Cũng tại ngày hôm đó, Sẫm Minh Kiệt không ở trong phủ vì phải đi đón tiếp sứ thần Lam Hưng quốc. Đám sứ thần này cực kỳ phiền phức cứ đòi đến nơi này nơi kia tham quan, mà bạch ngọc hạc thì phải đợi khi bọn họ về mới tặng nên tạm thời vẫn là để ở Sẫm gia.
Sau khi Sẫm Hảo Nguyệt tỉnh giấc biết chuyện này liền hiểu lý do vì sao đêm qua Hắc Bạch Vũ không đến. Hắn chính là đợi hoàng thượng thiết tẩy trần yến tối nay, hoàng cung nhất định huy động hết lực lượng canh phòng nghiêm ngặt, Sẫm Minh Kiệt cũng không ở trong phủ nên mới hành động a.
Càng nghĩ càng không thông, nhân cơ hội trời chưa tối Sẫm Hảo Nguyệt lập tức ngồi xe ngựa đến Cổ gia tìm Cổ lão thái gia. Cổ lão gia cực kỳ nhiệt tình đón tiếp, cả hai cùng trò chuyện một lúc sau Sẫm Hảo Nguyệt mang được một món đồ tốt hồi phủ.
Nàng sớm sớm chuẩn bị sẵn mọi thứ chờ đợi tên đạo tặc Hắc Bạch vũ kia đến. Quả nhiên đêm nay hắn đến, chỉ là thời gian có chút sai biệt lắm, nếu đêm trước hắn đợi đến khuya mới xuất hiện thì đêm nay vừa qua giờ lên đèn không lâu đã thấy được ngự lâm quân ngã xuống.
Do vẫn chưa thể có biện pháp đề phòng mê dược hiểu quả nên đám ngự lâm quân lại đồng loạt ngất xỉu tại trận. Lần này Hắc Bạch Vũ cẩn thận hơn, cước bộ của hắn cũng có chút đề phòng hơn. Khi đẩy cửa gian chính cũng mở to mắt ra nhìn bên dưới sàng xem có tương hồ hay không.
Sau khi xác định không có hắn mới an tâm bước vào. Chỉ là đến bước chân thứ ba đột nhiên đụng phải một chồng sách ở dưới đất. Chồng sách được xếp đứng với nhau lần lượt ngã xuống tạo thành hiểu ứng đẹp mắt, để hắn kinh ngạc tròn mắt nhìn theo hiệu ứng domino của Sẫm Hảo Nguyệt, mà quen mất đề phòng liền bị một ít dược phấn từ phía bên phải bắn ra.
Lúc này Sẫm Hảo Nguyệt cầm kiếm gỗ từ trong phòng lao ra hướng hắn chém đến. Ánh mắt phát sáng như mãnh hổ nhìn thấy con mồi vậy: “Đêm nay ngươi đừng hòng trốn thoát, tốt nhất ngoan ngoãn như đêm qua đừng đến nữa, hoặc là chịu trói để ta bắt ngươi đến gặp gia gia.”
Hắc Bạch Vũ bị trúng dược phấn tay chân có chút không được linh hoạt, ánh mắt cũng bị bột phấn vẫy vào khiến có chút mờ ảo, nhưng vẫn cố gắng tránh né đường kiếm. Thân người của hắn lui ra khỏi gian phòng. Tiểu nữ oa này là đang mộng du đi, đừng hòng hắn từ bỏ ý định, trừ phi hắn chết.
Sau khi né vào chiêu thân thể của cảm thấy bản thân ngày một nặng, tay chân cứ như đeo vài cân đá vậy hắn liền thi triển khinh công chạy mất. Sẫm Hảo Nguyệt nhìn hắn biến đi trong tầm mắt liền tức giận không thôi. Nàng ném cây kiếm gỗ xuống đất, ngửa đầu điên tiết ‘a’ một trận thật to.
Lúc này Sẫm Minh Kiệt cũng bước đến viện nghe được liền đoán được sự tình. Hắn vội vã chạy vào xoay tôn nữ vài vòng: “Nguyệt nhi không sao chứ?” Đều do tên sứ thần kia giữ hắn lại nếu không sẽ không về trễ thế này. Bởi vì chưa đến phút chót không thể bật mí lễ vật nên buộc lòng ở lại, đến cuối cùng phải nói tôn nữ bị bệnh mới có thể trở về.
Sẫm Hảo Nguyệt uất ức khóc to một trận. Tay nàng chỉ về phía Hắc Bạch Vũ rời đi mà phẫn nộ: “Hắn dùng khinh công bay đi rồi.” Vì sao, vì sao nàng không có nội lực? Nếu lúc nãy có nội lực thì tên khốn kia tiêu dưới tay nàng rồi.
Sẫm Minh Kiệt biết được tôn nữ vì sao lại khóc, ngoại trừ ôm nàng dỗ ngọt ra hắn cũng vô pháp. Nàng không có nội lực, truy không lại Hắc Bạch Vũ, hắn không có biện pháp mang nội lực truyền cho nàng, cũng không có cách giúp nàng sử dụng khinh công mà không dùng nội lực.
——Phân Cách Tuyến Luna Huang——
Qua một đêm, sáng sớm Lưu cố vấn mang mê dược đến Cổ phủ đưa cho Cổ lão thái gia cùng Cổ Sùng Kính rồi ra về. Hai người họ Cổ kia bắt đầu phân tích mê dược vừa nhận được để có cách đề phòng trong thời gian sớm nhất.
Sẫm Hảo Nguyệt ngồi an tĩnh ở Mật lung viên xem địa hình. Nếu tên đó đoán được hướng gió thì nhất định sẽ xuất phát ở đầu gió. Nàng phải từ đó mà động một ít tay chân thôi.
Do hôm đầu tiên dựa vào khoảng cách của hai dấu chân nàng định được cước bộ của hắn. Lại trừ hao thêm một chút vì đề phòng mà cước bộ ngắn lại nên mới thuận lợi khai cái bẫy kia. Sửa sửa lại một ít cơ quan trong gian chính rồi nàng rời đi.
Bảy ngày sau, Mật Lung viên cực kỳ an tĩnh bởi Hắc Bạch Vũ không có đến, đương nhiên, ly do cũng chỉ có một, bị trúng dược kia hắn chỉ có thể nằm ở nhà vài ngày mà thôi. Sẫm Hảo Nguyệt cũng bắt đầu đi học lại như bình thường, bài tập cũng nộp cho Tôn lão sư cực kỳ đầy đủ. Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên cũng mang cho nàng không ít thông tin hữu ích.
Đêm nay Hắc Bạch Vũ nhất định đến. Nàng chắc chắn điều đó bởi vì sáng mai đoàn sứ thần khởi hành quay trở về Lam Hưng quốc.
Hắc Bạch Vũ vẫn là dùng phương thức đó đến, chỉ là hôm nay hắn thông minh hơn. Cái bẫy Sẫm Hảo Nguyệt đặt ở nơi hắn thường đứng liền sớm bị hắn phát giác. Hắn cũng cảm thấy bản thân may mắn, nếu là trúng chiêu nhất định là chưa kịp làm gì phải trở về dưỡng thương rồi bởi vì đây là bẫy thú a.
Tiểu nha đầu Sẫm gia kia cũng thực sự quá ngoan độc rồi, vì muốn bắt hắn không từ bất kỳ thủ đoạn gì. Nàng chỉ mới bảy tuổi lại suy nghĩ ra không ít thứ quái lạ để bẫy người khác, đúng là nhân tài hiếm có nha, chỉ là không có lợi với hắn.
Hắn thuận lợi đẩy cửa cẩn thận bước vào, đề trước phòng sau cực kỳ có kinh nghiệm. Khi còn năm bước nữa là đến bạch ngọc hạc thì chân đột nhiên lướt qua làm đứt sợi chỉ mỏng, rất nhanh hai đại chùy ở hai bên được cột vào dây thừng bay tới.
Hắc Bạch Vũ lập tức lộn một vòng định rằng sẽ lấy được, không ngờ bàn đặt bạch ngọc hạc lại bị kéo lùi về phía xa, một miếng ván phẳng to đầy gai bật lên, hướng hắn đập đến. Hắn phản ứng nhanh liền lui lại ra ngoài.
Lúc này đám ngự lâm quân vốn nghĩ là đã trúng mê dược ngất xỉu lại tỉnh dậy nhờ sớm dùng giải dược của Cổ Sùng Kính cấp. Ở bên ngoài một mảnh hỗn loạn tiếng đao kiếm xoành xoạch mà vang khắp Mật Lung viên.
Cũng rất nhanh Hắc Bạch Vũ dùng ẩn yên châu ném xuống đất. Khi châu tiếp đất một làn khói trắng tỏa ra mù mịt, nhân cơ hội đó hắn chuồn mất.
Sẫm Minh Kiệt núp sẵn ở một bên quan sát tình hình nhưng vẫn nhìn không thấy được dáng người cùng dung mạo của Hắc Bạch Vũ. Căn cứ vào dấu chân để lại trên đất thì chính là của một nữ nhân chừng mười tám tuổi. Nhưng lúc này nhìn thân thủ thì là của nam nhân a, đến cùng giới tính của Hắc Bạch Vũ cũng là một ẩn số khó tìm.
Sau khi Sẫm Hảo Nguyệt tỉnh giấc biết chuyện này liền hiểu lý do vì sao đêm qua Hắc Bạch Vũ không đến. Hắn chính là đợi hoàng thượng thiết tẩy trần yến tối nay, hoàng cung nhất định huy động hết lực lượng canh phòng nghiêm ngặt, Sẫm Minh Kiệt cũng không ở trong phủ nên mới hành động a.
Càng nghĩ càng không thông, nhân cơ hội trời chưa tối Sẫm Hảo Nguyệt lập tức ngồi xe ngựa đến Cổ gia tìm Cổ lão thái gia. Cổ lão gia cực kỳ nhiệt tình đón tiếp, cả hai cùng trò chuyện một lúc sau Sẫm Hảo Nguyệt mang được một món đồ tốt hồi phủ.
Nàng sớm sớm chuẩn bị sẵn mọi thứ chờ đợi tên đạo tặc Hắc Bạch vũ kia đến. Quả nhiên đêm nay hắn đến, chỉ là thời gian có chút sai biệt lắm, nếu đêm trước hắn đợi đến khuya mới xuất hiện thì đêm nay vừa qua giờ lên đèn không lâu đã thấy được ngự lâm quân ngã xuống.
Do vẫn chưa thể có biện pháp đề phòng mê dược hiểu quả nên đám ngự lâm quân lại đồng loạt ngất xỉu tại trận. Lần này Hắc Bạch Vũ cẩn thận hơn, cước bộ của hắn cũng có chút đề phòng hơn. Khi đẩy cửa gian chính cũng mở to mắt ra nhìn bên dưới sàng xem có tương hồ hay không.
Sau khi xác định không có hắn mới an tâm bước vào. Chỉ là đến bước chân thứ ba đột nhiên đụng phải một chồng sách ở dưới đất. Chồng sách được xếp đứng với nhau lần lượt ngã xuống tạo thành hiểu ứng đẹp mắt, để hắn kinh ngạc tròn mắt nhìn theo hiệu ứng domino của Sẫm Hảo Nguyệt, mà quen mất đề phòng liền bị một ít dược phấn từ phía bên phải bắn ra.
Lúc này Sẫm Hảo Nguyệt cầm kiếm gỗ từ trong phòng lao ra hướng hắn chém đến. Ánh mắt phát sáng như mãnh hổ nhìn thấy con mồi vậy: “Đêm nay ngươi đừng hòng trốn thoát, tốt nhất ngoan ngoãn như đêm qua đừng đến nữa, hoặc là chịu trói để ta bắt ngươi đến gặp gia gia.”
Hắc Bạch Vũ bị trúng dược phấn tay chân có chút không được linh hoạt, ánh mắt cũng bị bột phấn vẫy vào khiến có chút mờ ảo, nhưng vẫn cố gắng tránh né đường kiếm. Thân người của hắn lui ra khỏi gian phòng. Tiểu nữ oa này là đang mộng du đi, đừng hòng hắn từ bỏ ý định, trừ phi hắn chết.
Sau khi né vào chiêu thân thể của cảm thấy bản thân ngày một nặng, tay chân cứ như đeo vài cân đá vậy hắn liền thi triển khinh công chạy mất. Sẫm Hảo Nguyệt nhìn hắn biến đi trong tầm mắt liền tức giận không thôi. Nàng ném cây kiếm gỗ xuống đất, ngửa đầu điên tiết ‘a’ một trận thật to.
Lúc này Sẫm Minh Kiệt cũng bước đến viện nghe được liền đoán được sự tình. Hắn vội vã chạy vào xoay tôn nữ vài vòng: “Nguyệt nhi không sao chứ?” Đều do tên sứ thần kia giữ hắn lại nếu không sẽ không về trễ thế này. Bởi vì chưa đến phút chót không thể bật mí lễ vật nên buộc lòng ở lại, đến cuối cùng phải nói tôn nữ bị bệnh mới có thể trở về.
Sẫm Hảo Nguyệt uất ức khóc to một trận. Tay nàng chỉ về phía Hắc Bạch Vũ rời đi mà phẫn nộ: “Hắn dùng khinh công bay đi rồi.” Vì sao, vì sao nàng không có nội lực? Nếu lúc nãy có nội lực thì tên khốn kia tiêu dưới tay nàng rồi.
Sẫm Minh Kiệt biết được tôn nữ vì sao lại khóc, ngoại trừ ôm nàng dỗ ngọt ra hắn cũng vô pháp. Nàng không có nội lực, truy không lại Hắc Bạch Vũ, hắn không có biện pháp mang nội lực truyền cho nàng, cũng không có cách giúp nàng sử dụng khinh công mà không dùng nội lực.
——Phân Cách Tuyến Luna Huang——
Qua một đêm, sáng sớm Lưu cố vấn mang mê dược đến Cổ phủ đưa cho Cổ lão thái gia cùng Cổ Sùng Kính rồi ra về. Hai người họ Cổ kia bắt đầu phân tích mê dược vừa nhận được để có cách đề phòng trong thời gian sớm nhất.
Sẫm Hảo Nguyệt ngồi an tĩnh ở Mật lung viên xem địa hình. Nếu tên đó đoán được hướng gió thì nhất định sẽ xuất phát ở đầu gió. Nàng phải từ đó mà động một ít tay chân thôi.
Do hôm đầu tiên dựa vào khoảng cách của hai dấu chân nàng định được cước bộ của hắn. Lại trừ hao thêm một chút vì đề phòng mà cước bộ ngắn lại nên mới thuận lợi khai cái bẫy kia. Sửa sửa lại một ít cơ quan trong gian chính rồi nàng rời đi.
Bảy ngày sau, Mật Lung viên cực kỳ an tĩnh bởi Hắc Bạch Vũ không có đến, đương nhiên, ly do cũng chỉ có một, bị trúng dược kia hắn chỉ có thể nằm ở nhà vài ngày mà thôi. Sẫm Hảo Nguyệt cũng bắt đầu đi học lại như bình thường, bài tập cũng nộp cho Tôn lão sư cực kỳ đầy đủ. Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên cũng mang cho nàng không ít thông tin hữu ích.
Đêm nay Hắc Bạch Vũ nhất định đến. Nàng chắc chắn điều đó bởi vì sáng mai đoàn sứ thần khởi hành quay trở về Lam Hưng quốc.
Hắc Bạch Vũ vẫn là dùng phương thức đó đến, chỉ là hôm nay hắn thông minh hơn. Cái bẫy Sẫm Hảo Nguyệt đặt ở nơi hắn thường đứng liền sớm bị hắn phát giác. Hắn cũng cảm thấy bản thân may mắn, nếu là trúng chiêu nhất định là chưa kịp làm gì phải trở về dưỡng thương rồi bởi vì đây là bẫy thú a.
Tiểu nha đầu Sẫm gia kia cũng thực sự quá ngoan độc rồi, vì muốn bắt hắn không từ bất kỳ thủ đoạn gì. Nàng chỉ mới bảy tuổi lại suy nghĩ ra không ít thứ quái lạ để bẫy người khác, đúng là nhân tài hiếm có nha, chỉ là không có lợi với hắn.
Hắn thuận lợi đẩy cửa cẩn thận bước vào, đề trước phòng sau cực kỳ có kinh nghiệm. Khi còn năm bước nữa là đến bạch ngọc hạc thì chân đột nhiên lướt qua làm đứt sợi chỉ mỏng, rất nhanh hai đại chùy ở hai bên được cột vào dây thừng bay tới.
Hắc Bạch Vũ lập tức lộn một vòng định rằng sẽ lấy được, không ngờ bàn đặt bạch ngọc hạc lại bị kéo lùi về phía xa, một miếng ván phẳng to đầy gai bật lên, hướng hắn đập đến. Hắn phản ứng nhanh liền lui lại ra ngoài.
Lúc này đám ngự lâm quân vốn nghĩ là đã trúng mê dược ngất xỉu lại tỉnh dậy nhờ sớm dùng giải dược của Cổ Sùng Kính cấp. Ở bên ngoài một mảnh hỗn loạn tiếng đao kiếm xoành xoạch mà vang khắp Mật Lung viên.
Cũng rất nhanh Hắc Bạch Vũ dùng ẩn yên châu ném xuống đất. Khi châu tiếp đất một làn khói trắng tỏa ra mù mịt, nhân cơ hội đó hắn chuồn mất.
Sẫm Minh Kiệt núp sẵn ở một bên quan sát tình hình nhưng vẫn nhìn không thấy được dáng người cùng dung mạo của Hắc Bạch Vũ. Căn cứ vào dấu chân để lại trên đất thì chính là của một nữ nhân chừng mười tám tuổi. Nhưng lúc này nhìn thân thủ thì là của nam nhân a, đến cùng giới tính của Hắc Bạch Vũ cũng là một ẩn số khó tìm.
/106
|