Dưới sự hướng dẫn của Đường Niệm Niệm, bà ta thêm đường viên và sữa bột, cầm thìa khuấy một lúc, kích động nhấp một hớp, cà phê vừa vào miệng, mặt của bà ta lập tức nhăn nhúm lại, nôn không được, không nôn cũng không xong.
Một thứ đắt như vậy, nôn thì quá đáng tiếc, nhưng nuốt xuống thì cũng quá khó cho bà ta.
Triệu Xuân Mai giống như uống thuốc, nhắm mắt lại, uống ực một hơi cạn ly cà phê, giống như tráng sĩ hy sinh oanh liệt.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật một cái, không biết còn tưởng rằng là uống rượu độc nữa.
"Má ơi, người phương Tây đáng thương quá, chưa từng ăn cái gì ngon cả!”
Sau khi Triệu Xuân Mai ăn khối bánh bích quy bánh mới cảm thấy dễ chịu, cảm khái một câu, trong giọng nói thể hiện sự thương cảm với người phương Tây.
Mỗi ngày uống cà phê đắng như thuốc Đông y, đây thật là tự chuốc khổ vào người!
Đường Niệm Niệm cười cười, dời dĩa bánh bích quy qua trước mặt bà ta.
Triệu Xuân Mai lại cầm một khối ăn, hương vị thật là ngon, bèn hỏi: "Bánh bích quy này bao nhiêu tiền?"
Nếu không đắt, bà ta cũng mua chút về cho con cái ăn.
"Tự làm, không cần tiền."
Nhưng thật ra là Thẩm Kiêu nướng, anh thích ăn đồ ngọt, rảnh rỗi sẽ nướng đủ loại đồ ngọt, Đường Niệm Niệm chịu trận với anh.
"Đoàn trưởng Thẩm còn biết làm đồ ngọt?"
Vẻ mặt Triệu Xuân Mai không thể tin được, hiện tại Thẩm Kiêu là chuẩn đoàn cấp, bà ta nghe chồng nói, Thẩm Kiêu đã lập công rất lớn, hẳn là sang năm sẽ được thăng chức, tốc độ thăng quan này còn nhanh hơn cưỡi tên lửa.
"Anh ấy biết nhiều hơn tôi.”
Đường Niệm Niệm cười, Thẩm Kiêu biết thu hoạch, biết trồng trọt, còn biết làm thợ mộc, thợ sửa phi cơ, bánh kem, cơm trưa, việc nhà cũng bao tất, hiện tại cô chỉ phụ trách ăn uống ngủ nghỉ, cái khác không cần làm.
Triệu Xuân Mai cực kỳ hâm mộ, so sánh với nhau, chồng nhà bà ta hoàn toàn không sánh được.
Cấp bậc không lớn bằng Thẩm Kiêu, nhưng rất dễ tự ái, còn lười nhác mọc nấm, trong mắt hoàn toàn không có việc nhà, có một lần bà ta bị cảm, nằm trên giường hai ngày, trong nhà đã bẩn đến mức không chỗ đặt chân, chồng con đã bẩn thỉu đến mức không nhìn thấy con mắt đâu.
"Trong khu gia thuộc chúng ta, phúc khí nhà cô tốt nhất rồi!" Triệu Xuân Mai hâm mộ nói.
"Hạnh phúc là mình kiếm, không liên quan đàn ông.”
Ngữ khí Đường Niệm Niệm thản nhiên, cột hạnh phúc của mình vào người đàn ông, loại quan hệ vợ chồng này từ khi vừa mới bắt đầu đã không bình đẳng, ngửa bàn tay lên đòi tiền, mặc kệ người đưa tiền là ai, một lúc sau, sẽ bị đối phương xem nhẹ.
Mặc dù cô ở nơi này mới chỉ một tháng, cũng không giao lưu với ai, nhưng cũng biết một chút.
Thật ra chỗ này có rất nhiều đàn ông gia trưởng, thậm chí còn có bạo lực gia đình, gia đình có thể duy trì hài hòa, toàn bộ là nhờ phụ nữ cam chịu.
Chẳng hạn như chồng của Triệu Xuân Mai, con người rất tốt, đối xử với người khác cũng nhiệt tình, nhưng tính khí trong nhà rất dữ, còn rất lười nhác, chai xì dầu đổ cũng sẽ không nâng dây, nói chuyện với Triệu Xuân Mai cũng hô to gọi nhỏ, không nhìn ra có bao nhiêu tôn trọng vợ mình.
Có lẽ ông ta cảm thấy, ông ta là trụ cột trong nhà, vợ con đều phải phụ thuộc vào ông ta mà sống, nhất định phải nghe ông ta, không thể chống lại dù là một xíu.
Khả năng Triệu Xuân Mai cũng cảm thấy giống vậy, cho nên cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa trong nhà.
Quả nhiên, Triệu Xuân Mai rất không đồng ý với lời cô nói: “Đàn ông có tiền đồ, phụ nữ mới có thể diện!"
Ở nhà dựa vào cha, xuất giá dựa vào chồng, già dựa vào con trai, từ nhỏ trưởng bối đã giáo dục bà ta như thế.
"Ừm."
Đường Niệm Niệm không có nói thêm, hiển nhiên Triệu Xuân Mai rất hài lòng với cuộc sống trước mắt, cũng như vui vẻ trong đó. Cô chỉ cần chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình là được.
Tôn trọng số mệnh người khác là mỹ đức!
Triệu Xuân Mai có chút ngượng ngùng, bà ta cảm thấy hình như mình nói sai, nhưng bà ta không biết sai nơi nào.
"Tôi về nhà nấu cơm, tối nay nhà tôi ăn sủi cảo, nhân rau hẹ trứng gà, nào về sẽ mang sang cho cô nhé!”
Triệu Xuân Mai đứng dậy tạm biệt.
"Được!"
Đường Niệm Niệm không có từ chối, bởi vì Triệu Xuân Mai ăn ở vệ sinh, làm đồ ăn cũng sạch sẽ, hương vị cũng ngon.
Chuông điện thoại reo lên.
Đường Niệm Niệm đi nhận điện thoại, người gọi tới là Thượng Quan Tĩnh, cô ấy được điều qua bộ Ngoại Giao rồi.
"Bào Liên Sinh và mẹ ông ấy đã đến thành phố Thượng Hải, ông ấy chỉ mặt điểm tên muốn gặp em.”
"Ngày mai em sẽ đi gặp."
Đường Niệm Niệm đồng ý ngay lập tức, cô đã mang người sang, chắc chắn phải làm tròn trách nhiệm của chủ nhà.
"Em sẽ đi thẳng đến khách sạn Cẩm Giang, đến lúc đó sẽ hội họp bên kia, Bào Liên Sinh là hiếu tử, về mặt ẩm thực cứ sắp xếp dựa theo khẩu vị Bào lão phu nhân là được, đồ ăn quê hương Ninh Ba, bà cụ muốn ăn đồ ăn quê nhà."
Đường Niệm Niệm nói sở thích của mẹ con Bào Liên Sinh, Thượng Quan Tĩnh ghi nhớ, sau một hồi đã sắp xếp xong xuôi.
Hai người có một khoảng thời gian không gặp mặt, nói xong việc công, Thượng Quan Tĩnh nói chuyện phiếm với cô, hỏi cô có tham gia quảng giao sắp tổ chức hay không, còn nói mấy thương nhân nước ngoài hồi năm ngoái, hội quảng giao mùa xuân đã qua hơn nửa năm nhưng vẫn đang tìm cô.
Một thứ đắt như vậy, nôn thì quá đáng tiếc, nhưng nuốt xuống thì cũng quá khó cho bà ta.
Triệu Xuân Mai giống như uống thuốc, nhắm mắt lại, uống ực một hơi cạn ly cà phê, giống như tráng sĩ hy sinh oanh liệt.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật một cái, không biết còn tưởng rằng là uống rượu độc nữa.
"Má ơi, người phương Tây đáng thương quá, chưa từng ăn cái gì ngon cả!”
Sau khi Triệu Xuân Mai ăn khối bánh bích quy bánh mới cảm thấy dễ chịu, cảm khái một câu, trong giọng nói thể hiện sự thương cảm với người phương Tây.
Mỗi ngày uống cà phê đắng như thuốc Đông y, đây thật là tự chuốc khổ vào người!
Đường Niệm Niệm cười cười, dời dĩa bánh bích quy qua trước mặt bà ta.
Triệu Xuân Mai lại cầm một khối ăn, hương vị thật là ngon, bèn hỏi: "Bánh bích quy này bao nhiêu tiền?"
Nếu không đắt, bà ta cũng mua chút về cho con cái ăn.
"Tự làm, không cần tiền."
Nhưng thật ra là Thẩm Kiêu nướng, anh thích ăn đồ ngọt, rảnh rỗi sẽ nướng đủ loại đồ ngọt, Đường Niệm Niệm chịu trận với anh.
"Đoàn trưởng Thẩm còn biết làm đồ ngọt?"
Vẻ mặt Triệu Xuân Mai không thể tin được, hiện tại Thẩm Kiêu là chuẩn đoàn cấp, bà ta nghe chồng nói, Thẩm Kiêu đã lập công rất lớn, hẳn là sang năm sẽ được thăng chức, tốc độ thăng quan này còn nhanh hơn cưỡi tên lửa.
"Anh ấy biết nhiều hơn tôi.”
Đường Niệm Niệm cười, Thẩm Kiêu biết thu hoạch, biết trồng trọt, còn biết làm thợ mộc, thợ sửa phi cơ, bánh kem, cơm trưa, việc nhà cũng bao tất, hiện tại cô chỉ phụ trách ăn uống ngủ nghỉ, cái khác không cần làm.
Triệu Xuân Mai cực kỳ hâm mộ, so sánh với nhau, chồng nhà bà ta hoàn toàn không sánh được.
Cấp bậc không lớn bằng Thẩm Kiêu, nhưng rất dễ tự ái, còn lười nhác mọc nấm, trong mắt hoàn toàn không có việc nhà, có một lần bà ta bị cảm, nằm trên giường hai ngày, trong nhà đã bẩn đến mức không chỗ đặt chân, chồng con đã bẩn thỉu đến mức không nhìn thấy con mắt đâu.
"Trong khu gia thuộc chúng ta, phúc khí nhà cô tốt nhất rồi!" Triệu Xuân Mai hâm mộ nói.
"Hạnh phúc là mình kiếm, không liên quan đàn ông.”
Ngữ khí Đường Niệm Niệm thản nhiên, cột hạnh phúc của mình vào người đàn ông, loại quan hệ vợ chồng này từ khi vừa mới bắt đầu đã không bình đẳng, ngửa bàn tay lên đòi tiền, mặc kệ người đưa tiền là ai, một lúc sau, sẽ bị đối phương xem nhẹ.
Mặc dù cô ở nơi này mới chỉ một tháng, cũng không giao lưu với ai, nhưng cũng biết một chút.
Thật ra chỗ này có rất nhiều đàn ông gia trưởng, thậm chí còn có bạo lực gia đình, gia đình có thể duy trì hài hòa, toàn bộ là nhờ phụ nữ cam chịu.
Chẳng hạn như chồng của Triệu Xuân Mai, con người rất tốt, đối xử với người khác cũng nhiệt tình, nhưng tính khí trong nhà rất dữ, còn rất lười nhác, chai xì dầu đổ cũng sẽ không nâng dây, nói chuyện với Triệu Xuân Mai cũng hô to gọi nhỏ, không nhìn ra có bao nhiêu tôn trọng vợ mình.
Có lẽ ông ta cảm thấy, ông ta là trụ cột trong nhà, vợ con đều phải phụ thuộc vào ông ta mà sống, nhất định phải nghe ông ta, không thể chống lại dù là một xíu.
Khả năng Triệu Xuân Mai cũng cảm thấy giống vậy, cho nên cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa trong nhà.
Quả nhiên, Triệu Xuân Mai rất không đồng ý với lời cô nói: “Đàn ông có tiền đồ, phụ nữ mới có thể diện!"
Ở nhà dựa vào cha, xuất giá dựa vào chồng, già dựa vào con trai, từ nhỏ trưởng bối đã giáo dục bà ta như thế.
"Ừm."
Đường Niệm Niệm không có nói thêm, hiển nhiên Triệu Xuân Mai rất hài lòng với cuộc sống trước mắt, cũng như vui vẻ trong đó. Cô chỉ cần chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình là được.
Tôn trọng số mệnh người khác là mỹ đức!
Triệu Xuân Mai có chút ngượng ngùng, bà ta cảm thấy hình như mình nói sai, nhưng bà ta không biết sai nơi nào.
"Tôi về nhà nấu cơm, tối nay nhà tôi ăn sủi cảo, nhân rau hẹ trứng gà, nào về sẽ mang sang cho cô nhé!”
Triệu Xuân Mai đứng dậy tạm biệt.
"Được!"
Đường Niệm Niệm không có từ chối, bởi vì Triệu Xuân Mai ăn ở vệ sinh, làm đồ ăn cũng sạch sẽ, hương vị cũng ngon.
Chuông điện thoại reo lên.
Đường Niệm Niệm đi nhận điện thoại, người gọi tới là Thượng Quan Tĩnh, cô ấy được điều qua bộ Ngoại Giao rồi.
"Bào Liên Sinh và mẹ ông ấy đã đến thành phố Thượng Hải, ông ấy chỉ mặt điểm tên muốn gặp em.”
"Ngày mai em sẽ đi gặp."
Đường Niệm Niệm đồng ý ngay lập tức, cô đã mang người sang, chắc chắn phải làm tròn trách nhiệm của chủ nhà.
"Em sẽ đi thẳng đến khách sạn Cẩm Giang, đến lúc đó sẽ hội họp bên kia, Bào Liên Sinh là hiếu tử, về mặt ẩm thực cứ sắp xếp dựa theo khẩu vị Bào lão phu nhân là được, đồ ăn quê hương Ninh Ba, bà cụ muốn ăn đồ ăn quê nhà."
Đường Niệm Niệm nói sở thích của mẹ con Bào Liên Sinh, Thượng Quan Tĩnh ghi nhớ, sau một hồi đã sắp xếp xong xuôi.
Hai người có một khoảng thời gian không gặp mặt, nói xong việc công, Thượng Quan Tĩnh nói chuyện phiếm với cô, hỏi cô có tham gia quảng giao sắp tổ chức hay không, còn nói mấy thương nhân nước ngoài hồi năm ngoái, hội quảng giao mùa xuân đã qua hơn nửa năm nhưng vẫn đang tìm cô.
/690
|