"Không dám nhận, đồng chí Thẩm gọi tên tôi là được rồi."
Đại đội trưởng thụ sủng nhược kinh, vội vàng khoát tay, ông ấy không gánh nổi tiếng bác ba này.
Trước đó nghe đồng chí Chu nói, đồng chí Thẩm này tương đương với đại lãnh đạo cấp phó đoàn, thằng hai nhà ông ấy ở bộ đội ba năm, vẫn chỉ là một tiểu đội trưởng mà thôi.
Mong muốn lớn nhất của đại đội trưởng chính là thằng hai có thể được thăng lên làm đại đội trưởng, chứ doanh trưởng ông ấy cũng không dám nghĩ, làm đại đội trưởng thôi ông ấy đã đủ hài lòng rồi, cấp phó đoàn là độ cao mà ông ấy có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Một đội trưởng đội sản xuất nho nhỏ như ông ấy nào xứng với một tiếng ‘bác ba’ của lãnh đạo cấp phó đoàn chứ?
Ông ấy sợ giảm thọ!
"Bác ba, cháu là Lang Tể Tử!"
Thẩm Kiêu nói ra thân phận của mình, trước kia khi sống ở Đường Thôn, đại đội trưởng cũng coi như có quan tâm chăm sóc anh.
Đại đội trưởng sắc mặt đại biến, kinh ngạc dùng tay chỉ Thẩm Kiêu, nửa ngày nói không ra lời, "Cháu... cháu... cháu là Lang Tể Tử?"
Rất nhanh ông liền ý thức được mình lỡ lời, ảo não muốn vả mồm một cái, người ta là đại lãnh đạo cấp phó đoàn, sao có thể ông ấy có thể gọi thẳng mặt là Lang Tể Tử?
"Đồng chí Thẩm đừng trách, cái miệng này của tôi... A nha... Cậu đã cao như vậy rồi? Không giống khi còn bé chút nào!"
Đại đội trưởng không ngừng dò xét, cảm khái vạn phần.
Ông ấy nhớ rõ Lang Tể Tử khi còn bé vừa gầy lại thấp, con mắt cực sáng, nhìn lại tội nghiệp, nhưng tính tình rất hung dữ, trong thôn luôn có một số người đáng khinh, muốn ức hiếp đứa nhỏ này, kết quả bị Thẩm Kiêu đánh cho răng rơi đầy đất.
Ông ấy tận mắt nhìn thấy Thẩm Kiêu đánh nhau, đứa bé nho nhỏ đối đầu với hai người đàn ông trưởng thành, không sợ hãi chút nào, mặc dù đứa nhỏ này bị đánh, thương thế đầy người, nhưng không rên lấy một tiếng, cuối cùng đánh gục hai người lớn.
Từ đó về sau, trong thôn liền không còn ai dám ức hiếp Thẩm Kiêu nữa.
Đứa nhỏ này đánh nhau không cần mạng, ai cũng không dám đánh với anh.
Đại đội trưởng còn nhớ rõ, Thẩm Kiêu là được một chiếc xe Jeep khí phái đón đi, biển số của chiếc xe kia là của quân khu, hiển nhiên gia thế của đứa nhỏ này không tầm thường, bản thân cũng có bản lĩnh, đã thành cấp phó đoàn rồi.
"Đồng chí Thẩm, lần điều tra này là cậu cố ý tới?"
Đại đội trưởng nghĩ đến một loại khả năng, Thẩm Kiêu tìm nhiều chứng cứ như vậy, khiến tên vương bát đản Tề Quốc Hoa kia không nói nên lời, đổi thành những người khác, cũng sẽ không tận tâm tận lực như thế, con bé Niệm cũng có thể sẽ bị đổ oan.
"Không phải, tình cờ!"
Thẩm Kiêu không có thừa nhận, nhưng đại đội trưởng căn bản không tin, ông ấy cũng không hỏi thêm nữa, trong lòng còn có một loại vui sướng và kích động vì "Chỉ có ông ấy biết bí mật này".
"Bác ba, cháu có việc đi trước."
Thẩm Kiêu cáo từ, anh còn có chuyện gấp phải xử lý.
Chỉ còn hai ngày nữa, phải tăng thêm tốc độ.
"Cháu cứ bận việc đi, ban đêm đến nhà ăn cơm."
"Không được, Niệm Niệm đã nấu cơm rồi."
Thẩm Kiêu vừa nói vừa đi về phía cửa, chân anh dài, bước một bước bằng người khác bước hai bước, đại đội trưởng chạy chậm đuổi theo nhưng chỉ thấy bóng lưng của anh.
"Niệm Niệm... gọi thân thiết như thế, liền biết có vấn đề."
Đại đội trưởng lẩm bẩm một mình, đột nhiên đắc ý cười, chắp tay sau lưng, nện bước chữ bát đi ra bên ngoài, ngâm nga bài hát rời đi.
Ông ấy làm đại đội trưởng mười lăm năm rồi, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, con bé Niệm và Lang Tể Tử khẳng định là đang hẹn hò, về sau ông ấy sẽ có đứa cháu rể là cấp phó đoàn.
"Ngày giải phóng khu là ngày trời trong, giải phóng khu nhân dân rất thích..."
Tiếng ngâm nga của đại đội trưởng càng lúc càng lớn, tâm tình vui sướng lộ rõ trên mặt.
Mục tiêu của ông ấy đã thay đổi.
Thằng hai hẳn là nên cố gắng với tới vị trí doanh trưởng, mí mắt không thể quá nhỏ bé, chỉ muốn lấy được chức đại đội trưởng.
"A... Hò dô ta này..."
Đại đội trưởng ngâm nga bài ca, vui mừng trở về nhà, cho dù nhìn thấy gương mặt ỉu xìu như bánh bao chiều của con gái cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của ông ấy.
Nhà họ Đường.
"Cái gì? Chàng trai cao lớn đẹp trai kia là Lang Tể Tử?"
Bà cụ Đường nhảy bật khỏi ghế, tròng mắt đều sắp lồi ra ngoài.
"Con nhóc kia cháu không có nói dối đó chứ?"
Bà cụ Đường bán tín bán nghi, Lang Tể Tử và chàng trai cao lớn đẹp trai kia không có chút giống nhau nào, không đúng, mắt thì rất giống, đều rất có hồn.
Nhưng dù vậy thì cũng thua kém quá nhiều.
Dưới cái nhìn của bà cũ, chính là Võ Đại Lang chớp mắt biến thành Võ Tòng, còn ảo diệu hơn cả ảo thuật.
"Lừa bà lấy tiền?"
Đường Niệm Niệm tức giận nói lại một câu, lấy ra chừng ba mươi bánh thanh minh, ngọt mặn mỗi thứ một nửa, bỏ vào trong nồi hấp.
Lát nữa Thẩm Kiêu sẽ đến, anh cũng thích ăn bánh thanh minh, hơn nữa thích ăn tuyết đoàn nhất.
Anh chàng này thích ăn đồ ngọt nhất, không phù hợp với bề ngoài lạnh lùng của anh chút nào, khi còn bé điểm tâm của cô đều là cho Thẩm Kiêu ăn.
"Con hấp nhiều như vậy làm gì?"
Bà cụ Đường đau lòng muốn chết, nhà Hoàng đế cũng không sống như vậy.
"Đên may Thẩm Kiêu sẽ đến nhà ăn cơm."
Đường Niệm Niệm nhóm lửa, thả mấy cây củi vào, thêm nước vào một cái nồi khác, chờ nước sôi rồi làm gà.
"Cháu cái đứa nhóc này, không nói sớm một chút, trong nhà cái gì cũng không có."
Bà cụ Đường quýnh lên, bà ấy quan trọng mặt mũi nhất, nhà mình thì tính toán tỉ mỉ bớt ăn bớt mặc, nếu có khách tới thì nhất định phải lấy quy cách cao nhất ra, hơn nữa đối phương là người yêu của cháu gái, còn là lãnh đạo nhận tiền lương một trăm ba, quy cách tất nhiên phải nâng lên mức cao cấp nhất.
"Có đồ ăn."
Đường Niệm Niệm đã sớm chuẩn bị xong, thỏ rừng, gà rừng, vịt mỗi thứ một con, còn có cá và tôm, đều là lấy từ trong không gian ra.
Gà, vịt, ngỗng, thỏ nuôi bên trong không gian đã trưởng thành, tôm cá cực kỳ to, còn có ốc ngọt mà Cửu Cân mò ở trong sông, nuôi ở trong thùng đã mấy ngày, đã nhả sạch sẽ cát.
Nhiều món ăn như vậy cho dù đặt ở đời sau thì cũng xem như chu đáo rồi.
Bà cụ Đường yên tâm, để Đường Niệm Niệm đứng sang một bên, phòng bếp là sân khấu của bà ấy.
"Lang... Tiểu Thẩm lúc nào đến?"
Bà cụ Đường cắt đít ốc ngọt, răng rắc răng rắc, cực kỳ lưu loát.
"Tới giờ ăn cơm sẽ đến."
Nước đã sôi, Đường Niệm Niệm đi giết gà và vịt, sau đó nhổ lông.
Đại đội trưởng thụ sủng nhược kinh, vội vàng khoát tay, ông ấy không gánh nổi tiếng bác ba này.
Trước đó nghe đồng chí Chu nói, đồng chí Thẩm này tương đương với đại lãnh đạo cấp phó đoàn, thằng hai nhà ông ấy ở bộ đội ba năm, vẫn chỉ là một tiểu đội trưởng mà thôi.
Mong muốn lớn nhất của đại đội trưởng chính là thằng hai có thể được thăng lên làm đại đội trưởng, chứ doanh trưởng ông ấy cũng không dám nghĩ, làm đại đội trưởng thôi ông ấy đã đủ hài lòng rồi, cấp phó đoàn là độ cao mà ông ấy có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Một đội trưởng đội sản xuất nho nhỏ như ông ấy nào xứng với một tiếng ‘bác ba’ của lãnh đạo cấp phó đoàn chứ?
Ông ấy sợ giảm thọ!
"Bác ba, cháu là Lang Tể Tử!"
Thẩm Kiêu nói ra thân phận của mình, trước kia khi sống ở Đường Thôn, đại đội trưởng cũng coi như có quan tâm chăm sóc anh.
Đại đội trưởng sắc mặt đại biến, kinh ngạc dùng tay chỉ Thẩm Kiêu, nửa ngày nói không ra lời, "Cháu... cháu... cháu là Lang Tể Tử?"
Rất nhanh ông liền ý thức được mình lỡ lời, ảo não muốn vả mồm một cái, người ta là đại lãnh đạo cấp phó đoàn, sao có thể ông ấy có thể gọi thẳng mặt là Lang Tể Tử?
"Đồng chí Thẩm đừng trách, cái miệng này của tôi... A nha... Cậu đã cao như vậy rồi? Không giống khi còn bé chút nào!"
Đại đội trưởng không ngừng dò xét, cảm khái vạn phần.
Ông ấy nhớ rõ Lang Tể Tử khi còn bé vừa gầy lại thấp, con mắt cực sáng, nhìn lại tội nghiệp, nhưng tính tình rất hung dữ, trong thôn luôn có một số người đáng khinh, muốn ức hiếp đứa nhỏ này, kết quả bị Thẩm Kiêu đánh cho răng rơi đầy đất.
Ông ấy tận mắt nhìn thấy Thẩm Kiêu đánh nhau, đứa bé nho nhỏ đối đầu với hai người đàn ông trưởng thành, không sợ hãi chút nào, mặc dù đứa nhỏ này bị đánh, thương thế đầy người, nhưng không rên lấy một tiếng, cuối cùng đánh gục hai người lớn.
Từ đó về sau, trong thôn liền không còn ai dám ức hiếp Thẩm Kiêu nữa.
Đứa nhỏ này đánh nhau không cần mạng, ai cũng không dám đánh với anh.
Đại đội trưởng còn nhớ rõ, Thẩm Kiêu là được một chiếc xe Jeep khí phái đón đi, biển số của chiếc xe kia là của quân khu, hiển nhiên gia thế của đứa nhỏ này không tầm thường, bản thân cũng có bản lĩnh, đã thành cấp phó đoàn rồi.
"Đồng chí Thẩm, lần điều tra này là cậu cố ý tới?"
Đại đội trưởng nghĩ đến một loại khả năng, Thẩm Kiêu tìm nhiều chứng cứ như vậy, khiến tên vương bát đản Tề Quốc Hoa kia không nói nên lời, đổi thành những người khác, cũng sẽ không tận tâm tận lực như thế, con bé Niệm cũng có thể sẽ bị đổ oan.
"Không phải, tình cờ!"
Thẩm Kiêu không có thừa nhận, nhưng đại đội trưởng căn bản không tin, ông ấy cũng không hỏi thêm nữa, trong lòng còn có một loại vui sướng và kích động vì "Chỉ có ông ấy biết bí mật này".
"Bác ba, cháu có việc đi trước."
Thẩm Kiêu cáo từ, anh còn có chuyện gấp phải xử lý.
Chỉ còn hai ngày nữa, phải tăng thêm tốc độ.
"Cháu cứ bận việc đi, ban đêm đến nhà ăn cơm."
"Không được, Niệm Niệm đã nấu cơm rồi."
Thẩm Kiêu vừa nói vừa đi về phía cửa, chân anh dài, bước một bước bằng người khác bước hai bước, đại đội trưởng chạy chậm đuổi theo nhưng chỉ thấy bóng lưng của anh.
"Niệm Niệm... gọi thân thiết như thế, liền biết có vấn đề."
Đại đội trưởng lẩm bẩm một mình, đột nhiên đắc ý cười, chắp tay sau lưng, nện bước chữ bát đi ra bên ngoài, ngâm nga bài hát rời đi.
Ông ấy làm đại đội trưởng mười lăm năm rồi, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, con bé Niệm và Lang Tể Tử khẳng định là đang hẹn hò, về sau ông ấy sẽ có đứa cháu rể là cấp phó đoàn.
"Ngày giải phóng khu là ngày trời trong, giải phóng khu nhân dân rất thích..."
Tiếng ngâm nga của đại đội trưởng càng lúc càng lớn, tâm tình vui sướng lộ rõ trên mặt.
Mục tiêu của ông ấy đã thay đổi.
Thằng hai hẳn là nên cố gắng với tới vị trí doanh trưởng, mí mắt không thể quá nhỏ bé, chỉ muốn lấy được chức đại đội trưởng.
"A... Hò dô ta này..."
Đại đội trưởng ngâm nga bài ca, vui mừng trở về nhà, cho dù nhìn thấy gương mặt ỉu xìu như bánh bao chiều của con gái cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của ông ấy.
Nhà họ Đường.
"Cái gì? Chàng trai cao lớn đẹp trai kia là Lang Tể Tử?"
Bà cụ Đường nhảy bật khỏi ghế, tròng mắt đều sắp lồi ra ngoài.
"Con nhóc kia cháu không có nói dối đó chứ?"
Bà cụ Đường bán tín bán nghi, Lang Tể Tử và chàng trai cao lớn đẹp trai kia không có chút giống nhau nào, không đúng, mắt thì rất giống, đều rất có hồn.
Nhưng dù vậy thì cũng thua kém quá nhiều.
Dưới cái nhìn của bà cũ, chính là Võ Đại Lang chớp mắt biến thành Võ Tòng, còn ảo diệu hơn cả ảo thuật.
"Lừa bà lấy tiền?"
Đường Niệm Niệm tức giận nói lại một câu, lấy ra chừng ba mươi bánh thanh minh, ngọt mặn mỗi thứ một nửa, bỏ vào trong nồi hấp.
Lát nữa Thẩm Kiêu sẽ đến, anh cũng thích ăn bánh thanh minh, hơn nữa thích ăn tuyết đoàn nhất.
Anh chàng này thích ăn đồ ngọt nhất, không phù hợp với bề ngoài lạnh lùng của anh chút nào, khi còn bé điểm tâm của cô đều là cho Thẩm Kiêu ăn.
"Con hấp nhiều như vậy làm gì?"
Bà cụ Đường đau lòng muốn chết, nhà Hoàng đế cũng không sống như vậy.
"Đên may Thẩm Kiêu sẽ đến nhà ăn cơm."
Đường Niệm Niệm nhóm lửa, thả mấy cây củi vào, thêm nước vào một cái nồi khác, chờ nước sôi rồi làm gà.
"Cháu cái đứa nhóc này, không nói sớm một chút, trong nhà cái gì cũng không có."
Bà cụ Đường quýnh lên, bà ấy quan trọng mặt mũi nhất, nhà mình thì tính toán tỉ mỉ bớt ăn bớt mặc, nếu có khách tới thì nhất định phải lấy quy cách cao nhất ra, hơn nữa đối phương là người yêu của cháu gái, còn là lãnh đạo nhận tiền lương một trăm ba, quy cách tất nhiên phải nâng lên mức cao cấp nhất.
"Có đồ ăn."
Đường Niệm Niệm đã sớm chuẩn bị xong, thỏ rừng, gà rừng, vịt mỗi thứ một con, còn có cá và tôm, đều là lấy từ trong không gian ra.
Gà, vịt, ngỗng, thỏ nuôi bên trong không gian đã trưởng thành, tôm cá cực kỳ to, còn có ốc ngọt mà Cửu Cân mò ở trong sông, nuôi ở trong thùng đã mấy ngày, đã nhả sạch sẽ cát.
Nhiều món ăn như vậy cho dù đặt ở đời sau thì cũng xem như chu đáo rồi.
Bà cụ Đường yên tâm, để Đường Niệm Niệm đứng sang một bên, phòng bếp là sân khấu của bà ấy.
"Lang... Tiểu Thẩm lúc nào đến?"
Bà cụ Đường cắt đít ốc ngọt, răng rắc răng rắc, cực kỳ lưu loát.
"Tới giờ ăn cơm sẽ đến."
Nước đã sôi, Đường Niệm Niệm đi giết gà và vịt, sau đó nhổ lông.
/690
|