Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 196 - Chương 196

/690


Phúc Bảo sửng sốt, sau đó vui vẻ chạy giỡn trong không gian, Bách Tuế cũng đuổi theo, cả hai nhanh chóng chơi đùa cùng nhau, xem ra chẳng mấy chốc là được làm hôn lễ rồi.

Đường Niệm Niệm cười, không quan tâm bọn nó nữa, cô rời khỏi không gian, bắt đầu xuống núi.

Sau khi trở về phòng, cô mới tiến vào không gian mở rương.

Mỗi cái rương đều có một chiếc chìa khóa đồng, còn được đánh số, Đường Niệm Niệm mở ra cái rương đầu tiên.

Một ánh sáng vàng b ắn ra, bên trong rương đều là thỏi vàng, mỗi thỏi là một trăm lượng, dưới thỏi vàng còn có dòng chữ sản xuất thời Ung Chính.

Cả cái rương vàng này đều là đổ cổ, chắc chắn còn có giá trị cao hơn cả vàng.

Đường Niệm Niệm mở ra từng cái một, bên trong còn có những thỏi vàng từ các thời như Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh, Hàm Phong và Trị Phong, có tới năm mươi rương đựng vàng, cô từ kinh ngạc, dần dần biến thành bình tĩnh.

Nhiều vàng như vậy, không thể nào tiêu hết được.

Những mỗi ngày vào ngắm, tâm trạng cũng tốt hơn.

Mười cái rương khác chứa sứ quý, hai mươi chiếc còn lại đều là phỉ thủy, đá quý, ngọc trai, ngọc bích các loại, đủ loại trang sức châu báu, hơn nữa cầm đại một món nào cũng có giá trị liên thành, Đường Niệm Niệm cái nào cũng thích, nhưng đáng tiếc hiện tại không thể mang ra ngoài được.

Nhưng qua vài năm nữa là có thể mang ra được, sau này mỗi ngày cô đeo một chiếc, không ngày nào trùng ngày nào.

Hai mươi rương cuối cùng đựng các bức tranh và thư pháp cổ, dược liệu quý giá, hương liệu và tơ lụa.

Đều vô cùng quý giá, quý tới mức Đường Niệm Niệm cũng không nỡ dùng, có vài hương liệu và tơ lụa đều đã thất truyền.

Đường Niệm Niệm nhìn tới hoa cả mắt, còn rất kiêu ngạo.

Thì ra tổ tiên nhà cô lợi hại như vậy sao!

Không nói tới giàu nhất một nước, nhưng ít nhất cũng ở mức độ đại tài phiệt.

Nếu không vì loạn lạc, khi sinh ra cô còn có thể nằm yên chờ chết thôi đấy!

Một chiếc rương cuối cùng đựng dược liệu quý giá, từng loại đều được bảo quản rất tốt, thứ khiến Đường Niệm Niệm hứng thú chính là một chiếc bình ngọc, cũng không lớn lắm, cao khoảng hai mươi cm, là dương chi ngọc, bình ngọc quý giá như vậy, chắc chắn không phải thuốc bình thường.

Đường Niệm Niệm không mở bình ngọc ra, mà đọc thư trước.



Đặt cùng chiếc bình ngọc là một bức thư ố vàng.

Viết bằng bút lông, từ trái sang phải, còn là chữ phồn thể.

Đường Niệm Niệm nhanh chóng coi hết, thư này do ông của cô viết, bên trong thư nói, bình dược này là do ông cố tổ của cô để lại.

Ông cố tổ của cô từng có một kỳ ngộ, mới có thể từ một người đàn ông miền núi bình thường, trở thành đại phú hào, bình thuốc này được truyền lại từ đời ông cố tổ, có tổng cộng một trăm viên, có thể cải tử hồi sinh, kéo dài tuổi thọ.

Truyền cho tới hiện tại, một trăm viên thuốc đã tiêu hết phân nửa, chỉ còn lại mười viên, ông nội cô đặt bình thuốc ở đây, để lại cho con cháu nhà họ Đường, chuẩn bị Đông Sơn tái khởi.

Nhìn vào giọng điệu trong bức thư, ông của cô dường như đã dự kiến được nhà họ Đường sẽ xảy ra nạn nên mới để lại mười viên thuốc.

Đáng tiếc kiếp trước có nhiều thứ tốt như vậy, nhưng tất cả đều rơi vào tay nhà họ Chu và Liễu Tịnh Lan.

Đường Niệm Niệm nghiến răng nghiến lợi, nhà họ Chu khốn nạn, đời này nhất định phải khiến bọn họ tan nhà nát cửa!

Cô mở nút bình ra, một mùi thuốc nồng nặc xộc thẳng vào mặt, hơn nữa cô còn cảm nhận được linh lực, chính là nước linh tuyền.

Cho nên, thành phần chính của viên thuốc này chắc hẳn là nước linh tuyền.

Đường Niệm Niệm suy đoán, kỳ ngộ của ông cố tổ nhà họ Đường có lẽ là có được ngọc hồ lô, hơn nữa còn lấy máu nhận chủ, cho nên ông ấy mới có thể từ một người trong núi bình thường trở thành đại phú hào.

Ông cố tổ lo lắng đời sau không thể khống chế không gian nên mới để lại một trăm viên thuốc có chứa nước linh tuyền, chẳng trách Chu Tư Nhân lại nói, người nhà họ Đường đều rất trường thọ, uống thuốc có chứa nước linh tuyền, muốn đoản thọ cũng khó.

Nhưng Đường Niệm Niệm vẫn có điều không hiểu, không gian chỉ cần lấy máu là có thể nhận chủ, vì sao người nhà họ Đường không lấy máu?

Chẳng lẽ năm đó có chuyện gì ngoài ý muốn?

Hay là không gian này nhận máu, còn xem mặt?

Đường Niệm Niệm lười suy nghĩ, cô xếp rương lại gọn gàng, rời khỏi không gian đi ngủ, còn đặt báo thức, mười giờ sáng, vào thành kéo máy làm vớ.

Ngủ một giấc tới mười giờ, Đường Niệm Niệm rửa mặt sơ qua, đi tới nồi lấy một đ ĩa cơm chiên trứng—bữa sáng do bà cụ Đường chuẩn bị.

Hạt cơm được bọc trong trứng vàng, còn có chút hành lá thái nhỏ, vừa đẹp mắt lại vừa ngon miệng, bà cụ Đường cho vào ít nhất hai quả trứng, Đường Niệm Niệm rất hài lòng, bây giờ bà cụ ra tay càng lúc càng hào phóng.

Trong kho báu của nhà họ Đường có rất nhiều vòng vàng, qua một khoảng thời gian nữa cô lại lấy ra hai chiếc cho bà cụ nhỏ, bà ấy chắc chắn rất vui.

Cô đi pha một cốc sữa mạch nha, ăn xong bữa sáng, lại tùy tiện lau miệng, rồi lái xe vào thành, trên đường còn bắt gặp đại đội trưởng, ông ấy còn chưa kịp hỏi.



“Cháu đi kéo máy làm vớ!”

Đường Niệm Niệm đã chủ động nói, đại đội trưởng kích động, tay run rẩy, ánh mắt nhìn cô còn hiền từ hơn cả bà cụ Đường.

“Bé Niệm nhớ đi đường cẩn thận đấy, không vội, cứ đi từ từ.”

Giọng của đại đội trưởng ngọt giống như vừa ăn một cân mật ong, vừa ngấy vừa ngọt, còn kéo sợi.

“Vậy ngày mai cháu đi.”

Đường Niệm Niệm quay xe, tối hôm qua ngủ không ngon, nếu không vội, vậy cô trở về nhà ngủ.

Vẻ hiền từ dịu dàng trên mặt đại đội trưởng lập tức biến mất, hai chân bắt chéo, vén tay áo, cứng rắn xoay đầu xe của Đường Niệm Niệm lại.

“Bây giờ đi kéo ngay, mau lên!”

Đại đội trưởng cộc cằn nói, nếu là con ruột của ông ấy, đã sớm bị ông ấy quất mông rồi.

Rõ ràng biết ông ấy chỉ đang nói khách khí, còn tin thật, hiện tại ông ấy ước gì ba mươi chiếc máy làm vớ kia có thể mọc cánh tự mình bay về, làm sao chờ được tới ngày mai?

Đường Niệm Niệm nghiến răng, nếu đây không phải bác ba ruột của cô, cô đã sớm vung nắm đấm rồi.

“Bác ba, bác thật dối trá!”

Đường Niệm Niệm tức giận nói dỗi một câu, lái xe rời đi.

“Cháu chạy nhanh lên một chút, đừng kéo dài thời gian!”

Đại đội trưởng đứng phíaa sau hét, ông ấy cũng coi như đã hiểu rõ, không thể quá khách khí với cô nhóc này được, hơi hòa nhã một chút là cô lên mặt ngay!

Đường Niệm Niệm không để ý tới ông ấy, nhưng tốc độ rõ ràng có nhanh hơn, không bao lâu sau đã khuất bóng.

“Bầu trời khu giải phóng là bầu trời trong xanh, nhân dân khu giải phóng rất thích...”

Đại đội trưởng chắp tay sau lưng, bước chân sáo, ngâm nga một bài hát, vui vẻ đi làm việc.

Cùng lắm là tới buổi tối là ông ấy có thể nhìn thấy máy làm vớ thân yêu rồi!

/690

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status