Thượng Quan Tĩnh không thể nhịn được nữa, nói: "Đủ rồi, anh ngay cả dũng cảm thừa nhận sai lầm cũng không có, anh càng khiến tôi thấy buồn nôn hơn Kiều An Na. Cút, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa!"
"Quan Tĩnh, tại sao em phải ăn nói tuyệt tình như vậy? Rõ ràng trong lòng em còn có anh, nếu không chúng ta đã ly hôn ba năm rồi, vì sao em còn không kết hôn? Không phải là đang chờ anh sao?"
Âu Dương Thanh không chỉ không cút, còn nói ra những lời càng khiến người ta buồn nôn. Thậm chí anh ta còn rất đắc ý, bởi vì anh ta cảm thấy, Thượng Quan Tĩnh sau khi ly hôn không có tái hôn là vì vẫn còn tình cảm với anh ta, còn đang chờ anh ta hồi tâm chuyển ý.
Lúc đầu anh ta muốn đợi Thượng Quan Tĩnh chủ động xin nối lại, nhưng đợi đã lâu vẫn không có gì, anh ta nghĩ tới tính cách cứng cỏi của Thượng Quan Tĩnh, bèn quyết định xuống nước trước, tới nhận sai xin nối lại. Lần này tới đây Âu Dương Thanh rất có lòng tin, anh ta cảm thấy Thượng Quan Tĩnh chắc chắn sẽ không từ chối. Anh ta còn nghe nói ba năm này đường công danh sự nghiệp của Thượng Quan Tĩnh hanh thông, không giống anh ta đã dậm chân tại chỗ ba năm. Anh ta cần Thượng Quan Tĩnh trợ lực, hơn nữa kiểu vợ thế này rất có thể diện, có dung mạo xinh đẹp, có công việc nở mặt, còn là phần tử tri thức, các phương diện đều khiến anh ta nở lỗ mũi, mạnh hơn loại phụ nữ nhà nhỏ cửa hẹp[1] như Kiều An Na nhiều.
[1]Trái với nhà cao cửa rộng.
"Quan Tĩnh, anh đã van xin em vậy rồi, em còn muốn như thế nào? Thật sự chẳng lẽ muốn anh quỳ xuống van xin em sao?"
Giọng điệu của Âu Dương Thanh nặng hơn chút, anh ta đã cho cơ hội, nhưng Thượng Quan Tĩnh quá không chịu phối hợp.
Phụ nữ lâu lâu đùa nghịch phụng phịu là đáng yêu, nhưng qua mức là không hiểu đại cục, anh ta không thích phụ nữ không hiểu đại cục.
Thượng Quan Tĩnh tức giận tới mức mặt đỏ rần, cô ấy rất muốn chửi ầm lên, nhưng tu dưỡng của cô ấy không cho phép cô ấy làm chuyện mắng chửi người trước công chúng.
"Âu Dương Thanh, tôi nói lại một lần cuối cùng, tôi và anh mãi mãi sẽ không có khả năng tái hợp, coi như anh c.h.ế.t ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không nháy mắt một cái, cút!"
Thượng Quan Tĩnh đã chửi mắng những lời vô cùng tàn nhẫn nhất từ lúc cô ấy chào đời tới nay.
Đường Niệm Niệm lắc đầu, đối phó loại đàn ông cặn bã này mắng vài câu căhoàn toàn vô dụng, biện pháp tốt nhất chính là đánh!
Đã có không ít người vây quanh, bọn họ nhận ra Thượng Quan Tĩnh, chỉ trỏ.
Thượng Quan Tĩnh vừa thẹn vừa xấu hổ, quay người muốn đi, nhưng Âu Dương Thanh lại kéo tay của cô.
Mặt Đường Niệm Niệm sa sầm, chuẩn bị đi sang dạy dỗ đồ đàn ông cặn bã.
Nhưng có người nhanh hơn cô, là Đường Mãn Đồng.
"Anh làm gì đó? Ban ngày ban mặt mà dám quấy rối nữ đồng chí, không muốn sống nữa à?"
Đường Mãn Đồng đẩy Âu Dương Thanh ra, bảo vệ Thượng Quan Tĩnh ở sau lưng.
Anh ta đến tìm Thượng Quan Tĩnh hỏi ít chuyện, vừa tới đã thấy có kẻ lưu manh quấy rối, anh ta không chút nghĩ ngợi xông qua.
"Quan Tĩnh, em với anh ta có quan hệ thế nào?"
Âu Dương Thanh xanh mặt, chất vấn.
"Tôi với đồng chí Thượng Quan là quan hệ đồng chí cách mạng, hơn nữa, quan hệ chúng tôi thế nào có liên quan gì tới anh, anh là cái thá gì? Cút, lại quấy rối đồng chí Thượng Quan, tôi sẽ đánh c.h.ế.t anh!"
Đường Mãn Đồng nắm chặt và nhấc cổ áo của anh ta lên, chỉ một tay đã nhấc anh ta lên.
Đối phó với loại thư sinh yếu đuối Âu Dương Thanh này, Đường Mãn Đồng chỉ cần dùng một tay là đủ rồi.
"Buông ra... Tôi!"
Âu Dương Thanh bị cổ áo siết khiến cho thở không nổi, hai chân dùng sức quẫy đạp trên không trung, vừa buồn cười vừa khôi hài.
Đường Mãn Đồng khinh thường hừ một tiếng, buông tay ra, Âu Dương Thanh bị ngã xuống đất.
"Thượng Quan Tĩnh, em làm anh quá thất vọng, thế mà tìm một người đàn ông thô lỗ như thế, em quả thực là tự đắm mình trong trụy lạc!"
Âu Dương Thanh đứng lên, sau khi đứng xa xa thì mắng.
"Cút, một người đàn ông yêu đương vụng trộm khi đang trong hôn nhân như anh, có tư cách gì nói người khác, cút mẹ mày đi!"
Thượng Quan Tĩnh tức giận vô cùng ném túi trên tay bay ra ngoài, đập xuống đầu Âu Dương Thanh.
Một cục gạch được đưa qua một cách rất săn sóc, Thượng Quan Tĩnh đang tức giận, không chút nghĩ ngợi mà nhận lấy, ném về phía Âu Dương Thanh.
Chỉ là độ chính xác của cô ấy hơi kém, cục gạch rơi vào trước bàn chân của Âu Dương Thanh. Vang “ầm” một tiếng, khiến Âu Dương Thanh sợ hãi mặt mũi trắng bệch, ánh mắt nhìn Thượng Quan Tĩnh cũng xuất hiện chán ghét.
"Không ngờ bây giờ em đã cộc cằn thế này, quả nhiên là gần mực thì đen, em thật khiến anh thất vọng!"
Âu Dương Thanh ra vẻ như “em sa đọa rồi”, Thượng Quan Tĩnh thấy thế rất muốn g.i.ế.c người.
Lại một cục gạch được đưa tới một cách khéo hiểu lòng người, Thượng Quan Tĩnh cắn răng nghiến lợi ném ra ngoài, lúc này vẫn không đập trúng, Âu Dương Thanh đã chạy trốn.
"Không sao!"
Đường Niệm Niệm vỗ vỗ vai Thượng Quan Tĩnh.
"Cám ơn hai người."
Thượng Quan Tĩnh cảm kích nói cảm ơn, may mắn có đôi chú cháu này, nếu không một mình cô ấy quả thực sẽ bị tức chết.
"Đừng tức giận nữa, tức giận vì loại khốn nạn đó không đáng, đi ăn cơm, em mời!”
Đường Niệm Niệm kéo cô ấy đi ăn cơm, Đường Mãn Đồng cũng đi theo, anh ta còn có việc muốn hỏi mà.
Gần đó có tiệm cơm, Đường Niệm Niệm gọi cá hố om, móng heo kho, rau xanh xào váng đậu, thịt hấp rau muối mặn, thêm một món súp hải sâm, ba người ăn cũng tương đối no.
"Chị Tĩnh, hỏi chị một chuyện, Kiều An Na và tên khốn nạn kia trước kia từng ở với nhau hả?”
Đường Niệm Niệm hỏi thẳng, chú út của cô ấy đã nhiều lần muốn nói lại thôi, lề mà lề mề, cô thấy mà nổi giận.
Đường Mãn Đồng đang múc canh, suýt nữa làm rơi giá vào trong canh, anh ta ngượng ngùng cười cười, lỗ tai dựng thẳng lên.
Thượng Quan Tĩnh để đũa xuống, sau đó nuốt đồ ăn, mới nói: "Chị không thích nói chuyện thị phi sau lưng người khác. Có điều hai người là người trong cuộc, đúng là có quyền biết chuyện. Kiều An Na và Âu Dương Thanh, Âu Dương Thanh chính là tên khốn nạn đó, lúc hai người bọn họ ở bên nhau, tôi và Âu Dương Thanh vẫn chưa ly hôn, tình cảm cũng không xảy ra bất cứ vấn đề gì, tôi cũng rất xác định, Kiều An Na biết Âu Dương Thanh đã kết hôn, bởi vì cô ta đã từng tìm tới tôi để châm chọc khiêu khích."
Đường Mãn Đồng cắn chặt răng, anh ta không ngờ Kiều An Na lại có bộ mặt này.
"Hiểu biết của chị về Kiều An Na chỉ có bấy nhiêu, chuyện khác không rõ."
Thượng Quan Tĩnh nói xong thì cúi đầu ăn cơm, không còn phát biểu bất cứ cái nhìn gì với Kiều An Na.
Thật ra cô ấy không hận Kiều An Na, căn nguyên là do Âu Dương Thanh, đàn ông chịu không chống được cám dỗ, mới là nguyên nhân cốt lõi khiến hôn nhân bọn họ tan vỡ, không có Kiều An Na, sẽ có Lý An Na, Vương An Na.
"Quan Tĩnh, tại sao em phải ăn nói tuyệt tình như vậy? Rõ ràng trong lòng em còn có anh, nếu không chúng ta đã ly hôn ba năm rồi, vì sao em còn không kết hôn? Không phải là đang chờ anh sao?"
Âu Dương Thanh không chỉ không cút, còn nói ra những lời càng khiến người ta buồn nôn. Thậm chí anh ta còn rất đắc ý, bởi vì anh ta cảm thấy, Thượng Quan Tĩnh sau khi ly hôn không có tái hôn là vì vẫn còn tình cảm với anh ta, còn đang chờ anh ta hồi tâm chuyển ý.
Lúc đầu anh ta muốn đợi Thượng Quan Tĩnh chủ động xin nối lại, nhưng đợi đã lâu vẫn không có gì, anh ta nghĩ tới tính cách cứng cỏi của Thượng Quan Tĩnh, bèn quyết định xuống nước trước, tới nhận sai xin nối lại. Lần này tới đây Âu Dương Thanh rất có lòng tin, anh ta cảm thấy Thượng Quan Tĩnh chắc chắn sẽ không từ chối. Anh ta còn nghe nói ba năm này đường công danh sự nghiệp của Thượng Quan Tĩnh hanh thông, không giống anh ta đã dậm chân tại chỗ ba năm. Anh ta cần Thượng Quan Tĩnh trợ lực, hơn nữa kiểu vợ thế này rất có thể diện, có dung mạo xinh đẹp, có công việc nở mặt, còn là phần tử tri thức, các phương diện đều khiến anh ta nở lỗ mũi, mạnh hơn loại phụ nữ nhà nhỏ cửa hẹp[1] như Kiều An Na nhiều.
[1]Trái với nhà cao cửa rộng.
"Quan Tĩnh, anh đã van xin em vậy rồi, em còn muốn như thế nào? Thật sự chẳng lẽ muốn anh quỳ xuống van xin em sao?"
Giọng điệu của Âu Dương Thanh nặng hơn chút, anh ta đã cho cơ hội, nhưng Thượng Quan Tĩnh quá không chịu phối hợp.
Phụ nữ lâu lâu đùa nghịch phụng phịu là đáng yêu, nhưng qua mức là không hiểu đại cục, anh ta không thích phụ nữ không hiểu đại cục.
Thượng Quan Tĩnh tức giận tới mức mặt đỏ rần, cô ấy rất muốn chửi ầm lên, nhưng tu dưỡng của cô ấy không cho phép cô ấy làm chuyện mắng chửi người trước công chúng.
"Âu Dương Thanh, tôi nói lại một lần cuối cùng, tôi và anh mãi mãi sẽ không có khả năng tái hợp, coi như anh c.h.ế.t ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không nháy mắt một cái, cút!"
Thượng Quan Tĩnh đã chửi mắng những lời vô cùng tàn nhẫn nhất từ lúc cô ấy chào đời tới nay.
Đường Niệm Niệm lắc đầu, đối phó loại đàn ông cặn bã này mắng vài câu căhoàn toàn vô dụng, biện pháp tốt nhất chính là đánh!
Đã có không ít người vây quanh, bọn họ nhận ra Thượng Quan Tĩnh, chỉ trỏ.
Thượng Quan Tĩnh vừa thẹn vừa xấu hổ, quay người muốn đi, nhưng Âu Dương Thanh lại kéo tay của cô.
Mặt Đường Niệm Niệm sa sầm, chuẩn bị đi sang dạy dỗ đồ đàn ông cặn bã.
Nhưng có người nhanh hơn cô, là Đường Mãn Đồng.
"Anh làm gì đó? Ban ngày ban mặt mà dám quấy rối nữ đồng chí, không muốn sống nữa à?"
Đường Mãn Đồng đẩy Âu Dương Thanh ra, bảo vệ Thượng Quan Tĩnh ở sau lưng.
Anh ta đến tìm Thượng Quan Tĩnh hỏi ít chuyện, vừa tới đã thấy có kẻ lưu manh quấy rối, anh ta không chút nghĩ ngợi xông qua.
"Quan Tĩnh, em với anh ta có quan hệ thế nào?"
Âu Dương Thanh xanh mặt, chất vấn.
"Tôi với đồng chí Thượng Quan là quan hệ đồng chí cách mạng, hơn nữa, quan hệ chúng tôi thế nào có liên quan gì tới anh, anh là cái thá gì? Cút, lại quấy rối đồng chí Thượng Quan, tôi sẽ đánh c.h.ế.t anh!"
Đường Mãn Đồng nắm chặt và nhấc cổ áo của anh ta lên, chỉ một tay đã nhấc anh ta lên.
Đối phó với loại thư sinh yếu đuối Âu Dương Thanh này, Đường Mãn Đồng chỉ cần dùng một tay là đủ rồi.
"Buông ra... Tôi!"
Âu Dương Thanh bị cổ áo siết khiến cho thở không nổi, hai chân dùng sức quẫy đạp trên không trung, vừa buồn cười vừa khôi hài.
Đường Mãn Đồng khinh thường hừ một tiếng, buông tay ra, Âu Dương Thanh bị ngã xuống đất.
"Thượng Quan Tĩnh, em làm anh quá thất vọng, thế mà tìm một người đàn ông thô lỗ như thế, em quả thực là tự đắm mình trong trụy lạc!"
Âu Dương Thanh đứng lên, sau khi đứng xa xa thì mắng.
"Cút, một người đàn ông yêu đương vụng trộm khi đang trong hôn nhân như anh, có tư cách gì nói người khác, cút mẹ mày đi!"
Thượng Quan Tĩnh tức giận vô cùng ném túi trên tay bay ra ngoài, đập xuống đầu Âu Dương Thanh.
Một cục gạch được đưa qua một cách rất săn sóc, Thượng Quan Tĩnh đang tức giận, không chút nghĩ ngợi mà nhận lấy, ném về phía Âu Dương Thanh.
Chỉ là độ chính xác của cô ấy hơi kém, cục gạch rơi vào trước bàn chân của Âu Dương Thanh. Vang “ầm” một tiếng, khiến Âu Dương Thanh sợ hãi mặt mũi trắng bệch, ánh mắt nhìn Thượng Quan Tĩnh cũng xuất hiện chán ghét.
"Không ngờ bây giờ em đã cộc cằn thế này, quả nhiên là gần mực thì đen, em thật khiến anh thất vọng!"
Âu Dương Thanh ra vẻ như “em sa đọa rồi”, Thượng Quan Tĩnh thấy thế rất muốn g.i.ế.c người.
Lại một cục gạch được đưa tới một cách khéo hiểu lòng người, Thượng Quan Tĩnh cắn răng nghiến lợi ném ra ngoài, lúc này vẫn không đập trúng, Âu Dương Thanh đã chạy trốn.
"Không sao!"
Đường Niệm Niệm vỗ vỗ vai Thượng Quan Tĩnh.
"Cám ơn hai người."
Thượng Quan Tĩnh cảm kích nói cảm ơn, may mắn có đôi chú cháu này, nếu không một mình cô ấy quả thực sẽ bị tức chết.
"Đừng tức giận nữa, tức giận vì loại khốn nạn đó không đáng, đi ăn cơm, em mời!”
Đường Niệm Niệm kéo cô ấy đi ăn cơm, Đường Mãn Đồng cũng đi theo, anh ta còn có việc muốn hỏi mà.
Gần đó có tiệm cơm, Đường Niệm Niệm gọi cá hố om, móng heo kho, rau xanh xào váng đậu, thịt hấp rau muối mặn, thêm một món súp hải sâm, ba người ăn cũng tương đối no.
"Chị Tĩnh, hỏi chị một chuyện, Kiều An Na và tên khốn nạn kia trước kia từng ở với nhau hả?”
Đường Niệm Niệm hỏi thẳng, chú út của cô ấy đã nhiều lần muốn nói lại thôi, lề mà lề mề, cô thấy mà nổi giận.
Đường Mãn Đồng đang múc canh, suýt nữa làm rơi giá vào trong canh, anh ta ngượng ngùng cười cười, lỗ tai dựng thẳng lên.
Thượng Quan Tĩnh để đũa xuống, sau đó nuốt đồ ăn, mới nói: "Chị không thích nói chuyện thị phi sau lưng người khác. Có điều hai người là người trong cuộc, đúng là có quyền biết chuyện. Kiều An Na và Âu Dương Thanh, Âu Dương Thanh chính là tên khốn nạn đó, lúc hai người bọn họ ở bên nhau, tôi và Âu Dương Thanh vẫn chưa ly hôn, tình cảm cũng không xảy ra bất cứ vấn đề gì, tôi cũng rất xác định, Kiều An Na biết Âu Dương Thanh đã kết hôn, bởi vì cô ta đã từng tìm tới tôi để châm chọc khiêu khích."
Đường Mãn Đồng cắn chặt răng, anh ta không ngờ Kiều An Na lại có bộ mặt này.
"Hiểu biết của chị về Kiều An Na chỉ có bấy nhiêu, chuyện khác không rõ."
Thượng Quan Tĩnh nói xong thì cúi đầu ăn cơm, không còn phát biểu bất cứ cái nhìn gì với Kiều An Na.
Thật ra cô ấy không hận Kiều An Na, căn nguyên là do Âu Dương Thanh, đàn ông chịu không chống được cám dỗ, mới là nguyên nhân cốt lõi khiến hôn nhân bọn họ tan vỡ, không có Kiều An Na, sẽ có Lý An Na, Vương An Na.
/690
|