“Ra ở riêng, các người có ý kiến không?”
Đường Niệm Niệm hỏi lại lần nữa.
“Không…chúng tôi đồng ý!”
Vu Tiền Tiến im lặng, Hà Quế Hương run giọng trả lời, cho dù trong lòng rất không phục.
Nhưng bà ta sợ chết!
“Bác ba, viết văn thư ra riêng, hôm nay xử lý xong chuyện này, phải công bằng công chính, không thể bị ký giả nắm thóp!” Đường Niệm Niệm chính nghĩa nói.
“Hiểu, chắc chắn công bằng công chính!”
Đại đội trưởng tỏ vẻ rất nghiêm túc, đây là chuyện lớn liên quan tới việc Đường Thôn lên ti vi, ông ấy phải đích thân giám sát.
Đại đội trưởng tràn đầy động lực, hiệu suất làm việc nâng cao không ít, trước khi ăn cơm trưa đã chia xong xuôi.
Nhà họ Vu nghèo rớt mồng tơi, không có tài sản gì, cũng chỉ có ba gian phòng, chị em Vu Tịch Mai chia một gian, còn chia cho chúng một tháng lương thực, cùng với hai con gà, còn lại là một bộ chăn bông rách.
Hà Quế Hương không cam tâm, ánh mắt nhìn chị em Vu Tịch Mai giống như muốn ăn người.
Chị em Vu Tịch Mai vui cực, cuối cùng chúng cũng thoát khỏi bàn tay của mẹ kế, sau này cho dù ăn rễ cỏ vỏ cây, chúng cũng cam tâm tình nguyện.
“Đã chia nhà xong, Hà Quế Hương, Vu Tiền Tiến, sau này nếu các người còn bắt nạt hai đứa trẻ thì cút khỏi Đường Thôn cho tôi!”
Đại đội trưởng giáo huấn một trận, lại nói với hai chị em: “Sau này cha các cháu già rồi, vẫn phải cố gắng phụng dưỡng, không thể bỏ mặc!”
“Chúng cháu sẽ làm!”
Hai chị em gật đầu đồng ý.
Đại đội trưởng rất có cảm giác thành tựu, chuyện phiền phức này cuối cùng cũng giải quyết xong, chứng tỏ đại đội trưởng ông ấy anh minh quả quyết, tương đối có phách lực!
Vu Tịch Mai lần lượt cúi người cảm ơn đại đội trưởng còn có mấy trưởng bối đã giúp cô bé chia nhà, cuối cùng cúi người trước mặt Đường Niệm Niệm, cô bé nhỏ tiếng nói: “Cảm ơn chị Niệm Niệm!”
Cô bé biết rõ, hôm nay nếu không có Đường Niệm Niệm ra mặt, cô bé và em trai chắc chắn không dễ dàng ra riêng như thế.
Hi vọng sau này cô bé có thể có cơ hội báo đáp chị Niệm Niệm!
Khóe miệng Đường Niệm Niệm nhếch lên, cao lãnh bỏ đi, khi đi ngang qua bà cụ Đường, còn nói: “Bà, con muốn ăn bánh trôi rau xanh!”
Một buổi sáng làm nhiều việc như thế, cô sắp chết đói rồi.
“Lát nữa làm, Mãn Sơn, các cháu đến nhà bác ăn, Tịch Mai Tùng Bách cũng vậy!”
Bà cụ Đường mời gia đình đại đội trưởng, còn có chị em Vu Tịch Mai, hai đứa trẻ này chỉ được chia một túi lương thực, trong nhà ngay cả dầu và rau cũng không có.
Bà cụ kéo hai chị em về nhà, còn hung hăng trừng Hà Quế Hương, sau này ngày nào bà ấy cũng phải đánh nhau với người đàn bà độc ác này, hừ!
Làm bánh trôi rau xanh cũng không rườm rà mấy, dùng ba phần bột gạo nếp, bảy phần bột gạo nhào bột, Đường Mãn Đồng sức lớn, chẳng mấy chốc đã nhào xong, đám phụ nữ thì bắt đầu xe.
Đường Niệm Niệm ngồi bên chậu lửa, ấm áp ngáp mấy cái, nước mắt ứa ra.
“Bác ba, thôn chúng ta phải thành lập một quỹ khuyến học!”
Đường Niệm Niệm vừa ngáp vừa nói, đại đội trưởng nghe không hiểu: “Cái gì gọi là quỹ khuyến học?”
“Chính là những đứa trẻ không có tiền đi học trong thôn, thôn sẽ trả học phí cho chúng, học phí này coi như cho mượn, còn phải tính theo lợi tức ngân hàng, đợi sau khi bọn trẻ lớn lên, kiếm tiền trả lại cho thôn!”
Cái Đường Niệm Niệm nói là khoản vay khuyến học ở sau này, cô không muốn cho không, đồ nhận được miễn phí dễ bị coi rẻ.
“Vậy phải không ít tiền nhỉ?” Đại đội trưởng hơi bối rối.
Ông ấy sợ thôn không gánh vác nổi.
“Số tiền này cháu chi, dùng danh nghĩa của thôn, phải ký văn thư, cho vay tiền phải chăm chỉ học hành, nếu ăn chơi lêu lổng, sẽ không cho vay.” Đường Niệm Niệm lại ngáp một cái.
Bây giờ học phí rẻ, một học kỳ cũng chỉ một hai tệ, trẻ em trong thôn cũng không phải đứa nào cũng không có tiền đi học, thực ra không có bao nhiêu đứa.
Đại đội trưởng không đồng ý, cảm thấy quá ấm ức cho Đường Niệm Niệm: “Thôn chi thì hơn, hai nhà xưởng đã kiếm được không ít tiền!”
“Vậy cháu chi một nửa, thôn chi một nửa, làm tốt chuyện này, sau này ký giả chắc chắn sẽ chiếu lên ti vi tuyên truyền, Đường Thôn chúng ta chắc chắn danh tiếng vang xa!” Đường Niệm Niệm lại vẽ cái bánh to.
Đại đội trưởng bọn họ lập tức như đánh máu gà, hận không thể đi mở quỹ khuyến học này ngay bây giờ.
Mắt Vu Tịch Mai sáng giống như kim cương, có phải cô bé cũng có thể vay tiền không?
Cô bé thật sự rất muốn đi học, bởi vì chỉ có đi học mới có thể đi khỏi Đường Thôn, mới có thể nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn.
Đường Niệm Niệm nhìn ra tâm tư của cô bé, khẽ gật đầu.
Vu Tịch Mai vui vô cùng, trong mắt lại ứa lệ, thầm thề rằng nhất định phải cố gắng học tập, đợi sau này thành công sẽ báo đáp chị Niệm Niệm.
Xe bánh trôi xong, bà cụ Đường cắn một miếng thịt muối, cắt thành sợi thịt mảnh, xào sơ cho ra dầu trước rồi bỏ rau xanh và nước vào nấu, sau đó bỏ bánh trôi vào, đợi bánh trôi nổi lên là đã chín.
Bà ấy nấu một nồi đầy ắp, mùi thơm bay ra, mọi người đều bị chọc thèm ch ảy nước miếng.
Bà cụ Đường múc cho mỗi người một bát to, còn nói: “Ăn xong tự vào nồi múc, ăn no!”
“Thím hai bỏ thịt nhiều hơn rau xanh, ngon thật!” Có người nói đùa.
“Đây là bánh trôi ngon nhất cháu từng ăn!”
Mọi người đều khen không ngớt, có người không nhịn được nói: “Trước đây địa chủ Tuyên cũng chưa từng ăn ngon như vậy!”
Mặt đại đội trưởng lập tức đen lại, hung hăng trừng người này, chửi: “Đồ ăn ngon cũng không bịt nổi miệng của chú!”
Người đó cũng ý thức được lỡ lời, sao có thể nhắc tới địa chủ Tuyên trước mặt đại đội trưởng chứ, người trong thôn đều biết Đường Hồng Hạnh thích con trai địa chủ Tuyên, ở nhà đòi sống đòi chết.
“Vả cái miệng này của tôi, thật gợi đòn!”
Người đàn ông nói chuyện ngượng ngùng vả miệng mình, không dám nói nữa.
Đường Niệm Niệm hỏi lại lần nữa.
“Không…chúng tôi đồng ý!”
Vu Tiền Tiến im lặng, Hà Quế Hương run giọng trả lời, cho dù trong lòng rất không phục.
Nhưng bà ta sợ chết!
“Bác ba, viết văn thư ra riêng, hôm nay xử lý xong chuyện này, phải công bằng công chính, không thể bị ký giả nắm thóp!” Đường Niệm Niệm chính nghĩa nói.
“Hiểu, chắc chắn công bằng công chính!”
Đại đội trưởng tỏ vẻ rất nghiêm túc, đây là chuyện lớn liên quan tới việc Đường Thôn lên ti vi, ông ấy phải đích thân giám sát.
Đại đội trưởng tràn đầy động lực, hiệu suất làm việc nâng cao không ít, trước khi ăn cơm trưa đã chia xong xuôi.
Nhà họ Vu nghèo rớt mồng tơi, không có tài sản gì, cũng chỉ có ba gian phòng, chị em Vu Tịch Mai chia một gian, còn chia cho chúng một tháng lương thực, cùng với hai con gà, còn lại là một bộ chăn bông rách.
Hà Quế Hương không cam tâm, ánh mắt nhìn chị em Vu Tịch Mai giống như muốn ăn người.
Chị em Vu Tịch Mai vui cực, cuối cùng chúng cũng thoát khỏi bàn tay của mẹ kế, sau này cho dù ăn rễ cỏ vỏ cây, chúng cũng cam tâm tình nguyện.
“Đã chia nhà xong, Hà Quế Hương, Vu Tiền Tiến, sau này nếu các người còn bắt nạt hai đứa trẻ thì cút khỏi Đường Thôn cho tôi!”
Đại đội trưởng giáo huấn một trận, lại nói với hai chị em: “Sau này cha các cháu già rồi, vẫn phải cố gắng phụng dưỡng, không thể bỏ mặc!”
“Chúng cháu sẽ làm!”
Hai chị em gật đầu đồng ý.
Đại đội trưởng rất có cảm giác thành tựu, chuyện phiền phức này cuối cùng cũng giải quyết xong, chứng tỏ đại đội trưởng ông ấy anh minh quả quyết, tương đối có phách lực!
Vu Tịch Mai lần lượt cúi người cảm ơn đại đội trưởng còn có mấy trưởng bối đã giúp cô bé chia nhà, cuối cùng cúi người trước mặt Đường Niệm Niệm, cô bé nhỏ tiếng nói: “Cảm ơn chị Niệm Niệm!”
Cô bé biết rõ, hôm nay nếu không có Đường Niệm Niệm ra mặt, cô bé và em trai chắc chắn không dễ dàng ra riêng như thế.
Hi vọng sau này cô bé có thể có cơ hội báo đáp chị Niệm Niệm!
Khóe miệng Đường Niệm Niệm nhếch lên, cao lãnh bỏ đi, khi đi ngang qua bà cụ Đường, còn nói: “Bà, con muốn ăn bánh trôi rau xanh!”
Một buổi sáng làm nhiều việc như thế, cô sắp chết đói rồi.
“Lát nữa làm, Mãn Sơn, các cháu đến nhà bác ăn, Tịch Mai Tùng Bách cũng vậy!”
Bà cụ Đường mời gia đình đại đội trưởng, còn có chị em Vu Tịch Mai, hai đứa trẻ này chỉ được chia một túi lương thực, trong nhà ngay cả dầu và rau cũng không có.
Bà cụ kéo hai chị em về nhà, còn hung hăng trừng Hà Quế Hương, sau này ngày nào bà ấy cũng phải đánh nhau với người đàn bà độc ác này, hừ!
Làm bánh trôi rau xanh cũng không rườm rà mấy, dùng ba phần bột gạo nếp, bảy phần bột gạo nhào bột, Đường Mãn Đồng sức lớn, chẳng mấy chốc đã nhào xong, đám phụ nữ thì bắt đầu xe.
Đường Niệm Niệm ngồi bên chậu lửa, ấm áp ngáp mấy cái, nước mắt ứa ra.
“Bác ba, thôn chúng ta phải thành lập một quỹ khuyến học!”
Đường Niệm Niệm vừa ngáp vừa nói, đại đội trưởng nghe không hiểu: “Cái gì gọi là quỹ khuyến học?”
“Chính là những đứa trẻ không có tiền đi học trong thôn, thôn sẽ trả học phí cho chúng, học phí này coi như cho mượn, còn phải tính theo lợi tức ngân hàng, đợi sau khi bọn trẻ lớn lên, kiếm tiền trả lại cho thôn!”
Cái Đường Niệm Niệm nói là khoản vay khuyến học ở sau này, cô không muốn cho không, đồ nhận được miễn phí dễ bị coi rẻ.
“Vậy phải không ít tiền nhỉ?” Đại đội trưởng hơi bối rối.
Ông ấy sợ thôn không gánh vác nổi.
“Số tiền này cháu chi, dùng danh nghĩa của thôn, phải ký văn thư, cho vay tiền phải chăm chỉ học hành, nếu ăn chơi lêu lổng, sẽ không cho vay.” Đường Niệm Niệm lại ngáp một cái.
Bây giờ học phí rẻ, một học kỳ cũng chỉ một hai tệ, trẻ em trong thôn cũng không phải đứa nào cũng không có tiền đi học, thực ra không có bao nhiêu đứa.
Đại đội trưởng không đồng ý, cảm thấy quá ấm ức cho Đường Niệm Niệm: “Thôn chi thì hơn, hai nhà xưởng đã kiếm được không ít tiền!”
“Vậy cháu chi một nửa, thôn chi một nửa, làm tốt chuyện này, sau này ký giả chắc chắn sẽ chiếu lên ti vi tuyên truyền, Đường Thôn chúng ta chắc chắn danh tiếng vang xa!” Đường Niệm Niệm lại vẽ cái bánh to.
Đại đội trưởng bọn họ lập tức như đánh máu gà, hận không thể đi mở quỹ khuyến học này ngay bây giờ.
Mắt Vu Tịch Mai sáng giống như kim cương, có phải cô bé cũng có thể vay tiền không?
Cô bé thật sự rất muốn đi học, bởi vì chỉ có đi học mới có thể đi khỏi Đường Thôn, mới có thể nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn.
Đường Niệm Niệm nhìn ra tâm tư của cô bé, khẽ gật đầu.
Vu Tịch Mai vui vô cùng, trong mắt lại ứa lệ, thầm thề rằng nhất định phải cố gắng học tập, đợi sau này thành công sẽ báo đáp chị Niệm Niệm.
Xe bánh trôi xong, bà cụ Đường cắn một miếng thịt muối, cắt thành sợi thịt mảnh, xào sơ cho ra dầu trước rồi bỏ rau xanh và nước vào nấu, sau đó bỏ bánh trôi vào, đợi bánh trôi nổi lên là đã chín.
Bà ấy nấu một nồi đầy ắp, mùi thơm bay ra, mọi người đều bị chọc thèm ch ảy nước miếng.
Bà cụ Đường múc cho mỗi người một bát to, còn nói: “Ăn xong tự vào nồi múc, ăn no!”
“Thím hai bỏ thịt nhiều hơn rau xanh, ngon thật!” Có người nói đùa.
“Đây là bánh trôi ngon nhất cháu từng ăn!”
Mọi người đều khen không ngớt, có người không nhịn được nói: “Trước đây địa chủ Tuyên cũng chưa từng ăn ngon như vậy!”
Mặt đại đội trưởng lập tức đen lại, hung hăng trừng người này, chửi: “Đồ ăn ngon cũng không bịt nổi miệng của chú!”
Người đó cũng ý thức được lỡ lời, sao có thể nhắc tới địa chủ Tuyên trước mặt đại đội trưởng chứ, người trong thôn đều biết Đường Hồng Hạnh thích con trai địa chủ Tuyên, ở nhà đòi sống đòi chết.
“Vả cái miệng này của tôi, thật gợi đòn!”
Người đàn ông nói chuyện ngượng ngùng vả miệng mình, không dám nói nữa.
/690
|