Chị Thúy dìu Triệu Phương Hoa ngồi xuống, còn lấy khăn tay ra lau bàn ghế, sau khi Đường Trường Phong vào quán cơm, tò mò quan sát xung quanh, không nhìn thấy Đường Niệm Niệm.
Cuối cùng anh ấy cũng ngắm nghía xong cả quán cơm, lòng tò mò đạt được thỏa mãn siêu lớn, cảm khái nói: “Ở đây khác với bên Hương Giang, cảm thấy người ở đây tràn đầy tinh thần hơn, mắt cũng lấp lánh hơn, không giống người Hương Giang, hai mắt vô thần, tình người cũng nhạt nhòa.”
“Áp lực của Hương Giang lớn, đều sống khá mệt mỏi.”
Triệu Phương Hoa cũng có nhiều cảm xúc, trước khi ra nước ngoài, bà ấy từng sống ở Hương Giang một khoảng thời gian.
Nhưng bà ấy được nhà họ Đường chia cho một số tài sản lớn, không cần bôn ba vì một ngày ba bữa, sống trong biệt thự Bán Sơn, nhưng bà ấy vẫn có thể cảm nhận được sự vất vả của nhân dân tầng thấp ở Hương Giang, nói khó nghe một chút, chỉ cần có thể thở, còn có thể động đậy thì phải không ngừng làm việc, làm mãi tới chết.
“Đúng vậy, người bên đó quá mệt, ông bà của bạn học cháu đều bảy mươi tám mươi tuổi rồi, còn phải đi sớm về khuya làm việc kiếm tiền, sáu người nhà họ, sống trong căn nhà chưa tới ba mươi thước, cháu từng tới một lần, khiến người ta rất ngạt thở!”
Đường Trường Phong ngồi đối lưng với Đường Niệm Niệm, chậm rãi nói chuyện với Triệu Phương Hoa.
Bạn học mà anh nói cũng là bạn tốt của anh, cùng sáng lập đội nhạc với anh.
“Có nhà ở đã rất tốt rồi, hơn nữa bạn học cháu là sinh viên, sau khi tốt nghiệp có thể tìm được công việc vẻ vang, tương lai sẽ không tồi.” Triệu Phương Hoa mỉm cười nói.
Đứa trẻ Đường Trường Phong này nhìn là biết là đứa trẻ có gia cảnh ưu việt, chưa từng chịu khổ, nhưng vẫn có thể giữ được lòng lương thiện, kết bạn cũng không có định kiến gia thế, vô cùng hiếm có.
Nhưng…
“Nếu người bạn đó của cháu hỏi cháu vay tiền, cháu có cho vay không?”
Triệu Phương Hoa không nhịn được hỏi.
Cũng không biết vì sao, bà ấy và Đường Trường Phong càng nói càng ăn ý, không nhịn được muốn chỉ dạy anh ấy một số đạo lý nhân sinh, muốn giúp đứa trẻ này bớt đi đường vòng.
“Đương nhiên cho vay ạ, cậu ấy không chỉ là bạn học của cháu, cũng là bạn tốt của cháu, cháu có tiền chắc chắn sẽ cho vay.”
Đường Trường Phong không chút nghĩ ngợi nói.
Triệu Phương Hoa vốn muốn mở rộng ra nói, nhưng lại cảm thấy họ không quá thân, dù sao bà ấy và đứa trẻ này mới vừa quen biết, bà ấy không có lập trường, cũng không có tư cách nói những chuyện này.
“Cháu là một đứa trẻ tốt, nhưng cho dù cho mượn tiền, cũng phải giữ đủ tiền sinh hoạt cho mình, đừng để tới lúc đó không có tiền ăn cơm.”
Triệu Phương Hoa cười nhắc nhở.
“Yên tâm đi ạ, anh trai cháu sẽ không để cháu đói bụng, anh trai cháu rất giỏi.”
Đường Trường Phong cười nhăn nhở, không tim không phổi.
Đường Niệm Niệm nghe rất rõ cuộc nói chuyện của họ, không nhịn được nhìn người con trai ngốc nghếch lắm tiền này, chỉ nhìn thấy một chút góc nghiêng, có lẽ là một chàng trai đẹp trai, chỉ là đầu óc hơi ngốc.
Sau này tám chín mươi phần trăm sẽ bị xã hội vồ vập, người anh cả rất giỏi đó có hơi đáng thương, phải thường xuyên chùi mông cho em trai ngốc.
Đường Niệm Niệm thầm bóc phốt vài câu trong lòng, không có tâm tư quản Đường Trường Phong nữa, bởi vì canh tới rồi, mỗi người một bát canh, mở nắp ra, mùi thơm xộc vào mũi.
“Uống nhân lúc còn nóng, uống canh trước khi ăn cơm ấm bụng.”
Đường Niệm Niệm nhắc nhở Beauvoir và Emir, lại nói một câu với Đường Kiến Thụ bọn họ rồi uống canh của mình.
“Trong canh này sao còn bỏ rễ cỏ, chân gà cũng có thể hầm canh, kỳ quái.”
Chu Quốc Khánh uống ngụm canh, mùi vị rất tươi ngon, chỉ là nguyên liệu khiến anh ta hơi khó hiểu.
Vừa là thịt heo, vừa là chân gà, còn có rễ cỏ, hầm chung lại mùi vị lại rất ngon.
“Đó là vú bò lông, là trung dược, hầm canh rất ngon.” Đường Niệm Niệm cười nói.
“Anh vẫn thích uống canh rau khô hơn.”
Đường Kiến Thụ uống hết một bát canh, phát biểu cảm tưởng.
Anh ta lợn rừng không thấm được cám mịn, canh rau khô vẫn là ngon nhất.
Đồ ăn đã lên đủ, Đường Niệm Niệm gắp miếng gà luộc ăn, mùi vị quả thực rất ngon, tươi mềm.
“Mọi người là người tỉnh Chiết Giang à? Cha tôi cũng thích uống canh rau khô, đáng tiếc chỗ tôi không mua được rau khô chính cống…Ể?”
Đường Trường Phong tai thính, hơn nữa anh ấy còn biết nói tiếng Thượng Hải, Đường Kiến Thụ nói tiếng Thượng Hải, đều là ngữ hệ ngộ nị, anh ấy có thể nghe hiểu.
Vừa nghe canh rau khô, anh ấy liền nổi hứng bởi vì cha anh ấy là Đường Cảnh Lâm thích uống, thường đến chỗ đồng hương tỉnh Chiết Giang mua, thịt hấp rau mơ khô, bánh thịt rau khô, há cảo nhân thịt rau mơ khô đều rất ngon, Đường Trường Phong cũng thích ăn.
Đường Trường Phong quay đầu lại, muốn nói chuyện với Đường Kiến Thụ, vừa hay đối mặt với Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm đang chuyên tâm ăn gà, không nhìn thấy biểu cảm cả kinh của Đường Trường Phong.
“Em gái, em là em gái đúng không?”
Đường Trường Phong lập tức nhận ra em gái, giống y hệt trên hình, vui mừng nhảy lên, dọa những người khác giật mình.
“Sao vậy?”
Triệu Phương Hoa cũng biết nói tiếng Thượng Hải, nghe ra Đường Trường Phong gọi em gái, không khỏi nhìn Đường Niệm Niệm, hai người này là anh em?
Nhưng vì sao gặp mặt lại không biết nhau?
Cuối cùng anh ấy cũng ngắm nghía xong cả quán cơm, lòng tò mò đạt được thỏa mãn siêu lớn, cảm khái nói: “Ở đây khác với bên Hương Giang, cảm thấy người ở đây tràn đầy tinh thần hơn, mắt cũng lấp lánh hơn, không giống người Hương Giang, hai mắt vô thần, tình người cũng nhạt nhòa.”
“Áp lực của Hương Giang lớn, đều sống khá mệt mỏi.”
Triệu Phương Hoa cũng có nhiều cảm xúc, trước khi ra nước ngoài, bà ấy từng sống ở Hương Giang một khoảng thời gian.
Nhưng bà ấy được nhà họ Đường chia cho một số tài sản lớn, không cần bôn ba vì một ngày ba bữa, sống trong biệt thự Bán Sơn, nhưng bà ấy vẫn có thể cảm nhận được sự vất vả của nhân dân tầng thấp ở Hương Giang, nói khó nghe một chút, chỉ cần có thể thở, còn có thể động đậy thì phải không ngừng làm việc, làm mãi tới chết.
“Đúng vậy, người bên đó quá mệt, ông bà của bạn học cháu đều bảy mươi tám mươi tuổi rồi, còn phải đi sớm về khuya làm việc kiếm tiền, sáu người nhà họ, sống trong căn nhà chưa tới ba mươi thước, cháu từng tới một lần, khiến người ta rất ngạt thở!”
Đường Trường Phong ngồi đối lưng với Đường Niệm Niệm, chậm rãi nói chuyện với Triệu Phương Hoa.
Bạn học mà anh nói cũng là bạn tốt của anh, cùng sáng lập đội nhạc với anh.
“Có nhà ở đã rất tốt rồi, hơn nữa bạn học cháu là sinh viên, sau khi tốt nghiệp có thể tìm được công việc vẻ vang, tương lai sẽ không tồi.” Triệu Phương Hoa mỉm cười nói.
Đứa trẻ Đường Trường Phong này nhìn là biết là đứa trẻ có gia cảnh ưu việt, chưa từng chịu khổ, nhưng vẫn có thể giữ được lòng lương thiện, kết bạn cũng không có định kiến gia thế, vô cùng hiếm có.
Nhưng…
“Nếu người bạn đó của cháu hỏi cháu vay tiền, cháu có cho vay không?”
Triệu Phương Hoa không nhịn được hỏi.
Cũng không biết vì sao, bà ấy và Đường Trường Phong càng nói càng ăn ý, không nhịn được muốn chỉ dạy anh ấy một số đạo lý nhân sinh, muốn giúp đứa trẻ này bớt đi đường vòng.
“Đương nhiên cho vay ạ, cậu ấy không chỉ là bạn học của cháu, cũng là bạn tốt của cháu, cháu có tiền chắc chắn sẽ cho vay.”
Đường Trường Phong không chút nghĩ ngợi nói.
Triệu Phương Hoa vốn muốn mở rộng ra nói, nhưng lại cảm thấy họ không quá thân, dù sao bà ấy và đứa trẻ này mới vừa quen biết, bà ấy không có lập trường, cũng không có tư cách nói những chuyện này.
“Cháu là một đứa trẻ tốt, nhưng cho dù cho mượn tiền, cũng phải giữ đủ tiền sinh hoạt cho mình, đừng để tới lúc đó không có tiền ăn cơm.”
Triệu Phương Hoa cười nhắc nhở.
“Yên tâm đi ạ, anh trai cháu sẽ không để cháu đói bụng, anh trai cháu rất giỏi.”
Đường Trường Phong cười nhăn nhở, không tim không phổi.
Đường Niệm Niệm nghe rất rõ cuộc nói chuyện của họ, không nhịn được nhìn người con trai ngốc nghếch lắm tiền này, chỉ nhìn thấy một chút góc nghiêng, có lẽ là một chàng trai đẹp trai, chỉ là đầu óc hơi ngốc.
Sau này tám chín mươi phần trăm sẽ bị xã hội vồ vập, người anh cả rất giỏi đó có hơi đáng thương, phải thường xuyên chùi mông cho em trai ngốc.
Đường Niệm Niệm thầm bóc phốt vài câu trong lòng, không có tâm tư quản Đường Trường Phong nữa, bởi vì canh tới rồi, mỗi người một bát canh, mở nắp ra, mùi thơm xộc vào mũi.
“Uống nhân lúc còn nóng, uống canh trước khi ăn cơm ấm bụng.”
Đường Niệm Niệm nhắc nhở Beauvoir và Emir, lại nói một câu với Đường Kiến Thụ bọn họ rồi uống canh của mình.
“Trong canh này sao còn bỏ rễ cỏ, chân gà cũng có thể hầm canh, kỳ quái.”
Chu Quốc Khánh uống ngụm canh, mùi vị rất tươi ngon, chỉ là nguyên liệu khiến anh ta hơi khó hiểu.
Vừa là thịt heo, vừa là chân gà, còn có rễ cỏ, hầm chung lại mùi vị lại rất ngon.
“Đó là vú bò lông, là trung dược, hầm canh rất ngon.” Đường Niệm Niệm cười nói.
“Anh vẫn thích uống canh rau khô hơn.”
Đường Kiến Thụ uống hết một bát canh, phát biểu cảm tưởng.
Anh ta lợn rừng không thấm được cám mịn, canh rau khô vẫn là ngon nhất.
Đồ ăn đã lên đủ, Đường Niệm Niệm gắp miếng gà luộc ăn, mùi vị quả thực rất ngon, tươi mềm.
“Mọi người là người tỉnh Chiết Giang à? Cha tôi cũng thích uống canh rau khô, đáng tiếc chỗ tôi không mua được rau khô chính cống…Ể?”
Đường Trường Phong tai thính, hơn nữa anh ấy còn biết nói tiếng Thượng Hải, Đường Kiến Thụ nói tiếng Thượng Hải, đều là ngữ hệ ngộ nị, anh ấy có thể nghe hiểu.
Vừa nghe canh rau khô, anh ấy liền nổi hứng bởi vì cha anh ấy là Đường Cảnh Lâm thích uống, thường đến chỗ đồng hương tỉnh Chiết Giang mua, thịt hấp rau mơ khô, bánh thịt rau khô, há cảo nhân thịt rau mơ khô đều rất ngon, Đường Trường Phong cũng thích ăn.
Đường Trường Phong quay đầu lại, muốn nói chuyện với Đường Kiến Thụ, vừa hay đối mặt với Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm đang chuyên tâm ăn gà, không nhìn thấy biểu cảm cả kinh của Đường Trường Phong.
“Em gái, em là em gái đúng không?”
Đường Trường Phong lập tức nhận ra em gái, giống y hệt trên hình, vui mừng nhảy lên, dọa những người khác giật mình.
“Sao vậy?”
Triệu Phương Hoa cũng biết nói tiếng Thượng Hải, nghe ra Đường Trường Phong gọi em gái, không khỏi nhìn Đường Niệm Niệm, hai người này là anh em?
Nhưng vì sao gặp mặt lại không biết nhau?
/690
|