"Cô ấy uống say, tôi đưa cô ấy về nhà."
Sở Trăn tuyệt đối không nghĩ đến một màn mình ôm lấy Đường Miên Miên sẽ bị đánh vỡ nhanh như thế, trong nháy mắt thân thể hắn lập tức căng chặt, bản năng muốn hắn buông Đường Miên Miên ra, nhưng Đường Miên Miên đang thả lỏng mượn lực dựa vào hắn, giờ phút này đứng không vững, Sở Trăn chỉ hơi hơi buông lỏng đã thấy cô muốn ngã xuống theo quán tính, Sở Trăn chỉ có thể lại thò tay ôm chặt cô vào lòng.
Trong ngực là Đường Miên Miên cần hắn giúp, đứng ở cửa là người không liên quan gì đến hắn, Sở Trăn xác định người đại diện sẽ không nói gì lung tung làm tổn hại đến thanh danh nghệ sĩ nhà mình, vì thế hắn dứt khoát không giải thích, trực tiếp lưu lại một câu, sau đó lấy tây trang che đầu Đường Miên Miên, một phen bế ngang Đường Miên Miên lên, đi ra khỏi phòng.
Dưới khí tràng cường đại của Sở Trăn, Hoắc Lệ Lệ theo bản năng nghiêng người nhường đường, để Sở Trăn bế Đường Miên Miên đi.
Thẳng cho đến khi hai người đi xa, chị mới chậm rãi khép cằm lại.
** mẹ, tại sao Sở tổng lại xuất hiện ở nơi này?
Không phải mọi người nói Sở tổng tính tình lãnh đạm, không bao giờ lại gần những sinh vật thuộc về giới tính nữ hay sao...!Vì cái gì hắn lại ôm Miên Miên?
Chờ đã, Miên Miên!
Chị vừa rồi thế mà lại mặc kệ Sở tổng, để hắn bế Miên Miên đi!
Trời má ơi, tuy rằng Sở Trăn là cao phú soái cao cấp nhất, là kim cương vương lão ngũ chất lượng toàn quốc, nhưng Miên Miên của chị là nghệ sĩ a, chị sao lại có thể mắt mở trừng trừng nhìn Miên Miên bị một người đàn ông mang đi, cho dù người đàn ông này là ông chủ lớn phát tiền lương cho chị!
Trời đất ơi...!Hiện tại đuổi theo...!Có vẻ cũng đuổi không kịp.
Hoắc Lệ Lệ ngẩng đầu nhìn trời một giây, lại quay mặt nhìn ra bên ngoài hành lang trống vắng, biểu tình trên mặt xoay chuyển liên tục.
Miệng không nói tiếng nào, biểu tình bộ mặt của chị lúc này chính là cái kiểu mẹ già tang thương đang cố tỏ ra là mình ổn khi nhìn con gái ruột bị người khác lôi đi bán.
Rũ đầu xuống nửa ngày, thấy nhân viên phục vụ của khách sạn Thiết Yến đến gần, chị mới chậm rãi sửa sang lại quần áo, cố gắng điều chỉnh biểu tình bộ mặt, nội tâm tự trấn an chính mình:
Coi như vừa rồi chị có hăng hái làm việc nghĩa, lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của chị cũng sẽ không tài nào ngăn nổi ông chủ lớn đâu...!Hơn nữa câu nói kia của Sở Trăn nghe thật cầm thú, nhưng lúc nãy hắn không khóa cửa, chắc không làm gì gì đó với Miên Miên đâu...
Xây dựng tâm lý xong xuôi, Hoắc Lệ Lệ lại cảm thấy kỳ quái.
Tại sao Sở Trăn lại xuất hiện ở nơi này?
Sau đó chị lại chợt nhớ tới vài tháng trước công ty có lưu truyền tin đồn rằng Sở lão đại muốn theo đuổi Miên Miên.
Đoạn thời gian đó, Miên Miên ở công ty huấn luyện, chị ở bên ngoài giám sát một nghệ sĩ khác dưới trướng chị, cho nên không thể ngày nào cũng biết Đường Miên Miên đang làm gì được.
Nhưng mà ngẫu nhiên quay trở lại công ty lấy tài liệu, lại nghe được tin đồn Sở tổng theo đuổi Miên Miên, chẳng qua sau này tất cả mọi người đều đã phân tích rằng Sở lão đại đây chỉ là đang cố chứng minh giới tính mình bình thường, cố ý tỏ vẻ mà thôi.
** má ** má ** má!
Nhỡ đâu Sở tổng căn bản không hề bị bệnh thì sao, hắn đây là đang có ý tứ với Miên Miên?
Nay vì theo đuổi mà còn phi xe tới tận B thị?
Nếu như Sở lão đại thật tâm, đối tượng nam này xuất sắc như vậy, Miên Miên hình như cũng không lỗ a...
Phi phi phi, Hoắc Lệ Lệ, logic của mày là cái quỷ gì vậy, nhỡ đâu Miên Miên không thích người ta thì sao?
"Nữ sĩ, xin hỏi ngài có cái gì cần chúng tôi giúp đỡ không"
Đại khái là biểu tình khuôn mặt Hoắc Lệ Lệ liên tục biến hóa, trong chốc lát trợn mắt há hốc mồm, trong chốc lát mỉm cười say mê, trong chốc lát lại tự trách khổ sở, người phục vụ đi ngang qua đây thấy vậy liền cho rằng cô gặp phải chuyện gì khó giải quyết, cho nên mới đứng ở cửa chậm chạp không đi.
"Không có việc gì, tôi không sao, tôi đi ngay bây giờ."
Hoắc Lệ Lệ ngây ngô mỉm cười về phía nhân viên phục vụ, sau đó vội vàng chạy đến, lại vội vàng rời đi.
Người đều đã đi rồi, có lo lắng đi chăng nữa thì cũng không giải quyết được chuyện gì...
Thời điểm Hoắc Lệ Lệ còn đứng ở cửa xoắn xuýt lung tung, Sở Trăn đã ôm Đường Miên Miên đi ra ngoài.
Không gian quen thuộc, mùi hương quen thuộc, Đường Miên Miên ở dưới lớp áo khoác của Sở Trăn tuy có chút khó chịu, nhưng cô vẫn không giãy dụa, còn theo bản năng đưa tay bám vào bả vai của Sở Trăn, phòng ngừa bản thân rơi xuống.
Vốn dĩ khi rời khỏi phòng Sở Trăn còn di chuyển rất cấp bách, bước chân nhanh chóng, nhưng sau khi bị Đường Miên Miên chủ động ôm chặt bả vai, cảm nhận được cánh tay Đường Miên Miên đang gắt gao chế trụ hắn, không cẩn thận đem khoảng cách giữa hai người rút lại gần, làm cho lồng ngực hắn dù cách lớp áo sơ mi vẫn còn có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực vì say rượu của cô, bước chân Sở Trăn dần dần chậm lại.
Loại cảm giác sát gần người trong lòng như này, được người trong lòng kéo lại gần, thật mẹ nó tuyệt vời đến chết mất.
Nhưng mà dù có muốn đi chậm thì hắn cũng chỉ có thể đi chậm ở bên trong khách sạn Thiết Yến, bên ngoài rất có khả năng sẽ xuất hiện chó săn rình rập, Sở Trăn sẽ không vì một chút tư dục của bản thân mình mà khiến cho Đường Miên Miên phải nhận những tin tức xấu.
Cho nên vừa ra bên ngoài khách sạn Thiết Yến, Sở Trăn lại tăng tốc bước chân, đi đến bãi đỗ xe lại càng cẩn thận mở cửa xe ra, đặt Đường Miên Miên vào ghế lái phụ, sau đó đóng cửa xe lại.
Thẳng cho đến khi hắn cũng lên xe rồi, hết thảy ánh mắt ngoài cửa sổ xe đều bị màng dán trên kính ngăn cản, Sở Trăn mới đưa tay vén áo khoác tây trang lên giúp Đường Miên Miên.
Lại nói tiếp, cái loại cảm giác này thật giống như khi tân lang cổ đại vén khăn voan lên giúp tân nương.
Sở Trăn nhìn khuôn mặt mỹ cảm lại mông lung của Đường Miên Miên khi được đèn đường chiếu rọi, nhìn cô bởi vì lúc nãy khó thở mà bây giờ đang hít từng ngụm từng ngụm khí lớn, đến miệng cũng hơi hơi chu lên, hắn lập tức cảm thấy, khi Đường Miên Miên uống say, cô thật quá là đáng yêu.
Sở Trăn hơi hơi đứng dậy, nghiêng người về Đường Miên Miên, giống như lần trước khi thắt dây an toàn giúp cô.
Chẳng qua lần trước chỉ là một tiểu xảo nhỏ hắn cố tình làm vậy, lần này lại là vì đầu óc Đường Miên Miên đang trì độn, tựa hồ như không nhớ nổi vào trong xe rồi mình cần làm gì, hắn nghĩ lúc này thay vì nhắc nhở cô, còn không bằng tự mình giúp cô làm việc nhỏ này.
Nhưng mà không giống với lần trước ở chỗ, lần trước khi Sở Trăn tới gần, Đường Miên Miên lập tức ngừng hô hấp, còn lần này Đường Miên Miên vẫn đang hồng hộc hít thở.
Kết quả là, thời điểm Sở Trăn vươn người sang kéo dây an toàn hộ Đường Miên Miên, sâu trong vành tai bỗng nhiên bị Đường Miên Miên thổi một ngụm khí nóng vào.
Sau khi luồng khí nóng này phun vào vành tai, tựa hồ như luồng khí này tồn tại một loại lực xuyên thấu mạnh mẽ nào đó, có thể trực tiếp xuyên qua lỗ tai Sở Trăn rồi mạnh mẽ xông vào tim hắn.
Trái tim Sở Trăn bị luồng khí nóng của Đường Miên Miên thổi vào, tức thì nhảy mạnh liên hồi.
Máu cả người cũng thiếu chút nữa bởi vì nguồn khí nóng này mà bùng cháy lên.
"Đô đô.
"
Lúc này, trên đường cái ở bên ngoài xe, có một thực khách uống say định lao ra khỏi đường cái, một chiếc ô tô con khác liền chạy chậm lại ấn còi nhắc nhở, Sở Trăn mới bởi vì kích thích từ phía bên ngoài nên mới tỉnh táo lại từ trong suy nghĩ lung tung.
Sau khi rút về chỗ ngồi của chính mình, nhìn Đường Miên Miên không hề hay biết mà đã thổi một luồng khí nóng vào sâu trong tim người ta, Sở Trăn phun ra một ngụm trọc khí thật sâu.
...
Dọc theo đường đi về biệt thự, Đường Miên Miên đều rất thuận theo.
Ước chừng là do quay phim mấy ngày liền mệt nhọc, nên trong khi ô tô vững vàng chạy, mí mắt của cô chỉ trên dưới đập động vài cái rồi liền triệt để nhắm lại.
Sở Trăn sợ cô cảm lạnh nên chỉnh nhiệt độ điều hòa ô tô cao chút, lại phủ thêm cho cô một lớp áo khoác tây trang.
Xe chạy một đường đến biệt thự, Đường Miên Miên cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Sở Trăn không tính mặc kệ Đường Miên Miên ngủ ở trên xe, hắn đi ra băng ghế sau lấy túi xách và đồ dùng dành cho phái nữ của cô, rồi lại ôm Đường Miên Miên đi ra ngoài.
Sợ quấy rầy giấc ngủ của cô, động tác của hắn rất nhẹ.
...
Một đường đem Đường Miên Miên từ trên xe ôm đến trên giường trong phòng ngủ chính ở biệt thự, Sở Trăn lại đem đồ dùng tư mật dành cho phái nữ mà mình mới mua đặt ở đầu giường Đường Miên Miên, miễn cho buổi tối tỉnh lại cô cần dùng.
Vốn dĩ Sở Trăn còn nghĩ sẽ nhắc nhở Đường Miên Miên tắm rửa, dù sao đang giữa ngày hè nếu không tắm rửa mà đã đi ngủ luôn, loại người có chút bệnh nhỏ là thích sạch sẽ như Sở Trăn sẽ không tài nào chịu nổi.
Nhưng đèn đầu giường chiếu xuống nhan sắc Đường Miên Miên khi ngủ điềm tĩnh như thế, lớp đen xanh dưới đáy mắt của cô dường như đã dày hơn chút, Sở Trăn cảm thấy mình vẫn là nên bỏ qua một lần này thôi, để ngày mai cô tỉnh ngủ tự mình đi tắm rửa đi...
Trước khi ra tới cửa, Sở Trăn quay đầu lại liếc mắt nhìn Đường Miên Miên.
Nhớ tới cái gì, hắn lại đi vào phòng bếp đun cho Đường Miên Miên một nồi nước ấm rồi đổ vào phích giữ nhiệt, chuẩn bị xong xuôi, đem phích giữ nhiệt đặt ở đầu giường, sợ cô nửa đêm khát nước.
Sau đó thoáng nhìn đồ vật lúc nãy hắn đặt ở tủ đầu giường, hắn lại nghĩ nhỡ đâu Đường Miên Miên mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh nên không để ý đến mấy thứ này thì làm sao bây giờ, vì thế hắn lại nhét bọn nó vào trong một cái túi đựng đồ trong suốt, đem bọn nó đặt ở trên bệ bồn rửa mặt trong buồng vệ sinh ở phòng ngủ chính của Đường Miên Miên, vị trí này đưa tay là có thể với đến, lại rất dễ khiến người ta chú ý.
Làm xong thảy rồi ra khỏi buồng vệ sinh, cảm giác nhiệt độ phòng thích hợp, Đường Miên Miên cũng đã được đắp một lớp chăn mỏng, Sở Trăn mới giống như một cô nương trốn trong vỏ ốc lặng lẽ lui về.
...
Sau nửa đêm, Đường Miên Miên không tỉnh bởi vì khát, mà cô lại tỉnh vì buồn tiểu.
Dưới cơn mơ mơ màng màng, cô mở mắt ra.
Sở Trăn không có tắt đèn đầu giường, bởi vậy sau khi mở mí mắt ra, đồng tử tập trung một lúc cô liền lập tức phát hiện đây không phải là căn phòng khách sạn mà mình quen thuộc.
Ngực giật thật mạnh, Đường Miên Miên bật dậy.
Chẳng qua sau khi cô tuần tra bốn phía một phen, lại phát hiện căn phòng này có chút quen thuộc.
Cồn trong thân thể Đường Miên Miên đã biến mất gần hết, đầu đã không còn mơ hồ như lúc mới tỉnh, não đã quay trở về, bỏ cơn mệt mỏi ra sau, cô mới chợt nhớ tới, đây là một căn biệt thự tại B thị của Sở Trăn mà cô đã từng ở qua một buổi tối.
Quần áo trên người vẫn là quần áo khi tham gia liên hoan cùng bọn Lưu đạo, không có dấu vết bị động qua.
Cho nên tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này?
Không phải mình đã gọi Lệ Lệ tỷ đến đón rồi sao, chị ấy hẳn là không biết địa chỉ bên này mới đúng.
Chẳng qua sau khi Đường Miên Miên xác định chính mình vẫn còn an toàn, cô cũng không buồn suy tư tinh tế được như thế nữa, cảm giác bụng phồng lên chua xót thúc giục cô lập tức phải chui vào nhà vệ sinh.
Nhưng mà vào trong nhà cầu rồi, Đường Miên Miên lập tức mông lung.
Bởi vì sau khi lau nước tiểu xong, đang định ném giấy vệ sinh đi thì cô liền phát hiện bên trên giấy vệ sinh tất cả đều là máu.
Đang lúc trong đầu cô toát ra suy nghĩ "Không xong, phòng Sở Trăn chắc chắn sẽ không có Vệ Vệ, hơn nửa đêm, mình nên làm cái gì bây giờ?" Thì tầm mắt của cô theo đầu óc thanh tỉnh thêm một bước rốt cuộc cũng thoáng nhìn thấy một chiếc túi trong suốt đặt bên trên bồn rửa mặt ở trong buồng vệ sinh, bên trong chiếc túi đó hình như là các loại bịch in nhãn hiệu Vệ Vệ.
"Hả? Nhà Sở Trăn làm sao lại xuất hiện băng vệ sinh..."
Đường Miên Miên tự mình lẩm bẩm, phi thường buồn bực.
Dù sao bình thường cái biệt thự này Sở Trăn không hay ở, hơn nữa hắn là một đại nam nhân, cũng sẽ không dùng đến thứ này.
Đầu còn chưa kịp xoay chuyển, Đường Miên Miên đã xách chiếc túi trong suốt kia qua đây, từ bên trong cầm ra một chiếc quần tã nhãn hiệu Bỉm An Tâm.
Mặc kệ quần lót đã bị dơ hay chưa, trước tiên cứ mặc quần bỉm An Tâm này đã, lại nói, mỗi lần tới tháng ngày thứ nhất và ngày thứ hai cô đều chảy rất nhiều, thế nên cho dù quần lót đã dơ hay chưa thì cô cũng vẫn cứ mặc quần bỉm An Tâm, ngủ càng thêm an tâm.
Nhưng mà Đường Miên Miên mới vừa xé lớp gói quần bỉm ra, theo bản năng định lột quần lót thì cả người lập tức không tốt.
** mẹ!
Cô là một con người văn minh nhưng lúc này cũng không nhịn được mà phải thô lỗ chửi bậy.
Không có cách nào khác mà, bất cứ ai cũng vậy thôi, vừa tỉnh dậy liền phát hiện bên trong quần lót của mình đã được đệm băng vệ sinh từ lúc nào mà mình không hay đều sẽ không thể bình tĩnh nổi.
Dì cả không phải vừa mới tới sao, thế sao cái *** lại xuất hiện ở đây lúc này?
Ai giúp mình đệm băng vệ sinh???
Cho dù Lệ Lệ tỷ là người thân quen nhất cũng không có khả năng sẽ hỗ trợ xử lý loại chuyện này a...
Trong cơn hoảng sợ cực độ, ký ức Đường Miên Miên bởi vì say rượu mà lưu lạc rốt cuộc cũng thong dong đến chậm.
Trong đầu của cô, mình ở khách sạn Thiết Yến bụng không thoải mái nên đi WC, sau đó nhận được điện thoại từ Sở Trăn, không cẩn thận đưa ra yêu cầu bảo hắn hỗ trợ mua Vệ Vệ, sau đó Sở Trăn đưa Vệ Vệ cho cô, tiếp lại ôm cô về, đủ loại hình ảnh từng bước từng bước chợt lóe.
Chờ ký ức triệt để được tiếp thu lại, sau khi Đường Miên Miên mặc quần bỉm An Tâm vào cho mình xong, nhịn không được ở trên bồn cầu, lấy hai tay lên che kín mặt mình.
Cô thế mà lại làm ra cái loại chuyện say rượu rồi sai sử Sở Trăn đi mua Vệ Vệ!
Tuy rằng đó không phải là cố ý, nhưng về sau nhớ tới khó tránh khỏi cảm thấy thật mất mặt...
Khó trách, mình sẽ tỉnh lại ở trên giường trong biệt thự của Sở Trăn, hóa ra là do Sở Trăn tự mình chở cô về nhà.
Trời...!Ngày mai còn mặt mũi nào gặp người nữa?
Nếu không, liền làm bộ như say rượu mất trí nhớ đi.
Dù sao cô cũng có kỹ xảo biểu diễn, ha ha..
Aaaaaa!!.
/70
|