Phó Bạch Lan gật đầu, thận trọng nói: “Em... Em chỉ cảm thấy, ai sẽ quan tâm tới của hồi môn của em gái tới vậy chứ? Hơn nữa lại còn có thân thủ tốt đến thế, ném mặt mũi chúng ta ra bên ngoài một cách thần không hay quỷ không biết, còn trộm cả dầu gạo mắm muối, không giống như do trộm bình thường làm.”
“Nhất định là do súc sinh đó, thứ bất hiếu, nhà mình mà cũng trộm, chắc chắn là do bị con nhỏ hoang dã kia dạy hư!”
Thẩm Chí Viễn nghiến chặt răng, nhận định Thẩm Kiêu chính là kẻ trộm, còn úp nồi lên Đường Niệm Niệm.
Dù sao trước kia Thẩm Kiêu có ngỗ nghịch cũng không làm chuyện khác người như vậy, từ khi ở bên cạnh con nhỏ hoang dã kia, lại càng không ra gì.
“Anh hãy bớt giận, để ý cơ thể.”
Khóe miệng Phó Bạch Lan hơi nhếch lên, ánh mắt đắc ý, còn vỗ nhẹ lên lưng Thẩm Chí Viễn, nói thêm: “Lần này Tiểu Kiêu thật sự hơi quá đáng, hầy, đứa nhỏ này quá ngỗ nghịch, thằng bé làm vậy với em cũng không sao, nhưng anh là bố nó, sao thằng bé có thể làm vậy chứ... Hầy!”
“Nó cũng không được phép ngỗ nghịch bất hiếu với em, thằng súc sinh này, ông đây tốt với nó quá mà!”
Thẩm Chí Viễn nổi giận, Phó Bạch Lan là vợ ông ta, chính là phụ huynh của đứa con ngỗ nghịch kia, đứa con ngỗ nghịch kia bất hiếu với Phó Bạch Lan chính là không cho ông ta mặt mũi.
“Nếu biết trước tính tình này của nghiệp chướng kia, lúc trước nên...”
Thẩm Chí Viễn không nói hết, nghẹn họng lại, ông ta nghĩ tới Phó Thanh Lan dịu dàng xinh đẹp, cuối cùng vẫn còn có chút lương tâm, không nói thêm lời cay nghiệt.
Phó Bạch Lan nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, nghiến chặt răng, con khốn chết tiệt, đã chết hơn hai mươi năm rồi mà vẫn khiến Thẩm Chí Viễn nhớ thương, năm đó nên bảo Lưu Tường ra tay ác hơn một chút.
Dưới vài ba câu châm ngòi của Phó Bạch Lan, Thẩm Chí Viễn giận sôi máu, ăn cơm cũng không vô, lại phát hiện con trai út không có ở nhà, lập tức sầm mặt xuống, không vui hỏi: “Tiểu Ưng đâu? Sao lại không ra ăn cơm?”
Trong lòng Phó Bạch Lan trùng xuống, vội vàng nói: “Hôm qua Tiểu Ưng bị Tiểu Kiêu đánh bị thương, eo đau, đang nằm trên giường tĩnh dưỡng.”
“Dữ dội vậy sao? Anh đi xem thử.”
Thẩm Chí Viễn đứng dậy định đi vào phòng con trai út, dưới tình thế cấp bách, Phó Bạch Lan ngăn cản ông ta: “Vừa rồi em đã đi xem, ngủ rồi, anh đừng đi làm phiền thằng bé.”
“Thể chất của thằng bé này quá kém, nửa năm sau anh sẽ đưa nó tới bộ đội rèn luyện.”
Thẩm Chí Viện lại ngồi xuống, giọng điệu rất bất mãn, chỉ mới quăng ngã một xíu đã không xuống giường được, quá yếu đuối.
“Anh đừng bận tâm chuyện đó, trước tiên cứ lấy đồ nhà chúng ta về đã, nếu thật sự không được, em sẽ đi tạ lỗi với Tiểu Kiêu, chỉ cần có thể khiến thằng bé vừa lòng, em dập đầu với nó cũng được nữa.”
Phó Bạch Lan dời chủ đề, lại thành công khơi gợi lửa giận của Thẩm Chí Viễn.
“Em đi tạ lỗi cái gì chứ? Em đừng đụng tới chuyện này!”
Thẩm Chí Viễn trừng mắt, cảm thấy Phó Bạch Lan quá mềm yếu nên mới dung túng Thẩm Kiêu ngày càng kiêu ngạo, lần này ông ta chắc chắn không nương tay nữa, nhất định phải hung hăng dạy dỗ đứa con ngỗ nghịch này một trận.
Phó Bạch Lan hơi nhếch môi, còn giả vờ khuyên nhủ: “Anh phải nói đạo lý đàng hoàng với Tiểu Kiêu, đừng động chút là mắng, Tiểu Kiêu đã là người lớn, còn có bạn gái đấy!”
“Nhỏ kia của nó mà gọi là bạn gái gì? Ông đây thừa nhận không? Một con nhỏ nhà quê mà cũng xứng bước vào cửa nhà họ Thẩm sao?”
Thẩm Chí Viễn lại nổi giận, quăng đũa, không ăn nữa.
Chị Trương trong phòng bếp lén nhìn, vừa ăn cơm vừa nói thầm: “Ngu hết thuốc chữa, sao không có chút đầu óc nào hết vậy, bị con hồ ly tinh già kia xoay mồng mồng, heo còn thông minh hơn ông!”
Chị Trương vô cùng tức giận, xoay tròng mắt, và hai ba miếng xong bát cơm, lau miệng, bước tới trước mặt Phó Bạch Lan, cung kính hỏi: “Chị Phó, không biết tối nay Tiểu Ưng có về ăn cơm không ạ, cậu ấy có muốn dùng cơm nóng không?”
Phó Bạch Lan liên tục nháy mắt, muốn chị Trương mau cút đi, nhưng chị Trương vẫn luôn giữ vẻ mặt thật thà chất phác, còn hỏi: “Chị Phó, sao chị cứ chớp mắt liên hồi vậy?”
Phó Bạch Lan tức giận tới mức muốn gi ết chết bảo mẫu ngu xuẩn này, sớm muộn gì bà ta cũng phải đổi bảo mẫu mới.
“Tiểu Ưng không ở nhà ngủ sao?” Thẩm Chí Viễn tức giận hỏi.
“Không ạ, đã ra ngoài từ chiều, nói là đi chơi với bạn.”
Chị Trương thành thật trả lời.
“Bộp”
Thẩm Chí Viễn lại quăng đũa, hung tợn trừng mắt nhìn Phó Bạch Lan, mắng: “Em cứ nuông chiều nó!”
“Lão Thẩm!”
Phó Bạch Lan tức giận trừng mắt nhìn chị Trương rồi đuổi theo.
Chị Trương nhếch miệng cười, lại quay về dáng vẻ chân chất thật thà.
Ngày hôm sau, Thẩm Chí Viễn dự định tìm Thẩm Kiêu đòi lại đồ, dùng nội thất cao cấp quen rồi nên sử dụng đồ nội thất giá rẻ không quen tay, hơn nữa Phó Bạch Lan đã nói với ông ta, trong nhà mất hơn bốn ngàn tiền mặt, không có tiền một bước cũng khó đi, ông ta phải đòi về.
Ông ấy vừa rời đi, Phó Bạch Lan cũng lập tức ra ngoài, đi tìm Lưu Tường.
Tối hôm qua bà ta đột nhiên nhớ ra, dưới tầng hầm có cất giấu cuốn sổ sách quan trọng, ghi lại khoản của cải bà ta vơ vét trong mấy năm nay, có tên có họ, còn có thời gian, số tiền cũng được ghi lại, lúc trước bà ta ghi lại là vì sợ quên, một năm nay bà ta cũng không làm gì nên nhất thời quên mất cuốn sổ này.
Phó Bạch Lan nhớ đến sổ sách, lòng nóng như lửa đốt, vội vàng đi tìm Lưu Tường.
Hai ngày nay, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu chia nhau ra làm việc, cô theo dõi nhà họ Thẩm, Thẩm Kiêu theo dõi nhà họ Chu.
Phó Bạch Lan và Thẩm Chí Viễn đều đi ra ngoài, Đường Niệm Niệm hơi do dự, vẫn quyết định đi theo Phó Bạch Lan, hôm nay cô phải phóng ra chiêu cuối.
Đi theo tới chỗ Lưu Tường, đợi Phó Bạch Lan vào nhà, Đường Niệm Niệm mới trèo tường vào, tìm chỗ trốn đi.
“Sao hôm qua em không nói?”
Lưu Tường sầm mặt xuống, đây không phải việc nhỏ.
“Anh Tường, anh nhất định phải lấy sổ sách đó về, nếu để lão Thẩm biết là xong đời!”
Phó Bạch Lan ôm tay ông ta nũng nịu, hiện tại bà ta vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, chỉ lo lắng sẽ bị Thẩm Chí Viễn biết.
“Nhất định là do súc sinh đó, thứ bất hiếu, nhà mình mà cũng trộm, chắc chắn là do bị con nhỏ hoang dã kia dạy hư!”
Thẩm Chí Viễn nghiến chặt răng, nhận định Thẩm Kiêu chính là kẻ trộm, còn úp nồi lên Đường Niệm Niệm.
Dù sao trước kia Thẩm Kiêu có ngỗ nghịch cũng không làm chuyện khác người như vậy, từ khi ở bên cạnh con nhỏ hoang dã kia, lại càng không ra gì.
“Anh hãy bớt giận, để ý cơ thể.”
Khóe miệng Phó Bạch Lan hơi nhếch lên, ánh mắt đắc ý, còn vỗ nhẹ lên lưng Thẩm Chí Viễn, nói thêm: “Lần này Tiểu Kiêu thật sự hơi quá đáng, hầy, đứa nhỏ này quá ngỗ nghịch, thằng bé làm vậy với em cũng không sao, nhưng anh là bố nó, sao thằng bé có thể làm vậy chứ... Hầy!”
“Nó cũng không được phép ngỗ nghịch bất hiếu với em, thằng súc sinh này, ông đây tốt với nó quá mà!”
Thẩm Chí Viễn nổi giận, Phó Bạch Lan là vợ ông ta, chính là phụ huynh của đứa con ngỗ nghịch kia, đứa con ngỗ nghịch kia bất hiếu với Phó Bạch Lan chính là không cho ông ta mặt mũi.
“Nếu biết trước tính tình này của nghiệp chướng kia, lúc trước nên...”
Thẩm Chí Viễn không nói hết, nghẹn họng lại, ông ta nghĩ tới Phó Thanh Lan dịu dàng xinh đẹp, cuối cùng vẫn còn có chút lương tâm, không nói thêm lời cay nghiệt.
Phó Bạch Lan nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, nghiến chặt răng, con khốn chết tiệt, đã chết hơn hai mươi năm rồi mà vẫn khiến Thẩm Chí Viễn nhớ thương, năm đó nên bảo Lưu Tường ra tay ác hơn một chút.
Dưới vài ba câu châm ngòi của Phó Bạch Lan, Thẩm Chí Viễn giận sôi máu, ăn cơm cũng không vô, lại phát hiện con trai út không có ở nhà, lập tức sầm mặt xuống, không vui hỏi: “Tiểu Ưng đâu? Sao lại không ra ăn cơm?”
Trong lòng Phó Bạch Lan trùng xuống, vội vàng nói: “Hôm qua Tiểu Ưng bị Tiểu Kiêu đánh bị thương, eo đau, đang nằm trên giường tĩnh dưỡng.”
“Dữ dội vậy sao? Anh đi xem thử.”
Thẩm Chí Viễn đứng dậy định đi vào phòng con trai út, dưới tình thế cấp bách, Phó Bạch Lan ngăn cản ông ta: “Vừa rồi em đã đi xem, ngủ rồi, anh đừng đi làm phiền thằng bé.”
“Thể chất của thằng bé này quá kém, nửa năm sau anh sẽ đưa nó tới bộ đội rèn luyện.”
Thẩm Chí Viện lại ngồi xuống, giọng điệu rất bất mãn, chỉ mới quăng ngã một xíu đã không xuống giường được, quá yếu đuối.
“Anh đừng bận tâm chuyện đó, trước tiên cứ lấy đồ nhà chúng ta về đã, nếu thật sự không được, em sẽ đi tạ lỗi với Tiểu Kiêu, chỉ cần có thể khiến thằng bé vừa lòng, em dập đầu với nó cũng được nữa.”
Phó Bạch Lan dời chủ đề, lại thành công khơi gợi lửa giận của Thẩm Chí Viễn.
“Em đi tạ lỗi cái gì chứ? Em đừng đụng tới chuyện này!”
Thẩm Chí Viễn trừng mắt, cảm thấy Phó Bạch Lan quá mềm yếu nên mới dung túng Thẩm Kiêu ngày càng kiêu ngạo, lần này ông ta chắc chắn không nương tay nữa, nhất định phải hung hăng dạy dỗ đứa con ngỗ nghịch này một trận.
Phó Bạch Lan hơi nhếch môi, còn giả vờ khuyên nhủ: “Anh phải nói đạo lý đàng hoàng với Tiểu Kiêu, đừng động chút là mắng, Tiểu Kiêu đã là người lớn, còn có bạn gái đấy!”
“Nhỏ kia của nó mà gọi là bạn gái gì? Ông đây thừa nhận không? Một con nhỏ nhà quê mà cũng xứng bước vào cửa nhà họ Thẩm sao?”
Thẩm Chí Viễn lại nổi giận, quăng đũa, không ăn nữa.
Chị Trương trong phòng bếp lén nhìn, vừa ăn cơm vừa nói thầm: “Ngu hết thuốc chữa, sao không có chút đầu óc nào hết vậy, bị con hồ ly tinh già kia xoay mồng mồng, heo còn thông minh hơn ông!”
Chị Trương vô cùng tức giận, xoay tròng mắt, và hai ba miếng xong bát cơm, lau miệng, bước tới trước mặt Phó Bạch Lan, cung kính hỏi: “Chị Phó, không biết tối nay Tiểu Ưng có về ăn cơm không ạ, cậu ấy có muốn dùng cơm nóng không?”
Phó Bạch Lan liên tục nháy mắt, muốn chị Trương mau cút đi, nhưng chị Trương vẫn luôn giữ vẻ mặt thật thà chất phác, còn hỏi: “Chị Phó, sao chị cứ chớp mắt liên hồi vậy?”
Phó Bạch Lan tức giận tới mức muốn gi ết chết bảo mẫu ngu xuẩn này, sớm muộn gì bà ta cũng phải đổi bảo mẫu mới.
“Tiểu Ưng không ở nhà ngủ sao?” Thẩm Chí Viễn tức giận hỏi.
“Không ạ, đã ra ngoài từ chiều, nói là đi chơi với bạn.”
Chị Trương thành thật trả lời.
“Bộp”
Thẩm Chí Viễn lại quăng đũa, hung tợn trừng mắt nhìn Phó Bạch Lan, mắng: “Em cứ nuông chiều nó!”
“Lão Thẩm!”
Phó Bạch Lan tức giận trừng mắt nhìn chị Trương rồi đuổi theo.
Chị Trương nhếch miệng cười, lại quay về dáng vẻ chân chất thật thà.
Ngày hôm sau, Thẩm Chí Viễn dự định tìm Thẩm Kiêu đòi lại đồ, dùng nội thất cao cấp quen rồi nên sử dụng đồ nội thất giá rẻ không quen tay, hơn nữa Phó Bạch Lan đã nói với ông ta, trong nhà mất hơn bốn ngàn tiền mặt, không có tiền một bước cũng khó đi, ông ta phải đòi về.
Ông ấy vừa rời đi, Phó Bạch Lan cũng lập tức ra ngoài, đi tìm Lưu Tường.
Tối hôm qua bà ta đột nhiên nhớ ra, dưới tầng hầm có cất giấu cuốn sổ sách quan trọng, ghi lại khoản của cải bà ta vơ vét trong mấy năm nay, có tên có họ, còn có thời gian, số tiền cũng được ghi lại, lúc trước bà ta ghi lại là vì sợ quên, một năm nay bà ta cũng không làm gì nên nhất thời quên mất cuốn sổ này.
Phó Bạch Lan nhớ đến sổ sách, lòng nóng như lửa đốt, vội vàng đi tìm Lưu Tường.
Hai ngày nay, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu chia nhau ra làm việc, cô theo dõi nhà họ Thẩm, Thẩm Kiêu theo dõi nhà họ Chu.
Phó Bạch Lan và Thẩm Chí Viễn đều đi ra ngoài, Đường Niệm Niệm hơi do dự, vẫn quyết định đi theo Phó Bạch Lan, hôm nay cô phải phóng ra chiêu cuối.
Đi theo tới chỗ Lưu Tường, đợi Phó Bạch Lan vào nhà, Đường Niệm Niệm mới trèo tường vào, tìm chỗ trốn đi.
“Sao hôm qua em không nói?”
Lưu Tường sầm mặt xuống, đây không phải việc nhỏ.
“Anh Tường, anh nhất định phải lấy sổ sách đó về, nếu để lão Thẩm biết là xong đời!”
Phó Bạch Lan ôm tay ông ta nũng nịu, hiện tại bà ta vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, chỉ lo lắng sẽ bị Thẩm Chí Viễn biết.
/690
|