Điều này làm cho bà ta một lần nữa tức giận hơn, trong cơn tức giận không chút suy nghĩ duỗi tay lập tức đẩy Lý Hà Hoa.
Lý Hà Hoa đang suy nghĩ chuyện của nguyên chủ, cho nên hoàn toàn không phòng bị, đột nhiên bị đẩy làm nàng lập tức mất thăng bằng lảo đảo về phía trước, mà trước mặt nàng là miệng giếng!Nếu rơi xuống giếng có thể mất mạng!Tim Lý Hà Hoa như muốn nhảy ra ngoài, bản năng sinh tồn làm nàng phản xạ trước đại não, bất chấp dáng người siêu mập mạp bắt lấy miếng gạch bên cạnh giếng rồi cầm chặt không buông.
Đến cả tay bị mài ra máu cũng không cảm giác được, chỉ biết gắt gao nắm lấy, may mắn chính là ngay lúc sắp rơi thì vịn được nên không bị rơi vào giếng.
Sau khi xác định chính mình ổn định, Lý Hà Hoa chậm rãi đứng dậy dịch ra bên cạnh giếng, rời xa nguy hiểm, giờ phút này nàng mới phát giác trên lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi tay cũng đau không chịu được, cúi đầu nhìn thì thấy ngón tay bị chảy máu, hẳn là do ban nãy bị gạch cọ xát.
Mà đầu sỏ gây tội là phụ nhân bên người này.
Ánh mắt của Lý Hà Hoa chợt lạnh xuống.
Lúc trước mặc kệ người này nói cái gì nàng có thể không so đo, bởi vì nàng biết mấy lời đó là nói nguyên chủ, có khả năng nguyên chủ thật sự không tốt.
Nhưng hiện tại hành động của phụ nhân này đã uy hiếp đến an toàn và sinh mệnh của nàng, nếu vừa rồi nàng không bắt được điểm tựa thì đã ngã xuống, sau đó lại một lần kết thúc sinh mệnh.
Chuyện này nàng không thể nhịn nổi.
Lý Hà Hoa nhìn thẳng về phía phụ nhân, ánh mắt sắc bén chưa từng có: “Bây giờ bà xin lỗi ta thì ta sẽ bỏ qua.
”Phụ nhân vừa rồi cũng không nghĩ tới thiếu chút nữa đã đẩy Lý Hà Hoa xuống, bà ta chỉ quá tức giận liền tùy ý đẩy, nào biết sẽ như vậy.
Nhìn nàng vừa rồi sắp rơi xuống giếng, bà ta cũng sợ tới mức tim đều ngừng đập, may mà cuối cùng Lý Hà Hoa không có việc gì, trong lòng bà ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là giờ phút này nhìn thấy nàng không có việc gì lại còn dám dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, còn muốn bà xin lỗi, tức giận trong lòng lại một lần nữa che mất đầu óc, chỉ vào mũi Lý Hà Hoa quát: “Ta phi! Còn bắt ta xin lỗi! Ngươi xứng đáng bị như vậy, ai kêu ngươi mập như thế, đến đứng cũng không vững!”Lý Hà Hoa chưa từng tức giận như bây giờ, nàng sống nhiều năm như vậy, tuyệt đối không dễ dàng nổi nóng với người khác, cũng rất khó có cái gì làm nàng đặc biệt tức giận, nhưng là giờ phút này, hành vi của phụ nhân này làm nàng vô cùng tức giận, thậm chí đến mức nàng căn bản không nghĩ sẽ nhịn.
Chỉ thấy Lý Hà Hoa bước nhanh về phía trước, vươn tay đẩy phụ nhân kia một phen, đem người đẩy lùi về sau vài bước, đối phương liền thất tha thất thiểu, thoáng ngừng lại sau đó thiếu chút nữa đã té ngã.
Sau khi phụ nhân dừng lại, không thể tin được rồi lại tức giận dị thường mà trừng Lý Hà Hoa, âm thanh sắc nhọn như có thể đâm thủng màng nhĩ: “Ngươi cũng dám đẩy ta, tiện nhân này, ta liều mạng với ngươi.
” Nói xong liền xông lên đánh người.
Lý Hà Hoa trực tiếp đem thùng gỗ nhấc lên ném về phía phụ nhân, chỉ nghe “bịch” một tiếng, phụ nhân bị thùng gỗ đập lảo đảo lại lui về phía sau hai bước.
Ánh mặt lạnh lẽo của nàng nhìn chằm chằm vào phụ nhân kia: “Ta nói cho bà biết, bà tốt nhất đừng có chọc ta, chọc ta nóng nảy rồi ta sẽ liều mạng với bà, xem xem là bà đánh chết ta hay là ta đánh chết bà!”Lời nói của Lý Hà Hoa tàn nhẫn cùng quyết tuyệt làm phụ nhân không tự chủ co rúm lại, theo bản năng dừng lại động tác muốn đi lên đánh.
Ánh mắt bà ta nhìn về dáng người Lý Hà Hoa, nghĩ lại chính mình, trong lòng đánh giá mình không chiếm thế thượng phong, nếu lấy cứng đối cứng chỉ có bản thân chịu thiệt.
Tròng mắt phụ nhân xoay chuyển, sau đó bà ta đột nhiên ngồi xuống mặt đất, vỗ đùi mình kêu khóc không ngừng.
.
/300
|