Ngay từ đầu Đường Niệm Niệm còn có chút không quen tay, dù sao cô chưa quen đường xá của Hồng Kông, hơn nữa sườn núi lên xuống còn nhiều, diện tích đường còn hẹp, sau khi lái đi vài đoạn đường Đường Niệm Niệm đã quen tay.
Mục Anh Liên thì tán gẫu cùng cô, nói đến chuyện thẻ căn cước: "Thẻ căn cước của con với Tiểu Thẩm không có vấn đề gì, cha con đã làm xong từ lâu rồi, bọn con đi đâu cũng không cần sợ.”
Hiện tại việc quản lý hộ tịch của Hồng Kông rất loạn, có tiền có thể khiến quỷ thôi ma, Đường Cảnh Lâm bỏ ra một khoản tiền, thế là đã làm xong hai thẻ căn cước, cũng không phiền phức.
Trong lòng Đường Niệm Niệm thấy ấm áp, cũng càng thân cận hơn chút với người nhà họ Đường.
Cô hỏi tới Triệu Phương Hoa.
"Tháng trước còn ở Hồng Kông, công ty bên nước Anh có chút việc, bà ấy về rồi, sức khỏe khôi phục rất tốt, người trung y già còn hỏi mẹ số thuốc kia là ai phối đây này, mẹ chỉ nói là một trung y già tại đất liền, cái khác không nói."
Đường Niệm Niệm cười cười, nói: "Số thuốc kia chủ yếu là dược liệu hiếm có, có tiền cũng mua không được, về sau con cũng phối ít thuốc cho nhà mình.”
"Không cần, dược liệu trân quý như vậy con giữ lại cho con đi, sức khỏe cha và mẹ đều rất tốt, không cần lãng phí!"
Mục Anh Liên từ chối, thuốc có thể cải tử hồi sinh nhất định rất trân quý, sức khỏe của bà ấy và chồng vẫn đang khỏe mạnh, uống sẽ lãng phí.
Đường Niệm Niệm không có lên tiếng, dù sao cô đã làm xong, bọn họ không uống cũng phải uống.
Đã đến cửa hàng, người giữ bãi đậu xe nhận ra xe của Mục Anh Liên, nhiệt tình tiến lên đón: "Phu nhân Đường!"
"Con gái của tôi!"
Mục Anh Liên lấy ra một tờ tiền, đưa qua.
"Chào cô Đường!"
Mặt người giữ ở bãi đậu xe nở nụ cười tươi rói, nhiều tiền boa như vậy, hôm nay anh ta hưởng lây của cô Đường.
Mục Anh Liên dẫn con gái vào cửa hàng, bởi vì bà ấy thường xuyên đến mấy cửa hàng đồ hiệu có nhãn hiệu nổi tiếng nên mấy cô gái bán hàng nhìn thấy bà ấy đều đặc biệt nhiệt tình. Miệng lưỡi cứ như được ăn mật, dỗ dành người khác rất vui vẻ.
"Hôm nay con gái của tôi là nhân vật chính, các cô đừng quan tâm tôi. Đem kiểu mới ra đây đi, để cho con gái tôi thử!"
"Cô Đường không hổ là con gái của phu nhân Đường, thật là đẹp vô song, nói thật, với sắc đẹp của cô Đường, mấy bộ quần áo này đều không cần thử, nhất định đẹp, người đẹp thực thụ là không cần áo quần tô điểm, bất kể mặc cái gì cũng đẹp hết, giống y như phu nhân Đường!"
Miệng của người bán hàng thật sự là dỗ người chết không đền mạng, dỗ Mục Anh Liên đến mức quét thẻ liên tục, nếu không phải Đường Niệm Niệm ngăn đón, đoán chừng sẽ muốn mua lại cả cửa tiệm rồi.
"Mấy bộ này con đều không thích, không cần vải kim tuyến, cũng không cần lót vai, đơn giản nhã nhặn là được.”
Đường Niệm Niệm lựa ra mấy bộ có vải kim tuyến, còn có lót vai, gần đây lưu hành loại quần áo có may thêm vải kim tuyến, chiếu sáng lòe lòe, còn có áo lộ vai, đều là mẫu mã lưu hành hiện tại, nhưng cô đều không thích.
Người bán hàng đều rất có tính nhẫn nại, chọn theo ý của Đường Niệm Niệm, cuối cùng chọn được năm sáu bộ hợp ý, gần như đều là áo sơ mi phối quần dài màu xám trắng.
"Phu nhân Đường, bà cũng tới dạo phố hả!"
"Ồ, cô gái xinh đẹp này là họ hàng của bà?"
Mấy phu nhân giàu có tiến vào cửa hàng, nhiệt tình chào hỏi cùng Mục Anh Liên, nhìn thấy Đường Niệm Niệm thì đều tỏ vẻ tò mò.
"Con gái của tôi, trước kia toàn ở chỗ bà nội ở nước Anh, vừa trở về." Mục Anh Liên cười giới thiệu.
Đường Niệm Niệm cười nhẹ nhàng, xem như chào hỏi.
Chuyện nhà họ Đường còn có một con gái, trong giới thượng lưu của Hồng Kông không phải bí mật, nhưng về mặt đối ngoại nhà họ Đường chỉ nói con gái ở nước ngoài, cụ thể thì người ngoài không rõ ràng.
Mấy phu nhân giàu có đều hiếu kỳ đánh giá, có điều bọn họ chỉ là liếc sơ một cái, sẽ không nhìn chằm chằm mãi, cũng không để Đường Niệm Niệm phản cảm. Các phu nhân nói vài lời nịnh nọt, thuận thế tán gẫu những chuyện xảy ra gần đây với Mục Anh Liên.
"Nhà họ Đặng có một cô chủ và cậu chủ trở về rồi, đến từ đất liền, cũng là tìm về hôm nay, tội nghiệp, thảm hơn cả xin cơm."
"Cháu trai cháu gái của Đặng Trường Quang đã có một đống lớn, ngày tháng sau đó của đôi chị em này không tốt lắm đâu."
"Con cháu đầy đàn cũng không phải chuyện tốt, cháu trai quá nhiều thì sẽ không có gì là quý giá nữa.”
Mấy phu nhân giàu có đều là người của thành phố Thượng Hải, lúc chiến loạn, thành phố Thượng Hải có không ít phú thương dời đến Hồng Kông trú ngụ. Đàn ông giúp lẫn nhau trên phương diện làm ăn, phụ thì thì tụ thành đoàn phu nhân, bình thường chơi mạt chược, tán gẫu chuyện thiên hạ, quan hệ cũng không tệ.
Đường Niệm Niệm yên tĩnh nghe, Đặng Mạt Lỵ và em trai đã đến nhà họ Đặng thành công, coi như cuộc sống có càng không tốt hơn thì cũng tốt hơn trong đất liền một chút, chí ít không cần đói ăn khát uống, bị nộp mạng mọi lúc mọi nơi.
Đi dạo đường phố hơn nửa ngày, thu hoạch tương đối khá, tất cả đều là mua cho Đường Niệm Niệm, quần áo, giày, đồ trang sức, túi xách các loại, xe đã chứa không nổi, còn phải để cửa hàng đưa về nhà.
Đã vậy, Mục Anh Liên còn nói mua quá ít, Đường Cảnh Lâm cũng thấy thế, còn bảo bọn họ ngày mai tiếp tục đi dạo, thậm chí còn bảo bọn họ đến Paris mua.
Đường Niệm Niệm vội từ chối, nhiều quần áo như vậy coi như cô đổi một bộ một ngày thì cũng dư dả, hơn nữa lúc trước cô đã nhận rất nhiều quần áo, đã rất đủ mặc rồi.
Mấy ngày nay, cô hoặc là Mục Anh Liên dạo phố mua đồ, hoặc là cùng đi đánh mạt chược, đánh bài, mấy ngày ngắn ngủi, thanh danh cô chủ nhà họ Đường đã truyền khắp Hồng Kông, giới thượng lưu đều biết, cô chủ thần bí của nhà họ Đường đã trở về rồi.
Hiệu quả Đường Niệm Niệm muốn chính là hiệu quả này, quan hệ của cô và vợ chồng Đường Cảnh Lâm, khẳng định là bên trên đã tra được, không cần giấu diếm, có thân phận cô chủ nhà họ Đường này, cô ở Hồng Kông làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Theo Mục Anh Liên chơi một tuần, cuối cùng Đường Niệm Niệm đã có thể hành động đơn độc, thật ra mấy ngày trước cô đã muốn tách ra, nhưng Mục Anh Liên luôn tha thiết tình thương của mẹ, khiến cô không tiện tách ra, từ trước đến nay cô chỉ ăn mềm không ăn cứng, đối với kẻ thù ra tay quyết không lưu tình, thế nhưng đối với người yêu cô, cô không nhẫn tâm vậy được.
"Niệm Niệm, số tiền này con lấy đi, còn có tấm thẻ này, muốn mua gì thì mua, không đủ tiền cứ báo tên cha con!"
Lúc ra cửa, Mục Anh Liên nhét một đống tiền dày cộm, còn có một tấm thẻ, ngang tàng vô cùng.
Mục Anh Liên thì tán gẫu cùng cô, nói đến chuyện thẻ căn cước: "Thẻ căn cước của con với Tiểu Thẩm không có vấn đề gì, cha con đã làm xong từ lâu rồi, bọn con đi đâu cũng không cần sợ.”
Hiện tại việc quản lý hộ tịch của Hồng Kông rất loạn, có tiền có thể khiến quỷ thôi ma, Đường Cảnh Lâm bỏ ra một khoản tiền, thế là đã làm xong hai thẻ căn cước, cũng không phiền phức.
Trong lòng Đường Niệm Niệm thấy ấm áp, cũng càng thân cận hơn chút với người nhà họ Đường.
Cô hỏi tới Triệu Phương Hoa.
"Tháng trước còn ở Hồng Kông, công ty bên nước Anh có chút việc, bà ấy về rồi, sức khỏe khôi phục rất tốt, người trung y già còn hỏi mẹ số thuốc kia là ai phối đây này, mẹ chỉ nói là một trung y già tại đất liền, cái khác không nói."
Đường Niệm Niệm cười cười, nói: "Số thuốc kia chủ yếu là dược liệu hiếm có, có tiền cũng mua không được, về sau con cũng phối ít thuốc cho nhà mình.”
"Không cần, dược liệu trân quý như vậy con giữ lại cho con đi, sức khỏe cha và mẹ đều rất tốt, không cần lãng phí!"
Mục Anh Liên từ chối, thuốc có thể cải tử hồi sinh nhất định rất trân quý, sức khỏe của bà ấy và chồng vẫn đang khỏe mạnh, uống sẽ lãng phí.
Đường Niệm Niệm không có lên tiếng, dù sao cô đã làm xong, bọn họ không uống cũng phải uống.
Đã đến cửa hàng, người giữ bãi đậu xe nhận ra xe của Mục Anh Liên, nhiệt tình tiến lên đón: "Phu nhân Đường!"
"Con gái của tôi!"
Mục Anh Liên lấy ra một tờ tiền, đưa qua.
"Chào cô Đường!"
Mặt người giữ ở bãi đậu xe nở nụ cười tươi rói, nhiều tiền boa như vậy, hôm nay anh ta hưởng lây của cô Đường.
Mục Anh Liên dẫn con gái vào cửa hàng, bởi vì bà ấy thường xuyên đến mấy cửa hàng đồ hiệu có nhãn hiệu nổi tiếng nên mấy cô gái bán hàng nhìn thấy bà ấy đều đặc biệt nhiệt tình. Miệng lưỡi cứ như được ăn mật, dỗ dành người khác rất vui vẻ.
"Hôm nay con gái của tôi là nhân vật chính, các cô đừng quan tâm tôi. Đem kiểu mới ra đây đi, để cho con gái tôi thử!"
"Cô Đường không hổ là con gái của phu nhân Đường, thật là đẹp vô song, nói thật, với sắc đẹp của cô Đường, mấy bộ quần áo này đều không cần thử, nhất định đẹp, người đẹp thực thụ là không cần áo quần tô điểm, bất kể mặc cái gì cũng đẹp hết, giống y như phu nhân Đường!"
Miệng của người bán hàng thật sự là dỗ người chết không đền mạng, dỗ Mục Anh Liên đến mức quét thẻ liên tục, nếu không phải Đường Niệm Niệm ngăn đón, đoán chừng sẽ muốn mua lại cả cửa tiệm rồi.
"Mấy bộ này con đều không thích, không cần vải kim tuyến, cũng không cần lót vai, đơn giản nhã nhặn là được.”
Đường Niệm Niệm lựa ra mấy bộ có vải kim tuyến, còn có lót vai, gần đây lưu hành loại quần áo có may thêm vải kim tuyến, chiếu sáng lòe lòe, còn có áo lộ vai, đều là mẫu mã lưu hành hiện tại, nhưng cô đều không thích.
Người bán hàng đều rất có tính nhẫn nại, chọn theo ý của Đường Niệm Niệm, cuối cùng chọn được năm sáu bộ hợp ý, gần như đều là áo sơ mi phối quần dài màu xám trắng.
"Phu nhân Đường, bà cũng tới dạo phố hả!"
"Ồ, cô gái xinh đẹp này là họ hàng của bà?"
Mấy phu nhân giàu có tiến vào cửa hàng, nhiệt tình chào hỏi cùng Mục Anh Liên, nhìn thấy Đường Niệm Niệm thì đều tỏ vẻ tò mò.
"Con gái của tôi, trước kia toàn ở chỗ bà nội ở nước Anh, vừa trở về." Mục Anh Liên cười giới thiệu.
Đường Niệm Niệm cười nhẹ nhàng, xem như chào hỏi.
Chuyện nhà họ Đường còn có một con gái, trong giới thượng lưu của Hồng Kông không phải bí mật, nhưng về mặt đối ngoại nhà họ Đường chỉ nói con gái ở nước ngoài, cụ thể thì người ngoài không rõ ràng.
Mấy phu nhân giàu có đều hiếu kỳ đánh giá, có điều bọn họ chỉ là liếc sơ một cái, sẽ không nhìn chằm chằm mãi, cũng không để Đường Niệm Niệm phản cảm. Các phu nhân nói vài lời nịnh nọt, thuận thế tán gẫu những chuyện xảy ra gần đây với Mục Anh Liên.
"Nhà họ Đặng có một cô chủ và cậu chủ trở về rồi, đến từ đất liền, cũng là tìm về hôm nay, tội nghiệp, thảm hơn cả xin cơm."
"Cháu trai cháu gái của Đặng Trường Quang đã có một đống lớn, ngày tháng sau đó của đôi chị em này không tốt lắm đâu."
"Con cháu đầy đàn cũng không phải chuyện tốt, cháu trai quá nhiều thì sẽ không có gì là quý giá nữa.”
Mấy phu nhân giàu có đều là người của thành phố Thượng Hải, lúc chiến loạn, thành phố Thượng Hải có không ít phú thương dời đến Hồng Kông trú ngụ. Đàn ông giúp lẫn nhau trên phương diện làm ăn, phụ thì thì tụ thành đoàn phu nhân, bình thường chơi mạt chược, tán gẫu chuyện thiên hạ, quan hệ cũng không tệ.
Đường Niệm Niệm yên tĩnh nghe, Đặng Mạt Lỵ và em trai đã đến nhà họ Đặng thành công, coi như cuộc sống có càng không tốt hơn thì cũng tốt hơn trong đất liền một chút, chí ít không cần đói ăn khát uống, bị nộp mạng mọi lúc mọi nơi.
Đi dạo đường phố hơn nửa ngày, thu hoạch tương đối khá, tất cả đều là mua cho Đường Niệm Niệm, quần áo, giày, đồ trang sức, túi xách các loại, xe đã chứa không nổi, còn phải để cửa hàng đưa về nhà.
Đã vậy, Mục Anh Liên còn nói mua quá ít, Đường Cảnh Lâm cũng thấy thế, còn bảo bọn họ ngày mai tiếp tục đi dạo, thậm chí còn bảo bọn họ đến Paris mua.
Đường Niệm Niệm vội từ chối, nhiều quần áo như vậy coi như cô đổi một bộ một ngày thì cũng dư dả, hơn nữa lúc trước cô đã nhận rất nhiều quần áo, đã rất đủ mặc rồi.
Mấy ngày nay, cô hoặc là Mục Anh Liên dạo phố mua đồ, hoặc là cùng đi đánh mạt chược, đánh bài, mấy ngày ngắn ngủi, thanh danh cô chủ nhà họ Đường đã truyền khắp Hồng Kông, giới thượng lưu đều biết, cô chủ thần bí của nhà họ Đường đã trở về rồi.
Hiệu quả Đường Niệm Niệm muốn chính là hiệu quả này, quan hệ của cô và vợ chồng Đường Cảnh Lâm, khẳng định là bên trên đã tra được, không cần giấu diếm, có thân phận cô chủ nhà họ Đường này, cô ở Hồng Kông làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Theo Mục Anh Liên chơi một tuần, cuối cùng Đường Niệm Niệm đã có thể hành động đơn độc, thật ra mấy ngày trước cô đã muốn tách ra, nhưng Mục Anh Liên luôn tha thiết tình thương của mẹ, khiến cô không tiện tách ra, từ trước đến nay cô chỉ ăn mềm không ăn cứng, đối với kẻ thù ra tay quyết không lưu tình, thế nhưng đối với người yêu cô, cô không nhẫn tâm vậy được.
"Niệm Niệm, số tiền này con lấy đi, còn có tấm thẻ này, muốn mua gì thì mua, không đủ tiền cứ báo tên cha con!"
Lúc ra cửa, Mục Anh Liên nhét một đống tiền dày cộm, còn có một tấm thẻ, ngang tàng vô cùng.
/690
|