“Hiện tại ta thật sự hối hận rồi, ta không xin ngươi tha thứ cho ta, chỉ mong ngươi có thể cho ta cơ hội sửa sai, ta sẽ biểu hiện cho ngươi thấy, ngươi có thể cho ta thêm cơ hội không?”Lý Hà Hoa nói lời này cũng là hữu ý.
Một là vì làm cho nam nhân này mềm lòng không cần vội vã hưu nàng, còn cái khác là vì chuẩn bị cho sau này, nàng không phải nguyên chủ, về sau phong cách hành xử của nàng sẽ khác nhau một trời một vực với nguyên chủ, khó tránh khỏi không làm người khác hoài nghi, hiện tại nói ra chính mình thật tình ăn năn như vậy, về sau có thể giải thích vì sao hành vi của mình cùng nguyên chủ bất đồng.
Lời nói của Lý Hà Hoa làm Trương Thiết Sơn một lần nữa kinh ngạc, hắn không khỏi nhìn kỹ nàng.
Lúc trước khi hắn vừa trở về, nhìn thấy mặt người trong nhà bị nàng làm thành như vậy, hắn lập tức liền tính toán đuổi nàng ra khỏi nhà.
Nhưng mà khi lời vừa nói ra nữ nhân này liền giống như người điên, tay đấm chân đá về phía hắn, sau khi bị hắn chế phục nàng liền nằm trên mặt đất lăn lộn kêu khóc, làm cho người toàn thôn đều đến xem náo nhiệt, cái này còn chưa tính, nàng còn thừa dịp hắn không chú ý xách Thư Lâm lên, tuyên bố nếu hắn dám hưu nàng nàng liền bóp chết Thư Lâm.
Nếu không phải hắn đem Thư Lâm đoạt lại, có lẽ Thư Lâm thật sự bị ác phụ này bóp chết rồi.
Hắn tức giận lập tức ném nàng lăn ra ngoài phòng, chỉ là nữ nhân này căn bản không biết xấu hổ, ở ngoài cửa phòng hùng hùng hổ hổ suốt một đêm làm cho toàn bộ người trong thôn đều không thể ngủ mà phải chạy tới tìm hắn.
Hắn chỉ có thể cho nàng đi vào, ra hạn cho nàng trong hai ngày thu thập đồ đạc rồi cút đi.
Vốn dĩ cho rằng hôm nay tới đưa hưu thư cho nàng, nàng sẽ nháo lợi hại hơn, nhưng mà không nghĩ tới nàng thế nhưng không náo loạn mà ngược lại còn bắt đầu ăn năn.
Chỉ là hắn đã sớm biết rõ mặt thật của nữ nhân này, lời nàng nói hắn một chữ cũng không tin, hiện tại nàng nói như thế chẳng qua là muốn cho hắn mềm lòng không hưu nàng thôi.
Nhưng thê tử này hắn nhất định phải bỏ, bằng không sẽ rất có lỗi với mẫu thân, đệ đệ và nhi tử đáng thương của hắn.
Trương Thiết Sơn cắn chặt răng phun ra lời nói làm Lý Hà Hoa lạnh tâm: “Lý Hà Hoa, ta mặc kệ ngươi thật tình ăn năn hay làm bộ làm tịch, hưu thư ta đã viết, ngươi cầm đi, từ hôm nay trở đi hai ta không còn quan hệ gì, ngươi muốn như thế nào là việc của ngươi, không liên quan đến ta.
”Lý Hà Hoa lo lắng trong lòng, xem ra người này một mực khăng khăng muốn hưu nàng, chỉ là hiện tại nàng không thể bị hưu được, nàng cái gì cũng chưa biết rõ, rời khỏi đây nàng nên đi đâu đây? Chẳng lẽ lưu lạc đầu đường xó chợ sao?Không được không được, phải nghĩ biện pháp lưu lại, vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt rồi tính tiếp.
Xem ra lời nói vừa rồi vẫn không đủ, nam nhân này căn bản không tin lời nói mình sẽ sửa đổi, vẫn phải nghĩ biện pháp khác.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn cách là bất cứ giá nào, được, mặt mũi là cái gì, hiện tại sinh tồn càng quan trọng hơn.
Lý Hà Hoa vứt bỏ mặt mũi, tiến lên giữ chặt ống tay áo nam nhân trước mặt, dùng giọng nguyên chủ khẩn cầu: “Thiết Sơn, ta biết ngươi chán ghét ta, ngươi muốn hưu ta ta cũng không dám nói gì, đều là ta tự mình làm sai, nhưng mà chúng ta tốt xấu gì cũng là phu thê một hồi, ngươi thiện tâm để cho ta ở chỗ này thêm hai tháng được không? Chỉ cần hai tháng thôi, hai tháng sau ta liền ngoan ngoãn cút đi, nếu ta lật lọng ngươi liền đánh đuổi ta đi được không?”Hai tháng chắc là đủ để nàng nghĩ cách kiếm tiền tự thuê phòng ở rồi.
Nhưng lời này đối với Trương Thiết Sơn vẫn không có tác dụng, hắn bỏ tay Lý Hà Hoa ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn xoáy vào đối phương khiến người ta sợ hãi.
.
/300
|