"Bảo bối, ngươi không sợ ta à? Có phải ngươi biết ta không phải là người kia đúng không?"
Thư Lâm vẫn như cũ không nói chuyện, chỉ chuyên tâm thưởng thức bánh rán trong miệng (bánh Dorayaki), ăn thật sự nghiêm túc.
Lý Hà Hoa nhớ tới thời điểm nàng vừa tới nơi này, ở dưới tình huống không hiểu rõ đụng chạm đứa nhỏ này, kết quả hắn điên cuồng kích động với nàng, trong lòng ngũ vị tạp trần*. Hiện tại nàng thực muốn biết đứa nhỏ này có còn phản kháng với những đụng chạm của nàng như vậy.
* Ngũ vị tạp trần: 5 vị bao gồm ngọt, chua, đắng, cay, mặn; nhưng nghĩa ở đây là chỉ các hương vị nói chung; các vị trộn lẫn ở một chỗ, hình dung cảm nhận, tình cảm phức tạp mà không thể nói rõ, giống Bách cảm giao tập.
Do dự một lát, Lý Hà Hoa vươn tay chậm rãi duỗi đến bên cạnh bàn tay nhỏ của Thư Lâm, trước khi đụng vào thì ngừng tại thấp thỏm nhìn về phía Thư Lâm hỏi: "Bảo bối, ta muốn nắm tay của ngươi có được không? Ta sẽ nhẹ nhàng nắm thôi, sẽ không tổn thương ngươi, ngươi đừng sợ được không?"
Có Lẽ nàng không nên chạm vào hắn, vạn nhất khiến cho hắn kích động thì những thân mật ban đầu thật vất vả tạo thành này có khả năng sẽ không còn.
Nhưng mà nàng thật sự rất muốn sờ sờ bé con này, ôm hắn một cái, thậm chí là hôn hắn. Tuy rằng đứa nhỏ này cũng không phải và thân sinh nhi tử của nàng, nhưng nàng chính là không bỏ xuống được, trong tòng vẫn luôn vướng bận, thậm chí thật khát vọng có thể giống như thân mẫu tử mà ôm tiểu bảo bối này một cái, sau đó âu yếm hắn, cho hắn tất cả những thứ tốt trên đời.
Lý Hà Hoa cũng không biết vì sao như vậy, nhưng nàng lựa chọn thuận theo bản năng.
Cuối cùng Lý Hà Hoa quyết định thử một lần, tay lại duỗi về phía trước: "Bảo bối, ta muốn nắm tay của ngươi đó, nếu ngươi sợ hãi thì hãy lắc đầu nhé?"
Có lẽ là nhóc con đã ngầm đồng ý hành động của nàng.
Lý Hà Hoa không hề do dự, tay trái nhẹ nhàng đưa tới trên mu bàn tay của đứa nhỏ, cho đến khi tay chạm vào tay.
Nàng chân thật cảm nhận được độ ấm của tiểu hài tử, cuối cùng nàng đã đụng được vào hắn rồi!
Thư Lâm cũng không như lần đầu điên cuồng phản kháng.
Trong nháy mắt lòng Lý Hà Hoa tỏa ra vô hạn vui mừng, động tác trên tay tăng lên, lúc đầu từ nhẹ nhàng chạm vào thành trực tiếp nắm lấy, đem bàn tay nhỏ của đứa nhỏ nắm trong lòng bàn tay mình.
Thư Lâm thật sự không có phản kháng, tùy nàng nắm lấy bàn tay nhỏ của mình. Giờ khắc này Lý Hà Hoa không hình dung được trong lòng mình là cảm giác gì, quá phức tạp.
Lý Hà Hoa nắm lấy tay nhỏ trong lòng bàn tay, đưa đến bên miệng mình hôn một cái: "Bảo bối, ngươi là bảo bối tốt nhất có biết không?" Đứa nhỏ run một chút nhưng trước sau vẫn không tránh thoát.
Lúc này một cái bánh rán đã ăn xong rồi, tầm mắt đứa trẻ lại đưa về phía mặt nàng, nghiêm túc nhìn chăm chú vào nàng.
Lý Hà Hoa không tự chủ được gợi lên khóe miệng: "Bảo bối, có phải còn muốn ăn nữa hay không?"
Đứa nhỏ chớp chớp mắt.
Lý Hà Hoa lại cầm một cái bánh rán đưa tới đút cho hắn: "Vậy chúng ta lại ăn thêm một cái, nào, há miệng "
Hắn há miệng tiếp tục ăn, tựa hồ lóe lên một chút thỏa mãn.
Lý Hà Hoa một tay đút tiểu hài tử một tay nắm tay hắn, nói cùng hắn những sự tình phát sinh của chính mình trong khoảng thời gian này: "Bảo bối, hai ngày trước ta có nấu bàn tiệc cho nhà người ta, làm rất nhiều đồ ăn, có gà hầm, có gà cung bảo, thật nhiều thật nhiều món ăn..."
Nàng lải nhải không ngừng, cái bánh rán thứ hai cũng đã được nhóc con này ăn xong, mắt thấy thời gian trôi qua rất lâu rồi, không thể chậm trễ nữa, Lý Hà Hoa rất không đành lòng mà hôn lên tay hắn lần nữa.
/300
|