Nam Khê không ngờ là vì chuyện này, nàng sững sờ một lúc, đột nhiên cười lên. Người ta đã rộng lượng đưa đến tận cửa cho nàng xem rồi, vậy nàng còn nhịn cái gì nữa.
Nàng tiến lên hai bước, thấy Du Lương nuốt nước bọt không ngừng, rõ ràng rất căng thẳng nhưng vẫn nhìn nàng chăm chú.
Thật là đáng yêu.
Nam Khê đưa tay từng chút một sờ lên cánh tay hắn, tự tay thử cảm giác. Thật sự rất tốt, khiến người ta cảm thấy an toàn vô cùng.
Du Lương mong nàng thích, bị nàng sờ lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, qua đi qua lại cuối cùng vẫn không nhịn được mà tự tay nắm lấy bàn tay kia kéo xuống.
"Quá ngứa rồi."
"Ồ, vậy không sờ nữa."
Nam Khê rút tay về, vui vẻ đi ra khỏi căn phòng nhỏ. Du Lương nhìn chằm chằm cửa ra vào hồi lâu nàng cũng không vào lại, đành phải tiếp tục chăm chỉ làm việc.
Kể từ khi chuyện của hắn và Nam Khê đã công khai, bình thường khi hắn về ăn cơm, mẹ và Nam Trạch đều ngầm để lại cho họ một chút thời gian ở riêng với nhau, ví dụ như cùng nhau nấu cơm, cùng nhau rửa bát, hoặc cùng nhau đảo cao lương.
Nhiều nhất là một khắc đồng hồ, cũng không thể quá đáng.
Nam Khê tự mình không để tâm, nhưng Lư thị canh chừng rất nghiêm. Sợ ở riêng lâu con trai sẽ không kiềm chế được mà xúc động.
Du Lương ban ngày phần lớn thời gian phải làm việc trên núi, ban đêm cũng phải canh gác trên núi, thời gian hai người ở cùng nhau thật sự không nhiều, nên chia tay cũng đặc biệt không nỡ.
Rõ ràng trước đây khi chưa nói rõ đều cảm thấy còn tốt, bây giờ không biết tại sao vừa đến cửa đã cảm thấy chân nặng trĩu, rất khó bước ra ngoài.
Giữa trưa, Nam Khê cũng không muốn nhìn hắn cứ đứng ngoài cửa phơi nắng nên đành lấy nón cỏ đội lên nói muốn lên núi tưới nước.
Như vậy hai người cũng có thể cùng đi một đoạn đường.
Tuy là một trước một sau.
Du Lương mãn nguyện đi phía sau, chưa đi được bao xa phía trước đột nhiên dừng lại. Theo ánh mắt nàng nhìn qua, bên kia có mấy cây tử vi đang nở hoa, một mảng đỏ thắm rất đẹp mắt.
Nàng thích hoa sao?
Ghi nhớ điều này, đợi khi nhà cửa được xây dựng lại có thể trồng một ít mẫu đơn và tử đằng leo tường bên ngoài, đến lúc đó hoa nở sẽ đẹp hơn cả hoa tử vi này.
Du Lương vừa nghĩ đến chuyện xây nhà cưới vợ liền hưng phấn vô cùng, làm việc càng thêm hăng hái. Ban đêm canh gác thường xuyên thức đến tận sáng để đan lát.
Hai tháng trôi qua kiếm được không ít tiền, người cũng gầy đi một chút, không biết có phải do lao lực quá độ không, mấy ngày nay còn hơi sốt đau đầu.
Lư thị bắt buộc hắn nghỉ ngơi một ngày, chỉ để lại công việc canh gác ban đêm. Lúc này đang nằm trên giường của Nam Trạch đợi uống thuốc.
Nam Khê bưng thuốc vào phòng với vẻ mặt không vui, Du Lương hơi ngượng ngùng, ngồi dậy cũng không dám nói gì.
Hina
"Uống thuốc!"
Du Lương đón lấy bát uống một hơi cạn sạch, vừa định nói gì thì thấy người trong lòng xoay người định đi, vội vàng kéo lại nàng.
"Ta sai rồi!"
Nam Khê cuối cùng vẫn thương hắn, nghe câu này lại quay lại.
"Đã nói với chàng bao nhiêu lần rồi, ban đêm đừng thức khuya làm việc, chàng cứ không nghe. Bây giờ còn chưa cưới đã không nghe lời, sau này còn ra thể thống gì nữa."
Du Lương vội vàng nhận lỗi.
"Ta muốn nhanh chóng dành dụm đủ tiền, có hơi vội vàng. Sau này hứa sẽ không như vậy nữa..."
Vì sao lại vội vàng dành dụm tiền, chẳng phải vì muốn sớm thành thân sao. Trong lòng Nam Khê hiểu rõ, nhưng vẫn tức giận.
"Thân thể quan trọng hay tiền quan trọng? Bị bệnh chẳng phải vẫn phải tốn tiền sao."
"Được, ta biết rồi, sau này hứa sẽ không như vậy nữa."
Nghe giọng nói của hắn cũng toát ra vẻ bệnh tật, Nam Khê mềm lòng không nói nữa, lại đi rót nước nóng cho hắn uống.
Người bệnh dường như sẽ đặc biệt yếu đuối hơn, nếu là bình thường Nam Khê muốn đi, Du Lương dù không nỡ cũng sẽ không nói gì. Hôm nay hắn phóng túng một lần, nắm tay Nam Khê không chịu buông.
"Nàng ở lại bên ta một lúc được không?"
Một nam nhân bình thường khỏe mạnh như rồng như hổ, bây giờ mặt đỏ bừng vì sốt nằm uể oải trên giường, bộ dáng đáng thương thật sự khiến người ta không thể từ chối.
Nam Khê ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Chàng nằm một lát, ngủ một giấc đổ mồ hôi ra."
"Được... Nàng đừng đi."
"Không đi đâu."
Nam Khê vắt khăn đắp lên trán hắn, thấy trên mặt hắn có chỗ dính bụi liền lấy khăn tay của mình thấm nước lau đi cho hắn.
Chiếc khăn mát lạnh dán lên mặt rất thoải mái, Du Lương mơ màng nhắm mắt nắm tay nàng đặt lên môi hôn một cái.
Hơi thở nóng hổi như thiêu đốt trái tim nàng.
Nam Khê hơi cay mắt, ngồi một lúc lâu mới bình tĩnh lại. Nhìn hắn cố gắng kiếm tiền như vậy nàng đương nhiên đau lòng và xót xa, nhưng tiền nhà mình nàng biết Du Lương sẽ không chịu mượn.
Nàng tiến lên hai bước, thấy Du Lương nuốt nước bọt không ngừng, rõ ràng rất căng thẳng nhưng vẫn nhìn nàng chăm chú.
Thật là đáng yêu.
Nam Khê đưa tay từng chút một sờ lên cánh tay hắn, tự tay thử cảm giác. Thật sự rất tốt, khiến người ta cảm thấy an toàn vô cùng.
Du Lương mong nàng thích, bị nàng sờ lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, qua đi qua lại cuối cùng vẫn không nhịn được mà tự tay nắm lấy bàn tay kia kéo xuống.
"Quá ngứa rồi."
"Ồ, vậy không sờ nữa."
Nam Khê rút tay về, vui vẻ đi ra khỏi căn phòng nhỏ. Du Lương nhìn chằm chằm cửa ra vào hồi lâu nàng cũng không vào lại, đành phải tiếp tục chăm chỉ làm việc.
Kể từ khi chuyện của hắn và Nam Khê đã công khai, bình thường khi hắn về ăn cơm, mẹ và Nam Trạch đều ngầm để lại cho họ một chút thời gian ở riêng với nhau, ví dụ như cùng nhau nấu cơm, cùng nhau rửa bát, hoặc cùng nhau đảo cao lương.
Nhiều nhất là một khắc đồng hồ, cũng không thể quá đáng.
Nam Khê tự mình không để tâm, nhưng Lư thị canh chừng rất nghiêm. Sợ ở riêng lâu con trai sẽ không kiềm chế được mà xúc động.
Du Lương ban ngày phần lớn thời gian phải làm việc trên núi, ban đêm cũng phải canh gác trên núi, thời gian hai người ở cùng nhau thật sự không nhiều, nên chia tay cũng đặc biệt không nỡ.
Rõ ràng trước đây khi chưa nói rõ đều cảm thấy còn tốt, bây giờ không biết tại sao vừa đến cửa đã cảm thấy chân nặng trĩu, rất khó bước ra ngoài.
Giữa trưa, Nam Khê cũng không muốn nhìn hắn cứ đứng ngoài cửa phơi nắng nên đành lấy nón cỏ đội lên nói muốn lên núi tưới nước.
Như vậy hai người cũng có thể cùng đi một đoạn đường.
Tuy là một trước một sau.
Du Lương mãn nguyện đi phía sau, chưa đi được bao xa phía trước đột nhiên dừng lại. Theo ánh mắt nàng nhìn qua, bên kia có mấy cây tử vi đang nở hoa, một mảng đỏ thắm rất đẹp mắt.
Nàng thích hoa sao?
Ghi nhớ điều này, đợi khi nhà cửa được xây dựng lại có thể trồng một ít mẫu đơn và tử đằng leo tường bên ngoài, đến lúc đó hoa nở sẽ đẹp hơn cả hoa tử vi này.
Du Lương vừa nghĩ đến chuyện xây nhà cưới vợ liền hưng phấn vô cùng, làm việc càng thêm hăng hái. Ban đêm canh gác thường xuyên thức đến tận sáng để đan lát.
Hai tháng trôi qua kiếm được không ít tiền, người cũng gầy đi một chút, không biết có phải do lao lực quá độ không, mấy ngày nay còn hơi sốt đau đầu.
Lư thị bắt buộc hắn nghỉ ngơi một ngày, chỉ để lại công việc canh gác ban đêm. Lúc này đang nằm trên giường của Nam Trạch đợi uống thuốc.
Nam Khê bưng thuốc vào phòng với vẻ mặt không vui, Du Lương hơi ngượng ngùng, ngồi dậy cũng không dám nói gì.
Hina
"Uống thuốc!"
Du Lương đón lấy bát uống một hơi cạn sạch, vừa định nói gì thì thấy người trong lòng xoay người định đi, vội vàng kéo lại nàng.
"Ta sai rồi!"
Nam Khê cuối cùng vẫn thương hắn, nghe câu này lại quay lại.
"Đã nói với chàng bao nhiêu lần rồi, ban đêm đừng thức khuya làm việc, chàng cứ không nghe. Bây giờ còn chưa cưới đã không nghe lời, sau này còn ra thể thống gì nữa."
Du Lương vội vàng nhận lỗi.
"Ta muốn nhanh chóng dành dụm đủ tiền, có hơi vội vàng. Sau này hứa sẽ không như vậy nữa..."
Vì sao lại vội vàng dành dụm tiền, chẳng phải vì muốn sớm thành thân sao. Trong lòng Nam Khê hiểu rõ, nhưng vẫn tức giận.
"Thân thể quan trọng hay tiền quan trọng? Bị bệnh chẳng phải vẫn phải tốn tiền sao."
"Được, ta biết rồi, sau này hứa sẽ không như vậy nữa."
Nghe giọng nói của hắn cũng toát ra vẻ bệnh tật, Nam Khê mềm lòng không nói nữa, lại đi rót nước nóng cho hắn uống.
Người bệnh dường như sẽ đặc biệt yếu đuối hơn, nếu là bình thường Nam Khê muốn đi, Du Lương dù không nỡ cũng sẽ không nói gì. Hôm nay hắn phóng túng một lần, nắm tay Nam Khê không chịu buông.
"Nàng ở lại bên ta một lúc được không?"
Một nam nhân bình thường khỏe mạnh như rồng như hổ, bây giờ mặt đỏ bừng vì sốt nằm uể oải trên giường, bộ dáng đáng thương thật sự khiến người ta không thể từ chối.
Nam Khê ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Chàng nằm một lát, ngủ một giấc đổ mồ hôi ra."
"Được... Nàng đừng đi."
"Không đi đâu."
Nam Khê vắt khăn đắp lên trán hắn, thấy trên mặt hắn có chỗ dính bụi liền lấy khăn tay của mình thấm nước lau đi cho hắn.
Chiếc khăn mát lạnh dán lên mặt rất thoải mái, Du Lương mơ màng nhắm mắt nắm tay nàng đặt lên môi hôn một cái.
Hơi thở nóng hổi như thiêu đốt trái tim nàng.
Nam Khê hơi cay mắt, ngồi một lúc lâu mới bình tĩnh lại. Nhìn hắn cố gắng kiếm tiền như vậy nàng đương nhiên đau lòng và xót xa, nhưng tiền nhà mình nàng biết Du Lương sẽ không chịu mượn.
/166
|