Cơn bực bội xông tới, Từ Yến cần trút ngay lập tức, cô ta cầm sách trên bàn lên ném ra ngoài.
Lục Quang Lượng về đến nhà, suýt chút nữa bị một quyển sách đập vào, anh ta nghiêm mặt, trước tiên là đặt đồ ăn đã đặt lên bàn, sau đó đi nhặt sách.
"Ăn cơm!"
Lục Quang Lượng trầm giọng nói một câu, lấy bát đũa từ phòng bếp, dọn xong bắt đầu ăn, không đợi Từ Yến.
Thẩm Kiêu cũng quay về rồi, vừa vào nhà là ôm Đường Niệm Niệm hôn.
Hai người hôn nhau khó bỏ khó rời, suýt chút làm bậy giữa ban ngày ban mặt, Đường Niệm Niệm đẩy anh ra, chỉ vào bụng nói: "Ăn cơm!"
"Anh dẫn em đến nhà ăn, về sau tự em cũng có thể đi, mua phiếu thức ăn là được."
Thẩm Kiêu cầm hộp cơm và phiếu thức ăn, anh đến nhà ăn ăn cơm không cần phiếu, tiền ăn khấu trừ vào tiền lương mỗi tháng, nhưng họ hàng ăn uống phải mua phiếu.
Trên đường đi đụng phải không ít người, khối băng không buồn ngó ngàng tới ai Thẩm Kiêu này lúc bấy giờ đặc biệt nhiệt tình, chủ động giới thiệu Đường Niệm Niệm.
Từ khu gia thuộc đến nhà ăn không phải lộ trình dài, nhưng bọn họ lại đi gần nửa tiếng, gặp ai cũng phải dừng lại giới thiệu một phen, sau đó nghe đối phương khen bọn họ rất xứng đôi, trời đất một cặp, trai tài gái sắc gì gì đó.
Mặt băng của Thẩm Kiêu sau khi đến nhà ăn thì tan chảy thành gió xuân ấm áp.
Đường Niệm Niệm lười đâm vào lòng hư vinh của tên này, bởi vì cô cũng thích nghe lời khen của những người này, khó trách Hoàng Đế đều thích nịnh hót, cảm xúc mỹ mãn mang đến thật là tràn trề!
Một bữa cơm trưa, toàn quân khu đều biết vợ Thẩm Kiêu tới, là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, chỉ là cũng không thích nói chuyện cho lắm, giống như Thẩm Kiêu, không phải tính tình hoạt bát, hướng ngoại.
Buổi chiều, Thẩm Kiêu đi làm, Đường Niệm Niệm ở nhà nghỉ trưa.
Chỉ là cô vừa mới nhắm mắt đã bị tiếng ồn nhà sát vách đánh thức.
"Tôi không sinh con, lúc kết hôn tôi cũng đã nói, tôi không muốn sinh con, anh cũng không phải không biết, hiện tại anh cứ bức ép tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi phải giống như mẹ anh, sinh bảy tám đứa con để chứng minh giá trị bản thân sao? Tôi cho anh biết, tuyệt đối không thể!"
Tiếng hét chói tai của Từ Yến vang lên, còn có tiếng nghẹn ngào.
Đường Niệm Niệm tỉnh cả ngủ, đi đến tường sân nhiều chuyện.
"Lúc kết hôn anh cho là em trẻ con mới không muốn bàn tới chuyện sinh con, nhưng chúng ta đã kết hôn hai năm rồi. Em ba mươi mốt tuổi, anh đã ba mươi lắm, em có ham chơi hơn nữa cũng phải hồi tâm đi. Từ Yến, em quá ích kỷ, em chỉ muốn mình được vui, xưa nay không màng chết sống của người khác, đã thế này, tại sao em phải kết hôn?"
Lục Quang Lượng rất bất đắc dĩ, anh ta thật sự mệt mỏi.
Sớm biết Từ Yến là loại người tính tình tự tư này, anh ta tuyệt đối sẽ không kết hôn.
"Lục Quang Lượng, anh chớ giả vờ giả vịt ở trước mặt tôi, lúc trước vì sao anh kết hôn với tôi? Không phải chỉ là coi trọng lợi ích cha tôi hứa sao, nếu không anh cho rằng anh thăng quan thế nào?"
Từ Yến cười khẩy trào phúng, thấy sắc mặt Lục Quang Lượng tái xanh, trong lòng cô ta vô cùng hả hê, lại châm chọc nói: "Chúng ta kết hôn là theo nhu cầu, đừng mỗi ngày lôi sinh con ra ép tôi, tôi không sinh, anh không thích thì ly hôn!"
Để cô ta xem thằng đàn ông chết tiệt này có dám ly hôn không, ly hôn rồi về sau còn thăng quan thế nào?
"Được, ly hôn, bây giờ tôi sẽ đi viết giấy ly hôn ngay!”
Lục Quang Lượng quay người đi, coi như về sau anh ta dừng bước tại chức tiểu đoàn trưởng, anh ta cũng phải ly hôn, sẽ không hầu hạ cô công chúa này nữa.
"Ly hôn thì ly hôn, ai không ly hôn là con rùa rụt cổ, khốn nạn!”
Từ Yến phẫn nộ kêu to, lập tức vang lên tiếng đập đồ. Lốp bốp, xem ra đã đập không ít.
Đường Niệm Niệm nghe hết đối thoại, chuẩn bị trở về phòng, chợt chạm mặt với Triệu Xuân Mai nhô hơn nửa người ra trên tường rào.
"Lần này xem ra làm thật!"
Trên mặt Triệu Xuân Mai tỏ rõ vẻ hóng chuyện.
Đường Niệm Niệm không có lên tiếng, cô không tham dự việc nhà của người khác, ly hôn hay không đều không có liên quan gì với cô.
"Tôi kể cho cô nghe, Từ Yến trung bình một tháng nhắc ly hôn một lần, trước kia tiểu đoàn trưởng Lục không đồng ý, lần này đồng ý, xem ra là thật sự dự định ly hôn." Triệu Xuân Mai nhỏ giọng nói.
"Tiểu đoàn trưởng Lục ly hôn còn có thể tìm một hoàng hoa khuê nữ khác, Từ Yến Ly thì khó rồi, cô ta thật là mày ngu ngốc, có người phụ nữ nào kết hôn không sinh com? Ôi chao, chắc không phải là cô ta không sinh được chứ?"
Triệu Xuân Mai giống như là phát hiện đại lục mới, phấn khích vỗ tường, tự nhủ: "Khẳng định là không sinh được, nếu có thể sinh đã sinh từ lâu!"
"Tôi có sinh con được hay không, liên quan gì đến bà? Bà cho rằng ai cũng giống như bà, phải sinh năm sáu đứa bé để chứng minh ý nghĩa sự tồn tại của bà? Triệu Xuân Mai, bà làm một cái máy đẻ có cái gì đáng tự hào?"
Từ Yến đột nhiên xuất hiện ở bức tường, chửi ầm lên.
"Cô có thể sinh sao không sinh? Rõ ràng là không sinh được, cô không sinh được thì có gì tự hào?”
Mặc dù bình thường Triệu Xuân Mai sợ Từ Yến, nhưng khi chửi nhau khí thế của bà ta không thể thua, dù sao chồng của bà ta là đoàn trưởng, chồng của Từ Yến chỉ là tiểu đoàn trưởng thôi.
"Bà quan tâm gì việc tôi sinh được hay không. Triệu Xuân Mai, bà là rảnh rỗi không có chuyện gì làm, suốt ngày chỉ biết như bà tám, nhìn chằm chằm chuyện không hay nhà người ta rồi nói luyên thuyên! Cũng đúng! Một người phụ nữ nông thôn không học thức như bà, ngoại trừ sinh con ra, bà cũng không làm được cái gì nữa, tôi hẳn là nên thông cảm bà!" Từ Yến cười khẩy nói.
"Cô có văn hóa thì ghê gớm lắm à, dựa vào cái gì xem thường người nông thôn? Có bản lĩnh cô đừng ăn cơm, cơm ăn áo mặc của cô có cái nào không phải do người nông thôn trồng ra, cha cô không phải cũng là người nông thôn à, cô mới làm người thành phố mấy năm đã quên gốc rồi, lời này cô dám nói trước mặt quân trưởng Từ không?"
Triệu Xuân Mai tức giận bò lên trên tường, đứng trên tường rào, chống nạnh mắng.
Không đợi Từ Yến nói, bà ta lại chửi: "Há miệng ngậm miệng đều là xem thường người nông thôn, cô có năng lực lắm à. Tuy tôi không học thức, nhưng tôi cũng biết làm người phải biết cảm ơn, người nông thôn khổ sở trồng trọt nuôi sống người thành phố mấy người, mấy người dựa vào cái gì ghét người nông thôn?"
"Tôi không có xem thường người nông thôn, tôi chỉ xem thường đồ bà tám nhiều chuyện mỗi ngày là bà, Triệu Xuân Mai bà đừng nhập nhằng khái niệm!"
"Tôi nhập nhằng gì? Chẳng phải ban nãy cô nói người nông thôn? Chẳng phải cô nói tôi không có học thức? Đồng chí Đường, cô lại đây phân xử, cô cũng nghe thấy đúng không?”
Triệu Xuân Mai muốn kéo đồng minh, nhưng Đường Niệm Niệm đã về phòng từ lâu, cô không muốn dây vào mấy chuyện phiền toái này.
Lục Quang Lượng về đến nhà, suýt chút nữa bị một quyển sách đập vào, anh ta nghiêm mặt, trước tiên là đặt đồ ăn đã đặt lên bàn, sau đó đi nhặt sách.
"Ăn cơm!"
Lục Quang Lượng trầm giọng nói một câu, lấy bát đũa từ phòng bếp, dọn xong bắt đầu ăn, không đợi Từ Yến.
Thẩm Kiêu cũng quay về rồi, vừa vào nhà là ôm Đường Niệm Niệm hôn.
Hai người hôn nhau khó bỏ khó rời, suýt chút làm bậy giữa ban ngày ban mặt, Đường Niệm Niệm đẩy anh ra, chỉ vào bụng nói: "Ăn cơm!"
"Anh dẫn em đến nhà ăn, về sau tự em cũng có thể đi, mua phiếu thức ăn là được."
Thẩm Kiêu cầm hộp cơm và phiếu thức ăn, anh đến nhà ăn ăn cơm không cần phiếu, tiền ăn khấu trừ vào tiền lương mỗi tháng, nhưng họ hàng ăn uống phải mua phiếu.
Trên đường đi đụng phải không ít người, khối băng không buồn ngó ngàng tới ai Thẩm Kiêu này lúc bấy giờ đặc biệt nhiệt tình, chủ động giới thiệu Đường Niệm Niệm.
Từ khu gia thuộc đến nhà ăn không phải lộ trình dài, nhưng bọn họ lại đi gần nửa tiếng, gặp ai cũng phải dừng lại giới thiệu một phen, sau đó nghe đối phương khen bọn họ rất xứng đôi, trời đất một cặp, trai tài gái sắc gì gì đó.
Mặt băng của Thẩm Kiêu sau khi đến nhà ăn thì tan chảy thành gió xuân ấm áp.
Đường Niệm Niệm lười đâm vào lòng hư vinh của tên này, bởi vì cô cũng thích nghe lời khen của những người này, khó trách Hoàng Đế đều thích nịnh hót, cảm xúc mỹ mãn mang đến thật là tràn trề!
Một bữa cơm trưa, toàn quân khu đều biết vợ Thẩm Kiêu tới, là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, chỉ là cũng không thích nói chuyện cho lắm, giống như Thẩm Kiêu, không phải tính tình hoạt bát, hướng ngoại.
Buổi chiều, Thẩm Kiêu đi làm, Đường Niệm Niệm ở nhà nghỉ trưa.
Chỉ là cô vừa mới nhắm mắt đã bị tiếng ồn nhà sát vách đánh thức.
"Tôi không sinh con, lúc kết hôn tôi cũng đã nói, tôi không muốn sinh con, anh cũng không phải không biết, hiện tại anh cứ bức ép tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi phải giống như mẹ anh, sinh bảy tám đứa con để chứng minh giá trị bản thân sao? Tôi cho anh biết, tuyệt đối không thể!"
Tiếng hét chói tai của Từ Yến vang lên, còn có tiếng nghẹn ngào.
Đường Niệm Niệm tỉnh cả ngủ, đi đến tường sân nhiều chuyện.
"Lúc kết hôn anh cho là em trẻ con mới không muốn bàn tới chuyện sinh con, nhưng chúng ta đã kết hôn hai năm rồi. Em ba mươi mốt tuổi, anh đã ba mươi lắm, em có ham chơi hơn nữa cũng phải hồi tâm đi. Từ Yến, em quá ích kỷ, em chỉ muốn mình được vui, xưa nay không màng chết sống của người khác, đã thế này, tại sao em phải kết hôn?"
Lục Quang Lượng rất bất đắc dĩ, anh ta thật sự mệt mỏi.
Sớm biết Từ Yến là loại người tính tình tự tư này, anh ta tuyệt đối sẽ không kết hôn.
"Lục Quang Lượng, anh chớ giả vờ giả vịt ở trước mặt tôi, lúc trước vì sao anh kết hôn với tôi? Không phải chỉ là coi trọng lợi ích cha tôi hứa sao, nếu không anh cho rằng anh thăng quan thế nào?"
Từ Yến cười khẩy trào phúng, thấy sắc mặt Lục Quang Lượng tái xanh, trong lòng cô ta vô cùng hả hê, lại châm chọc nói: "Chúng ta kết hôn là theo nhu cầu, đừng mỗi ngày lôi sinh con ra ép tôi, tôi không sinh, anh không thích thì ly hôn!"
Để cô ta xem thằng đàn ông chết tiệt này có dám ly hôn không, ly hôn rồi về sau còn thăng quan thế nào?
"Được, ly hôn, bây giờ tôi sẽ đi viết giấy ly hôn ngay!”
Lục Quang Lượng quay người đi, coi như về sau anh ta dừng bước tại chức tiểu đoàn trưởng, anh ta cũng phải ly hôn, sẽ không hầu hạ cô công chúa này nữa.
"Ly hôn thì ly hôn, ai không ly hôn là con rùa rụt cổ, khốn nạn!”
Từ Yến phẫn nộ kêu to, lập tức vang lên tiếng đập đồ. Lốp bốp, xem ra đã đập không ít.
Đường Niệm Niệm nghe hết đối thoại, chuẩn bị trở về phòng, chợt chạm mặt với Triệu Xuân Mai nhô hơn nửa người ra trên tường rào.
"Lần này xem ra làm thật!"
Trên mặt Triệu Xuân Mai tỏ rõ vẻ hóng chuyện.
Đường Niệm Niệm không có lên tiếng, cô không tham dự việc nhà của người khác, ly hôn hay không đều không có liên quan gì với cô.
"Tôi kể cho cô nghe, Từ Yến trung bình một tháng nhắc ly hôn một lần, trước kia tiểu đoàn trưởng Lục không đồng ý, lần này đồng ý, xem ra là thật sự dự định ly hôn." Triệu Xuân Mai nhỏ giọng nói.
"Tiểu đoàn trưởng Lục ly hôn còn có thể tìm một hoàng hoa khuê nữ khác, Từ Yến Ly thì khó rồi, cô ta thật là mày ngu ngốc, có người phụ nữ nào kết hôn không sinh com? Ôi chao, chắc không phải là cô ta không sinh được chứ?"
Triệu Xuân Mai giống như là phát hiện đại lục mới, phấn khích vỗ tường, tự nhủ: "Khẳng định là không sinh được, nếu có thể sinh đã sinh từ lâu!"
"Tôi có sinh con được hay không, liên quan gì đến bà? Bà cho rằng ai cũng giống như bà, phải sinh năm sáu đứa bé để chứng minh ý nghĩa sự tồn tại của bà? Triệu Xuân Mai, bà làm một cái máy đẻ có cái gì đáng tự hào?"
Từ Yến đột nhiên xuất hiện ở bức tường, chửi ầm lên.
"Cô có thể sinh sao không sinh? Rõ ràng là không sinh được, cô không sinh được thì có gì tự hào?”
Mặc dù bình thường Triệu Xuân Mai sợ Từ Yến, nhưng khi chửi nhau khí thế của bà ta không thể thua, dù sao chồng của bà ta là đoàn trưởng, chồng của Từ Yến chỉ là tiểu đoàn trưởng thôi.
"Bà quan tâm gì việc tôi sinh được hay không. Triệu Xuân Mai, bà là rảnh rỗi không có chuyện gì làm, suốt ngày chỉ biết như bà tám, nhìn chằm chằm chuyện không hay nhà người ta rồi nói luyên thuyên! Cũng đúng! Một người phụ nữ nông thôn không học thức như bà, ngoại trừ sinh con ra, bà cũng không làm được cái gì nữa, tôi hẳn là nên thông cảm bà!" Từ Yến cười khẩy nói.
"Cô có văn hóa thì ghê gớm lắm à, dựa vào cái gì xem thường người nông thôn? Có bản lĩnh cô đừng ăn cơm, cơm ăn áo mặc của cô có cái nào không phải do người nông thôn trồng ra, cha cô không phải cũng là người nông thôn à, cô mới làm người thành phố mấy năm đã quên gốc rồi, lời này cô dám nói trước mặt quân trưởng Từ không?"
Triệu Xuân Mai tức giận bò lên trên tường, đứng trên tường rào, chống nạnh mắng.
Không đợi Từ Yến nói, bà ta lại chửi: "Há miệng ngậm miệng đều là xem thường người nông thôn, cô có năng lực lắm à. Tuy tôi không học thức, nhưng tôi cũng biết làm người phải biết cảm ơn, người nông thôn khổ sở trồng trọt nuôi sống người thành phố mấy người, mấy người dựa vào cái gì ghét người nông thôn?"
"Tôi không có xem thường người nông thôn, tôi chỉ xem thường đồ bà tám nhiều chuyện mỗi ngày là bà, Triệu Xuân Mai bà đừng nhập nhằng khái niệm!"
"Tôi nhập nhằng gì? Chẳng phải ban nãy cô nói người nông thôn? Chẳng phải cô nói tôi không có học thức? Đồng chí Đường, cô lại đây phân xử, cô cũng nghe thấy đúng không?”
Triệu Xuân Mai muốn kéo đồng minh, nhưng Đường Niệm Niệm đã về phòng từ lâu, cô không muốn dây vào mấy chuyện phiền toái này.
/690
|