Dấu hiệu rõ ràng nhất của trúng độc thủy ngân chính là nóng nảy dễ nổi cáu, hơn nữa thủy ngân là kim loại nặng dễ kiếm được, không màu không vị, dùng để hại người rất khó phát hiện.
Sắc mặt vợ Tôn thay đổi, thất thanh hỏi: “Sao cô biết?”
Cô gái xinh đẹp này nói không sai chút nào, còn lợi hại hơn bác sĩ.
“Tôi còn biết, dì uống thuốc không có dấu hiệu chuyển biến tốt, còn càng ngày càng nặng, phải không?”
Đường Niệm Niệm hít sâu một hơi, trong nhà có mùi trung dược rất nồng, cô mở nắp bình giữ nhiệt ra, bên trong quả nhiên là trung dược màu nâu thẫm, còn đang bốc khói.
Cô nín thở, lập tức đậy nắp lại, thủy ngân có thể phát tán trong không khí, cô không muốn trúng độc.
“Sao cô lại tùy tiện động vào đồ nhà người khác? Mau bỏ xuống!”
Vợ Tôn tức giận quát, cảm thấy Đường Niệm Niệm quá bất lịch sự.
Bình trung dược này do chồng nấu sáng nay, bà ta chê đắng quá không uống, trung dược lần này cũng không biết làm sao, đắng đến khó nuốt, hơn nữa uống thuốc cảm thấy càng khó chịu, bà ta chỉ uống mấy lần, còn lại đều lén lút đổ đi.
“Dì không uống thuốc này là đúng rồi, uống vào dì sẽ gặp Diêm Vương sớm!”
Đường Niệm Niệm đặt cốc xuống, nói với vợ Tôn: “Trong thuốc này có độc, vốn dĩ dì không bị bệnh, uống thuốc này dì mới có bệnh, tiếp tục uống tiếp, chưa tới nửa năm dì sẽ gặp được Diêm Vương!”
“Cô đừng nói bậy, thuốc này là chồng tôi sắc!”
Sắc mặt vợ Tôn vô cùng khó coi, môi cũng mất đi màu máu, thực ra trong lòng bà ta có hơi tin.
“Dì còn muốn sống thì phải đi kiểm tra thuốc này!”
Đường Niệm Niệm lười nói nhảm, cũng không cho vợ Tôn xem những bức hình giường chiếu chất lượng cao đó, sải bước rời đi.
Cô cũng không sợ vợ Tôn nói cho chủ nhiệm Tôn biết, bởi vì bây giờ cô phải đi tìm Mã Chí Minh.
Sau khi cô đi không bao lâu, vợ Tôn cũng ra ngoài, bà ta tìm tới người bạn đi làm ở bệnh viện.
Đường Niệm Niệm đã tới văn phòng của Mã Chí Minh, trực tiếp nói: “Chủ nhiệm Mã, tôi muốn…”
“Là phó chủ nhiệm Mã!”
Mã Chí Minh cắt ngang lời cô, sửa lại cách gọi.
“Sắp sửa là chủ nhiệm rồi, chủ nhiệm Mã xem cái này!”
Đường Niệm Niệm lấy ảnh giường chiếu chất lượng cao ra, chụp cực kỳ rõ ràng, Mã Chí Minh cầm một tấm lên, sau khi nhìn rõ, gương mặt đỏ bừng, ngượng ngùng bỏ ảnh xuống, nhìn cô với vẻ khó nói.
Cô gái này tuổi còn trẻ, da mặt lại dày hơn anh ta, đúng là thời thế đổi thay!
“Đồng chí Đường, hình cô lấy đâu ra?”
Trong lòng Mã Chí Minh rất vui, nhưng không lộ ra ngoài mặt, muốn hỏi thăm lai lịch của hình ảnh có vấn đề gì không.
“Con đường chân chính, chủ nhiệm Mã chỉ cần cử người đến Đường Thôn phỏng vấn đăng báo, những bức hình này tôi tặng hết cho chú, còn tặng kèm một tin tức bùng nổ, tuyệt đối có thể khiến chủ nhiệm Tôn cả đời không thể trở mình!”
Đường Niệm Niệm lấy ra toàn bộ ảnh, bày đầy bàn, Mã Chí Minh nhìn lướt qua, vội vàng dịch chuyển mắt đi, mặt nóng bừng.
“Được!”
Mã Chí Minh đồng ý ngay, chuyện tốt dâng tới cửa, kẻ ngốc mới không đồng ý.
Đường Niệm Niệm nói chuyện chủ nhiệm Tôn hạ độc vợ, sắc mặt Mã Chí Minh thay đổi, bán tín bán nghi hỏi: “Anh ta có gan lớn như vậy?”
Tên họ Tôn này toàn dựa vào vợ mới có ngày hôm nay, thế mà lại muốn tháo yên giết lừa?
Đường Niệm Niệm cười lạnh, trào phúng nói: “Con riêng cũng sinh rồi, còn có gì không dám!”
Mã Chí Minh lắc đầu, tên họ Tôn này là tự tìm đường chết!
Vợ Tôn và Mã Chí Minh gần như cùng bước tiến hành, chỉ cách hai ngày, mộng đẹp của chủ nhiệm Tôn đã tan tành.
Vợ Tôn đích thân dẫn công an tới đài truyền hình bắt chủ nhiệm Tôn, mà công văn đuổi việc của đài truyền hình cũng gửi xuống, dán trong cửa sổ tuyên truyền ở cổng đài truyền hình, giấy trắng mực đen, còn in công chương đỏ thẫm.
Trên công văn viết rõ, chủ nhiệm Tôn tác phong sinh hoạt bại hoại, ảnh hưởng xấu, đuổi việc, vĩnh viễn không tuyển dụng.
Đồng thời còn ban hành công văn Mã Chí Minh thăng chức chủ nhiệm, trong hai ngày ngắn ngủi, Mã Chí Minh đã từ phó chủ nhiệm thăng tiến tới chủ nhiệm.
Anh ta cũng thực hiện lời hứa, cử cậu Chương tới Đường Thôn phỏng vấn.
Còn chủ nhiệm Tôn đã ở trong tù ăn cơm nhà nước rồi, vợ Tôn ly hôn với ông ta, còn đánh tiếng với bên công an, phải chiêu đãi ông ta thật tốt.
Còn có tình nhân và con riêng của chủ nhiệm Tôn, vợ Tôn không làm khó họ mấy, đôi mẹ con này không có công việc, lại mất đi nguồn tiền, khó sống trong thành phố, rất nhanh họ liền về nông thôn.
Chương Nhạc Vi biết Đường Niệm Niệm giải quyết đài truyền hình, phục cô sát đất, mấy ngày ở tỉnh thành, cô gái này mặt mày tươi tắn, còn xinh đẹp hơn ở Chư Thành, tình yêu quả nhiên là thuốc làm đẹp tốt nhất.
Có bộ phận liên quan còn gửi cờ thưởng xả thân cứu người, còn có tiền thưởng, một người hai trăm tệ.
Và sắp xếp Tuyên Xuân Vinh tới nhà máy gia dụng tỉnh làm việc, tuy chỉ là nhân viên tạm thời, nhưng Tuyên Xuân Vinh đã rất mãn nguyện rồi.
Còn sắp xếp Đường Niệm Niệm tới nhà máy dệt tỉnh làm, nhưng cô từ chối, cô ngay cả nhân viên chính thức ở nhà máy động cơ hơi nước Thượng Hải còn không thèm, sao có thể đến nhà máy dệt làm nhân viên tạm thời.
Tuyên Xuân Viên nhận được không ít việc làm thêm, ban ngày anh ta đi làm ở nhà máy gia dụng, buổi tối về nhà trọ làm thêm, tay nghề làm mộc của anh ta quả thực rất tinh xảo, trước đây ông cụ cố cố cố của anh ta học nghề bên Đông Dương, thợ mộc Đông Dương từng làm việc cho Tử Cấm Thành, tay nghề nổi tiếng khắp cả nước.
【 Điêu khắc gỗ Đông Dương là di sản văn hóa phi vật thể đầu tiên của quốc gia 】
Sắc mặt vợ Tôn thay đổi, thất thanh hỏi: “Sao cô biết?”
Cô gái xinh đẹp này nói không sai chút nào, còn lợi hại hơn bác sĩ.
“Tôi còn biết, dì uống thuốc không có dấu hiệu chuyển biến tốt, còn càng ngày càng nặng, phải không?”
Đường Niệm Niệm hít sâu một hơi, trong nhà có mùi trung dược rất nồng, cô mở nắp bình giữ nhiệt ra, bên trong quả nhiên là trung dược màu nâu thẫm, còn đang bốc khói.
Cô nín thở, lập tức đậy nắp lại, thủy ngân có thể phát tán trong không khí, cô không muốn trúng độc.
“Sao cô lại tùy tiện động vào đồ nhà người khác? Mau bỏ xuống!”
Vợ Tôn tức giận quát, cảm thấy Đường Niệm Niệm quá bất lịch sự.
Bình trung dược này do chồng nấu sáng nay, bà ta chê đắng quá không uống, trung dược lần này cũng không biết làm sao, đắng đến khó nuốt, hơn nữa uống thuốc cảm thấy càng khó chịu, bà ta chỉ uống mấy lần, còn lại đều lén lút đổ đi.
“Dì không uống thuốc này là đúng rồi, uống vào dì sẽ gặp Diêm Vương sớm!”
Đường Niệm Niệm đặt cốc xuống, nói với vợ Tôn: “Trong thuốc này có độc, vốn dĩ dì không bị bệnh, uống thuốc này dì mới có bệnh, tiếp tục uống tiếp, chưa tới nửa năm dì sẽ gặp được Diêm Vương!”
“Cô đừng nói bậy, thuốc này là chồng tôi sắc!”
Sắc mặt vợ Tôn vô cùng khó coi, môi cũng mất đi màu máu, thực ra trong lòng bà ta có hơi tin.
“Dì còn muốn sống thì phải đi kiểm tra thuốc này!”
Đường Niệm Niệm lười nói nhảm, cũng không cho vợ Tôn xem những bức hình giường chiếu chất lượng cao đó, sải bước rời đi.
Cô cũng không sợ vợ Tôn nói cho chủ nhiệm Tôn biết, bởi vì bây giờ cô phải đi tìm Mã Chí Minh.
Sau khi cô đi không bao lâu, vợ Tôn cũng ra ngoài, bà ta tìm tới người bạn đi làm ở bệnh viện.
Đường Niệm Niệm đã tới văn phòng của Mã Chí Minh, trực tiếp nói: “Chủ nhiệm Mã, tôi muốn…”
“Là phó chủ nhiệm Mã!”
Mã Chí Minh cắt ngang lời cô, sửa lại cách gọi.
“Sắp sửa là chủ nhiệm rồi, chủ nhiệm Mã xem cái này!”
Đường Niệm Niệm lấy ảnh giường chiếu chất lượng cao ra, chụp cực kỳ rõ ràng, Mã Chí Minh cầm một tấm lên, sau khi nhìn rõ, gương mặt đỏ bừng, ngượng ngùng bỏ ảnh xuống, nhìn cô với vẻ khó nói.
Cô gái này tuổi còn trẻ, da mặt lại dày hơn anh ta, đúng là thời thế đổi thay!
“Đồng chí Đường, hình cô lấy đâu ra?”
Trong lòng Mã Chí Minh rất vui, nhưng không lộ ra ngoài mặt, muốn hỏi thăm lai lịch của hình ảnh có vấn đề gì không.
“Con đường chân chính, chủ nhiệm Mã chỉ cần cử người đến Đường Thôn phỏng vấn đăng báo, những bức hình này tôi tặng hết cho chú, còn tặng kèm một tin tức bùng nổ, tuyệt đối có thể khiến chủ nhiệm Tôn cả đời không thể trở mình!”
Đường Niệm Niệm lấy ra toàn bộ ảnh, bày đầy bàn, Mã Chí Minh nhìn lướt qua, vội vàng dịch chuyển mắt đi, mặt nóng bừng.
“Được!”
Mã Chí Minh đồng ý ngay, chuyện tốt dâng tới cửa, kẻ ngốc mới không đồng ý.
Đường Niệm Niệm nói chuyện chủ nhiệm Tôn hạ độc vợ, sắc mặt Mã Chí Minh thay đổi, bán tín bán nghi hỏi: “Anh ta có gan lớn như vậy?”
Tên họ Tôn này toàn dựa vào vợ mới có ngày hôm nay, thế mà lại muốn tháo yên giết lừa?
Đường Niệm Niệm cười lạnh, trào phúng nói: “Con riêng cũng sinh rồi, còn có gì không dám!”
Mã Chí Minh lắc đầu, tên họ Tôn này là tự tìm đường chết!
Vợ Tôn và Mã Chí Minh gần như cùng bước tiến hành, chỉ cách hai ngày, mộng đẹp của chủ nhiệm Tôn đã tan tành.
Vợ Tôn đích thân dẫn công an tới đài truyền hình bắt chủ nhiệm Tôn, mà công văn đuổi việc của đài truyền hình cũng gửi xuống, dán trong cửa sổ tuyên truyền ở cổng đài truyền hình, giấy trắng mực đen, còn in công chương đỏ thẫm.
Trên công văn viết rõ, chủ nhiệm Tôn tác phong sinh hoạt bại hoại, ảnh hưởng xấu, đuổi việc, vĩnh viễn không tuyển dụng.
Đồng thời còn ban hành công văn Mã Chí Minh thăng chức chủ nhiệm, trong hai ngày ngắn ngủi, Mã Chí Minh đã từ phó chủ nhiệm thăng tiến tới chủ nhiệm.
Anh ta cũng thực hiện lời hứa, cử cậu Chương tới Đường Thôn phỏng vấn.
Còn chủ nhiệm Tôn đã ở trong tù ăn cơm nhà nước rồi, vợ Tôn ly hôn với ông ta, còn đánh tiếng với bên công an, phải chiêu đãi ông ta thật tốt.
Còn có tình nhân và con riêng của chủ nhiệm Tôn, vợ Tôn không làm khó họ mấy, đôi mẹ con này không có công việc, lại mất đi nguồn tiền, khó sống trong thành phố, rất nhanh họ liền về nông thôn.
Chương Nhạc Vi biết Đường Niệm Niệm giải quyết đài truyền hình, phục cô sát đất, mấy ngày ở tỉnh thành, cô gái này mặt mày tươi tắn, còn xinh đẹp hơn ở Chư Thành, tình yêu quả nhiên là thuốc làm đẹp tốt nhất.
Có bộ phận liên quan còn gửi cờ thưởng xả thân cứu người, còn có tiền thưởng, một người hai trăm tệ.
Và sắp xếp Tuyên Xuân Vinh tới nhà máy gia dụng tỉnh làm việc, tuy chỉ là nhân viên tạm thời, nhưng Tuyên Xuân Vinh đã rất mãn nguyện rồi.
Còn sắp xếp Đường Niệm Niệm tới nhà máy dệt tỉnh làm, nhưng cô từ chối, cô ngay cả nhân viên chính thức ở nhà máy động cơ hơi nước Thượng Hải còn không thèm, sao có thể đến nhà máy dệt làm nhân viên tạm thời.
Tuyên Xuân Viên nhận được không ít việc làm thêm, ban ngày anh ta đi làm ở nhà máy gia dụng, buổi tối về nhà trọ làm thêm, tay nghề làm mộc của anh ta quả thực rất tinh xảo, trước đây ông cụ cố cố cố của anh ta học nghề bên Đông Dương, thợ mộc Đông Dương từng làm việc cho Tử Cấm Thành, tay nghề nổi tiếng khắp cả nước.
【 Điêu khắc gỗ Đông Dương là di sản văn hóa phi vật thể đầu tiên của quốc gia 】
/690
|