"Buông nó xuống, nó còn nhỏ mà."
Nam Trạch đau lòng ôm Đậu Đậu vào lòng, trừng mắt nhìn A Mao.
"Nuôi từ nhỏ mới thân, đệ hiểu gì."
Hai người ngồi bên đùa chó, Tiểu Ngư lúng túng đứng một bên không biết làm gì.
Nàng ấy vốn không muốn đến, nhưng cha mẹ đều bảo nàng đến chơi với Khê tỷ tỷ, nhất định bắt nàng ấy đến.
"Muội là?"
"Khê tỷ tỷ, tỷ gọi ta là Tiểu Ngư được rồi."
Tiểu Ngư thấy Nam Khê chuẩn bị giặt đồ, không ngừng tay giúp đổ nước. Sự nhiệt tình vô cớ này khiến Nam Khê rất thắc mắc, nhưng chưa kịp hỏi Tiểu Ngư đã tự nói ra.
"Khê tỷ tỷ, mẹ ta muốn tỷ và đại ca ta thành thân, tỷ đừng đồng ý nhé."
Nam Khê: "…"
Nàng suýt nghĩ tai mình nghe nhầm.
"Tỷ không tin à? Ta không lừa tỷ đâu. Dù sao bà ấy cũng có ý đó, nếu không sẽ không bảo hôm nay ta và A Mao đến chơi. Khê tỷ tỷ, nhà ta rất nghèo, anh trai đọc sách nhà không có thịt ăn, cô nương nào gả vào cũng sẽ hối hận."
Đều là người trong cùng thôn, chuyện Nam gia Tiểu Ngư đều biết. Nàng ấy cảm thấy tỷ đệ Nam gia đã rất đáng thương, nếu kết thân với nhà mình thì càng thảm hơn. Mẹ nàng ấy không tốt, nhưng nàng ấy không thể nhắm mắt làm ngơ.
Hina
"Ta chỉ nhắc nhở tỷ thôi, tin hay không tùy tỷ. Nhưng tỷ đừng nói là ta nhắc nhở."
Nếu để mẹ biết là do mình phá hỏng, chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t nàng ấy.
Tiểu Ngư cúi đầu lại múc một thùng nước lên, Nam Khê cuối cùng cũng tiêu hóa xong lời nàng ấy nói.
"Yên tâm, ta sẽ không nói. Cảm ơn muội Tiểu Ngư."
Nam Khê còn tưởng sau khi mình tuyên bố tiền trong nhà đều để trị bệnh cho đệ đệ, thì không ai đánh chủ ý vào nàng nữa. Không ngờ còn có người không từ bỏ…
Hôm nay dù không có Tiểu Ngư nhắc nhở nàng cũng không đồng ý, người đọc sách không phải loại nàng thích. Đừng nói là đại ca của A Mao chưa đỗ tú tài, dù đỗ rồi nàng cũng không để ý.
Hiện tại nhà do nàng làm chủ, ai có thể ép nàng?
Tâm trạng Nam Khê không hề bị ảnh hưởng, giặt xong y phục còn cùng Tiểu Ngư lên núi đi một vòng. Vì nàng ấy còn phải về nhà giặt đồ nấu cơm nên sau khi xuống núi hai người liền tách ra. Trên đường gặp Xuân Nha từ bờ biển trở về, Nam Khê thuận miệng hỏi thăm tình hình đại ca của A Mao, ai ngờ Xuân Nha luôn thẳng thắn lại đột nhiên có chút ngượng ngùng.
"Cô hỏi A Tài ca làm gì?"
"Ta…"
Nàng cảm thấy không cần hỏi nữa. Xuân Nha cô nương vẻ mặt động tình, chắc chắn sẽ nói toàn điều tốt không hỏi được gì.
"Cô, chẳng lẽ cô nhìn trúng A Tài ca rồi?"
Xuân Nha hít một hơi lạnh.
Tỷ muội nhiều năm, lại muốn tranh cùng một nam nhân?
"Cô đang suy nghĩ gì vậy?"
Nam Khê không vui mà véo má Xuân Nha, thẳng thắn nói mình không thích loại người như A Tài.
"Hả? Tại sao cô không thích huynh ấy?"
Xuân Nha phản xạ mở miệng, nói xong thì mặt đỏ bừng. Cảm thấy mình có chút vô lý.
"Chậc, cô chắc chắn nếu ta nói xấu hắn, cô sẽ không đánh ta chứ?"
Nam Khê không muốn nói rõ ràng, Xuân Nha dường như rất thích A Tài, nếu mình hạ thấp hắn ta, không chừng hai người sẽ cãi nhau.
"Cô đừng chế giễu ta, chỉ hỏi thôi mà. A Tài ca biết rất nhiều chữ, người huynh ấy lúc nào cũng sạch sẽ, sau này còn thi tú tài, biết đâu lại làm quan."
Quan lớn đối với dân thường giống như hoàng đế nhỏ, ai mà không ngưỡng mộ.
Nam Khê bĩu môi không đáp lại.
Thi đỗ hay không là chuyện khác.
A Tài không nói học thức, hắn ta dựa vào cái gì mà lúc nào cũng sạch sẽ, chẳng phải là nhờ mẹ và muội muội lo liệu, không phải hắn ta tự làm. Loại nam nhân này nhìn thôi là đủ, kết hôn với hắn ta thì khổ là vợ hắn ta.
Nam Khê không hề coi trọng loại người này, sau này nàng muốn tìm người có thể cùng mình chịu khổ, làm việc, gánh vác gia đình, học chữ có thể học, nhưng phẩm chất thì khó thay đổi.
"Cô thật sự không thích A Tài ca sao?"
"Không thích."
Nghe câu trả lời của Nam Khê, Xuân Nha không nhịn được cười. Vậy là tốt, nàng ấy không muốn thích cùng một người với bạn thân.
"Đúng rồi, hôm nay sao cô lại nhớ đến hỏi về A Tài ca?"
"A, chỉ là mới quen một cô nương tên Tiểu Ngư, thấy muội ấy cả ngày rất mệt mỏi nên muốn hỏi về A Tài xem hắn ta là người như thế nào, tại sao không giúp đỡ gia đình."
Bước chân Xuân Nha hơi khựng lại, cười khô khốc: "A Tài ca phải học mà, chắc chắn rất bận."
"Lý do học tập cũng hay, nếu tiểu đệ mà dám như vậy, ta nhất định không phục vụ. Xuân Nha, cô ở xa, nhìn thấy hắn ta chỗ nào cũng tốt, thật sự gả cho hắn ta thì mỗi ngày mệt mỏi là cô, một năm cũng không được ăn thịt. Tiểu Ngư nói từ nhỏ đến lớn chỉ mặc một bộ y phục mới, cô có muốn sống như vậy không?"
Câu hỏi sâu sắc của Nam Khê làm Xuân Nha suy nghĩ. Trên đường về nàng ấy đều nghĩ nếu mình là Tiểu Ngư thì sẽ như thế nào. Nghĩ đến mức không biết khi nào đã chia tay Nam Khê, về nhà lại bị bậc cửa vấp té mới tỉnh lại.
Nam Trạch đau lòng ôm Đậu Đậu vào lòng, trừng mắt nhìn A Mao.
"Nuôi từ nhỏ mới thân, đệ hiểu gì."
Hai người ngồi bên đùa chó, Tiểu Ngư lúng túng đứng một bên không biết làm gì.
Nàng ấy vốn không muốn đến, nhưng cha mẹ đều bảo nàng đến chơi với Khê tỷ tỷ, nhất định bắt nàng ấy đến.
"Muội là?"
"Khê tỷ tỷ, tỷ gọi ta là Tiểu Ngư được rồi."
Tiểu Ngư thấy Nam Khê chuẩn bị giặt đồ, không ngừng tay giúp đổ nước. Sự nhiệt tình vô cớ này khiến Nam Khê rất thắc mắc, nhưng chưa kịp hỏi Tiểu Ngư đã tự nói ra.
"Khê tỷ tỷ, mẹ ta muốn tỷ và đại ca ta thành thân, tỷ đừng đồng ý nhé."
Nam Khê: "…"
Nàng suýt nghĩ tai mình nghe nhầm.
"Tỷ không tin à? Ta không lừa tỷ đâu. Dù sao bà ấy cũng có ý đó, nếu không sẽ không bảo hôm nay ta và A Mao đến chơi. Khê tỷ tỷ, nhà ta rất nghèo, anh trai đọc sách nhà không có thịt ăn, cô nương nào gả vào cũng sẽ hối hận."
Đều là người trong cùng thôn, chuyện Nam gia Tiểu Ngư đều biết. Nàng ấy cảm thấy tỷ đệ Nam gia đã rất đáng thương, nếu kết thân với nhà mình thì càng thảm hơn. Mẹ nàng ấy không tốt, nhưng nàng ấy không thể nhắm mắt làm ngơ.
Hina
"Ta chỉ nhắc nhở tỷ thôi, tin hay không tùy tỷ. Nhưng tỷ đừng nói là ta nhắc nhở."
Nếu để mẹ biết là do mình phá hỏng, chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t nàng ấy.
Tiểu Ngư cúi đầu lại múc một thùng nước lên, Nam Khê cuối cùng cũng tiêu hóa xong lời nàng ấy nói.
"Yên tâm, ta sẽ không nói. Cảm ơn muội Tiểu Ngư."
Nam Khê còn tưởng sau khi mình tuyên bố tiền trong nhà đều để trị bệnh cho đệ đệ, thì không ai đánh chủ ý vào nàng nữa. Không ngờ còn có người không từ bỏ…
Hôm nay dù không có Tiểu Ngư nhắc nhở nàng cũng không đồng ý, người đọc sách không phải loại nàng thích. Đừng nói là đại ca của A Mao chưa đỗ tú tài, dù đỗ rồi nàng cũng không để ý.
Hiện tại nhà do nàng làm chủ, ai có thể ép nàng?
Tâm trạng Nam Khê không hề bị ảnh hưởng, giặt xong y phục còn cùng Tiểu Ngư lên núi đi một vòng. Vì nàng ấy còn phải về nhà giặt đồ nấu cơm nên sau khi xuống núi hai người liền tách ra. Trên đường gặp Xuân Nha từ bờ biển trở về, Nam Khê thuận miệng hỏi thăm tình hình đại ca của A Mao, ai ngờ Xuân Nha luôn thẳng thắn lại đột nhiên có chút ngượng ngùng.
"Cô hỏi A Tài ca làm gì?"
"Ta…"
Nàng cảm thấy không cần hỏi nữa. Xuân Nha cô nương vẻ mặt động tình, chắc chắn sẽ nói toàn điều tốt không hỏi được gì.
"Cô, chẳng lẽ cô nhìn trúng A Tài ca rồi?"
Xuân Nha hít một hơi lạnh.
Tỷ muội nhiều năm, lại muốn tranh cùng một nam nhân?
"Cô đang suy nghĩ gì vậy?"
Nam Khê không vui mà véo má Xuân Nha, thẳng thắn nói mình không thích loại người như A Tài.
"Hả? Tại sao cô không thích huynh ấy?"
Xuân Nha phản xạ mở miệng, nói xong thì mặt đỏ bừng. Cảm thấy mình có chút vô lý.
"Chậc, cô chắc chắn nếu ta nói xấu hắn, cô sẽ không đánh ta chứ?"
Nam Khê không muốn nói rõ ràng, Xuân Nha dường như rất thích A Tài, nếu mình hạ thấp hắn ta, không chừng hai người sẽ cãi nhau.
"Cô đừng chế giễu ta, chỉ hỏi thôi mà. A Tài ca biết rất nhiều chữ, người huynh ấy lúc nào cũng sạch sẽ, sau này còn thi tú tài, biết đâu lại làm quan."
Quan lớn đối với dân thường giống như hoàng đế nhỏ, ai mà không ngưỡng mộ.
Nam Khê bĩu môi không đáp lại.
Thi đỗ hay không là chuyện khác.
A Tài không nói học thức, hắn ta dựa vào cái gì mà lúc nào cũng sạch sẽ, chẳng phải là nhờ mẹ và muội muội lo liệu, không phải hắn ta tự làm. Loại nam nhân này nhìn thôi là đủ, kết hôn với hắn ta thì khổ là vợ hắn ta.
Nam Khê không hề coi trọng loại người này, sau này nàng muốn tìm người có thể cùng mình chịu khổ, làm việc, gánh vác gia đình, học chữ có thể học, nhưng phẩm chất thì khó thay đổi.
"Cô thật sự không thích A Tài ca sao?"
"Không thích."
Nghe câu trả lời của Nam Khê, Xuân Nha không nhịn được cười. Vậy là tốt, nàng ấy không muốn thích cùng một người với bạn thân.
"Đúng rồi, hôm nay sao cô lại nhớ đến hỏi về A Tài ca?"
"A, chỉ là mới quen một cô nương tên Tiểu Ngư, thấy muội ấy cả ngày rất mệt mỏi nên muốn hỏi về A Tài xem hắn ta là người như thế nào, tại sao không giúp đỡ gia đình."
Bước chân Xuân Nha hơi khựng lại, cười khô khốc: "A Tài ca phải học mà, chắc chắn rất bận."
"Lý do học tập cũng hay, nếu tiểu đệ mà dám như vậy, ta nhất định không phục vụ. Xuân Nha, cô ở xa, nhìn thấy hắn ta chỗ nào cũng tốt, thật sự gả cho hắn ta thì mỗi ngày mệt mỏi là cô, một năm cũng không được ăn thịt. Tiểu Ngư nói từ nhỏ đến lớn chỉ mặc một bộ y phục mới, cô có muốn sống như vậy không?"
Câu hỏi sâu sắc của Nam Khê làm Xuân Nha suy nghĩ. Trên đường về nàng ấy đều nghĩ nếu mình là Tiểu Ngư thì sẽ như thế nào. Nghĩ đến mức không biết khi nào đã chia tay Nam Khê, về nhà lại bị bậc cửa vấp té mới tỉnh lại.
/166
|