“Hoàn toàn là sự thật, ban ngày ban mặt cởi sạch quần áo trong rừng trúc, nhất định là đang lăng loàn với ma nam, chậc, cái sừng này dày đặc âm khí, có muốn tính sổ cũng không tìm được người!”
“Ban ngày ban mặt cũng có quỷ cưỡng hiếp, thật đáng sợ!”
“Rừng trúc kia rất âm u, bên cạnh còn là bãi tha ma, rất nhiều thứ như vậy, suỵt, nhỏ giọng lại, đừng để người khác nghe thấy, nếu không lại nói chúng ta tuyên truyền mê tín dị đoan!”
“Mấy người biết không, năm người đàn bà đó cũng từng đồn bậy về con nhóc Niệm, chính tai tôi nghe thấy, nghe nói ngày hôm qua mấy bà đó cũng đang nói xấu con nhóc Niệm ở trong rừng trúc, mấy người nói xem, có phải ông trời nghe thấy không?”
“Chẳng lẽ con bé Niệm chính là con gái của ông trời sao?”
Các thôn dân khe khẽ nói nhỏ, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, giống như nghĩ tới gì đó, ánh mắt dần trở nên kiêng kị.
Những người từng nói xấu Đường Niệm Niệm đều đã gặp báo ứng, chẳng lẽ Đường Niệm Niệm thật sự là con gái của ông trời sao?
“Làm việc đi, làm việc nhiều lên bớt bàn tán lại!”
Mọi người không bàn tán nữa, nếu tiếp tục nói sâu thêm, sẽ đề cập tới mê tín dị đoan, bọn họ sợ bị người khác báo cáo, chuốc họa vào thân.
Nhưng trong lòng bọn họ lại càng kiêng kị Đường Niệm Niệm nhiều hơn.
“Đôi vợ chồng Trương Thập Căn bị dọa tới mức không còn hồn vía gì, hai mắt đờ đẫn, liên tục nói mê sảng.” Có người đột nhiên nói.
Hai vợ chồng này chính là đôi vợ chồng được Đường Niệm Niệm nhiệt tình chăm sóc tối hôm qua.
Đến bây giờ vẫn chưa tỉnh táo lại được, nhìn thấy người là kêu quỷ, trong miệng còn liên tục lẩm bẩm: “Đại nhân tha mạng!”
Cha mẹ của Trương Thập Căn đều muốn mời bà cốt trừ tà ở thôn kế bên tới, nhưng chuyện này chỉ có thể lén lút làm, không được để ai biết.
“Suỵt...”
Có người nhắc nhở, mọi người lập tức im lặng.
Vợ chồng Trương Thập Căn mặt mày trắng bệch đi từ xa tới, chỉ mới qua hai đêm mà hai vợ chồng cường tráng như trâu đã yếu ớt tới mức gió thổi cũng đổ, đi đường cứ bay bổng.
Vợ Trương Thập Căn xách theo cái rổ, còn đậy vải lại, vợ chồng họ cúi đầu đi ra sau núi.
“Thập Căn, hai người không sao chứ?” Có người quan tâm hỏi han.
“Không sao cả.”
Trương Thập Căn cười gượng, mặt mày trắng bệch trông không hề ổn chút nào, vợ ông ta cũng vậy.
Hai vợ chồng bước đi vội vàng, không có tâm trạng nói chuyện với các thôn dân, nhanh chóng đi ra sau núi, bọn họ nhìn xung quanh, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai vợ chồng tìm một nấm mồ hoang trên núi, lấy nhang, giấy vàng mã trong rổ ra, còn có cả vàng thỏi, đều là do trưởng bối trong nhà chuẩn bị từ sáng sớm.
Thắp nhang, cắm lên, còn rót ba ly rượu cho nấm mồ, hai vợ chồng thành kính quỳ lạy, dập đầu mấy cái.
“Qủy đại nhân, cầu xin ngài tha cho chúng tôi, sau này lễ tết gì chúng tôi đều dâng hương đốt tiền cho ngài, cầu xin ngài đừng tìm chúng tôi nữa, ngài đi tới nhà khác đi được không?”
Hai vợ chồng vừa nói vừa khóc, nếu quỷ đại nhân tới thêm một lần nữa, bọn họ chắc chắn không sống nổi.
Hơn nữa sau khi quỷ đại nhân tới, nước trong nhà đều bốc mùi hôi thối, bọn họ cho rằng tất cả là do pháp thuật của quỷ đại nhân, trừng phạt bọn họ.
Dập dầu xong, hai vợ chồng đốt vàng mã và vàng thỏi, tro tàn đen kịt lượn lờ trong không trung giống như bướm đen, khi làn khói cuối cùng biến mất, hai vợ chồng cũng an tâm được phần nào.
Đã cống nạp nhiều vàng mã và vàng thỏi như vậy, quỷ đại nhân chắc hẳn sẽ không tới tìm bọn họ nữa nhỉ?
Hai vợ chồng lén lút xuống núi, sắc mặt cũng tươi tắn hơn lúc lên núi nhiều.
Đường Niệm Niệm ngủ một giấc tới hơn mười giờ, cô đi rửa mặt, sau đó tới nồi lấy bữa sáng đầy ấm áp của bà cụ Đường, một đ ĩa cơm chiên trứng lớn, vẫn còn ấm, cô đi pha một ly sữa mạch nha, còn gọt thêm quả táo, cắt thành tám miếng, đặt lên đãi.
Hoàn mỹ!
Ăn xong bữa sáng, tinh thần của Đường Niệm Niệm cũng tốt hơn nhiều, cô giơ cổ tay nhìn đồng hồ, mười giờ rưỡi.
Thời gian vừa đúng, bắt đầu làm việc.
Chiếc loa treo trên đỉnh cây long não già trong thôn đột nhiên phát ra tiếng loa, các thôn dân đang làm việc đều nhất trí đứng thẳng người, nhìn về phía đầu thôn.
Bọn họ biết, đây là điềm báo trước cho việc đại đội trưởng sắp thông báo một chuyện quan trọng.
“Đại đội trưởng lại sắp a lô, a lô, a lô rồi!” Có người nói.
Sau đó loa phóng thanh vang lên một giọng nói trong trẻo, không phải giọng thô cằn của đại đội trưởng, hơn nữa chỉ a lô một tiếng.
Các thôn dân đều trợn tròn mắt, không phải đại đội trưởng, vậy ai đang a lô?
Đại đội trưởng đang làm việc ở chỗ khác cũng trợn tròn mắt, tay nhanh chóng sờ lên chìa khóa dắt trên lưng quần, vẫn còn.
Vậy người đang a lô kia, làm sao vào được văn phòng thôn ủy?
“Đội trưởng, ông không còn là đội trưởng nữa sao?” Có người tò mò hỏi, lại nhận được cái trừng mắt của đại đội trưởng.
“Tôi là Đường Niệm Niệm, mượn loa để thông báo một chuyện!”
Tiếng loa vang dài giống như có cánh, truyền khắp thôn, các thôn dân đều ngừng công việc trong tay, lắng tai nghe.
Đại đội trưởng nghiến chặt răng, mau chóng đi tới văn phòng thôn ủy, con nhóc chết tiệt kia chắc chắn lại chui qua cửa sổ, gan to tày trời mới dám làm như vậy!
Bà cụ Đường cũng đi tới, bà ấy lo lắng cháu gái sẽ nói ra một số lời ngỗ nghịch.
“Gần đây có rất nhiều người đang nói xấu tôi, nói tôi và xưởng trưởng của nhà máy Hồng Tinh với cả nhà máy Tiền Tiến có quan hệ bất chính, tiền xây dựng nhà máy làm vớ đều là do tôi dùng cơ thể kiếm được, tôi biết ai đang đồn bậy, ở đây tôi không nói tên ra, nhưng tôi thông báo cho mấy người biết, sau này tôi không chỉ làm nhà máy vớ, mà còn làm các nhà máy khác, những người này sẽ không có cơ hội vào làm việc trong nhà máy của tôi, cho dù Đường Niệm Niệm có phải tuyển chó trông cửa, cũng không gọi những người này tới làm việc cho nhà máy!”
Giọng của Đường Niệm Niệm trong trẻo lại có lực, nói năng đầy khí phách, toàn bộ thôn dân đều nghe thấy.
Mỗi người đều có phản ứng khác nhau, có người thấy may mắn, cũng có người thấy rầu rĩ, cả tức giận.
“Ban ngày ban mặt cũng có quỷ cưỡng hiếp, thật đáng sợ!”
“Rừng trúc kia rất âm u, bên cạnh còn là bãi tha ma, rất nhiều thứ như vậy, suỵt, nhỏ giọng lại, đừng để người khác nghe thấy, nếu không lại nói chúng ta tuyên truyền mê tín dị đoan!”
“Mấy người biết không, năm người đàn bà đó cũng từng đồn bậy về con nhóc Niệm, chính tai tôi nghe thấy, nghe nói ngày hôm qua mấy bà đó cũng đang nói xấu con nhóc Niệm ở trong rừng trúc, mấy người nói xem, có phải ông trời nghe thấy không?”
“Chẳng lẽ con bé Niệm chính là con gái của ông trời sao?”
Các thôn dân khe khẽ nói nhỏ, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, giống như nghĩ tới gì đó, ánh mắt dần trở nên kiêng kị.
Những người từng nói xấu Đường Niệm Niệm đều đã gặp báo ứng, chẳng lẽ Đường Niệm Niệm thật sự là con gái của ông trời sao?
“Làm việc đi, làm việc nhiều lên bớt bàn tán lại!”
Mọi người không bàn tán nữa, nếu tiếp tục nói sâu thêm, sẽ đề cập tới mê tín dị đoan, bọn họ sợ bị người khác báo cáo, chuốc họa vào thân.
Nhưng trong lòng bọn họ lại càng kiêng kị Đường Niệm Niệm nhiều hơn.
“Đôi vợ chồng Trương Thập Căn bị dọa tới mức không còn hồn vía gì, hai mắt đờ đẫn, liên tục nói mê sảng.” Có người đột nhiên nói.
Hai vợ chồng này chính là đôi vợ chồng được Đường Niệm Niệm nhiệt tình chăm sóc tối hôm qua.
Đến bây giờ vẫn chưa tỉnh táo lại được, nhìn thấy người là kêu quỷ, trong miệng còn liên tục lẩm bẩm: “Đại nhân tha mạng!”
Cha mẹ của Trương Thập Căn đều muốn mời bà cốt trừ tà ở thôn kế bên tới, nhưng chuyện này chỉ có thể lén lút làm, không được để ai biết.
“Suỵt...”
Có người nhắc nhở, mọi người lập tức im lặng.
Vợ chồng Trương Thập Căn mặt mày trắng bệch đi từ xa tới, chỉ mới qua hai đêm mà hai vợ chồng cường tráng như trâu đã yếu ớt tới mức gió thổi cũng đổ, đi đường cứ bay bổng.
Vợ Trương Thập Căn xách theo cái rổ, còn đậy vải lại, vợ chồng họ cúi đầu đi ra sau núi.
“Thập Căn, hai người không sao chứ?” Có người quan tâm hỏi han.
“Không sao cả.”
Trương Thập Căn cười gượng, mặt mày trắng bệch trông không hề ổn chút nào, vợ ông ta cũng vậy.
Hai vợ chồng bước đi vội vàng, không có tâm trạng nói chuyện với các thôn dân, nhanh chóng đi ra sau núi, bọn họ nhìn xung quanh, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai vợ chồng tìm một nấm mồ hoang trên núi, lấy nhang, giấy vàng mã trong rổ ra, còn có cả vàng thỏi, đều là do trưởng bối trong nhà chuẩn bị từ sáng sớm.
Thắp nhang, cắm lên, còn rót ba ly rượu cho nấm mồ, hai vợ chồng thành kính quỳ lạy, dập đầu mấy cái.
“Qủy đại nhân, cầu xin ngài tha cho chúng tôi, sau này lễ tết gì chúng tôi đều dâng hương đốt tiền cho ngài, cầu xin ngài đừng tìm chúng tôi nữa, ngài đi tới nhà khác đi được không?”
Hai vợ chồng vừa nói vừa khóc, nếu quỷ đại nhân tới thêm một lần nữa, bọn họ chắc chắn không sống nổi.
Hơn nữa sau khi quỷ đại nhân tới, nước trong nhà đều bốc mùi hôi thối, bọn họ cho rằng tất cả là do pháp thuật của quỷ đại nhân, trừng phạt bọn họ.
Dập dầu xong, hai vợ chồng đốt vàng mã và vàng thỏi, tro tàn đen kịt lượn lờ trong không trung giống như bướm đen, khi làn khói cuối cùng biến mất, hai vợ chồng cũng an tâm được phần nào.
Đã cống nạp nhiều vàng mã và vàng thỏi như vậy, quỷ đại nhân chắc hẳn sẽ không tới tìm bọn họ nữa nhỉ?
Hai vợ chồng lén lút xuống núi, sắc mặt cũng tươi tắn hơn lúc lên núi nhiều.
Đường Niệm Niệm ngủ một giấc tới hơn mười giờ, cô đi rửa mặt, sau đó tới nồi lấy bữa sáng đầy ấm áp của bà cụ Đường, một đ ĩa cơm chiên trứng lớn, vẫn còn ấm, cô đi pha một ly sữa mạch nha, còn gọt thêm quả táo, cắt thành tám miếng, đặt lên đãi.
Hoàn mỹ!
Ăn xong bữa sáng, tinh thần của Đường Niệm Niệm cũng tốt hơn nhiều, cô giơ cổ tay nhìn đồng hồ, mười giờ rưỡi.
Thời gian vừa đúng, bắt đầu làm việc.
Chiếc loa treo trên đỉnh cây long não già trong thôn đột nhiên phát ra tiếng loa, các thôn dân đang làm việc đều nhất trí đứng thẳng người, nhìn về phía đầu thôn.
Bọn họ biết, đây là điềm báo trước cho việc đại đội trưởng sắp thông báo một chuyện quan trọng.
“Đại đội trưởng lại sắp a lô, a lô, a lô rồi!” Có người nói.
Sau đó loa phóng thanh vang lên một giọng nói trong trẻo, không phải giọng thô cằn của đại đội trưởng, hơn nữa chỉ a lô một tiếng.
Các thôn dân đều trợn tròn mắt, không phải đại đội trưởng, vậy ai đang a lô?
Đại đội trưởng đang làm việc ở chỗ khác cũng trợn tròn mắt, tay nhanh chóng sờ lên chìa khóa dắt trên lưng quần, vẫn còn.
Vậy người đang a lô kia, làm sao vào được văn phòng thôn ủy?
“Đội trưởng, ông không còn là đội trưởng nữa sao?” Có người tò mò hỏi, lại nhận được cái trừng mắt của đại đội trưởng.
“Tôi là Đường Niệm Niệm, mượn loa để thông báo một chuyện!”
Tiếng loa vang dài giống như có cánh, truyền khắp thôn, các thôn dân đều ngừng công việc trong tay, lắng tai nghe.
Đại đội trưởng nghiến chặt răng, mau chóng đi tới văn phòng thôn ủy, con nhóc chết tiệt kia chắc chắn lại chui qua cửa sổ, gan to tày trời mới dám làm như vậy!
Bà cụ Đường cũng đi tới, bà ấy lo lắng cháu gái sẽ nói ra một số lời ngỗ nghịch.
“Gần đây có rất nhiều người đang nói xấu tôi, nói tôi và xưởng trưởng của nhà máy Hồng Tinh với cả nhà máy Tiền Tiến có quan hệ bất chính, tiền xây dựng nhà máy làm vớ đều là do tôi dùng cơ thể kiếm được, tôi biết ai đang đồn bậy, ở đây tôi không nói tên ra, nhưng tôi thông báo cho mấy người biết, sau này tôi không chỉ làm nhà máy vớ, mà còn làm các nhà máy khác, những người này sẽ không có cơ hội vào làm việc trong nhà máy của tôi, cho dù Đường Niệm Niệm có phải tuyển chó trông cửa, cũng không gọi những người này tới làm việc cho nhà máy!”
Giọng của Đường Niệm Niệm trong trẻo lại có lực, nói năng đầy khí phách, toàn bộ thôn dân đều nghe thấy.
Mỗi người đều có phản ứng khác nhau, có người thấy may mắn, cũng có người thấy rầu rĩ, cả tức giận.
/690
|