Cửa sổ đã hỏng, vườn hoa bị đào vung vãi, chỉ trồng rau củ, sàn nhà cũng bị tổn hại nghiêm trọng, cũng may năm đó vật tư nhà họ Đường dùng xây nhà đều là vật tư tốt, tu sửa sơ là có thể khôi phục nguyên trạng.
Hiệu suất bên chính phủ rất cao, chưa tới mấy ngày đã làm xong thủ tục trả lại tài sản, danh sách đồ cổ, tranh chữ cũng vào trong tay Đường Niệm Niệm, mặc dù chỉ một phần ba, nhưng số lượng cũng không ít.
Sau khi giao thiệp với các ban ngành liên quan xong xuôi, Đường Niệm Niệm lập tức bỏ đồ cổ, tranh chữ vào không gian, sáu căn bất động sản tạm thời bỏ trống, sau này sẽ tìm thợ thủ công tu sửa, về sau có thể cho thuê.
Cô còn dành thời gian đi Đường Thôn một chuyến, đón “bà nhỏ” thân yêu, còn thuận đường đi đón thím Trương.
Một là trong nhà cần phải có người quét dọn vệ sinh, hai là cô nhớ các món bánh làm từ bột mì mà thím Trương làm rồi.
Thím Trương và bà cụ Đường mới quen đã thân, chưa đến một giờ đã thành bạn vong niên, trò chuyện rất ăn ý.
Hơn nữa Thím Trương có năng khiếu ngoại ngữ, bà ấy ở thành phố Thượng Hải một mình, chưa tới nửa năm đã học được phương ngữ của thành phố Thượng Hải, còn nói rất sõi, đi chợ, bán thức ăn, mua thức ăn hoàn toàn không nghe ra bà ấy là người bên ngoài.
Phương ngữ của thành phố Thượng Hải rất giống phương ngữ của Chư Thành, hai người giao tiếp không chút chướng ngại nào. Thím Trương cố ý lấy lòng, nhắc tới các chuyện đầu trên xóm dưới mới mẻ bà ấy nghe được tại thành phố Thượng Hải, khiến bà cụ Đường trên đường đi miệng chưa từng khép lại.
Đường Niệm Niệm nhếch miệng, quả nhiên phải dẫn “bà nhỏ” nhà cô đi dạo thêm, nụ cười nhiều hơn khi ở Đường Thôn.
"Niệm Niệm, mấy cái này có thật không?”
Sau khi đến quân đội, nhìn thấy binh sĩ đứng gác ở cổng, bà cụ Đường lập tức sinh lòng tôn kính, nói chuyện cũng nhỏ giọng.
"Thật, bà nội, thím Trương, xuống xe đăng ký trước."
Đường Niệm Niệm đã dừng xe xong. Người mới tới phải đăng ký thông tin, phải ghi rõ ràng thông tin cá nhân và hộ tịch.
Bà cụ Đường và thím Trương không biết mấy chữ, Đường Niệm Niệm lấy ra bản đăng ký hộ khẩu của bọn họ, rất nhanh đã được đi qua.
"Ai da, mồ hôi lạnh của thím đổ rồi nè.”
Sau khi lên xe, Thím Trương nhỏ giọng thầm thì.
"Không làm việc trái với lương tâm, có gì phải sợ, cô thật không có tiền đồ, khó trách bị mẹ chồng cô ức hiếp!"
Bà cụ Đường có chút khinh bỉ, đã quên mất sự thật ban nãy bà ấy cũng run chân.
"Thím, nếu con có tiền đồ thì đã không làm bảo mẫu rồi." Thím Trương thở dài, bà ấy không học thức, cũng không có kỹ năng gì, chỉ có thể làm bảo mẫu. Quả thật rất không có tiền đồ.
"Lao động không phân sang hèn, mỗi ngành đều có thể đào tạo ra anh tài, làm bảo mẫu cũng rất tốt, Niệm Niệm nói mì cô làm rất ngon, những người khác không có tay nghề này của cô." Bà cụ Đường vội an ủi.
Vừa rồi bà ấy và thím Trương tám nhảm cả một đường, đã hiểu rõ thím Trương là bởi vì trong nhà có mẹ chồng ác ôn mới không thể không làm bảo mẫu, cũng là người đáng thương.
"Buổi tối tôi sẽ làm mì sốt cho thím với Niệm Niệm ăn!" Thím Trương cười nói.
"Được, món mì “đánh hươu”[1] này là lần đầu tôi nghe, để thử xem!”
[1]Đồng âm khác nghĩa, bà cụ nghe nhầm.
Bà cụ Đường nghe thành mì “đánh hươu”, lập tức muốn ăn thử, chỉ riêng việc bà ấy không rõ tại sao một tô mì được gọi là mì “đánh hươu”, nhưng đã dùng hươu đặt tên, khẳng định là hương vị cực ngon.
Đường Niệm Niệm dừng xe ở giao lộ, cầm va li hành lý từ trong cốp xe sau, đồ vật cũng không ít, thậm chí còn có mấy con gà sống, là mấy con gà thím Trương nuôi ở nhà cũ. Ngoài ra cô còn mang theo rau củ đã thu hoạch đến đây.
"Tiểu Đường về rồi sao, hai người này là?" Có người chủ động chào hỏi.
"Bà nội và thím của tôi."
Đường Niệm Niệm giới thiệu sơ lược, còn cầm một nắm đậu đũa lớn kín đáo đưa cho đối phương, thím Trương trồng rau quá mát tay, đậu đũa ăn không hết, thu hoạch tới ba mươi mấy cân.
"Đậu đũa này tươi quá, cảm ơn Tiểu Đường!"
Người phụ nữ cầm đậu đũa, hân hoan rời đi.
Lại có mấy người đi ngang qua, Đường Niệm Niệm nhét cho mỗi người một nắm đậu đũa, thấy thế con mắt bà cụ Đường giật giật, trong lòng mắng liên tục: "Con bé bại gia, tay còn hở hơn cả chân gà, cho nhiều đậu đũa như vậy ra ngoài, đun sôi rồi phơi khô có thể ăn cả một mùa đông."
Bà cụ Đường tuy đau lòng không thôi nhưng không có ngăn cản, nơi này không phải Đường Thôn, là quân đội, bà ấy tới đây phải chú ý thể diện cho cháu rể, không thể chửi.
Chưa tới một lát, Đường Niệm Niệm đã cho ra ngoài một nửa đậu đũa, còn thừa lại một nửa.
"Tiểu Đường trở về rồi!"
Hà Vọng Đệ chủ động tiến đến, cô ta từ đằng xa đã thấy Đường Niệm Niệm cho đậu đũa cả một đường, cũng muốn được cho một nắm, có thể tiết kiệm tiền hai ngày đồ ăn lận mà.
"Ừm."
Vẻ mặt Đường Niệm Niệm thờ ơ, không cho bà ta đậu đũa.
Coi như cho gà ăn, cô cũng không cho người đáng ghét.
Bà cụ Đường và thím Trương trao đổi ánh mắt, người phụ nữ này Niệm Niệm/ cô chủ không thích, về sau né xa.
Hà Vọng Đệ đợi hồi lâu vẫn không đợi được cho đậu đũa, thế là chủ động hỏi: "Nhiều đậu đũa như vậy ăn không hết nhỉ?"
"Phơi khô đậu đũa hầm thịt ăn."
Đường Niệm Niệm nhìn vào trong giỏ xách của cô ta một cái. Cách rất xa cũng ngửi thấy mùi tanh, cũng không biết là cái gì, một miếng máu me nhầy nhụa, không giống thịt cũng không giống cá, bị nhét vào một góc trong rổ, dùng giấy báo bao bọc.
Giấy báo đã thấm đẫm máu, vẫn đang thấm ra, để lộ một góc, nhìn giống phổi heo, nhưng lại không giống, phổi heo lớn hơn, cũng không có tanh như thế.
"Chị dâu Hà mua thịt à?"
Đường Niệm Niệm cố ý hỏi, cô thật sự rất tò mò miếng thịt này là cái gì.
Hơn nữa đời sống của Hà Vọng Đệ đặc biệt tiết kiệm, số lần mua thịt quanh năm suốt tháng, dùng một bàn tay cũng có thể đếm được, hiện tại không phải năm mới cũng không phải dịp gì, thế mà mua thịt ăn, khá là kỳ lạ.
Vẻ mặt Hà Vọng Đệ thay đổi, dời rổ ra sau, còn dùng rau củ che khuất đống thịt máu me nhầy nhụa kia, cười khan nói: "Đúng, bồi bổ cho ông Hứa nhà tôi."
Cô ta lưu luyến không rời nhìn đậu đũa, vội vàng đi.
Đây chính là bảo bối cô ta vất vả lắm mới kiếm được, Đường Niệm Niệm muốn dùng chút đậu đũa đổi bảo bối của cô ta, hừ, nằm mơ đi!
Hiệu suất bên chính phủ rất cao, chưa tới mấy ngày đã làm xong thủ tục trả lại tài sản, danh sách đồ cổ, tranh chữ cũng vào trong tay Đường Niệm Niệm, mặc dù chỉ một phần ba, nhưng số lượng cũng không ít.
Sau khi giao thiệp với các ban ngành liên quan xong xuôi, Đường Niệm Niệm lập tức bỏ đồ cổ, tranh chữ vào không gian, sáu căn bất động sản tạm thời bỏ trống, sau này sẽ tìm thợ thủ công tu sửa, về sau có thể cho thuê.
Cô còn dành thời gian đi Đường Thôn một chuyến, đón “bà nhỏ” thân yêu, còn thuận đường đi đón thím Trương.
Một là trong nhà cần phải có người quét dọn vệ sinh, hai là cô nhớ các món bánh làm từ bột mì mà thím Trương làm rồi.
Thím Trương và bà cụ Đường mới quen đã thân, chưa đến một giờ đã thành bạn vong niên, trò chuyện rất ăn ý.
Hơn nữa Thím Trương có năng khiếu ngoại ngữ, bà ấy ở thành phố Thượng Hải một mình, chưa tới nửa năm đã học được phương ngữ của thành phố Thượng Hải, còn nói rất sõi, đi chợ, bán thức ăn, mua thức ăn hoàn toàn không nghe ra bà ấy là người bên ngoài.
Phương ngữ của thành phố Thượng Hải rất giống phương ngữ của Chư Thành, hai người giao tiếp không chút chướng ngại nào. Thím Trương cố ý lấy lòng, nhắc tới các chuyện đầu trên xóm dưới mới mẻ bà ấy nghe được tại thành phố Thượng Hải, khiến bà cụ Đường trên đường đi miệng chưa từng khép lại.
Đường Niệm Niệm nhếch miệng, quả nhiên phải dẫn “bà nhỏ” nhà cô đi dạo thêm, nụ cười nhiều hơn khi ở Đường Thôn.
"Niệm Niệm, mấy cái này có thật không?”
Sau khi đến quân đội, nhìn thấy binh sĩ đứng gác ở cổng, bà cụ Đường lập tức sinh lòng tôn kính, nói chuyện cũng nhỏ giọng.
"Thật, bà nội, thím Trương, xuống xe đăng ký trước."
Đường Niệm Niệm đã dừng xe xong. Người mới tới phải đăng ký thông tin, phải ghi rõ ràng thông tin cá nhân và hộ tịch.
Bà cụ Đường và thím Trương không biết mấy chữ, Đường Niệm Niệm lấy ra bản đăng ký hộ khẩu của bọn họ, rất nhanh đã được đi qua.
"Ai da, mồ hôi lạnh của thím đổ rồi nè.”
Sau khi lên xe, Thím Trương nhỏ giọng thầm thì.
"Không làm việc trái với lương tâm, có gì phải sợ, cô thật không có tiền đồ, khó trách bị mẹ chồng cô ức hiếp!"
Bà cụ Đường có chút khinh bỉ, đã quên mất sự thật ban nãy bà ấy cũng run chân.
"Thím, nếu con có tiền đồ thì đã không làm bảo mẫu rồi." Thím Trương thở dài, bà ấy không học thức, cũng không có kỹ năng gì, chỉ có thể làm bảo mẫu. Quả thật rất không có tiền đồ.
"Lao động không phân sang hèn, mỗi ngành đều có thể đào tạo ra anh tài, làm bảo mẫu cũng rất tốt, Niệm Niệm nói mì cô làm rất ngon, những người khác không có tay nghề này của cô." Bà cụ Đường vội an ủi.
Vừa rồi bà ấy và thím Trương tám nhảm cả một đường, đã hiểu rõ thím Trương là bởi vì trong nhà có mẹ chồng ác ôn mới không thể không làm bảo mẫu, cũng là người đáng thương.
"Buổi tối tôi sẽ làm mì sốt cho thím với Niệm Niệm ăn!" Thím Trương cười nói.
"Được, món mì “đánh hươu”[1] này là lần đầu tôi nghe, để thử xem!”
[1]Đồng âm khác nghĩa, bà cụ nghe nhầm.
Bà cụ Đường nghe thành mì “đánh hươu”, lập tức muốn ăn thử, chỉ riêng việc bà ấy không rõ tại sao một tô mì được gọi là mì “đánh hươu”, nhưng đã dùng hươu đặt tên, khẳng định là hương vị cực ngon.
Đường Niệm Niệm dừng xe ở giao lộ, cầm va li hành lý từ trong cốp xe sau, đồ vật cũng không ít, thậm chí còn có mấy con gà sống, là mấy con gà thím Trương nuôi ở nhà cũ. Ngoài ra cô còn mang theo rau củ đã thu hoạch đến đây.
"Tiểu Đường về rồi sao, hai người này là?" Có người chủ động chào hỏi.
"Bà nội và thím của tôi."
Đường Niệm Niệm giới thiệu sơ lược, còn cầm một nắm đậu đũa lớn kín đáo đưa cho đối phương, thím Trương trồng rau quá mát tay, đậu đũa ăn không hết, thu hoạch tới ba mươi mấy cân.
"Đậu đũa này tươi quá, cảm ơn Tiểu Đường!"
Người phụ nữ cầm đậu đũa, hân hoan rời đi.
Lại có mấy người đi ngang qua, Đường Niệm Niệm nhét cho mỗi người một nắm đậu đũa, thấy thế con mắt bà cụ Đường giật giật, trong lòng mắng liên tục: "Con bé bại gia, tay còn hở hơn cả chân gà, cho nhiều đậu đũa như vậy ra ngoài, đun sôi rồi phơi khô có thể ăn cả một mùa đông."
Bà cụ Đường tuy đau lòng không thôi nhưng không có ngăn cản, nơi này không phải Đường Thôn, là quân đội, bà ấy tới đây phải chú ý thể diện cho cháu rể, không thể chửi.
Chưa tới một lát, Đường Niệm Niệm đã cho ra ngoài một nửa đậu đũa, còn thừa lại một nửa.
"Tiểu Đường trở về rồi!"
Hà Vọng Đệ chủ động tiến đến, cô ta từ đằng xa đã thấy Đường Niệm Niệm cho đậu đũa cả một đường, cũng muốn được cho một nắm, có thể tiết kiệm tiền hai ngày đồ ăn lận mà.
"Ừm."
Vẻ mặt Đường Niệm Niệm thờ ơ, không cho bà ta đậu đũa.
Coi như cho gà ăn, cô cũng không cho người đáng ghét.
Bà cụ Đường và thím Trương trao đổi ánh mắt, người phụ nữ này Niệm Niệm/ cô chủ không thích, về sau né xa.
Hà Vọng Đệ đợi hồi lâu vẫn không đợi được cho đậu đũa, thế là chủ động hỏi: "Nhiều đậu đũa như vậy ăn không hết nhỉ?"
"Phơi khô đậu đũa hầm thịt ăn."
Đường Niệm Niệm nhìn vào trong giỏ xách của cô ta một cái. Cách rất xa cũng ngửi thấy mùi tanh, cũng không biết là cái gì, một miếng máu me nhầy nhụa, không giống thịt cũng không giống cá, bị nhét vào một góc trong rổ, dùng giấy báo bao bọc.
Giấy báo đã thấm đẫm máu, vẫn đang thấm ra, để lộ một góc, nhìn giống phổi heo, nhưng lại không giống, phổi heo lớn hơn, cũng không có tanh như thế.
"Chị dâu Hà mua thịt à?"
Đường Niệm Niệm cố ý hỏi, cô thật sự rất tò mò miếng thịt này là cái gì.
Hơn nữa đời sống của Hà Vọng Đệ đặc biệt tiết kiệm, số lần mua thịt quanh năm suốt tháng, dùng một bàn tay cũng có thể đếm được, hiện tại không phải năm mới cũng không phải dịp gì, thế mà mua thịt ăn, khá là kỳ lạ.
Vẻ mặt Hà Vọng Đệ thay đổi, dời rổ ra sau, còn dùng rau củ che khuất đống thịt máu me nhầy nhụa kia, cười khan nói: "Đúng, bồi bổ cho ông Hứa nhà tôi."
Cô ta lưu luyến không rời nhìn đậu đũa, vội vàng đi.
Đây chính là bảo bối cô ta vất vả lắm mới kiếm được, Đường Niệm Niệm muốn dùng chút đậu đũa đổi bảo bối của cô ta, hừ, nằm mơ đi!
/690
|