ngà voi.
Đương nhiên, nên chuẩn bị những gì hắn cũng không quên, rốt cuộc là làm phụ mẫu, tuy nói hắn hi vọng nhi tử được tôi luyện nhưng cũng không muốn nhi tử gặp phải chuyện gì xấu. Lúc này, Lê Diệu Nam sàng chọn ra trong đám cấp dưới của mình ba phụ tá, hai văn thư, một quản sự cùng ba mươi thị vệ bảo vệ an toàn cho nhi tử của mình, miễn cho hắn tới nơi rồi, trong tay không đủ người dùng. Phải biết rằng, đây đều là kinh nghiệm của hắn, tân quan nhậm chức, phía dưới chắc chắn sẽ có vài kẻ không phục, muốn xử lý bọn họ, ngoại trừ từ từ mưu tính, chỉ có lấy lực trấn áp, chuẩn bị nhiều nhân thủ lo trước khỏi họa.
Húc Nhi đi rồi, không qua vài năm khẳng định không thể trở về, phu phu hai người kiểm tra đi kiểm tra lại những gì cần chuẩn bị, thẳng đến khi Lê Diệu Nam cảm thấy không còn sơ hở mới cho nhi tử khởi hành.
Lê Húc thực sự cảm động dụng tâm của phụ thân, nhưng nhìn đoàn người đông như vậy, trong lòng hắn không kìm được dâng lên cảm giác bất đắc dĩ.
Hắn là đi Quảng Đông nhậm chức, cũng không phải chuyển nhà, ngoại trừ ba mươi sáu người phụ thân cho, đa thân còn chuẩn bị cho hắn hai mươi mấy hạ nhân hầu hạ, trong đó riêng đầu bếp đã có ba người, tiểu tư bốn người, còn nha hoàn, bà tử, quản sự, chưởng quỹ… Người còn chưa tới Quảng Đông, đa thân đã chuẩn bị không ít cửa hàng sản nghiệp, khiến hắn không biết nên làm thế nào cho phải.
Trước khi đi, Lâm Dĩ Hiên lại dặn dò, lại oán giận. Sinh thần mười tám tuổi của nhi tử đã qua, mà tức phụ còn chưa thấy bóng dáng đâu, xú tiểu tử lại phải rời nhà đi xa. Lâm Dĩ Hiên thật sự hối hận chết, sớm biết thế đã tìm xong tức phụ cho nhi tử rồi.
Lê Húc ngoại trừ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ, hiện tại hắn có hùng tâm tráng chí, tính toán làm ra một phen thành tích, nào có tâm tình để ý tới tư tình nhi nữ, đối với kỳ vọng của đa thân, chỉ có thể nói thật xin lỗi.
Lúc này, bọn họ đều không nghĩ đến, tức phụ của Lê Húc còn chưa thấy đâu, tiểu bá vương Lê Hi đã tìm được người trong lòng.
* * *
Mọi chuyện là như vầy.
Lê Húc đi chưa đến một năm, cái danh tài tử đệ nhất kinh thành của hắn đã bị thế tử Phúc vương chiếm.
Lê Hi sao có thể cam tâm, sao có thể chịu phục, ở trong cảm nhận của hắn, đại ca mới là người xuất sắc nhất, người khác có xách giầy cho đại ca cũng không xứng. Phúc vương thế tử thì thế nào, ngay chính bản thân Phúc vương còn là cái đồ hỗn trướng, nhi tử của ông ta có năng lực đến đâu chứ.
Nghe thấy người bên ngoài vây đỡ khen ngợi thế tử Phúc vương không dứt miệng, Lê Hi càng nghe càng tức.
Vì thế, tiểu bá vương thét to một tiếng, mang theo một đám nhị thế tổ, nghe được thế tử Phúc vương đang ở đâu, một đoàn người ngựa thế tới rào rạt, để làm gì?
--- --- Đánh nhau!
Người khác kiêng kỵ thế tử Phúc vương, hắn thì không. Phúc vương tuy là hoàng thân quốc thích, nhưng trên người chẳng có chức vị gì, quyền thế còn không bằng phụ thân, nghe nói trong phủ Phúc vương rất loạn, thế tử Phúc vương cũng không được yêu thương, Phúc vương không nhất định có thể làm chỗ dựa cho y.
Đoàn người Lê Hi càn quấy ương ngạnh, hùng thần ác sát mà đi, mặt mũi bầm dập mà về.
Thế tử Phúc vương không phụ danh tiếng, quả thật văn thao võ lược, vốn là muốn kéo bè kết cánh đánh nhau, kết quả bị y kích vài ba câu, Lê Hi một mình ra trận, cùng y đơn đả độc đấu.
Một bang nhị thế tổ đứng bên vỗ tay thét to, xem đến sung sướng.
Lê Hi tức đến ngứa răng, xuống tay không chút lưu tình, nhưng thế tử Phúc vương cũng không phải người ăn chay, y không mạnh bằng Lê Hi nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại cực kỳ phong phú, hai người đánh tương đương, Lê Hi tuy mặt mũi bầm dập, thế tử Phúc vương cũng không chiếm được tiện nghi gì.
Đánh xong một hồi, hai người đều một thân thương tích.
Lê Hi hùng hùng hổ hổ hồi phủ, chỉ nói thế tử Phúc vương gian trá, ngày khác nhất định phải trả thù.
Hắn tức giận, thế tử Phúc vương càng tức giận, tự dưng chọc phải một tiểu bá vương, y đây là nhà ai, quả thực không thể buồn bực hơn.
Giữa hai người cứ thế mà kết thù.
Lê Hi dưỡng thương vài ngày, trên mặt vừa khỏi, khôi phục bộ dạng phong thần tuấn lãng, phong lưu tiêu sái. Lê Hi liền khẩn cấp tìm thế tử Phúc vương gây phiền toái.
Cùng ngày, Lê Hi lại một lần nữa mặt mũi bầm dập hồi phủ.
Những ngày như thế vẫn giằng co hơn nửa năm, cả Lê phủ đều biết, nhị thiếu gia nhà bọn họ có cừu đại khổ thâm với thế tử Phúc vương.
Lâm Dĩ Hiên ban đầu còn đau lòng nhi tử, sau thì tập mãi thành quen.
Đối với cái này, Lê Diệu Nam chỉ cười xòa, cho là tiểu hài tử vui đùa, dù sao Hi Nhi da dày thịt béo, bị đánh bị ngã, có người dạy dỗ một chút cũng tốt, miễn cho tiểu tử này không biết trời cao đất rộng.
Lê Hi càng đánh càng hăng, số lần bị thương cũng càng ngày càng ít, giá trị vũ lực cọ cọ bay lên, gần nửa năm, từ lúc hai người lực lượng ngang nhau đến giờ hắn dần chiếm thượng phong.
Hắn thì tốt rồi, thế tử Phúc vương xui xẻo tận mạng, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, đối với Lê Hi là phiền không hết phiền, không thể trêu vào, y trốn không được sao?
Nhưng cho dù y tránh ở khe núi, Lê Hi cũng có thể tìm ra, ngày thật sự không có cách nào khác để qua.
Thẳng đến…
Thời gian trôi qua nhanh, xa cách gần năm tháng, cuối cùng Lê Húc cũng trở lại kinh thành.
Tiết trời cuối thu đã giá lạnh rồi, Lê phủ bắt đầu đốt sàn sưởi.
Lâm Dĩ Hiên nhận được tin của nhi tử, từ ba ngày trước đã dọn dẹp, thu dọn sân phòng thật sạch sẽ, cả ngày kiễng chân đứng ở cửa ngóng trông.
Hôm trở về, người một nhà đã sớm chờ ở cửa.
Lê Húc cao, gầy, đen, thoạt nhìn càng thêm trầm ổn.
Lâm Dĩ Hiên thương nhi tử, vừa nhìn thấy Lê Húc liền chạy đến giữ chặt hắn cẩn thận đánh giá, một tràng hỏi han ân cần.
Lê Húc mỉm cười đáp lại, đối với đa thân quan tâm, hắn luôn luôn kiên nhẫn.
Lê Diệu Nam cực kỳ vừa lòng, quả nhiên, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, nhi tử một mình ra ngoài một chuyến, cả người tựa hồ đều lắng đọng xuống, càng có vẻ thành thục, làm việc cũng càng có trước sau.
“Ca—-” Lê Thần vui vẻ vẫy tay, ánh mắt thật to cong thành trăng non.
“Đại ca! Ta rất nhớ ngươi.” Lê Hi không cam lạc hậu, giang rộng hai tay chạy qua ôm.
Lê Húc cong khóe môi, ghét bỏ lườm hắn một cái, vội vàng lắc mình né tránh.
Lê Hi chạy vào khoảng không, ánh mắt u oán quay đầu lên án mà nhìn đại ca mình.
Tâm tình Lê Húc vô cùng tốt, mấy ngày liền ngồi xe mệt nhọc vừa nhìn thấy người thân trong nháy mắt trở thành hư không, chỉ còn lại vui mừng ấm áp tràn đầy cõi lòng. Hắn vỗ vỗ đầu đệ đệ, cười nói: “Đi thôi.”
Lê Hi bất mãn vuốt tóc, oán giận nói: “Đại ca, không được sờ đầu nam nhân.”
Lê Húc dở khóc dở cười, cười nhạo một tiếng, cao thấp đánh giá hắn, nói: “Chưa đủ lông đủ cánh lại còn nam nhân, học ai cái bộ dạng này đấy!”
Lâm Dĩ Hiên nghe nhi tử nói, trong lòng không khỏi buồn cười, Húc Nhi đã lớn rồi, không biết lúc nào thì mang tức phụ về cho y xem.
Lê Hi mất hứng, nắm chặt tay quơ quơ, giương cằm ngạo nghễ nói: “Đệ đệ ta lấy một địch năm, so với đồng lứa không hề có đối thủ, ai không khen ta là nam nhân, khen ta kiên cường, ngay cả bá phụ còn muốn cho ta vào trong quân đấy.”
Lê Húc yên lặng một chút, hỏi: “Ngươi có tính toán gì không?”
Lê Hi lắc đầu như trống bỏi: “Không đi, mệt chết người.”
Lê Thần sôi nổi chạy tới, nói xen vào: “Nhị ca nói hắn thích hoành tẩu, trong quân nhiều quy củ lắm, hắn mới không chịu đâu.”
Gánh nặng trong lòng Lê Húc liền được cởi bỏ, tâm tình tốt hơn. Lê gia hiện giờ vinh quang cực điểm, phụ thân là Đế sư, hắn lại đứng đầu khoa cử, năm sau có lẽ còn có thể lấy danh Trạng nguyên, đường quan văn, hắn và phụ thân đã chiếm hết thượng phong. Nếu đệ đệ muốn tòng quân, hoàng gia nhất định không cho phép.
Lê Hi cười hì hì, tươi cười sáng lạn không chứa một tia lo lắng, hắn hiểu được tâm sự của đại ca, cũng hiểu được băn khoăn của hoàng gia. Kỳ thực, nếu so ra, hắn càng thích làm một nhị thế tổ, hắn biết rõ tính tình của mình, chịu không nổi quan trường cong cong nhiễu nhiễu, nếu không hắn đã không cẩn thận nhẫn nhịn. Hắn muốn làm quan là chuyện nhỏ, phá hỏng bố cục của Hoàng Thượng mới là chuyện lớn, đến lúc đó phụ thân với đại ca cũng không dễ nói, việc nhỏ không xong sẽ hỏng việc lớn.
Lê Húc tức giận trừng hắn, cho mình là con cua sao, hoành với chả tẩu.*
(*Hoành tẩu nghĩa đen là đi ngang.)
Lê Thần chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhìn nhị ca, ngọt ngào cười: “Ta ăn ngay nói thật.”
Ai, tiểu bá vương không còn cách nào khác, tiểu đệ vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, hắn thương còn không kịp, sao nỡ trách cứ, vừa rồi khẳng định là tiểu đệ nói lỡ, tuyệt đối không phải nó cố ý.
“Tiểu trứng thối.” Lê Hi đảo mắt, dùng sức xoa đầu tiểu đệ, cười hắc hắc rồi lắc mình chạy như bay.
“A!” Lê Thần kinh hô: “Đáng ghét, huynh đừng chạy.”
Hai huynh đệ cười cười nháo nháo truy đuổi nhau, trong sân tràn ngập tiếng cười.
Lê Húc nhìn hai đệ đệ chơi đùa, trong lòng buồn cười, tâm tình tựa hồ cũng theo tiếng cười của bọn họ mà bay lên. Chỉ có ở nơi này, ở trước mặt người thân, hắn mới có thể không kiêng nể gì mà thả lỏng, rời nhà rồi mới hiểu được mình nhớ nhà cỡ nào!
Trở lại chính viện, hơi ấm từ hệ thống sàn sưởi phả vào mặt, Lê Hi và Lê Thần thôi đùa giỡn, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đại ca, ngươi một lời, ta một ngữ, hỏi đại ca chuyện ở Tô Châu.
Lê Húc chỉ kể chuyện tốt, không kể chuyện xấu, chỉ nói hắn ở Tô Châu thực thuận lợi, người trong tộc đều chiếu cố, không nói đến Lê Thái An tới thăm, cũng không kể Mã Ngọc Liên khóc lóc om sòm ở cửa, đương nhiên, chuyện Phó Thiêu Hoa, hắn càng không đề cập tới.
Lâm Dĩ Hiên ôn hòa nhìn nhi tử, trong lòng hơi ê ẩm, nhi tử hiểu chuyện, trưởng thành, không muốn dựa vào phụ mẫu nữa, chuyện gì cũng tự mình gánh. Những gì phát sinh ở Tô Châu, y và phu quân sao lại không biết, Húc Nhi cố ý gạt bọn họ, làm cho bọn họ vừa vui mừng lại vừa khó chịu, giống như nhi tử sắp vỗ cánh bay đi.
Trên thực tế, dự cảm của Lâm Dĩ Hiên rất chính xác, Lê Húc quả thật sắp bay đi. Ưng non trưởng thành phải học cách bay lượn, nhưng vô luận hắn bay rất cao, rất xa, nơi có phụ thân và đa thân vĩnh viễn đều là nhà của hắn.
Mấy tháng tiếp theo, Lê Húc vùi đầu vào công khóa, sang năm là kỳ thi mùa xuân.
Lê Húc không ngoài dự kiến được Trạng nguyên, hổ phụ sinh khuyển tử, hắn là Trạng nguyên trẻ tuổi nhất từ khi Đại Tấn khai quốc tới nay, gia thế tốt, học vấn tốt, bộ dạng tốt, tiền đồ càng tốt.
Cánh cửa Lê phủ lại sắp bị đạp nát, giá trị con người Lê Húc tăng vọt, người đến làm mai tất cả đều bị Lâm Dĩ Hiên uyển cự. Có người mất mát, có người giận, cũng có người nổi hứng muốn xem trò hay, toàn bộ nữ nhi trong sạch trong kinh đều bị Lê gia chướng mắt, chờ Lê Húc lớn hơn nữa, khuê nữ tốt đều bị người khác chọn mất rồi, nhìn xem hắn có thể tìm được cái dạng gì, chỉ sợ hối hận không kịp.
Đối với chuyện này, Lê Húc chưa từng để trong lòng, không nói hắn hiện tại không nghĩ đến chuyện thành thân, cho dù có, hắn cũng muốn tìm một người tình đầu ý hợp, quý nữ trong kinh bị nuông chiều, nói thật, hắn ngại khó hầu.Sau Quỳnh Lâm yến, Lê Húc được an bài vào Hàn Lâm Viện làm việc. Có Lê Diệu Nam làm chỗ dựa, những ngày ở Hàn Lâm Viện có thể nói là thuận buồm xuôi gió, thuận lợi đến nỗi làm hắn phiền táo, giống như tất cả thành tích mà hắn đạt được đều là do người ngoài chiếu cố vì mặt mũi của phụ thân, cứ tiếp tục như vậy, hắn căn bản không lịch lãm được cái gì.
So sánh với phiền não của Lê Húc, Lê Diệu Nam lại cảm thán. Nhớ lúc trước, hắn vào Hàn Lâm Viện, đó chính là mèo ngại chó ghét, nơi chốn vấp phải trắc trở, bằng không hắn cũng không bị gán danh quỷ kiến sầu. Ai nói Hàn Lâm Viện là chốn nước trong, ai nói Hàn Lâm Viện toàn văn nhân thanh cao, đó là không gặp đúng người. Giống như tham quan yêu bạc, văn nhân yêu thanh danh, càng là văn nhân càng thích học đòi văn vẻ, càng thích thanh danh thanh quý. Bọn họ có thể khinh thường huân quý, bọn họ cảm thấy mình rất cao thượng, bọn họ coi tiền như cặn bã, nhưng đối với đại Nho đương triều, ai nói bọn họ không nịnh bợ, có thể được đại Nho chỉ điểm, có thể được đại Nho tán thưởng, chuyện gì liên quan đến mặt mũi là văn nhân giỏi nhất.
Chịu đựng hai năm, Lê Húc năn nỉ cầu xin các kiểu, cầu Hoàng Thượng mấy lần, cuối cùng dưới sự kiên trì của hắn, chiếm được công văn điều nhiệm đến Quảng Đông làm Tri châu.
Lâm Dĩ Hiên tức giận đến đau tim, chỉ mắng xú tiểu tử rất nhẫn tâm, rõ ràng muốn đi xa như vậy.
Nhưng có đau lòng thế nào, có khó chịu thế nào, thời điểm Lê Húc đi, Lâm Dĩ Hiên vẫn phải lưu luyến nói lời tạm biệt, cẩn thận chuẩn bị hành lý cho hắn, sợ hắn một mình ở ngoài, lạnh, đói, bị bệnh, lúc đó biết làm sao.
Đối với lựa chọn của nhi tử, Lê Diệu Nam không có ý kiến. Húc Nhi có chính kiến của mình là tốt, đi xa cũng là một loại lịch lãm, không những mở rộng được tầm mắt, còn có thể hiểu biết dân sinh khó khăn, đối với đường làm quan tương lai của hắn rất hữu dụng, Lê Diệu Nam cũng không hy vọng nhi tử của mình chỉ sống trong ngà voi.
Đương nhiên, nên chuẩn bị những gì hắn cũng không quên, rốt cuộc là làm phụ mẫu, tuy nói hắn hi vọng nhi tử được tôi luyện nhưng cũng không muốn nhi tử gặp phải chuyện gì xấu. Lúc này, Lê Diệu Nam sàng chọn ra trong đám cấp dưới của mình ba phụ tá, hai văn thư, một quản sự cùng ba mươi thị vệ bảo vệ an toàn cho nhi tử của mình, miễn cho hắn tới nơi rồi, trong tay không đủ người dùng. Phải biết rằng, đây đều là kinh nghiệm của hắn, tân quan nhậm chức, phía dưới chắc chắn sẽ có vài kẻ không phục, muốn xử lý bọn họ, ngoại trừ từ từ mưu tính, chỉ có lấy lực trấn áp, chuẩn bị nhiều nhân thủ lo trước khỏi họa.
Húc Nhi đi rồi, không qua vài năm khẳng định không thể trở về, phu phu hai người kiểm tra đi kiểm tra lại những gì cần chuẩn bị, thẳng đến khi Lê Diệu Nam cảm thấy không còn sơ hở mới cho nhi tử khởi hành.
Lê Húc thực sự cảm động dụng tâm của phụ thân, nhưng nhìn đoàn người đông như vậy, trong lòng hắn không kìm được dâng lên cảm giác bất đắc dĩ.
Hắn là đi Quảng Đông nhậm chức, cũng không phải chuyển nhà, ngoại trừ ba mươi sáu người phụ thân cho, đa thân còn chuẩn bị cho hắn hai mươi mấy hạ nhân hầu hạ, trong đó riêng đầu bếp đã có ba người, tiểu tư bốn người, còn nha hoàn, bà tử, quản sự, chưởng quỹ… Người còn chưa tới Quảng Đông, đa thân đã chuẩn bị không ít cửa hàng sản nghiệp, khiến hắn không biết nên làm thế nào cho phải.
Trước khi đi, Lâm Dĩ Hiên lại dặn dò, lại oán giận. Sinh thần mười tám tuổi của nhi tử đã qua, mà tức phụ còn chưa thấy bóng dáng đâu, xú tiểu tử lại phải rời nhà đi xa. Lâm Dĩ Hiên thật sự hối hận chết, sớm biết thế đã tìm xong tức phụ cho nhi tử rồi.
Lê Húc ngoại trừ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ, hiện tại hắn có hùng tâm tráng chí, tính toán làm ra một phen thành tích, nào có tâm tình để ý tới tư tình nhi nữ, đối với kỳ vọng của đa thân, chỉ có thể nói thật xin lỗi.
Lúc này, bọn họ đều không nghĩ đến, tức phụ của Lê Húc còn chưa thấy đâu, tiểu bá vương Lê Hi đã tìm được người trong lòng.
* * *
Mọi chuyện là như vầy.
Lê Húc đi chưa đến một năm, cái danh tài tử đệ nhất kinh thành của hắn đã bị thế tử Phúc vương chiếm.
Lê Hi sao có thể cam tâm, sao có thể chịu phục, ở trong cảm nhận của hắn, đại ca mới là người xuất sắc nhất, người khác có xách giầy cho đại ca cũng không xứng. Phúc vương thế tử thì thế nào, ngay chính bản thân Phúc vương còn là cái đồ hỗn trướng, nhi tử của ông ta có năng lực đến đâu chứ.
Nghe thấy người bên ngoài vây đỡ khen ngợi thế tử Phúc vương không dứt miệng, Lê Hi càng nghe càng tức.
Vì thế, tiểu bá vương thét to một tiếng, mang theo một đám nhị thế tổ, nghe được thế tử Phúc vương đang ở đâu, một đoàn người ngựa thế tới rào rạt, để làm gì?
--- --- Đánh nhau!
Người khác kiêng kỵ thế tử Phúc vương, hắn thì không. Phúc vương tuy là hoàng thân quốc thích, nhưng trên người chẳng có chức vị gì, quyền thế còn không bằng phụ thân, nghe nói trong phủ Phúc vương rất loạn, thế tử Phúc vương cũng không được yêu thương, Phúc vương không nhất định có thể làm chỗ dựa cho y.
Đoàn người Lê Hi càn quấy ương ngạnh, hùng thần ác sát mà đi, mặt mũi bầm dập mà về.
Thế tử Phúc vương không phụ danh tiếng, quả thật văn thao võ lược, vốn là muốn kéo bè kết cánh đánh nhau, kết quả bị y kích vài ba câu, Lê Hi một mình ra trận, cùng y đơn đả độc đấu.
Một bang nhị thế tổ đứng bên vỗ tay thét to, xem đến sung sướng.
Lê Hi tức đến ngứa răng, xuống tay không chút lưu tình, nhưng thế tử Phúc vương cũng không phải người ăn chay, y không mạnh bằng Lê Hi nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại cực kỳ phong phú, hai người đánh tương đương, Lê Hi tuy mặt mũi bầm dập, thế tử Phúc vương cũng không chiếm được tiện nghi gì.
Đánh xong một hồi, hai người đều một thân thương tích.
Lê Hi hùng hùng hổ hổ hồi phủ, chỉ nói thế tử Phúc vương gian trá, ngày khác nhất định phải trả thù.
Hắn tức giận, thế tử Phúc vương càng tức giận, tự dưng chọc phải một tiểu bá vương, y đây là nhà ai, quả thực không thể buồn bực hơn.
Giữa hai người cứ thế mà kết thù.
Lê Hi dưỡng thương vài ngày, trên mặt vừa khỏi, khôi phục bộ dạng phong thần tuấn lãng, phong lưu tiêu sái. Lê Hi liền khẩn cấp tìm thế tử Phúc vương gây phiền toái.
Cùng ngày, Lê Hi lại một lần nữa mặt mũi bầm dập hồi phủ.
Những ngày như thế vẫn giằng co hơn nửa năm, cả Lê phủ đều biết, nhị thiếu gia nhà bọn họ có cừu đại khổ thâm với thế tử Phúc vương.
Lâm Dĩ Hiên ban đầu còn đau lòng nhi tử, sau thì tập mãi thành quen.
Đối với cái này, Lê Diệu Nam chỉ cười xòa, cho là tiểu hài tử vui đùa, dù sao Hi Nhi da dày thịt béo, bị đánh bị ngã, có người dạy dỗ một chút cũng tốt, miễn cho tiểu tử này không biết trời cao đất rộng.
Lê Hi càng đánh càng hăng, số lần bị thương cũng càng ngày càng ít, giá trị vũ lực cọ cọ bay lên, gần nửa năm, từ lúc hai người lực lượng ngang nhau đến giờ hắn dần chiếm thượng phong.
Hắn thì tốt rồi, thế tử Phúc vương xui xẻo tận mạng, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, đối với Lê Hi là phiền không hết phiền, không thể trêu vào, y trốn không được sao?
Nhưng cho dù y tránh ở khe núi, Lê Hi cũng có thể tìm ra, ngày thật sự không có cách nào khác để qua.
Thẳng đến…
/139
|