Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 134 - Chương 134

/166


Cô nương áo xanh trước mắt này, mặc một bộ y phục rất đẹp, trên đầu cũng có vài cây trâm bạc, cổ tay còn đeo một chiếc vòng ngọc xanh biếc. Khuôn mặt trắng như trứng gà, tay cũng trắng nõn không có chai, nhìn là biết được nuôi dưỡng trong nhà giàu có.

Chẳng lẽ tên Vu Mậu Tài kia thật sự có vận may tốt như vậy, cưới được tiểu thư nhà giàu?

Các đại nương nhiệt tình trò chuyện cùng Lục Châu, chẳng mấy chốc đã rõ lai lịch nàng. Vốn là Lục Châu trước kia hầu hạ người ta, mới đây được thả về, nay dùng tiền dành dụm mở một quán cơm nhỏ, cha mẹ nàng ấy đang bận rộn phụ giúp.

Nghe đồn nàng ấy và Vu Mậu Tài quen biết tại quán cơm kia.

Các đại nương dò hỏi xong, lòng hiếu kỳ cũng tan biến, vốn chẳng còn để ý đến nàng ấy nữa, nào ngờ giữa đường nàng ấy bỗng nôn mấy tiếng, còn đặc biệt đưa tiền bảo lão phu xe đi chậm lại.

Đều là người từng sinh nở, ai mà chẳng hiểu ai.

Mọi người nhìn nàng ấy bằng ánh mắt kỳ lạ, ẩn hiện vẻ khinh miệt.

Thời buổi này, chưa cưới đã có thai, lắm kẻ nhổ nước bọt mắng không biết xấu hổ, thái độ của họ đã là nhẹ nhàng lắm rồi.

Lục Châu hiểu rõ, biết làm sao được, ai bảo nàng ấy không nhịn được buồn nôn chứ. Trừng mắt thì trừng, có mất miếng thịt nào đâu, miễn là lần này đến nhà có thể định được chuyện hôn nhân với Vu Mậu Tài là được.

Bánh xe lộc cộc vang lên hồi lâu, cả xe người đến nơi liền xuống xe. Do thái độ của các đại nương đối với Lục Châu rất không tốt, nên vừa xuống xe nàng ấy liền chặn Nam Khê lại, đáng thương xin nàng dẫn đường.

Đây là chuyện nhỏ, Nam Khê vui lòng giúp đỡ. Nếu không phải vì thân phận hiện tại của nàng có chút nhạy cảm, nàng còn muốn đi theo xem náo nhiệt nữa kìa.

"Lục Châu tỷ à, theo ý tỷ nói thì tỷ và A Tài ca là tình trong ý hợp, nhưng sao mấy hôm trước huynh ấy còn cầu hôn người khác trong làng, chuyện này là sao vậy?"

Bước chân Lục Châu khựng lại, ánh mắt chớp mắt trở nên hung dữ. Nhưng rất nhanh lại trở về vẻ vô hại.

"Có lẽ là mấy ngày ta và huynh ấy cãi nhau, huynh ấy nhất thời bồng bột thôi, không sao đâu."

Đồ vương bát đản, dám vừa treo nàng ấy vừa tìm người khác.



Lục Châu biết rõ Vu Mậu Tài hẳn là chê mình không còn trinh, một lòng còn muốn kết duyên khác.

Hừ! Đã chọc giận nàng ấy, đâu dễ thoát thân.

Nhưng thế cũng tốt, là hắn ta phụ nàng ấy trước, lần này đổ đứa bé lên người hắn ta nàng ấy cũng không áy náy nữa.

Lục Châu theo Nam Khê đi một lúc, chẳng mấy chốc đã đến trước Vu gia. Nàng ấy đến gần chuẩn bị gọi người, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng tiểu nha đầu dẫn đường đâu.

Nhưng mặc kệ nàng.

"A Tài ca~ A Tài ca~"

Vu Mậu Tài đau cả đêm, ban ngày mới chợp mắt được một lúc, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào trong sân. Mơ màng mở mắt, một tiếng A Tài ca khiến hồn phách hắn ta suýt bay mất.

"Sao nàng lại đến nhà ta?!"

Lục Châu ủy khuất ngồi bên cạnh hắn ta, vừa "xót xa" lau mồ hôi cho hắn ta vừa giải thích: "Ta cũng thực sự không còn cách nào khác..."

Vu Mậu Tài không hiểu sao có chút hoảng hốt, quay đầu nhìn cha mẹ, mặt cha mẹ đen như đáy nồi.

"A Tài ca, ta đã có thai ba tháng rồi..."

Sét đánh giữa trời quang, Vu Mậu Tài chỉ thấy ngay cả hơi thở cũng khó khăn.

"Ba, ba, tháng?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ huynh quên rồi sao. Hôm đó huynh đến gõ cửa rất muộn nói muốn ăn đêm, sau đó tâm trạng không tốt gọi rượu uống hơi nhiều, rồi..."

Lục Châu càng nói, mặt vợ chồng Vu gia càng đen.



Họ vất vả kiếm tiền cho con trai là để nuôi hắn ta đi học, không phải để hắn ta đi làm công tử ăn chơi trác táng!

"A Tài! Con thật khiến chúng ta quá thất vọng!"

Hina

Vu Mậu Tài theo bản năng muốn chống người dậy giải thích, kết quả vô ý chạm vào tay phải, đau đến thấu xương, nước mắt suýt rơi xuống.

Lục Châu lập tức đáng thương phục xuống người hắn ta, khóc rất thương tâm.

"A Tài ca, thấy huynh đau, lòng ta cũng đau theo. Huynh phải mau khỏe lại, chuyện của chúng ta không thể trì hoãn được..."

"Chúng ta... chuyện gì?"

"Đương nhiên là chuyện thành thân chứ! Chúng ta đã có con rồi, không thể bảo ta bỏ đi được."

Mẹ A Mao mặt đen xì, trực tiếp quyết định: "Bỏ đi! Chưa cưới đã có thai thật là mất mặt, Vu gia chúng ta không thể mất mặt như vậy được."

"Ồ, được."

Lục Châu rất dứt khoát đứng dậy.

"Ta sẽ về bắt thuốc phá thai ngay. Nghe nói đứa bé ba tháng đã to bằng bàn tay, lúc đó phá ra ta sẽ bỏ vào bát mang đến cửa học viện hỏi những vị hiền sư, đây là dạy ra đệ tử kiểu gì, lại có thể nhẫn tâm bỏ đi con của chính mình!"

"Ấy ấy!! Đừng đi!!"

Cha mẹ A Mao tức đến không thể, chặn cửa trực tiếp ngăn người lại trong phòng.

"Chặn cửa làm gì, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ta ở đây sao? Quá muộn rồi, ta vừa đi xe cùng người trong làng các người về đây, ai ai cũng biết ta đến nhà các người. Cha mẹ ta cũng biết ta đến nhà các người đấy."

/166

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status