Sáng sớm!
Mục Tử Ca vẫn đang ngủ say, cô bị hơi nóng trên người làm tỉnh dậy. Mở mắt ra, cô nhận ra mình đang bị ôm.
Cô vội vàng bật đèn đầu giường, cố gắng thoát khỏi vòng tay của đối phương. Lãnh Thần Dực thì thầm bên tai cô: “Tử Ca, đừng đi.”
Mục Tử Ca cảm thấy có gì đó không ổn. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy anh đang nhắm mắt, đôi mày nhíu lại, gương mặt tái nhợt, cơ thể nóng rực như lò sưởi.
“Anh ấy đang thức tỉnh dị năng sao?” Cô nhớ rằng trong ba ngày đầu sau khi virus bùng phát, phần lớn người sẽ biến thành zombie, một số ít không có triệu chứng gì, rất ít người mới thức tỉnh dị năng.
Hệ thống 001 đáp: “Đúng vậy kí chủ.”
Mục Tử Ca đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Trong cuốn sách, lúc này nguyên chủ vì quá sợ hãi anh ta biến thành zombie, lần nữa lại chọn bỏ mặc chạy trước.
Lãnh Thần Dực sau khi tỉnh dậy, anh tìm khắp nơi mà không thấy cô đâu, tức giận không thôi.
Sau đó một thời gian, lúc gặp lại thì nguyên chủ đang bị người khác bắt nạt, anh trực tiếp chọn cách bỏ qua, ngoảnh mặt làm ngơ, hoàn toàn không quan tâm đến cô.
Để không bị anh oán hận, Mục Tử Ca không có ý định bỏ đi. Có quá nhiều zombie bên ngoài, còn cô hiện tại vẫn còn quá yếu ớt.
Thôi thì ôm chặt bắp đùi to lớn này đã!
Người đàn ông đang hôn mê bắt đầu trở nên không yên. Một tay anh ta vòng quanh eo cô, đầu hoàn toàn chôn vào cổ cô, đôi môi mỏng liên tục cọ xát vào cổ cô. Như một đứa trẻ khuyết thiếu cảm giác an toàn, đang làm nũng với cô vậy.
“Ôi, nóng quá!” Mục Tử Ca muốn di chuyển ra ngoài, nhưng đối phương không cho cô đi, càng ngày càng ôm chặt hơn. May là điều hòa trong phòng vẫn hoạt động.
Vì không còn sức đẩy anh ra nữa, cô đành nhắm mắt chịu trận.
Cố gắng tiếp tục ngủ, biết anh tạm thời sẽ không biến thành zombie, cô cũng yên tâm hẳn.
Ngày hôm sau.
Ding-dong, ding-dong!
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Mục Tử Ca mở to mắt. Zombie chắc chắn không biết nhấn chuông cửa đâu, vậy đây chắc chắn là người sống rồi?
Ding-dong, ding-dong!
Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên, còn có tiếng gõ cửa, người bên ngoài có vẻ rất vội vã, khẩn trương.
Mục Tử Ca suy nghĩ một lát, cô nhẹ nhàng đẩy Lãnh Thần Dực đang hôn mê ra, đứng dậy đi ra ngoài phòng, do dự không biết có nên mở cửa hay không.
“Tử Ca, có ở đây không, xin hãy mở cửa cho tôi.” Một giọng phụ nữ vang lên, là người quen thì phải.
Mục Tử Ca suy nghĩ một chút, quyết định mở cửa. Khi nhìn rõ người phụ nữ bên ngoài, cô lộ vẻ nghi ngờ: “Có việc gì không?”
“Nhanh mở cửa đi, tôi vào rồi sẽ giải thích sau.”
Ôn Tư Nguyệt cảm thấy rất lo lắng, sợ rằng những con zombie đang ăn thịt ngoài kia sẽ bất ngờ xuất hiện.
Cô vừa thấy có người dẫn hai con zombie ở hành lang đến cửa cầu thang, sau đó mới dám chạy ra tìm người quen gần nhất. Dù chưa thân thiết nhưng biết tính tình của người đó khá tốt, dễ đối phó.
Mục Tử Ca nhíu mày, khoanh tay trước n.g.ự.c quan sát đối phương vài lần: “Ai biết cô có bị cắn người không, tôi không dám mở cửa.”
Cô nói rất thẳng thắn, không phải là người tốt bụng. Thời mạt thế, không phải ai cũng có thể cho vào. Lỡ đâu dẫn sói vo nhà có mà c.h.ế.t cả đám. Hơn nữa Lãnh Thần Dực vẫn còn đang hôn mê.
Ôn Tư Nguyệt bị thái độ lạnh lùng của cô làm cho hoang mang, trước đây cô luôn nói chuyện lịch sự, sao giờ lại trở nên thận trọng như vậy.
“Nhìn đi, tôi không bị cắn, xin hãy cho tôi vào, tôi cũng chỉ bị buộc phải ra ngoài tìm cô thôi.” Cô ấy nhìn Mục Tử Ca với vẻ cầu xin, còn quay một vòng để cô xem xét kỹ hơn.
Mục Tử Ca gõ gõ cằm: “Tại sao lại tìm tôi? Nhà tôi không có thức ăn cho cô đâu.” Cô đã đoán được ý định của đối phương.
Người phụ nữ này có vẻ không phải là người tốt, dám mặc đồ ngủ ra ngoài.
Ôn Tư Nguyệt tái mặt, bị Mục Tử Ca nói trúng ý nghĩ của mình. Cô ta vội vã lắc đầu phủ nhận: “Không, không phải... Aaaaa! Có zombie, cứu tôi với, nhanh mở cửa ra.”
Cô ta đang muốn biện hộ, thì thấy một con zombie nữ đột nhiên xuất hiện ở cửa cầu thang.
Thân hình nó m.á.u thịt lẫn lộn, đang mở cái miệng đầy ghê tởm gầm lên một tiếng, rồi lao thẳng về phía mình, tốc độ cũng không tính là quá nhanh.
Mục Tử Ca hơi lúng túng, biết đối phương không có ý tốt, nhưng cô cũng không nỡ để cô ấy bị zombie cắn chết.
Cuối cùng, cô vẫn mềm lòng, không thể cứng rắn với lương tâm của mình, mở cửa cho đối phương đivào.
Bùm! Cửa vừa đóng, con zombie nữ đã đ.â.m vào đó.
“Chết tiệt, dọa c.h.ế.t tôi rồi. Tử Ca à, cô thật là tàn nhẫn, nếu tôi c.h.ế.t trước cửa nhà cô, lương tâm của cô không đau sao?”
Ôn Tư Nguyệt đã an toàn vào trong. Cô ta vỗ ngực, cảm thấy cần phải trách móc một chút, để làm cho đối phương cảm thấy tội lỗi.
Cô đáp lại thờ ơ: “Không đau.”
Người phụ nữ trông thất vọng, không tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa.
Cô ta đã đến bàn ăn, nhìn thấy cơm cuộn rong biển được bọc bằng màng bọc thực phẩm, không khỏi nuốt nước bọt, yếu ớt nhu nhược hỏi: “Tử Ca, tôi đã hai ngày không ăn gì rồi.”
Đó là thức ăn thừa của Lãnh Thần Dực, còn hai miếng.
“Cô ăn xong rồi có thể đi ngay được không?” Mục Tử Ca trực tiếp đuổi khách, với số ít thức ăn đó, cô còn không đủ ăn.
Ôn Tư Nguyệt lập tức khóc lóc: “Cô thực sự không giúp tôi sao? Tôi đã mời các cô ăn không ít bữa, tôi còn...”
Mục Tử Ca vội vàng ngắt lời: “Được rồi, được rồi! Cô ăn đi, đừng làm phiền tôi.”
Nhìn khuôn mặt của cô ta, có chút giống với avatar trong nhóm Chị Chị Em Em, nhưng hiện tại cô ta không trang điểm, mặt đầy công nghệ cao, trông khá kỳ lạ.
Ảnh trên đó là một người đẹp quyến rũ, nhưng thực tế chỉ hơn người bình thường một chút, dáng người cũng tạm ổn.
Chắc chắn là yêu tinh trà xanh rồi. Chết thật!
Thấy cô đồng ý, Ôn Tư Nguyệt kéo ghế ngồi xuống, lập tức bắt đầu ăn ngấu nghiến, tướng ăn rất thô lỗ.
Mục Tử Ca vẫn đang ngủ say, cô bị hơi nóng trên người làm tỉnh dậy. Mở mắt ra, cô nhận ra mình đang bị ôm.
Cô vội vàng bật đèn đầu giường, cố gắng thoát khỏi vòng tay của đối phương. Lãnh Thần Dực thì thầm bên tai cô: “Tử Ca, đừng đi.”
Mục Tử Ca cảm thấy có gì đó không ổn. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy anh đang nhắm mắt, đôi mày nhíu lại, gương mặt tái nhợt, cơ thể nóng rực như lò sưởi.
“Anh ấy đang thức tỉnh dị năng sao?” Cô nhớ rằng trong ba ngày đầu sau khi virus bùng phát, phần lớn người sẽ biến thành zombie, một số ít không có triệu chứng gì, rất ít người mới thức tỉnh dị năng.
Hệ thống 001 đáp: “Đúng vậy kí chủ.”
Mục Tử Ca đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Trong cuốn sách, lúc này nguyên chủ vì quá sợ hãi anh ta biến thành zombie, lần nữa lại chọn bỏ mặc chạy trước.
Lãnh Thần Dực sau khi tỉnh dậy, anh tìm khắp nơi mà không thấy cô đâu, tức giận không thôi.
Sau đó một thời gian, lúc gặp lại thì nguyên chủ đang bị người khác bắt nạt, anh trực tiếp chọn cách bỏ qua, ngoảnh mặt làm ngơ, hoàn toàn không quan tâm đến cô.
Để không bị anh oán hận, Mục Tử Ca không có ý định bỏ đi. Có quá nhiều zombie bên ngoài, còn cô hiện tại vẫn còn quá yếu ớt.
Thôi thì ôm chặt bắp đùi to lớn này đã!
Người đàn ông đang hôn mê bắt đầu trở nên không yên. Một tay anh ta vòng quanh eo cô, đầu hoàn toàn chôn vào cổ cô, đôi môi mỏng liên tục cọ xát vào cổ cô. Như một đứa trẻ khuyết thiếu cảm giác an toàn, đang làm nũng với cô vậy.
“Ôi, nóng quá!” Mục Tử Ca muốn di chuyển ra ngoài, nhưng đối phương không cho cô đi, càng ngày càng ôm chặt hơn. May là điều hòa trong phòng vẫn hoạt động.
Vì không còn sức đẩy anh ra nữa, cô đành nhắm mắt chịu trận.
Cố gắng tiếp tục ngủ, biết anh tạm thời sẽ không biến thành zombie, cô cũng yên tâm hẳn.
Ngày hôm sau.
Ding-dong, ding-dong!
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Mục Tử Ca mở to mắt. Zombie chắc chắn không biết nhấn chuông cửa đâu, vậy đây chắc chắn là người sống rồi?
Ding-dong, ding-dong!
Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên, còn có tiếng gõ cửa, người bên ngoài có vẻ rất vội vã, khẩn trương.
Mục Tử Ca suy nghĩ một lát, cô nhẹ nhàng đẩy Lãnh Thần Dực đang hôn mê ra, đứng dậy đi ra ngoài phòng, do dự không biết có nên mở cửa hay không.
“Tử Ca, có ở đây không, xin hãy mở cửa cho tôi.” Một giọng phụ nữ vang lên, là người quen thì phải.
Mục Tử Ca suy nghĩ một chút, quyết định mở cửa. Khi nhìn rõ người phụ nữ bên ngoài, cô lộ vẻ nghi ngờ: “Có việc gì không?”
“Nhanh mở cửa đi, tôi vào rồi sẽ giải thích sau.”
Ôn Tư Nguyệt cảm thấy rất lo lắng, sợ rằng những con zombie đang ăn thịt ngoài kia sẽ bất ngờ xuất hiện.
Cô vừa thấy có người dẫn hai con zombie ở hành lang đến cửa cầu thang, sau đó mới dám chạy ra tìm người quen gần nhất. Dù chưa thân thiết nhưng biết tính tình của người đó khá tốt, dễ đối phó.
Mục Tử Ca nhíu mày, khoanh tay trước n.g.ự.c quan sát đối phương vài lần: “Ai biết cô có bị cắn người không, tôi không dám mở cửa.”
Cô nói rất thẳng thắn, không phải là người tốt bụng. Thời mạt thế, không phải ai cũng có thể cho vào. Lỡ đâu dẫn sói vo nhà có mà c.h.ế.t cả đám. Hơn nữa Lãnh Thần Dực vẫn còn đang hôn mê.
Ôn Tư Nguyệt bị thái độ lạnh lùng của cô làm cho hoang mang, trước đây cô luôn nói chuyện lịch sự, sao giờ lại trở nên thận trọng như vậy.
“Nhìn đi, tôi không bị cắn, xin hãy cho tôi vào, tôi cũng chỉ bị buộc phải ra ngoài tìm cô thôi.” Cô ấy nhìn Mục Tử Ca với vẻ cầu xin, còn quay một vòng để cô xem xét kỹ hơn.
Mục Tử Ca gõ gõ cằm: “Tại sao lại tìm tôi? Nhà tôi không có thức ăn cho cô đâu.” Cô đã đoán được ý định của đối phương.
Người phụ nữ này có vẻ không phải là người tốt, dám mặc đồ ngủ ra ngoài.
Ôn Tư Nguyệt tái mặt, bị Mục Tử Ca nói trúng ý nghĩ của mình. Cô ta vội vã lắc đầu phủ nhận: “Không, không phải... Aaaaa! Có zombie, cứu tôi với, nhanh mở cửa ra.”
Cô ta đang muốn biện hộ, thì thấy một con zombie nữ đột nhiên xuất hiện ở cửa cầu thang.
Thân hình nó m.á.u thịt lẫn lộn, đang mở cái miệng đầy ghê tởm gầm lên một tiếng, rồi lao thẳng về phía mình, tốc độ cũng không tính là quá nhanh.
Mục Tử Ca hơi lúng túng, biết đối phương không có ý tốt, nhưng cô cũng không nỡ để cô ấy bị zombie cắn chết.
Cuối cùng, cô vẫn mềm lòng, không thể cứng rắn với lương tâm của mình, mở cửa cho đối phương đivào.
Bùm! Cửa vừa đóng, con zombie nữ đã đ.â.m vào đó.
“Chết tiệt, dọa c.h.ế.t tôi rồi. Tử Ca à, cô thật là tàn nhẫn, nếu tôi c.h.ế.t trước cửa nhà cô, lương tâm của cô không đau sao?”
Ôn Tư Nguyệt đã an toàn vào trong. Cô ta vỗ ngực, cảm thấy cần phải trách móc một chút, để làm cho đối phương cảm thấy tội lỗi.
Cô đáp lại thờ ơ: “Không đau.”
Người phụ nữ trông thất vọng, không tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa.
Cô ta đã đến bàn ăn, nhìn thấy cơm cuộn rong biển được bọc bằng màng bọc thực phẩm, không khỏi nuốt nước bọt, yếu ớt nhu nhược hỏi: “Tử Ca, tôi đã hai ngày không ăn gì rồi.”
Đó là thức ăn thừa của Lãnh Thần Dực, còn hai miếng.
“Cô ăn xong rồi có thể đi ngay được không?” Mục Tử Ca trực tiếp đuổi khách, với số ít thức ăn đó, cô còn không đủ ăn.
Ôn Tư Nguyệt lập tức khóc lóc: “Cô thực sự không giúp tôi sao? Tôi đã mời các cô ăn không ít bữa, tôi còn...”
Mục Tử Ca vội vàng ngắt lời: “Được rồi, được rồi! Cô ăn đi, đừng làm phiền tôi.”
Nhìn khuôn mặt của cô ta, có chút giống với avatar trong nhóm Chị Chị Em Em, nhưng hiện tại cô ta không trang điểm, mặt đầy công nghệ cao, trông khá kỳ lạ.
Ảnh trên đó là một người đẹp quyến rũ, nhưng thực tế chỉ hơn người bình thường một chút, dáng người cũng tạm ổn.
Chắc chắn là yêu tinh trà xanh rồi. Chết thật!
Thấy cô đồng ý, Ôn Tư Nguyệt kéo ghế ngồi xuống, lập tức bắt đầu ăn ngấu nghiến, tướng ăn rất thô lỗ.
/97
|