Đường Niệm Niệm mặc áo bành tô màu đen, quần dài màu trắng gạo, áo bành tô được thắt thắt lưng, chỗ thắt được thắt hờ khiến áo bành tô xòe ra, làm nổi bật lên eo nhỏ mảnh mai của cô, nhưng cô lại mang hơi thở “người sống chớ đến gần”. Khi đứng cùng một chỗ với Thẩm Kiêu thì cũng là tiêu điểm trong đám đông.
Người trong sân trường càng ngày càng nhiều, các tân sinh viên đến từ khắp mọi miền chen chúc nhau, còn có khu vực đăng ký chuyên ngành riêng biệt, Thẩm Kiêu có chiều cao, đã tìm được khu vực đăng ký chuyên ngành Cơ Điện, nắm tay Đường Niệm Niệm chen lấn qua đó.
Bọn họ đi đứng rất cẩn thận, bởi vì thật sự là quá nhiều người, còn có rất nhiều rương đồ, nếu như bị góc rương đụng phải sẽ rách da.
Còn có không ít tân sinh viên có râu ria xồm xoàm, mặt mũi tràn đầy tang thương, tuổi tác không nhỏ. Cũng có người dẫn người nhà đến báo danh.
Đường Niệm Niệm rất bội phục bọn họ, thời gian ôn tập vẻn vẹn ba tháng nhưng có thể thi đậu Phúc Đán, những người này quả là vô cùng lợi hại, khó trách toàn nói tài năng của sinh viên khóa thứ nhất là cao nhất.
Khu vực đăng ký chuyên ngành Cơ Điện, phần lớn là nam, nữ chỉ lác đác không có mấy, sự xuất hiện của Đường Niệm Niệm làm cho tất cả mọi người tỏa sáng hai mắt.
Thủ tục đăng ký cũng không phức tạp, Đường Niệm Niệm chỉ mất một giờ đã hoàn tất, ngoài ra còn nhận đồ dùng hàng ngày. Những vật dụng như đệm chăn, màn, chậu rửa mặt, nước nóng ấm, trường học sẽ phát, trường học còn phát phí trợ cấp sinh hoạt, phân bốn bậc, dựa theo mức tiền lương thu nhập trong nhà để phân chia.
Cao nhất là bậc A, mỗi tháng 19,5 đồng, trong đó 15 đồng là phiếu ăn, tiền mặt 4,5 đồng, bậc B Ất là 17,5 đồng, bậc C là 15,5 đồng, bậc D là 12,5 đồng.
Còn có trợ cấp lương thực, cao nhất là 37 cân mỗi tháng, thông thường là nam sinh, nữ sinh chừng 30 cân.
Đường Niệm Niệm không có điền đơn xin, cô không chiếm tài nguyên quốc gia.
"Em Đường, sao em không điền tờ này?" Giảng viên khu vực đăng ký rất nhiệt tình, xem như bậc D thấp nhất, mỗi tháng cũng có trợ cấp 12,5 đồng.
Giảng viên tưởng là Đường Niệm Niệm đã bỏ sót, cố ý nhắc nhở một tiếng.
"Tiền lương của chồng em vẫn đủ, nên không điền."
Đường Niệm Niệm cười giải thích.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Kiêu, vốn cho là anh trai, không ngờ là chồng.
Trái tim của mấy bạn học nam... tan nát.
Vốn dĩ bọn họ còn định theo đuổi hoa khôi, nhưng chưa bắt tay vào đã bị bóp ch ết!
Hoa khôi là biệt danh các bạn học nam mới phong cho Đường Niệm Niệm, tất cả mọi người không có dị nghị.
Đường Niệm Niệm cười nhẹ nhàng với mọi người, nắm tay Thẩm Kiêu rời đi.
Ký túc xá cô được phân là 309, trong phòng có ba chiếc giường tầng, đủ cho sáu người ở. Chuyên ngành Cơ Điện có hai lớp, nữ sinh cộng lại mới năm người, một vị trí giường còn lại là bạn học nữ chuyên ngành Tự Động Hoá.
Ba chiếc giường đã được lót nệm chăn xong xuôi, Đường Niệm Niệm được phân giường trên, cô rất hài lòng.
Sau khi Thẩm Kiêu tiến vào ký túc xá thì đi múc nước lau bàn, tay chân rất nhanh nhẹn, sau đó trải nệm, treo mùng phòng muỗi, còn treo thêm một chiếc màn giường hoa nhí ấm cúng, thuận tiện cho Đường Niệm Niệm nghỉ ngơi.
Sau khi làm xong, Thẩm Kiêu lập tức về quân khu, buổi chiều còn phải đi tổng khu Nam Kinh họp.
Đến chạng vạng tối, sáu người trong ký túc xá đã đến đông đủ, sáu người đến từ sáu nơi, chỉ có Đường Niệm Niệm là người bản địa, năm người còn lại đều là người tỉnh ngoài.
Đến từ Đông Bắc Viên Hồng Mai, Tương tỉnh Lưu Đan Hà, Hàng Châu Ngô Uyển Hoa, Dự tỉnh Tôn Đông Tú, Biên Cương Đồng Hiểu Phương.
Trong đó Viên Hồng Mai 29 tuổi, Ngô Uyển Hoa 28 tuổi, đều đã kết hôn và có con, tuổi lớn nhất trong phòng.
Lưu Đan Hà cũng đã 27 tuổi, có điều cô ấy chưa lập gia đình, hơn nữa tính cách cũng có phần quái gở.
Tôn Đông Tú và Đồng Hiểu Phương cùng tuổi, đều là 21 tuổi, chưa lập gia đình.
Mặc dù mọi người là lần đầu gặp mặt, nhưng rất nhanh đã quen nhau, đều nói sự gian khổ khi mình thi đại học.
"Mẹ tôi là người thành phố Thượng Hải, bà ấy có nằm mơ cũng nhớ về thành phố Thượng Hải, cho nên rất ủng hộ tôi thi đại học."
Khi Đồng Hiểu Phương mỉm cười sẽ có lúm đồng tiền, mặc dù cô ấy là người Hán nhưng ngũ quan rất góc cạnh, có chút lai lai giữa cô gái Duy Ngô Nhĩ, hơn nữa làn da rất trắng, rất xinh đẹp.
Đường Niệm Niệm vừa nghe đã hiểu, chắc chắn cha mẹ Đồng Hiểu Phương là công nhân viên chức thuộc binh đoàn kiến thiết. Vào năm 65, binh đoàn đã chiêu nạp rất nhiều cô gái chưa lập gia đình tại thành phố Thượng Hải và tỉnh Chiết Giang, những cô gái này kiến thiết vì bên đó mà cống hiến cả đời.
"Mẹ em không ủng hộ em thi, còn muốn gả em đi, bố em ủng hộ em, ông ấy là giáo viên tư thục, còn giúp em làm giáo viên dạy thay ở trường tiểu học trong thôn nên mới có cơ hội ôn tập."
Tôn Đông Tú nói rồi hốc mắt đỏ lên, nức nở nói: "Mẹ em nói, lần này nếu thi không đậu đại học, nhất định phải lấy chồng, thật ra em rất cảm ơn b ấy, nếu không nhờ bà ấy bức ép em thế, em đã không kiên trì được."
Trong thôn những cô gái cùng tuổi với cô ấy đã sinh hai, ba đứa con rồi, cô ấy cũng hiểu cho mẹ, trong thôn có đám người ăn nói luyên thuyên, áp lực bố mẹ phải chịu quá lớn.
"Chị thì ly hôn với chồng, còn bỏ con.”
Vẻ mặt Ngô Uyển Hoa tự giễu, cô ấy là người Hàng Châu, nhưng tám năm thanh xuân của cô ấy đã lãng phí ở vùng miền Bắc hoang dã, còn kết hôn sinh con ở bên đó.
"Không thể nói vứt bỏ, chúng ta là vì bay cao hơn, tạm thời đặt xuống ràng buộc mà thôi." Viên Hồng Mai cười nói.
Mắt Ngô Uyển Hoa cũng đỏ lên, mặc dù đang cười, thế nhưng rất khiến lòng người xem khó chịu.
"Anh ta không ủng hộ chị thi đại học, đốt bỏ tài liệu ôn tập chị khó khăn lắm mới tìm được. Còn bức ép chị mỗi ngày bức ta, vào hôm thi, anh ấy còn nhốt chị trong nhà, là con gái chị lén tìm chìa khoá, thả chị ra."
"Thi xong chị đã đề nghị ly hôn, chị sẽ không sống cả một đời với một người đàn ông ngăn cản chị tiến bộ, hiện tại chị chỉ lo lắng hai đứa bé, anh ta c.h.ế.t sống không chịu giao cho chị."
Trong lòng Ngô Uyển Hoa đã kìm nén quá nhiều đau khổ, nói với người nhà mẹ đẻ, bọn họ không hiểu, cô ấy cũng không có người bạn tri tâm nào, hôm nay cũng là đột nhiên chạm vào nơi sâu trong lòng, cô ấy mới bỗng nhiên nói nhiều như vậy.
Người trong sân trường càng ngày càng nhiều, các tân sinh viên đến từ khắp mọi miền chen chúc nhau, còn có khu vực đăng ký chuyên ngành riêng biệt, Thẩm Kiêu có chiều cao, đã tìm được khu vực đăng ký chuyên ngành Cơ Điện, nắm tay Đường Niệm Niệm chen lấn qua đó.
Bọn họ đi đứng rất cẩn thận, bởi vì thật sự là quá nhiều người, còn có rất nhiều rương đồ, nếu như bị góc rương đụng phải sẽ rách da.
Còn có không ít tân sinh viên có râu ria xồm xoàm, mặt mũi tràn đầy tang thương, tuổi tác không nhỏ. Cũng có người dẫn người nhà đến báo danh.
Đường Niệm Niệm rất bội phục bọn họ, thời gian ôn tập vẻn vẹn ba tháng nhưng có thể thi đậu Phúc Đán, những người này quả là vô cùng lợi hại, khó trách toàn nói tài năng của sinh viên khóa thứ nhất là cao nhất.
Khu vực đăng ký chuyên ngành Cơ Điện, phần lớn là nam, nữ chỉ lác đác không có mấy, sự xuất hiện của Đường Niệm Niệm làm cho tất cả mọi người tỏa sáng hai mắt.
Thủ tục đăng ký cũng không phức tạp, Đường Niệm Niệm chỉ mất một giờ đã hoàn tất, ngoài ra còn nhận đồ dùng hàng ngày. Những vật dụng như đệm chăn, màn, chậu rửa mặt, nước nóng ấm, trường học sẽ phát, trường học còn phát phí trợ cấp sinh hoạt, phân bốn bậc, dựa theo mức tiền lương thu nhập trong nhà để phân chia.
Cao nhất là bậc A, mỗi tháng 19,5 đồng, trong đó 15 đồng là phiếu ăn, tiền mặt 4,5 đồng, bậc B Ất là 17,5 đồng, bậc C là 15,5 đồng, bậc D là 12,5 đồng.
Còn có trợ cấp lương thực, cao nhất là 37 cân mỗi tháng, thông thường là nam sinh, nữ sinh chừng 30 cân.
Đường Niệm Niệm không có điền đơn xin, cô không chiếm tài nguyên quốc gia.
"Em Đường, sao em không điền tờ này?" Giảng viên khu vực đăng ký rất nhiệt tình, xem như bậc D thấp nhất, mỗi tháng cũng có trợ cấp 12,5 đồng.
Giảng viên tưởng là Đường Niệm Niệm đã bỏ sót, cố ý nhắc nhở một tiếng.
"Tiền lương của chồng em vẫn đủ, nên không điền."
Đường Niệm Niệm cười giải thích.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Kiêu, vốn cho là anh trai, không ngờ là chồng.
Trái tim của mấy bạn học nam... tan nát.
Vốn dĩ bọn họ còn định theo đuổi hoa khôi, nhưng chưa bắt tay vào đã bị bóp ch ết!
Hoa khôi là biệt danh các bạn học nam mới phong cho Đường Niệm Niệm, tất cả mọi người không có dị nghị.
Đường Niệm Niệm cười nhẹ nhàng với mọi người, nắm tay Thẩm Kiêu rời đi.
Ký túc xá cô được phân là 309, trong phòng có ba chiếc giường tầng, đủ cho sáu người ở. Chuyên ngành Cơ Điện có hai lớp, nữ sinh cộng lại mới năm người, một vị trí giường còn lại là bạn học nữ chuyên ngành Tự Động Hoá.
Ba chiếc giường đã được lót nệm chăn xong xuôi, Đường Niệm Niệm được phân giường trên, cô rất hài lòng.
Sau khi Thẩm Kiêu tiến vào ký túc xá thì đi múc nước lau bàn, tay chân rất nhanh nhẹn, sau đó trải nệm, treo mùng phòng muỗi, còn treo thêm một chiếc màn giường hoa nhí ấm cúng, thuận tiện cho Đường Niệm Niệm nghỉ ngơi.
Sau khi làm xong, Thẩm Kiêu lập tức về quân khu, buổi chiều còn phải đi tổng khu Nam Kinh họp.
Đến chạng vạng tối, sáu người trong ký túc xá đã đến đông đủ, sáu người đến từ sáu nơi, chỉ có Đường Niệm Niệm là người bản địa, năm người còn lại đều là người tỉnh ngoài.
Đến từ Đông Bắc Viên Hồng Mai, Tương tỉnh Lưu Đan Hà, Hàng Châu Ngô Uyển Hoa, Dự tỉnh Tôn Đông Tú, Biên Cương Đồng Hiểu Phương.
Trong đó Viên Hồng Mai 29 tuổi, Ngô Uyển Hoa 28 tuổi, đều đã kết hôn và có con, tuổi lớn nhất trong phòng.
Lưu Đan Hà cũng đã 27 tuổi, có điều cô ấy chưa lập gia đình, hơn nữa tính cách cũng có phần quái gở.
Tôn Đông Tú và Đồng Hiểu Phương cùng tuổi, đều là 21 tuổi, chưa lập gia đình.
Mặc dù mọi người là lần đầu gặp mặt, nhưng rất nhanh đã quen nhau, đều nói sự gian khổ khi mình thi đại học.
"Mẹ tôi là người thành phố Thượng Hải, bà ấy có nằm mơ cũng nhớ về thành phố Thượng Hải, cho nên rất ủng hộ tôi thi đại học."
Khi Đồng Hiểu Phương mỉm cười sẽ có lúm đồng tiền, mặc dù cô ấy là người Hán nhưng ngũ quan rất góc cạnh, có chút lai lai giữa cô gái Duy Ngô Nhĩ, hơn nữa làn da rất trắng, rất xinh đẹp.
Đường Niệm Niệm vừa nghe đã hiểu, chắc chắn cha mẹ Đồng Hiểu Phương là công nhân viên chức thuộc binh đoàn kiến thiết. Vào năm 65, binh đoàn đã chiêu nạp rất nhiều cô gái chưa lập gia đình tại thành phố Thượng Hải và tỉnh Chiết Giang, những cô gái này kiến thiết vì bên đó mà cống hiến cả đời.
"Mẹ em không ủng hộ em thi, còn muốn gả em đi, bố em ủng hộ em, ông ấy là giáo viên tư thục, còn giúp em làm giáo viên dạy thay ở trường tiểu học trong thôn nên mới có cơ hội ôn tập."
Tôn Đông Tú nói rồi hốc mắt đỏ lên, nức nở nói: "Mẹ em nói, lần này nếu thi không đậu đại học, nhất định phải lấy chồng, thật ra em rất cảm ơn b ấy, nếu không nhờ bà ấy bức ép em thế, em đã không kiên trì được."
Trong thôn những cô gái cùng tuổi với cô ấy đã sinh hai, ba đứa con rồi, cô ấy cũng hiểu cho mẹ, trong thôn có đám người ăn nói luyên thuyên, áp lực bố mẹ phải chịu quá lớn.
"Chị thì ly hôn với chồng, còn bỏ con.”
Vẻ mặt Ngô Uyển Hoa tự giễu, cô ấy là người Hàng Châu, nhưng tám năm thanh xuân của cô ấy đã lãng phí ở vùng miền Bắc hoang dã, còn kết hôn sinh con ở bên đó.
"Không thể nói vứt bỏ, chúng ta là vì bay cao hơn, tạm thời đặt xuống ràng buộc mà thôi." Viên Hồng Mai cười nói.
Mắt Ngô Uyển Hoa cũng đỏ lên, mặc dù đang cười, thế nhưng rất khiến lòng người xem khó chịu.
"Anh ta không ủng hộ chị thi đại học, đốt bỏ tài liệu ôn tập chị khó khăn lắm mới tìm được. Còn bức ép chị mỗi ngày bức ta, vào hôm thi, anh ấy còn nhốt chị trong nhà, là con gái chị lén tìm chìa khoá, thả chị ra."
"Thi xong chị đã đề nghị ly hôn, chị sẽ không sống cả một đời với một người đàn ông ngăn cản chị tiến bộ, hiện tại chị chỉ lo lắng hai đứa bé, anh ta c.h.ế.t sống không chịu giao cho chị."
Trong lòng Ngô Uyển Hoa đã kìm nén quá nhiều đau khổ, nói với người nhà mẹ đẻ, bọn họ không hiểu, cô ấy cũng không có người bạn tri tâm nào, hôm nay cũng là đột nhiên chạm vào nơi sâu trong lòng, cô ấy mới bỗng nhiên nói nhiều như vậy.
/690
|