“Ba ngươi tuỳ ý đi. Nếu cứ khách sáo, ăn không no là các ngươi đó.” Tần Miễn tự múc cho mình một chén trứng muối trộn đậu phụ non, nói.
Lôi Hướng Lễ nói cám ơn, cắm đầu ăn, phỏng chừng là muốn hoá phiền muộn thành sức ăn.
“Đại tẩu nấu ăn rất ngon, ta sẽ không khách khí.” Lôi Hướng Trí cười nói.
Biểu hiện của Lôi Xuân Đào cũng thực ‘sung mãnh’, ngại xới chén cơm thứ hai, vẫn là Lôi Hướng Trí xới giúp nàng.
Cơm nước xong, nàng cướp lấy việc rửa bát. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn muốn nói Toàn thẩm sẽ đến rửa bát nhưng không kịp, đành từ bỏ, cùng Lôi Thiết, Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí ngồi nghỉ ở sô pha.
Trên sô pha có trải đệm lạnh, cũng khá mát mẻ.
Đương sự đã đến, Tần Miễn không thể không quan tâm hai câu.
“Tứ đệ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lôi Hướng Lễ nói ngắn gọn: “Nương muốn ta cưới biểu muội nhà đại cữu. Ta chướng mắt nàng ta.” Còn một câu hắn chưa nói: Nếu thú biểu muội vào cửa thật, nàng ta sẽ là Triệu thị thứ hai.
“Hiện ngươi tính thế nào?” Tần Miễn hỏi.
“Ta hàn huyên với cha chốc lát, ông không tán thành, việc này hẳn là sẽ không thành.” Lôi Hướng Lễ hơi bình phục sau cảm xúc suy sụp “Việc ta lo lắng là, dù nương từ bỏ ý tưởng bắt ta cưới biểu muội, nhưng sẽ lại tìm cho ta… một tức phụ không đáng tin khác.”
Về đề tài cưới gả, Lôi Xuân Đào là cô nương nhà chưa lấy chồng, tham gia vào không tốt, nên cúi đầu ăn trái cây.
Lôi Hướng Trí là nam tử, tương đối thoáng hơn “Việc này Tứ ca không cần quá lo. Chung quy nương cũng không có ý tìm người không tốt cho ca. Mặc kệ bà nhìn trúng ai, ca hãy nghĩ cách âm thầm hỏi thăm về người đó.”
Vẻ mặt Lôi Hướng Lễ có chút bất đắc dĩ “Ta có nghĩ tới. Đại bá mẫu vừa nhiệt tâm, vừa không nhiều chuyện như các phụ nhân khác trong thôn, cùng lắm thì ta da mặt dầy, thỉnh bá mẫu hỗ trợ.” Cưới tức phụ chính là chuyện cả đời, hắn ta không thể không để tâm.
Lôi Hướng Trí gật đầu, không nói nữa. Tục ngữ nói ‘Tốt khoe xấu che’, dù đại bá mẫu có quan hệ gần thì cũng là người ngoài, nay việc thành thân của Tứ ca hắn lưu lạc đến tình cảnh phải tìm ngoại nhân hỗ trợ, Lôi Hướng Trí càng thêm cảm giác vô lực đối với mẫu thân.
Trầm mặc một lát, Lôi Hướng Trí hạ quyết tâm “Tứ ca, không phải ca và Tam ca đều muốn phân gia sao? Chuyện này hiện tại ta chưa thể xen vào, nhưng ta đáp ứng với ca, sau khi thi Viện xong, ta nhất định thuyết phục cha và nương phân gia.”
Lôi Hướng Lễ bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt kinh hỉ “Thật sao?”
“Quân tử nhất ngôn.” Lôi Hướng Trí nghiêm túc nói.
“Ta cảm tạ Ngũ đệ trước.” Lôi Hướng Lễ thoải mái lên rất nhiều.
Lôi Hướng Trí nói: “Chúng ta quấy rầy đại ca đại tẩu quá lâu rồi, trở về thôi?”
Lôi Hướng Lễ, Lôi Xuân Đào đều gật đầu.
“Sao không ngồi chơi thêm một lát?” Tần Miễn hỏi.
“Thôi ạ.” Lôi Hướng Lễ ngượng ngùng nói “Hôm nay đã làm phiền đại ca và đại tẩu. Ngày khác chúng ta lại đến thăm hai người.”
Tần Miễn không giữ lại “Vậy các ngươi đi thong thả.”
Ra khỏi Du nhiên điền cư, Lôi Hướng Lễ đề nghị: “Ngũ đệ, tiểu muội, chúng ta đi đường sau thôn trở về đi.”
Lôi Hướng Trí, Lôi Xuân Đào không có ý kiến. Ba người men theo tường vây không nhanh không chậm đi đường sau thôn. Mặc dù trời nắng gay gắt, tâm tình cả ba đều không tệ, bước đi thong dong.
“Ngũ đệ, ta và Tam ca quả thật đều muốn phân gia, nhưng hiện tại chuyện của ngươi là trọng yếu nhất, đừng phân tâm vì chuyện này, hãy dồn hết *** lực vào việc học tập.” Lôi Hướng Lễ không yên lòng người đệ đệ duy nhất của mình, dặn dò.
“Tứ ca yên tâm, ta có chừng mực.” Lôi Hướng Trí cảm khái rất nhiều “Mấy năm nay các vị huynh trưởng luôn chiếu cố ta, thỉnh thoảng ở nhà có thứ tốt, cả tiểu muội cũng để phần cho ta, trong lòng ta hổ thẹn không thôi. Chuyện này ta nhất định phải xuất một phần lực.”
Lôi Hướng Lễ vỗ vỗ bả vai đệ đệ “Ngươi biết chừng mực là tốt. Nếu chuyện của ta ảnh hưởng đến ngươi, lòng ta cũng không được yên.”
“Tứ ca nói đúng. Lôi Xuân Đào chen vào “Ngũ ca, ca có tiền đồ, không phải chúng ta cũng được hưởng xái sao?”
……
Trung tuần tháng Bảy, tửu phường và tường vây đều được xây xong, tửu phường khai nghiệp. Trần Tam thúc là quản sự của tửu phường, những nhân công khác đều là thuê ở trong thôn. Tần Miễn chỉ cần nắm giữ bước ủ rượu sau cùng và pha thêm nước linh tuyền.
Thời điểm phát sầu vì chọn tên cho tửu phường, Tần Miễn chợt nhận ra mình hẳn là nên sáng lập một nhãn hiệu. Nhãn hiệu là dấu hiệu để phân biệt, biểu trưng cho sản phẩm hàng thật giá thật và chất lượng bảo đảm lâu dài, ngoài ra, nhãn hiệu là một loại tiêu chuẩn tin dùng. Hắn hi vọng có một ngày, mỗi khi dân chúng nhắc tới một sản phẩm nào đó, đầu tiên sẽ nghĩ đến nhà bọn hắn.
Hắn giải thích cho Lôi Thiết cái gọi là ‘nhãn hiệu’, nhờ y hỗ trợ nghĩ một cái tên.
Sau khi Lôi Thiết im lìm một lúc lâu, phun ra mấy chữ “Nghĩ không ra.”
Tần Miễn không khách khí tặng đối phương một chữ “Ngốc!”
Lôi Thiết gật đầu “Ừ, tức phụ thông minh.”
Tần Miễn không đáp lại, chẳng lẽ muốn hắn nói ‘Ta không thông minh’ à?
Bất kể thế nào, cuối cùng vẫn là hắn quyết định “Vậy gọi là ‘Nhất Tuyến Thiên đường’ đi. Về phần biểu tượng thì là hình trăng tròn bị cắn rớt một miếng, ngụ ý dùng sản phẩm chúng ta, nhân sinh mới có thể viên mãn. Thế nào?”
Lôi Thiết gật đầu “Tốt.”
Tần Miễn đột nhiên thấy không vui, chẳng nói lời nào bỏ xuống lầu. Lúc đi tới cổng hàng rào mà vẫn không nghe tiếng bước chân đuổi theo, hắn triệt để phát hỏa, nện bước nhanh hơn, chỉ chốc lát liền xuyên qua cửa hông, tiến vào khuôn viên khu chế biến mới cất. Phía đông khuôn viên khu chế biến có một đại môn khác, thuận tiện cho nhóm nhân công ra vào. Cửa bên này chỉ để cho người của Du nhiên điền cư sử dụng.
Bất tri bất giác, Tần Miễn đi đến xưởng miến.
Lôi Tần Nhạc nhanh chóng đi ra, vừa thấy tiểu thiếu gia xụ mặt, vội vàng thu liễm ý cười, cung kính hành lễ “Bái kiến tiểu thiếu gia.”
Tần Miễn ừ một tiếng, không nói nữa, tiến vào đi dạo qua một vòng.
Nhóm nữ công vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm chú ý thấy sắc mặt Tần Miễn, thoáng cái im phăng phắc, công việc trên tay càng không dám lười, âm thầm suy đoán có phải Tần Miễn và Lôi Thiết đang cãi nhau không.
Tần Miễn nhận ra trong ánh nhìn len lén của các thẩm mang theo sự hiếu kỳ cùng thăm dò, tâm tình càng thêm khó chịu, xoay người ra khỏi xưởng, đứng ở bờ ao, cảm xúc suy sụp.
Đâu phải hắn không biết tính tình Lôi Thiết trầm lặng, vì sao khi nãy lại tức giận như thế? Trong lòng hắn biết rõ, không phải hắn giận Lôi Thiết không giúp hắn nghĩ ra nhãn hiệu, mà là giận Lôi Thiết từ mấy bữa trước thì bắt đầu lén lén lút lút, chẳng biết đang làm gì sau lưng hắn. Hắn luôn nhẫn nại chờ Lôi Thiết chủ động nói cho hắn, nhưng đến tận hôm nay, Lôi Thiết vẫn không chịu thẳng thắn.
Hắn không hoài nghi Lôi Thiết làm ra chuyện có lỗi với mình, chỉ là rất không thích cảm giác bị y gạt sang một bên.
“Tức phụ.”
Thanh âm của Lôi Thiết vang lên từ phía sau, Tần Miễn ngoảnh mặt làm ngơ, ngồi xổm xuống, nhìn cá con bơi qua bơi lại trong ao.
Lôi Thiết đi qua, kéo cổ tay hắn.
“Buông ra, cù cưa cù nhằng còn ra thể thống gì.” Tần Miễn dùng sức giật ra, cổ tay bị đeo vào một vật. Hắn ngẩng đầu liền thấy cổ tay có thêm một cái vòng tay. Vòng tay xuyên mười sáu hạt châu màu đen tím trơn bóng, có vẻ là bằng gỗ, tản mát ra hương thơm thanh nhã.
Đang muốn nói chuyện, bỗng thấy một vệt máu dính ở mu bàn tay mình, vội vàng đứng lên, bắt lấy tay Lôi Thiết, quả nhiên thấy đốt đầu ngón trỏ tay trái y có mấy vết đao nhợt nhạt “Sao huynh bị thương vậy?”
Lôi Thiết lắc đầu “Không sao.”
Tần Miễn đại khái hiểu được. Sở dĩ Lôi Thiết lén lút hẳn là để gọt giũa chiếc vòng tay này, hắn có chút chột dạ oán giận “Huynh làm gì thì cứ nói thẳng cho ta biết, cần gì giấu ta.”
“Khắc hỏng rất nhiều.” Lôi Thiết không để ý, nói.
Tần Miễn sáng tỏ. Nam nhân nha, đều coi trọng mặt mũi.
“Về thôi, bôi thuốc cho huynh.” Cơn giận hoàn toàn tiêu tán, hơn nữa trong lòng còn thêm ngọt ngào, nắm cánh tay kia của nam nhân, đi vài bước thì vô ý thấy hai chiếc giày trên hai chân nam nhân không giống nhau, nhất thời phì cười, cười mãi không dứt.
Lôi Thiết cúi đầu nhìn nhìn, vẻ mặt tỉnh bơ, nắm tay hắn cất bước “Trở về. Nắng.”
“Ừ.” Tần Miễn nâng cổ tay lên, ngắm nghía chiếc vòng “Đây là gỗ gì vậy? Phía trên còn khắc chữ?”
“Gỗ tử đàn, tìm ở ‘bên trong’, là chữ ‘Phúc’.”
Tần Miễn sờ sờ hạt châu, thích lắm “Huynh cũng làm cho mình một chuỗi đi.”
Lôi Thiết gật đầu.
Về nhà, Lôi Thiết lên lầu đổi giày, Tần Miễn cầm hòm thuốc ra bôi thuốc cho y. Tưởng tượng đến hình ảnh Lôi Thiết vẻ mặt thì vô cảm trong tay lại hoang mang quýnh quáng mang lộn giày, khóe miệng của hắn nhoẻn lên.
“Tức phụ, cười cái gì?” Lôi Thiết nâng cằm hắn lên.
Một tay Tần Miễn vòng qua cổ y, ý cười nhẹ nhàng “Huynh đoán xem?”
“Không biết.” Lôi Thiết nhấc hông đặt hắn ngồi lên đùi mình, thấp giọng nói “Tức phụ, đừng chê ta im lặng.”
Ngực Tần Miễn giống như bị người bóp nghẹt phát đau, dùng sức lắc đầu. Nguyên lai nam nhân này cũng có lúc không tự tin. Hắn ôm chặt eo Lôi Thiết, nhìn thẳng mắt y, nghiêm túc nói: “Không chê. Ta thích huynh im lặng! Hồi nãy cũng đâu có giận thật đâu.”
Hai mắt Lôi Thiết tràn ngập nhu tình, nâng đầu hắn lên, môi lưỡi *** tế nhấm nháp môi hắn, phảng phất như đang dâng lễ. Nụ hôn này không kịch liệt mà thực thong thả, nhưng lại xâm nhập tâm Tần Miễn từng tấc một, khiến hắn mất tiếng, thất thần, toàn tâm toàn ý đáp lại.
Lôi Thiết nhấc một chân hắn lên, để hắn giạng chân ngồi trên đầu gối mình, cánh tay giữ chặt eo hắn tựa hồ như muốn ghì đứt nó.
Mặt trời chói chang dần ngã về tây, đến khi bên cửa sổ sát đất chỉ còn thoáng hiện tàn quang màu vàng nhạt, động tĩnh trong phòng mới ngừng lại.
Tần Miễn dần dần lấy lại thần trí, vỗ vỗ trán, bên tai nóng lên. Không ngờ bọn hắn cả quần áo cũng chưa cởi đã…
Stop! Không nghĩ nữa! Hắn ngẩng đầu, dùng sức lắc lắc.
Lôi Thiết đẩy đầu hắn kề lại trước ngực, khẽ vuốt lưng hắn. Đây là tức phụ y, người duy nhất y yêu.
Y ôm Tần Miễn đứng lên, đi đến trước giá sách, mở ra ngăn kéo thứ ba, cầm ra một thứ nhét vào tay hắn, trở lại giường ngồi xuống.
“Đây là gì vậy?” Tần Miễn ngửi được mùi hương quen thuộc, biết cũng là gỗ tử đàn, lăn qua lộn lại quan sát, phần đáy có khắc tên hắn.
“Là con dấu sao? Thực *** xảo. Từ nay ta sẽ dùng con dấu này.” Hắn mở túi tiền tuỳ thân ra, bỏ con dấu vào ngăn nhỏ của túi.
Lôi Thiết hôn môi hắn một chút, đặt hắn nằm trên giường “Nằm nghỉ một lát, ta đi nấu nước.”
-Hết chương 112-
——–
Lôi Hướng Lễ nói cám ơn, cắm đầu ăn, phỏng chừng là muốn hoá phiền muộn thành sức ăn.
“Đại tẩu nấu ăn rất ngon, ta sẽ không khách khí.” Lôi Hướng Trí cười nói.
Biểu hiện của Lôi Xuân Đào cũng thực ‘sung mãnh’, ngại xới chén cơm thứ hai, vẫn là Lôi Hướng Trí xới giúp nàng.
Cơm nước xong, nàng cướp lấy việc rửa bát. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn muốn nói Toàn thẩm sẽ đến rửa bát nhưng không kịp, đành từ bỏ, cùng Lôi Thiết, Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí ngồi nghỉ ở sô pha.
Trên sô pha có trải đệm lạnh, cũng khá mát mẻ.
Đương sự đã đến, Tần Miễn không thể không quan tâm hai câu.
“Tứ đệ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lôi Hướng Lễ nói ngắn gọn: “Nương muốn ta cưới biểu muội nhà đại cữu. Ta chướng mắt nàng ta.” Còn một câu hắn chưa nói: Nếu thú biểu muội vào cửa thật, nàng ta sẽ là Triệu thị thứ hai.
“Hiện ngươi tính thế nào?” Tần Miễn hỏi.
“Ta hàn huyên với cha chốc lát, ông không tán thành, việc này hẳn là sẽ không thành.” Lôi Hướng Lễ hơi bình phục sau cảm xúc suy sụp “Việc ta lo lắng là, dù nương từ bỏ ý tưởng bắt ta cưới biểu muội, nhưng sẽ lại tìm cho ta… một tức phụ không đáng tin khác.”
Về đề tài cưới gả, Lôi Xuân Đào là cô nương nhà chưa lấy chồng, tham gia vào không tốt, nên cúi đầu ăn trái cây.
Lôi Hướng Trí là nam tử, tương đối thoáng hơn “Việc này Tứ ca không cần quá lo. Chung quy nương cũng không có ý tìm người không tốt cho ca. Mặc kệ bà nhìn trúng ai, ca hãy nghĩ cách âm thầm hỏi thăm về người đó.”
Vẻ mặt Lôi Hướng Lễ có chút bất đắc dĩ “Ta có nghĩ tới. Đại bá mẫu vừa nhiệt tâm, vừa không nhiều chuyện như các phụ nhân khác trong thôn, cùng lắm thì ta da mặt dầy, thỉnh bá mẫu hỗ trợ.” Cưới tức phụ chính là chuyện cả đời, hắn ta không thể không để tâm.
Lôi Hướng Trí gật đầu, không nói nữa. Tục ngữ nói ‘Tốt khoe xấu che’, dù đại bá mẫu có quan hệ gần thì cũng là người ngoài, nay việc thành thân của Tứ ca hắn lưu lạc đến tình cảnh phải tìm ngoại nhân hỗ trợ, Lôi Hướng Trí càng thêm cảm giác vô lực đối với mẫu thân.
Trầm mặc một lát, Lôi Hướng Trí hạ quyết tâm “Tứ ca, không phải ca và Tam ca đều muốn phân gia sao? Chuyện này hiện tại ta chưa thể xen vào, nhưng ta đáp ứng với ca, sau khi thi Viện xong, ta nhất định thuyết phục cha và nương phân gia.”
Lôi Hướng Lễ bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt kinh hỉ “Thật sao?”
“Quân tử nhất ngôn.” Lôi Hướng Trí nghiêm túc nói.
“Ta cảm tạ Ngũ đệ trước.” Lôi Hướng Lễ thoải mái lên rất nhiều.
Lôi Hướng Trí nói: “Chúng ta quấy rầy đại ca đại tẩu quá lâu rồi, trở về thôi?”
Lôi Hướng Lễ, Lôi Xuân Đào đều gật đầu.
“Sao không ngồi chơi thêm một lát?” Tần Miễn hỏi.
“Thôi ạ.” Lôi Hướng Lễ ngượng ngùng nói “Hôm nay đã làm phiền đại ca và đại tẩu. Ngày khác chúng ta lại đến thăm hai người.”
Tần Miễn không giữ lại “Vậy các ngươi đi thong thả.”
Ra khỏi Du nhiên điền cư, Lôi Hướng Lễ đề nghị: “Ngũ đệ, tiểu muội, chúng ta đi đường sau thôn trở về đi.”
Lôi Hướng Trí, Lôi Xuân Đào không có ý kiến. Ba người men theo tường vây không nhanh không chậm đi đường sau thôn. Mặc dù trời nắng gay gắt, tâm tình cả ba đều không tệ, bước đi thong dong.
“Ngũ đệ, ta và Tam ca quả thật đều muốn phân gia, nhưng hiện tại chuyện của ngươi là trọng yếu nhất, đừng phân tâm vì chuyện này, hãy dồn hết *** lực vào việc học tập.” Lôi Hướng Lễ không yên lòng người đệ đệ duy nhất của mình, dặn dò.
“Tứ ca yên tâm, ta có chừng mực.” Lôi Hướng Trí cảm khái rất nhiều “Mấy năm nay các vị huynh trưởng luôn chiếu cố ta, thỉnh thoảng ở nhà có thứ tốt, cả tiểu muội cũng để phần cho ta, trong lòng ta hổ thẹn không thôi. Chuyện này ta nhất định phải xuất một phần lực.”
Lôi Hướng Lễ vỗ vỗ bả vai đệ đệ “Ngươi biết chừng mực là tốt. Nếu chuyện của ta ảnh hưởng đến ngươi, lòng ta cũng không được yên.”
“Tứ ca nói đúng. Lôi Xuân Đào chen vào “Ngũ ca, ca có tiền đồ, không phải chúng ta cũng được hưởng xái sao?”
……
Trung tuần tháng Bảy, tửu phường và tường vây đều được xây xong, tửu phường khai nghiệp. Trần Tam thúc là quản sự của tửu phường, những nhân công khác đều là thuê ở trong thôn. Tần Miễn chỉ cần nắm giữ bước ủ rượu sau cùng và pha thêm nước linh tuyền.
Thời điểm phát sầu vì chọn tên cho tửu phường, Tần Miễn chợt nhận ra mình hẳn là nên sáng lập một nhãn hiệu. Nhãn hiệu là dấu hiệu để phân biệt, biểu trưng cho sản phẩm hàng thật giá thật và chất lượng bảo đảm lâu dài, ngoài ra, nhãn hiệu là một loại tiêu chuẩn tin dùng. Hắn hi vọng có một ngày, mỗi khi dân chúng nhắc tới một sản phẩm nào đó, đầu tiên sẽ nghĩ đến nhà bọn hắn.
Hắn giải thích cho Lôi Thiết cái gọi là ‘nhãn hiệu’, nhờ y hỗ trợ nghĩ một cái tên.
Sau khi Lôi Thiết im lìm một lúc lâu, phun ra mấy chữ “Nghĩ không ra.”
Tần Miễn không khách khí tặng đối phương một chữ “Ngốc!”
Lôi Thiết gật đầu “Ừ, tức phụ thông minh.”
Tần Miễn không đáp lại, chẳng lẽ muốn hắn nói ‘Ta không thông minh’ à?
Bất kể thế nào, cuối cùng vẫn là hắn quyết định “Vậy gọi là ‘Nhất Tuyến Thiên đường’ đi. Về phần biểu tượng thì là hình trăng tròn bị cắn rớt một miếng, ngụ ý dùng sản phẩm chúng ta, nhân sinh mới có thể viên mãn. Thế nào?”
Lôi Thiết gật đầu “Tốt.”
Tần Miễn đột nhiên thấy không vui, chẳng nói lời nào bỏ xuống lầu. Lúc đi tới cổng hàng rào mà vẫn không nghe tiếng bước chân đuổi theo, hắn triệt để phát hỏa, nện bước nhanh hơn, chỉ chốc lát liền xuyên qua cửa hông, tiến vào khuôn viên khu chế biến mới cất. Phía đông khuôn viên khu chế biến có một đại môn khác, thuận tiện cho nhóm nhân công ra vào. Cửa bên này chỉ để cho người của Du nhiên điền cư sử dụng.
Bất tri bất giác, Tần Miễn đi đến xưởng miến.
Lôi Tần Nhạc nhanh chóng đi ra, vừa thấy tiểu thiếu gia xụ mặt, vội vàng thu liễm ý cười, cung kính hành lễ “Bái kiến tiểu thiếu gia.”
Tần Miễn ừ một tiếng, không nói nữa, tiến vào đi dạo qua một vòng.
Nhóm nữ công vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm chú ý thấy sắc mặt Tần Miễn, thoáng cái im phăng phắc, công việc trên tay càng không dám lười, âm thầm suy đoán có phải Tần Miễn và Lôi Thiết đang cãi nhau không.
Tần Miễn nhận ra trong ánh nhìn len lén của các thẩm mang theo sự hiếu kỳ cùng thăm dò, tâm tình càng thêm khó chịu, xoay người ra khỏi xưởng, đứng ở bờ ao, cảm xúc suy sụp.
Đâu phải hắn không biết tính tình Lôi Thiết trầm lặng, vì sao khi nãy lại tức giận như thế? Trong lòng hắn biết rõ, không phải hắn giận Lôi Thiết không giúp hắn nghĩ ra nhãn hiệu, mà là giận Lôi Thiết từ mấy bữa trước thì bắt đầu lén lén lút lút, chẳng biết đang làm gì sau lưng hắn. Hắn luôn nhẫn nại chờ Lôi Thiết chủ động nói cho hắn, nhưng đến tận hôm nay, Lôi Thiết vẫn không chịu thẳng thắn.
Hắn không hoài nghi Lôi Thiết làm ra chuyện có lỗi với mình, chỉ là rất không thích cảm giác bị y gạt sang một bên.
“Tức phụ.”
Thanh âm của Lôi Thiết vang lên từ phía sau, Tần Miễn ngoảnh mặt làm ngơ, ngồi xổm xuống, nhìn cá con bơi qua bơi lại trong ao.
Lôi Thiết đi qua, kéo cổ tay hắn.
“Buông ra, cù cưa cù nhằng còn ra thể thống gì.” Tần Miễn dùng sức giật ra, cổ tay bị đeo vào một vật. Hắn ngẩng đầu liền thấy cổ tay có thêm một cái vòng tay. Vòng tay xuyên mười sáu hạt châu màu đen tím trơn bóng, có vẻ là bằng gỗ, tản mát ra hương thơm thanh nhã.
Đang muốn nói chuyện, bỗng thấy một vệt máu dính ở mu bàn tay mình, vội vàng đứng lên, bắt lấy tay Lôi Thiết, quả nhiên thấy đốt đầu ngón trỏ tay trái y có mấy vết đao nhợt nhạt “Sao huynh bị thương vậy?”
Lôi Thiết lắc đầu “Không sao.”
Tần Miễn đại khái hiểu được. Sở dĩ Lôi Thiết lén lút hẳn là để gọt giũa chiếc vòng tay này, hắn có chút chột dạ oán giận “Huynh làm gì thì cứ nói thẳng cho ta biết, cần gì giấu ta.”
“Khắc hỏng rất nhiều.” Lôi Thiết không để ý, nói.
Tần Miễn sáng tỏ. Nam nhân nha, đều coi trọng mặt mũi.
“Về thôi, bôi thuốc cho huynh.” Cơn giận hoàn toàn tiêu tán, hơn nữa trong lòng còn thêm ngọt ngào, nắm cánh tay kia của nam nhân, đi vài bước thì vô ý thấy hai chiếc giày trên hai chân nam nhân không giống nhau, nhất thời phì cười, cười mãi không dứt.
Lôi Thiết cúi đầu nhìn nhìn, vẻ mặt tỉnh bơ, nắm tay hắn cất bước “Trở về. Nắng.”
“Ừ.” Tần Miễn nâng cổ tay lên, ngắm nghía chiếc vòng “Đây là gỗ gì vậy? Phía trên còn khắc chữ?”
“Gỗ tử đàn, tìm ở ‘bên trong’, là chữ ‘Phúc’.”
Tần Miễn sờ sờ hạt châu, thích lắm “Huynh cũng làm cho mình một chuỗi đi.”
Lôi Thiết gật đầu.
Về nhà, Lôi Thiết lên lầu đổi giày, Tần Miễn cầm hòm thuốc ra bôi thuốc cho y. Tưởng tượng đến hình ảnh Lôi Thiết vẻ mặt thì vô cảm trong tay lại hoang mang quýnh quáng mang lộn giày, khóe miệng của hắn nhoẻn lên.
“Tức phụ, cười cái gì?” Lôi Thiết nâng cằm hắn lên.
Một tay Tần Miễn vòng qua cổ y, ý cười nhẹ nhàng “Huynh đoán xem?”
“Không biết.” Lôi Thiết nhấc hông đặt hắn ngồi lên đùi mình, thấp giọng nói “Tức phụ, đừng chê ta im lặng.”
Ngực Tần Miễn giống như bị người bóp nghẹt phát đau, dùng sức lắc đầu. Nguyên lai nam nhân này cũng có lúc không tự tin. Hắn ôm chặt eo Lôi Thiết, nhìn thẳng mắt y, nghiêm túc nói: “Không chê. Ta thích huynh im lặng! Hồi nãy cũng đâu có giận thật đâu.”
Hai mắt Lôi Thiết tràn ngập nhu tình, nâng đầu hắn lên, môi lưỡi *** tế nhấm nháp môi hắn, phảng phất như đang dâng lễ. Nụ hôn này không kịch liệt mà thực thong thả, nhưng lại xâm nhập tâm Tần Miễn từng tấc một, khiến hắn mất tiếng, thất thần, toàn tâm toàn ý đáp lại.
Lôi Thiết nhấc một chân hắn lên, để hắn giạng chân ngồi trên đầu gối mình, cánh tay giữ chặt eo hắn tựa hồ như muốn ghì đứt nó.
Mặt trời chói chang dần ngã về tây, đến khi bên cửa sổ sát đất chỉ còn thoáng hiện tàn quang màu vàng nhạt, động tĩnh trong phòng mới ngừng lại.
Tần Miễn dần dần lấy lại thần trí, vỗ vỗ trán, bên tai nóng lên. Không ngờ bọn hắn cả quần áo cũng chưa cởi đã…
Stop! Không nghĩ nữa! Hắn ngẩng đầu, dùng sức lắc lắc.
Lôi Thiết đẩy đầu hắn kề lại trước ngực, khẽ vuốt lưng hắn. Đây là tức phụ y, người duy nhất y yêu.
Y ôm Tần Miễn đứng lên, đi đến trước giá sách, mở ra ngăn kéo thứ ba, cầm ra một thứ nhét vào tay hắn, trở lại giường ngồi xuống.
“Đây là gì vậy?” Tần Miễn ngửi được mùi hương quen thuộc, biết cũng là gỗ tử đàn, lăn qua lộn lại quan sát, phần đáy có khắc tên hắn.
“Là con dấu sao? Thực *** xảo. Từ nay ta sẽ dùng con dấu này.” Hắn mở túi tiền tuỳ thân ra, bỏ con dấu vào ngăn nhỏ của túi.
Lôi Thiết hôn môi hắn một chút, đặt hắn nằm trên giường “Nằm nghỉ một lát, ta đi nấu nước.”
-Hết chương 112-
——–
/222
|