Khi mọi người đang bàn bạc về thời gian xuất phát, ngoài siêu thị bỗng vang lên những tiếng động lớn. Hai người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ, dẫn theo khoảng chục người sống sót đang chạy về phía siêu thị.
Một nhóm người hoảng loạn xông vào siêu thị. Cửa kính bị zombie phá vỡ trước đó giờ lại trở thành lối vào thuận tiện cho họ.
Không chút trở ngại, họ lao thẳng vào trong và bắt đầu lục tìm thức ăn trên các kệ hàng.
Chỉ có một người bảo vệ già nua, bộ dạng lấm lem, cúi đầu chào hỏi: "Họ có lẽ đói lắm rồi, mong mọi người thông cảm."
“Chú bảo vệ, chú không đói sao?” Lý Hân Nhụy ngọt ngào hỏi, trên khuôn mặt cô hiện rõ sự quan tâm. Người bảo vệ trông có vẻ thật thà, vì vậy cô hỏi thăm một câu.
Những người này đều là cư dân của khu chung cư gần đó. Khu vực này đã được dọn sạch khỏi zombie khá nhiều, cộng với việc có đài phát thanh cổ vũ, họ mới dám bước ra ngoài.
Trong số những người này, phần lớn là thanh niên, có khoảng mười mấy chàng trai và chỉ có hai cô gái.
Người bảo vệ hiền lành đáp: "Không sao, tôi đợi họ lấy xong rồi tính."
Khu vực để đồ ăn vặt đã chật kín người, tất cả đều kẻ tranh người đoạt, tranh giành khốc liệt, ông có vào cũng không thể chen được.
Mục Tử Ca không khỏi thấy mình may mắn, trước khi nhóm người này đến, mỗi người trong đội đã thu gom một vali đầy hàng hóa, để sẵn ở chỗ của mình.
Hơn nữa, cô cũng đã cất giữ khá nhiều vật tư trong không gian riêng. Bây giờ chỉ việc bình tĩnh nhìn đám người kia tranh giành thức ăn, rồi ngấu nghiến ăn uống một cách vội vã.
Khi đói, chẳng ai còn quan tâm đến hình tượng hay cách ăn uống nữa.
“Qua đây, chỗ này có kho hàng!” Một người đàn ông kéo bạn mình về phía kho hàng ở hướng khác.
Khi họ vừa đến gần, Lãnh Thần Dực lập tức phóng ra một lưỡi d.a.o băng, chỉ cách mặt họ vài milimét.
Người đàn ông áo vàng sợ hãi lùi lại: "Đây... đây là băng sao?"
Anh ta nhìn Lãnh Thần Dực, khuôn mặt căng thẳng, miệng nuốt nước bọt một cách khó khăn. Đây có phải là dị năng mà mình thường thấy trên TV không?
Một người đàn ông khác mặc áo đen không phục, lên tiếng: "Sao hả? Không cho chúng tôi vào à? Siêu thị này đâu phải của mấy người, sao lại chiếm dụng ở đây?"
Dư Hi cầm cây gậy bóng chày tiến lại gần, giọng điệu cợt nhả nhưng đầy đe doạ: "Chỉ cần tôi dùng một gậy là có thể làm nổ tung đầu anh rồi đó. Có muốn thử không?"
Người đàn ông áo vàng lập tức khiếp sợ, kéo bạn mình: "Họ là dị năng giả, đừng gây chuyện nữa, chúng ta đi thôi."
Người đàn ông áo đen còn chút bực bội, nhưng cũng chẳng thể làm gì được đối phương, đành phải cùng bạn mình quay lưng đi lên tầng hai của siêu thị.
Những người còn lại chứng kiến cảnh tượng này cũng không dám lại gần kho hàng nữa. Dù sao thì mọi thứ cũng phải theo thứ tự trước sau. Hơn nữa, số thức ăn họ tìm được cũng đủ dùng trong vài ngày tới.
Một cô gái trong nhóm sống sót liếc nhìn Dư Hi, mắt cô ấy sáng rực.
Anh ta thật đẹp trai quá đi, trong đầu cô thoáng qua một ý nghĩ đen tối. Cô lén nhìn xung quanh rồi từ từ tiến lại gần nhóm của họ.
“Cô là ai? Tới gần đây làm gì?” Dư Hi cau mày, nhìn người phụ nữ lạ mặt đang tiến lại gần, ánh mắt cực kì khó chịu.
Cô ta có phải định bám lấy anh không? Anh không ưa mấy kiểu phụ nữ này chút nào.
Trần Dao Dao cảm thấy tuy mình không phải là đại mỹ nhân gì, nhưng dù gì cũng thuộc kiểu thanh xuân, ngũ quan thanh tú, dễ thương.
“Tôi... tôi không cố ý!”
Bị Dư Hi quát một câu, cô lập tức mất đi can đảm để nói ra mục đích của mình.
Như vầy là bị chê rồi đó hả?
Dư Hi chẳng buồn để ý tới cô ta, anh ngồi xuống cạnh Mục Tử Ca. Những người mới đến này thật phiền phức.
Trần Dao Dao không dám tiếp tục tiếp cận, sợ anh ta sẽ dùng gậy đánh mình, chỉ đành nghĩ cách khác.
Trong lòng Lý Hân Nhụy âm thầm cười nhạo. Cô gái này trông như vậy mà cũng dám lại đây tìm kiếm sự bảo vệ, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Sớm muộn gì bản thân cũng sẽ trở thành vật cưng của nhóm!
Còn Mục Tử Ca này, cô nhất định sẽ tìm cách loại bỏ cô ta.
Chỉ là một người phụ nữ không có dị năng mà thôi, tạm thời không là mối đe dọa lớn. Cuối cùng cũng không tránh khỏi kết cục bị loại bỏ đâu.
Lãnh Thần Dực, Mục Tử Ca, Hàn Nhược Phong, Dư Hi và Lý Hân Nhụy đã sẵn sàng, mang theo ba lô và vũ khí, tụ tập trước cửa siêu thị.
“Đi thôi, chúng ta đến bãi xe, lấy chiếc Hummer của tôi.”
Dư Hi vừa nói vừa kiểm tra chìa khóa xe, may mà anh không quên mang theo.
Bác bảo vệ nhanh chóng đứng dậy, tay cầm túi nhựa đựng đồ ăn và thêm một con d.a.o gọt hoa quả lấy từ siêu thị.
Ông ta đứng cách nhóm vài mét, dự định bám theo họ.
Một nhóm người hoảng loạn xông vào siêu thị. Cửa kính bị zombie phá vỡ trước đó giờ lại trở thành lối vào thuận tiện cho họ.
Không chút trở ngại, họ lao thẳng vào trong và bắt đầu lục tìm thức ăn trên các kệ hàng.
Chỉ có một người bảo vệ già nua, bộ dạng lấm lem, cúi đầu chào hỏi: "Họ có lẽ đói lắm rồi, mong mọi người thông cảm."
“Chú bảo vệ, chú không đói sao?” Lý Hân Nhụy ngọt ngào hỏi, trên khuôn mặt cô hiện rõ sự quan tâm. Người bảo vệ trông có vẻ thật thà, vì vậy cô hỏi thăm một câu.
Những người này đều là cư dân của khu chung cư gần đó. Khu vực này đã được dọn sạch khỏi zombie khá nhiều, cộng với việc có đài phát thanh cổ vũ, họ mới dám bước ra ngoài.
Trong số những người này, phần lớn là thanh niên, có khoảng mười mấy chàng trai và chỉ có hai cô gái.
Người bảo vệ hiền lành đáp: "Không sao, tôi đợi họ lấy xong rồi tính."
Khu vực để đồ ăn vặt đã chật kín người, tất cả đều kẻ tranh người đoạt, tranh giành khốc liệt, ông có vào cũng không thể chen được.
Mục Tử Ca không khỏi thấy mình may mắn, trước khi nhóm người này đến, mỗi người trong đội đã thu gom một vali đầy hàng hóa, để sẵn ở chỗ của mình.
Hơn nữa, cô cũng đã cất giữ khá nhiều vật tư trong không gian riêng. Bây giờ chỉ việc bình tĩnh nhìn đám người kia tranh giành thức ăn, rồi ngấu nghiến ăn uống một cách vội vã.
Khi đói, chẳng ai còn quan tâm đến hình tượng hay cách ăn uống nữa.
“Qua đây, chỗ này có kho hàng!” Một người đàn ông kéo bạn mình về phía kho hàng ở hướng khác.
Khi họ vừa đến gần, Lãnh Thần Dực lập tức phóng ra một lưỡi d.a.o băng, chỉ cách mặt họ vài milimét.
Người đàn ông áo vàng sợ hãi lùi lại: "Đây... đây là băng sao?"
Anh ta nhìn Lãnh Thần Dực, khuôn mặt căng thẳng, miệng nuốt nước bọt một cách khó khăn. Đây có phải là dị năng mà mình thường thấy trên TV không?
Một người đàn ông khác mặc áo đen không phục, lên tiếng: "Sao hả? Không cho chúng tôi vào à? Siêu thị này đâu phải của mấy người, sao lại chiếm dụng ở đây?"
Dư Hi cầm cây gậy bóng chày tiến lại gần, giọng điệu cợt nhả nhưng đầy đe doạ: "Chỉ cần tôi dùng một gậy là có thể làm nổ tung đầu anh rồi đó. Có muốn thử không?"
Người đàn ông áo vàng lập tức khiếp sợ, kéo bạn mình: "Họ là dị năng giả, đừng gây chuyện nữa, chúng ta đi thôi."
Người đàn ông áo đen còn chút bực bội, nhưng cũng chẳng thể làm gì được đối phương, đành phải cùng bạn mình quay lưng đi lên tầng hai của siêu thị.
Những người còn lại chứng kiến cảnh tượng này cũng không dám lại gần kho hàng nữa. Dù sao thì mọi thứ cũng phải theo thứ tự trước sau. Hơn nữa, số thức ăn họ tìm được cũng đủ dùng trong vài ngày tới.
Một cô gái trong nhóm sống sót liếc nhìn Dư Hi, mắt cô ấy sáng rực.
Anh ta thật đẹp trai quá đi, trong đầu cô thoáng qua một ý nghĩ đen tối. Cô lén nhìn xung quanh rồi từ từ tiến lại gần nhóm của họ.
“Cô là ai? Tới gần đây làm gì?” Dư Hi cau mày, nhìn người phụ nữ lạ mặt đang tiến lại gần, ánh mắt cực kì khó chịu.
Cô ta có phải định bám lấy anh không? Anh không ưa mấy kiểu phụ nữ này chút nào.
Trần Dao Dao cảm thấy tuy mình không phải là đại mỹ nhân gì, nhưng dù gì cũng thuộc kiểu thanh xuân, ngũ quan thanh tú, dễ thương.
“Tôi... tôi không cố ý!”
Bị Dư Hi quát một câu, cô lập tức mất đi can đảm để nói ra mục đích của mình.
Như vầy là bị chê rồi đó hả?
Dư Hi chẳng buồn để ý tới cô ta, anh ngồi xuống cạnh Mục Tử Ca. Những người mới đến này thật phiền phức.
Trần Dao Dao không dám tiếp tục tiếp cận, sợ anh ta sẽ dùng gậy đánh mình, chỉ đành nghĩ cách khác.
Trong lòng Lý Hân Nhụy âm thầm cười nhạo. Cô gái này trông như vậy mà cũng dám lại đây tìm kiếm sự bảo vệ, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Sớm muộn gì bản thân cũng sẽ trở thành vật cưng của nhóm!
Còn Mục Tử Ca này, cô nhất định sẽ tìm cách loại bỏ cô ta.
Chỉ là một người phụ nữ không có dị năng mà thôi, tạm thời không là mối đe dọa lớn. Cuối cùng cũng không tránh khỏi kết cục bị loại bỏ đâu.
Lãnh Thần Dực, Mục Tử Ca, Hàn Nhược Phong, Dư Hi và Lý Hân Nhụy đã sẵn sàng, mang theo ba lô và vũ khí, tụ tập trước cửa siêu thị.
“Đi thôi, chúng ta đến bãi xe, lấy chiếc Hummer của tôi.”
Dư Hi vừa nói vừa kiểm tra chìa khóa xe, may mà anh không quên mang theo.
Bác bảo vệ nhanh chóng đứng dậy, tay cầm túi nhựa đựng đồ ăn và thêm một con d.a.o gọt hoa quả lấy từ siêu thị.
Ông ta đứng cách nhóm vài mét, dự định bám theo họ.
/97
|