Sau khi Lê Diệu Nam rời đi, Lâm Dĩ Hiên cũng không nhàn rỗi, lập tức đi đại sảnh Cảnh Lan viện, sai người gọi tất cả hạ nhân lại đây.
Nhà giàu nào cũng thế, tức phụ vào cửa đầu tiên cần phát biểu trước bọn hạ nhân, một là để lập uy, hai là để nhận thức, y cũng không ngoại lệ.
“Thiếu gia dùng trà!” Xuân Tiêm cười nhẹ, châm trà dâng nước cho Lâm Dĩ hiên, hồi bẩm những gì hôm nay tìm hiểu được: “Trong sân cô gia có một ma ma, bốn đại a đầu, bốn nhị đẳng a đầu, ba thô sử bà tử, ba tiểu tư. Lý ma ma hôm qua ngài đã gặp, mụ là người của phu nhân. Hổ Phách và Ngọc Châu là người lão phu nhân ban thưởng. Các nha đầu khác, ngoại trừ thô sử bà tử, đều là cô gia mới mua mấy ngày trước.”
“Ừm! Còn gì nữa?” Lâm Dĩ Hiên tuỳ tiện hỏi, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng, tựa hồ không để ý hết thảy chung quanh.
Xuân Tiêm cười cười, đôi mắt linh động lưu chuyển, nói: “Ngài không biết cô gia của chúng ta đúng là một người kỳ lạ, nha hoàn nhà người khác đều dùng để hầu hạ chủ tử, ở chỗ này của cô gia lại làm như Bồ Tát mà cung. Nhìn Hổ Phách và Ngọc Châu kia đắc ý, còn tự cho là người lớn nhất Cảnh Lan viện đâu, mỗi ngày đấu với Lý ma ma, hôm qua cũng vì tiền thưởng mà nháo một trận, cười chết ta.”
“Hạ nhân mà thôi, xử trí là được, bọn họ doạ người, mặt mũi Cảnh Lan viện cũng không dễ nhìn, còn nghe được cái gì?” Hắn lần này xuất giá, Lâm mẫu tiêu phí rất nhiều tâm tư, riêng của hồi môn nha hoàn đã có sáu người, trong đó bốn người là trải qua chọn lọc kỹ càng, mỗi người có thể một mình đảm đương một mặt, hai người còn lại là chuẩn bị thông phòng cho cô gia, khế bán mình của họ đều nằm trong tay y, không sợ bọn nảy sinh ý khác. Ngoài ra còn có bốn tiểu tư và sáu hạ nhân, Lâm mẫu chỉ sợ y ở Lê phủ phải chịu uỷ khuất, chuẩn bị chu đáo hết thảy người bên cạnh y.
Nhớ tới Lâm mẫu, trong lòng Lâm Dĩ Hiên ấm áp hơn, ánh mắt nhìn về phía thư phòng của Lê Diệu Nam, trầm tư. Lúc này cho dù y không muốn thừa nhận thế nào, bất mãn với Lê Diệu Nam thế nào, y cũng biết, y với Lê Diệu Nam hiện tại là cùng chung một chiếc thuyền, chuyện ở Cảnh Lan viện cũng là chuyện của y.
Xuân Tiêm do dự một chút, hồi đáp: “Tình cảnh của cô gia ở trong phủ không tốt, phu nhân hiện tại là tiểu thiếp nâng lên làm chính thất, phu nhân trước đã đi từ mười năm trước. Cửa hôn sự này là Lê gia đại thiếu bảo đảm, lúc ấy cô gia thực mâu thuẫn, chẳng biết tại sao sau lại đáp ứng, ta lo…”
“Không sao!” Lâm Dĩ Hiên ngắt lời cô, việc này y đã sớm biết, Mã Ngọc Liên và lão phu nhân có tính toán gì y cũng biết. Y hiện giờ cầu cũng chỉ là nơi an thân, Lê Diệu Nam chỉ cần không giống như lão tử của hắn sủng thiếp diệt thê, trong tay y muốn người có người, muốn tiền có tiền, nào còn sầu sống không tốt. Hiện tại duy nhất chỉ thiếu một người thừa kế, nhưng vừa mới thành hôn, thời gian còn sớm, chuyện sinh hài tử y sẽ thận trọng suy xét. Lê Diệu Nam nếu thật sự đoản mệnh, y nên nhớ trước khi hắn chết, sau có thể mang theo nhi tử dọn khỏi Lê phủ tự lập môn hộ, chỉ cần y một ngày không tái giá, làm tiết phu, ai cũng không làm gì được y.
Không thể không nói, ở chỗ này, tư duy của Lâm Dĩ Hiên và Lê Diệu Nam đạt được thống nhất, hai người đều muốn rời khỏi Lê phủ tự lập môn hộ.
Không lâu sau, Tử Ương tiến đến bẩm báo, Lý ma ma mang theo một đoàn hạ nhân đã chờ ở bên ngoài chính phòng.
“Truyền vào đây đi!” Lâm Dĩ Hiên thu hồi suy nghĩ. Sau lời y nói, bọn hạ nhân nối đuôi nhau mà vào. Bởi vì hôm qua khăn voan che khuất không nhìn được, sáng nay lại quá vội vàng, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy cái mà Mã Ngọc Liên gọi là nha hoàn xinh đẹp.
Quả nhiên lớn lên không tồi, Lâm Dĩ Hiên nhíu mi nhìn chăm chú, cẩn thận đánh giá bọn họ. Nha hoàn ở Cảnh Lan viện, ngoại trừ ba nha đầu quét sân tư sắc bình thường, những người còn lại, bao gồm cả Ngọc Châu, Hổ Phách, mỗi người đều xinh đẹp thuỷ linh, mà còn đúng là độ tuổi như hoa.
Lâm Dĩ Hiên khinh bỉ trong lòng, trên đầu Lê Diệu Nam ngoài vô lại, lại thêm một cái mũ tham hoa háo sắc. Mệt tiểu biểu đệ còn nói Lê Diệu Nam không có thông phòng, y chỉ biết không thể tin, mấy cái nha hoàn mặc dù không phải thông phòng nhưng cũng chẳng khác mấy, dáng người kia không phải chuẩn bị làm thông phòng thì làm gì.
“Thỉnh an nhị thiếu phu nhân.” Lý ma ma ngẩng đầu ưỡn ngực đi tuốt đằng trước, chỉ phúc phúc thân liền tự cố mà đứng lên.
Hổ Phách và Ngọc Châu cũng học theo.
Lâm Dĩ Hiên không thèm để ý, thản nhiên nói: “Nói xem tên là gì, biết làm gì, hầu hạ ở đâu?”
Lý ma ma vẻ mặt kiêu ngạo, quyết định cho tân phu nhân một đòn phủ đầu, bằng không Cảnh Lan viện này nào còn vị trí cho mụ, nhị thiếu gia hiện giờ càng ngày càng gian xảo: “Lão nô là ma ma quản sự trong viện của nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân cũng giống nhị thiếu gia gọi lão nô là Lý ma ma là được. Cảnh Lan viện hết thảy là do lão nô xử lý, nhị thiếu phu nhân vừa vào cửa, nếu có gì không hiểu chỉ cần tới hỏi lão nô, lão nô chắc chắn biết sẽ nói hết. Tính tình nhị thiếu gia ta rõ ràng nhất.”
Hổ Phách và Ngọc Châu khinh thường, Lý ma ma không phải ỷ vào mình già sao, cũng không phải vú nuôi của thiếu gia, còn dám làm bộ làm tịch, hừ! Các nàng chính là do lão phu nhân ban thưởng.
“Nô tỳ Ngọc Châu, kiến quá nhị thiếu phu nhân.”
“Nô tỳ Hổ Phách, kiến quá nhị thiếu phu nhân.”
“Chúng ta đều hầu hạ trong phòng nhị thiếu gia.”
Hai nha đầu duyên dáng yêu kiều, trong mắt lại rõ ràng khinh miệt, nhị thiếu gia lúc trước vì kháng hôn còn hộc máu hôn mê bất tỉnh, các nàng không tin vị tân phu nhân này có thể dừng bước ở Lê phủ.
“Nô tỳ Tuyết Trản, thỉnh an thiếu phu nhân.”
“Nô tỳ Mặc Duyên, thỉnh an thiếu phu nhân.”
“…”
Lâm Dĩ Hiên ngồi an tĩnh, trên mặt tuy lạnh băng không có biểu tình gì nhưng thật sự tạo cho người một loại cảm giác cao không thể leo tới.Lý ma ma nhìn mà tán thưởng trong lòng, quả nhiên là từ đại hộ nhà cao cửa rộng đi ra, khí thế cả người cũng khác, nhưng thế thì sao, Lâm Dĩ Hiên xuất thân dù tốt cũng chỉ là song nhi, mà còn gả cho nhị thiếu gia, chậc chậc! Về sau còn không phải cũng muốn kiếm ăn từ phu nhân.
Lâm Dĩ Hiên lẳng lặng nghe, thực rõ ràng, nha hoàn Lê Diệu Nam mới mua gọi y là thiếu phu nhân, mà những người khác thì gọi hắn là nhị thiếu phu nhân, tuy rằng chỉ kém một chữ nhưng ý nghĩa lại cách biệt một trời. Thấy hai mắt Lý ma ma láo liên đảo loạn, Lâm Dĩ Hiên sáng tỏ, ác nô này là muốn hát đôi với phu nhân, một người mặt đỏ một người mặt trắng*, y nếu ngay cả Cảnh Lan viện cũng không quản được, ngoại trừ xin phu nhân giúp đỡ, đồ cưới cũng khó giữ được.
(*Trong nghệ thuật Kinh Kịch, các diễn viên thường phải hóa trang mặt nạ trước khi biểu diễn. Mặt trắng là đại diện cho kẻ tiểu nhân; mặt đỏ là đại diện cho nghĩa khí, trung nghĩa; mặt đen đại diện cho nghiêm túc, công chính liêm minh, quân tử.)
Lâm Dĩ Hiên hơi hạ mi, không chút để ý nói: “Ta đây không có nhiều quy củ, làm tốt phận sự của các ngươi là được. Lý ma ma là lão nhân trong phòng, Hổ Phách, Ngọc Châu là lão phu nhân ban thưởng, thân phận các ngươi không giống nhau, không cần làm mấy chuyện hầu hạ.”
Lý ma ma ý cười ra mặt, chỉ biết tân phu nhân sẽ không dùng được, mụ nói mà, từ đại hộ nhà cao cửa rộng đi ra thì thế nào, gả cho nhị thiếu gia chính là người Lê gia, tất nhiên sẽ phải kính lão ma ma mụ đây.
Hổ Phách và Ngọc Châu rất đắc ý, chỉ nói tân phu nhân là sợ các nàng, quả nhiên nồi nào úp vung nấy, giống hệt nhị thiếu gia không xương. Nhưng như vậy cũng không sao, tân phu nhân nếu lợi hại thì các nàng nào còn đường sống.
Còn không đợi mấy người cao hứng, chỉ nghe Lâm Dĩ Hiên nói tiếp: “Nghe nói sắp đến sinh thần của lão phu nhân, các ngươi mỗi người chép kinh Phật một trăm lần, xem như cầu phúc cho lão phu nhân.”
“Như vậy sao được!” Lý ma ma kinh hô ra tiếng, ánh mắt trừng còn to hơn chương đồng, hơi lảo đảo.
Hổ Phách, Ngọc Châu biến sắc giống nhau.
Lâm Dĩ Hiên nhướn mày: “Thế nào? Các ngươi không nguyện ý?”
“Không…. Không có….” Lý ma ma nhanh chóng nghĩ đối sách, cầu phúc cho lão phu nhân mụ nào dám không nguyện ý, cũng không phải không muốn sống.
Ngọc Châu vội vàng nói: “Nô tỳ không biết chữ, thỉnh nhị thiếu phu nhân thứ lỗi.”
Trong đầu Hổ Phách cũng chợt loé tia sáng: “Nô tỳ cũng không biết chữ.”
Lâm Dĩ Hiên cầm ly trà, nhẹ hấp một hơi: “Không sao, có tâm ý là được, các ngươi là người của lão phu nhân, cầu phúc cho lão phu nhân theo lý phải làm, chẳng lẽ các ngươi muốn từ chối.”
Hổ Phách và Ngọc Châu âm thầm lo lắng, tân phu nhân nói đến phân thượng này, các nàng nào dám không đáp ứng, trong lòng bắt đầu hối hận, sớm biết tân phu nhân lợi hại như vậy, các nàng lúc trước sao dám bừa bãi.
“Nếu không phản đối thì các ngươi liền đi xuống đi, cầu phúc cho lão phu nhân là chuyện tốt, cũng là phúc khí của các ngươi, lão phu nhân nếu biết nhất định sẽ vui mừng.” Lâm Dĩ Hiên nói vài câu rồi đuổi mấy người vướng bận đi.
Sắc mặt Lý ma ma u tối, biết việc đã đến nước này không còn đường sống nữa, chỉ biết hối hận vì đã xem thường tân phu nhân. Hiện giờ mụ muốn cáo trạng cũng không có chỗ để đi, tân phu nhân chiếm lý, mụ cũng không thể nói với người bên ngoài, cầu phúc cho lão phu nhân là sai.
Sắc mặt Hổ Phách và Ngọc Châu cũng không dễ nhìn, trong lòng hận Lâm Dĩ Hiên muốn chết, chép kinh Phật một trăm lần, các cô muốn chép đến khi nào chứ….
Tuyết Trản và Mặc Duyện cụp mắt, thái độ càng thêm kính cẩn vâng lời.
Lâm Dĩ Hiên chỉ liếc nhìn các nàng một cái: “Được rồi, đều đi xuống đi, mỗi người một túi tiền thưởng, nên làm gì thì làm đi.”
Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, vội vàng rời khỏi chính phòng, tân phu nhân ra oai phủ đầu cũng đủ lợi hại, nói mấy câu liền chấn trụ bọn họ.
Lúc Lê Diệu Nam biết việc này thì đã là buổi tối, chỉ cảm thán trong lòng một phen, hậu trạch quả nhiên vẫn là thiên hạ của phụ nhân, đối với thủ đoạn của Lâm Dĩ Hiên, hắn mặc cảm. Lê Diệu Nam đột nhiên cảm thấy, cưới thê tử cũng không có gì không tốt, hắn thực chờ mong biểu hiện kế tiếp của Lâm Dĩ Hiên.
Đêm đó, trong phòng ngủ của hai người có thêm một cái nhuyễn tháp, Lê Diệu Nam coi như không phát hiện, độc bá giường lớn như trước.
Ban đêm Lâm Dĩ Hiên trở về phòng, nhìn trượng phu ngủ say trên giường, trong lòng không chút nào ngoài ý muốn. Lê Diệu Nam trong mắt y chính là một người gian xảo giả dối lại ích kỷ, tuyệt đối sẽ không bởi vì mình là song nhi mà có nhường nhịn.
Trước cứ nhịn đi, Lâm Dĩ Hiên âm thầm tự nói với mình, chờ sau ba ngày hồi môn, bọn họ có thể phân phòng ngủ, cũng không sợ sẽ bị người ngoài nói gì.
Sáng sớm hôm sau, Lê Diệu Nam đi chỗ tộc huynh, tuy rằng đã hẹn là năm ngày sau gặp lại nhưng hắn thật sự đợi không kịp.
Nhà giàu nào cũng thế, tức phụ vào cửa đầu tiên cần phát biểu trước bọn hạ nhân, một là để lập uy, hai là để nhận thức, y cũng không ngoại lệ.
“Thiếu gia dùng trà!” Xuân Tiêm cười nhẹ, châm trà dâng nước cho Lâm Dĩ hiên, hồi bẩm những gì hôm nay tìm hiểu được: “Trong sân cô gia có một ma ma, bốn đại a đầu, bốn nhị đẳng a đầu, ba thô sử bà tử, ba tiểu tư. Lý ma ma hôm qua ngài đã gặp, mụ là người của phu nhân. Hổ Phách và Ngọc Châu là người lão phu nhân ban thưởng. Các nha đầu khác, ngoại trừ thô sử bà tử, đều là cô gia mới mua mấy ngày trước.”
“Ừm! Còn gì nữa?” Lâm Dĩ Hiên tuỳ tiện hỏi, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng, tựa hồ không để ý hết thảy chung quanh.
Xuân Tiêm cười cười, đôi mắt linh động lưu chuyển, nói: “Ngài không biết cô gia của chúng ta đúng là một người kỳ lạ, nha hoàn nhà người khác đều dùng để hầu hạ chủ tử, ở chỗ này của cô gia lại làm như Bồ Tát mà cung. Nhìn Hổ Phách và Ngọc Châu kia đắc ý, còn tự cho là người lớn nhất Cảnh Lan viện đâu, mỗi ngày đấu với Lý ma ma, hôm qua cũng vì tiền thưởng mà nháo một trận, cười chết ta.”
“Hạ nhân mà thôi, xử trí là được, bọn họ doạ người, mặt mũi Cảnh Lan viện cũng không dễ nhìn, còn nghe được cái gì?” Hắn lần này xuất giá, Lâm mẫu tiêu phí rất nhiều tâm tư, riêng của hồi môn nha hoàn đã có sáu người, trong đó bốn người là trải qua chọn lọc kỹ càng, mỗi người có thể một mình đảm đương một mặt, hai người còn lại là chuẩn bị thông phòng cho cô gia, khế bán mình của họ đều nằm trong tay y, không sợ bọn nảy sinh ý khác. Ngoài ra còn có bốn tiểu tư và sáu hạ nhân, Lâm mẫu chỉ sợ y ở Lê phủ phải chịu uỷ khuất, chuẩn bị chu đáo hết thảy người bên cạnh y.
Nhớ tới Lâm mẫu, trong lòng Lâm Dĩ Hiên ấm áp hơn, ánh mắt nhìn về phía thư phòng của Lê Diệu Nam, trầm tư. Lúc này cho dù y không muốn thừa nhận thế nào, bất mãn với Lê Diệu Nam thế nào, y cũng biết, y với Lê Diệu Nam hiện tại là cùng chung một chiếc thuyền, chuyện ở Cảnh Lan viện cũng là chuyện của y.
Xuân Tiêm do dự một chút, hồi đáp: “Tình cảnh của cô gia ở trong phủ không tốt, phu nhân hiện tại là tiểu thiếp nâng lên làm chính thất, phu nhân trước đã đi từ mười năm trước. Cửa hôn sự này là Lê gia đại thiếu bảo đảm, lúc ấy cô gia thực mâu thuẫn, chẳng biết tại sao sau lại đáp ứng, ta lo…”
“Không sao!” Lâm Dĩ Hiên ngắt lời cô, việc này y đã sớm biết, Mã Ngọc Liên và lão phu nhân có tính toán gì y cũng biết. Y hiện giờ cầu cũng chỉ là nơi an thân, Lê Diệu Nam chỉ cần không giống như lão tử của hắn sủng thiếp diệt thê, trong tay y muốn người có người, muốn tiền có tiền, nào còn sầu sống không tốt. Hiện tại duy nhất chỉ thiếu một người thừa kế, nhưng vừa mới thành hôn, thời gian còn sớm, chuyện sinh hài tử y sẽ thận trọng suy xét. Lê Diệu Nam nếu thật sự đoản mệnh, y nên nhớ trước khi hắn chết, sau có thể mang theo nhi tử dọn khỏi Lê phủ tự lập môn hộ, chỉ cần y một ngày không tái giá, làm tiết phu, ai cũng không làm gì được y.
Không thể không nói, ở chỗ này, tư duy của Lâm Dĩ Hiên và Lê Diệu Nam đạt được thống nhất, hai người đều muốn rời khỏi Lê phủ tự lập môn hộ.
Không lâu sau, Tử Ương tiến đến bẩm báo, Lý ma ma mang theo một đoàn hạ nhân đã chờ ở bên ngoài chính phòng.
“Truyền vào đây đi!” Lâm Dĩ Hiên thu hồi suy nghĩ. Sau lời y nói, bọn hạ nhân nối đuôi nhau mà vào. Bởi vì hôm qua khăn voan che khuất không nhìn được, sáng nay lại quá vội vàng, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy cái mà Mã Ngọc Liên gọi là nha hoàn xinh đẹp.
Quả nhiên lớn lên không tồi, Lâm Dĩ Hiên nhíu mi nhìn chăm chú, cẩn thận đánh giá bọn họ. Nha hoàn ở Cảnh Lan viện, ngoại trừ ba nha đầu quét sân tư sắc bình thường, những người còn lại, bao gồm cả Ngọc Châu, Hổ Phách, mỗi người đều xinh đẹp thuỷ linh, mà còn đúng là độ tuổi như hoa.
Lâm Dĩ Hiên khinh bỉ trong lòng, trên đầu Lê Diệu Nam ngoài vô lại, lại thêm một cái mũ tham hoa háo sắc. Mệt tiểu biểu đệ còn nói Lê Diệu Nam không có thông phòng, y chỉ biết không thể tin, mấy cái nha hoàn mặc dù không phải thông phòng nhưng cũng chẳng khác mấy, dáng người kia không phải chuẩn bị làm thông phòng thì làm gì.
“Thỉnh an nhị thiếu phu nhân.” Lý ma ma ngẩng đầu ưỡn ngực đi tuốt đằng trước, chỉ phúc phúc thân liền tự cố mà đứng lên.
Hổ Phách và Ngọc Châu cũng học theo.
Lâm Dĩ Hiên không thèm để ý, thản nhiên nói: “Nói xem tên là gì, biết làm gì, hầu hạ ở đâu?”
Lý ma ma vẻ mặt kiêu ngạo, quyết định cho tân phu nhân một đòn phủ đầu, bằng không Cảnh Lan viện này nào còn vị trí cho mụ, nhị thiếu gia hiện giờ càng ngày càng gian xảo: “Lão nô là ma ma quản sự trong viện của nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân cũng giống nhị thiếu gia gọi lão nô là Lý ma ma là được. Cảnh Lan viện hết thảy là do lão nô xử lý, nhị thiếu phu nhân vừa vào cửa, nếu có gì không hiểu chỉ cần tới hỏi lão nô, lão nô chắc chắn biết sẽ nói hết. Tính tình nhị thiếu gia ta rõ ràng nhất.”
Hổ Phách và Ngọc Châu khinh thường, Lý ma ma không phải ỷ vào mình già sao, cũng không phải vú nuôi của thiếu gia, còn dám làm bộ làm tịch, hừ! Các nàng chính là do lão phu nhân ban thưởng.
“Nô tỳ Ngọc Châu, kiến quá nhị thiếu phu nhân.”
“Nô tỳ Hổ Phách, kiến quá nhị thiếu phu nhân.”
“Chúng ta đều hầu hạ trong phòng nhị thiếu gia.”
Hai nha đầu duyên dáng yêu kiều, trong mắt lại rõ ràng khinh miệt, nhị thiếu gia lúc trước vì kháng hôn còn hộc máu hôn mê bất tỉnh, các nàng không tin vị tân phu nhân này có thể dừng bước ở Lê phủ.
“Nô tỳ Tuyết Trản, thỉnh an thiếu phu nhân.”
“Nô tỳ Mặc Duyên, thỉnh an thiếu phu nhân.”
“…”
Lâm Dĩ Hiên ngồi an tĩnh, trên mặt tuy lạnh băng không có biểu tình gì nhưng thật sự tạo cho người một loại cảm giác cao không thể leo tới.Lý ma ma nhìn mà tán thưởng trong lòng, quả nhiên là từ đại hộ nhà cao cửa rộng đi ra, khí thế cả người cũng khác, nhưng thế thì sao, Lâm Dĩ Hiên xuất thân dù tốt cũng chỉ là song nhi, mà còn gả cho nhị thiếu gia, chậc chậc! Về sau còn không phải cũng muốn kiếm ăn từ phu nhân.
Lâm Dĩ Hiên lẳng lặng nghe, thực rõ ràng, nha hoàn Lê Diệu Nam mới mua gọi y là thiếu phu nhân, mà những người khác thì gọi hắn là nhị thiếu phu nhân, tuy rằng chỉ kém một chữ nhưng ý nghĩa lại cách biệt một trời. Thấy hai mắt Lý ma ma láo liên đảo loạn, Lâm Dĩ Hiên sáng tỏ, ác nô này là muốn hát đôi với phu nhân, một người mặt đỏ một người mặt trắng*, y nếu ngay cả Cảnh Lan viện cũng không quản được, ngoại trừ xin phu nhân giúp đỡ, đồ cưới cũng khó giữ được.
(*Trong nghệ thuật Kinh Kịch, các diễn viên thường phải hóa trang mặt nạ trước khi biểu diễn. Mặt trắng là đại diện cho kẻ tiểu nhân; mặt đỏ là đại diện cho nghĩa khí, trung nghĩa; mặt đen đại diện cho nghiêm túc, công chính liêm minh, quân tử.)
Lâm Dĩ Hiên hơi hạ mi, không chút để ý nói: “Ta đây không có nhiều quy củ, làm tốt phận sự của các ngươi là được. Lý ma ma là lão nhân trong phòng, Hổ Phách, Ngọc Châu là lão phu nhân ban thưởng, thân phận các ngươi không giống nhau, không cần làm mấy chuyện hầu hạ.”
Lý ma ma ý cười ra mặt, chỉ biết tân phu nhân sẽ không dùng được, mụ nói mà, từ đại hộ nhà cao cửa rộng đi ra thì thế nào, gả cho nhị thiếu gia chính là người Lê gia, tất nhiên sẽ phải kính lão ma ma mụ đây.
Hổ Phách và Ngọc Châu rất đắc ý, chỉ nói tân phu nhân là sợ các nàng, quả nhiên nồi nào úp vung nấy, giống hệt nhị thiếu gia không xương. Nhưng như vậy cũng không sao, tân phu nhân nếu lợi hại thì các nàng nào còn đường sống.
Còn không đợi mấy người cao hứng, chỉ nghe Lâm Dĩ Hiên nói tiếp: “Nghe nói sắp đến sinh thần của lão phu nhân, các ngươi mỗi người chép kinh Phật một trăm lần, xem như cầu phúc cho lão phu nhân.”
“Như vậy sao được!” Lý ma ma kinh hô ra tiếng, ánh mắt trừng còn to hơn chương đồng, hơi lảo đảo.
Hổ Phách, Ngọc Châu biến sắc giống nhau.
Lâm Dĩ Hiên nhướn mày: “Thế nào? Các ngươi không nguyện ý?”
“Không…. Không có….” Lý ma ma nhanh chóng nghĩ đối sách, cầu phúc cho lão phu nhân mụ nào dám không nguyện ý, cũng không phải không muốn sống.
Ngọc Châu vội vàng nói: “Nô tỳ không biết chữ, thỉnh nhị thiếu phu nhân thứ lỗi.”
Trong đầu Hổ Phách cũng chợt loé tia sáng: “Nô tỳ cũng không biết chữ.”
Lâm Dĩ Hiên cầm ly trà, nhẹ hấp một hơi: “Không sao, có tâm ý là được, các ngươi là người của lão phu nhân, cầu phúc cho lão phu nhân theo lý phải làm, chẳng lẽ các ngươi muốn từ chối.”
Hổ Phách và Ngọc Châu âm thầm lo lắng, tân phu nhân nói đến phân thượng này, các nàng nào dám không đáp ứng, trong lòng bắt đầu hối hận, sớm biết tân phu nhân lợi hại như vậy, các nàng lúc trước sao dám bừa bãi.
“Nếu không phản đối thì các ngươi liền đi xuống đi, cầu phúc cho lão phu nhân là chuyện tốt, cũng là phúc khí của các ngươi, lão phu nhân nếu biết nhất định sẽ vui mừng.” Lâm Dĩ Hiên nói vài câu rồi đuổi mấy người vướng bận đi.
Sắc mặt Lý ma ma u tối, biết việc đã đến nước này không còn đường sống nữa, chỉ biết hối hận vì đã xem thường tân phu nhân. Hiện giờ mụ muốn cáo trạng cũng không có chỗ để đi, tân phu nhân chiếm lý, mụ cũng không thể nói với người bên ngoài, cầu phúc cho lão phu nhân là sai.
Sắc mặt Hổ Phách và Ngọc Châu cũng không dễ nhìn, trong lòng hận Lâm Dĩ Hiên muốn chết, chép kinh Phật một trăm lần, các cô muốn chép đến khi nào chứ….
Tuyết Trản và Mặc Duyện cụp mắt, thái độ càng thêm kính cẩn vâng lời.
Lâm Dĩ Hiên chỉ liếc nhìn các nàng một cái: “Được rồi, đều đi xuống đi, mỗi người một túi tiền thưởng, nên làm gì thì làm đi.”
Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, vội vàng rời khỏi chính phòng, tân phu nhân ra oai phủ đầu cũng đủ lợi hại, nói mấy câu liền chấn trụ bọn họ.
Lúc Lê Diệu Nam biết việc này thì đã là buổi tối, chỉ cảm thán trong lòng một phen, hậu trạch quả nhiên vẫn là thiên hạ của phụ nhân, đối với thủ đoạn của Lâm Dĩ Hiên, hắn mặc cảm. Lê Diệu Nam đột nhiên cảm thấy, cưới thê tử cũng không có gì không tốt, hắn thực chờ mong biểu hiện kế tiếp của Lâm Dĩ Hiên.
Đêm đó, trong phòng ngủ của hai người có thêm một cái nhuyễn tháp, Lê Diệu Nam coi như không phát hiện, độc bá giường lớn như trước.
Ban đêm Lâm Dĩ Hiên trở về phòng, nhìn trượng phu ngủ say trên giường, trong lòng không chút nào ngoài ý muốn. Lê Diệu Nam trong mắt y chính là một người gian xảo giả dối lại ích kỷ, tuyệt đối sẽ không bởi vì mình là song nhi mà có nhường nhịn.
Trước cứ nhịn đi, Lâm Dĩ Hiên âm thầm tự nói với mình, chờ sau ba ngày hồi môn, bọn họ có thể phân phòng ngủ, cũng không sợ sẽ bị người ngoài nói gì.
Sáng sớm hôm sau, Lê Diệu Nam đi chỗ tộc huynh, tuy rằng đã hẹn là năm ngày sau gặp lại nhưng hắn thật sự đợi không kịp.
/139
|