"Tham mưu Vu, nước trong bình này là cái gì?" Có người hỏi.
Vu Quang Viễn vặn cái nắp ra, mùi thuốc nồng nặc tản ra.
Anh ấy không có do dự quá lâu, bảo người ta lấy thuốc cho các anh em trọng thương uống. Mặc dù người này không rõ lai lịch, nhưng chắc công ta người này là bạn phe ta, chắc công ta sẽ không hại bọn họ.
Hiệu quả của thuốc nước cực kỳ hiệu quả, mới uống chưa đến một giờ, mấy thương binh đang sốt cao đã hạ sốt, ngay cả chỉ đạo viên trọng thương hôn mê bất tỉnh cũng tỉnh.
"Trong này chứa linh đan diệu dược sao?"
Tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có người còn cắn mạnh vào ngón tay của mình, đau nhức kịch liệt khiến anh ấy xác định, không phải đang nằm mơ, bọn họ thật sự gặp được quý nhân.
Không ai nói ra, nhưng trong lòng mọi người đều cảm thấy, bóng đen thần bí kia nói không chừng chính là thần tiên hiển linh.
Bóng đen không có xuất hiện nữa, Vu Quang Viễn khập khiễng đến nơi bóng đen ẩn núp trước đó xem xét, không có cái gì, dường như những sự việc buổi sáng chỉ là ảo giác.
"Anh Vu, thật sự là thần tiên sao?"
Có một binh sĩ trẻ tuổi nhỏ giọng nói.
"Đừng nói nữa!"
Vu Quang Viễn cản binh sĩ, có mấy lời không thể nói ra được, trong lòng mọi người biết là đủ.
Giờ phút này Đường Niệm Niệm đã xuất hiện ở hang ổ của quân địch, cô vẫn chưa đã nghiền. Quyết định chạy tới hang ổ của quân địch, đánh một trận sảng khoái.
Đến trời tối, cô đã quét sạch ba cứ điểm quân địch, mỗi cứ điểm đều thây chất khắp đồng, không một người còn sống.
Biện pháp của Đường Niệm Niệm rất đơn giản thô bạo, ban ngày dùng đạn pháo, ban đêm lợi dụng không gian ẩn nấp, chôn một vòng thuốc nổ tại chung quanh cứ điểm, sau đó dẫn nổ.
Lúc đầu cô nghĩ ngày mai lại tiếp tục. Ban đêm cô vào không gian hội họp với Thẩm Kiêu, được anh khuyên lui.
"Phía trên đã đang điều tra rồi, Niệm Niệm em về nhà đi."
Thẩm Kiêu có chút bất đắc dĩ, anh không nghĩ tới vợ mình sẽ gây nên trận địa lớn như vậy, nếu lại để cho vợ làm tiếp, nói không chừng sẽ lật ngược sào huyệt của địch, trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t nguyên thủ nước địch.
Làm vậy mặc dù rất thoải mái, nhưng có hại về sau.
"Quân nhân cần được hỏa lực tẩy rửa mới có thể trưởng thành, hi sinh là điều cần thiết, nếu như đều đi đường tắt, quân đội sẽ chỉ trở thành vật trang trí. Chiến dịch này quân đội cả nước đều sẽ thay phiên lên chiến trường, vì để rèn luyện bọn họ. Niệm Niệm em giúp bọn họ làm hết việc, bọn họ sẽ mãi mãi không trưởng thành nổi."
Thẩm Kiêu kiên nhẫn nói lý lẽ với vợ. Thật ra Niệm Niệm nhà anh là thiện tâm nhất, nhìn thấy các binh sĩ hi sinh nên mềm lòng, muốn giúp một tay.
Làm như vậy cũng không phải không được, nhưng chỉ có thể lâu lâu một lần.
Đường Niệm Niệm phồng má ăn thịt kho tàu, Thẩm Kiêu làm, ăn với cơm, cô đã ăn ba chén.
"Biết rồi, sáng sớm em sẽ đi."
Đường Niệm Niệm vừa gặm thịt vừa gật đầu, dù sao cô đã quá đã nghiền rồi.
"Em sau khi trở về, đỗ trực thăng ở trong nhà nằm ở vùng ngoại thành của chúng ta, phía trên tra xuống anh sẽ ứng phó."
Thẩm Kiêu gắp mấy miếng thịt kho tàu cho cô, còn gắp chút rau xanh, phải ăn phối hợp rau thịt mới có thể cân đối dinh dưỡng.
Chiếc trực thăng kia anh đã cải tiến, phía trên tra đến thì anh sẽ nói là lấy được hai chiếc trực thăng này ở bên Hồng Kông. Phá rã chở về lắp ráp, với bản lãnh của anh hoàn toàn có thể làm mà thần không biết quỷ không hay.
"Biết rồi, đừng gắp rau xanh cho em!"
Đường Niệm Niệm mất hứng trợn ngược mắt, cô đã ăn ba miếng rau xanh rồi, lại còn gắp cho cô, thực đáng ghét.
Thẩm Kiêu cười cười, đầu đũa đổi hướng, bỏ vào chén mình.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Kiêu rửa chén đũa chờ sau khi Đường Niệm Niệm ngủ, anh đi ra không gian, vừa khéo bên ngoài lều có người tìm đến, nói muốn tổ chức hội nghị khẩn cấp.
Thẩm Kiêu đến phòng họp, lãnh đạo trọng yếu đều ở đây, vẻ mặt đều rất nghiêm túc.
Chủ đề hội nghị chính là thảo luận người thần bí từ trên trời giáng xuống, bởi vì sự xuất hiện của cô, lần giao chiến giữa quân ta và quân địch đã kết thúc sớm, vốn dĩ chí ít còn phải kéo thêm nửa tháng, hiện tại đã có thể nghỉ ngơi.
"Người thần bí có số lượng lớn vũ khí kiểu mới, còn có thuốc trị thương thần kỳ, có người trọng thương hôn mê sau khi uống thuốc trị thương, hiện tại đã tỉnh, bác sĩ kiểm tra vết thương, nói đã thoát khỏi nguy hiểm rồi." Có người nói.
"Thế thì thuốc trị thương đó còn thừa không?" Có người hỏi.
"Không có, chỉ một bình, thương binh có rất nhiều, cuối cùng là dùng nước pha loãng uống, hiệu quả đã giảm không ít."
Tất cả mọi người có chút tiếc nuối, thuốc trị thương tốt như vậy nếu có thể thừa lại một chút, không chừng có thể tìm được cách điều chế.
Bọn họ không biết, Vu Quang Viễn cố ý làm vậy, anh ấy cảm thấy người thần bí không hi vọng bị người khác quấy rầy, cho nên anh ấy mới nghiêm cấm cấp dưới thảo luận về người thần bí, còn uống sạch sẽ bình nước thuốc đó, giọt cuối cùng cũng pha loãng với nước nhiều lần, hoàn toàn xóa đi vết tích của người thần bí.
"Phó sĩ quan trưởng Thẩm, anh thấy thế nào?"
Mọi người cùng nhìn về phía Thẩm Kiêu, muốn nghe câu trả lời của anh.
Năng lực tác chiến đơn lẻ của Thẩm Kiêu là mạnh nhất, trong quân đội cả nước người có thể sánh ngang với anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, không chừng anh sẽ có cái nhìn khác.
"Dân gian có rất nhiều cao nhân ái quốc, bình thường không lộ diện, lúc quốc gia gặp phải nguy khốn lại xuất hiện, người thần bí bên Vu Quang Viễn gặp phải kia, hẳn là một cao nhân có thân thủ cao siêu trong dân gian. Cao nhân như này, một người có thể đối kháng binh lực một quân đoàn!" Thẩm Kiêu trả lời.
"Coi như người đó là cao nhân dân gian, người đó lấy ở đâu ra nhiều vũ khí như vậy?" Có người đưa ra nghi vấn.
"Bên kia bờ chỉ cần có tiền, đều có thể mua được máy bay đại pháo."
Thẩm Kiêu còn lấy chính mình ra so sánh, bảo: "Tôi mua được chiếc trực thăng ở bên bờ bên kia, phá rã, vận chuyển trở về, lắp lại giống y như mới.”
Dù sao chuyện trực thăng không dối gạt được, còn không bằng mình tự khai.
Vẻ mặt những người khác đều rất hâm mộ, bọn họ biết Thẩm Kiêu thường xuyên đến bên bờ bên kia chấp hành nhiệm vụ, hơn nữa anh bên bờ bên kia còn có người cha chồng siêu cấp giày có, quả thực có thể mua được trực thăng.
Mẹ nó phúc khí của thằng nhóc này thật tốt!
"Anh Kiêu, chờ trở về thành phố Thượng Hải, trực thăng của anh để tôi chơi thử nhé?”
Có một người đàn ông trẻ tuổi chọt hạ Thẩm Kiêu, giọng điệu rất nịnh nọt.
"Được!"
Thẩm Kiêu đồng ý ngay tắp lự. Thằng nhóc này là người nhà họ Nghiêm ở Bắc Kinh, là anh họ của Nghiêm Trung Kiệt, gia thế khá cường thế. Có anh ấy hỗ trợ đưa trực thăng ra con đường sáng, về sau lấy cái gì từ trong không gian cũng thuận tiện rồi.
Vu Quang Viễn vặn cái nắp ra, mùi thuốc nồng nặc tản ra.
Anh ấy không có do dự quá lâu, bảo người ta lấy thuốc cho các anh em trọng thương uống. Mặc dù người này không rõ lai lịch, nhưng chắc công ta người này là bạn phe ta, chắc công ta sẽ không hại bọn họ.
Hiệu quả của thuốc nước cực kỳ hiệu quả, mới uống chưa đến một giờ, mấy thương binh đang sốt cao đã hạ sốt, ngay cả chỉ đạo viên trọng thương hôn mê bất tỉnh cũng tỉnh.
"Trong này chứa linh đan diệu dược sao?"
Tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có người còn cắn mạnh vào ngón tay của mình, đau nhức kịch liệt khiến anh ấy xác định, không phải đang nằm mơ, bọn họ thật sự gặp được quý nhân.
Không ai nói ra, nhưng trong lòng mọi người đều cảm thấy, bóng đen thần bí kia nói không chừng chính là thần tiên hiển linh.
Bóng đen không có xuất hiện nữa, Vu Quang Viễn khập khiễng đến nơi bóng đen ẩn núp trước đó xem xét, không có cái gì, dường như những sự việc buổi sáng chỉ là ảo giác.
"Anh Vu, thật sự là thần tiên sao?"
Có một binh sĩ trẻ tuổi nhỏ giọng nói.
"Đừng nói nữa!"
Vu Quang Viễn cản binh sĩ, có mấy lời không thể nói ra được, trong lòng mọi người biết là đủ.
Giờ phút này Đường Niệm Niệm đã xuất hiện ở hang ổ của quân địch, cô vẫn chưa đã nghiền. Quyết định chạy tới hang ổ của quân địch, đánh một trận sảng khoái.
Đến trời tối, cô đã quét sạch ba cứ điểm quân địch, mỗi cứ điểm đều thây chất khắp đồng, không một người còn sống.
Biện pháp của Đường Niệm Niệm rất đơn giản thô bạo, ban ngày dùng đạn pháo, ban đêm lợi dụng không gian ẩn nấp, chôn một vòng thuốc nổ tại chung quanh cứ điểm, sau đó dẫn nổ.
Lúc đầu cô nghĩ ngày mai lại tiếp tục. Ban đêm cô vào không gian hội họp với Thẩm Kiêu, được anh khuyên lui.
"Phía trên đã đang điều tra rồi, Niệm Niệm em về nhà đi."
Thẩm Kiêu có chút bất đắc dĩ, anh không nghĩ tới vợ mình sẽ gây nên trận địa lớn như vậy, nếu lại để cho vợ làm tiếp, nói không chừng sẽ lật ngược sào huyệt của địch, trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t nguyên thủ nước địch.
Làm vậy mặc dù rất thoải mái, nhưng có hại về sau.
"Quân nhân cần được hỏa lực tẩy rửa mới có thể trưởng thành, hi sinh là điều cần thiết, nếu như đều đi đường tắt, quân đội sẽ chỉ trở thành vật trang trí. Chiến dịch này quân đội cả nước đều sẽ thay phiên lên chiến trường, vì để rèn luyện bọn họ. Niệm Niệm em giúp bọn họ làm hết việc, bọn họ sẽ mãi mãi không trưởng thành nổi."
Thẩm Kiêu kiên nhẫn nói lý lẽ với vợ. Thật ra Niệm Niệm nhà anh là thiện tâm nhất, nhìn thấy các binh sĩ hi sinh nên mềm lòng, muốn giúp một tay.
Làm như vậy cũng không phải không được, nhưng chỉ có thể lâu lâu một lần.
Đường Niệm Niệm phồng má ăn thịt kho tàu, Thẩm Kiêu làm, ăn với cơm, cô đã ăn ba chén.
"Biết rồi, sáng sớm em sẽ đi."
Đường Niệm Niệm vừa gặm thịt vừa gật đầu, dù sao cô đã quá đã nghiền rồi.
"Em sau khi trở về, đỗ trực thăng ở trong nhà nằm ở vùng ngoại thành của chúng ta, phía trên tra xuống anh sẽ ứng phó."
Thẩm Kiêu gắp mấy miếng thịt kho tàu cho cô, còn gắp chút rau xanh, phải ăn phối hợp rau thịt mới có thể cân đối dinh dưỡng.
Chiếc trực thăng kia anh đã cải tiến, phía trên tra đến thì anh sẽ nói là lấy được hai chiếc trực thăng này ở bên Hồng Kông. Phá rã chở về lắp ráp, với bản lãnh của anh hoàn toàn có thể làm mà thần không biết quỷ không hay.
"Biết rồi, đừng gắp rau xanh cho em!"
Đường Niệm Niệm mất hứng trợn ngược mắt, cô đã ăn ba miếng rau xanh rồi, lại còn gắp cho cô, thực đáng ghét.
Thẩm Kiêu cười cười, đầu đũa đổi hướng, bỏ vào chén mình.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Kiêu rửa chén đũa chờ sau khi Đường Niệm Niệm ngủ, anh đi ra không gian, vừa khéo bên ngoài lều có người tìm đến, nói muốn tổ chức hội nghị khẩn cấp.
Thẩm Kiêu đến phòng họp, lãnh đạo trọng yếu đều ở đây, vẻ mặt đều rất nghiêm túc.
Chủ đề hội nghị chính là thảo luận người thần bí từ trên trời giáng xuống, bởi vì sự xuất hiện của cô, lần giao chiến giữa quân ta và quân địch đã kết thúc sớm, vốn dĩ chí ít còn phải kéo thêm nửa tháng, hiện tại đã có thể nghỉ ngơi.
"Người thần bí có số lượng lớn vũ khí kiểu mới, còn có thuốc trị thương thần kỳ, có người trọng thương hôn mê sau khi uống thuốc trị thương, hiện tại đã tỉnh, bác sĩ kiểm tra vết thương, nói đã thoát khỏi nguy hiểm rồi." Có người nói.
"Thế thì thuốc trị thương đó còn thừa không?" Có người hỏi.
"Không có, chỉ một bình, thương binh có rất nhiều, cuối cùng là dùng nước pha loãng uống, hiệu quả đã giảm không ít."
Tất cả mọi người có chút tiếc nuối, thuốc trị thương tốt như vậy nếu có thể thừa lại một chút, không chừng có thể tìm được cách điều chế.
Bọn họ không biết, Vu Quang Viễn cố ý làm vậy, anh ấy cảm thấy người thần bí không hi vọng bị người khác quấy rầy, cho nên anh ấy mới nghiêm cấm cấp dưới thảo luận về người thần bí, còn uống sạch sẽ bình nước thuốc đó, giọt cuối cùng cũng pha loãng với nước nhiều lần, hoàn toàn xóa đi vết tích của người thần bí.
"Phó sĩ quan trưởng Thẩm, anh thấy thế nào?"
Mọi người cùng nhìn về phía Thẩm Kiêu, muốn nghe câu trả lời của anh.
Năng lực tác chiến đơn lẻ của Thẩm Kiêu là mạnh nhất, trong quân đội cả nước người có thể sánh ngang với anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, không chừng anh sẽ có cái nhìn khác.
"Dân gian có rất nhiều cao nhân ái quốc, bình thường không lộ diện, lúc quốc gia gặp phải nguy khốn lại xuất hiện, người thần bí bên Vu Quang Viễn gặp phải kia, hẳn là một cao nhân có thân thủ cao siêu trong dân gian. Cao nhân như này, một người có thể đối kháng binh lực một quân đoàn!" Thẩm Kiêu trả lời.
"Coi như người đó là cao nhân dân gian, người đó lấy ở đâu ra nhiều vũ khí như vậy?" Có người đưa ra nghi vấn.
"Bên kia bờ chỉ cần có tiền, đều có thể mua được máy bay đại pháo."
Thẩm Kiêu còn lấy chính mình ra so sánh, bảo: "Tôi mua được chiếc trực thăng ở bên bờ bên kia, phá rã, vận chuyển trở về, lắp lại giống y như mới.”
Dù sao chuyện trực thăng không dối gạt được, còn không bằng mình tự khai.
Vẻ mặt những người khác đều rất hâm mộ, bọn họ biết Thẩm Kiêu thường xuyên đến bên bờ bên kia chấp hành nhiệm vụ, hơn nữa anh bên bờ bên kia còn có người cha chồng siêu cấp giày có, quả thực có thể mua được trực thăng.
Mẹ nó phúc khí của thằng nhóc này thật tốt!
"Anh Kiêu, chờ trở về thành phố Thượng Hải, trực thăng của anh để tôi chơi thử nhé?”
Có một người đàn ông trẻ tuổi chọt hạ Thẩm Kiêu, giọng điệu rất nịnh nọt.
"Được!"
Thẩm Kiêu đồng ý ngay tắp lự. Thằng nhóc này là người nhà họ Nghiêm ở Bắc Kinh, là anh họ của Nghiêm Trung Kiệt, gia thế khá cường thế. Có anh ấy hỗ trợ đưa trực thăng ra con đường sáng, về sau lấy cái gì từ trong không gian cũng thuận tiện rồi.
/690
|