"Cô nương xem, đây là rượu đặc sản của tiệm, Tam Xuân tửu. Dùng lương thực tươi ngon nhất, phối với men rượu gia truyền, chôn dưới đất ba xuân thu mới đào lên. Đây là rượu bán chạy nhất của tiệm, cô nương muốn thử không?"
Người bán không để ý Nam Khê ăn mặc giản dị, giới thiệu rất nhiệt tình.
Nam Khê không chịu nổi sự nhiệt tình này, cầm giỏ suýt bị dụ thử một ngụm. Nhưng túi tiền bốn mươi hai văn khiến nàng nhanh chóng tỉnh táo lại.
"Ta nhớ ra còn chưa mua thứ kia, lát nữa quay lại…"
Nàng để lại một câu rồi chạy đi.
Người bán: "..."
Nam Khê rời đi rất dứt khoát, nàng không phải là người không thể giữ thể diện. Trong túi chỉ còn lại chút tiền, con người vẫn phải tự biết mình.
Sau khi rời khỏi tiệm rượu, nàng tiếp tục dạo qua vài con phố khác, nhận ra trong huyện chỉ có năm, sáu con phố là náo nhiệt có nhiều cửa tiệm, còn những nơi xa hơn hầu như đều là nhà dân cư. Hoàn toàn khác xa với những gì nàng tưởng tượng.
Nhưng cũng có thể hiểu được, mỗ mỗ sống ở thành, còn nàng sống ở huyện, điều này khác biệt rất nhiều.
Nam Khê dành hơn một canh giờ đi dạo và xem qua hai tiệm rượu khác, tất nhiên chỉ là xem chứ không dám thử. Nàng phát hiện ra giá rượu trong huyện biến động rất lớn, có loại rẻ chỉ hai mươi văn một cân, nhưng cũng có loại đắt đến vài lạng bạc.
Không biết rượu nàng làm theo công thức sẽ như thế nào so với những loại rượu này?
Nghĩ đến đây, nàng liền cảm thấy phấn khích, không còn dạo phố nữa mà xách rổ về tìm xe lừa của làng mình.
Trên đường về, nàng thấy bên đường có bán hũ, liền nghĩ ngợi mua hai cái hũ chứa được hai cân với giá bốn văn. Dù nhà cũng có vài cái, nhưng đều khá lớn, gần như dùng đựng đồ hết rồi.
Nếu men rượu của nàng thành công, hai cái hũ nhỏ này sẽ rất thích hợp để chứa.
Nam Khê sờ sờ hai cái hũ trong rổ, không khỏi thở dài. Hi vọng nàng có thể thuận lợi làm ra men rượu, nếu không, phải lên núi làm việc nặng nhọc thật thôi.
Đúng rồi! Suýt nữa thì quên mất!
Trên núi vẫn còn những quả cam chưa hái hết...
Mấy ngày nay bị phấn khích làm đầu óc mụ mị, nàng đã quên mất việc này. Cũng không biết đã trì hoãn mấy ngày, những quả cam ấy giờ như thế nào rồi.
Nam Khê nhớ đến những quả cam trên núi, vừa về đến nhà đặt đồ xuống nói với đệ đệ một tiếng rồi định lên núi.
Dù nói trái cây trên đảo không bán được bao nhiêu tiền, nhưng góp lại cũng có chút. Dù không bán, mang về nhà ăn cũng được mà.
"Tiểu Trạch, ta đi tìm Xuân Nha dẫn ta lên núi, hái hết cam nhà mình."
Nam Trạch không mấy vui vẻ, chân hắn chính là bị ngã gãy trên núi, thân thể tỷ tỷ lại không tốt, hắn thực sự không an tâm.
"A tỷ, hay là để dân làng hái giúp đi, không thu tiền chắc chắn có người muốn đi."
"Hử??? Không thu tiền? Sao có thể chứ."
Nguyên thân đã chăm sóc rất cực khổ.
Nhưng lời của đệ đệ lại gợi ý cho Nam Khê, có lẽ có thể thu ít tiền, để họ tự đi hái. Như vậy, dân làng hái về dù là ăn hay bán cũng không lỗ vốn, còn nàng cũng được chút tiền bù đắp.
"Đệ ngoan ngoãn ở nhà, ta đi xem đường trước, lên núi nhìn một chút rồi tính."
Thực ra Nam Khê cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào trái cây trên núi, dù sao đệ đệ cũng đã nói nguyên thân không biết chăm sóc cây ăn quả, người lại nhỏ, bón phân tưới nước cũng không đủ. Chăm sóc không tốt, cuối cùng trái cây kết ra ước chừng cũng không tốt.
Hina
Đồ tốt mới bán được giá cao, cho nên nàng nhất định phải tự mình nhìn thấy trái cây, thử rồi mới tính.
Nam Trạch không cãi lại nàng, chỉ có thể liên tục dặn dò tỷ tỷ nhất định phải chú ý dưới chân.
"Biết rồi, đệ ngoan ngoãn một chút nhé, có việc thì gọi Lư thẩm bên cạnh giúp, ta sẽ về ngay."
Nam Khê vào phòng kho tìm một cái gùi, thử thấy vừa vặn, chắc chắn là của nguyên thân thường dùng. Nàng đang chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng đệ đệ gọi nàng.
"A tỷ, tỷ có mang chìa khóa không?"
Ờ...
Chìa khóa là cái gì??
Nhìn biểu cảm của nàng là biết không có rồi. Nam Trạch bất đắc dĩ lấy sợi dây trên cổ xuống, trên đó có đính hai cục sắt.
"A tỷ, tỷ cầm cái này của đệ đi."
Nam Khê ngớ người một chút, đây là chìa khóa sao? Nàng vô thức sờ sờ cổ mình, cũng có một sợi dây gai đính hai cục sắt. Trước đó khi phát hiện nàng còn tưởng là cái vòng cổ gì đó, cũng không quá để ý. Trong sa mạc có nhiều người đeo những thứ kỳ lạ trên cổ, nàng đã quen rồi.
"Tiểu Trạch, là cái này à?"
"Đúng, chính nó, có thể mở cửa. Nếu tỷ không biết dùng thì nhờ Xuân Nha tỷ dạy."
Nam Khê gật gật đầu, đeo cái gùi ra ngoài. Mặt trời buổi chiều hơi nắng, nàng như không cảm nhận được gì, đi rất hăng hái.
Nhà của Xuân Nha cách đó không xa, Nam Khê đến nơi thì thấy Xuân Nha vừa giặt đồ xong trở về. Nghe thấy ý định của nàng, Xuân Nha không nói lời nào, đặt đồ xuống rồi dẫn nàng lên núi.
Người bán không để ý Nam Khê ăn mặc giản dị, giới thiệu rất nhiệt tình.
Nam Khê không chịu nổi sự nhiệt tình này, cầm giỏ suýt bị dụ thử một ngụm. Nhưng túi tiền bốn mươi hai văn khiến nàng nhanh chóng tỉnh táo lại.
"Ta nhớ ra còn chưa mua thứ kia, lát nữa quay lại…"
Nàng để lại một câu rồi chạy đi.
Người bán: "..."
Nam Khê rời đi rất dứt khoát, nàng không phải là người không thể giữ thể diện. Trong túi chỉ còn lại chút tiền, con người vẫn phải tự biết mình.
Sau khi rời khỏi tiệm rượu, nàng tiếp tục dạo qua vài con phố khác, nhận ra trong huyện chỉ có năm, sáu con phố là náo nhiệt có nhiều cửa tiệm, còn những nơi xa hơn hầu như đều là nhà dân cư. Hoàn toàn khác xa với những gì nàng tưởng tượng.
Nhưng cũng có thể hiểu được, mỗ mỗ sống ở thành, còn nàng sống ở huyện, điều này khác biệt rất nhiều.
Nam Khê dành hơn một canh giờ đi dạo và xem qua hai tiệm rượu khác, tất nhiên chỉ là xem chứ không dám thử. Nàng phát hiện ra giá rượu trong huyện biến động rất lớn, có loại rẻ chỉ hai mươi văn một cân, nhưng cũng có loại đắt đến vài lạng bạc.
Không biết rượu nàng làm theo công thức sẽ như thế nào so với những loại rượu này?
Nghĩ đến đây, nàng liền cảm thấy phấn khích, không còn dạo phố nữa mà xách rổ về tìm xe lừa của làng mình.
Trên đường về, nàng thấy bên đường có bán hũ, liền nghĩ ngợi mua hai cái hũ chứa được hai cân với giá bốn văn. Dù nhà cũng có vài cái, nhưng đều khá lớn, gần như dùng đựng đồ hết rồi.
Nếu men rượu của nàng thành công, hai cái hũ nhỏ này sẽ rất thích hợp để chứa.
Nam Khê sờ sờ hai cái hũ trong rổ, không khỏi thở dài. Hi vọng nàng có thể thuận lợi làm ra men rượu, nếu không, phải lên núi làm việc nặng nhọc thật thôi.
Đúng rồi! Suýt nữa thì quên mất!
Trên núi vẫn còn những quả cam chưa hái hết...
Mấy ngày nay bị phấn khích làm đầu óc mụ mị, nàng đã quên mất việc này. Cũng không biết đã trì hoãn mấy ngày, những quả cam ấy giờ như thế nào rồi.
Nam Khê nhớ đến những quả cam trên núi, vừa về đến nhà đặt đồ xuống nói với đệ đệ một tiếng rồi định lên núi.
Dù nói trái cây trên đảo không bán được bao nhiêu tiền, nhưng góp lại cũng có chút. Dù không bán, mang về nhà ăn cũng được mà.
"Tiểu Trạch, ta đi tìm Xuân Nha dẫn ta lên núi, hái hết cam nhà mình."
Nam Trạch không mấy vui vẻ, chân hắn chính là bị ngã gãy trên núi, thân thể tỷ tỷ lại không tốt, hắn thực sự không an tâm.
"A tỷ, hay là để dân làng hái giúp đi, không thu tiền chắc chắn có người muốn đi."
"Hử??? Không thu tiền? Sao có thể chứ."
Nguyên thân đã chăm sóc rất cực khổ.
Nhưng lời của đệ đệ lại gợi ý cho Nam Khê, có lẽ có thể thu ít tiền, để họ tự đi hái. Như vậy, dân làng hái về dù là ăn hay bán cũng không lỗ vốn, còn nàng cũng được chút tiền bù đắp.
"Đệ ngoan ngoãn ở nhà, ta đi xem đường trước, lên núi nhìn một chút rồi tính."
Thực ra Nam Khê cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào trái cây trên núi, dù sao đệ đệ cũng đã nói nguyên thân không biết chăm sóc cây ăn quả, người lại nhỏ, bón phân tưới nước cũng không đủ. Chăm sóc không tốt, cuối cùng trái cây kết ra ước chừng cũng không tốt.
Hina
Đồ tốt mới bán được giá cao, cho nên nàng nhất định phải tự mình nhìn thấy trái cây, thử rồi mới tính.
Nam Trạch không cãi lại nàng, chỉ có thể liên tục dặn dò tỷ tỷ nhất định phải chú ý dưới chân.
"Biết rồi, đệ ngoan ngoãn một chút nhé, có việc thì gọi Lư thẩm bên cạnh giúp, ta sẽ về ngay."
Nam Khê vào phòng kho tìm một cái gùi, thử thấy vừa vặn, chắc chắn là của nguyên thân thường dùng. Nàng đang chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng đệ đệ gọi nàng.
"A tỷ, tỷ có mang chìa khóa không?"
Ờ...
Chìa khóa là cái gì??
Nhìn biểu cảm của nàng là biết không có rồi. Nam Trạch bất đắc dĩ lấy sợi dây trên cổ xuống, trên đó có đính hai cục sắt.
"A tỷ, tỷ cầm cái này của đệ đi."
Nam Khê ngớ người một chút, đây là chìa khóa sao? Nàng vô thức sờ sờ cổ mình, cũng có một sợi dây gai đính hai cục sắt. Trước đó khi phát hiện nàng còn tưởng là cái vòng cổ gì đó, cũng không quá để ý. Trong sa mạc có nhiều người đeo những thứ kỳ lạ trên cổ, nàng đã quen rồi.
"Tiểu Trạch, là cái này à?"
"Đúng, chính nó, có thể mở cửa. Nếu tỷ không biết dùng thì nhờ Xuân Nha tỷ dạy."
Nam Khê gật gật đầu, đeo cái gùi ra ngoài. Mặt trời buổi chiều hơi nắng, nàng như không cảm nhận được gì, đi rất hăng hái.
Nhà của Xuân Nha cách đó không xa, Nam Khê đến nơi thì thấy Xuân Nha vừa giặt đồ xong trở về. Nghe thấy ý định của nàng, Xuân Nha không nói lời nào, đặt đồ xuống rồi dẫn nàng lên núi.
/166
|