Edit: Hanna
Beta: Hương
Nguyễn Du Du thật sự chưa từng ăn đồ ăn nhanh nên đã đặc biệt gọi một phần lớn khoai tây chiên và hamburger với coca. Thẩm Mộc Bạch cũng gọi một phần như cô.
Khoai tây chiên vừa mới làm xong, nóng hổi, cắn lớp vỏ bên ngoài còn có chút giòn, uống thêm một ngụm coca lạnh, quả nhiên thực đã ghiền.
Nguyễn Du Du đối với hamburger không có cảm giác gì, thích nhất chính là khoai tây chiên, vừa ăn vừa đánh giá: "Em cảm thấy vị khoai tây chiên không chấm cà chua ăn ngon hơn, có thể ăn được hương vị nguyên bản của nguyên liệu nấu ăn."
Thẩm Mộc Bạch đối với những thứ này không có hứng thú, chỉ cắn hai miếng hamburger, xem thần sắc của cô gái nhỏ, không có bộ dáng chịu ủy khuất, anh có chút không xác định được mình ở trong điện thoại có thật sự nghe giọng điệu buồn bã của cô hay không, hỏi: "Ở hiệu sách gặp chuyện gì sao?"
Nguyễn Du Du lắc lắc đầu, "Không có, em mua mấy quyển sách, năm nhất cần học toán cao cấp với tiếng anh."
Thẩm Mộc Bạch nhướng máy, "Du Du thật ham học, còn có một tháng nữa mới đi học đó, sớm như vậy đã bắt đầu chuẩn bị rồi."
Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Du Du đột nhiên đau khổ nhíu lại, "Hồi cao trung thành tích học tập của em không tốt, muốn xem bài trước một chút, không tới lúc đó theo không kịp."
Bởi vì sức khoẻ cô không tốt, cao trung mỗi tuần chỉ học một buổi, vẫn luôn được gia sư riêng kèm cặp. Tất cả các khóa học, ngữ văn và tiếng anh vẫn còn tốt, toán học quả thực là một mớ hỗn độn. Vốn định xem trước toán cao cấp và tiếng anh một chút, nhưng nhìn nhìn mới phát hiện, toán cao cấp cô căn bản xem không hiểu.
"Thành tích không tốt?" Thẩm Mộc Bạch có chút kinh ngạc, có thể đủ điều kiện trủng tuyến đến đại học Yến Thành, thành tích hẳn là cũng tạm ổn mới đúng.
"Cực, kỳ, cực, kỳ, không tốt!" Nguyễn Du Du gật gật đầu thật mạnh, "Thẩm tiên sinh, em muốn mời một gia sư, có thể bảo người đến nhà dạy học cho tôi không?"
Thẩm Mộc Bạch chần chờ một chút, anh không thích có người đến nhà, ngày thường chỉ có Lưu An có thể đến đưa đồ gì đó, hiện tại nhiều thêm một người là Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du vừa thấy vẻ mặt anh liền biết anh không muốn, "Không sao, em cũng có thể đi học ở bên ngoài, như là mấy quán nước, nghe nói mua một ly cà phê là có thể ngồi một buổi chiều."
Thẩm Mộc Bạch đang muốn nói gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên, lấy ra thì thấy, là dì Phương bảo mẫu bên cạnh Thẩm lão gia.
Vốn dĩ anh định buổi sáng xử lý một chút chuyện công ty, ăn cơm trưa xong liền tới bệnh viện xem ông nội Thẩm, thấy dì Phương điện báo, rất sợ ông xảy ra chuyện gì, vội vàng nhấc máy.
Lão gia không có việc gì, ngược lại, ông còn thập phần có tinh thần, bác sĩ nói trạng thái của ông cực kỳ tốt.
Lòng Thẩm Mộc Bạch hơi trầm xuống.
Một người bệnh nặng rất lâu sắp không qua khỏi, đột nhiên có tinh thần, rất có thể là hồi quang phản chiếu.
Không chỉ anh nghĩ như vậy, dì Phương và bác sĩ đều có nghi ngờ này, cho nên không đợi được đến buổi chiều Thẩm Mộc Bạch đến bệnh viện, dì Phương gọi điện thoại cho anh trước, nếu là hồi quang phản chiếu, lão gia bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm mắt, Thẩm Mộc Bạch vẫn nên qua đó sớm một chút.
Nguyễn Du Du vừa cắn khoai tây chiên vừa lẳng lặng nhìn Thẩm Mộc Bạch gọi điện thoại.
Mặt mày anh có chút hẹp dài, đôi mắt đen tuyền hiếm thấy, lúc rũ mắt, bộ dáng công tử cao quý thờ ơ, nâng mắt lên nhìn người, sẽ có một loại ảo giác chuyên chú thâm tình.
Lúc này, đôi mắt đen kia rũ xuống, môi mỏng khẽ mím, ngón tay thon dài nắm di động cũng có chút dùng sức.
Cửa hàng thức ăn nhanh náo nhiệt lại có chút ồn ào, quanh thân anh lại bao phủ một tầng cô đơn, buồn bã.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Nguyễn Du Du chờ anh cất điện thoại, nhẹ giọng hỏi.
"Dì Phương nói hôm nay tinh thần của ông nội rất tốt."
"Đó không phải là chuyện tốt sao?" Nguyễn Du Du có chút kỳ quái về phản ứng của anh.
"...... Rất có thể là hồi quang phản chiếu."
"Sẽ không, sức khỏe ông nội sẽ tốt lên thôi." Nguyễn Du Du rất tin tưởng vào lá bùa chữa bệnh của mình.
Thẩm Mộc Bạch trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: "Du Du, ăn xong đi cùng anh tới bệnh viện một chuyến đi." Ông nội trước khi đi khẳng định hy vọng nhìn thấy tất cả mọi người.
Nguyễn Du Du rất nhanh ăn xong khoai tây chiên của mình, "Vậy đi thôi."
Thật ra cô căn bản không ăn no, vốn đang muốn nếm thử bánh tart trứng và cánh gà một chút, nhưng Thẩm Mộc Bạch lo lắng cho ông nội, cô không muốn khiến anh sốt ruột.
Lưu An lái xe chạy đến ven đường chờ, hai người đi ra hắn liền về công ty.
Khớp xương ngón tay rõ ràng của Thẩm Mộc Bạch nắm lấy tay lái, đôi mắt màu đen nhìn thẳng phía trước, trong ánh mắt một mảnh sâu thẳm, như là lạnh lùng trống rỗng, lại giống như cảm xúc gì cũng không có.
"Tình cảm của Thẩm tiên sinh và ông nội thật tốt."
Ở trong sách, Thẩm Mộc Bạch là một vai phụ, mô tả về anh vốn không nhiều lắm, những người khác trong Thẩm gia càng chưa bao giờ lên sân khấu, Nguyễn Du Du đối với chuyện trong Thẩm gia cũng không rõ ràng.
Thẩm Mộc Bạch nhàn nhạt mà "Ừ" một tiếng, không có mở miệng nói chuyện.
Nguyễn Du Du thấy anh không muốn nói chuyện, cũng ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại.
Tạp âm bên ngoài bị ngăn cách, trong xe hình thành một không gian nhỏ an tĩnh.
Hai người một đường đều không nói thêm lời nào.
......
Khác với sự yên tĩnh hôm qua, hôm nay đi đến hành lang liền nghe được trong phòng bệnh có người cao giọng nói chuyện.
Nguyễn Du Du đi theo phía sau Thẩm Mộc Bạch, không thấy rõ vẻ mặt của anh, lại nhạy cảm mà phát hiện thân thể anh có chút căng chặt.
Đẩy cửa ra, thanh âm nói chuyện trong phòng bệnh dừng lại, một người đàn ông chừng 50 tuổi chạy tới, giơ tay hướng lên mặt Thẩm Mộc Bạch, nổi giận nói: "Cả ngày chỉ biết cùng mấy thằng bạn chó ăn nhậu chơi bời, ông nội bệnh đến sắp chết, bây giờ mày mới tới đây!"
Đầu Thẩm Mộc Bạch lệch về một bên, vừa định tránh khỏi bàn tay của ông ta, đột nhiên nghĩ đến phía sau còn có Nguyễn Du Du đi theo, cánh tay nhanh chóng nhấc lên, năm ngón tay nắm lấy tay người đàn ông đẩy ra, người đàn ông kia loạng choạng lui về phía sau vài bước, đụng vào bàn, bát cháo trên bàn lắc lư hai lần, thật may chưa bị đổ.
"Aiya, ông không sao chứ?" Thanh âm của một người phụ nữ thét chói tai vang lên, bà ta nhào tới giúp Thẩm Vĩnh Hưng xoa phần lưng bị góc bàn đụng trúng, một bên thấp giọng khuyên nhủ: "Chồng, ông ngã có đau không? Mộc Bạch cũng không nhỏ nữa, người trẻ tuổi tự có suy nghĩ của mình, đến kết hôn cũng tự chủ trương, ông tội gì phải động tay với nó. Hơn nữa, động tay rồi còn không phải người chịu thiệt là ông sao."
Nguyễn Du Du từ phía sau Thẩm Mộc Bạch ló cái đầu nhỏ ra, lẳng lặng xem trò hề này.
Người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi kia xem ra là cha của Thẩm Mộc Bạch - Thẩm Vĩnh Hưng, người phụ nữ kia hẳn là mẹ kế của Thẩm Mộc Bạch - Đường Tùng Phương. Lời bà ta nói như là đang an ủi Thẩm Vĩnh Hưng, thật ra là đổ thêm dầu vào lửa, quả nhiên, nghe bà ta nói xong, Thẩm Vĩnh Hưng càng tức giận, giơ tay chỉ vào mũi Thẩm Mộc Bạch, mắng: "Đứa con bất hiếu! Đến cha của mày cũng dám đánh!"
Thẩm Mộc Bạch cười nhạo một tiếng, cũng không để ý tới ông ta.
Thẩm Vĩnh Hưng thấy Nguyễn Du Du phía sau anh, trong lúc nhất thời càng nổi trận lôi đình, "Được lắm, mày thật bản lĩnh, đến kết hôn cũng dám giấu tao! Mày thành thành thật thật mà nhận sai, nếu không, đừng mơ muốn tao thừa nhận đứa con dâu này!"
Thẩm Mộc Bạch nhướng mày, đôi mắt đen hiện lên một tia trào phúng, cười như không cười mà nhìn Thẩm Vĩnh Hưng, "Nhận sai"
"Quỳ xuống nhận sai!" Thẩm Vĩnh Hưng hùng hổ xoa phần eo bị đau ―― nếu cái eo kia mà so với bụng của thai phụ bảy tám tháng còn to hơn ―― dùng tay chỉ Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du, "Bao nhiêu lần mày chống đối tao trong nhiều năm như vậy, tao sẽ không cùng mày so đo nữa. Mày là một thằng ăn chơi trác táng, cái gì cũng không hiểu, trong tay cầm 5% cổ phần của Thẩm thị, cũng không biết khi nào bị người dụ dỗ lấy đi! Còn có vợ mới cưới của mày――"
Thẩm Vĩnh Hưng không chút nào cố kỵ Nguyễn Du Du đang ở trước mặt, "Một nha đầu không biết từ đâu ra, cũng dám thừa dịp ông nội không tỉnh táo, mang 5% cổ phần của Thẩm thị còn sót lại trong tay Thẩm lão gia lừa đi! Đó là cổ phần của Thẩm thị! Là của tao! Chúng mày đây là lừa dối! Vui vui vẻ vẻ giao ra đây, nếu không sẽ phải ngồi tù!"
Thẩm Mộc Bạch thất vọng rũ mắt xuống, còn tưởng rằng ông nội sắp nhắm mắt thì Thẩm Vĩnh Hưng có thể có chút suy nghĩ khác, xem ra anh sai rồi, cho dù là thời điểm nào, trong mắt Thẩm Vĩnh Hưng cũng chỉ có cổ phần trong tay anh, hiện tại còn có thêm 5% cổ phần trong tay cô gái nhỏ.
Thật ra anh chướng mắt 10% cổ phần Thẩm thị này, có hay không có cũng không sao cả, nhưng nhìn Thẩm Vĩnh Hưng nhảy cẫng lên muốn có, anh càng không muốn cho. Hơn nữa, đó là ông nội để lại cho anh và cô vợ nhỏ của anh, là tâm ý của ông nội, sao có thể giao đi.
Nguyễn Du Du cũng nhìn ra ý đồ thực sự của Thẩm Vĩnh Hưng, cô nhìn ông nội nằm trên giường bệnh, mắt lạnh nhìn chằm chằm Thẩm Vĩnh Hưng, thầm nghĩ: Chính Thẩm Vĩnh Hưng mới thực sự là đứa con bất hiếu, lão gia còn đang bệnh, ông ta đã ở trước giường bệnh làm ầm làm ĩ, khác gì những người khi người già còn chưa nhắm mắt đã bắt đầu vì quyền thừa kế mà náo loạn cả lên.
Cô có ý tốt nhắc nhở Thẩm Vĩnh Hưng: "Cổ phần kia là ông nội cho, ông không có biện pháp khiến tôi ngồi tù đâu."
Đường Tùng Phương xông ra, "Aiya, đứa nhỏ này thật là......, không ai dạy cô, người lớn nói chuyện đừng chen mồm vào sao?"
Ý của bà ta này là ám chỉ Nguyễn Du Du vô học, Nguyễn Du Du đương nhiên là nghe ra, cô cong mắt cười, "Aya, dì này thật là......, không ai dạy các người, ở trước giường người già đang bệnh, không được tranh cãi ầm ĩ sao"
Đường Tùng Phương bị cô nói nghẹn đến nụ cười giả trên mặt cũng cứng lại rồi, Thẩm Vĩnh Hưng giận dữ, "Đừng tưởng rằng có lão gia chống lưng cho các ngươi, lão gia cũng sắp đi rồi, các ngươi ――"
Hắn vừa nói vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua giường bệnh, kinh ngạc phát hiện lão gia sắp đi trong miệng ông ta đang ngồi ngay ngắn trên giường, lạnh lùng nhìn hắn.
Thẩm Vĩnh Hưng mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra, sắc mặt ông ta trắng nhợt, lắp bắp nói: "Ba, ba, ba tỉnh từ lúc nào vậy"
Lão gia hừ lạnh một tiếng, "Lúc cậu định đánh cháu trai lớn của tôi, nói tôi ' bệnh đến sắp chết '."
Thẩm lão gia tử vẫn luôn là người đứng đầu Thẩm thị, Thẩm Vĩnh Hưng đối với ông có một loại trời sinh sợ hãi, trừ bỏ sự kính sợ của con trai với cha, còn là kiểu đối mặt với lãnh đạo ưu tú mà thấp thỏm lo lắng sẽ cho mình xấu mặt.
Nhưng ông ta thực mau định thần lại. Thẩm lão gia lợi hại thì sao, trong tay ông đã không còn cổ phần của Thẩm thị, có thể nói Thẩm thị với ông một chút quan hệ cũng không có. Vinh quang của lão gia tử đã không còn, Thẩm Vĩnh Hưng hắn mới là người đứng đầu của Thẩm thị.
Thẩm lão gia tử đã sớm hiểu rõ, tâm tư Thẩm Vĩnh Hưng về việc này sao có thể giấu được ông.
Khẽ thở dài, lão gia nói: "40% cổ phần trong tay cậu, cũng đủ bảo đảm quyền lên tiếng của cậu ở Thẩm thị, cổ phần trong tay Mộc Bạch và Du Du là tôi cho, ai cũng đừng nghĩ cướp đi."
Beta: Hương
Nguyễn Du Du thật sự chưa từng ăn đồ ăn nhanh nên đã đặc biệt gọi một phần lớn khoai tây chiên và hamburger với coca. Thẩm Mộc Bạch cũng gọi một phần như cô.
Khoai tây chiên vừa mới làm xong, nóng hổi, cắn lớp vỏ bên ngoài còn có chút giòn, uống thêm một ngụm coca lạnh, quả nhiên thực đã ghiền.
Nguyễn Du Du đối với hamburger không có cảm giác gì, thích nhất chính là khoai tây chiên, vừa ăn vừa đánh giá: "Em cảm thấy vị khoai tây chiên không chấm cà chua ăn ngon hơn, có thể ăn được hương vị nguyên bản của nguyên liệu nấu ăn."
Thẩm Mộc Bạch đối với những thứ này không có hứng thú, chỉ cắn hai miếng hamburger, xem thần sắc của cô gái nhỏ, không có bộ dáng chịu ủy khuất, anh có chút không xác định được mình ở trong điện thoại có thật sự nghe giọng điệu buồn bã của cô hay không, hỏi: "Ở hiệu sách gặp chuyện gì sao?"
Nguyễn Du Du lắc lắc đầu, "Không có, em mua mấy quyển sách, năm nhất cần học toán cao cấp với tiếng anh."
Thẩm Mộc Bạch nhướng máy, "Du Du thật ham học, còn có một tháng nữa mới đi học đó, sớm như vậy đã bắt đầu chuẩn bị rồi."
Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Du Du đột nhiên đau khổ nhíu lại, "Hồi cao trung thành tích học tập của em không tốt, muốn xem bài trước một chút, không tới lúc đó theo không kịp."
Bởi vì sức khoẻ cô không tốt, cao trung mỗi tuần chỉ học một buổi, vẫn luôn được gia sư riêng kèm cặp. Tất cả các khóa học, ngữ văn và tiếng anh vẫn còn tốt, toán học quả thực là một mớ hỗn độn. Vốn định xem trước toán cao cấp và tiếng anh một chút, nhưng nhìn nhìn mới phát hiện, toán cao cấp cô căn bản xem không hiểu.
"Thành tích không tốt?" Thẩm Mộc Bạch có chút kinh ngạc, có thể đủ điều kiện trủng tuyến đến đại học Yến Thành, thành tích hẳn là cũng tạm ổn mới đúng.
"Cực, kỳ, cực, kỳ, không tốt!" Nguyễn Du Du gật gật đầu thật mạnh, "Thẩm tiên sinh, em muốn mời một gia sư, có thể bảo người đến nhà dạy học cho tôi không?"
Thẩm Mộc Bạch chần chờ một chút, anh không thích có người đến nhà, ngày thường chỉ có Lưu An có thể đến đưa đồ gì đó, hiện tại nhiều thêm một người là Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du vừa thấy vẻ mặt anh liền biết anh không muốn, "Không sao, em cũng có thể đi học ở bên ngoài, như là mấy quán nước, nghe nói mua một ly cà phê là có thể ngồi một buổi chiều."
Thẩm Mộc Bạch đang muốn nói gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên, lấy ra thì thấy, là dì Phương bảo mẫu bên cạnh Thẩm lão gia.
Vốn dĩ anh định buổi sáng xử lý một chút chuyện công ty, ăn cơm trưa xong liền tới bệnh viện xem ông nội Thẩm, thấy dì Phương điện báo, rất sợ ông xảy ra chuyện gì, vội vàng nhấc máy.
Lão gia không có việc gì, ngược lại, ông còn thập phần có tinh thần, bác sĩ nói trạng thái của ông cực kỳ tốt.
Lòng Thẩm Mộc Bạch hơi trầm xuống.
Một người bệnh nặng rất lâu sắp không qua khỏi, đột nhiên có tinh thần, rất có thể là hồi quang phản chiếu.
Không chỉ anh nghĩ như vậy, dì Phương và bác sĩ đều có nghi ngờ này, cho nên không đợi được đến buổi chiều Thẩm Mộc Bạch đến bệnh viện, dì Phương gọi điện thoại cho anh trước, nếu là hồi quang phản chiếu, lão gia bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm mắt, Thẩm Mộc Bạch vẫn nên qua đó sớm một chút.
Nguyễn Du Du vừa cắn khoai tây chiên vừa lẳng lặng nhìn Thẩm Mộc Bạch gọi điện thoại.
Mặt mày anh có chút hẹp dài, đôi mắt đen tuyền hiếm thấy, lúc rũ mắt, bộ dáng công tử cao quý thờ ơ, nâng mắt lên nhìn người, sẽ có một loại ảo giác chuyên chú thâm tình.
Lúc này, đôi mắt đen kia rũ xuống, môi mỏng khẽ mím, ngón tay thon dài nắm di động cũng có chút dùng sức.
Cửa hàng thức ăn nhanh náo nhiệt lại có chút ồn ào, quanh thân anh lại bao phủ một tầng cô đơn, buồn bã.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Nguyễn Du Du chờ anh cất điện thoại, nhẹ giọng hỏi.
"Dì Phương nói hôm nay tinh thần của ông nội rất tốt."
"Đó không phải là chuyện tốt sao?" Nguyễn Du Du có chút kỳ quái về phản ứng của anh.
"...... Rất có thể là hồi quang phản chiếu."
"Sẽ không, sức khỏe ông nội sẽ tốt lên thôi." Nguyễn Du Du rất tin tưởng vào lá bùa chữa bệnh của mình.
Thẩm Mộc Bạch trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: "Du Du, ăn xong đi cùng anh tới bệnh viện một chuyến đi." Ông nội trước khi đi khẳng định hy vọng nhìn thấy tất cả mọi người.
Nguyễn Du Du rất nhanh ăn xong khoai tây chiên của mình, "Vậy đi thôi."
Thật ra cô căn bản không ăn no, vốn đang muốn nếm thử bánh tart trứng và cánh gà một chút, nhưng Thẩm Mộc Bạch lo lắng cho ông nội, cô không muốn khiến anh sốt ruột.
Lưu An lái xe chạy đến ven đường chờ, hai người đi ra hắn liền về công ty.
Khớp xương ngón tay rõ ràng của Thẩm Mộc Bạch nắm lấy tay lái, đôi mắt màu đen nhìn thẳng phía trước, trong ánh mắt một mảnh sâu thẳm, như là lạnh lùng trống rỗng, lại giống như cảm xúc gì cũng không có.
"Tình cảm của Thẩm tiên sinh và ông nội thật tốt."
Ở trong sách, Thẩm Mộc Bạch là một vai phụ, mô tả về anh vốn không nhiều lắm, những người khác trong Thẩm gia càng chưa bao giờ lên sân khấu, Nguyễn Du Du đối với chuyện trong Thẩm gia cũng không rõ ràng.
Thẩm Mộc Bạch nhàn nhạt mà "Ừ" một tiếng, không có mở miệng nói chuyện.
Nguyễn Du Du thấy anh không muốn nói chuyện, cũng ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại.
Tạp âm bên ngoài bị ngăn cách, trong xe hình thành một không gian nhỏ an tĩnh.
Hai người một đường đều không nói thêm lời nào.
......
Khác với sự yên tĩnh hôm qua, hôm nay đi đến hành lang liền nghe được trong phòng bệnh có người cao giọng nói chuyện.
Nguyễn Du Du đi theo phía sau Thẩm Mộc Bạch, không thấy rõ vẻ mặt của anh, lại nhạy cảm mà phát hiện thân thể anh có chút căng chặt.
Đẩy cửa ra, thanh âm nói chuyện trong phòng bệnh dừng lại, một người đàn ông chừng 50 tuổi chạy tới, giơ tay hướng lên mặt Thẩm Mộc Bạch, nổi giận nói: "Cả ngày chỉ biết cùng mấy thằng bạn chó ăn nhậu chơi bời, ông nội bệnh đến sắp chết, bây giờ mày mới tới đây!"
Đầu Thẩm Mộc Bạch lệch về một bên, vừa định tránh khỏi bàn tay của ông ta, đột nhiên nghĩ đến phía sau còn có Nguyễn Du Du đi theo, cánh tay nhanh chóng nhấc lên, năm ngón tay nắm lấy tay người đàn ông đẩy ra, người đàn ông kia loạng choạng lui về phía sau vài bước, đụng vào bàn, bát cháo trên bàn lắc lư hai lần, thật may chưa bị đổ.
"Aiya, ông không sao chứ?" Thanh âm của một người phụ nữ thét chói tai vang lên, bà ta nhào tới giúp Thẩm Vĩnh Hưng xoa phần lưng bị góc bàn đụng trúng, một bên thấp giọng khuyên nhủ: "Chồng, ông ngã có đau không? Mộc Bạch cũng không nhỏ nữa, người trẻ tuổi tự có suy nghĩ của mình, đến kết hôn cũng tự chủ trương, ông tội gì phải động tay với nó. Hơn nữa, động tay rồi còn không phải người chịu thiệt là ông sao."
Nguyễn Du Du từ phía sau Thẩm Mộc Bạch ló cái đầu nhỏ ra, lẳng lặng xem trò hề này.
Người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi kia xem ra là cha của Thẩm Mộc Bạch - Thẩm Vĩnh Hưng, người phụ nữ kia hẳn là mẹ kế của Thẩm Mộc Bạch - Đường Tùng Phương. Lời bà ta nói như là đang an ủi Thẩm Vĩnh Hưng, thật ra là đổ thêm dầu vào lửa, quả nhiên, nghe bà ta nói xong, Thẩm Vĩnh Hưng càng tức giận, giơ tay chỉ vào mũi Thẩm Mộc Bạch, mắng: "Đứa con bất hiếu! Đến cha của mày cũng dám đánh!"
Thẩm Mộc Bạch cười nhạo một tiếng, cũng không để ý tới ông ta.
Thẩm Vĩnh Hưng thấy Nguyễn Du Du phía sau anh, trong lúc nhất thời càng nổi trận lôi đình, "Được lắm, mày thật bản lĩnh, đến kết hôn cũng dám giấu tao! Mày thành thành thật thật mà nhận sai, nếu không, đừng mơ muốn tao thừa nhận đứa con dâu này!"
Thẩm Mộc Bạch nhướng mày, đôi mắt đen hiện lên một tia trào phúng, cười như không cười mà nhìn Thẩm Vĩnh Hưng, "Nhận sai"
"Quỳ xuống nhận sai!" Thẩm Vĩnh Hưng hùng hổ xoa phần eo bị đau ―― nếu cái eo kia mà so với bụng của thai phụ bảy tám tháng còn to hơn ―― dùng tay chỉ Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du, "Bao nhiêu lần mày chống đối tao trong nhiều năm như vậy, tao sẽ không cùng mày so đo nữa. Mày là một thằng ăn chơi trác táng, cái gì cũng không hiểu, trong tay cầm 5% cổ phần của Thẩm thị, cũng không biết khi nào bị người dụ dỗ lấy đi! Còn có vợ mới cưới của mày――"
Thẩm Vĩnh Hưng không chút nào cố kỵ Nguyễn Du Du đang ở trước mặt, "Một nha đầu không biết từ đâu ra, cũng dám thừa dịp ông nội không tỉnh táo, mang 5% cổ phần của Thẩm thị còn sót lại trong tay Thẩm lão gia lừa đi! Đó là cổ phần của Thẩm thị! Là của tao! Chúng mày đây là lừa dối! Vui vui vẻ vẻ giao ra đây, nếu không sẽ phải ngồi tù!"
Thẩm Mộc Bạch thất vọng rũ mắt xuống, còn tưởng rằng ông nội sắp nhắm mắt thì Thẩm Vĩnh Hưng có thể có chút suy nghĩ khác, xem ra anh sai rồi, cho dù là thời điểm nào, trong mắt Thẩm Vĩnh Hưng cũng chỉ có cổ phần trong tay anh, hiện tại còn có thêm 5% cổ phần trong tay cô gái nhỏ.
Thật ra anh chướng mắt 10% cổ phần Thẩm thị này, có hay không có cũng không sao cả, nhưng nhìn Thẩm Vĩnh Hưng nhảy cẫng lên muốn có, anh càng không muốn cho. Hơn nữa, đó là ông nội để lại cho anh và cô vợ nhỏ của anh, là tâm ý của ông nội, sao có thể giao đi.
Nguyễn Du Du cũng nhìn ra ý đồ thực sự của Thẩm Vĩnh Hưng, cô nhìn ông nội nằm trên giường bệnh, mắt lạnh nhìn chằm chằm Thẩm Vĩnh Hưng, thầm nghĩ: Chính Thẩm Vĩnh Hưng mới thực sự là đứa con bất hiếu, lão gia còn đang bệnh, ông ta đã ở trước giường bệnh làm ầm làm ĩ, khác gì những người khi người già còn chưa nhắm mắt đã bắt đầu vì quyền thừa kế mà náo loạn cả lên.
Cô có ý tốt nhắc nhở Thẩm Vĩnh Hưng: "Cổ phần kia là ông nội cho, ông không có biện pháp khiến tôi ngồi tù đâu."
Đường Tùng Phương xông ra, "Aiya, đứa nhỏ này thật là......, không ai dạy cô, người lớn nói chuyện đừng chen mồm vào sao?"
Ý của bà ta này là ám chỉ Nguyễn Du Du vô học, Nguyễn Du Du đương nhiên là nghe ra, cô cong mắt cười, "Aya, dì này thật là......, không ai dạy các người, ở trước giường người già đang bệnh, không được tranh cãi ầm ĩ sao"
Đường Tùng Phương bị cô nói nghẹn đến nụ cười giả trên mặt cũng cứng lại rồi, Thẩm Vĩnh Hưng giận dữ, "Đừng tưởng rằng có lão gia chống lưng cho các ngươi, lão gia cũng sắp đi rồi, các ngươi ――"
Hắn vừa nói vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua giường bệnh, kinh ngạc phát hiện lão gia sắp đi trong miệng ông ta đang ngồi ngay ngắn trên giường, lạnh lùng nhìn hắn.
Thẩm Vĩnh Hưng mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra, sắc mặt ông ta trắng nhợt, lắp bắp nói: "Ba, ba, ba tỉnh từ lúc nào vậy"
Lão gia hừ lạnh một tiếng, "Lúc cậu định đánh cháu trai lớn của tôi, nói tôi ' bệnh đến sắp chết '."
Thẩm lão gia tử vẫn luôn là người đứng đầu Thẩm thị, Thẩm Vĩnh Hưng đối với ông có một loại trời sinh sợ hãi, trừ bỏ sự kính sợ của con trai với cha, còn là kiểu đối mặt với lãnh đạo ưu tú mà thấp thỏm lo lắng sẽ cho mình xấu mặt.
Nhưng ông ta thực mau định thần lại. Thẩm lão gia lợi hại thì sao, trong tay ông đã không còn cổ phần của Thẩm thị, có thể nói Thẩm thị với ông một chút quan hệ cũng không có. Vinh quang của lão gia tử đã không còn, Thẩm Vĩnh Hưng hắn mới là người đứng đầu của Thẩm thị.
Thẩm lão gia tử đã sớm hiểu rõ, tâm tư Thẩm Vĩnh Hưng về việc này sao có thể giấu được ông.
Khẽ thở dài, lão gia nói: "40% cổ phần trong tay cậu, cũng đủ bảo đảm quyền lên tiếng của cậu ở Thẩm thị, cổ phần trong tay Mộc Bạch và Du Du là tôi cho, ai cũng đừng nghĩ cướp đi."
/75
|