Đến tối,
Sẫm Hảo Nguyệt còn đang vui vẻ phát thảo bản thiết kế y phục mới của mình đột nhiên trong đầu nhớ lại một chuyện. Lúc nãy soái cha cùng soái gia gia có đặt một bản đồ chi tiết của kinh thành ở trên bàn sách, mà trên đó có đánh dấu những nơi đã từng lục soát.
Nếu nàng nhớ không lầm chính là cả Trường Sinh nhai nơi u ám nhất kinh thành cũng bị lật tung. Lúc nàng cùng Sẫm Hỉ Mộc ở trà lâu có nghe đám người nhốn nháo rằng phủ của Sất Vưu Thần trống rỗng chỉ cần nhìn một mắt là thấy nên không tốn nhiều thời gian nhất. Mà Trường Sinh nhai chính là nơi chỉ cần nhìn thôi cũng đã không muốn nhìn một mắt rồi làm gì có người ở mà lục chứ.
Mà đây cũng chính là điểm mấu chốt nha. Nếu là Hắc Bạch Vũ lợi dụng chuyện này mà giấu đồ ở đó. A, vậy thì lại là một vấn đề khác rồi. Một nơi hoang vắng không người chú ý chính là nơi có thể giấu nhiều bảo nhất cũng như ngọc luôn luôn ẩn dưới lớp đất đá xấu xí vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy bản thân nên đi điều tra trước mới tốt. Thế nên sau khi vẽ xong mười mẫu nàng liền mang theo uyên ương song đao, một vài phi tiêu, dược cùng dụng cụ trèo tường lén lút xuất phủ.
Nói thật nhé, nàng là người xuyên qua nên vốn không có sợ mấy thứ gì gì đó đâu. Chỉ là khi chân đặt đến địa phận của Trường Sinh nhai cả sống lưng đều lạnh lên, rùng mình một cái nàng đột nhiên có ý nghĩ không muốn đi nữa.
Nhưng đã đến đây rồi không lý nào tay không trở về nha. Lấy hết dũng khí nàng tiếp tục bước, lúc này nàng chỉ hy vọng có ba tên tiểu đệ đệ bên cạnh thôi, có chúng nháo cũng đỡ sợ hơn mà.
Trên Trường Sinh nhai lúc này phi thường vắng lặng, ngoại trừ gió cùng một ít lá bị thổi từ các nhai đạo khác đến thì không còn gì nữa. Lá cây cứ xoay vòng theo hướng gió xào xạt quét trên mặt đất khiến Sẫm Hảo Nguyệt không dám liếc ngang liếc dọc mà chỉ nhìn vào cái phủ to tướng trước mắt thôi.
Nàng nhanh chóng bước đến bên bờ tường cầm lấy dụng cụ leo tường chuyện dụng bản thân tự đặt người làm xoay vài cái rồi ném đi. Móc sắt ba chấu vững chắc bám vào mảnh tường bên, nàng kéo kéo sợi dây thừng được quấn bằng xích sắt nhuyễn để xác định độ an toàn xong mới leo qua.
Rất nhanh nàng trèo qua được bức tường cao, đứng trên bờ trường nàng đảo mắt nhìn xung quanh. Đã rất lâu rồi nàng không có đến đây nên chỉ có thể dựa theo trí nhớ mà lần thôi.
Lại nói cái phủ này thật là, buổi tối cũng không chịu thắp chút đèn lên gì cả. Mặc dù ai cũng biết bổng lộc của một vương gia thất sủng như Sất Vưu Thần không nhiều nhưng không lẽ nghèo đến nỗi vài cây nến cũng là không có bạc để mua?
Bên này nàng bĩu môi phê phán Sất Vưu Thần keo kiệt không dám chi bạc, bên tai truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Không ngờ lại chúng ta có duyên như vậy, đến tận đây mà cũng có thể gặp được nhau.”
Nàng giật nảy mình ngã luôn xuống đất, cũng may nhanh tay lẹ chống đỡ nên không để mặt của bản thân hôn đất. Nhưng đầu gối cùng lòng bàn tay bị thương cũng không nhẹ a. Phủi qua bụi trên người, nộ khí bộc phát, nàng chống hông hướng Hắc Bạch Vũ mắng chữi.
“Tên đạo tặc khốn khiếp nhà ngươi, có biết đây là đâu không, có biết lúc này là giờ nào không? Cư nhiên dọa người như vậy.”
“Chí ít đến cũng phải phát ra tính hiệu cho người khác biết chứ. Vô thanh vô thức như vậy sợ người không biết ngươi là trộm sao?”
“Bổn tiểu thư chữi tục, bổn tiểu thư mắng mười tám đời tổ tông nhà ngươi.”
“... “
Bên này đôi môi nhỏ nhỏ nhắn của Sẫm Hảo Nguyệt liên tục mấp máy không ngừng thì Hắc Bạch Vũ cao ngạo đứng trên tường viện nhìn xuống tiểu nữ oa nho nhỏ đang sinh khí bên dưới. Áo choàng hắc sắc phi dương trong gió, dưới ánh trăng sáng tạo nên một vẻ u tịch nhưng lại rất hùng hồn oai phong.
Nàng quả nhiên tìm đến đây, lại còn có can đảm dám một mình đến nữa. Đôi mắt phượng khi nhìn đến y phục của nàng lại có mang theo chút tiếu ý bất đắc dĩ. Đêm hôm khuya khoắc trà trộn vào vương phủ của người ta lại cư nhiên vận một bộ y phục đại hồng sắc. Đã như vậy leo tường còn mặc váy, mồm còn hô to như vậy nữa chứ, đúng là cực phẩm hoàn khố nữ nha.
Sẫm Hảo Nguyệt mệt mỏi mắng người cả buổi trời mới nhớ ra bản thân đang ở đâu liên che miệng cảnh giác nhìn xung quanh. Cũng may là phụ đệ của Sất Vưu Thần chính là ít người nên căn bản nãy giờ to tiếng như vậy cũng không bị phát hiện. Mà đám người kia có lẽ cũng là sợ nên buổi tối không dám ra ngoài đi.
Sau khi biết bản thân an toàn nàng hừ một tiếng chậm rãi thu dụng cụ leo tường chuyện dụng vào. Tên đạo tặc này đến đây cũng chứng tỏ được suy đoán của nàng đúng được tám phần rồi. Chỉ là không biết hắn giấu ở đâu, cái phủ đệ này trống rỗng nhưng lại rất lớn, xem ra nàng còn phải tới đây không ít lần nữa a.
Hắc Bạch Vũ nhìn thấy vậy kỳ lại liền nheo mắt lại. Qua lần đầu ở Sẫm phủ trộm bảo hắn biết được nàng không có nội lực nên không thể đuổi theo hắn. Cho nên đây chính là thứ giúp nàng leo trèo sao? Xem ra nha đầu Sẫm gia này cũng thật lắm chiêu trò, mấy cái bẫy của nàng hắn nghiên cứu mãi vẫn không xong đây.
Sẫm Hảo Nguyệt thu xong liền không để ý đến hắn nữa. Nàng làm việc của nàng trước, chỉ cần phát hiện được bảo vật thực sự bị hắn giấu ở đây nên liền lập tức bẩm báo soái gia gia, tránh lão nhân gia lại lo lắng suy nghĩ biện pháp đến quên ăn quên ngủ.
Hắc Bạch Vũ không có gì làm nên cũng đi theo nàng. Hôm nay hắn nhận được tin tức Sẫm Hảo Nguyệt cùng Sẫm Hỉ Mộc ra ngoài nên đoán được nàng cũng nghe được chút ít gì đó. Hắn vốn là nhàm chán không có gì làm nên tự đánh cược đứng đây đợi nàng, không ngờ nàng quả thực xuất hiện nha.
Sẫm Hảo Nguyệt không hề lén lút mà oai phong thả bộ đi xung quanh như ở phủ đệ của mình vậy. Sau lại cảm thấy Hắc Bạch Vũ đi sau lưng mình liền khó chịu càu mày lại mắng: “Ngươi theo bổn tiểu thư làm gì, mỗi người làm một chuyện đi. Ngươi trộm đồ của ngươi, bổn tiểu thư làm chuyện của mình.”
“Ta trái lại hiếu kỳ ngươi đến đây làm gì? Theo ta biết quan hệ của ngươi cùng Sất Vưu Thần không tốt nên không cần viện cớ nhớ thương hắn mà đến.” Hắc Bạch Vũ nhàn nhạt phun ra hai câu, nàng dừng hắn dừng nàng đi hắn đi.
Phi! Bổn tiểu thư trông giống như nhớ thương con ma bệnh đó sao. Tên đạo tặc này nhất định không chỉ biến thái mà thần kinh cũng có chút vấn đề rồi.
Sẫm Hảo Nguyệt thở dài bày ra bộ dáng bất đắc dĩ: “Ngươi cùng biết bổn tiểu thư cùng Sất Vưu Thần là đồng học nhưng chưa từng thấy qua dung mạo của hắn nha, thế nên hôm nay đặc biệt hiếu kỳ đến xem.” Đương nhiên nàng cũng không có ngu ngốc nói ra mục đích thực sự, chỉ là cái cớ này có chút gì đó không ổn a.
“Nguyên lai muốn xem mặt nhân gia.” Hắc Bạch Vũ gật gù nói xong liền tốt bụng chỉ tay về một hướng nói: “Viện của hắn bên kia, ta đưa ngươi đi.”
Trên trán của Sẫm Hảo Nguyệt xuất hiện giọt mồ hôi to đùng. Sẽ không phải nói đến như vậy hắn cũng muốn cùng nàng đi chứ. Nàng là muốn đi tìm bảo a, xem mặt Sất Vưu Thần để làm gì.
“Bổn tiểu thư tự đi được không cần ngươi giúp.” Bất quá điều tra từ viện của Sất Vưu Thần cũng tốt.
Thấy nàng nhấc chân thực sự đi về phía mình chỉ, Hắc Bạch Vũ lại nhấc chân đi theo nàng, miệng cũng không ngừng giải thích cho hành động trên: “Ta đang buồn chán liền đi cùng ngươi.”
Sẫm hảo Nguyệt dừng bước chân, xoay người lại trừng mắt hắn: “Ngươi buồn chán liền đi trộm đồ đi, không được đi theo bổn tiểu thư.”
“Ta vẫn cứ thích đi, ngươi cấm?” Hắc Bạch Vũ chống lại ánh mắt phẫn hận của nàng. Ánh mắt của hắn nhàn nhạt chứa hận ý nhè nhẹ đang cố gắng kiềm nén xuống.
Sẫm Hảo Nguyệt đương nhiên nhận ra ánh mắt kia, đôi mi của nàng vặn chặt. Hắn quả thực hận Sẫm gia, nàng chỉ mới mười ba tuổi lại chưa từng làm gì khiến hắn hận mình như vậy nên liền quy kết hắn hận chính là Sẫm gia.
“Ngươi hận Sẫm gia như vậy lại muốn đi theo bổn tiểu thư? Có quá miễn cưỡng bản thân không?”
Hắc Bạch Vũ nhíu đôi mày rậm sau lớp mặt nạ dày, nàng nhận ra? Xem ra nha đầu này quả thực không dễ đối phó nha. Hắn vẫn giữ nguyên bộ dáng từ chối trà lời phỏng vấn nhìn nàng không rời mắt.
Sẫm Hảo Nguyệt không có nhiều thời gian cùng hắn lãng phí nữa liền xoay người bước đến viện của Sất Vưu Thần. Cũng không phải nàng tin tưởng Hắc Bạch Vũ mà là lần trước đến đây Thế bá thực sự đã từng mang nàng đến đó a.
Đi một khoảng thực sự đến được viện của Sất Vưu Thần. Viện môn giờ đây đến cửa cũng hỏng nên không thể đóng. Mà cánh cửa hỏng kia bị rớt một nửa ra cũng không ai buồn tháo dỡ không chỉnh lý lại.
Đột nhiên nàng lại có chút thương cảm cho con ma bệnh này, cùng là vương tử mà Sất Duệ Kỳ cùng Sất Ngạo Lang có những mấy cái phủ lại còn bày trí hoa lệ mà Sất Vưu Thần chỉ có mỗi cái cái phủ đệ to lớn ngoài ra không còn gì nữa.
Thấy Sẫm Hảo Nguyệt không bước tiếp mà chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa hỏng, Hắc Bạch Vũ lại hiếu kỳ khẽ lên tiếng hỏi: “Thế nào? Không dám vào trong, sợ bị lây bệnh?”
“Hừ! Ai bảo thế.” Sẫm Hảo Nguyệt hồi phục tinh thần lập tức nhấc chân hùng hổ bước vào trong: “Dám xem thường bổn tiểu thư có tin bổn tiểu thư lại hạ dược ngươi không?”
Hắc Bạch Vũ không nói gì chỉ là tiêu sái bước theo sau lưng nàng.
Sẫm Hảo Nguyệt còn đang vui vẻ phát thảo bản thiết kế y phục mới của mình đột nhiên trong đầu nhớ lại một chuyện. Lúc nãy soái cha cùng soái gia gia có đặt một bản đồ chi tiết của kinh thành ở trên bàn sách, mà trên đó có đánh dấu những nơi đã từng lục soát.
Nếu nàng nhớ không lầm chính là cả Trường Sinh nhai nơi u ám nhất kinh thành cũng bị lật tung. Lúc nàng cùng Sẫm Hỉ Mộc ở trà lâu có nghe đám người nhốn nháo rằng phủ của Sất Vưu Thần trống rỗng chỉ cần nhìn một mắt là thấy nên không tốn nhiều thời gian nhất. Mà Trường Sinh nhai chính là nơi chỉ cần nhìn thôi cũng đã không muốn nhìn một mắt rồi làm gì có người ở mà lục chứ.
Mà đây cũng chính là điểm mấu chốt nha. Nếu là Hắc Bạch Vũ lợi dụng chuyện này mà giấu đồ ở đó. A, vậy thì lại là một vấn đề khác rồi. Một nơi hoang vắng không người chú ý chính là nơi có thể giấu nhiều bảo nhất cũng như ngọc luôn luôn ẩn dưới lớp đất đá xấu xí vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy bản thân nên đi điều tra trước mới tốt. Thế nên sau khi vẽ xong mười mẫu nàng liền mang theo uyên ương song đao, một vài phi tiêu, dược cùng dụng cụ trèo tường lén lút xuất phủ.
Nói thật nhé, nàng là người xuyên qua nên vốn không có sợ mấy thứ gì gì đó đâu. Chỉ là khi chân đặt đến địa phận của Trường Sinh nhai cả sống lưng đều lạnh lên, rùng mình một cái nàng đột nhiên có ý nghĩ không muốn đi nữa.
Nhưng đã đến đây rồi không lý nào tay không trở về nha. Lấy hết dũng khí nàng tiếp tục bước, lúc này nàng chỉ hy vọng có ba tên tiểu đệ đệ bên cạnh thôi, có chúng nháo cũng đỡ sợ hơn mà.
Trên Trường Sinh nhai lúc này phi thường vắng lặng, ngoại trừ gió cùng một ít lá bị thổi từ các nhai đạo khác đến thì không còn gì nữa. Lá cây cứ xoay vòng theo hướng gió xào xạt quét trên mặt đất khiến Sẫm Hảo Nguyệt không dám liếc ngang liếc dọc mà chỉ nhìn vào cái phủ to tướng trước mắt thôi.
Nàng nhanh chóng bước đến bên bờ tường cầm lấy dụng cụ leo tường chuyện dụng bản thân tự đặt người làm xoay vài cái rồi ném đi. Móc sắt ba chấu vững chắc bám vào mảnh tường bên, nàng kéo kéo sợi dây thừng được quấn bằng xích sắt nhuyễn để xác định độ an toàn xong mới leo qua.
Rất nhanh nàng trèo qua được bức tường cao, đứng trên bờ trường nàng đảo mắt nhìn xung quanh. Đã rất lâu rồi nàng không có đến đây nên chỉ có thể dựa theo trí nhớ mà lần thôi.
Lại nói cái phủ này thật là, buổi tối cũng không chịu thắp chút đèn lên gì cả. Mặc dù ai cũng biết bổng lộc của một vương gia thất sủng như Sất Vưu Thần không nhiều nhưng không lẽ nghèo đến nỗi vài cây nến cũng là không có bạc để mua?
Bên này nàng bĩu môi phê phán Sất Vưu Thần keo kiệt không dám chi bạc, bên tai truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Không ngờ lại chúng ta có duyên như vậy, đến tận đây mà cũng có thể gặp được nhau.”
Nàng giật nảy mình ngã luôn xuống đất, cũng may nhanh tay lẹ chống đỡ nên không để mặt của bản thân hôn đất. Nhưng đầu gối cùng lòng bàn tay bị thương cũng không nhẹ a. Phủi qua bụi trên người, nộ khí bộc phát, nàng chống hông hướng Hắc Bạch Vũ mắng chữi.
“Tên đạo tặc khốn khiếp nhà ngươi, có biết đây là đâu không, có biết lúc này là giờ nào không? Cư nhiên dọa người như vậy.”
“Chí ít đến cũng phải phát ra tính hiệu cho người khác biết chứ. Vô thanh vô thức như vậy sợ người không biết ngươi là trộm sao?”
“Bổn tiểu thư chữi tục, bổn tiểu thư mắng mười tám đời tổ tông nhà ngươi.”
“... “
Bên này đôi môi nhỏ nhỏ nhắn của Sẫm Hảo Nguyệt liên tục mấp máy không ngừng thì Hắc Bạch Vũ cao ngạo đứng trên tường viện nhìn xuống tiểu nữ oa nho nhỏ đang sinh khí bên dưới. Áo choàng hắc sắc phi dương trong gió, dưới ánh trăng sáng tạo nên một vẻ u tịch nhưng lại rất hùng hồn oai phong.
Nàng quả nhiên tìm đến đây, lại còn có can đảm dám một mình đến nữa. Đôi mắt phượng khi nhìn đến y phục của nàng lại có mang theo chút tiếu ý bất đắc dĩ. Đêm hôm khuya khoắc trà trộn vào vương phủ của người ta lại cư nhiên vận một bộ y phục đại hồng sắc. Đã như vậy leo tường còn mặc váy, mồm còn hô to như vậy nữa chứ, đúng là cực phẩm hoàn khố nữ nha.
Sẫm Hảo Nguyệt mệt mỏi mắng người cả buổi trời mới nhớ ra bản thân đang ở đâu liên che miệng cảnh giác nhìn xung quanh. Cũng may là phụ đệ của Sất Vưu Thần chính là ít người nên căn bản nãy giờ to tiếng như vậy cũng không bị phát hiện. Mà đám người kia có lẽ cũng là sợ nên buổi tối không dám ra ngoài đi.
Sau khi biết bản thân an toàn nàng hừ một tiếng chậm rãi thu dụng cụ leo tường chuyện dụng vào. Tên đạo tặc này đến đây cũng chứng tỏ được suy đoán của nàng đúng được tám phần rồi. Chỉ là không biết hắn giấu ở đâu, cái phủ đệ này trống rỗng nhưng lại rất lớn, xem ra nàng còn phải tới đây không ít lần nữa a.
Hắc Bạch Vũ nhìn thấy vậy kỳ lại liền nheo mắt lại. Qua lần đầu ở Sẫm phủ trộm bảo hắn biết được nàng không có nội lực nên không thể đuổi theo hắn. Cho nên đây chính là thứ giúp nàng leo trèo sao? Xem ra nha đầu Sẫm gia này cũng thật lắm chiêu trò, mấy cái bẫy của nàng hắn nghiên cứu mãi vẫn không xong đây.
Sẫm Hảo Nguyệt thu xong liền không để ý đến hắn nữa. Nàng làm việc của nàng trước, chỉ cần phát hiện được bảo vật thực sự bị hắn giấu ở đây nên liền lập tức bẩm báo soái gia gia, tránh lão nhân gia lại lo lắng suy nghĩ biện pháp đến quên ăn quên ngủ.
Hắc Bạch Vũ không có gì làm nên cũng đi theo nàng. Hôm nay hắn nhận được tin tức Sẫm Hảo Nguyệt cùng Sẫm Hỉ Mộc ra ngoài nên đoán được nàng cũng nghe được chút ít gì đó. Hắn vốn là nhàm chán không có gì làm nên tự đánh cược đứng đây đợi nàng, không ngờ nàng quả thực xuất hiện nha.
Sẫm Hảo Nguyệt không hề lén lút mà oai phong thả bộ đi xung quanh như ở phủ đệ của mình vậy. Sau lại cảm thấy Hắc Bạch Vũ đi sau lưng mình liền khó chịu càu mày lại mắng: “Ngươi theo bổn tiểu thư làm gì, mỗi người làm một chuyện đi. Ngươi trộm đồ của ngươi, bổn tiểu thư làm chuyện của mình.”
“Ta trái lại hiếu kỳ ngươi đến đây làm gì? Theo ta biết quan hệ của ngươi cùng Sất Vưu Thần không tốt nên không cần viện cớ nhớ thương hắn mà đến.” Hắc Bạch Vũ nhàn nhạt phun ra hai câu, nàng dừng hắn dừng nàng đi hắn đi.
Phi! Bổn tiểu thư trông giống như nhớ thương con ma bệnh đó sao. Tên đạo tặc này nhất định không chỉ biến thái mà thần kinh cũng có chút vấn đề rồi.
Sẫm Hảo Nguyệt thở dài bày ra bộ dáng bất đắc dĩ: “Ngươi cùng biết bổn tiểu thư cùng Sất Vưu Thần là đồng học nhưng chưa từng thấy qua dung mạo của hắn nha, thế nên hôm nay đặc biệt hiếu kỳ đến xem.” Đương nhiên nàng cũng không có ngu ngốc nói ra mục đích thực sự, chỉ là cái cớ này có chút gì đó không ổn a.
“Nguyên lai muốn xem mặt nhân gia.” Hắc Bạch Vũ gật gù nói xong liền tốt bụng chỉ tay về một hướng nói: “Viện của hắn bên kia, ta đưa ngươi đi.”
Trên trán của Sẫm Hảo Nguyệt xuất hiện giọt mồ hôi to đùng. Sẽ không phải nói đến như vậy hắn cũng muốn cùng nàng đi chứ. Nàng là muốn đi tìm bảo a, xem mặt Sất Vưu Thần để làm gì.
“Bổn tiểu thư tự đi được không cần ngươi giúp.” Bất quá điều tra từ viện của Sất Vưu Thần cũng tốt.
Thấy nàng nhấc chân thực sự đi về phía mình chỉ, Hắc Bạch Vũ lại nhấc chân đi theo nàng, miệng cũng không ngừng giải thích cho hành động trên: “Ta đang buồn chán liền đi cùng ngươi.”
Sẫm hảo Nguyệt dừng bước chân, xoay người lại trừng mắt hắn: “Ngươi buồn chán liền đi trộm đồ đi, không được đi theo bổn tiểu thư.”
“Ta vẫn cứ thích đi, ngươi cấm?” Hắc Bạch Vũ chống lại ánh mắt phẫn hận của nàng. Ánh mắt của hắn nhàn nhạt chứa hận ý nhè nhẹ đang cố gắng kiềm nén xuống.
Sẫm Hảo Nguyệt đương nhiên nhận ra ánh mắt kia, đôi mi của nàng vặn chặt. Hắn quả thực hận Sẫm gia, nàng chỉ mới mười ba tuổi lại chưa từng làm gì khiến hắn hận mình như vậy nên liền quy kết hắn hận chính là Sẫm gia.
“Ngươi hận Sẫm gia như vậy lại muốn đi theo bổn tiểu thư? Có quá miễn cưỡng bản thân không?”
Hắc Bạch Vũ nhíu đôi mày rậm sau lớp mặt nạ dày, nàng nhận ra? Xem ra nha đầu này quả thực không dễ đối phó nha. Hắn vẫn giữ nguyên bộ dáng từ chối trà lời phỏng vấn nhìn nàng không rời mắt.
Sẫm Hảo Nguyệt không có nhiều thời gian cùng hắn lãng phí nữa liền xoay người bước đến viện của Sất Vưu Thần. Cũng không phải nàng tin tưởng Hắc Bạch Vũ mà là lần trước đến đây Thế bá thực sự đã từng mang nàng đến đó a.
Đi một khoảng thực sự đến được viện của Sất Vưu Thần. Viện môn giờ đây đến cửa cũng hỏng nên không thể đóng. Mà cánh cửa hỏng kia bị rớt một nửa ra cũng không ai buồn tháo dỡ không chỉnh lý lại.
Đột nhiên nàng lại có chút thương cảm cho con ma bệnh này, cùng là vương tử mà Sất Duệ Kỳ cùng Sất Ngạo Lang có những mấy cái phủ lại còn bày trí hoa lệ mà Sất Vưu Thần chỉ có mỗi cái cái phủ đệ to lớn ngoài ra không còn gì nữa.
Thấy Sẫm Hảo Nguyệt không bước tiếp mà chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa hỏng, Hắc Bạch Vũ lại hiếu kỳ khẽ lên tiếng hỏi: “Thế nào? Không dám vào trong, sợ bị lây bệnh?”
“Hừ! Ai bảo thế.” Sẫm Hảo Nguyệt hồi phục tinh thần lập tức nhấc chân hùng hổ bước vào trong: “Dám xem thường bổn tiểu thư có tin bổn tiểu thư lại hạ dược ngươi không?”
Hắc Bạch Vũ không nói gì chỉ là tiêu sái bước theo sau lưng nàng.
/106
|