Đường Lục Cân đứng ngồi không yên, cô bé đi lại quanh phòng, cô bé không thể ngồi không chờ chết được, nhất định phải tìm cách chạy thoát.
Hà Chí Thắng và cấp dưới của gã đều đang ở đây, còn có Tề Quốc Hoa và Chu Tư Nhân.
Bọn họ đang chờ Đường Niệm Niệm chủ động đưa tới cửa.
Vết thương trên đầu Chu Tư Nhân còn chưa khỏi hoàn toàn, chỉ vừa ngồi một lát, đầu đã đau lên, anh ta liền đứng dậy nói: "Tôi phải về nhà khách nghỉ ngơi, nếu có tin tức thì gọi điện cho tôi!"
"Không được phép động thủ với Đường Niệm Niệm, đối xử với cô ấy khách khí một chút!"
Chu Tư Nhân nhấn mạnh, hiện tại anh ta không muốn cưới Đường Niệm Niệm, anh ta chỉ muốn có được người phụ nữ này, chinh phục cô, khiến cô cam tâm tình nguyện dâng lên kho báu của nhà họ Đường.
"Cậu Chu yên tâm, chắc chắn sẽ đối xử chu đáo với cô Đường!" Hà Chí Thắng cười nói, khi gã cười, vết sẹo trên mặt biến dạng, lỗ mũi và ánh mắt cũng vặn vẹo theo đó như là ác quỷ chui ra từ địa ngục.
Chu Tư Nhân nhanh chóng bỏ đi. Cho dù đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng khi nhìn đến bộ mặt như quỷ này, anh ta vẫn cảm thấy ghê tởm.
Hà Chí Thắng thu hết vào trong mắt, gã âm thầm cười lạnh, nếu không phải nể mặt nhà họ Chu thì gã đã sớm giết chết tên công tử bột này.
"Cậu Chu, tôi tiễn cậu ra ngoài."
Tề Quốc Hoa nịnh nọt, vẻ mặt cực kỳ xu nịnh.
"Không cần!"
Gương mặt Chu Tư Nhân hiện lên vẻ xem thường, tuy rằng anh ta đồng ý với kế hoạch bắt Đường Lục Cân tới đây, nhưng anh ta vẫn xem thường loại tiểu nhân hai mặt như Tề Quốc Hoa.
"Cậu Chu đi thong thả!"
Vẻ tươi cười trên mặt Tề Quốc Hoa không thay đổi, anh ta khập khiễng đưa người tới cửa, cho đến khi bóng dáng của Chu Tư Nhân biến mất, lúc này anh ta mới lết người quay về.
"Chủ nhiệm, hai xưởng trưởng nhà máy máy móc Tiền Tiến và Hồng Tinh đến tìm ngài, nói rằng có chuyện quan trọng!"
Bảo vệ cửa chạy vào thông báo.
"Bọn họ tìm tôi làm gì?"
Hà Chí Thắng nhíu mày, bình thường cũng không có giao thiệp gì với nhau, hiện tại không phải là ngày lễ gì, thế thì còn có chuyện gì quan trọng chứ?
"Họ không nói, chỉ bảo là có chuyện quan trọng. Chủ nhiệm, có để bọn họ tiến vào không?" Bảo vệ cửa hỏi.
"Cho họ vào đây đi."
Hà Chí Thắng có chút tò mò nên muốn gặp mặt.
Bảo vệ chạy ra ngoài thông báo, một lúc sau, xưởng trưởng Tiền và xưởng trưởng Vũ song song đi vào văn phòng, theo sau là hai cậu cháu Đường Mãn Ngân.
Khi nhìn thấy Hà Chí Thắng, chân Đường Mãn Ngân như sắp nhũn ra, giống như gặp quỷ giữa ban ngày.
Khó trách người dân trong Chư Thành đều nói chủ nhiệm Hà là ác quỷ chuyển thế, tên khốn này còn khiến người khác sợ hãi hơn là quỷ.
Sắc mặt Đường Kiến Quốc không thay đổi, còn nhẹ nhàng đỡ cậu hai hai chân đã mềm oặt lên.
"Chủ nhiệm Hà, nghe danh đã lâu, như sấm bên tai!"
Xưởng trưởng Tiền là người đầu tiên mở miệng, sau khi hàn huyên vài câu, ông ấy trực tiếp tiến vào chủ đề: "Chủ nhiệm Hà, cháu gái của tôi luôn ngoan ngoãn học ở trường, cũng không biết là gây ra chuyện gì mà bị người của ngài mời tới đây. Cháu gái tôi còn nhỏ, rất nhát gan, không chịu nổi bị dọa sợ, có chuyện gì thì cứ hỏi tôi."
"Cũng có thể hỏi tôi. Cháu gái của tôi chỉ mới có mười sáu tuổi, chuyện gì cũng không hiểu." Xưởng trưởng Vũ nói tiếp.
Hà Chí Thắng nghe thấy thì có chút không hiểu gì, hỏi ngược lại: "Người của tôi mời cháu gái của hai vị xưởng trưởng đây tới khi nào?"
Rõ ràng hôm nay bọn họ chỉ bắt một đứa con gái là Đường Lục Cân.
"Chính là Nhất Trung Chư Thành - Đường Lục Cân, con bé là cháu gái tôi." Xưởng trưởng Tiền nói.
"Cũng là cháu của tôi." Xưởng trưởng Vũ lập tức tiếp lời, ông ấy âm thầm trừng mắt liếc nhìn xưởng trưởng Tiền một cái, lúc nào cũng đoạt trước lời nói của ông ấy, sự nổi bật đều bị gã này đoạt mất.
"Hai vị xưởng trưởng, nếu tôi nhớ không lầm, hai ngài một người họ Tiền, một người họ Vũ, chắc không phải là cùng một cha mẹ sinh ra đâu nhỉ?" Hà Chí Thắng càng thấy mù mờ, gã còn biết hai người này là oan gia đối đầu, mọi người trong thành đều biết chuyện này.
Hiện tại sao lại có thể có chung một cháu gái được?
"Lời này của chủ nhiệm Hà không đúng rồi, tuy tôi và xưởng trưởng Tiền không phải cùng một cha mẹ, nhưng Đường Lục Cân quả thật là cháu gái của chúng tôi, lúc trước vừa mới nhận con bé làm cháu."
Lúc này xưởng trưởng cướp lời đáp lại, hơn nữa còn tìm một cái cớ vô cùng tốt.
"Đúng vậy, Đường Lục Cân cũng là cháu gái tôi vừa mới nhận." Xưởng trưởng Tiền cũng lấy lý do như vậy.
Hà Chí Thắng trầm mặt, cười lạnh nói: "Hai vị xưởng trưởng tới tìm tôi hay để đùa giỡn? Hôm nay tôi có rất nhiều chuyện cần phải làm, không có thời gian chơi đùa cùng các người, không tiễn!"
Gã bỗng nhiên đứng lên, chút mặt mũi cũng không thèm cho bọn họ.
Hừ, cháu gái cái chó gì, chắc chắn là Đường Niệm Niệm tìm hai xưởng trưởng này tới giúp đỡ.
Gã cũng chẳng sợ xưởng trưởng, gã chỉ kiêng dè trước báng súng thôi!
"Chủ nhiệm Hà không chịu cho Vũ mỗ chút mặt mũi sao?"
Xưởng trưởng Vũ cũng đen mặt đứng lên.
Tuy rằng xưởng trưởng Tiền không trưng ra bộ mặt đen thui, nhưng giọng điệu cũng không tốt lắm, ông ấy không chút lưu tình ngồi đó, cười lạnh: "Chủ nhiệm Hà, nếu ngài đã không chịu thả cháu gái của tôi ra, tôi đành phải ngồi đây chờ thôi."
"Tôi cũng chờ ở đây, khi nào thả người thì tôi sẽ đi."
Xưởng trưởng Vũ lại ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, thẳng lưng ngồi đó.
Hà Chí Thắng tức giận đến mức cắn chặt răng, tuy rằng gã ta không sợ xưởng trưởng, nhưng cũng không dám động thủ với bọn họ. Dù sao đây cũng là cán bộ của xưởng quốc doanh, nếu bọn họ xảy ra chuyện ở chỗ của gã ta, gã ta không thể ăn nói với cấp trên được.
"Hai vị xưởng trưởng nói quá lời rồi, tôi chỉ mời học sinh Đường Lục Cân tới đây để điều tra chuyện sách cấm thôi, điều tra xong sẽ lập tức thả người. Chúng tôi là người biết đạo lý, tuyệt đối sẽ không khiến một người tốt bị oan uổng, cũng tuyệt đối không bỏ qua người xấu."
Hà Chí Thắng ngoài cười nhưng trong không cười, điều chỉnh lại giọng điệu, nhưng hai xưởng trưởng cũng không thèm đáp lời, mông như bị dính chặt lên ghế, động cũng không động.
Tư thái sẽ chiến đấu với gã ta đến chết.
Trong lúc nhất thời, Hà Chí Thắng không có biện pháp gì với bọn họ, chỉ đành cho kẻ bên dưới một ánh mắt, ý bảo bọn họ đưa Đường Lục Cân sang chỗ khác, lại đi chặn đường Đường Niệm Niệm, đừng có chống lại hai xưởng trưởng thích xen vào việc của người khác này là được.
Người bên dưới ngầm hiểu, lặng yên đi ra ngoài.
Chẳng qua, thuộc hạ vừa mới mở cửa buồng giam Đường Lục Cân ra, trên đầu đã nhận một cú trời giáng.
Ở trong phòng gian, Đường Lục Cân tìm được một cây gậy sắt dùng để phòng thân.
Tên thuộc hạ này vừa mới mở cửa, Đường Lục Cân liền tránh ra phía sau cửa, sau đó dùng lực đập vào ót gã ta, khiến đầu gã ong ong giống như vừa mới uống rượu, đi xiêu xiêu vẹo vẹo, cố gắng vịn cửa mới không bị ngã xuống, nhưng trước mắt là một màu tối đen, cái gì cũng không nhìn rõ.
Đường Lục Cân nhân cơ hội đẩy gã ra, cầm lấy gậy sắt rồi bỏ chạy.
Hà Chí Thắng và cấp dưới của gã đều đang ở đây, còn có Tề Quốc Hoa và Chu Tư Nhân.
Bọn họ đang chờ Đường Niệm Niệm chủ động đưa tới cửa.
Vết thương trên đầu Chu Tư Nhân còn chưa khỏi hoàn toàn, chỉ vừa ngồi một lát, đầu đã đau lên, anh ta liền đứng dậy nói: "Tôi phải về nhà khách nghỉ ngơi, nếu có tin tức thì gọi điện cho tôi!"
"Không được phép động thủ với Đường Niệm Niệm, đối xử với cô ấy khách khí một chút!"
Chu Tư Nhân nhấn mạnh, hiện tại anh ta không muốn cưới Đường Niệm Niệm, anh ta chỉ muốn có được người phụ nữ này, chinh phục cô, khiến cô cam tâm tình nguyện dâng lên kho báu của nhà họ Đường.
"Cậu Chu yên tâm, chắc chắn sẽ đối xử chu đáo với cô Đường!" Hà Chí Thắng cười nói, khi gã cười, vết sẹo trên mặt biến dạng, lỗ mũi và ánh mắt cũng vặn vẹo theo đó như là ác quỷ chui ra từ địa ngục.
Chu Tư Nhân nhanh chóng bỏ đi. Cho dù đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng khi nhìn đến bộ mặt như quỷ này, anh ta vẫn cảm thấy ghê tởm.
Hà Chí Thắng thu hết vào trong mắt, gã âm thầm cười lạnh, nếu không phải nể mặt nhà họ Chu thì gã đã sớm giết chết tên công tử bột này.
"Cậu Chu, tôi tiễn cậu ra ngoài."
Tề Quốc Hoa nịnh nọt, vẻ mặt cực kỳ xu nịnh.
"Không cần!"
Gương mặt Chu Tư Nhân hiện lên vẻ xem thường, tuy rằng anh ta đồng ý với kế hoạch bắt Đường Lục Cân tới đây, nhưng anh ta vẫn xem thường loại tiểu nhân hai mặt như Tề Quốc Hoa.
"Cậu Chu đi thong thả!"
Vẻ tươi cười trên mặt Tề Quốc Hoa không thay đổi, anh ta khập khiễng đưa người tới cửa, cho đến khi bóng dáng của Chu Tư Nhân biến mất, lúc này anh ta mới lết người quay về.
"Chủ nhiệm, hai xưởng trưởng nhà máy máy móc Tiền Tiến và Hồng Tinh đến tìm ngài, nói rằng có chuyện quan trọng!"
Bảo vệ cửa chạy vào thông báo.
"Bọn họ tìm tôi làm gì?"
Hà Chí Thắng nhíu mày, bình thường cũng không có giao thiệp gì với nhau, hiện tại không phải là ngày lễ gì, thế thì còn có chuyện gì quan trọng chứ?
"Họ không nói, chỉ bảo là có chuyện quan trọng. Chủ nhiệm, có để bọn họ tiến vào không?" Bảo vệ cửa hỏi.
"Cho họ vào đây đi."
Hà Chí Thắng có chút tò mò nên muốn gặp mặt.
Bảo vệ chạy ra ngoài thông báo, một lúc sau, xưởng trưởng Tiền và xưởng trưởng Vũ song song đi vào văn phòng, theo sau là hai cậu cháu Đường Mãn Ngân.
Khi nhìn thấy Hà Chí Thắng, chân Đường Mãn Ngân như sắp nhũn ra, giống như gặp quỷ giữa ban ngày.
Khó trách người dân trong Chư Thành đều nói chủ nhiệm Hà là ác quỷ chuyển thế, tên khốn này còn khiến người khác sợ hãi hơn là quỷ.
Sắc mặt Đường Kiến Quốc không thay đổi, còn nhẹ nhàng đỡ cậu hai hai chân đã mềm oặt lên.
"Chủ nhiệm Hà, nghe danh đã lâu, như sấm bên tai!"
Xưởng trưởng Tiền là người đầu tiên mở miệng, sau khi hàn huyên vài câu, ông ấy trực tiếp tiến vào chủ đề: "Chủ nhiệm Hà, cháu gái của tôi luôn ngoan ngoãn học ở trường, cũng không biết là gây ra chuyện gì mà bị người của ngài mời tới đây. Cháu gái tôi còn nhỏ, rất nhát gan, không chịu nổi bị dọa sợ, có chuyện gì thì cứ hỏi tôi."
"Cũng có thể hỏi tôi. Cháu gái của tôi chỉ mới có mười sáu tuổi, chuyện gì cũng không hiểu." Xưởng trưởng Vũ nói tiếp.
Hà Chí Thắng nghe thấy thì có chút không hiểu gì, hỏi ngược lại: "Người của tôi mời cháu gái của hai vị xưởng trưởng đây tới khi nào?"
Rõ ràng hôm nay bọn họ chỉ bắt một đứa con gái là Đường Lục Cân.
"Chính là Nhất Trung Chư Thành - Đường Lục Cân, con bé là cháu gái tôi." Xưởng trưởng Tiền nói.
"Cũng là cháu của tôi." Xưởng trưởng Vũ lập tức tiếp lời, ông ấy âm thầm trừng mắt liếc nhìn xưởng trưởng Tiền một cái, lúc nào cũng đoạt trước lời nói của ông ấy, sự nổi bật đều bị gã này đoạt mất.
"Hai vị xưởng trưởng, nếu tôi nhớ không lầm, hai ngài một người họ Tiền, một người họ Vũ, chắc không phải là cùng một cha mẹ sinh ra đâu nhỉ?" Hà Chí Thắng càng thấy mù mờ, gã còn biết hai người này là oan gia đối đầu, mọi người trong thành đều biết chuyện này.
Hiện tại sao lại có thể có chung một cháu gái được?
"Lời này của chủ nhiệm Hà không đúng rồi, tuy tôi và xưởng trưởng Tiền không phải cùng một cha mẹ, nhưng Đường Lục Cân quả thật là cháu gái của chúng tôi, lúc trước vừa mới nhận con bé làm cháu."
Lúc này xưởng trưởng cướp lời đáp lại, hơn nữa còn tìm một cái cớ vô cùng tốt.
"Đúng vậy, Đường Lục Cân cũng là cháu gái tôi vừa mới nhận." Xưởng trưởng Tiền cũng lấy lý do như vậy.
Hà Chí Thắng trầm mặt, cười lạnh nói: "Hai vị xưởng trưởng tới tìm tôi hay để đùa giỡn? Hôm nay tôi có rất nhiều chuyện cần phải làm, không có thời gian chơi đùa cùng các người, không tiễn!"
Gã bỗng nhiên đứng lên, chút mặt mũi cũng không thèm cho bọn họ.
Hừ, cháu gái cái chó gì, chắc chắn là Đường Niệm Niệm tìm hai xưởng trưởng này tới giúp đỡ.
Gã cũng chẳng sợ xưởng trưởng, gã chỉ kiêng dè trước báng súng thôi!
"Chủ nhiệm Hà không chịu cho Vũ mỗ chút mặt mũi sao?"
Xưởng trưởng Vũ cũng đen mặt đứng lên.
Tuy rằng xưởng trưởng Tiền không trưng ra bộ mặt đen thui, nhưng giọng điệu cũng không tốt lắm, ông ấy không chút lưu tình ngồi đó, cười lạnh: "Chủ nhiệm Hà, nếu ngài đã không chịu thả cháu gái của tôi ra, tôi đành phải ngồi đây chờ thôi."
"Tôi cũng chờ ở đây, khi nào thả người thì tôi sẽ đi."
Xưởng trưởng Vũ lại ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, thẳng lưng ngồi đó.
Hà Chí Thắng tức giận đến mức cắn chặt răng, tuy rằng gã ta không sợ xưởng trưởng, nhưng cũng không dám động thủ với bọn họ. Dù sao đây cũng là cán bộ của xưởng quốc doanh, nếu bọn họ xảy ra chuyện ở chỗ của gã ta, gã ta không thể ăn nói với cấp trên được.
"Hai vị xưởng trưởng nói quá lời rồi, tôi chỉ mời học sinh Đường Lục Cân tới đây để điều tra chuyện sách cấm thôi, điều tra xong sẽ lập tức thả người. Chúng tôi là người biết đạo lý, tuyệt đối sẽ không khiến một người tốt bị oan uổng, cũng tuyệt đối không bỏ qua người xấu."
Hà Chí Thắng ngoài cười nhưng trong không cười, điều chỉnh lại giọng điệu, nhưng hai xưởng trưởng cũng không thèm đáp lời, mông như bị dính chặt lên ghế, động cũng không động.
Tư thái sẽ chiến đấu với gã ta đến chết.
Trong lúc nhất thời, Hà Chí Thắng không có biện pháp gì với bọn họ, chỉ đành cho kẻ bên dưới một ánh mắt, ý bảo bọn họ đưa Đường Lục Cân sang chỗ khác, lại đi chặn đường Đường Niệm Niệm, đừng có chống lại hai xưởng trưởng thích xen vào việc của người khác này là được.
Người bên dưới ngầm hiểu, lặng yên đi ra ngoài.
Chẳng qua, thuộc hạ vừa mới mở cửa buồng giam Đường Lục Cân ra, trên đầu đã nhận một cú trời giáng.
Ở trong phòng gian, Đường Lục Cân tìm được một cây gậy sắt dùng để phòng thân.
Tên thuộc hạ này vừa mới mở cửa, Đường Lục Cân liền tránh ra phía sau cửa, sau đó dùng lực đập vào ót gã ta, khiến đầu gã ong ong giống như vừa mới uống rượu, đi xiêu xiêu vẹo vẹo, cố gắng vịn cửa mới không bị ngã xuống, nhưng trước mắt là một màu tối đen, cái gì cũng không nhìn rõ.
Đường Lục Cân nhân cơ hội đẩy gã ra, cầm lấy gậy sắt rồi bỏ chạy.
/690
|