Chẳng trách rất nhiều người đều thích làm màu, cảm giác này quả thực không tồi.
Ánh mắt cậu Chương trở nên sùng bái, khẩu khí nói chuyện với Đường Niệm Niệm cũng trở nên tôn kính hơn, đối phương không phải cô gái ngu ngơ như cháu gái mình, người ta là nữ cường nhân trí tuệ và nhan sắc đều vượt trội.
“Tôi có một nghi vấn.” Đường Niệm Niệm hỏi.
Cậu Chương ngồi thẳng người, rửa tai lắng nghe.
“Xưởng chúng tôi lấy được thành tích lớn như thế, ngay cả tòa soạn Tân Hoa cũng đăng báo, vì sao tòa soạn và đài truyền hình của tỉnh chúng ta vẫn không tới thôn chúng tôi đăng báo?” Đường Niệm Niệm nói vô cùng hùng hồn.
Tài liệu tin tức tốt biết bao, những người này quá thiếu độ nhạy cảm tin tức rồi.
Khóe miệng cậu Chương giật giật, đây là lần đầu tiên gặp người chủ động yêu cầu phỏng vấn.
“Có hai mươi mấy đơn vị ở tỉnh Chiết Giang tham gia hội quảng giao, bình thường chúng tôi đều phỏng vấn các xưởng trong top 6!” Cậu Chương trả lời.
“Top 6 là sáu xưởng nào?” Đường Niệm Niệm chột dạ thỉnh giáo.
Cậu Chương nói ba đơn vị, đều là xưởng lớn quốc doanh, hơn nữa không phải là sản phẩm công nghiệp và khai thác mỏ thì là sản phẩm máy móc, hoặc xưởng dệt, tổng doanh số ngoại hối của xưởng Mỹ Lệ quả thực không thể so với chúng.
“Cách sắp xếp này của các người, anh không cảm thấy nực cười sao? Đơn giá sản phẩm của chúng bao nhiêu, chúng tôi bao nhiêu? Hoàn toàn không ở một cấp độ, một tấn bông và một tấn sắt, cái nào chiếm chỗ hơn?”
Đường Niệm Niệm cũng không tức giận, lãnh đạo đưa ra kiểu sắp xếp này, chắc chắn có bệnh nặng, cô không tức giận với người ngu.
Cậu Chương cười khổ, bất lực nói: “Tôi biết ý của cô, nhưng tôi không có quyền sắp xếp phỏng vấn, cô nói với tôi cũng vô dụng.”
“Vậy người sắp xếp phỏng vấn ở đài truyền hình các anh là ai?”
“Chủ nhiệm Tôn, ông ấy quyết định!”
“Chủ nhiệm Tôn sợ cái gì?”
Đường Niệm Niệm hỏi rất trực tiếp.
Sống lưng cậu Chương hơi lạnh, lòng cũng hơi hoảng, cô gái này muốn làm gì?
“Tôi làm việc rất ổn trọng, yên tâm!” Đường Niệm Niệm an ủi anh ta, nhưng cậu Chương không có được an ủi, có điều…
“Anh cũng không muốn làm phỏng vấn tạm thời mãi chứ? Có muốn có một chương trình hoàn toàn do anh quyết định không?”
Đường Niệm Niệm lấy mồi nhử ra, Chương Nhạc Vi nói cậu của cô ta luôn mơ ước có thể có một chương trình chế tác độc lập, nhưng bây giờ anh ta chỉ có thể làm phỏng vấn tạm thời, cách người chế tác độc lập mười vạn tám nghìn dặm.
Mắt cậu Chương sáng lên, anh ta dao động rồi.
“Chủ nhiệm Tôn sợ vợ, ông ấy còn thích động tay động chân với nữ đồng chí, nhưng có sắc tâm không có gan!”
Cậu Chương không do dự quá lâu, vì chương trình chế tác độc lập, anh ta cược một ván.
“Đã nhận!”
Đường Niệm Niệm tiếp nhận hoàn mỹ, đứng dậy đi.
Cậu Chương thấp thỏm bất an ngồi đó, anh ta không biết đã cược đúng chưa, chắc không sai đâu nhỉ?
Hai ngày tiếp theo, Đường Niệm Niệm không đi dạo phố, Chương Nhạc Vi cũng không có thời gian chơi với cô, người ta ở bên tình lang còn không đủ, ngày nào cũng ở bên Tuyên Xuân Vinh, vừa hay tiện cho cô làm việc.
Hai hôm nay, Đường Niệm Niệm đều đang theo dõi chủ nhiệm Tôn, giống như cậu Chương nói, chủ nhiệm Tôn không chỉ năng lực kém, còn thích bắt bớ cấp dưới, hơn nữa thường xuyên động tay động chân với nữ đồng chí, nữ đồng chí ở đài truyền hình đều dám giận không dám nói.
Cô còn phát hiện, ghế ngồi của chủ nhiệm Tôn không vững lắm, bởi vì hai phó chủ nhiệm bên dưới lăm le như hổ đói, người có uy hiếp lớn nhất là một phó chủ nhiệm họ Mã.
Cậu Chương từng nói với cô, phó chủ nhiệm Mã tuổi trẻ tài cao, năng lực mạnh, dã tâm lớn, phẩm tính không tồi, người trẻ ở đài truyền hình đều thích tiếp xúc với phó chủ nhiệm Mã.
Phó chủ nhiệm Mã tên Mã Chí Minh, hơn ba mươi tuổi, chính là độ tuổi sung sức.
Mới chỉ theo dõi hai ngày, Đường Niệm Niệm đã có phát hiện lớn, chủ nhiệm Tôn sợ vợ lại có bồ nhí.
Chủ nhiệm Tôn giấu tình nhân rất kỹ, bản thân ông ta cũng vô cùng cẩn thận, tám giờ sáng đi làm, năm giờ chiều tan làm, buổi trưa nghỉ ngơi một tiếng, đây là thời gian làm việc của đài truyền hình, ông ta đi làm và tan làm đúng giờ, sau khi tan làm còn tới chợ mua đồ ăn, sau khi về nhà còn phải nấu bữa tối, dọn dẹp vệ sinh.
Đường Niệm Niệm đã dò la, khi nhắc tới chủ nhiệm Tôn, hàng xóm láng giềng đều nói ông ta là người chầu mẫu mực, làm hết việc nhà, cũng đối xử tốt với vợ, hơn nữa vợ ông ta không thể sinh con, chủ nhiệm Tôn cũng không oán trách chút nào.
Khác với người ở đài truyền hình, hàng xóm của chủ nhiệm Tôn có ấn tượng cực tốt về ông ta, gần như không có ai nói xấu ông ta.
Một người đàn ông tốt người người khen ngợi như vậy lại không chỉ có tình nhân, còn có một đứa con riêng mười mấy tuổi, mỗi ngày chủ nhiệm Tôn đều tranh thủ khoảng thời gian nghỉ trưa, chạy đi gặp tình nhân và con riêng, chưa từng nán lại thêm một phút, mười mấy năm như một, Đường Niệm Niệm có hơi bội phục sự bền bỉ của người đàn ông này.
Trưa hôm nay, vừa tới giờ tan làm, chủ nhiệm Tôn liền vội vã rời đi.
“Chủ nhiệm, lại ra ngoài ăn à!”
Mấy người xách hộp cơm tới, chào chủ nhiệm Tôn, họ đến nhà ăn ăn cơm.
“Ừm, hôm nay muốn ăn mì thịt sợi cải xoăn!”
Chủ nhiệm Tôn cười, bước chân không dừng lại, vội vã đi ra ngoài, tâm trạng rất hớn hở, hôm nay là sinh nhật của tình nhân, đã hứa sẽ đón sinh nhật cùng bà ta, phải tới sớm một chút.
Đối với tình nhân dịu dàng nghe lời này, chủ nhiệm Tôn rất hài lòng, không chỉ trẻ trung xinh đẹp, còn sinh cho ông ta một đứa con trai, ông ta cố gắng hai mươi mấy năm, khó khăn lắm mới từ người nông thôn đi tới địa vị hôm nay, ông ta đã rất biết đủ, tiếc nuối duy nhất chính là không có con trai.
Ông ta có tư tưởng truyền thống cũ, có ba điều bất hiếu, không con cái là bất hiếu lớn nhất, hơn nữa bây giờ ông ta công thành danh toại, phải có một đứa con trai kế thừa gia nghiệp.
Chủ nhiệm Tôn cảm thấy ông ta không làm sai, những năm nay ông ta giống như nô lệ, hầu hạ người phụ nữ già không đẻ được trứng đó, mọi thứ ông ta có được bây giờ đều là thứ ông ta xứng đáng.
Nhưng ông ta vẫn phải cẩn thận một chút, không thể dã tràng xe cát, đợi người phụ nữ già đó chết, ông ta sẽ có thể quang minh chính đại sống cùng con trai.
Ánh mắt cậu Chương trở nên sùng bái, khẩu khí nói chuyện với Đường Niệm Niệm cũng trở nên tôn kính hơn, đối phương không phải cô gái ngu ngơ như cháu gái mình, người ta là nữ cường nhân trí tuệ và nhan sắc đều vượt trội.
“Tôi có một nghi vấn.” Đường Niệm Niệm hỏi.
Cậu Chương ngồi thẳng người, rửa tai lắng nghe.
“Xưởng chúng tôi lấy được thành tích lớn như thế, ngay cả tòa soạn Tân Hoa cũng đăng báo, vì sao tòa soạn và đài truyền hình của tỉnh chúng ta vẫn không tới thôn chúng tôi đăng báo?” Đường Niệm Niệm nói vô cùng hùng hồn.
Tài liệu tin tức tốt biết bao, những người này quá thiếu độ nhạy cảm tin tức rồi.
Khóe miệng cậu Chương giật giật, đây là lần đầu tiên gặp người chủ động yêu cầu phỏng vấn.
“Có hai mươi mấy đơn vị ở tỉnh Chiết Giang tham gia hội quảng giao, bình thường chúng tôi đều phỏng vấn các xưởng trong top 6!” Cậu Chương trả lời.
“Top 6 là sáu xưởng nào?” Đường Niệm Niệm chột dạ thỉnh giáo.
Cậu Chương nói ba đơn vị, đều là xưởng lớn quốc doanh, hơn nữa không phải là sản phẩm công nghiệp và khai thác mỏ thì là sản phẩm máy móc, hoặc xưởng dệt, tổng doanh số ngoại hối của xưởng Mỹ Lệ quả thực không thể so với chúng.
“Cách sắp xếp này của các người, anh không cảm thấy nực cười sao? Đơn giá sản phẩm của chúng bao nhiêu, chúng tôi bao nhiêu? Hoàn toàn không ở một cấp độ, một tấn bông và một tấn sắt, cái nào chiếm chỗ hơn?”
Đường Niệm Niệm cũng không tức giận, lãnh đạo đưa ra kiểu sắp xếp này, chắc chắn có bệnh nặng, cô không tức giận với người ngu.
Cậu Chương cười khổ, bất lực nói: “Tôi biết ý của cô, nhưng tôi không có quyền sắp xếp phỏng vấn, cô nói với tôi cũng vô dụng.”
“Vậy người sắp xếp phỏng vấn ở đài truyền hình các anh là ai?”
“Chủ nhiệm Tôn, ông ấy quyết định!”
“Chủ nhiệm Tôn sợ cái gì?”
Đường Niệm Niệm hỏi rất trực tiếp.
Sống lưng cậu Chương hơi lạnh, lòng cũng hơi hoảng, cô gái này muốn làm gì?
“Tôi làm việc rất ổn trọng, yên tâm!” Đường Niệm Niệm an ủi anh ta, nhưng cậu Chương không có được an ủi, có điều…
“Anh cũng không muốn làm phỏng vấn tạm thời mãi chứ? Có muốn có một chương trình hoàn toàn do anh quyết định không?”
Đường Niệm Niệm lấy mồi nhử ra, Chương Nhạc Vi nói cậu của cô ta luôn mơ ước có thể có một chương trình chế tác độc lập, nhưng bây giờ anh ta chỉ có thể làm phỏng vấn tạm thời, cách người chế tác độc lập mười vạn tám nghìn dặm.
Mắt cậu Chương sáng lên, anh ta dao động rồi.
“Chủ nhiệm Tôn sợ vợ, ông ấy còn thích động tay động chân với nữ đồng chí, nhưng có sắc tâm không có gan!”
Cậu Chương không do dự quá lâu, vì chương trình chế tác độc lập, anh ta cược một ván.
“Đã nhận!”
Đường Niệm Niệm tiếp nhận hoàn mỹ, đứng dậy đi.
Cậu Chương thấp thỏm bất an ngồi đó, anh ta không biết đã cược đúng chưa, chắc không sai đâu nhỉ?
Hai ngày tiếp theo, Đường Niệm Niệm không đi dạo phố, Chương Nhạc Vi cũng không có thời gian chơi với cô, người ta ở bên tình lang còn không đủ, ngày nào cũng ở bên Tuyên Xuân Vinh, vừa hay tiện cho cô làm việc.
Hai hôm nay, Đường Niệm Niệm đều đang theo dõi chủ nhiệm Tôn, giống như cậu Chương nói, chủ nhiệm Tôn không chỉ năng lực kém, còn thích bắt bớ cấp dưới, hơn nữa thường xuyên động tay động chân với nữ đồng chí, nữ đồng chí ở đài truyền hình đều dám giận không dám nói.
Cô còn phát hiện, ghế ngồi của chủ nhiệm Tôn không vững lắm, bởi vì hai phó chủ nhiệm bên dưới lăm le như hổ đói, người có uy hiếp lớn nhất là một phó chủ nhiệm họ Mã.
Cậu Chương từng nói với cô, phó chủ nhiệm Mã tuổi trẻ tài cao, năng lực mạnh, dã tâm lớn, phẩm tính không tồi, người trẻ ở đài truyền hình đều thích tiếp xúc với phó chủ nhiệm Mã.
Phó chủ nhiệm Mã tên Mã Chí Minh, hơn ba mươi tuổi, chính là độ tuổi sung sức.
Mới chỉ theo dõi hai ngày, Đường Niệm Niệm đã có phát hiện lớn, chủ nhiệm Tôn sợ vợ lại có bồ nhí.
Chủ nhiệm Tôn giấu tình nhân rất kỹ, bản thân ông ta cũng vô cùng cẩn thận, tám giờ sáng đi làm, năm giờ chiều tan làm, buổi trưa nghỉ ngơi một tiếng, đây là thời gian làm việc của đài truyền hình, ông ta đi làm và tan làm đúng giờ, sau khi tan làm còn tới chợ mua đồ ăn, sau khi về nhà còn phải nấu bữa tối, dọn dẹp vệ sinh.
Đường Niệm Niệm đã dò la, khi nhắc tới chủ nhiệm Tôn, hàng xóm láng giềng đều nói ông ta là người chầu mẫu mực, làm hết việc nhà, cũng đối xử tốt với vợ, hơn nữa vợ ông ta không thể sinh con, chủ nhiệm Tôn cũng không oán trách chút nào.
Khác với người ở đài truyền hình, hàng xóm của chủ nhiệm Tôn có ấn tượng cực tốt về ông ta, gần như không có ai nói xấu ông ta.
Một người đàn ông tốt người người khen ngợi như vậy lại không chỉ có tình nhân, còn có một đứa con riêng mười mấy tuổi, mỗi ngày chủ nhiệm Tôn đều tranh thủ khoảng thời gian nghỉ trưa, chạy đi gặp tình nhân và con riêng, chưa từng nán lại thêm một phút, mười mấy năm như một, Đường Niệm Niệm có hơi bội phục sự bền bỉ của người đàn ông này.
Trưa hôm nay, vừa tới giờ tan làm, chủ nhiệm Tôn liền vội vã rời đi.
“Chủ nhiệm, lại ra ngoài ăn à!”
Mấy người xách hộp cơm tới, chào chủ nhiệm Tôn, họ đến nhà ăn ăn cơm.
“Ừm, hôm nay muốn ăn mì thịt sợi cải xoăn!”
Chủ nhiệm Tôn cười, bước chân không dừng lại, vội vã đi ra ngoài, tâm trạng rất hớn hở, hôm nay là sinh nhật của tình nhân, đã hứa sẽ đón sinh nhật cùng bà ta, phải tới sớm một chút.
Đối với tình nhân dịu dàng nghe lời này, chủ nhiệm Tôn rất hài lòng, không chỉ trẻ trung xinh đẹp, còn sinh cho ông ta một đứa con trai, ông ta cố gắng hai mươi mấy năm, khó khăn lắm mới từ người nông thôn đi tới địa vị hôm nay, ông ta đã rất biết đủ, tiếc nuối duy nhất chính là không có con trai.
Ông ta có tư tưởng truyền thống cũ, có ba điều bất hiếu, không con cái là bất hiếu lớn nhất, hơn nữa bây giờ ông ta công thành danh toại, phải có một đứa con trai kế thừa gia nghiệp.
Chủ nhiệm Tôn cảm thấy ông ta không làm sai, những năm nay ông ta giống như nô lệ, hầu hạ người phụ nữ già không đẻ được trứng đó, mọi thứ ông ta có được bây giờ đều là thứ ông ta xứng đáng.
Nhưng ông ta vẫn phải cẩn thận một chút, không thể dã tràng xe cát, đợi người phụ nữ già đó chết, ông ta sẽ có thể quang minh chính đại sống cùng con trai.
/690
|