Không biết là do năng lực lành bệnh của thú nhân tương đối mạnh, hay nhờ tác dụng của “Độc dược” A Mạc y sư cho, cánh tay Giang Tiều chỉ qua một tuần là khỏi hẳn.
“Thật tốt quá, cuối cùng cũng không cần phải uống thuốc nữa.”
Giang Tiều thở ra một hơi thật dài, lắc lắc cánh tay một chút, vẻ mặt vui sướng.
“Sao hả? Ngươi chê thuốc của ta?”
A Mạc y sư lạnh lùng liếc qua, tròng mắt lam đậm giống Y Ân như đúc, nguýt một cái đến lòng người phát hoảng.
“Không, ta không có ý đó…”
Giang Tiều vội vội vàng vàng lắc đầu, sợ bị hiểu lầm, lại không biết phải giải thích thế nào cho tốt.
“Hừ, có cho ngươi cũng không dám.”
A Mạc y sư gật đầu, trong chốc lát lại cười đến híp mắt, “Cánh tay có khỏi rồi cũng phải điều dưỡng thêm vài ngày, mấy thảo dược này mang về mà nấu uống.”
“…”
Nhìn nắm thảo dược chẳng biết lôi từ đâu ra, Giang Tiều khóc không ra nước mắt, hắn còn tưởng những ngày “Đau khổ” của mình đã qua rồi.
Hắn hoài nghi sâu sắc, sao trước đây mình còn nghĩ a mỗ Y Ân là một người dịu dàng?
“Ly, anh nghĩ ta đùa có hơi quá không?”
Nghĩ đến khuôn mặt to bè khóc thảm của Giang Tiều lúc rời đi, A Mạc thấy có chút xíu lương tâm nổi lên.
“Em rất thích đứa bé kia, tại sao?”
Ly có chút khó hiểu, cái thú ác ôn của người bạn đời thì ông rất rõ ràng, với người hắn không thích thì chưa bao giờ liếc qua quá một cái, gặp người có cảm hứng lại tìm đủ mọi cách trêu ghẹo.
Huống hồ chi, những thứ thuốc đó, tuy đắng nhưng là loại tốt nhất, trước đây ông và Mạc thật vất vả mới hái được, vậy mà giờ dễ dàng cấp cho Giang Tiều thế.
“Anh cũng nghĩ nó là một thằng nhóc vừa nhát gan lại vô dụng như người ta nói?”
A Mạc nhìn người bạn đời một lượt, tuy hỏi vậy, nhưng trong lòng vốn đã có câu trả lời.
“Anh không thấy nó và ta rất giống nhau sao? Khi đó trong mắt mọi người ta cũng là một giống cái không đủ tư cách, tuy rằng thích y thuật lại không đủ lòng tin với bản thân…Sau này cũng bởi vì anh mới quyết định trở thành y sư lợi hại nhất bộ lạc.”
Nhớ đến những ngày trước, A Mạc cũng có chút hoài niệm, khi đó hắn trầm mê với thảo dược, chưa hề nghĩ có một ngày sẽ trở thành y sư.
“Mạc, trong lòng ta em vĩnh viễn là tốt nhất.”
Kéo người bạn đời ôm vào trong lòng, Ly nghiêm trang xác nhận lại.
“Ta biết, đứa bé Giang Tiều kia thật ra rất tốt, cứ xem nó thà chết cũng không bỏ Cát Nhĩ lại là rõ. Nó chẳng qua chưa gặp được người muốn vì người ấy mà thay đổi thôi, ngày nào đó nó sẽ lột xác trở thành một Giang Tiều mới.”
Trong đôi mắt xanh thẫm chợt lóe ánh quang duệ trí, A Mạc ý vị thâm trường nói lên. Hắn tin tưởng, Giang Tiều chỉ là chưa tìm được phương hướng của mình mà thôi, người nó lúc nào cũng toát ra vẻ mông lung…
“A Mạc!”
Ly ôm chặt người bạn đời, lòng vạn phần xúc động, thì ra mấy năm nay A Mạc nỗ lực liều mạng như vậy, đều là vì mình sao?
“Yêu một người, bất giác sẽ đuổi theo bước chân người đó, muốn trở thành kẻ có thể sánh vai cùng người.”
A Mạc mềm giọng, bản thân mình đã rất may mắn, gặp được Ly. Nhưng không biết, đứa trẻ kia về sau sẽ còn gặp phải dạng người gì?
“Bee –Bee –“
Dưới cái chuồng mới dựng, con lỗ lỗ đặc kia vừa nhìn thấy Giang Tiều, kêu càng thêm lớn tiếng.
“Ta nói, ngươi ăn sao mà được vậy chứ!”
Giang Tiều đành chịu, cứ tưởng là tử mục Kết cho có thể duy trì được một hồi, vậy mà chỉ mới mấy ngày đã thấy đáy.
Làm sao có thể không biết xấu hổ qua đòi Kết thêm nữa, Giang Tiều định bụng theo như lời Kết nói lúc trước, đến chợ thử thời vận một phen.
Lấy mười lục tinh từ trong nhà ra, khẽ vuốt ve những tinh thạch xinh đẹp, trong lòng Giang Tiều thấy thực có lỗi. Mười lục tinh này hôm qua Y Ân cho hắn để “dùng ở nhà”, ai, lúc nào hắn mới có thể tự kiếm tiền đây!
Thở dài, hắn xoay người đi đến chợ, vốn lúc đầu định gọi cả Cát Nhĩ, nhưng mấy ngày nay cậu hình như vẫn đang bận rộn ngắt thuốc, hái quả gì gì đó…
Mùa đông sẽ tới ngay thôi, mọi người đều đang tích cực dự trữ lương thực qua ngày đông, ngay cả Y Ân cũng về muộn hơn bình thường.
Săn được thức ăn, hơn phân nửa đều làm thành thịt khô, treo trong phòng cất trữ.
Tất cả đều bận rộn, có mỗi mình mình là rảnh rỗi!
Đến chợ rồi, Giang Tiều vốn định đi mua thẳng tử mục, nào ngờ đi ngang hàng vật phẩm trang sức lại bị hấp dẫn sức chú ý.
Đó là một hộp gỗ lớn, bên trong là năm cây kim mài từ xương thú xếp theo thứ tự từ lớn đến bé, còn có hai cuộn tơ trắng bạc, vừa nhìn đã biết để chuẩn bị may trang phục. Đặc biệt cuộn tơ trắng kia, mỏng như sợi tằm, dưới ánh mặt trời mơ hồ phát sáng, làm người đi qua không dời mắt được.
“Đồ tốt đấy, muốn mua cho giống cái yêu mến sao?”
Một thú nhân cao cao gầy gầy mặt mũi tươi cười tiến lên bắt chuyện, chỉ mong bán được cái hộp này đi. Người lui tới hỏi thì nhiều, nhưng hơn phân nửa đều bị cái giá dọa chạy mất, chỉ mong vị này sẽ không làm hắn thất vọng.
“…Đây là sợi gì?”
Sờ lên lành lạnh nhẵn bóng, so với tơ lụa còn khoan khoái hơn, Giang Tiều có chút động tâm mà hỏi.
“Anh đây quả rất tinh mắt, đây là tơ băng tằm nhả, vất vả biết bao mới thu thập được hai cuộn. Không phải trong nhà đang cần tiền gấp, ta cũng không nỡ đem bán đâu! Nếu anh muốn bàn, năm lục tinh!”
Giang Tiều tặc lưỡi, quả thật quá mắc, hắn chỉ mang trên người mười lục tinh, còn để mua tử mục nữa chứ! Chẳng qua cứ vậy mà đi, thì thật có hơi luyến tiếc!
Mắt thấy có tia hi vọng, chủ quầy tiếp tục cổ xúy –“Y phục làm từ tơ băng tằm, chính là đông ấm hạ mát. Như vầy đi, thấy anh là chỗ mua cho người thương, trả bốn lục tinh đi.”
“…”
Giang Tiều do dự, mua hay không mua? Dùng tơ băng tằm may quần áo quả thực là có sức cám dỗ quá lớn mà!
“Lấy tơ băng tằm may y phục nói ra cũng thật dễ nghe, chỉ hai cuộn mà dệt thành vải được sao? Cả tơ lẫn kim gộp lại cao lắm được chừng hai lục tinh.”
Thanh âm giễu cợt vang lên cạnh Giang Tiều, chủ quầy lập tức đỏ mặt lên, không biết là xấu hổ hay tức giận khi lời nói dối bị vạch trần nữa.“Còn nữa, thứ này đã bày qua nhiều ngày rồi, cứ xem hộp –“
Người nọ vươn đầu ngón tay miết miết vào thành hộp, chớp mắt đã dính một lớp bụi mỏng, dễ thấy mọi lời đều là thật.
Cuối cùng, Giang Tiều mua được thứ nọ với giá hai lục tinh thật, liền mừng rỡ nói lời cảm tạ với vị hảo tâm kia –“Nhờ có anh, tôi mới……” không bị thiệt.
Còn chưa dứt câu, đã thấy người nọ lạnh lẽo lườm qua, giọng điệu cũng không khá hơn trước được bao nhiêu –“Thủ nghệ không tinh, mua về cũng chỉ là lãng phí đồ vật. Gã kia nói cũng có phần đúng, tơ băng tằm này quả thực rất khó tìm.”
Giang Tiều tròn mắt, người này kì quái thật, làm sao hắn biết người ta thủ nghệ không tinh?
Như nhìn thấu được tâm tư Giang Tiều, hắn bĩu môi khinh thường: “Không cần hoài nghi, trừ ta ra thì ai cũng không có cái tư cách đó.”
Nói xong, là đi không ngoảnh mặt.
“Anh ta cũng quá tự đại đi….” Giang Tiều nhìn bóng lưng người nọ đi xa dần, thầm lẩm bẩm.
“Ha ha, anh ta chính là đại sư nổi danh nhất toàn bộ lạc, là người may y phục sức phẩm giỏi nhất. Thấy cửa hiệu phía trước không? Là của Khắc Nhĩ mở đấy.”
Bán được đồ rồi, tâm tình chủ quầy cũng không tệ, cùng Giang Tiều tán gẫu đôi câu.
“Anh ta là Khắc Nhĩ? Là thú nhân chỉ tiền công cũng thu hết mười mấy lục tinh?”
Lòng Giang Tiều khẽ động, tay nghề của hắn tự nhận so với Khắc Nhĩ xem ra còn tốt hơn, nếu cũng làm một chuyến –nghĩ ngợi một chút, vẻ như sẽ có vô số tinh thạch rơi từ trên trời xuống, rớt trúng đầu hắn.
“Không biết mở tiệm ở chợ như Khắc Nhĩ cần bao nhiêu tinh thạch đây?”
Nhẩm tính trong lòng, Giang Tiều bất giác thốt lên, chỉ thấy chủ quầy mang vẻ mặt giật mình, nhìn hắn như thấy quái vật.
“Lẽ nào ta nói gì sai sao?”
Giang Tiều bị nhìn vô cùng mất tự nhiên, bất quá vẫn lấy dũng khí hỏi lại. Việc chế tác y phục và trang sức phẩm, thì hắn rất tự tin, cũng là loại Kỹ nghệ duy nhất mà hắn dám ra tay.
Ở trong chợ này, mọi người thường lĩnh thẻ gỗ rồi bày sạp hàng, chỉ có bậc đại sư như Ngải Phật Sâm hay Khắc Nhĩ mới mở tiệm. Anh có biết mở một cửa hiệu cần bao nhiêu tinh thạch không ? 100 tử tinh –
Chủ quầy lắc lắc đầu than, mở tiệm phải có tinh thạch, không phải thú nhân nào cũng chi được. Tinh thạch nhiều như vậy, đủ trả phí cho cả một gia đình thú nhân đến vài năm.
100 tử tinh!
Giang Tiều thoáng chốc như trái cà bị sương đánh, héo rũ *. Trong tay hắn hiện tại cũng chỉ có tám lục tinh, mà còn là Y Ân cho hắn để mua tử mục. Nhiều tinh thạch thế, hắn biết phải gom góp đến cẩu niên mã nguyệt (năm chó tháng ngựa) nào đây ?
Mặc cho trong lòng tràn trề thất vọng, Giang Tiều vẫn nặng nề lê bước tới chợ Bắc, hắn chưa quên nhiệm chính yếu của hôm nay là gì.
Tử mục…tử mục…
Hắn đã xem qua từng sạp từng sạp một, nào là bán bột xay, bán trái cây, bán cả thịt khô nữa…… Nhưng sắp đi đến cuối rồi, mà vẫn chưa thấy hàng bán tử mục đâu.
Vào lúc Giang Tiều gần như không dám ôm hi vọng nữa, ở chỗ sát cửa ra, hắn chợt thấy một đống tử mục lớn bày trên quầy, nhìn màu sắc xem chừng mới thu hoạch chưa được bao lâu, mùi cũng hãy còn rất tươi.
Tử mục mới gặt –
Chủ sạp từ đằng sau đống tử mục nghe tiếng bước chân vội chủ động mời chào sinh ý, chẳng qua lúc ngẩng đầu lên, nửa câu nói sau đột nhiên ngưng bặt.
…
Giang Tiều không biết phải nói gì hơn, thật là người xui xẻo uống miếng nước lạnh còn bị mắc răng mà, hắn không ngờ, chủ sạp cư nhiên lại là kẻ hay đi cạnh Kiều lúc trước–Kiệt Kiệt ?
Lại là cái tên đáng ghét nhà ngươi ! Kiệt Kiệt hừ lạnh, thái độ rất tệ.
Giang Tiều thật rất muốn khí khái quay đầu bỏ đi, nhưng nhớ lại ở nhà vẫn còn một con lỗ lỗ đặc đang chờ mình Cứu mạng , đành nhẹ nhàng nói : Giá cả chúng ta có thể thương lượng…Ta sẵn sàng bỏ ra cao một chút –
Đi nhanh dùm, thà vứt luôn ta cũng không bán cho ngươi.
Phẩy tay như đuổi ruồi, Kiệt Kiệt mất kiên nhẫn nói, hắn vốn dĩ trông người này không vừa mắt, có trả cao cũng chẳng muốn bán.
…
Đã nói đến nước này, Giang Tiều không đành dây dưa nữa, vừa ấm ức bước ra khỏi chợ Bắc, cúi đầu tiu nghỉu chuẩn bị quay trở về.
Ô, này không phải Giang Tiều đó sao ?
Giọng nói sang sảng quen thuộc chợt vang lên bên tai, Giang Tiều vô thức ngước đầu nhìn, quả nhiên thấy được khuôn mặt tươi cười của Ngải Phật Sâm.
Ngải Phật Sâm.
Rất sợ lão đô con ấy lại kéo hắn đi học luyện vũ khí tiếp, Giang Tiều vừa chào hỏi xong đã vội tính chuyện chuồn êm.
Ngải Phật Sâm nhanh tay lẹ mắt túm Giang Tiều lại, quan tâm hỏi han : Mới nghĩ gì thế ? Đến ta to như vậy mà ngươi còn không để ý?
Tuy có hơi tiếc Giang Tiều không chịu theo học nghệ, nhưng ông vẫn rất có hảo cảm với hắn.
Tôi đang nghĩ làm sao kiếm được 100 tử tinh.
Giang Tiều bỡn cợt nói đùa, đương nhiên hắn hiểu bằng năng lực mình bây giờ việc đó căn bản là nằm mơ giữa ban ngày.
Ha, chuyện này còn không dễ quá sao ?
Giang Tiều có hơi sửng sốt, nhưng nghĩ lại, vấn đề này đối với bậc đại sư như Ngải Phật Sâm mà nói, đương nhiên là dễ dàng.
Tôi nói là tôi cơ, tôi cần 100 tử tinh.
Giang Tiều tưởng ông nghe không rõ, nhắc lại một lần nữa.
Không sai, ta nói chính là ngươi !
Nào biết, Ngải Phật Sâm lại nghiêm túc gật đầu như vậy, tung ra một quả Bom» này làm Giang Tiều đến choáng váng đầu óc !
_______________
*câu này là 1 câu tục ngữ, nguyên văn : Sương đả đích gia tử –Yên liễu.
Đại khái là 1 câu tục ngữ của vùng phía Bắc, nghĩa đen chỉ trái cà bị mất nước trở nên nhăn nheo héo rũ, còn nghĩa bóng chỉ người lâm vào khốn cảnh, tâm tình sa sút. (chắc chỉ mặt nhăn nhúm như quả cà héo=)))))))
“Thật tốt quá, cuối cùng cũng không cần phải uống thuốc nữa.”
Giang Tiều thở ra một hơi thật dài, lắc lắc cánh tay một chút, vẻ mặt vui sướng.
“Sao hả? Ngươi chê thuốc của ta?”
A Mạc y sư lạnh lùng liếc qua, tròng mắt lam đậm giống Y Ân như đúc, nguýt một cái đến lòng người phát hoảng.
“Không, ta không có ý đó…”
Giang Tiều vội vội vàng vàng lắc đầu, sợ bị hiểu lầm, lại không biết phải giải thích thế nào cho tốt.
“Hừ, có cho ngươi cũng không dám.”
A Mạc y sư gật đầu, trong chốc lát lại cười đến híp mắt, “Cánh tay có khỏi rồi cũng phải điều dưỡng thêm vài ngày, mấy thảo dược này mang về mà nấu uống.”
“…”
Nhìn nắm thảo dược chẳng biết lôi từ đâu ra, Giang Tiều khóc không ra nước mắt, hắn còn tưởng những ngày “Đau khổ” của mình đã qua rồi.
Hắn hoài nghi sâu sắc, sao trước đây mình còn nghĩ a mỗ Y Ân là một người dịu dàng?
“Ly, anh nghĩ ta đùa có hơi quá không?”
Nghĩ đến khuôn mặt to bè khóc thảm của Giang Tiều lúc rời đi, A Mạc thấy có chút xíu lương tâm nổi lên.
“Em rất thích đứa bé kia, tại sao?”
Ly có chút khó hiểu, cái thú ác ôn của người bạn đời thì ông rất rõ ràng, với người hắn không thích thì chưa bao giờ liếc qua quá một cái, gặp người có cảm hứng lại tìm đủ mọi cách trêu ghẹo.
Huống hồ chi, những thứ thuốc đó, tuy đắng nhưng là loại tốt nhất, trước đây ông và Mạc thật vất vả mới hái được, vậy mà giờ dễ dàng cấp cho Giang Tiều thế.
“Anh cũng nghĩ nó là một thằng nhóc vừa nhát gan lại vô dụng như người ta nói?”
A Mạc nhìn người bạn đời một lượt, tuy hỏi vậy, nhưng trong lòng vốn đã có câu trả lời.
“Anh không thấy nó và ta rất giống nhau sao? Khi đó trong mắt mọi người ta cũng là một giống cái không đủ tư cách, tuy rằng thích y thuật lại không đủ lòng tin với bản thân…Sau này cũng bởi vì anh mới quyết định trở thành y sư lợi hại nhất bộ lạc.”
Nhớ đến những ngày trước, A Mạc cũng có chút hoài niệm, khi đó hắn trầm mê với thảo dược, chưa hề nghĩ có một ngày sẽ trở thành y sư.
“Mạc, trong lòng ta em vĩnh viễn là tốt nhất.”
Kéo người bạn đời ôm vào trong lòng, Ly nghiêm trang xác nhận lại.
“Ta biết, đứa bé Giang Tiều kia thật ra rất tốt, cứ xem nó thà chết cũng không bỏ Cát Nhĩ lại là rõ. Nó chẳng qua chưa gặp được người muốn vì người ấy mà thay đổi thôi, ngày nào đó nó sẽ lột xác trở thành một Giang Tiều mới.”
Trong đôi mắt xanh thẫm chợt lóe ánh quang duệ trí, A Mạc ý vị thâm trường nói lên. Hắn tin tưởng, Giang Tiều chỉ là chưa tìm được phương hướng của mình mà thôi, người nó lúc nào cũng toát ra vẻ mông lung…
“A Mạc!”
Ly ôm chặt người bạn đời, lòng vạn phần xúc động, thì ra mấy năm nay A Mạc nỗ lực liều mạng như vậy, đều là vì mình sao?
“Yêu một người, bất giác sẽ đuổi theo bước chân người đó, muốn trở thành kẻ có thể sánh vai cùng người.”
A Mạc mềm giọng, bản thân mình đã rất may mắn, gặp được Ly. Nhưng không biết, đứa trẻ kia về sau sẽ còn gặp phải dạng người gì?
“Bee –Bee –“
Dưới cái chuồng mới dựng, con lỗ lỗ đặc kia vừa nhìn thấy Giang Tiều, kêu càng thêm lớn tiếng.
“Ta nói, ngươi ăn sao mà được vậy chứ!”
Giang Tiều đành chịu, cứ tưởng là tử mục Kết cho có thể duy trì được một hồi, vậy mà chỉ mới mấy ngày đã thấy đáy.
Làm sao có thể không biết xấu hổ qua đòi Kết thêm nữa, Giang Tiều định bụng theo như lời Kết nói lúc trước, đến chợ thử thời vận một phen.
Lấy mười lục tinh từ trong nhà ra, khẽ vuốt ve những tinh thạch xinh đẹp, trong lòng Giang Tiều thấy thực có lỗi. Mười lục tinh này hôm qua Y Ân cho hắn để “dùng ở nhà”, ai, lúc nào hắn mới có thể tự kiếm tiền đây!
Thở dài, hắn xoay người đi đến chợ, vốn lúc đầu định gọi cả Cát Nhĩ, nhưng mấy ngày nay cậu hình như vẫn đang bận rộn ngắt thuốc, hái quả gì gì đó…
Mùa đông sẽ tới ngay thôi, mọi người đều đang tích cực dự trữ lương thực qua ngày đông, ngay cả Y Ân cũng về muộn hơn bình thường.
Săn được thức ăn, hơn phân nửa đều làm thành thịt khô, treo trong phòng cất trữ.
Tất cả đều bận rộn, có mỗi mình mình là rảnh rỗi!
Đến chợ rồi, Giang Tiều vốn định đi mua thẳng tử mục, nào ngờ đi ngang hàng vật phẩm trang sức lại bị hấp dẫn sức chú ý.
Đó là một hộp gỗ lớn, bên trong là năm cây kim mài từ xương thú xếp theo thứ tự từ lớn đến bé, còn có hai cuộn tơ trắng bạc, vừa nhìn đã biết để chuẩn bị may trang phục. Đặc biệt cuộn tơ trắng kia, mỏng như sợi tằm, dưới ánh mặt trời mơ hồ phát sáng, làm người đi qua không dời mắt được.
“Đồ tốt đấy, muốn mua cho giống cái yêu mến sao?”
Một thú nhân cao cao gầy gầy mặt mũi tươi cười tiến lên bắt chuyện, chỉ mong bán được cái hộp này đi. Người lui tới hỏi thì nhiều, nhưng hơn phân nửa đều bị cái giá dọa chạy mất, chỉ mong vị này sẽ không làm hắn thất vọng.
“…Đây là sợi gì?”
Sờ lên lành lạnh nhẵn bóng, so với tơ lụa còn khoan khoái hơn, Giang Tiều có chút động tâm mà hỏi.
“Anh đây quả rất tinh mắt, đây là tơ băng tằm nhả, vất vả biết bao mới thu thập được hai cuộn. Không phải trong nhà đang cần tiền gấp, ta cũng không nỡ đem bán đâu! Nếu anh muốn bàn, năm lục tinh!”
Giang Tiều tặc lưỡi, quả thật quá mắc, hắn chỉ mang trên người mười lục tinh, còn để mua tử mục nữa chứ! Chẳng qua cứ vậy mà đi, thì thật có hơi luyến tiếc!
Mắt thấy có tia hi vọng, chủ quầy tiếp tục cổ xúy –“Y phục làm từ tơ băng tằm, chính là đông ấm hạ mát. Như vầy đi, thấy anh là chỗ mua cho người thương, trả bốn lục tinh đi.”
“…”
Giang Tiều do dự, mua hay không mua? Dùng tơ băng tằm may quần áo quả thực là có sức cám dỗ quá lớn mà!
“Lấy tơ băng tằm may y phục nói ra cũng thật dễ nghe, chỉ hai cuộn mà dệt thành vải được sao? Cả tơ lẫn kim gộp lại cao lắm được chừng hai lục tinh.”
Thanh âm giễu cợt vang lên cạnh Giang Tiều, chủ quầy lập tức đỏ mặt lên, không biết là xấu hổ hay tức giận khi lời nói dối bị vạch trần nữa.“Còn nữa, thứ này đã bày qua nhiều ngày rồi, cứ xem hộp –“
Người nọ vươn đầu ngón tay miết miết vào thành hộp, chớp mắt đã dính một lớp bụi mỏng, dễ thấy mọi lời đều là thật.
Cuối cùng, Giang Tiều mua được thứ nọ với giá hai lục tinh thật, liền mừng rỡ nói lời cảm tạ với vị hảo tâm kia –“Nhờ có anh, tôi mới……” không bị thiệt.
Còn chưa dứt câu, đã thấy người nọ lạnh lẽo lườm qua, giọng điệu cũng không khá hơn trước được bao nhiêu –“Thủ nghệ không tinh, mua về cũng chỉ là lãng phí đồ vật. Gã kia nói cũng có phần đúng, tơ băng tằm này quả thực rất khó tìm.”
Giang Tiều tròn mắt, người này kì quái thật, làm sao hắn biết người ta thủ nghệ không tinh?
Như nhìn thấu được tâm tư Giang Tiều, hắn bĩu môi khinh thường: “Không cần hoài nghi, trừ ta ra thì ai cũng không có cái tư cách đó.”
Nói xong, là đi không ngoảnh mặt.
“Anh ta cũng quá tự đại đi….” Giang Tiều nhìn bóng lưng người nọ đi xa dần, thầm lẩm bẩm.
“Ha ha, anh ta chính là đại sư nổi danh nhất toàn bộ lạc, là người may y phục sức phẩm giỏi nhất. Thấy cửa hiệu phía trước không? Là của Khắc Nhĩ mở đấy.”
Bán được đồ rồi, tâm tình chủ quầy cũng không tệ, cùng Giang Tiều tán gẫu đôi câu.
“Anh ta là Khắc Nhĩ? Là thú nhân chỉ tiền công cũng thu hết mười mấy lục tinh?”
Lòng Giang Tiều khẽ động, tay nghề của hắn tự nhận so với Khắc Nhĩ xem ra còn tốt hơn, nếu cũng làm một chuyến –nghĩ ngợi một chút, vẻ như sẽ có vô số tinh thạch rơi từ trên trời xuống, rớt trúng đầu hắn.
“Không biết mở tiệm ở chợ như Khắc Nhĩ cần bao nhiêu tinh thạch đây?”
Nhẩm tính trong lòng, Giang Tiều bất giác thốt lên, chỉ thấy chủ quầy mang vẻ mặt giật mình, nhìn hắn như thấy quái vật.
“Lẽ nào ta nói gì sai sao?”
Giang Tiều bị nhìn vô cùng mất tự nhiên, bất quá vẫn lấy dũng khí hỏi lại. Việc chế tác y phục và trang sức phẩm, thì hắn rất tự tin, cũng là loại Kỹ nghệ duy nhất mà hắn dám ra tay.
Ở trong chợ này, mọi người thường lĩnh thẻ gỗ rồi bày sạp hàng, chỉ có bậc đại sư như Ngải Phật Sâm hay Khắc Nhĩ mới mở tiệm. Anh có biết mở một cửa hiệu cần bao nhiêu tinh thạch không ? 100 tử tinh –
Chủ quầy lắc lắc đầu than, mở tiệm phải có tinh thạch, không phải thú nhân nào cũng chi được. Tinh thạch nhiều như vậy, đủ trả phí cho cả một gia đình thú nhân đến vài năm.
100 tử tinh!
Giang Tiều thoáng chốc như trái cà bị sương đánh, héo rũ *. Trong tay hắn hiện tại cũng chỉ có tám lục tinh, mà còn là Y Ân cho hắn để mua tử mục. Nhiều tinh thạch thế, hắn biết phải gom góp đến cẩu niên mã nguyệt (năm chó tháng ngựa) nào đây ?
Mặc cho trong lòng tràn trề thất vọng, Giang Tiều vẫn nặng nề lê bước tới chợ Bắc, hắn chưa quên nhiệm chính yếu của hôm nay là gì.
Tử mục…tử mục…
Hắn đã xem qua từng sạp từng sạp một, nào là bán bột xay, bán trái cây, bán cả thịt khô nữa…… Nhưng sắp đi đến cuối rồi, mà vẫn chưa thấy hàng bán tử mục đâu.
Vào lúc Giang Tiều gần như không dám ôm hi vọng nữa, ở chỗ sát cửa ra, hắn chợt thấy một đống tử mục lớn bày trên quầy, nhìn màu sắc xem chừng mới thu hoạch chưa được bao lâu, mùi cũng hãy còn rất tươi.
Tử mục mới gặt –
Chủ sạp từ đằng sau đống tử mục nghe tiếng bước chân vội chủ động mời chào sinh ý, chẳng qua lúc ngẩng đầu lên, nửa câu nói sau đột nhiên ngưng bặt.
…
Giang Tiều không biết phải nói gì hơn, thật là người xui xẻo uống miếng nước lạnh còn bị mắc răng mà, hắn không ngờ, chủ sạp cư nhiên lại là kẻ hay đi cạnh Kiều lúc trước–Kiệt Kiệt ?
Lại là cái tên đáng ghét nhà ngươi ! Kiệt Kiệt hừ lạnh, thái độ rất tệ.
Giang Tiều thật rất muốn khí khái quay đầu bỏ đi, nhưng nhớ lại ở nhà vẫn còn một con lỗ lỗ đặc đang chờ mình Cứu mạng , đành nhẹ nhàng nói : Giá cả chúng ta có thể thương lượng…Ta sẵn sàng bỏ ra cao một chút –
Đi nhanh dùm, thà vứt luôn ta cũng không bán cho ngươi.
Phẩy tay như đuổi ruồi, Kiệt Kiệt mất kiên nhẫn nói, hắn vốn dĩ trông người này không vừa mắt, có trả cao cũng chẳng muốn bán.
…
Đã nói đến nước này, Giang Tiều không đành dây dưa nữa, vừa ấm ức bước ra khỏi chợ Bắc, cúi đầu tiu nghỉu chuẩn bị quay trở về.
Ô, này không phải Giang Tiều đó sao ?
Giọng nói sang sảng quen thuộc chợt vang lên bên tai, Giang Tiều vô thức ngước đầu nhìn, quả nhiên thấy được khuôn mặt tươi cười của Ngải Phật Sâm.
Ngải Phật Sâm.
Rất sợ lão đô con ấy lại kéo hắn đi học luyện vũ khí tiếp, Giang Tiều vừa chào hỏi xong đã vội tính chuyện chuồn êm.
Ngải Phật Sâm nhanh tay lẹ mắt túm Giang Tiều lại, quan tâm hỏi han : Mới nghĩ gì thế ? Đến ta to như vậy mà ngươi còn không để ý?
Tuy có hơi tiếc Giang Tiều không chịu theo học nghệ, nhưng ông vẫn rất có hảo cảm với hắn.
Tôi đang nghĩ làm sao kiếm được 100 tử tinh.
Giang Tiều bỡn cợt nói đùa, đương nhiên hắn hiểu bằng năng lực mình bây giờ việc đó căn bản là nằm mơ giữa ban ngày.
Ha, chuyện này còn không dễ quá sao ?
Giang Tiều có hơi sửng sốt, nhưng nghĩ lại, vấn đề này đối với bậc đại sư như Ngải Phật Sâm mà nói, đương nhiên là dễ dàng.
Tôi nói là tôi cơ, tôi cần 100 tử tinh.
Giang Tiều tưởng ông nghe không rõ, nhắc lại một lần nữa.
Không sai, ta nói chính là ngươi !
Nào biết, Ngải Phật Sâm lại nghiêm túc gật đầu như vậy, tung ra một quả Bom» này làm Giang Tiều đến choáng váng đầu óc !
_______________
*câu này là 1 câu tục ngữ, nguyên văn : Sương đả đích gia tử –Yên liễu.
Đại khái là 1 câu tục ngữ của vùng phía Bắc, nghĩa đen chỉ trái cà bị mất nước trở nên nhăn nheo héo rũ, còn nghĩa bóng chỉ người lâm vào khốn cảnh, tâm tình sa sút. (chắc chỉ mặt nhăn nhúm như quả cà héo=)))))))
/73
|