Đại biểu Liêu có công vụ bề bộn, Đường Niệm Niệm và lão Chương nói xong sự việc thì chào tạm biệt. Trên đường về văn phòng, lão Chương một lát thì thở dài, một hồi thì nghiến răng, chốc nữa thì lòng đầy căm phẫn, biểu cảm còn đặc sắc hơn hát hí khúc.
"Ông thế này khẳng định sẽ gây hoài nghi."
Đường Niệm Niệm nhắc nhở. Ông ấy thế này thật quá mất bình tĩnh, chẳng phải chỉ là một đặc vụ nhỏ thôi sao, cô quơ tay là có thể bắt được.
"Ta là tức không nhịn nổi, không được, ta phải bình tĩnh lại, không thể làm hỏng chuyện."
Lão Chương ngừng bước, hít sâu vài hơi, cuối cùng đã trở lại dáng vẻ ngày thường.
Hai người trở lại văn phòng, nghe thấy Tạ Văn Lâm và Nghê Quân Lan đang cãi lộn.
"Những tài liệu kia là kỹ sư Chương bảo tôi bảo quản, không có sự đồng ý của kỹ sư Chương, tôi sẽ không lấy ra." Giọng của Nghê Quân Lan rất lớn, dõng dạc khẳng khái.
"Trong lúc tính toán tôi có hơi ngờ vực, muốn xem thử số liệu trước kia, cô đứng giám sát ở bên cạnh tôi được hay không?"
Tạ Văn Lâm ôn tồn năn nỉ, bên cạnh cũng có người nói chuyện giúp anh, tỏ ý đây chỉ là việc nhỏ, không cần làm căng thẳng tới thế này.
"Không được, chờ kỹ sư Chương trở về, anh nói với kỹ sư Chương đi."
Nghê Quân Lan thiết diện vô tư, không chút nể tình.
"Tiểu Nghê, cô thực sự là... Quá cứng nhắc!"
Người nói giúp lắc đầu, tỏ vẻ rất bất mãn, cảm thấy Nghê Quân Lan không một chút tính người nào, khó trách hảo cảm ở căn cứ kém như vậy.
"Vậy tôi đợi kỹ sư Chương trở về sẽ xin chỉ thị của kỹ sư, đúng là tôi sai.”
Tạ Văn Lâm chủ động nhận sai, không giận chút nào, Nghê Quân Lan hừ một tiếng, hất cằm lên.
Cô ta mới là trợ thủ quan trọng của kỹ sư Chương, đương nhiên số liệu quan trọng phải do cô ta bảo quản, Tạ Văn Lâm chỉ biết nịnh bợ mà thôi, vênh vang đắc ý ở trước mặt cô ta cái gì?
Hừ!
Lão Chương và Đường Niệm Niệm ở cửa ra vào đã nghe đủ rồi, mới đẩy cửa đi vào, Tạ Văn Lâm nhìn thấy bọn họ, mỉm cười tiến lên đón, nói: "Kỹ sư Chương, cháu muốn kiểm tra tư liệu trước kia, đồng chí Nghê nói cần sự đồng ý của ông."
"Biết rồi."
Lão Chương nhẹ gật đầu, bảo Nghê Quân Lan đến văn phòng của ông ấy. Với tư cách là kỹ sư tổng, ông ấy có phòng làm việc riêng, chỉ có điều phần lớn thời gian của ông ấy đều là ở văn phòng chính xử lý công việc.
Nghê Quân Lan còn tưởng rằng là Tạ Văn Lâm tố cáo, hét lên: "Cháu không sai, những số liệu kia là bí mật, đương nhiên không thể tùy tiện cho người ta xem, hơn nữa ngay từ đầu ông cũng đã nói, nhất định phải có được sự đồng ý của ông mới có thể kiểm tra những tài liệu kia."
"Cô làm rất tốt, đúng là phải tuân thủ quy củ."
Hiếm khi lão Chương khen cô ta. Mặc dù năng lực của cô gái này hơi kém, tính tình cũng xấu, còn nhỏ nhen, nhưng tính nguyên tắc rất mạnh, vừa rồi đã làm rất tốt.
Nghê Quân Lan ngạc nhiên há to miệng, thế mà không có phê bình cô ta, còn khen ngợi cô ta, cô ta có chút thụ sủng nhược kinh, mặt đỏ rần, nhăn nhó nói: "Cha cháu đã từng nói, vấn đề nguyên tắc không thể nhượng bộ, mọi thứ đều phải làm theo quy củ!"
"Cha cháu nói rất đúng, tài liệu quan trọng thuộc bộ ngành chúng ta đều nằm ở chỗ cháu hả?" Sau khi lão Chương khen một câu thì hỏi một câu bâng quơ.
"Đương nhiên cháu phải bảo quản, cháu là trợ thủ của ông kia mà."
Giọng điệu của Nghê Quân Lan như thể đương nhiên, cô ta cảm thấy mình là trợ thủ quan trọng của lão Chương, địa vị cao hơn Tạ Văn Lâm, cho nên đã nghĩ đương nhiên phải ôm tài liệu quan trọng về, còn định ra quy củ muốn mượn đọc tài liệu phải thông qua sự cho phép của lão Chương. Bởi vì cô ta là nữ đồng chí, còn là một nữ đồng chí xinh đẹp, gia thế cũng không tệ, cho nên chuyện nhỏ này không ảnh hưởng toàn cục, tất cả mọi người không so đo, hơn nữa chỉ là bảo quản tài liệu thôi, không có gì hay ho mà tranh.
"Trong lúc đó có ai mượn đọc không?" Lão Chương hỏi.
"Kỹ sư Lý với kỹ sư Trương từng mượn đọc, Tạ Văn Lâm đã mượn ba lần, nhưng cháu không có đồng ý, bảo anh ta đi tìm ông xin chỉ thị."
Trí nhớ của Nghê Quân Lan rất tốt, lúc thuật lại sự việc cũng ăn nói rõ ràng. Lão Chương thở phào một hơi, thầm may mắn Nghê Quân Lan tự chủ trương ôm tài liệu về, cản trở âm mưu của tên khốn kiếp Tạ Văn Lâm này.
"Làm rất tốt, về sau tiếp tục phát huy!"
Lão Chương không tiếc lời khen ngợi, ông ấy cũng thay đổi quyết định, mặc dù về mặt học thuật Nghê Quân Lan hơi kém, nhưng tính nguyên tắc mạnh, còn thiết diện vô tư, làm người giữ kho tài liệu cũng không tệ lắm, không cần cho lui về.
Nghê Quân Lan được khích lệ cảm thấy ngọt ngào hơn ăn mật, chân đi nhẹ như bay, lúc mở cửa đụng mặt với Đường Niệm Niệm, cô ta hếch mặt lên, đắc ý hừ một tiếng, khoan khoái rời đi.
Đường Niệm Niệm đã nghe thấy, Nghê Quân Lan này xem như mèo mù vớ phải chuột chết, chó ngáp phải ruồi phá hủy âm mưu của Tạ Văn Lâm.
Cô ta tiến vào văn phòng, đóng cửa lại, nói với lão Chương: "Nghê Quân Lan thích hợp làm người giữ kho."
Lão Chương cười gật đầu: "Quay về tôi sẽ xin đổi loại công việc cho cô ấy.”
Đường Niệm Niệm cười cười, chủ động yêu cầu công việc, hiện tại cô rất rảnh rỗi, làm xong việc sớm chút để rời đi.
Ban đầu lão Chương còn lo lắng tối hôm qua cô sử dụng đầu óc quá nhiều, nhưng bây giờ thấy cô có khí sắc hồng nhuận, tinh thần tràn trề thì không lo lắng nữa, sắp xếp cho cô công việc tính toán khác.
Đường Niệm Niệm dứt khoát ôm một chồng giấy bản nháp trở về ký túc xá, vào không gian tính toán, lần này cô không có làm quá nhanh, ba ngày sau mới giao số liệu cho lão Chương, ba ngày nay cô không có về văn phòng, chỉ đến nhà ăn ăn cơm xong thì về ký túc xá, còn tưởng rằng Tạ Văn Lâm đã bị bắt, nào ngờ khi tới văn phòng lại thấy được anh ấy.
"Đồng chí Đường tìm kỹ sư Chương sao?"
Tạ Văn Lâm chủ động nói chuyện với cô, anh ấy vẫn khẽ mỉm cười như ngày thường, nhưng Đường Niệm Niệm đã từ trong ánh mắt anh ấy nhìn ra chút bối rối.
"Đúng."
Đường Niệm Niệm khẽ gật đầu, khi chuẩn bị đến văn phòng lão Chương thì nghe thấy người bên cạnh nói: "Đầu bếp Triệu ở phòng ăn đã bị điều đi rồi? Vài ngày nay không thấy ông ấy nữa, đầu bếp mới tới làm bánh bao không không ngon bằng đầu bếp Triệu."
"Sao đột nhiên điều đi thế? Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
"Ai biết được, có khả năng trong nhà có việc gì."
Mọi người nói vài câu bâng quơ, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, không có dùng quá nhiều thời gian để thảo luận.
"Ông thế này khẳng định sẽ gây hoài nghi."
Đường Niệm Niệm nhắc nhở. Ông ấy thế này thật quá mất bình tĩnh, chẳng phải chỉ là một đặc vụ nhỏ thôi sao, cô quơ tay là có thể bắt được.
"Ta là tức không nhịn nổi, không được, ta phải bình tĩnh lại, không thể làm hỏng chuyện."
Lão Chương ngừng bước, hít sâu vài hơi, cuối cùng đã trở lại dáng vẻ ngày thường.
Hai người trở lại văn phòng, nghe thấy Tạ Văn Lâm và Nghê Quân Lan đang cãi lộn.
"Những tài liệu kia là kỹ sư Chương bảo tôi bảo quản, không có sự đồng ý của kỹ sư Chương, tôi sẽ không lấy ra." Giọng của Nghê Quân Lan rất lớn, dõng dạc khẳng khái.
"Trong lúc tính toán tôi có hơi ngờ vực, muốn xem thử số liệu trước kia, cô đứng giám sát ở bên cạnh tôi được hay không?"
Tạ Văn Lâm ôn tồn năn nỉ, bên cạnh cũng có người nói chuyện giúp anh, tỏ ý đây chỉ là việc nhỏ, không cần làm căng thẳng tới thế này.
"Không được, chờ kỹ sư Chương trở về, anh nói với kỹ sư Chương đi."
Nghê Quân Lan thiết diện vô tư, không chút nể tình.
"Tiểu Nghê, cô thực sự là... Quá cứng nhắc!"
Người nói giúp lắc đầu, tỏ vẻ rất bất mãn, cảm thấy Nghê Quân Lan không một chút tính người nào, khó trách hảo cảm ở căn cứ kém như vậy.
"Vậy tôi đợi kỹ sư Chương trở về sẽ xin chỉ thị của kỹ sư, đúng là tôi sai.”
Tạ Văn Lâm chủ động nhận sai, không giận chút nào, Nghê Quân Lan hừ một tiếng, hất cằm lên.
Cô ta mới là trợ thủ quan trọng của kỹ sư Chương, đương nhiên số liệu quan trọng phải do cô ta bảo quản, Tạ Văn Lâm chỉ biết nịnh bợ mà thôi, vênh vang đắc ý ở trước mặt cô ta cái gì?
Hừ!
Lão Chương và Đường Niệm Niệm ở cửa ra vào đã nghe đủ rồi, mới đẩy cửa đi vào, Tạ Văn Lâm nhìn thấy bọn họ, mỉm cười tiến lên đón, nói: "Kỹ sư Chương, cháu muốn kiểm tra tư liệu trước kia, đồng chí Nghê nói cần sự đồng ý của ông."
"Biết rồi."
Lão Chương nhẹ gật đầu, bảo Nghê Quân Lan đến văn phòng của ông ấy. Với tư cách là kỹ sư tổng, ông ấy có phòng làm việc riêng, chỉ có điều phần lớn thời gian của ông ấy đều là ở văn phòng chính xử lý công việc.
Nghê Quân Lan còn tưởng rằng là Tạ Văn Lâm tố cáo, hét lên: "Cháu không sai, những số liệu kia là bí mật, đương nhiên không thể tùy tiện cho người ta xem, hơn nữa ngay từ đầu ông cũng đã nói, nhất định phải có được sự đồng ý của ông mới có thể kiểm tra những tài liệu kia."
"Cô làm rất tốt, đúng là phải tuân thủ quy củ."
Hiếm khi lão Chương khen cô ta. Mặc dù năng lực của cô gái này hơi kém, tính tình cũng xấu, còn nhỏ nhen, nhưng tính nguyên tắc rất mạnh, vừa rồi đã làm rất tốt.
Nghê Quân Lan ngạc nhiên há to miệng, thế mà không có phê bình cô ta, còn khen ngợi cô ta, cô ta có chút thụ sủng nhược kinh, mặt đỏ rần, nhăn nhó nói: "Cha cháu đã từng nói, vấn đề nguyên tắc không thể nhượng bộ, mọi thứ đều phải làm theo quy củ!"
"Cha cháu nói rất đúng, tài liệu quan trọng thuộc bộ ngành chúng ta đều nằm ở chỗ cháu hả?" Sau khi lão Chương khen một câu thì hỏi một câu bâng quơ.
"Đương nhiên cháu phải bảo quản, cháu là trợ thủ của ông kia mà."
Giọng điệu của Nghê Quân Lan như thể đương nhiên, cô ta cảm thấy mình là trợ thủ quan trọng của lão Chương, địa vị cao hơn Tạ Văn Lâm, cho nên đã nghĩ đương nhiên phải ôm tài liệu quan trọng về, còn định ra quy củ muốn mượn đọc tài liệu phải thông qua sự cho phép của lão Chương. Bởi vì cô ta là nữ đồng chí, còn là một nữ đồng chí xinh đẹp, gia thế cũng không tệ, cho nên chuyện nhỏ này không ảnh hưởng toàn cục, tất cả mọi người không so đo, hơn nữa chỉ là bảo quản tài liệu thôi, không có gì hay ho mà tranh.
"Trong lúc đó có ai mượn đọc không?" Lão Chương hỏi.
"Kỹ sư Lý với kỹ sư Trương từng mượn đọc, Tạ Văn Lâm đã mượn ba lần, nhưng cháu không có đồng ý, bảo anh ta đi tìm ông xin chỉ thị."
Trí nhớ của Nghê Quân Lan rất tốt, lúc thuật lại sự việc cũng ăn nói rõ ràng. Lão Chương thở phào một hơi, thầm may mắn Nghê Quân Lan tự chủ trương ôm tài liệu về, cản trở âm mưu của tên khốn kiếp Tạ Văn Lâm này.
"Làm rất tốt, về sau tiếp tục phát huy!"
Lão Chương không tiếc lời khen ngợi, ông ấy cũng thay đổi quyết định, mặc dù về mặt học thuật Nghê Quân Lan hơi kém, nhưng tính nguyên tắc mạnh, còn thiết diện vô tư, làm người giữ kho tài liệu cũng không tệ lắm, không cần cho lui về.
Nghê Quân Lan được khích lệ cảm thấy ngọt ngào hơn ăn mật, chân đi nhẹ như bay, lúc mở cửa đụng mặt với Đường Niệm Niệm, cô ta hếch mặt lên, đắc ý hừ một tiếng, khoan khoái rời đi.
Đường Niệm Niệm đã nghe thấy, Nghê Quân Lan này xem như mèo mù vớ phải chuột chết, chó ngáp phải ruồi phá hủy âm mưu của Tạ Văn Lâm.
Cô ta tiến vào văn phòng, đóng cửa lại, nói với lão Chương: "Nghê Quân Lan thích hợp làm người giữ kho."
Lão Chương cười gật đầu: "Quay về tôi sẽ xin đổi loại công việc cho cô ấy.”
Đường Niệm Niệm cười cười, chủ động yêu cầu công việc, hiện tại cô rất rảnh rỗi, làm xong việc sớm chút để rời đi.
Ban đầu lão Chương còn lo lắng tối hôm qua cô sử dụng đầu óc quá nhiều, nhưng bây giờ thấy cô có khí sắc hồng nhuận, tinh thần tràn trề thì không lo lắng nữa, sắp xếp cho cô công việc tính toán khác.
Đường Niệm Niệm dứt khoát ôm một chồng giấy bản nháp trở về ký túc xá, vào không gian tính toán, lần này cô không có làm quá nhanh, ba ngày sau mới giao số liệu cho lão Chương, ba ngày nay cô không có về văn phòng, chỉ đến nhà ăn ăn cơm xong thì về ký túc xá, còn tưởng rằng Tạ Văn Lâm đã bị bắt, nào ngờ khi tới văn phòng lại thấy được anh ấy.
"Đồng chí Đường tìm kỹ sư Chương sao?"
Tạ Văn Lâm chủ động nói chuyện với cô, anh ấy vẫn khẽ mỉm cười như ngày thường, nhưng Đường Niệm Niệm đã từ trong ánh mắt anh ấy nhìn ra chút bối rối.
"Đúng."
Đường Niệm Niệm khẽ gật đầu, khi chuẩn bị đến văn phòng lão Chương thì nghe thấy người bên cạnh nói: "Đầu bếp Triệu ở phòng ăn đã bị điều đi rồi? Vài ngày nay không thấy ông ấy nữa, đầu bếp mới tới làm bánh bao không không ngon bằng đầu bếp Triệu."
"Sao đột nhiên điều đi thế? Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
"Ai biết được, có khả năng trong nhà có việc gì."
Mọi người nói vài câu bâng quơ, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, không có dùng quá nhiều thời gian để thảo luận.
/690
|