Vừa đến quân khu, Minh Chấn Hưng đã cho người kêu Thẩm Kiêu vào văn phòng ông ấy, nói có người Bắc Kinh tới nói muốn gặp anh.
“Ai?”
Thẩm Kiêu hỏi.
“Không biết, thủ trưởng bảo cậu nhanh lên.” Người truyền lời thúc giục, còn nhìn sang Đường Niệm Niệm với vẻ ghen tị, rồi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn sang Thẩm Kiêu.
Đen như than, có gì tốt chứ, mắt của cô gái xinh đẹp này quá tệ, thế mà lại chọn loại người đen như than như Thẩm Kiêu!
Anh ta nho nhã lễ độ, tuấn tú lịch sự, khôi ngô ngời ngời, mạnh mẽ vô song, sao lại không gặp được một cô gái tốt như vậy chứ?
Nguyệt Lão thật bất công mà!
Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm sóng vai nhau vào, trong văn phòng của Minh Chấn Hưng có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi bên trong, độ khoảng 25-26, dáng người trung bình, ngoại hình cũng bình thường, hơn nữa hốc mắt còn xanh đen, rõ ràng là đã hoang dâm vô độ, không phải người tốt.
“Anh tới đây làm gì?”
Thẩm Kiêu nhìn thấy người đàn ông này, nhiệt độ trên người lập tức xuống thấp, còn tiến về trước một bước, che trước mặt Đường Niệm Niệm, không để người đàn ông này thấy được Đường Niệm Niệm.
“Tiểu Kiêu, bố tôi kêu tôi tới thăm cậu, cô gái này là bạn gái của cậu sao? Sao cậu không thương lượng với người nhà mà đã tùy tiện tìm bạn gái rồi?”
Người đàn ông đó chính là anh kế của Thẩm Kiêu, lúc mẹ kế anh ta gả tới đã dắt theo, mẹ kế của Thẩm Kiêu chính là chị kế của mẹ ruột anh, còn là sau khi bà ngoại kế gả tới đã dắt theo, rồi được đổi họ lại, ông ngoại anh còn đối xử tốt với cô con gái kế này tốt hơn cả con gái ruột.
Mẹ kế họ Phó tên Bạch Lan, người cũng như tên, chính là một đóa hoa bạch liên trắng cao cấp, lúc đầu gả vào nhà họ Cố - một gia tộc còn cao hơn cả nhà họ Thẩm, nhưng lại nói với cha Thẩm là bị ép, cha Thẩm thương người trong lòng phải chịu khổ, nên âm thầm tìm mọi cách hãm hại nhà họ Cố.
Nhà họ Cố bị hãm hại tan tành, sụp đổ, Phó Bạch Lan lập tức ly hôn, dắt theo hai đứa con, lúc đó mẹ Thẩm Kiêu vẫn đang mang thai, kết quả mẹ Thẩm qua đời vì khó sinh, để lại mình Thẩm Kiêu.
Thẩm Kiêu còn chưa đầy trăm ngày, Phó Bạch Lan đã mang theo con gả sang đây, theo cách nói của cha Thẩm, chính là muốn tìm một người đáng tin cậy chăm sóc cho Thẩm Kiêu, nhưng thật ra hai người họ đã có mối quan hệ bí mật từ lâu, Phó Bạch Lan cũng đã có trái ngọt từ mối tình vụng trộm, nếu không kết hôn sẽ lòi ra.
Sau bảy tháng kết hôn, Phó Bạch Lan sinh non ra một đứa con trai, nhỏ hơn Thẩm Kiêu một tuổi, cha Thẩm vô cùng vui mừng và đặt tên là Thẩm Ưng, ngụ ý chim ưng bay trên trời cao.
Tên Thẩm Bằng cũng có ý nghĩa, là đại bàng giang cánh.
Còn em gái của Thẩm Bằng là Thẩm Ly, hy vọng cô ta có dung mạo xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào.
Chỉ có một mình Thẩm Kiêu, cú (Kiêu) trong cổ đại còn được gọi là loài chim bất hiếu, bởi vì cú con ăn thịt cú mẹ, ngụ ý chung là hung tàn ngoan độc, khi Thẩm Kiêu vừa sinh ra, cha Thẩm đã có ác cảm sâu sắc với anh.
Sau khi Phó Bạch Lan gả về, bà ta trắng trợn ngược đãi Thẩm Kiêu, cha Thẩm không chỉ dung túng cho bà ta, mà còn giúp ba ta che giấu, không hề bận tâm tới sống chết của Thẩm Kiêu.
Người trong Bắc Kinh đều cho rằng, Phó Bạch Lan là một người mẹ kế dịu dàng lương thiện, giống như cái cách người Bắc Kinh năm xưa nghĩ về mẹ của Phó Bạch Lan.
Hai mẹ con họ đều là kỹ nữ bạch liên diễn kịch giỏi, đùa giỡn đàn ông nhà họ Phó và nhà họ Thẩm trong lòng bàn tay, cũng may lúc ông ngoại sắp chết đã quay lại làm người, nhưng cha Thẩm vẫn còn là một con súc sinh.
Thẩm Kiêu bị đánh rơi ở trên núi sau Đường Thôn cũng là do Phó Bạch Lan cố ý, nhưng Thẩm Kiêu mạng lớn, không chết trên núi, mà còn được cha mẹ sói hoang nhận nuôi, lại gặp được ông cụ Đường Thanh Sơn và Đường Niệm Niệm, hiện tại anh là người có tương lai nhất trong nhà họ Thẩm, có lẽ Phó Bạch Lan đang tức chết.
Chỉ là không biết lão bạch liên phái Thẩm Bằng tới đây là có ý đồ gì?
Thẩm Bằng hoàn toàn không đặt Đường Niệm Niệm vào mắt, một cô gái nhà quê mà thôi, nhưng cũng khá xinh đẹp, Chư Thành không hổ là đất Tây Thi, vô số người đẹp.
Đường Niệm Niệm là một con nhóc nhà quê, chắc chắn không bước vào cửa nhà họ Thẩm được, có thể làm tình nhân nhỏ cho anh ta, Thẩm Bằng anh ta cũng coi như người có kiến thức sâu rộng, dù vậy đây cũng là lần đầu thấy một người đẹp như vậy, nhìn một cái đã ngứa ngáy trong lòng.
“Chuyện của tôi không liên quan tới mấy người!”
Thẩm Kiêu lạnh lùng cảnh cáo, nếu Thẩm Bằng còn tiếp tục lén lút thậm thụt nhìn Đường Niệm Niệm nữa, anh chắc chắn sẽ móc mắt tên khốn này.
“Tiểu Kiêu nói vậy là không đúng, chúng ta chính là người một nhà, một bút không thể viết được hai chữ Thẩm, chẳng lẽ cậu vì người phụ nữ này mà quyết liệt với nhà họ Thẩm sao?” Thẩm Bằng ngoài cười trong lòng thì không, trong lòng còn ước gì Thẩm Kiêu mau cút ra khỏi nhà họ Thẩm, như thế tất cả tài sản của nhà họ Thẩm đều là của anh ta và em trai.
“Một bút không thể viết ra được hai chữ Thẩm, nhưng một bụng có thể sinh ra hai họ, lúc Thẩm Bằng anh đến nhà họ Thẩm cũng đã được năm tuổi, cho dù là một đứa ngốc cũng nhớ rõ cha ruột mình là ai, cũng đúng, có lẽ anh thật sự không biết, dù sao Phó Bạch Lan cũng có quá trời đàn ông, có khi bản thân bà ta cũng không biết cha anh là ai đâu.”
Bình thường Thẩm Kiêu tích chữ như vàng, bây giờ lại nói một tràng dài, chữ nào chữ nấy đều độc hơn cả thạch tín.
Minh Chấn Hưng ngồi bên cạnh lặng lẽ uống trà, mặc dù không ngẩng đầu lên, mà tai lại dựng thẳng, trong đầu tự động đeo sừng lên đầu cha Thẩm.
Người phụ nữ Phó Bạch Lan này, ông ấy vừa nhìn đã có cảm giác không phải người đứng đắn, đi đứng ăn nói đều giống với mấy bà chị sống trong lầu xanh thời xưa, khổ nỗi lão Thẩm lại ưng kiểu vậy, coi người phụ nữ đi đứng uốn éo đó thành bảo bối, vợ chính liều mạng sinh ra đứa con trai ruột, lại trở nên hèn hạ như cỏ rác, dại dột hết thuốc chữa.
Minh Chấn Hưng cũng từng gặp mẹ ruột của Thẩm Kiêu, dịu dàng lương thiện, thông minh lễ độ, là một tiểu thư khuê các chính hiệu, tốt hơn Phó Bách Lan gấp trăm lần, nhưng lại không được chồng thương, là một người phụ nữ đáng thương.
“Ai?”
Thẩm Kiêu hỏi.
“Không biết, thủ trưởng bảo cậu nhanh lên.” Người truyền lời thúc giục, còn nhìn sang Đường Niệm Niệm với vẻ ghen tị, rồi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn sang Thẩm Kiêu.
Đen như than, có gì tốt chứ, mắt của cô gái xinh đẹp này quá tệ, thế mà lại chọn loại người đen như than như Thẩm Kiêu!
Anh ta nho nhã lễ độ, tuấn tú lịch sự, khôi ngô ngời ngời, mạnh mẽ vô song, sao lại không gặp được một cô gái tốt như vậy chứ?
Nguyệt Lão thật bất công mà!
Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm sóng vai nhau vào, trong văn phòng của Minh Chấn Hưng có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi bên trong, độ khoảng 25-26, dáng người trung bình, ngoại hình cũng bình thường, hơn nữa hốc mắt còn xanh đen, rõ ràng là đã hoang dâm vô độ, không phải người tốt.
“Anh tới đây làm gì?”
Thẩm Kiêu nhìn thấy người đàn ông này, nhiệt độ trên người lập tức xuống thấp, còn tiến về trước một bước, che trước mặt Đường Niệm Niệm, không để người đàn ông này thấy được Đường Niệm Niệm.
“Tiểu Kiêu, bố tôi kêu tôi tới thăm cậu, cô gái này là bạn gái của cậu sao? Sao cậu không thương lượng với người nhà mà đã tùy tiện tìm bạn gái rồi?”
Người đàn ông đó chính là anh kế của Thẩm Kiêu, lúc mẹ kế anh ta gả tới đã dắt theo, mẹ kế của Thẩm Kiêu chính là chị kế của mẹ ruột anh, còn là sau khi bà ngoại kế gả tới đã dắt theo, rồi được đổi họ lại, ông ngoại anh còn đối xử tốt với cô con gái kế này tốt hơn cả con gái ruột.
Mẹ kế họ Phó tên Bạch Lan, người cũng như tên, chính là một đóa hoa bạch liên trắng cao cấp, lúc đầu gả vào nhà họ Cố - một gia tộc còn cao hơn cả nhà họ Thẩm, nhưng lại nói với cha Thẩm là bị ép, cha Thẩm thương người trong lòng phải chịu khổ, nên âm thầm tìm mọi cách hãm hại nhà họ Cố.
Nhà họ Cố bị hãm hại tan tành, sụp đổ, Phó Bạch Lan lập tức ly hôn, dắt theo hai đứa con, lúc đó mẹ Thẩm Kiêu vẫn đang mang thai, kết quả mẹ Thẩm qua đời vì khó sinh, để lại mình Thẩm Kiêu.
Thẩm Kiêu còn chưa đầy trăm ngày, Phó Bạch Lan đã mang theo con gả sang đây, theo cách nói của cha Thẩm, chính là muốn tìm một người đáng tin cậy chăm sóc cho Thẩm Kiêu, nhưng thật ra hai người họ đã có mối quan hệ bí mật từ lâu, Phó Bạch Lan cũng đã có trái ngọt từ mối tình vụng trộm, nếu không kết hôn sẽ lòi ra.
Sau bảy tháng kết hôn, Phó Bạch Lan sinh non ra một đứa con trai, nhỏ hơn Thẩm Kiêu một tuổi, cha Thẩm vô cùng vui mừng và đặt tên là Thẩm Ưng, ngụ ý chim ưng bay trên trời cao.
Tên Thẩm Bằng cũng có ý nghĩa, là đại bàng giang cánh.
Còn em gái của Thẩm Bằng là Thẩm Ly, hy vọng cô ta có dung mạo xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào.
Chỉ có một mình Thẩm Kiêu, cú (Kiêu) trong cổ đại còn được gọi là loài chim bất hiếu, bởi vì cú con ăn thịt cú mẹ, ngụ ý chung là hung tàn ngoan độc, khi Thẩm Kiêu vừa sinh ra, cha Thẩm đã có ác cảm sâu sắc với anh.
Sau khi Phó Bạch Lan gả về, bà ta trắng trợn ngược đãi Thẩm Kiêu, cha Thẩm không chỉ dung túng cho bà ta, mà còn giúp ba ta che giấu, không hề bận tâm tới sống chết của Thẩm Kiêu.
Người trong Bắc Kinh đều cho rằng, Phó Bạch Lan là một người mẹ kế dịu dàng lương thiện, giống như cái cách người Bắc Kinh năm xưa nghĩ về mẹ của Phó Bạch Lan.
Hai mẹ con họ đều là kỹ nữ bạch liên diễn kịch giỏi, đùa giỡn đàn ông nhà họ Phó và nhà họ Thẩm trong lòng bàn tay, cũng may lúc ông ngoại sắp chết đã quay lại làm người, nhưng cha Thẩm vẫn còn là một con súc sinh.
Thẩm Kiêu bị đánh rơi ở trên núi sau Đường Thôn cũng là do Phó Bạch Lan cố ý, nhưng Thẩm Kiêu mạng lớn, không chết trên núi, mà còn được cha mẹ sói hoang nhận nuôi, lại gặp được ông cụ Đường Thanh Sơn và Đường Niệm Niệm, hiện tại anh là người có tương lai nhất trong nhà họ Thẩm, có lẽ Phó Bạch Lan đang tức chết.
Chỉ là không biết lão bạch liên phái Thẩm Bằng tới đây là có ý đồ gì?
Thẩm Bằng hoàn toàn không đặt Đường Niệm Niệm vào mắt, một cô gái nhà quê mà thôi, nhưng cũng khá xinh đẹp, Chư Thành không hổ là đất Tây Thi, vô số người đẹp.
Đường Niệm Niệm là một con nhóc nhà quê, chắc chắn không bước vào cửa nhà họ Thẩm được, có thể làm tình nhân nhỏ cho anh ta, Thẩm Bằng anh ta cũng coi như người có kiến thức sâu rộng, dù vậy đây cũng là lần đầu thấy một người đẹp như vậy, nhìn một cái đã ngứa ngáy trong lòng.
“Chuyện của tôi không liên quan tới mấy người!”
Thẩm Kiêu lạnh lùng cảnh cáo, nếu Thẩm Bằng còn tiếp tục lén lút thậm thụt nhìn Đường Niệm Niệm nữa, anh chắc chắn sẽ móc mắt tên khốn này.
“Tiểu Kiêu nói vậy là không đúng, chúng ta chính là người một nhà, một bút không thể viết được hai chữ Thẩm, chẳng lẽ cậu vì người phụ nữ này mà quyết liệt với nhà họ Thẩm sao?” Thẩm Bằng ngoài cười trong lòng thì không, trong lòng còn ước gì Thẩm Kiêu mau cút ra khỏi nhà họ Thẩm, như thế tất cả tài sản của nhà họ Thẩm đều là của anh ta và em trai.
“Một bút không thể viết ra được hai chữ Thẩm, nhưng một bụng có thể sinh ra hai họ, lúc Thẩm Bằng anh đến nhà họ Thẩm cũng đã được năm tuổi, cho dù là một đứa ngốc cũng nhớ rõ cha ruột mình là ai, cũng đúng, có lẽ anh thật sự không biết, dù sao Phó Bạch Lan cũng có quá trời đàn ông, có khi bản thân bà ta cũng không biết cha anh là ai đâu.”
Bình thường Thẩm Kiêu tích chữ như vàng, bây giờ lại nói một tràng dài, chữ nào chữ nấy đều độc hơn cả thạch tín.
Minh Chấn Hưng ngồi bên cạnh lặng lẽ uống trà, mặc dù không ngẩng đầu lên, mà tai lại dựng thẳng, trong đầu tự động đeo sừng lên đầu cha Thẩm.
Người phụ nữ Phó Bạch Lan này, ông ấy vừa nhìn đã có cảm giác không phải người đứng đắn, đi đứng ăn nói đều giống với mấy bà chị sống trong lầu xanh thời xưa, khổ nỗi lão Thẩm lại ưng kiểu vậy, coi người phụ nữ đi đứng uốn éo đó thành bảo bối, vợ chính liều mạng sinh ra đứa con trai ruột, lại trở nên hèn hạ như cỏ rác, dại dột hết thuốc chữa.
Minh Chấn Hưng cũng từng gặp mẹ ruột của Thẩm Kiêu, dịu dàng lương thiện, thông minh lễ độ, là một tiểu thư khuê các chính hiệu, tốt hơn Phó Bách Lan gấp trăm lần, nhưng lại không được chồng thương, là một người phụ nữ đáng thương.
/690
|