Đường Mãn Ngân xách lò, chạy đến dưới lầu nhóm lửa, dùng một tờ báo nhóm lửa, sau đó bỏ than lên, chỉ chốc lát sau liền có khói đặc cuồn cuộn bốc lên, lại ở phía dưới dùng quạt quạt gió, khói đặc càng lớn hơn.
Khi còn bé đều nhóm lửa nhóm lửa, luôn bị hun chảy nước mắt.
Đường Mãn Ngân vừa ho khan vừa quạt gió, qua mấy phút, khói đặc tan bớt, lúc này ông ấy mới nâng lên lầu, con mắt đã bị hun đến đỏ hồng.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật giật, niên đại này đốt lửa thôi đã phải mạo hiểm không khéo sẽ bị mù mắt, nghiệp chướng mà!
Thừa dịp chú hai nhóm lửa, Đường Niệm Niệm đã xử lý xong con thỏ, chỉ chặt một nửa, một nửa còn lại ban đêm thím hai và hai em họ trở về ăn, cô còn lấy ra một túi gạo, nặng hai mươi cân.
"Trong nhà còn có gạo?"
Đường Mãn Ngân rất hoài nghi, lúc này trong thôn khẳng định thiếu lương thực.
"Bạn học cháu có cách kiếm gạo, một hào tám một cân."
Đường Niệm Niệm cũng không giấu, dù sao bên trong không gian của cô có rất nhiều gạo, hơn nữa chờ mấy vạn mẫu đất bên trong không gian đều trồng lương thực, căn bản ăn không hết.
"Một hào tám? Niệm Niệm, còn có thể mua nữa không?"
Đường Mãn Ngân thấp giọng, giá tiền này quá hợp lý.
"Tháng này không có, tháng sau xem thử có không."
Đường Niệm Niệm lắc đầu, một lần không thể lấy ra quá nhiều.
Đường Mãn Ngân có hơi thất vọng, ông ấy còn muốn kiếm thêm chút gạo đưa lãnh đạo, năm nay có hai suất chuyển chính thức, trong xưởng có rất nhiều người đều tặng quà cho cấp trên, ông ấy đã làm công nhân thời vụ năm năm rồi, nếu có thể chuyển chính thức, mỗi tháng sẽ có thể nhận ba mươi bốn đồng năm tiền lương, còn có thể được ăn lương thực hàng hoá.
Ngày tốt lành này lúc nào có thể đến lượt ông ấy hưởng đây?
"Chú hai, cháu và Tề Quốc Hoa đã từ hôn rồi."
Đường Niệm Niệm vừa xào rau, vừa nói chuyện trong nhà, thông báo chuyện từ hôn cho chú hai một tiếng.
"Tên rùa rụt cổ Tề Quốc Hoa kia đề nghị?"
Đường Mãn Ngân nổi trận lôi đình, tên rùa rụt cổ này từ lúc đi bộ đội, đám cẩu vật nhà họ Tề kia mắt càng ngày càng hướng lên trên, giọng điệu nói chuyện cũng càng ngày càng ngang ngược, ông ấy biết sớm muộn cũng sẽ có một ngày này mà.
Mẹ nó!
Xem người nhà họ Đường bọn họ chết hết rồi?
"Không phải, là cháu nói, Tề Quốc Hoa làm ‘giày rách’, cháu chê bẩn, còn đòi một trăm đồng phí tổn thất, một trăm đồng nợ kia cũng đã đòi lại."
Đường Niệm Niệm lời ít mà ý nhiều nói chuyện đã qua, Đường Mãn Ngân hài lòng, nhưng vẫn tức giận, cho dù đã bồi thường tiền, nhưng thanh danh của cháu gái vẫn tổn hại, hẳn là phải đòi thêm chút tiền nữa mới đúng.
"Tên rùa rụt cổ kia ở bộ đội hình như sắp được đề bạt, về sau nhà nó khẳng định là muốn lên trời!"
Đường Mãn Ngân tỏ vẻ hâm mộ ghen ghét, ông trời thật sự là mắt bị mù, sao có thể để loại cẩu vật này được đề bạt cơ chứ?
Sao ông trời không nhìn ông ấy, ông ấy thông minh như vậy tài giỏi như vậy, giỏi hơn Tề Quốc Hoa nhiều.
"Không được đề bạt!"
Đường Niệm Niệm lạnh nhạt nói, cô đã xuyên tới, Tề Quốc Hoa đời này cũng đừng nghĩ đến đề bạt.
Có thể tiếp tục ở bộ đội hay không còn phải xem tâm trạng của cô.
Tề Quốc Hoa nghỉ thăm người thân nửa tháng, đã trở về sáu ngày, chí ít còn có thể ở nhà sáu ngày, sau khi trở về cô sẽ hành động.
Đường Mãn Ngân lại cảm thấy cháu gái đang an ủi mình, Tề Quốc Hoa đầu óc nhạy bén, còn biết nịnh nọt, loại người này mặc kệ ở đâu đều có thể lăn lộn được, về sau khẳng định tiền đồ như gấm, một bước lên mây, nói không chừng còn có thể cưới một cô vợ có gia thế tốt nữa!
"Niệm Niệm, nhà máy máy móc có không ít chàng trai điều kiện không tệ, nếu không chú hai tìm cho cháu nhé?"
Đường Mãn Ngân nảy ra một ý, ông ấy nhớ con trai của xưởng trưởng còn chưa đối tượng, lớn hơn Niệm Niệm bốn năm tuổi, cũng làm việc ở nhà máy máy móc, còn làm ở bộ phận mua sắm nhiều chất béo nhất.
Mặc dù con trai xưởng trưởng tiêu chuẩn cao, nhưng với tướng mạo này của Niệm Niệm, tuyệt đối có thể vào mắt công tử xưởng trưởng.
Nếu như ông ấy có thể thành thân gia với xưởng trưởng thì việc chuyển chính thức khẳng định không có vấn đề.
Đường Mãn Ngân càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, thậm chí ông ấy còn muốn ngay lập tức đi nói chuyện này cho phu nhân xưởng trưởng, đương nhiên điều kiện của con trai xưởng trưởng cũng khá tốt, tuấn tú lịch sự, làm việc cũng kiên định, chỉ là có hơi kiêu ngạo.
Nhnwg thân là con trai xưởng trưởng, kiêu ngạo một chút cũng là chuyện rất bình thường, nếu đổi thành cha ông ấy là xưởng trưởng, ông ấy nhất định không thèm nhìn xuống đất.
“Chú hai à, đừng giới thiệu đối tượng cho cháu nữa, những người đó không xứng với cháu!”
Đường Niệm Niệm nhắc nhở trước một tiếng, để tránh cho chú hai thực dụng này mù quáng giới thiệu đối tượng, chọc điên cô, thì cô cũng có thể mặc kệ thân tình chú cháu.
Chào hỏi bằng nắm tay như thường lệ!
Đường Mãn Ngân sửng sốt, không biết vừa rồi có phải ảo giác hay không, dường như ông ấy cảm nhận được sát khí trên người cháu gái mình, loại sát khí mà trước đây ông ấy từng cảm nhận được trên người cha mình.
Đó là vì cha ông ấy đã từng giết tiểu quỷ tử, có sát khí là điều rất bình thường, cháu gái chỉ là một cô nhóc nũng nịu, lấy đâu ra sát khí?
Đường Mãn Ngân rùng mình, hơi lạnh gáy, ông ấy cũng không dám nhắc lại chuyện đó, địa vị của Niệm Niệm trong nhà đã khác xưa, trước đó cha ông ấy đã nói, người trong nhà không ai được bắt ép Niệm Niệm, chỉ cần Niệm Niệm không làm chuyện gì phạm pháp thì muốn làm gì cũng được.
Ông ấy biết vì sao cha mình lại nói vậy, bởi vì vào mười bảy năm trước, trong nhà đói đến mức không còn gì ăn, đúng lúc chị dâu cả mang thai, chưa từng ăn no được một bữa nên đã sinh ra một bé gái chết non.
Cha ông ấy đích thân đưa đứa bé đã chết non lên núi chôn, ngày hôm sau ôm về một Đường Niệm Niệm trắng nõn, còn có rất nhiều tiền và phiếu gạo, cụ thể bao nhiêu thì ông ấy không biết, nhưng dựa vào số tiền và phiếu gạo đó đủ để một nhà bọn họ vượt qua nạn đói.
Khi còn bé đều nhóm lửa nhóm lửa, luôn bị hun chảy nước mắt.
Đường Mãn Ngân vừa ho khan vừa quạt gió, qua mấy phút, khói đặc tan bớt, lúc này ông ấy mới nâng lên lầu, con mắt đã bị hun đến đỏ hồng.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật giật, niên đại này đốt lửa thôi đã phải mạo hiểm không khéo sẽ bị mù mắt, nghiệp chướng mà!
Thừa dịp chú hai nhóm lửa, Đường Niệm Niệm đã xử lý xong con thỏ, chỉ chặt một nửa, một nửa còn lại ban đêm thím hai và hai em họ trở về ăn, cô còn lấy ra một túi gạo, nặng hai mươi cân.
"Trong nhà còn có gạo?"
Đường Mãn Ngân rất hoài nghi, lúc này trong thôn khẳng định thiếu lương thực.
"Bạn học cháu có cách kiếm gạo, một hào tám một cân."
Đường Niệm Niệm cũng không giấu, dù sao bên trong không gian của cô có rất nhiều gạo, hơn nữa chờ mấy vạn mẫu đất bên trong không gian đều trồng lương thực, căn bản ăn không hết.
"Một hào tám? Niệm Niệm, còn có thể mua nữa không?"
Đường Mãn Ngân thấp giọng, giá tiền này quá hợp lý.
"Tháng này không có, tháng sau xem thử có không."
Đường Niệm Niệm lắc đầu, một lần không thể lấy ra quá nhiều.
Đường Mãn Ngân có hơi thất vọng, ông ấy còn muốn kiếm thêm chút gạo đưa lãnh đạo, năm nay có hai suất chuyển chính thức, trong xưởng có rất nhiều người đều tặng quà cho cấp trên, ông ấy đã làm công nhân thời vụ năm năm rồi, nếu có thể chuyển chính thức, mỗi tháng sẽ có thể nhận ba mươi bốn đồng năm tiền lương, còn có thể được ăn lương thực hàng hoá.
Ngày tốt lành này lúc nào có thể đến lượt ông ấy hưởng đây?
"Chú hai, cháu và Tề Quốc Hoa đã từ hôn rồi."
Đường Niệm Niệm vừa xào rau, vừa nói chuyện trong nhà, thông báo chuyện từ hôn cho chú hai một tiếng.
"Tên rùa rụt cổ Tề Quốc Hoa kia đề nghị?"
Đường Mãn Ngân nổi trận lôi đình, tên rùa rụt cổ này từ lúc đi bộ đội, đám cẩu vật nhà họ Tề kia mắt càng ngày càng hướng lên trên, giọng điệu nói chuyện cũng càng ngày càng ngang ngược, ông ấy biết sớm muộn cũng sẽ có một ngày này mà.
Mẹ nó!
Xem người nhà họ Đường bọn họ chết hết rồi?
"Không phải, là cháu nói, Tề Quốc Hoa làm ‘giày rách’, cháu chê bẩn, còn đòi một trăm đồng phí tổn thất, một trăm đồng nợ kia cũng đã đòi lại."
Đường Niệm Niệm lời ít mà ý nhiều nói chuyện đã qua, Đường Mãn Ngân hài lòng, nhưng vẫn tức giận, cho dù đã bồi thường tiền, nhưng thanh danh của cháu gái vẫn tổn hại, hẳn là phải đòi thêm chút tiền nữa mới đúng.
"Tên rùa rụt cổ kia ở bộ đội hình như sắp được đề bạt, về sau nhà nó khẳng định là muốn lên trời!"
Đường Mãn Ngân tỏ vẻ hâm mộ ghen ghét, ông trời thật sự là mắt bị mù, sao có thể để loại cẩu vật này được đề bạt cơ chứ?
Sao ông trời không nhìn ông ấy, ông ấy thông minh như vậy tài giỏi như vậy, giỏi hơn Tề Quốc Hoa nhiều.
"Không được đề bạt!"
Đường Niệm Niệm lạnh nhạt nói, cô đã xuyên tới, Tề Quốc Hoa đời này cũng đừng nghĩ đến đề bạt.
Có thể tiếp tục ở bộ đội hay không còn phải xem tâm trạng của cô.
Tề Quốc Hoa nghỉ thăm người thân nửa tháng, đã trở về sáu ngày, chí ít còn có thể ở nhà sáu ngày, sau khi trở về cô sẽ hành động.
Đường Mãn Ngân lại cảm thấy cháu gái đang an ủi mình, Tề Quốc Hoa đầu óc nhạy bén, còn biết nịnh nọt, loại người này mặc kệ ở đâu đều có thể lăn lộn được, về sau khẳng định tiền đồ như gấm, một bước lên mây, nói không chừng còn có thể cưới một cô vợ có gia thế tốt nữa!
"Niệm Niệm, nhà máy máy móc có không ít chàng trai điều kiện không tệ, nếu không chú hai tìm cho cháu nhé?"
Đường Mãn Ngân nảy ra một ý, ông ấy nhớ con trai của xưởng trưởng còn chưa đối tượng, lớn hơn Niệm Niệm bốn năm tuổi, cũng làm việc ở nhà máy máy móc, còn làm ở bộ phận mua sắm nhiều chất béo nhất.
Mặc dù con trai xưởng trưởng tiêu chuẩn cao, nhưng với tướng mạo này của Niệm Niệm, tuyệt đối có thể vào mắt công tử xưởng trưởng.
Nếu như ông ấy có thể thành thân gia với xưởng trưởng thì việc chuyển chính thức khẳng định không có vấn đề.
Đường Mãn Ngân càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, thậm chí ông ấy còn muốn ngay lập tức đi nói chuyện này cho phu nhân xưởng trưởng, đương nhiên điều kiện của con trai xưởng trưởng cũng khá tốt, tuấn tú lịch sự, làm việc cũng kiên định, chỉ là có hơi kiêu ngạo.
Nhnwg thân là con trai xưởng trưởng, kiêu ngạo một chút cũng là chuyện rất bình thường, nếu đổi thành cha ông ấy là xưởng trưởng, ông ấy nhất định không thèm nhìn xuống đất.
“Chú hai à, đừng giới thiệu đối tượng cho cháu nữa, những người đó không xứng với cháu!”
Đường Niệm Niệm nhắc nhở trước một tiếng, để tránh cho chú hai thực dụng này mù quáng giới thiệu đối tượng, chọc điên cô, thì cô cũng có thể mặc kệ thân tình chú cháu.
Chào hỏi bằng nắm tay như thường lệ!
Đường Mãn Ngân sửng sốt, không biết vừa rồi có phải ảo giác hay không, dường như ông ấy cảm nhận được sát khí trên người cháu gái mình, loại sát khí mà trước đây ông ấy từng cảm nhận được trên người cha mình.
Đó là vì cha ông ấy đã từng giết tiểu quỷ tử, có sát khí là điều rất bình thường, cháu gái chỉ là một cô nhóc nũng nịu, lấy đâu ra sát khí?
Đường Mãn Ngân rùng mình, hơi lạnh gáy, ông ấy cũng không dám nhắc lại chuyện đó, địa vị của Niệm Niệm trong nhà đã khác xưa, trước đó cha ông ấy đã nói, người trong nhà không ai được bắt ép Niệm Niệm, chỉ cần Niệm Niệm không làm chuyện gì phạm pháp thì muốn làm gì cũng được.
Ông ấy biết vì sao cha mình lại nói vậy, bởi vì vào mười bảy năm trước, trong nhà đói đến mức không còn gì ăn, đúng lúc chị dâu cả mang thai, chưa từng ăn no được một bữa nên đã sinh ra một bé gái chết non.
Cha ông ấy đích thân đưa đứa bé đã chết non lên núi chôn, ngày hôm sau ôm về một Đường Niệm Niệm trắng nõn, còn có rất nhiều tiền và phiếu gạo, cụ thể bao nhiêu thì ông ấy không biết, nhưng dựa vào số tiền và phiếu gạo đó đủ để một nhà bọn họ vượt qua nạn đói.
/690
|