Qua sinh thần Lê Diệu Nam, thời gian càng lúc càng gấp rút.
Lê Diệu Nam chỉ hận không thể một người chia đôi, dự tính ngày Lâm Dĩ Hiên sinh là mùng hai tháng tám, thi huyền là mùng ba tháng bảy, thi hương là mùng ba tháng chín, hắn rất sợ mình sẽ không có mặt lúc hài tử sinh ra.
Nhưng bảo hắn buông tha lần khoa cử này là không thể, không chỉ vì bản thân hắn, còn vì muốn cho phu lang và hài tử của mình một hoàn cảnh sinh hoạt tốt. Hắn hiểu rất rõ cấp bậc chế độ xã hội đương thời, hắn không nghĩ, cũng không muốn phu lang mình và hài tử vĩnh viễn thấp hơn người khác một bậc.
Lâm Dĩ Hiên thấy hắn mấy ngày nay mặt cau mày có, làm sao không đoán ra tâm tư của hắn.
Buổi sáng dùng xong cơm sớm, Lê Diệu Nam đang muốn đi thư phòng, Lâm Dĩ Hiên gọi hắn: “Chờ một chút.”
Lê Diệu Nam quay đầu, kinh ngạc nhìn y, thấy sắc mặt Lâm Dĩ Hiên nghiêm túc, cho rằng y có chuyện gì, thân thiết hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Dĩ Hiên tinh tế nhìn nam nhân trước mắt, bởi vì thường xuyên cầm bút mà thành chai tay, thật lâu sau, bên môi cong lên một nụ cười nhẹ: “Đừng lo lắng, ta rất tốt, hài tử cũng sẽ khoẻ mạnh, chúng ta sẽ chờ ngươi trở về, cho nên…” Đừng nhíu mày được không?
Lâm Dĩ Hiên vươn một bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mày hắn, giống như muốn vuốt đi phiền não của hắn.
Lê Diệu Nam hơi ngẩn ra, thở dài một tiếng, gắt gao ôm người vào ngực, đúng là bởi vì y hiểu chuyện nên trong lòng hắn mới khó chịu.
Kỳ thật y sao lại không muốn phu quân ở bên mình khi sinh, nhưng y càng hiểu rõ dã tâm của nam nhân, tiền đồ danh vọng đâu phải thứ có thể dễ dàng buông tha, huống chi, sở dĩ phu quân vội vàng như vậy, ngoài việc muốn trở nên nổi bật, càng nhiều là vì y, muốn giúp y tranh một hơi.
Rõ ràng y rất ít nhắc tới Cảnh Dương hầu phủ, nhưng nhìn vẻ mặt của phu quân, Lâm Dĩ Hiên khó hiểu chính là biết phu quân đang đau lòng mình. Y cảm thấy mình hẳn nên thoả mãn, có một phu quân tốt như vậy, là phúc khí y tu luyện mấy đời, cho nên y nhất định sẽ không kéo phu quân lui về phía sau, y sẽ chiếu cố tốt bản thân, cũng sẽ chiếu cố tốt hài tử, để lần này phu quân tham gia khoa cử không có bất luận buồn phiền gì ở nhà.
Nhưng mọi chuyện đều ngoài ý muốn, rất nhanh hai người bọn họ không cần lo lắng nữa, Lê Diệu Nam còn vì vậy mà đại phát tính tình, lần đầu tiên từ khi Lâm Dĩ Hiên mang thai, tức giận với y, liên tục ba ngày không để ý người ta.
Hai mươi bảy tháng sáu, Lê Diệu Nam chuẩn bị chỉnh tề hành trang đi thi, nguyên chủ tham gia thi huyền không chỉ một lần, đối với Lê Diệu Nam mà nói, cũng coi như là quen thuộc. Đối với cuộc thi này hắn rất nắm chắc, trong lòng cũng không sốt ruột, từ Dương Châu đến Hàng Châu cùng lắm cũng chỉ một ngày rưỡi, hắn tính đầu tháng bảy thì xuất phát, như vậy có thể ở cùng Lâm Dĩ Hiên thêm vài ngày.
Lúc này có đồ từ kinh thành gửi tới, ngoài vật dụng cho hài tử, còn có hai bà vú.
Lê Diệu Nam đối với vị nhạc mẫu này có chút dở khóc dở cười, hài nhi của bọn họ còn chưa xuất thế, hắn với Lâm Dĩ Hiên cũng chưa quan tâm, nhạc mẫu sợ bọn họ không có kinh nghiệm, lâu lâu lại gửi người đến, không thì là đưa đồ, ăn, dùng, mặc, trong ngoài mọi thứ đều chu toàn.
Bên Trương gia cũng thế, thái phu nhân lo phu phu bọn họ không cẩn thận, làn da anh nhi mềm mại, mặc phải mặc tơ lụa, tã cũng phải dùng gấm vóc, Trương thái phu nhân cả ngày quan tâm bận rộn, ngược lại đôi phụ mẫu chân chính không có chuẩn bị gì.
Lúc này, Lâm mẫu lại đưa bà vú đến, Lê Diệu Nam cảm động, từ khi ông nội qua đời, chưa có trưởng bối nào quan tâm hắn như vậy, dù là dính ánh sáng của Lâm Dĩ Hiên nhưng ca tế cũng tính là nửa hài tử còn gì.
Lâm Dĩ Hiên an bài bà vú ở Tây Uyển, cho người đưa đồ Lâm mẫu gửi tới vào kho, lúc này mới mở thư ra.
“A!” Lâm Dĩ Hiên nhíu mày, lật thư lên xuống, nhìn hạ nhân truyền tin: “Thư của ca ca đâu?” Lâm Trí Viễn giúp y xử lý sản nghiệp ở kinh thành, mỗi lần mẫu thân gửi thư, ca ca sẽ tiện thể gửi luôn cả sổ sách.
“Ôi, công tử của ta, tứ thiếu gia chính là người bận rộn, lần này phu nhân gửi đồ đến, tứ thiếu gia nào có thời gian viết thư.” Chu bà tử cười nói, mụ là hồi môn nha hoàn bên người Lâm mẫu, sau thì làm ma ma, trước mặt hai vị thiếu gia cũng có vài phần thể diện, nói chuyện không có cố kỵ.
Sắc mặt Lâm Dĩ Hiên trầm xuống: “Ngươi nói bậy, ca ca làm sao? Ở kinh thành rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nếu không ca ca tuyệt đối sẽ không như vậy.
Da đầu Chu bà tử run lên, mụ là nhìn cửu thiếu gia lớn lên, cửu thiếu gia lúc nào thì có khí thế như vậy. Nhưng từ khi cửu thiếu gia náo loạn ra cái chuyện kia, cả người giống như đều thay đổi. Những ngày này hẳn là bởi vì mang thai nên mới đổi tính, nhưng đúng là doạ người.
Lê Diệu Nam thấy sắc mặt Lâm Dĩ Hiên trắng bệch, vội vàng an ủi: “Đừng gấp, nghe mụ nói đã, nói không chừng đại ca thật có chuyện gì chậm trễ.”
Lâm Dĩ Hiên hung hăng nhìn thẳng Chu bà tử, trong mắt loé tia sáng hung ác, ánh mắt sắc bén như dao, chỉ liếc một cái là có thể đâm thủng người: “Ngươi nói!”
“Này…” Chu bà tử ấp úng khó xử, phu nhân ngàn dặn vạn dò, nhất định không thể để cho cửu thiếu gia biết, mụ biết làm sao bây giờ.
Chu bà tử chần chừ càng làm cho lòng Lâm Dĩ Hiên trầm xuống, ngực giống như có một ngọn lửa cháy hừng hực, chỉ hận không thể kéo bà tử này ra ngoài chém, hung hăng nói: “Ngươi không nói, ta liền đánh cho ngươi nói, người đâu!”
Vài hạ nhân từ ngoài phòng tiến vào.
Lâm Dĩ Hiên sắc mặt âm trầm, ánh mắt tàn nhẫn, tức giận đến có chút không thở được: “Kéo bà tử này ra ngoài đánh thật mạnh cho ta!”
Chu bà tử cả kinh, lúc này mới bắt đầu sợ hãi, chặn lại nói: “Cửu thiếu gia, ta chính là hồi môn nha hoàn của phu nhân, không có công lao cũng có khổ lao.”
Lâm Dĩ Hiên cười lạnh, chính bởi vì mụ là hồi môn nha hoàn mình mới lo lắng, nhà nương của mẫu thân như thế nào y không phải không biết, nếu bọn họ dụng tâm một chút, mẫu thân sao có thể tự sát trước đại môn Cảnh Dương hầu phủ.
Lâm Dĩ Hiên gắt gao nhíu mày, tay che bụng, ẩn ẩn có chút không thoải mái.
Lê Diệu Nam thấy thế không vui, lần đầu tiên yên lặng đối với Lâm Dĩ Hiên: “Tức giận hại thân, ngươi ngồi yên.”
Lâm Dĩ Hiên trợn mắt, trong lòng sớm bị lo lắng chiếm đầy: “Đó là ca của ta!”
Lê Diệu Nam nghiêm mặt, nhớ kỹ y là dựng phu nên không nỡ trách cứ, kiên nhẫn khuyên giải: “Hỏi rõ ràng rồi nói tiếp, đại ca làm việc đều có đúng mực, ngươi đừng quá lo lắng, sẽ không có chuyện gì.”
Lâm Dĩ Hiên mặt không đổi sắc, trên khuôn mặt lạnh băng nhìn không ra bất luận cảm xúc gì, giống như trở lại thời điểm mới quen.
Lê Diệu Nam đột nhiên cảm thấy có chút vô lực, nhưng loại tình huống này hắn có thể lý giải, hắn vẫn luôn biết Lâm Trí Viễn và Lâm mẫu chính là uy hiếp của Lâm Dĩ Hiên. Ánh mắt Lê Diệu Nam không tốt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu bà tử.
Chu bà tử biết, chỉ cần thiếu gia và cô gia ra lệnh một tiếng, mụ sẽ bị kéo ra ngoài đánh, vội vàng khóc: “Thiếu gia, không phải lão nô không muốn nói, mà là phu nhân đã dặn đò, nếu nói cho ngài biết nhỡ động thai khí thì thế nào.”
Trong lòng Lâm Dĩ Hiên chợt lạnh, không biết nhớ ra cái gì, vẻ mặt trở nên đờ đẫn, lộ ra loại cảm giác tâm như tro tàn.
Lê Diệu Nam nhíu mày, bà tử này nói chuyện che che lấp lấp, chẳng phải là khiến người càng lo lắng, lạnh lùng nói: “Bảo ngươi nói liền nói, ở đây không phải hầu phủ, không phải chỗ cho ngươi khóc lóc om sòm.”
Chu bà tử bị nghẹn một chút, lau nước mắt căn bản không tồn tại, khóc ròng nói: “Tứ thiếu gia ngã ngựa gãy chân, hiện giờ nằm trên giường không dậy nổi, đại phu đều nói không chữa được, phu nhân nào dám cho ngài biết.”
Chân Lâm Dĩ Hiên mềm nhũn, thiếu chút nữa thì không đứng vững, Lê Diệu Nam vội vàng đỡ lấy y.
“Sao có thể, ngươi nói láo, ca ca không có việc gì.” Lâm Dĩ Hiên hoảng hốt, nói năng lộn xộn, ngay cả hai mắt cũng trở nên trống rỗng, cả người đều lộ ra một loại thần sắc điên cuồng. Đời trước ca ca rõ ràng sống tốt, sao lại bị ngã gãy chân, chẳng lẽ là tại y, tại y nói với ca ca những lời kia.
“Không….” Lâm Dĩ Hiên đau đầu như muốn nứt ra, bụng quặn lên từng cơn, khuôn mặt đau khổ vặn vẹo.
“Dĩ Hiên!” Lê Diệu Nam vô cùng lo lắng, dùng sức kéo mạnh bả vai Lâm Dĩ Hiên để y nhìn mình: “Chưa đến mức cắt bỏ, ngươi còn hoài hài tử, ít nhất phải nghĩ cho hài tử đã chứ.”
“Không, ca ca…” Hai mắt Lâm Dĩ Hiên vô thần, sau khi sống lại, kỳ vọng lớn nhất đời này của y chính là người nhà không có việc gì, ca ca nếu có sơ xuất gì thì làm sao y chịu nổi. Nhớ rõ đời trước thời gian này ca ca đã thành hôn với tiểu thư Nguyên gia, tất nhiên không có sự kiện ngã ngựa này. Lâm Dĩ Hiên chưa từng hối hận như thế, ỷ vào có ký ức của kiếp trước, tự cho là muốn tốt cho ca ca, y hối hận, y thật sự hối hận, y tình nguyện ca ca cưới tiểu thư Nguyên gia, chỉ cần ca ca có thể bình an vô sự.
Là y hại ca ca, Lâm Dĩ Hiên chui vào vỏ ốc. Tại sao y lại vì chuyện của kiếp trước mà bài xích nữ nhân Nguyên gia gả vào, nếu đã biết trước thì còn sợ không tính kế được Nguyên gia sao? Ca ca nếu xảy ra chuyện gì, cả đời này y cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Hạ thân Lâm Dĩ Hiên xuất hiện vết máu, đỏ tươi đến chói mắt lòng hoảng hốt. Y lại không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào, chỉ trầm ngâm trong suy nghĩ của mình, giống như bài xích hết thảy xung quanh mình. Đại não đã sớm bị áy náy, tự trách, hối hận, các loại suy nghĩ phức tạp chiếm đầy, cả người đều vô tri vô giác.
Lê Diệu Nam lòng như lửa đốt, thấy quần áo Lâm Dĩ Hiên bị máu tươi nhiễm đỏ, nhanh chóng ôm người lên, hô to ma ma bên cạnh: “Đi gọi bà đỡ, nhanh lên.”
Lê Diệu Nam gấp đến độ hai mắt đều đỏ, đặt Lâm Dĩ Hiên lên giường, thấy y vẫn một bộ muốn chết không muốn sống, dùng sức lay y, cả giận nói: “Lâm Dĩ Hiên, ngươi nghe ta nói đây, ngươi nếu không cần hài tử, tiểu gia ta ngày mai bước đi.”
“Không! Ngươi đừng đi, không cho đi.” Lâm Dĩ Hiên hoảng sợ vươn tay quơ quào giữa không trung, tựa hồ muốn bắt cái gì đó. Không biết là Lê Diệu Nam rống giận bừng tỉnh y hay là đau đớn dưới bụng khiến y hoàn hồn, Lâm Dĩ Hiên nắm chặt tay Lê Diệu Nam, chết cũng không buông, vẻ mặt yếu ớt như một con búp bê vải rách nát đụng một cái liền hỏng: “Ngươi đừng đi, ta không cho ngươi đi!”
Lê Diệu Nam mặt âm trầm lạnh lùng nhìn y: “Sinh hài tử cho tốt, ngươi nếu có chuyện gì, ta sẽ không chờ ngươi.”
Lâm Dĩ Hiên đau đến ứa mồ hôi lạnh, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, vừa cao hứng, lại có một ít chua xót. Y biết Lê Diệu Nam nói thật, Lê Diệu Nam căn bản không thích song nhi, nếu mình chết, hắn khẳng định sẽ tiếp tục cưới người khác, vì hài tử, vì trượng phu, mình không thể xảy ra chuyện gì.
Bà đỡ lúc này vội vã chạy đến, thấy Lê Diệu Nam còn ở bên trong liền đuổi hắn ra ngoài.
Lâm Dĩ Hiên chịu đựng cơn đau miễn cưỡng đứng dậy, chờ mong nhìn Lê Diệu Nam, cố hết sức hỏi: “Ca ca ta…”
Lê Diệu Nam thấy y còn nhắc tới ca ca, giận run cả người, thản nhiên nói: “Ngày mai ta sẽ phái người đi tìm hiểu, tai nghe không bằng mắt thấy.” Nói xong cũng không quay đầu lại, không chút nào lưu luyến xoay người rời đi.
Thấy Chu bà tử bên ngoài, Lê Diệu Nam tiến lên đạp mụ hai cái, Lâm Dĩ Hiên nếu có chuyện gì, hắn nhất định sẽ làm cho mụ chôn cùng! Chỉ vào mấy hạ nhân bên cạnh, cả giận nói: “Tha ra ngoài cho ta, đánh mụ hai mươi gậy.”
Nếu sợ bị đánh như vậy, hắn cho mụ nếm đủ, nô tài không dùng được, sống cũng vô dụng.
Lê Diệu Nam hôm nay thật sự bị tức đến tàn nhẫn, vừa giận Lâm Dĩ Hiên không yêu tiếc thân thể mình, vừa tức mình khi đó sinh ra sợ hãi. Thấy Lâm Dĩ Hiên đầy người là máu, Lê Diệu Nam thừa nhận hắn sợ hãi, hắn sợ phu lang sớm chiều ở chung với hắn cứ như vậy mà rời khỏi mình
Lê Diệu Nam chỉ hận không thể một người chia đôi, dự tính ngày Lâm Dĩ Hiên sinh là mùng hai tháng tám, thi huyền là mùng ba tháng bảy, thi hương là mùng ba tháng chín, hắn rất sợ mình sẽ không có mặt lúc hài tử sinh ra.
Nhưng bảo hắn buông tha lần khoa cử này là không thể, không chỉ vì bản thân hắn, còn vì muốn cho phu lang và hài tử của mình một hoàn cảnh sinh hoạt tốt. Hắn hiểu rất rõ cấp bậc chế độ xã hội đương thời, hắn không nghĩ, cũng không muốn phu lang mình và hài tử vĩnh viễn thấp hơn người khác một bậc.
Lâm Dĩ Hiên thấy hắn mấy ngày nay mặt cau mày có, làm sao không đoán ra tâm tư của hắn.
Buổi sáng dùng xong cơm sớm, Lê Diệu Nam đang muốn đi thư phòng, Lâm Dĩ Hiên gọi hắn: “Chờ một chút.”
Lê Diệu Nam quay đầu, kinh ngạc nhìn y, thấy sắc mặt Lâm Dĩ Hiên nghiêm túc, cho rằng y có chuyện gì, thân thiết hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Dĩ Hiên tinh tế nhìn nam nhân trước mắt, bởi vì thường xuyên cầm bút mà thành chai tay, thật lâu sau, bên môi cong lên một nụ cười nhẹ: “Đừng lo lắng, ta rất tốt, hài tử cũng sẽ khoẻ mạnh, chúng ta sẽ chờ ngươi trở về, cho nên…” Đừng nhíu mày được không?
Lâm Dĩ Hiên vươn một bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mày hắn, giống như muốn vuốt đi phiền não của hắn.
Lê Diệu Nam hơi ngẩn ra, thở dài một tiếng, gắt gao ôm người vào ngực, đúng là bởi vì y hiểu chuyện nên trong lòng hắn mới khó chịu.
Kỳ thật y sao lại không muốn phu quân ở bên mình khi sinh, nhưng y càng hiểu rõ dã tâm của nam nhân, tiền đồ danh vọng đâu phải thứ có thể dễ dàng buông tha, huống chi, sở dĩ phu quân vội vàng như vậy, ngoài việc muốn trở nên nổi bật, càng nhiều là vì y, muốn giúp y tranh một hơi.
Rõ ràng y rất ít nhắc tới Cảnh Dương hầu phủ, nhưng nhìn vẻ mặt của phu quân, Lâm Dĩ Hiên khó hiểu chính là biết phu quân đang đau lòng mình. Y cảm thấy mình hẳn nên thoả mãn, có một phu quân tốt như vậy, là phúc khí y tu luyện mấy đời, cho nên y nhất định sẽ không kéo phu quân lui về phía sau, y sẽ chiếu cố tốt bản thân, cũng sẽ chiếu cố tốt hài tử, để lần này phu quân tham gia khoa cử không có bất luận buồn phiền gì ở nhà.
Nhưng mọi chuyện đều ngoài ý muốn, rất nhanh hai người bọn họ không cần lo lắng nữa, Lê Diệu Nam còn vì vậy mà đại phát tính tình, lần đầu tiên từ khi Lâm Dĩ Hiên mang thai, tức giận với y, liên tục ba ngày không để ý người ta.
Hai mươi bảy tháng sáu, Lê Diệu Nam chuẩn bị chỉnh tề hành trang đi thi, nguyên chủ tham gia thi huyền không chỉ một lần, đối với Lê Diệu Nam mà nói, cũng coi như là quen thuộc. Đối với cuộc thi này hắn rất nắm chắc, trong lòng cũng không sốt ruột, từ Dương Châu đến Hàng Châu cùng lắm cũng chỉ một ngày rưỡi, hắn tính đầu tháng bảy thì xuất phát, như vậy có thể ở cùng Lâm Dĩ Hiên thêm vài ngày.
Lúc này có đồ từ kinh thành gửi tới, ngoài vật dụng cho hài tử, còn có hai bà vú.
Lê Diệu Nam đối với vị nhạc mẫu này có chút dở khóc dở cười, hài nhi của bọn họ còn chưa xuất thế, hắn với Lâm Dĩ Hiên cũng chưa quan tâm, nhạc mẫu sợ bọn họ không có kinh nghiệm, lâu lâu lại gửi người đến, không thì là đưa đồ, ăn, dùng, mặc, trong ngoài mọi thứ đều chu toàn.
Bên Trương gia cũng thế, thái phu nhân lo phu phu bọn họ không cẩn thận, làn da anh nhi mềm mại, mặc phải mặc tơ lụa, tã cũng phải dùng gấm vóc, Trương thái phu nhân cả ngày quan tâm bận rộn, ngược lại đôi phụ mẫu chân chính không có chuẩn bị gì.
Lúc này, Lâm mẫu lại đưa bà vú đến, Lê Diệu Nam cảm động, từ khi ông nội qua đời, chưa có trưởng bối nào quan tâm hắn như vậy, dù là dính ánh sáng của Lâm Dĩ Hiên nhưng ca tế cũng tính là nửa hài tử còn gì.
Lâm Dĩ Hiên an bài bà vú ở Tây Uyển, cho người đưa đồ Lâm mẫu gửi tới vào kho, lúc này mới mở thư ra.
“A!” Lâm Dĩ Hiên nhíu mày, lật thư lên xuống, nhìn hạ nhân truyền tin: “Thư của ca ca đâu?” Lâm Trí Viễn giúp y xử lý sản nghiệp ở kinh thành, mỗi lần mẫu thân gửi thư, ca ca sẽ tiện thể gửi luôn cả sổ sách.
“Ôi, công tử của ta, tứ thiếu gia chính là người bận rộn, lần này phu nhân gửi đồ đến, tứ thiếu gia nào có thời gian viết thư.” Chu bà tử cười nói, mụ là hồi môn nha hoàn bên người Lâm mẫu, sau thì làm ma ma, trước mặt hai vị thiếu gia cũng có vài phần thể diện, nói chuyện không có cố kỵ.
Sắc mặt Lâm Dĩ Hiên trầm xuống: “Ngươi nói bậy, ca ca làm sao? Ở kinh thành rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nếu không ca ca tuyệt đối sẽ không như vậy.
Da đầu Chu bà tử run lên, mụ là nhìn cửu thiếu gia lớn lên, cửu thiếu gia lúc nào thì có khí thế như vậy. Nhưng từ khi cửu thiếu gia náo loạn ra cái chuyện kia, cả người giống như đều thay đổi. Những ngày này hẳn là bởi vì mang thai nên mới đổi tính, nhưng đúng là doạ người.
Lê Diệu Nam thấy sắc mặt Lâm Dĩ Hiên trắng bệch, vội vàng an ủi: “Đừng gấp, nghe mụ nói đã, nói không chừng đại ca thật có chuyện gì chậm trễ.”
Lâm Dĩ Hiên hung hăng nhìn thẳng Chu bà tử, trong mắt loé tia sáng hung ác, ánh mắt sắc bén như dao, chỉ liếc một cái là có thể đâm thủng người: “Ngươi nói!”
“Này…” Chu bà tử ấp úng khó xử, phu nhân ngàn dặn vạn dò, nhất định không thể để cho cửu thiếu gia biết, mụ biết làm sao bây giờ.
Chu bà tử chần chừ càng làm cho lòng Lâm Dĩ Hiên trầm xuống, ngực giống như có một ngọn lửa cháy hừng hực, chỉ hận không thể kéo bà tử này ra ngoài chém, hung hăng nói: “Ngươi không nói, ta liền đánh cho ngươi nói, người đâu!”
Vài hạ nhân từ ngoài phòng tiến vào.
Lâm Dĩ Hiên sắc mặt âm trầm, ánh mắt tàn nhẫn, tức giận đến có chút không thở được: “Kéo bà tử này ra ngoài đánh thật mạnh cho ta!”
Chu bà tử cả kinh, lúc này mới bắt đầu sợ hãi, chặn lại nói: “Cửu thiếu gia, ta chính là hồi môn nha hoàn của phu nhân, không có công lao cũng có khổ lao.”
Lâm Dĩ Hiên cười lạnh, chính bởi vì mụ là hồi môn nha hoàn mình mới lo lắng, nhà nương của mẫu thân như thế nào y không phải không biết, nếu bọn họ dụng tâm một chút, mẫu thân sao có thể tự sát trước đại môn Cảnh Dương hầu phủ.
Lâm Dĩ Hiên gắt gao nhíu mày, tay che bụng, ẩn ẩn có chút không thoải mái.
Lê Diệu Nam thấy thế không vui, lần đầu tiên yên lặng đối với Lâm Dĩ Hiên: “Tức giận hại thân, ngươi ngồi yên.”
Lâm Dĩ Hiên trợn mắt, trong lòng sớm bị lo lắng chiếm đầy: “Đó là ca của ta!”
Lê Diệu Nam nghiêm mặt, nhớ kỹ y là dựng phu nên không nỡ trách cứ, kiên nhẫn khuyên giải: “Hỏi rõ ràng rồi nói tiếp, đại ca làm việc đều có đúng mực, ngươi đừng quá lo lắng, sẽ không có chuyện gì.”
Lâm Dĩ Hiên mặt không đổi sắc, trên khuôn mặt lạnh băng nhìn không ra bất luận cảm xúc gì, giống như trở lại thời điểm mới quen.
Lê Diệu Nam đột nhiên cảm thấy có chút vô lực, nhưng loại tình huống này hắn có thể lý giải, hắn vẫn luôn biết Lâm Trí Viễn và Lâm mẫu chính là uy hiếp của Lâm Dĩ Hiên. Ánh mắt Lê Diệu Nam không tốt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu bà tử.
Chu bà tử biết, chỉ cần thiếu gia và cô gia ra lệnh một tiếng, mụ sẽ bị kéo ra ngoài đánh, vội vàng khóc: “Thiếu gia, không phải lão nô không muốn nói, mà là phu nhân đã dặn đò, nếu nói cho ngài biết nhỡ động thai khí thì thế nào.”
Trong lòng Lâm Dĩ Hiên chợt lạnh, không biết nhớ ra cái gì, vẻ mặt trở nên đờ đẫn, lộ ra loại cảm giác tâm như tro tàn.
Lê Diệu Nam nhíu mày, bà tử này nói chuyện che che lấp lấp, chẳng phải là khiến người càng lo lắng, lạnh lùng nói: “Bảo ngươi nói liền nói, ở đây không phải hầu phủ, không phải chỗ cho ngươi khóc lóc om sòm.”
Chu bà tử bị nghẹn một chút, lau nước mắt căn bản không tồn tại, khóc ròng nói: “Tứ thiếu gia ngã ngựa gãy chân, hiện giờ nằm trên giường không dậy nổi, đại phu đều nói không chữa được, phu nhân nào dám cho ngài biết.”
Chân Lâm Dĩ Hiên mềm nhũn, thiếu chút nữa thì không đứng vững, Lê Diệu Nam vội vàng đỡ lấy y.
“Sao có thể, ngươi nói láo, ca ca không có việc gì.” Lâm Dĩ Hiên hoảng hốt, nói năng lộn xộn, ngay cả hai mắt cũng trở nên trống rỗng, cả người đều lộ ra một loại thần sắc điên cuồng. Đời trước ca ca rõ ràng sống tốt, sao lại bị ngã gãy chân, chẳng lẽ là tại y, tại y nói với ca ca những lời kia.
“Không….” Lâm Dĩ Hiên đau đầu như muốn nứt ra, bụng quặn lên từng cơn, khuôn mặt đau khổ vặn vẹo.
“Dĩ Hiên!” Lê Diệu Nam vô cùng lo lắng, dùng sức kéo mạnh bả vai Lâm Dĩ Hiên để y nhìn mình: “Chưa đến mức cắt bỏ, ngươi còn hoài hài tử, ít nhất phải nghĩ cho hài tử đã chứ.”
“Không, ca ca…” Hai mắt Lâm Dĩ Hiên vô thần, sau khi sống lại, kỳ vọng lớn nhất đời này của y chính là người nhà không có việc gì, ca ca nếu có sơ xuất gì thì làm sao y chịu nổi. Nhớ rõ đời trước thời gian này ca ca đã thành hôn với tiểu thư Nguyên gia, tất nhiên không có sự kiện ngã ngựa này. Lâm Dĩ Hiên chưa từng hối hận như thế, ỷ vào có ký ức của kiếp trước, tự cho là muốn tốt cho ca ca, y hối hận, y thật sự hối hận, y tình nguyện ca ca cưới tiểu thư Nguyên gia, chỉ cần ca ca có thể bình an vô sự.
Là y hại ca ca, Lâm Dĩ Hiên chui vào vỏ ốc. Tại sao y lại vì chuyện của kiếp trước mà bài xích nữ nhân Nguyên gia gả vào, nếu đã biết trước thì còn sợ không tính kế được Nguyên gia sao? Ca ca nếu xảy ra chuyện gì, cả đời này y cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Hạ thân Lâm Dĩ Hiên xuất hiện vết máu, đỏ tươi đến chói mắt lòng hoảng hốt. Y lại không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào, chỉ trầm ngâm trong suy nghĩ của mình, giống như bài xích hết thảy xung quanh mình. Đại não đã sớm bị áy náy, tự trách, hối hận, các loại suy nghĩ phức tạp chiếm đầy, cả người đều vô tri vô giác.
Lê Diệu Nam lòng như lửa đốt, thấy quần áo Lâm Dĩ Hiên bị máu tươi nhiễm đỏ, nhanh chóng ôm người lên, hô to ma ma bên cạnh: “Đi gọi bà đỡ, nhanh lên.”
Lê Diệu Nam gấp đến độ hai mắt đều đỏ, đặt Lâm Dĩ Hiên lên giường, thấy y vẫn một bộ muốn chết không muốn sống, dùng sức lay y, cả giận nói: “Lâm Dĩ Hiên, ngươi nghe ta nói đây, ngươi nếu không cần hài tử, tiểu gia ta ngày mai bước đi.”
“Không! Ngươi đừng đi, không cho đi.” Lâm Dĩ Hiên hoảng sợ vươn tay quơ quào giữa không trung, tựa hồ muốn bắt cái gì đó. Không biết là Lê Diệu Nam rống giận bừng tỉnh y hay là đau đớn dưới bụng khiến y hoàn hồn, Lâm Dĩ Hiên nắm chặt tay Lê Diệu Nam, chết cũng không buông, vẻ mặt yếu ớt như một con búp bê vải rách nát đụng một cái liền hỏng: “Ngươi đừng đi, ta không cho ngươi đi!”
Lê Diệu Nam mặt âm trầm lạnh lùng nhìn y: “Sinh hài tử cho tốt, ngươi nếu có chuyện gì, ta sẽ không chờ ngươi.”
Lâm Dĩ Hiên đau đến ứa mồ hôi lạnh, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, vừa cao hứng, lại có một ít chua xót. Y biết Lê Diệu Nam nói thật, Lê Diệu Nam căn bản không thích song nhi, nếu mình chết, hắn khẳng định sẽ tiếp tục cưới người khác, vì hài tử, vì trượng phu, mình không thể xảy ra chuyện gì.
Bà đỡ lúc này vội vã chạy đến, thấy Lê Diệu Nam còn ở bên trong liền đuổi hắn ra ngoài.
Lâm Dĩ Hiên chịu đựng cơn đau miễn cưỡng đứng dậy, chờ mong nhìn Lê Diệu Nam, cố hết sức hỏi: “Ca ca ta…”
Lê Diệu Nam thấy y còn nhắc tới ca ca, giận run cả người, thản nhiên nói: “Ngày mai ta sẽ phái người đi tìm hiểu, tai nghe không bằng mắt thấy.” Nói xong cũng không quay đầu lại, không chút nào lưu luyến xoay người rời đi.
Thấy Chu bà tử bên ngoài, Lê Diệu Nam tiến lên đạp mụ hai cái, Lâm Dĩ Hiên nếu có chuyện gì, hắn nhất định sẽ làm cho mụ chôn cùng! Chỉ vào mấy hạ nhân bên cạnh, cả giận nói: “Tha ra ngoài cho ta, đánh mụ hai mươi gậy.”
Nếu sợ bị đánh như vậy, hắn cho mụ nếm đủ, nô tài không dùng được, sống cũng vô dụng.
Lê Diệu Nam hôm nay thật sự bị tức đến tàn nhẫn, vừa giận Lâm Dĩ Hiên không yêu tiếc thân thể mình, vừa tức mình khi đó sinh ra sợ hãi. Thấy Lâm Dĩ Hiên đầy người là máu, Lê Diệu Nam thừa nhận hắn sợ hãi, hắn sợ phu lang sớm chiều ở chung với hắn cứ như vậy mà rời khỏi mình
/139
|