Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 159 - Chương 159

/690


Xưởng trưởng Vũ cũng vô cùng khiếp sợ, ông ấy có thể đoán được tiền lương xưởng trưởng Tiền đưa cũng không thấp, nhưng không ngờ lại cao như vậy, tiền lương 198 còn cao hơn cả xưởng trưởng Tiền, tên họ Tiền này thật dám chi mà!

Ông ấy kinh ngạc đánh giá Đường Niệm Niệm, không hiểu rõ vì sao xưởng trưởng Tiền lại chịu bỏ ra số tiền lớn như thế, mặc dù cô bé này quen biết với các sư phụ hạng đầu, nhưng cùng lắm cũng chỉ là người môi giới thôi mà?

Tới mức phải trả tiền lương cao như vậy?

Đường Niệm Niệm nhìn thấu điều khó hiểu của ông ấy, bình thản nói: “Nhà máy Tiền Tiến có hai chiếc máy nhập khẩu, bị trục trặc nên dừng hoạt động, cháu đã sửa lại được, xưởng trưởng Tiền cũng cảm thấy cháu là nhân tài trăm năm khó gặp nên trả tiền lương cao, còn nói tuyệt đối không ngăn cản cháu hợp tác với nhà máy Hồng Tinh, đây đều là những cống hiến để xây dựng quốc gia!”

Đường Mãn Ngân vừa bò dậy, mông vừa chạm vào ghế lại tiếp tục té xuống.

Cháu gái còn biết sửa máy móc nhập khẩu?

Con bé chết tiệt này thật sự muốn lên trời sao?

Xưởng trưởng Vũ khiếp sợ tới mức mấy cọng tóc trên đầu cũng dựng đứng, buộc miệng nói: “Máy đó là do cháu sửa? Không phải cháu tìm sư phụ sửa sao?”

Ông ấy chỉ nghe nói là máy móc đã được sửa, còn tưởng rằng Đường Niệm Niệm mời đại sư phụ từ Thượng Hải tới sửa chữa, không ngờ lại là do cô bé tự mình sửa chữa.

Chẳng lẽ cô bé này chính là thợ điện cấp tám?

Xưởng trưởng Vũ tiếp sợ trước suy nghĩ của mình, cô bé này cũng mới chỉ mười bảy tuổi, cho dù có học khoa điện từ trong bụng mẹ cũng không thể nào đạt tới trình độ cấp tám, nhưng sự thật đặt ra trước mắt, con gái nhà người ta đã sửa chữa được thiết bị nhập khẩu.

Trước đó xưởng trưởng Tiền còn mời đại sư phụ từ Thượng Hải tới sửa chữa, nhưng không có kết quả gì, cô bé này còn lợi hại hơn cả kỹ sư Thượng Hải.

Xưởng trưởng Vũ đột nhiên hiểu ra vì sao xưởng trưởng Tiền lại trả 198 đồng tiền lương, nhân tài quý giá như vậy, trả bao nhiêu tiền cũng đáng!

“Chú Vũ à, cháu đến Tiền Tiến làm việc, cũng không xung đột tới Hồng Tinh, hướng phát triển của hai nhà máy không giống nhau.”

Đường Niệm Niệm nói lại lý do trước đó đã nói với xưởng trưởng Tiền.

Nhà máy Hồng Tinh hầu hết đều là loại nhỏ, linh kiện gia công cũng đều là linh kiện loại nhỏ, không gia công được cỡ lớn, sau này nhà máy Tiền Tiến gần như sẽ lấy linh kiện cỡ lớn làm chính, hai nhà máy hoàn toàn không có xung đột.

“Nhà máy Hồng Tinh chúng ta cũng có thể gia công linh kiện cỡ lớn.”

Xưởng trưởng Vũ không muốn thua, vẫn cứng miệng.



“Nhà máy Hồng Tinh có thiết bị cỡ lớn không?”

Đường Niệm Niệm nói lại một câu đã có thể khiến ông ấy cứng họng, cái gì cũng không có còn muốn làm to, xưởng trưởng Vũ có muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga thì cũng phải thực tế một chút.

“Sau này mua.”

Xưởng trưởng Vũ nhỏ giọng phản bác nhưng không đủ tự tin.

Đường Niệm Niệm lười nói lại ông ấy, một thiết bị cỡ lớn không phải ít tiền, xưởng trưởng Vũ không có đủ quyết đoán.

“Chú Vũ có thể chế tạo những linh kiện nhỏ một cách tinh xảo, là có thể chiếm một vị trí nhỏ trong ngành sản xuất máy móc, mục tiêu của chú và xưởng trưởng Tiền không giống nhau, không cần phải đua đòi.”

“Vì sao chú và ông ta không giống nhau?”

Xưởng trưởng Vũ tò mò, không nhịn được hỏi.

“Xưởng trưởng Tiền muốn xây giang sơn, chú muốn làm quan!”

Đường Niệm Niệm không hề nể mặt, xưởng trưởng Tiền có dã tâm lớn, muốn trở thành bá chủ trong ngành máy móc này, xưởng trưởng Vũ chỉ muốn làm quan, nhà máy máy móc chỉ là một bàn đạp của ông ấy.

“Bịch”

Đường Mãn Ngân lại ngã, ông ấy không thèm di chuyển, dứt khoát ngồi xuống đất, đùi gục xuống đũng quần giống như đà điểu, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.

Con bé chết tiệt này nói năng ngông cuồng, không biết trên dưới, ông ấy không quản được.

Khuôn mặt xưởng trưởng Vũ trắng bệch, bị chọc trúng tâm tư nên có hơi thẹn quá thành giận.

Ông ấy thật sự muốn làm quan, dù có nằm mơ cũng muốn.

Nhưng dựa vào cái gì Đường Niệm Niệm lại đánh giá tên họ Tiền kia cao như vậy, cô nhóc này cũng giống như cục trưởng trước kia, không có ánh mắt.

“Họ Tiền kia cũng muốn làm quan, cháu còn nhỏ tuổi nên bị ông ta che mắt.” Xưởng trưởng Vũ hậm hực nói.

“Ai cũng muốn làm quan, còn cháu chỉ muốn kiếm tiền!”



Đường Niệm Niệm bày tỏ suy nghĩ một cách rõ ràng, nếu xưởng trưởng Vũ vẫn không hiểu, cùng lắm thì ngừng hợp tác.

Xưởng trưởng Vũ đương nhiên không ngốc tới vậy, ông ấy cũng từng nghĩ, nếu như nhà máy Tiền Tiến không mâu thuẫn với lợi ích, vậy ông ấy cũng mặc kệ Đường Niệm Niệm.

“Chú sẽ tăng tiền lương cho cháu lên 138, cháu đừng chê ít, chuyện chú cháu chuyển lên chính thức không thay đổi, tháng sau nhận tiền lương của công nhân chính thức.”

“Được, cháu nhất định sẽ không trì hoãn tiến độ công việc của nhà máy Hồng Tinh, chú Vũ có thể nhận nhiều công việc cần độ chính xác hơn, cháu đều có thể hoàn thành.”

Đường Niệm Niệm vẫn khá hài lòng với xưởng trưởng Vũ, tiền lương hiện tại của cô đã lên tới 336 đồng, còn có tiền thưởng và thu nhập từ phía Bát Ca, sau này nhà máy vớ ở Đường Thôn mở ra, mỗi tháng kiếm ngàn vạn là hoàn toàn bình thường.

Sau khi tới Thượng Hải, có thể mua thêm nhà ở tích trữ, cũng tích trữ một vài tứ hợp viện ở Bắc Kinh, đều là gà vàng đẻ ra trứng vàng.

“Ngày mai chú sẽ tới Thượng Hải nhận việc, sau này cháu nhất định phải ưu tiên làm việc cho nhà máy Hồng Tinh của chú hơn nhà máy Tiền Tiến!” Giọng điệu của xưởng trưởng Vũ giống như phi tử tranh sủng trong hậu cung.

“Cần thiết, phải theo thứ tự!”

Đường Niệm Niệm chân thành đồng ý, lúc này xưởng trưởng Vũ mới vui vẻ ra mặt.

Hai chú cháu rời khỏi văn phòng xưởng trưởng, chân Đường Mãn Ngân mềm nhũn, bước trên đường xi măng nhưng cứ như dẫm lên bông, cảm giác muốn bay.

“Niệm Niệm, cháu kéo chú đi.”

Đường Mãn Ngân túm chặt lấy tay cháu gái, sợ mình sẽ bay lên trời.

“Thật sự chuyển lên chính thức sao? Ha ha... Chú thật sự thành công nhân chính thức!”

Đường Mãn Ngân mới đầu chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó càng lúc càng lớn giọng, giống như Phạm Tiến trúng cử, có hơi ngu ngốc.

“Bốp”

Đường Niệm Niệm thẳng tay tát một cái, trên mặt Đường Mãn Ngân in năm ngón tay đỏ tươi, người cũng rớt xuống đất.

“Con bé chết tiệt này, cháu đánh chú làm gì? Chú là chú của cháu đấy!”

Đường Mãn Ngân ôm mặt, nóng rát đau đớn, con bé chết tiệt này không hề nương tay!

/690

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status