Đường Niệm Niệm nghe vậy thì lấy làm lạ, hỏi: "Mẹ của cô bé không phải đã c.h.ế.t sao?"
Khởi tử hồi sinh rồi?
"Tiểu đoàn trưởng Hứa lại tìm một người khác, là một người góa chồng dưới quê không có con cái, giỏi giang hơn người vợ trước nhiều, trong nhà dọn dẹp sạch sẽ, tiểu đoàn trưởng Hứa và con gái cũng được săn sóc rất tốt." Thím Trương nói.
"Trong lòng nghĩ thế nào không biết, nhưng ngoài mặt làm rất đúng, hiện tại Hứa Phán Nhi vui hơn trước kia nhiều. Con trẻ có nên người hay không, đều là nhờ người lớn dạy.”
Bà cụ Đường cũng đánh giá người phụ nữ này rất cao.
Đường Niệm Niệm tò mò hỏi: "Tiểu đoàn trưởng Hứa tái hôn hồi nào vậy?"
"Hà Vọng Đệ c.h.ế.t chưa đến trăm ngày đã tái hôn rồi, cũng không có mở tiệc rượu. Tên là Hà Đào Hoa, con người cũng không tệ lắm, cũng là người số khổ."
Tin tức của thím Trương rất nhanh nhạy, còn nói Hà Đào Hoa và Hà Vọng Đệ là người cùng thôn, còn là chị em cùng gia tộc, nhưng mà đã cách biệt năm đời.
"Người đàn ông Hà Đào Hoa gả là đồ bị lao, trong nhà cô ấy nghèo, hai người anh không cưới nổi vợ nên bán cô ấy cho người đàn ông bị lao xung hỉ, đổi hai trăm đồng lễ hỏi cho hai người anh cưới vợ, gả đi chưa tới nửa năm, đồ bị lao đã chết, cô ấy ngay cả động phòng vẫn chưa động. Cha mẹ chồng còn chửi cô ấy khắc chồng mỗi ngày, cũng không cho phép cô ấy tái hôn."
Thím Trương rất đồng cảm với Hà Đào Hoa, có một cha mẹ nhẫn tâm, sau đó gặp phải cha mẹ chồng vô lương, số khổ mà!
"Thế tại sao cô ấy lại gả cho tiểu đoàn trưởng Hứa rồi?" Đường Niệm Niệm thắc mắc là hỏi.
"Chồng bà ta bị bệnh, trong nhà không có tiền, bán cô ấy năm mươi đồng cho tiểu đoàn trưởng Hứa, năm mươi đồng mua được một hoàng hoa khuê nữ xinh đẹp, tiểu đoàn trưởng Hứa nhặt được một cục hời cực to!"
Thím Trương nhếch miệng, bà ấy không thích tiểu đoàn trưởng Hứa, cảm thấy không xứng với Hà Đào Hoa.
"Mình đến rồi!"
Hứa Phán Nhi chạy về, còn cầm theo mấy cái bánh bao nóng bốc hơi, bảo: "Bánh bao mẹ mình làm ăn rất ngon, để rất nhiều thịt."
"Mẹ con đối xử với con rất tốt." Bà cụ Đường cười nói.
"Ừm, mẹ con còn làm bộ đầm mới cho con, ngày mai là có thể mặc rồi."
Hứa Phán Nhi gọi mẹ như thể rất quen thuộc, không biết còn tưởng rằng là mẹ ruột của cô bé, trước kia trước khi Hà Vọng Đệ chết, tình cảm mẹ con bọn họ cũng chưa thân thiết như vậy.
"Mẹ con đối xử tốt với con, con cũng phải đối xử tốt với bà ấy, tình cảm là đến từ lẫn nhau." Bà cụ Đường không nhịn được khuyên.
Hứa Phán Nhi chỉ nghe hiểu nửa vời, có điều cô bé nói: "Chờ mẹ con sinh em trai, con sẽ chăm mẹ ở cữ.”
Mỗi ngày cha cô bé luôn miệng nói phải sinh em trai, cô bé cũng muốn em trai, có em trai rồi cha sẽ không đưa tiền cho anh họ, em họ nữa, trong nhà sẽ có thể thường xuyên được ăn thịt.
Bánh bao được Đường Cửu Cân và Nghiêm Trung Kiệt chia ra ăn hết, hương vị rất không tồi, hơn nữa con người Hà Đào Hoa sạch sẽ, làm đồ ăn cũng vệ sinh.
"Đi!"
Cửu Cân chùi miệng, phất tay, dẫn theo Hứa Phán Nhi, còn có Bách Tuế Phúc Bảo xuất phát lên núi, Nghiêm Trung Kiệt theo ở phía sau “trợ trận”.
"Hà Đào Hoa có rồi?"
Chờ sau khi mấy đứa nhỏ đi, bà cụ Đường mới hỏi.
"Không có, hôm qua Hoa Đào còn nói với con, cô ấy lo lắng không có thai, một ngày tiểu đoàn trưởng Hứa hỏi ba lần, cô ấy lo lắng lộn ruột." Thím Trương lắc đầu.
Bà cụ Đường xùy một tiếng, nói: "Tên đó ba phút còn chưa tới, còn muốn sinh con trai?"
Mơ đẹp vô cùng!
Thím Trương cũng xùy một tiếng, khinh bỉ nói: "Tên đó còn cảm thấy mình rất giỏi kìm chế, thúc giục Hoa Đào mỗi ngày, còn nói bụng cô ấy không biết phấn đấu."
"Đàn ông con mắt chỉ toàn ngước lên nhìn trời, không nhìn thấy mình ngắn!"
Bà cụ Đường tổng kết một câu sâu sắc.
Thím Trương rất tán thành.
Đường Niệm Niệm đã ăn xong đậu hũ mộc lan, lập tức trở về phòng tiếp tục ngủ. Ở nhà nằm hai ngày thì nhận được điện thoại của công an, cô còn tưởng rằng là chuyện của Cao Vũ Huy, kết quả là chuyện của Lưu Đan Hà.
"Đồng chí Đường, bạn học của cô là Lưu Đan Hà dính đến một án mạng, muốn hỏi một số việc với cô, có thể mời cô tới đây một chuyến hay không?" Công an rất khách sáo nói.
Đường Niệm Niệm lái xe đến cục công an, phát hiện Viên Hồng Mai cũng ở đó. Thấy cô, Viên Hồng Mai cười cười, chỉ là nụ cười có chút khiên cưỡng.
"Có phải Đan Hà đã xảy ra chuyện rồi hay không? Công an cái gì cũng không chịu nói, hỏi chị rất nhiều chuyện, hỏi tới mức lòng chị hoảng rồi."
Chờ Đường Niệm Niệm ngồi xuống, Viên Hồng Mai nhỏ giọng nói với cô.
"Đừng hoảng hốt, chị đã nói cái gì với công an rồi?"
"Cũng không có gì, công an hỏi chị quan hệ của Lưu Đan Hà và người chết, chị nào biết được, nên nói có thể là thân thích, công an còn hỏi chuyện sinh hoạt thường ngày của Lưu Đan Hà, chị cũng ăn ngay nói thật."
Viên Hồng Mai nhìn bốn phía một lượt, xích lại gần chút, nhỏ giọng nói: "em đừng nói với công an chuyện chị điện thoại cho em, lỡ đâu công an nghi thần nghi quỷ, Đan Hà gặp phiền phức."
"Biết rồi."
Đường Niệm Niệm gật đầu, cô vốn không có ý định nói.
"Bạn Đường Niệm Niệm, bên này!"
Một nữ công an đến đây, bảo cô qua để tra hỏi.
Vấn đề công an hỏi không khác Viên Hồng Mai là bao, chờ công an hỏi xong, Đường Niệm Niệm hỏi lại: "Nếu dựa theo lời chị nói, họ Ngụy kia uống rượu quá nhiều trượt chân rơi vào trong nước mới ngoài ý muốn mà đi đời, đây là hai chuyện ngoài ý muốn trùng hợp, tại sao phải nói bạn tôi liên quan đến án mạng?"
Viên Hồng Mai cũng lại gần, lớn tiếng nói: "Đúng, rõ ràng là không may chết, tại sao phải hỏi lung tung này kia, may mắn hiện tại là nghỉ hè, nếu để cho các bạn khác biết, còn tưởng rằng bạn tôi g.i.ế.c người, ảnh hưởng là không tính xuể!”
"Lưu Đan Hà chỉ là có hiềm nghi, bây giờ chúng tôi đang điều tra lấy chứng cứ, hi vọng các cô phối hợp công việc của chúng tôi!" Nữ công an nói.
"Vì sao nói cô ấy có hiềm nghi? Cô ấy g.i.ế.c tên họ Ngụy kia? Tại sao phải g.i.ế.c anh ta? Lưu Đan Hà là sinh viên có tương lai tươi sáng, tại sao cô ấy phải dại dột đi g.i.ế.c người để tự hủy tương lai?"
Đường Niệm Niệm hỏi lại liên tiếp, Viên Hồng Mai gật đầu lia lịa, cô ấy cũng nghĩ như vậy.
Nữ công an còn trẻ, bị cô hỏi thì có chút không chống đỡ được, một công an hơi đứng tuổi đến đây, cười hòa ái nói: "Hai người chớ căng thẳng, chúng tôi chỉ là làm theo nguyên tắc phá án nghiêm ngặt, nên mới tìm hai người tra hỏi, chỉ cần Lưu Đan Hà trong sạch, chắc chắn sẽ không có ảnh hưởng đến tương lai của cô ấy."
"Vậy chúng tôi có thể đi rồi sao?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Đương nhiên có thể!"
Thái độ công an có tuổi nghề rất tốt, bảo hai người ký tên, đóng dấu tay là có thể đi.
Khởi tử hồi sinh rồi?
"Tiểu đoàn trưởng Hứa lại tìm một người khác, là một người góa chồng dưới quê không có con cái, giỏi giang hơn người vợ trước nhiều, trong nhà dọn dẹp sạch sẽ, tiểu đoàn trưởng Hứa và con gái cũng được săn sóc rất tốt." Thím Trương nói.
"Trong lòng nghĩ thế nào không biết, nhưng ngoài mặt làm rất đúng, hiện tại Hứa Phán Nhi vui hơn trước kia nhiều. Con trẻ có nên người hay không, đều là nhờ người lớn dạy.”
Bà cụ Đường cũng đánh giá người phụ nữ này rất cao.
Đường Niệm Niệm tò mò hỏi: "Tiểu đoàn trưởng Hứa tái hôn hồi nào vậy?"
"Hà Vọng Đệ c.h.ế.t chưa đến trăm ngày đã tái hôn rồi, cũng không có mở tiệc rượu. Tên là Hà Đào Hoa, con người cũng không tệ lắm, cũng là người số khổ."
Tin tức của thím Trương rất nhanh nhạy, còn nói Hà Đào Hoa và Hà Vọng Đệ là người cùng thôn, còn là chị em cùng gia tộc, nhưng mà đã cách biệt năm đời.
"Người đàn ông Hà Đào Hoa gả là đồ bị lao, trong nhà cô ấy nghèo, hai người anh không cưới nổi vợ nên bán cô ấy cho người đàn ông bị lao xung hỉ, đổi hai trăm đồng lễ hỏi cho hai người anh cưới vợ, gả đi chưa tới nửa năm, đồ bị lao đã chết, cô ấy ngay cả động phòng vẫn chưa động. Cha mẹ chồng còn chửi cô ấy khắc chồng mỗi ngày, cũng không cho phép cô ấy tái hôn."
Thím Trương rất đồng cảm với Hà Đào Hoa, có một cha mẹ nhẫn tâm, sau đó gặp phải cha mẹ chồng vô lương, số khổ mà!
"Thế tại sao cô ấy lại gả cho tiểu đoàn trưởng Hứa rồi?" Đường Niệm Niệm thắc mắc là hỏi.
"Chồng bà ta bị bệnh, trong nhà không có tiền, bán cô ấy năm mươi đồng cho tiểu đoàn trưởng Hứa, năm mươi đồng mua được một hoàng hoa khuê nữ xinh đẹp, tiểu đoàn trưởng Hứa nhặt được một cục hời cực to!"
Thím Trương nhếch miệng, bà ấy không thích tiểu đoàn trưởng Hứa, cảm thấy không xứng với Hà Đào Hoa.
"Mình đến rồi!"
Hứa Phán Nhi chạy về, còn cầm theo mấy cái bánh bao nóng bốc hơi, bảo: "Bánh bao mẹ mình làm ăn rất ngon, để rất nhiều thịt."
"Mẹ con đối xử với con rất tốt." Bà cụ Đường cười nói.
"Ừm, mẹ con còn làm bộ đầm mới cho con, ngày mai là có thể mặc rồi."
Hứa Phán Nhi gọi mẹ như thể rất quen thuộc, không biết còn tưởng rằng là mẹ ruột của cô bé, trước kia trước khi Hà Vọng Đệ chết, tình cảm mẹ con bọn họ cũng chưa thân thiết như vậy.
"Mẹ con đối xử tốt với con, con cũng phải đối xử tốt với bà ấy, tình cảm là đến từ lẫn nhau." Bà cụ Đường không nhịn được khuyên.
Hứa Phán Nhi chỉ nghe hiểu nửa vời, có điều cô bé nói: "Chờ mẹ con sinh em trai, con sẽ chăm mẹ ở cữ.”
Mỗi ngày cha cô bé luôn miệng nói phải sinh em trai, cô bé cũng muốn em trai, có em trai rồi cha sẽ không đưa tiền cho anh họ, em họ nữa, trong nhà sẽ có thể thường xuyên được ăn thịt.
Bánh bao được Đường Cửu Cân và Nghiêm Trung Kiệt chia ra ăn hết, hương vị rất không tồi, hơn nữa con người Hà Đào Hoa sạch sẽ, làm đồ ăn cũng vệ sinh.
"Đi!"
Cửu Cân chùi miệng, phất tay, dẫn theo Hứa Phán Nhi, còn có Bách Tuế Phúc Bảo xuất phát lên núi, Nghiêm Trung Kiệt theo ở phía sau “trợ trận”.
"Hà Đào Hoa có rồi?"
Chờ sau khi mấy đứa nhỏ đi, bà cụ Đường mới hỏi.
"Không có, hôm qua Hoa Đào còn nói với con, cô ấy lo lắng không có thai, một ngày tiểu đoàn trưởng Hứa hỏi ba lần, cô ấy lo lắng lộn ruột." Thím Trương lắc đầu.
Bà cụ Đường xùy một tiếng, nói: "Tên đó ba phút còn chưa tới, còn muốn sinh con trai?"
Mơ đẹp vô cùng!
Thím Trương cũng xùy một tiếng, khinh bỉ nói: "Tên đó còn cảm thấy mình rất giỏi kìm chế, thúc giục Hoa Đào mỗi ngày, còn nói bụng cô ấy không biết phấn đấu."
"Đàn ông con mắt chỉ toàn ngước lên nhìn trời, không nhìn thấy mình ngắn!"
Bà cụ Đường tổng kết một câu sâu sắc.
Thím Trương rất tán thành.
Đường Niệm Niệm đã ăn xong đậu hũ mộc lan, lập tức trở về phòng tiếp tục ngủ. Ở nhà nằm hai ngày thì nhận được điện thoại của công an, cô còn tưởng rằng là chuyện của Cao Vũ Huy, kết quả là chuyện của Lưu Đan Hà.
"Đồng chí Đường, bạn học của cô là Lưu Đan Hà dính đến một án mạng, muốn hỏi một số việc với cô, có thể mời cô tới đây một chuyến hay không?" Công an rất khách sáo nói.
Đường Niệm Niệm lái xe đến cục công an, phát hiện Viên Hồng Mai cũng ở đó. Thấy cô, Viên Hồng Mai cười cười, chỉ là nụ cười có chút khiên cưỡng.
"Có phải Đan Hà đã xảy ra chuyện rồi hay không? Công an cái gì cũng không chịu nói, hỏi chị rất nhiều chuyện, hỏi tới mức lòng chị hoảng rồi."
Chờ Đường Niệm Niệm ngồi xuống, Viên Hồng Mai nhỏ giọng nói với cô.
"Đừng hoảng hốt, chị đã nói cái gì với công an rồi?"
"Cũng không có gì, công an hỏi chị quan hệ của Lưu Đan Hà và người chết, chị nào biết được, nên nói có thể là thân thích, công an còn hỏi chuyện sinh hoạt thường ngày của Lưu Đan Hà, chị cũng ăn ngay nói thật."
Viên Hồng Mai nhìn bốn phía một lượt, xích lại gần chút, nhỏ giọng nói: "em đừng nói với công an chuyện chị điện thoại cho em, lỡ đâu công an nghi thần nghi quỷ, Đan Hà gặp phiền phức."
"Biết rồi."
Đường Niệm Niệm gật đầu, cô vốn không có ý định nói.
"Bạn Đường Niệm Niệm, bên này!"
Một nữ công an đến đây, bảo cô qua để tra hỏi.
Vấn đề công an hỏi không khác Viên Hồng Mai là bao, chờ công an hỏi xong, Đường Niệm Niệm hỏi lại: "Nếu dựa theo lời chị nói, họ Ngụy kia uống rượu quá nhiều trượt chân rơi vào trong nước mới ngoài ý muốn mà đi đời, đây là hai chuyện ngoài ý muốn trùng hợp, tại sao phải nói bạn tôi liên quan đến án mạng?"
Viên Hồng Mai cũng lại gần, lớn tiếng nói: "Đúng, rõ ràng là không may chết, tại sao phải hỏi lung tung này kia, may mắn hiện tại là nghỉ hè, nếu để cho các bạn khác biết, còn tưởng rằng bạn tôi g.i.ế.c người, ảnh hưởng là không tính xuể!”
"Lưu Đan Hà chỉ là có hiềm nghi, bây giờ chúng tôi đang điều tra lấy chứng cứ, hi vọng các cô phối hợp công việc của chúng tôi!" Nữ công an nói.
"Vì sao nói cô ấy có hiềm nghi? Cô ấy g.i.ế.c tên họ Ngụy kia? Tại sao phải g.i.ế.c anh ta? Lưu Đan Hà là sinh viên có tương lai tươi sáng, tại sao cô ấy phải dại dột đi g.i.ế.c người để tự hủy tương lai?"
Đường Niệm Niệm hỏi lại liên tiếp, Viên Hồng Mai gật đầu lia lịa, cô ấy cũng nghĩ như vậy.
Nữ công an còn trẻ, bị cô hỏi thì có chút không chống đỡ được, một công an hơi đứng tuổi đến đây, cười hòa ái nói: "Hai người chớ căng thẳng, chúng tôi chỉ là làm theo nguyên tắc phá án nghiêm ngặt, nên mới tìm hai người tra hỏi, chỉ cần Lưu Đan Hà trong sạch, chắc chắn sẽ không có ảnh hưởng đến tương lai của cô ấy."
"Vậy chúng tôi có thể đi rồi sao?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Đương nhiên có thể!"
Thái độ công an có tuổi nghề rất tốt, bảo hai người ký tên, đóng dấu tay là có thể đi.
/690
|