Đường Niệm Niệm hài lòng vỗ vỗ đầu cậu bé: "Ngoan, đi học đi!"
Nhờ phúc của Thẩm Kiêu, cô tuổi còn trẻ đã lên làm dì rồi, coi như không tệ!
"Tiểu Đường, cô lại cho bọn họ ăn? Hai đứa nhỏ này càng ngày càng thèm rồi!" Triệu Xuân Mai đi ra từ trong nhà, có chút ngượng ngùng.
Hai đứa con cứ ăn đồ của Đường Niệm Niệm, tình cảm này càng lúc càng nợ nhiều.
"Ăn nho để thừa, lúc đầu định vứt."
Đường Niệm Niệm không nói lời thật, vốn là muốn cho Bách Tuế với Phúc Bảo ăn, nhưng nếu như ăn ngay nói thật, hình như có chút không tốt lắm.
Thật ra một tháng theo quân này, cô đã thay đổi không ít, chí ít biết nói chuyện hơn trước kia rồi.
Triệu Xuân Mai cười nói: "Nhờ hồng phúc của em, Hải Dương Hải Tinh nhà chị được ăn không ít đồ vật hiếm lạ, để chị dùng tiền đi mua, chị sẽ không nỡ.”
"Em cũng ăn của nhà chị rất nhiều, bánh bao ngọt chị làm Thẩm Kiêu rất thích ăn."
Đường Niệm Niệm cười cười, chuẩn bị trở về phòng ngủ trưa.
Triệu Xuân Mai rất có mắt nhìn, biết cô vào giờ này sẽ muốn ngủ trưa, bèn về nhà mình, dự định bao thêm ít sủi cảo, buổi tối sẽ mang sang.
Đường Niệm Niệm ngủ một giấc, tỉnh, trời đã hơi tối, Thẩm Kiêu còn chưa trở lại, cô nằm trên ghế nằm, quấn chặt tấm chăn, ngẩn người, sau khi thức giấc cô phải đờ người một lúc mới có thể dần dần tỉnh táo.
"Tiểu Đường, cô đã tỉnh rồi!"
Triệu Xuân Mai bò nhoài trên tường cười, bà ta đã nhìn mấy lần, Tiểu Đường này ngủ thật là ngon, hâm mộ chết bà ta rồi.
"Ừm!"
Đường Niệm Niệm lười biếng đáp một tiếng, không muốn nhúc nhích chút nào.
"Tôi đã gói sủi cảo, một hồi đưa qua cho cô!"
"Được!"
Đường Niệm Niệm gật đầu, cuối cùng đầu óc đã tỉnh táo, ôm chăn trở về phòng.
Triệu Xuân Mai nâng một mẹt sủi cảo qua, da mỏng nhân bánh nhiều, có đến năm sáu mươi cái, bà ta cười nói: "Nhân trứng gà, rau hẹ, bánh phở, cô với đoàn trưởng Thẩm nếm thử nhé."
"Cảm ơn!"
Đường Niệm Niệm có chút thụ sủng nhược kinh, đây là lần đầu Triệu Xuân Mai tặng nhiều thức ăn như vậy.
"Đây là đậu đũa khô tôi làm, thịt hầm xào thịt đều ngon."
Triệu Xuân Mai còn cầm qua một bó đậu đũa khô, bà ta rất chịu khó, không chỉ trồng rau trong vườn, còn khai khẩn đất hoang ở chân núi, rau củ ăn không hết thì phơi khô ăn.
Đường Niệm Niệm cũng không khách khí, nhận tất, ngày mai sẽ dùng làm đậu đũa khô hầm thịt.
Sát vách có rục rịch, giọng nói dịu dàng của Lục Quang Lượng vang lên: "Tối nay em muốn ăn cái gì? Ăn mì hay là cơm?"
"Không có khẩu vị."
Giọng của Từ Yến yếu ớt, giống như là bị bệnh.
"Nhiều ít cũng ăn chút, bây giờ em không phải một người..."
Lục Quang Lượng kiên nhẫn khuyên, cuối cùng Từ Yến nói muốn ăn sủi cảo, còn phải là nhân rau hẹ, trứng gà.
Bởi vì vừa rồi cô ta nghe thấy đối thoại của Triệu Xuân Mai và Đường Niệm Niệm, trong lòng không thoải mái, trước kia mỗi ngày Triệu Xuân Mai trông ngóng cô ta, cũng thường xuyên tặng sủi cảo cho cô ta, bây giờ lại đi nịnh bợ Đường Niệm Niệm, thật là một tên gió chiều nào theo chiều đó.
"Anh sẽ gói ngay!"
Lục Quang Lượng lập tức đi nhào bột mì, đừng nói sủi cảo, hiện tại kể cả Từ Yến nói muốn ăn thỏ trong cung trăng, anh ta cũng phải nghĩ biện pháp bắt.
Triệu Xuân Mai nhếch miệng, thấp giọng nói: "Nhìn mà xem, không phải chỉ là sinh đứa con thôi sao, có gì không làm nổi!"
"Không phải cô ta nói không sinh sao?"
Đường Niệm Niệm có hơi thất vọng, cô còn tưởng rằng Từ Yến có thể kiên định với việc không sinh con.
Triệu Xuân Mai xì một tiếng, khinh thường nói: "Tiểu đoàn trưởng Lục lần này làm thật, không sinh con thì ly hôn, nghe nói quân trưởng Từ cũng gọi điện thoại mắng cô ta, không có chỗ dựa là nhà mẹ cô ta không đắc chí được, chỉ có thể ngoan ngoãn sinh thôi!"
"Mới một tháng mà thôi, đã bắt đầu kén chọn rồi, về sau tiểu đoàn trưởng Lục còn sẽ phải sầu lo nhiều.”
Sắc thái trong giọng nói của Triệu Xuân Mai rất phức tạp, cảm thấy may mắn, xui xẻo, mất mát, còn có ghen ghét.
Bà ta sinh bốn đứa bé, nhưng chưa từng ăn một bữa cơm chồng làm, Từ Yến mới mang thai một tháng, Lục Quang Lượng đã hỏi han ân cần. Hai người đàn ông ở sát bên bà ta, Thẩm Kiêu và Lục Quang Lượng, người này thương vợ hơn người kia.
Đặt lên bàn cân so sánh, chồng của bà ta tựa như là băng trong trời đông giá rét của tháng chạp, lạnh lẽo tới mức khiến bà ta nguội lòng.
Đường Niệm Niệm không có phát biểu bất cứ ý kiến gì, Từ Yến và Lục Quang Lượng là vợ chồng, người ta muốn sống thế nào thì sống thế ấy, coi như Lục Quang Lượng uống nước rửa chân của Từ Yến cũng không liên quan bất cứ người nào.
Triệu Xuân Mai biết tính tình của cô, cô không thích tám chuyện nhất, cũng không bàn ra tán vào nhà người ta.
Buổi tối, Đường Niệm Niệm nấu sủi cảo, còn làm một nồi xương sườn hầm khoai tây đậu giác, ăn kèm với bánh bao ngọt Triệu Xuân Mai tặng.
Đồ ăn đã làm Thẩm Kiêu đã ăn xong, anh bắt đầu thu dọn nhà cửa, chùi bàn, rửa chén, lau nhà, sau khi tất cả được thu dọn xong thì phơi quần áo đã giặt sạch.
Trong nhà có máy giặt, đặt ở trong sân, trước khi thu dọn nhà, Thẩm Kiêu đã bỏ quần áo bẩn vào trong máy giặt quần áo, chờ sau khi đã dọn nhà xong, quần áo cũng đã được giặt sạch.
Đoàn trưởng Chu đã đi dạo ba vòng trước cửa nhà họ Thẩm và nhà họ Lục, thấy thế liên tục lắc đầu.
Ông ta ăn cơm tối xong ra ngoài tản bộ tiêu hóa, đi ngang qua nhà họ Thẩm nhìn thấy Thẩm Kiêu đang giặt quần áo, Lục Quang Lượng đang nhào bột mì, tản bộ trở về, Thẩm Kiêu đang lau nhà, Lục Quang Lượng đang cán bột mì, ông ta đi đổ rác, Thẩm Kiêu đang phơi quần áo, Lục Quang Lượng đang nhào bột mì, hai người chưa từng ngơi nghỉ.
Nhờ phúc của Thẩm Kiêu, cô tuổi còn trẻ đã lên làm dì rồi, coi như không tệ!
"Tiểu Đường, cô lại cho bọn họ ăn? Hai đứa nhỏ này càng ngày càng thèm rồi!" Triệu Xuân Mai đi ra từ trong nhà, có chút ngượng ngùng.
Hai đứa con cứ ăn đồ của Đường Niệm Niệm, tình cảm này càng lúc càng nợ nhiều.
"Ăn nho để thừa, lúc đầu định vứt."
Đường Niệm Niệm không nói lời thật, vốn là muốn cho Bách Tuế với Phúc Bảo ăn, nhưng nếu như ăn ngay nói thật, hình như có chút không tốt lắm.
Thật ra một tháng theo quân này, cô đã thay đổi không ít, chí ít biết nói chuyện hơn trước kia rồi.
Triệu Xuân Mai cười nói: "Nhờ hồng phúc của em, Hải Dương Hải Tinh nhà chị được ăn không ít đồ vật hiếm lạ, để chị dùng tiền đi mua, chị sẽ không nỡ.”
"Em cũng ăn của nhà chị rất nhiều, bánh bao ngọt chị làm Thẩm Kiêu rất thích ăn."
Đường Niệm Niệm cười cười, chuẩn bị trở về phòng ngủ trưa.
Triệu Xuân Mai rất có mắt nhìn, biết cô vào giờ này sẽ muốn ngủ trưa, bèn về nhà mình, dự định bao thêm ít sủi cảo, buổi tối sẽ mang sang.
Đường Niệm Niệm ngủ một giấc, tỉnh, trời đã hơi tối, Thẩm Kiêu còn chưa trở lại, cô nằm trên ghế nằm, quấn chặt tấm chăn, ngẩn người, sau khi thức giấc cô phải đờ người một lúc mới có thể dần dần tỉnh táo.
"Tiểu Đường, cô đã tỉnh rồi!"
Triệu Xuân Mai bò nhoài trên tường cười, bà ta đã nhìn mấy lần, Tiểu Đường này ngủ thật là ngon, hâm mộ chết bà ta rồi.
"Ừm!"
Đường Niệm Niệm lười biếng đáp một tiếng, không muốn nhúc nhích chút nào.
"Tôi đã gói sủi cảo, một hồi đưa qua cho cô!"
"Được!"
Đường Niệm Niệm gật đầu, cuối cùng đầu óc đã tỉnh táo, ôm chăn trở về phòng.
Triệu Xuân Mai nâng một mẹt sủi cảo qua, da mỏng nhân bánh nhiều, có đến năm sáu mươi cái, bà ta cười nói: "Nhân trứng gà, rau hẹ, bánh phở, cô với đoàn trưởng Thẩm nếm thử nhé."
"Cảm ơn!"
Đường Niệm Niệm có chút thụ sủng nhược kinh, đây là lần đầu Triệu Xuân Mai tặng nhiều thức ăn như vậy.
"Đây là đậu đũa khô tôi làm, thịt hầm xào thịt đều ngon."
Triệu Xuân Mai còn cầm qua một bó đậu đũa khô, bà ta rất chịu khó, không chỉ trồng rau trong vườn, còn khai khẩn đất hoang ở chân núi, rau củ ăn không hết thì phơi khô ăn.
Đường Niệm Niệm cũng không khách khí, nhận tất, ngày mai sẽ dùng làm đậu đũa khô hầm thịt.
Sát vách có rục rịch, giọng nói dịu dàng của Lục Quang Lượng vang lên: "Tối nay em muốn ăn cái gì? Ăn mì hay là cơm?"
"Không có khẩu vị."
Giọng của Từ Yến yếu ớt, giống như là bị bệnh.
"Nhiều ít cũng ăn chút, bây giờ em không phải một người..."
Lục Quang Lượng kiên nhẫn khuyên, cuối cùng Từ Yến nói muốn ăn sủi cảo, còn phải là nhân rau hẹ, trứng gà.
Bởi vì vừa rồi cô ta nghe thấy đối thoại của Triệu Xuân Mai và Đường Niệm Niệm, trong lòng không thoải mái, trước kia mỗi ngày Triệu Xuân Mai trông ngóng cô ta, cũng thường xuyên tặng sủi cảo cho cô ta, bây giờ lại đi nịnh bợ Đường Niệm Niệm, thật là một tên gió chiều nào theo chiều đó.
"Anh sẽ gói ngay!"
Lục Quang Lượng lập tức đi nhào bột mì, đừng nói sủi cảo, hiện tại kể cả Từ Yến nói muốn ăn thỏ trong cung trăng, anh ta cũng phải nghĩ biện pháp bắt.
Triệu Xuân Mai nhếch miệng, thấp giọng nói: "Nhìn mà xem, không phải chỉ là sinh đứa con thôi sao, có gì không làm nổi!"
"Không phải cô ta nói không sinh sao?"
Đường Niệm Niệm có hơi thất vọng, cô còn tưởng rằng Từ Yến có thể kiên định với việc không sinh con.
Triệu Xuân Mai xì một tiếng, khinh thường nói: "Tiểu đoàn trưởng Lục lần này làm thật, không sinh con thì ly hôn, nghe nói quân trưởng Từ cũng gọi điện thoại mắng cô ta, không có chỗ dựa là nhà mẹ cô ta không đắc chí được, chỉ có thể ngoan ngoãn sinh thôi!"
"Mới một tháng mà thôi, đã bắt đầu kén chọn rồi, về sau tiểu đoàn trưởng Lục còn sẽ phải sầu lo nhiều.”
Sắc thái trong giọng nói của Triệu Xuân Mai rất phức tạp, cảm thấy may mắn, xui xẻo, mất mát, còn có ghen ghét.
Bà ta sinh bốn đứa bé, nhưng chưa từng ăn một bữa cơm chồng làm, Từ Yến mới mang thai một tháng, Lục Quang Lượng đã hỏi han ân cần. Hai người đàn ông ở sát bên bà ta, Thẩm Kiêu và Lục Quang Lượng, người này thương vợ hơn người kia.
Đặt lên bàn cân so sánh, chồng của bà ta tựa như là băng trong trời đông giá rét của tháng chạp, lạnh lẽo tới mức khiến bà ta nguội lòng.
Đường Niệm Niệm không có phát biểu bất cứ ý kiến gì, Từ Yến và Lục Quang Lượng là vợ chồng, người ta muốn sống thế nào thì sống thế ấy, coi như Lục Quang Lượng uống nước rửa chân của Từ Yến cũng không liên quan bất cứ người nào.
Triệu Xuân Mai biết tính tình của cô, cô không thích tám chuyện nhất, cũng không bàn ra tán vào nhà người ta.
Buổi tối, Đường Niệm Niệm nấu sủi cảo, còn làm một nồi xương sườn hầm khoai tây đậu giác, ăn kèm với bánh bao ngọt Triệu Xuân Mai tặng.
Đồ ăn đã làm Thẩm Kiêu đã ăn xong, anh bắt đầu thu dọn nhà cửa, chùi bàn, rửa chén, lau nhà, sau khi tất cả được thu dọn xong thì phơi quần áo đã giặt sạch.
Trong nhà có máy giặt, đặt ở trong sân, trước khi thu dọn nhà, Thẩm Kiêu đã bỏ quần áo bẩn vào trong máy giặt quần áo, chờ sau khi đã dọn nhà xong, quần áo cũng đã được giặt sạch.
Đoàn trưởng Chu đã đi dạo ba vòng trước cửa nhà họ Thẩm và nhà họ Lục, thấy thế liên tục lắc đầu.
Ông ta ăn cơm tối xong ra ngoài tản bộ tiêu hóa, đi ngang qua nhà họ Thẩm nhìn thấy Thẩm Kiêu đang giặt quần áo, Lục Quang Lượng đang nhào bột mì, tản bộ trở về, Thẩm Kiêu đang lau nhà, Lục Quang Lượng đang cán bột mì, ông ta đi đổ rác, Thẩm Kiêu đang phơi quần áo, Lục Quang Lượng đang nhào bột mì, hai người chưa từng ngơi nghỉ.
/690
|