Cả người Hạ Cửu chết lặng không thể nói thế nào cho hết lời được, trong lòng cô bây giờ là hàng ngàn câu chửi rủa và "chương trình" hàng vạn câu hỏi Vì Sao?
Tiêu Dạ bên cạnh cũng cảm thấy cô lạ, đang nhiên lại bật dậy còn đơ đến cứng người. Anh bỏ quyển sách xuống, nhướn người xem cô vừa nãy làm gì mà thành bộ dạng hiện giờ.
"......"
Bạc Hạ Cửu cảm nhận được sau lưng có người nhìn, tiếp theo là gió rét mùa đông ùa về trong thời tiết mùa xuân cuối tháng 3 hiện tại. Quay đầu thì gặp Tiêu Dạ ngay bên cạnh, anh cầm lấy máy của cô tắt đi.
Bạc Hạ Cửu ngay sau đó bị kéo xuống, bụng được ôm chặt lấy. Tiêu Dạ cúi mặt xuống ngực cô, mái tóc che hết đi khuôn mặt.
"Ngủ đi"
"Ừ, ngủ ngon"
Bạc Hạ Cửu cố gắng nhắm mắt ngủ ngay, hiện tại Tiêu Dạ nóng lạnh bất thường không nên làm gì khiến anh tức giận.
Đợi đến khi Hạ Cửu ngủ say, anh mới lén nhìn một chút và chìm vào giấc ngủ. Chỉ cần Bạc Hạ Cửu vẫn nằm đây, chuyện gì xảy ra thì lúc đó ứng phó sau chưa muộn.
Lịch trình hôm nay của lớp là xả hết mọi căng thẳng trong thời gian học tập qua để vui chơi thỏa thích tại Yalong Bay. Tất nhiên sẽ là đi bơi. Bạc Hạ Cửu cũng đã thay xong đồ bơi, chỉ có điều mặc một chiếc áo khoác kín mít. Bộ đồ bơi này cô không muốn mặc đâu mà Sở Mộc Vi nói sẽ tránh mặt cô nên..... cô vẫn phải chịu khổ.
Tiêu Dạ cũng mặc một chiếc áo phông cùng quần đùi đi biển, nhìn cô ở trong phòng tắm bước ra mặc đồ che kín hết người, anh mới yên tâm.
Lúc đi xuống, Sở Mộc Vi nhìn Bạ Hạ Cửu như người không quen biết, coi cô như vô hình.
"Cậu cởi cái áo đó ra tớ mới nhìn cậu tiếp được"
Bạc Hạ Cửu mặt nóng lên, khó quá, bộ đồ bơi này rất hở. Chỗ nào cần hở là hở gần như hết, mặc bộ này quá phản cảm. Mà cô thì đang trong độ tuổi học sinh cao trung. "Đi ra gần biển rồi cởi được không?"
"Không được quên lời vừa nói đấy" Sở Mộc Vi kéo cô đi nhanh ra biển. Bạc Hạ Cửu phía sau chỉ cảm thấy xấu hổ, đây là lần đầu cô ngượng ngùng. Chuyện này hơi quá sức với cô rồi. Tiêu Dạ, Tôn Thắng cũng chạy tới. Sau đó bọn họ liền hiểu ra chuyện gì.
Mộc Vi bắt Bạc Hạ Cửu cởi chiếc áo khoác ngoài ra, bên trong là bộ đồ bơi phải nói là hở không thể tả, chiếc áo bơi cúp ngực chỉ buộc dây đằng sau. Nếu sóng có đánh một đợt thì áo cũng sẽ tuột mất ngay lập tức. Quần bơi được buộc cố định hai bên hông trông rất lỏng lẻo.
Bạc Hạ Cửu vừa cởi được vài giây, ánh mắt những tên đàn ông đều trở lên kì lạ, họ nhìn cô chằm chằm với ánh mắt đỏ rực lên như con thú khát tình. Nhưng Sở Mộc Vi không biết chuyện đấy vô tư kéo Bạc Hạ Cửu đi. Cho tới khi mấy tên đàn ông đều không nhịn được mà mò đến. Trong trường có khác trường cũng có hoặc là người qua đường hoặc là mấy ông chú béo biến thái.
"Em gái, add wechat được không?"
"Cháu nhỏ, cháu muốn uống nước không?"
"Em gái à, có phải tên Bạc Cửu nổi trên diễn đàn không?"
Bạc Hạ Cửu run lên, tay của mấy người họ đụng vào người cô sau đó là lướt qua da cô thật nhẹ nhàng đến rùng mình ghê tởm. Nước mắt cô bắt đầu chảy xuống, dù trời đang nóng nhưng cô vẫn run lên bần bật lạnh lẽo. Cuối cùng, mọi thứ cô cảm nhận được hiện tại là một cái ôm cứng rắn an toàn. Tiêu Dạ ôm cô, sau đó cầm lấy chiếc áo khoác mà Sở Mộc Vi bắt Hạ Cửu cởi bọc người lại đưa cô rời đi. Bạc Hạ Cửu bản thân vẫn còn run rẩy, nắm chặt lấy bàn tay của anh.
Vẫn là trở về phòng, Tiêu Dạ để cô ngồi xuống xong anh cầm điều khiển bật điều hòa lên. Cái lạnh bắt đầu khiến Hạ Cửu bình tĩnh lại, cô đưa hai tay dang rộng sau ôm chặt thắt lưng của Tiêu Dạ. Anh cũng không nói gì, cũng không gỡ ra trực tiếp đáp lại.
Bạc Hạ Cửu sợ sự đụng chạm của đàn ông nhưng Tiêu Dạ luôn đem cho cô cảm giác an toàn, không một chút ghét bỏ nào. Kiếp trước cô sống một cuộc sống khổ cực, tuy không lấy chồng nhưng ít ra cô đã từng hẹn hò. Chỉ là cô không biết bản thân bị lừa dối, người yêu vì quyền lợi chuốc say cô cùng thuốc kích tình mà đem bán đi cho một đám đàn ông. Cô bị cưỡng bức, chống chả không được, cầu cứu không xong. Về sau, ác cảm của cô đối đàn ông không ít chính ra là chuyển sinh vẫn vậy không thể chịu nổi sự đụng chạm.
Tiêu Dạ, thần thánh nam chủ không hề khiến Bạc Hạ Cửu cảm thấy chán ghét. Là sao vậy?
Tiêu Dạ bên cạnh cũng cảm thấy cô lạ, đang nhiên lại bật dậy còn đơ đến cứng người. Anh bỏ quyển sách xuống, nhướn người xem cô vừa nãy làm gì mà thành bộ dạng hiện giờ.
"......"
Bạc Hạ Cửu cảm nhận được sau lưng có người nhìn, tiếp theo là gió rét mùa đông ùa về trong thời tiết mùa xuân cuối tháng 3 hiện tại. Quay đầu thì gặp Tiêu Dạ ngay bên cạnh, anh cầm lấy máy của cô tắt đi.
Bạc Hạ Cửu ngay sau đó bị kéo xuống, bụng được ôm chặt lấy. Tiêu Dạ cúi mặt xuống ngực cô, mái tóc che hết đi khuôn mặt.
"Ngủ đi"
"Ừ, ngủ ngon"
Bạc Hạ Cửu cố gắng nhắm mắt ngủ ngay, hiện tại Tiêu Dạ nóng lạnh bất thường không nên làm gì khiến anh tức giận.
Đợi đến khi Hạ Cửu ngủ say, anh mới lén nhìn một chút và chìm vào giấc ngủ. Chỉ cần Bạc Hạ Cửu vẫn nằm đây, chuyện gì xảy ra thì lúc đó ứng phó sau chưa muộn.
Lịch trình hôm nay của lớp là xả hết mọi căng thẳng trong thời gian học tập qua để vui chơi thỏa thích tại Yalong Bay. Tất nhiên sẽ là đi bơi. Bạc Hạ Cửu cũng đã thay xong đồ bơi, chỉ có điều mặc một chiếc áo khoác kín mít. Bộ đồ bơi này cô không muốn mặc đâu mà Sở Mộc Vi nói sẽ tránh mặt cô nên..... cô vẫn phải chịu khổ.
Tiêu Dạ cũng mặc một chiếc áo phông cùng quần đùi đi biển, nhìn cô ở trong phòng tắm bước ra mặc đồ che kín hết người, anh mới yên tâm.
Lúc đi xuống, Sở Mộc Vi nhìn Bạ Hạ Cửu như người không quen biết, coi cô như vô hình.
"Cậu cởi cái áo đó ra tớ mới nhìn cậu tiếp được"
Bạc Hạ Cửu mặt nóng lên, khó quá, bộ đồ bơi này rất hở. Chỗ nào cần hở là hở gần như hết, mặc bộ này quá phản cảm. Mà cô thì đang trong độ tuổi học sinh cao trung. "Đi ra gần biển rồi cởi được không?"
"Không được quên lời vừa nói đấy" Sở Mộc Vi kéo cô đi nhanh ra biển. Bạc Hạ Cửu phía sau chỉ cảm thấy xấu hổ, đây là lần đầu cô ngượng ngùng. Chuyện này hơi quá sức với cô rồi. Tiêu Dạ, Tôn Thắng cũng chạy tới. Sau đó bọn họ liền hiểu ra chuyện gì.
Mộc Vi bắt Bạc Hạ Cửu cởi chiếc áo khoác ngoài ra, bên trong là bộ đồ bơi phải nói là hở không thể tả, chiếc áo bơi cúp ngực chỉ buộc dây đằng sau. Nếu sóng có đánh một đợt thì áo cũng sẽ tuột mất ngay lập tức. Quần bơi được buộc cố định hai bên hông trông rất lỏng lẻo.
Bạc Hạ Cửu vừa cởi được vài giây, ánh mắt những tên đàn ông đều trở lên kì lạ, họ nhìn cô chằm chằm với ánh mắt đỏ rực lên như con thú khát tình. Nhưng Sở Mộc Vi không biết chuyện đấy vô tư kéo Bạc Hạ Cửu đi. Cho tới khi mấy tên đàn ông đều không nhịn được mà mò đến. Trong trường có khác trường cũng có hoặc là người qua đường hoặc là mấy ông chú béo biến thái.
"Em gái, add wechat được không?"
"Cháu nhỏ, cháu muốn uống nước không?"
"Em gái à, có phải tên Bạc Cửu nổi trên diễn đàn không?"
Bạc Hạ Cửu run lên, tay của mấy người họ đụng vào người cô sau đó là lướt qua da cô thật nhẹ nhàng đến rùng mình ghê tởm. Nước mắt cô bắt đầu chảy xuống, dù trời đang nóng nhưng cô vẫn run lên bần bật lạnh lẽo. Cuối cùng, mọi thứ cô cảm nhận được hiện tại là một cái ôm cứng rắn an toàn. Tiêu Dạ ôm cô, sau đó cầm lấy chiếc áo khoác mà Sở Mộc Vi bắt Hạ Cửu cởi bọc người lại đưa cô rời đi. Bạc Hạ Cửu bản thân vẫn còn run rẩy, nắm chặt lấy bàn tay của anh.
Vẫn là trở về phòng, Tiêu Dạ để cô ngồi xuống xong anh cầm điều khiển bật điều hòa lên. Cái lạnh bắt đầu khiến Hạ Cửu bình tĩnh lại, cô đưa hai tay dang rộng sau ôm chặt thắt lưng của Tiêu Dạ. Anh cũng không nói gì, cũng không gỡ ra trực tiếp đáp lại.
Bạc Hạ Cửu sợ sự đụng chạm của đàn ông nhưng Tiêu Dạ luôn đem cho cô cảm giác an toàn, không một chút ghét bỏ nào. Kiếp trước cô sống một cuộc sống khổ cực, tuy không lấy chồng nhưng ít ra cô đã từng hẹn hò. Chỉ là cô không biết bản thân bị lừa dối, người yêu vì quyền lợi chuốc say cô cùng thuốc kích tình mà đem bán đi cho một đám đàn ông. Cô bị cưỡng bức, chống chả không được, cầu cứu không xong. Về sau, ác cảm của cô đối đàn ông không ít chính ra là chuyển sinh vẫn vậy không thể chịu nổi sự đụng chạm.
Tiêu Dạ, thần thánh nam chủ không hề khiến Bạc Hạ Cửu cảm thấy chán ghét. Là sao vậy?
/55
|