Bên trong núi đồng, linh khí dồi dào. Tần Miễn tu luyện suốt cả bốn ngày liền. Quả thật hắn có thiên phú về mặt tu luyện, ngắn ngủi vài ngày, tu vi đã lên tới trung kỳ Khai Quang, nhảy qua ngọn cây, vượt qua sông ngòi không thành vấn đề.
Lôi Thiết vì muốn rút ngắn khoảng cách chênh lệch giữa cả hai nên không tu luyện, chỉ ở bên cạnh bồi hắn. Thỉnh thoảng tiến vào không gian sắp xếp, nhặt trứng gà, hái rau củ, trồng rau và hái hoa quả, còn dùng nho trong không gian ủ sáu vò rượu nho. Thời điểm y không có mặt, sẽ do Nhất Điểm Bạch thủ hộ Tần Miễn.
Bốn ngày sau, hai người một sói mới xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Ngoài thôn trang, lúa nước vàng rực dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt, nhóm lão nông sờ sờ bông lúa, gương mặt phủ đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười tươi rói thỏa mãn.
Hai người cố ý đi đường ngang qua ruộng lúa nhà mình, Phúc thúc dẫn theo bốn gia phó đang cần cù thu gặt lúa nước, mồ hôi trượt xuống cằm, thỉnh thoảng lại dùng chiếc khăn giắt sau cổ lau mặt. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, các ngài đã trở về!”
Lôi Thiết phẩy tay ngăn họ hành lễ, xoay người xuống ngựa, đi đến rìa ruộng lúa, ngắt một hạt bông lúa quan sát.
“A Thiết, lúa nước năm nay thế nào?” Tần Miễn đi đến cạnh y, hỏi.
Không dám để ruộng lúa nhà mình chênh lệch quá lớn với người khác, bọn hắn không có bồi dưỡng nước linh thuỷ cho ruộng. Nhưng trước khi cấy mạ, hắn bảo gia phó làm đất bón phân tăng độ phì. Bởi vậy, hai người quan tâm thành quả thu hoạch của ruộng lúa. Lôi Thiết gật đầu “Không tệ, hạt nhiều chắc nịch, ít hạt lép.”
Phúc thúc vui tươi hớn hở nói chen vào “Đại thiếu gia, vừa rồi lý chính đi ngang qua còn khen tặng mấy câu, nói năm nay lúa nước nhà chúng ta là số một số hai trong thôn.
Thời điểm Tần Miễn sai người bón phân cho ruộng, các thôn dân đều không lý giải nổi. Bởi trước kia có một thôn dân *** tế phát hiện, rau củ mọc trên khoảnh đất tình cờ bị đổ phân, tươi tốt hơn rau củ mọc ở đất thường, thế là họ nghĩ có khi nào phân sẽ làm ruộng màu mỡ hơn không. Có người can đảm thử nghiệm trên một khối đất, kết quả toàn bộ rau củ chết hết, thành ra không ai dám tuỳ tiện thử nữa. Đương nhiên phân bón có hiệu quả làm màu mỡ đất đai, kỳ thật là do họ không làm bước pha loãng phân bón nên mới ‘hại’ đám rau củ bị úa chết.
“Phúc thúc, hôm nào thúc nói với lý chính một tiếng, phân bón pha loãng mới có thể bón ruộng thêm phì nhiêu.” Tần Miễn nói.
“Dạ, tiểu thiếu gia.” Phúc thúc báo cáo tỉ mỉ chuyện trong nhà “Toàn thúc dẫn theo bốn người thu hoạch đậu trong ruộng đậu phộng. Nhà ta và nhà Toàn thúc thì đang cắt cây đậu nành.”
“Ừ.”
Mùa thu hoạch sợ nhất trời đổ mưa, sau khi Tần Miễn, Lôi Thiết về nhà, đội mũ rơm đến ruộng đậu phộng hỗ trợ.
Lôi Thiết nhổ từng gốc đậu phộng lên, chất chồng một chỗ, Tần Miễn ngồi trên ghế đẩu hái từng hột đậu phộng bỏ vào rổ. Đậu phộng trồng bên trong Du nhiên điền cư, Tần Miễn từng lén tưới nước linh tuyền pha loãng cho ruộng, từng hạt đậu phộng trắng mập chắc nịch, vừa nhìn liền biết ngon. Hắn đang suy nghĩ trưa nay nên ăn món gì.
Bận rộn đến trưa, Tần Miễn về trước nửa canh giờ để nấu cơm, làm một đĩa đậu phộng dấm chua và đĩa đậu phộng ngũ vị hương ăn cho mới mẻ.
Nửa mẫu đậu phộng, một ngày liền hái xong. Nhổ cây đậu phộng ra hết còn phải dùng cuốc xới lại đất một lần, vừa làm sạch đất đồng thời chuẩn bị cho lần gieo trồng kế tiếp.
Đào xong đậu phộng lại sang đào khoai lang. Đào khoai lang cần kinh nghiệm, nếu không cẩn thận sẽ đào vỡ củ khoai dưới đất, vừa không đẹp vừa khó tồn trữ.
Việc này, Tần Miễn, Lôi Thiết đều không có kinh nghiệm nên không nhúng tay, giao các hạ nhân phụ trách. Lôi Thiết xách lưỡi liềm đi gặt lúa. Tần Miễn ở nhà tổng điều hành công chuyện của Song Hưởng lâu, cửa tiệm ‘Món ăn ngon’, khu chế biến và ruộng nương. Công nhân của khu chế biến cũng cần lo đồng áng nhà mình, nên trong vòng nửa tháng sau tết Trung thu, tửu phường và xưởng miến chỉ làm nửa buổi sáng, đương nhiên tiền công cũng chỉ một nửa. Các thôn dân đều khen Lôi Thiết, Tần Miễn biết săn sóc.
Còn có một việc cũng do Tần Miễn phụ trách – đưa cơm cho Lôi Thiết. Tháng Chín, nắng gắt cuối thu mang độc, phơi trực tiếp dưới ánh mặt trời mà đi, đỉnh đầu Tần Miễn bị chiếu có chút phát đau, hối hận lúc ra khỏi nhà ngại phiền không bội mũ rơm, bèn vội vàng bước đi nhanh hơn.
Nhìn tức phụ xách hộp đựng thức ăn chạy đến, cách bờ ruộng ngày càng gần, nội tâm Lôi Thiết mềm nhũn, nhớ lại hình ảnh tương tự vào năm ngoái. Bất tri bất giác, y và tức phụ đã sống chung được một năm.
“Phát ngốc gì thế?” Khoé miệng Tần Miễn nhếch lên, trong lòng hơi ngượng ngùng, tại nơi đông người Lôi Thiết còn dùng ánh mắt nhu tình không chút che giấu mà nhìn hắn, hại hắn suýt nữa đi đường đồng tay đồng chân.
Lôi Thiết kéo hắn ngồi xuống một bó lúa, tháo mũ rơm của mình xuống đội lên đầu hắn “Ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Tần Miễn đưa túi nước để y rửa mặt rửa tay trước, lại gỡ tấm ván gỗ cài dưới hộp đựng đồ ăn ra. Tấm gỗ này là một cái khay dạng xếp. Hắn tách hai chân chiếc khay ra, đặt lên đùi, rồi bày đồ ăn trong hộp đựng ra khay.
Thịt nấu hai lần, thịt lợn hấp bột gạo, trứng tráng qua hẹ, còn có một chén canh, toàn món ăn gia đình, nhưng vừa ngon vừa thơm.
Lôi Thiết rửa tay rửa mặt xong, nhấc khay đặt lên đùi mình, bưng bát cơm lên ăn.
Tần Miễn rút quạt xếp cắm bên hông ra, quạt cho y.
“Tức phụ, ta không nóng.”
Tần Miễn tiếp tục quạt “Ta là quạt cho mình, huynh chỉ là hưởng ké.”
“Ừ.” Lôi Thiết hỏi “Ăn thêm một chút?”
Tần Miễn lắc đầu “Ta no lắm rồi.”
Trong ruộng lúa kế bên, thôn dân cũng đang ăn cơm thỉnh thoảng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía này.
Mấy người Phúc thúc ngồi cách đó không xa, cũng đang ăn cơm, đồ ăn của họ do Toàn thẩm, Phúc thẩm đưa tới. Một chậu ớt xanh xào trứng, một chậu thịt mỡ đôn cà, đãi ngộ vô cùng tốt. Làm việc thể lực cần bổ sung chất béo, với họ, thịt mỡ đôn cà là món mỹ vị nhất.
Mẫu ruộng lúa lớn nhất nhà Lôi Đại Cường cách nơi này không xa, Lôi Hướng Nhân đã sớm thấy Tần Miễn đến đưa cơm, bưng bát cơm bước nhanh tới, lớn tiếng chào hỏi, giọng điệu thân thiết “Đại ca, đang ăn cơm à?”
Lôi Thiết nhìn gã một cái, không lên tiếng, gắp một miếng thịt lợn hấp bột gạo bỏ vào trong miệng. Tức phụ làm món này thơm mềm vô cùng, ăn hoài không ngán.
Lôi Hướng Nhân ngồi xổm xuống cạnh Lôi Thiết, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc khay, đánh giá “Tay nghề đại tẩu vẫn tốt như cũ, nhìn món nào cũng đủ sắc hương vị, ta nếm thử.”
Gã liếm sạch hạt cơm dính trên đầu đũa mình, tính chọc đũa vào đĩa thịt lợn hấp bột gạo.
Mặt Lôi Thiết thoáng chốc tối sầm.
Tần Miễn nhìn đầu đũa kia còn dính nước miếng của Lôi Hướng Nhân, mày nhíu chặt, trước khi đũa của Lôi Hướng Nhân đụng tới đĩa thịt lợn hấp bột gạo thì ngăn gã lại, cười mỉm chi với Lôi Thiết: “A Thiết, khẳng định Nhị đệ sẽ ngại gắp nhiều, huynh gắp giúp hắn đi.”
Lôi Thiết gật đầu, dừng một chút, quay ngược đầu đũa của mình rồi mới gắp cho Lôi Hướng Nhân mấy miếng thịt lợn hấp bột gạo, một đũa trứng tráng rau hẹ.
Tần Miễn dùng quạt che mặt, cười trộm.
Lôi Hướng Nhân không hề nhận thấy Tần Miễn, Lôi Thiết ghét bỏ mình, được lợi liền hài lòng thu đũa về, ăn từng miếng to, vang nhóp nhép.
“Đại ca, đại tẩu, mấy bữa nay cha nương làm việc mệt muốn chết. Nhà các ngươi có mười mấy hạ nhân, cho chúng ta mượn vài người dùng nhé?”
Lôi Thiết trảm đinh chặt sắt “Không.”
Tần Miễn tiếp lời “Nhị đệ ngươi cũng biết mà, nhà chúng ta vừa lúa nước, vừa đậu phộng, vừa khoai lang, cây ăn quả… Ngoài ra còn chăn trâu, cho gà ăn Khu chế biến cũng cần người trông coi. Nhất thời e là không thể trích ra nhân thủ.”
Lôi Hướng Nhân há miệng muốn nói, Tần Miễn lại mở miệng, giọng điệu ngạc nhiên “Nhị đệ, nếu ta nhớ không lầm, nhà các ngươi có mười hai mẫu ruộng nước, hiện sức lao động trong nhà có lão gia tử, lão thái thái, Nhị đệ, Nhị đệ muội, Tam đệ, Tam đệ muội và Tứ đệ, tổng cộng bảy người, đáng lẽ cùng lắm ba bốn ngày là gặt xong lúa nước? Chẳng lẽ trong nhà mua thêm ruộng? Nếu không sao nhân thủ không đủ? Mua ruộng là chuyện tốt, vậy mà các ngươi còn gạt ta và A Thiết.”
Lôi Hướng Nhân bị hắn chặn miệng, không nói được gì, sau một lúc lâu mới ngượng ngùng nói: “Không có mua thêm ruộng. Ta chỉ tùy tiện nói thôi.”
“À.” Tần Miễn ra vẻ tin tưởng, lại dùng đũa của Lôi Thiết gắp cho gã mấy miếng thịt “Đúng rồi Nhị đệ, đoạn thời gian trước ta nghe nói ngươi và Nhị đệ muội tính cho Đại Bảo đi học chữ, nhất định lão gia tử, lão thái thái đã đồng ý, phải không? Thằng bé Đại Bảo kia vừa nhìn liền biết là thông minh, tương lai hẳn có tiền đồ như Ngũ thúc nó.”
Lôi Thiết giương mắt nhìn tức phụ, ý cười chợt lóe, giữ yên lặng vùi đầu ăn cơm.
Lôi Hướng Nhân bị Tần Miễn gợi lên sự bất mãn sâu trong nội tâm với Đỗ thị, Lôi Đại Cường, trầm giọng nói: “Việc này… cha và nương vẫn chưa đồng ý.”
“Không thể nào!” Tần Miễn giật mình: “Đại Bảo đã sáu tuổi, mọi người đều biết, hài tử tuổi này thông minh nhất, thích hợp mở mang trí não nhất. Hơn nữa Đại Bảo còn là trưởng tôn. Sao lão gia tử, lão thái thái lại…” Nói đến câu cuối cùng, thanh âm của hắn thu lại rất nhỏ, giống như lầm bầm lầu bầu, trong giọng nói mang theo nghi hoặc rồi đột nhiên ngộ ra gì đó.
Tâm tò mò của Lôi Hướng Nhân bị hắn treo lên, chôn trong lòng vài phần ngờ vực “Đại tẩu, ý của ngươi là?”
“Không có gì.” Tần Miễn che giấu, lảng sang chuyện khác “Nhị đệ, ăn thêm mấy miếng thịt hấp nữa đi.”
Lôi Hướng Nhân lại từ nửa câu dang dở của Tần Miễn suy diễn rất nhiều. Không sai, Đại Bảo là trưởng tôn của lão gia tử, lão thái thái, lại thông minh lanh lợi, vì sao lão gia tử, lão thái thái không đồng ý cho nó đi học? Chẳng lẽ trong mắt bọn họ chỉ có tiểu nhi tử? Bình thường tiết kiệm hay tiền tài dành dụm đều muốn để cho tiểu nhi tử? Dựa vào đâu chứ!
“Đại tẩu, đại ca, ta còn có việc, đi trước.” Lôi Hướng Nhân đứng lên, vội vàng rời đi.
Lôi Thiết gắp một miếng thịt hấp bột gạo đưa tới bên miệng Tần Miễn.
Tần Miễn há mồm ăn luôn, thúc giục: “Mau ăn nhanh, nguội ngắt bây giờ.”
Đám người Phúc thúc cũng nghe được cuộc đối thoại giữa Tần Miễn và Lôi Hướng Nhân, đối với Tần Miễn bội phục sát đất. Đây mới gọi là giết người trong vô hình. Tiểu thiếu gia uy vũ!
-Hết chương 117-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Lôi Thiết vì muốn rút ngắn khoảng cách chênh lệch giữa cả hai nên không tu luyện, chỉ ở bên cạnh bồi hắn. Thỉnh thoảng tiến vào không gian sắp xếp, nhặt trứng gà, hái rau củ, trồng rau và hái hoa quả, còn dùng nho trong không gian ủ sáu vò rượu nho. Thời điểm y không có mặt, sẽ do Nhất Điểm Bạch thủ hộ Tần Miễn.
Bốn ngày sau, hai người một sói mới xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Ngoài thôn trang, lúa nước vàng rực dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt, nhóm lão nông sờ sờ bông lúa, gương mặt phủ đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười tươi rói thỏa mãn.
Hai người cố ý đi đường ngang qua ruộng lúa nhà mình, Phúc thúc dẫn theo bốn gia phó đang cần cù thu gặt lúa nước, mồ hôi trượt xuống cằm, thỉnh thoảng lại dùng chiếc khăn giắt sau cổ lau mặt. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, các ngài đã trở về!”
Lôi Thiết phẩy tay ngăn họ hành lễ, xoay người xuống ngựa, đi đến rìa ruộng lúa, ngắt một hạt bông lúa quan sát.
“A Thiết, lúa nước năm nay thế nào?” Tần Miễn đi đến cạnh y, hỏi.
Không dám để ruộng lúa nhà mình chênh lệch quá lớn với người khác, bọn hắn không có bồi dưỡng nước linh thuỷ cho ruộng. Nhưng trước khi cấy mạ, hắn bảo gia phó làm đất bón phân tăng độ phì. Bởi vậy, hai người quan tâm thành quả thu hoạch của ruộng lúa. Lôi Thiết gật đầu “Không tệ, hạt nhiều chắc nịch, ít hạt lép.”
Phúc thúc vui tươi hớn hở nói chen vào “Đại thiếu gia, vừa rồi lý chính đi ngang qua còn khen tặng mấy câu, nói năm nay lúa nước nhà chúng ta là số một số hai trong thôn.
Thời điểm Tần Miễn sai người bón phân cho ruộng, các thôn dân đều không lý giải nổi. Bởi trước kia có một thôn dân *** tế phát hiện, rau củ mọc trên khoảnh đất tình cờ bị đổ phân, tươi tốt hơn rau củ mọc ở đất thường, thế là họ nghĩ có khi nào phân sẽ làm ruộng màu mỡ hơn không. Có người can đảm thử nghiệm trên một khối đất, kết quả toàn bộ rau củ chết hết, thành ra không ai dám tuỳ tiện thử nữa. Đương nhiên phân bón có hiệu quả làm màu mỡ đất đai, kỳ thật là do họ không làm bước pha loãng phân bón nên mới ‘hại’ đám rau củ bị úa chết.
“Phúc thúc, hôm nào thúc nói với lý chính một tiếng, phân bón pha loãng mới có thể bón ruộng thêm phì nhiêu.” Tần Miễn nói.
“Dạ, tiểu thiếu gia.” Phúc thúc báo cáo tỉ mỉ chuyện trong nhà “Toàn thúc dẫn theo bốn người thu hoạch đậu trong ruộng đậu phộng. Nhà ta và nhà Toàn thúc thì đang cắt cây đậu nành.”
“Ừ.”
Mùa thu hoạch sợ nhất trời đổ mưa, sau khi Tần Miễn, Lôi Thiết về nhà, đội mũ rơm đến ruộng đậu phộng hỗ trợ.
Lôi Thiết nhổ từng gốc đậu phộng lên, chất chồng một chỗ, Tần Miễn ngồi trên ghế đẩu hái từng hột đậu phộng bỏ vào rổ. Đậu phộng trồng bên trong Du nhiên điền cư, Tần Miễn từng lén tưới nước linh tuyền pha loãng cho ruộng, từng hạt đậu phộng trắng mập chắc nịch, vừa nhìn liền biết ngon. Hắn đang suy nghĩ trưa nay nên ăn món gì.
Bận rộn đến trưa, Tần Miễn về trước nửa canh giờ để nấu cơm, làm một đĩa đậu phộng dấm chua và đĩa đậu phộng ngũ vị hương ăn cho mới mẻ.
Nửa mẫu đậu phộng, một ngày liền hái xong. Nhổ cây đậu phộng ra hết còn phải dùng cuốc xới lại đất một lần, vừa làm sạch đất đồng thời chuẩn bị cho lần gieo trồng kế tiếp.
Đào xong đậu phộng lại sang đào khoai lang. Đào khoai lang cần kinh nghiệm, nếu không cẩn thận sẽ đào vỡ củ khoai dưới đất, vừa không đẹp vừa khó tồn trữ.
Việc này, Tần Miễn, Lôi Thiết đều không có kinh nghiệm nên không nhúng tay, giao các hạ nhân phụ trách. Lôi Thiết xách lưỡi liềm đi gặt lúa. Tần Miễn ở nhà tổng điều hành công chuyện của Song Hưởng lâu, cửa tiệm ‘Món ăn ngon’, khu chế biến và ruộng nương. Công nhân của khu chế biến cũng cần lo đồng áng nhà mình, nên trong vòng nửa tháng sau tết Trung thu, tửu phường và xưởng miến chỉ làm nửa buổi sáng, đương nhiên tiền công cũng chỉ một nửa. Các thôn dân đều khen Lôi Thiết, Tần Miễn biết săn sóc.
Còn có một việc cũng do Tần Miễn phụ trách – đưa cơm cho Lôi Thiết. Tháng Chín, nắng gắt cuối thu mang độc, phơi trực tiếp dưới ánh mặt trời mà đi, đỉnh đầu Tần Miễn bị chiếu có chút phát đau, hối hận lúc ra khỏi nhà ngại phiền không bội mũ rơm, bèn vội vàng bước đi nhanh hơn.
Nhìn tức phụ xách hộp đựng thức ăn chạy đến, cách bờ ruộng ngày càng gần, nội tâm Lôi Thiết mềm nhũn, nhớ lại hình ảnh tương tự vào năm ngoái. Bất tri bất giác, y và tức phụ đã sống chung được một năm.
“Phát ngốc gì thế?” Khoé miệng Tần Miễn nhếch lên, trong lòng hơi ngượng ngùng, tại nơi đông người Lôi Thiết còn dùng ánh mắt nhu tình không chút che giấu mà nhìn hắn, hại hắn suýt nữa đi đường đồng tay đồng chân.
Lôi Thiết kéo hắn ngồi xuống một bó lúa, tháo mũ rơm của mình xuống đội lên đầu hắn “Ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Tần Miễn đưa túi nước để y rửa mặt rửa tay trước, lại gỡ tấm ván gỗ cài dưới hộp đựng đồ ăn ra. Tấm gỗ này là một cái khay dạng xếp. Hắn tách hai chân chiếc khay ra, đặt lên đùi, rồi bày đồ ăn trong hộp đựng ra khay.
Thịt nấu hai lần, thịt lợn hấp bột gạo, trứng tráng qua hẹ, còn có một chén canh, toàn món ăn gia đình, nhưng vừa ngon vừa thơm.
Lôi Thiết rửa tay rửa mặt xong, nhấc khay đặt lên đùi mình, bưng bát cơm lên ăn.
Tần Miễn rút quạt xếp cắm bên hông ra, quạt cho y.
“Tức phụ, ta không nóng.”
Tần Miễn tiếp tục quạt “Ta là quạt cho mình, huynh chỉ là hưởng ké.”
“Ừ.” Lôi Thiết hỏi “Ăn thêm một chút?”
Tần Miễn lắc đầu “Ta no lắm rồi.”
Trong ruộng lúa kế bên, thôn dân cũng đang ăn cơm thỉnh thoảng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía này.
Mấy người Phúc thúc ngồi cách đó không xa, cũng đang ăn cơm, đồ ăn của họ do Toàn thẩm, Phúc thẩm đưa tới. Một chậu ớt xanh xào trứng, một chậu thịt mỡ đôn cà, đãi ngộ vô cùng tốt. Làm việc thể lực cần bổ sung chất béo, với họ, thịt mỡ đôn cà là món mỹ vị nhất.
Mẫu ruộng lúa lớn nhất nhà Lôi Đại Cường cách nơi này không xa, Lôi Hướng Nhân đã sớm thấy Tần Miễn đến đưa cơm, bưng bát cơm bước nhanh tới, lớn tiếng chào hỏi, giọng điệu thân thiết “Đại ca, đang ăn cơm à?”
Lôi Thiết nhìn gã một cái, không lên tiếng, gắp một miếng thịt lợn hấp bột gạo bỏ vào trong miệng. Tức phụ làm món này thơm mềm vô cùng, ăn hoài không ngán.
Lôi Hướng Nhân ngồi xổm xuống cạnh Lôi Thiết, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc khay, đánh giá “Tay nghề đại tẩu vẫn tốt như cũ, nhìn món nào cũng đủ sắc hương vị, ta nếm thử.”
Gã liếm sạch hạt cơm dính trên đầu đũa mình, tính chọc đũa vào đĩa thịt lợn hấp bột gạo.
Mặt Lôi Thiết thoáng chốc tối sầm.
Tần Miễn nhìn đầu đũa kia còn dính nước miếng của Lôi Hướng Nhân, mày nhíu chặt, trước khi đũa của Lôi Hướng Nhân đụng tới đĩa thịt lợn hấp bột gạo thì ngăn gã lại, cười mỉm chi với Lôi Thiết: “A Thiết, khẳng định Nhị đệ sẽ ngại gắp nhiều, huynh gắp giúp hắn đi.”
Lôi Thiết gật đầu, dừng một chút, quay ngược đầu đũa của mình rồi mới gắp cho Lôi Hướng Nhân mấy miếng thịt lợn hấp bột gạo, một đũa trứng tráng rau hẹ.
Tần Miễn dùng quạt che mặt, cười trộm.
Lôi Hướng Nhân không hề nhận thấy Tần Miễn, Lôi Thiết ghét bỏ mình, được lợi liền hài lòng thu đũa về, ăn từng miếng to, vang nhóp nhép.
“Đại ca, đại tẩu, mấy bữa nay cha nương làm việc mệt muốn chết. Nhà các ngươi có mười mấy hạ nhân, cho chúng ta mượn vài người dùng nhé?”
Lôi Thiết trảm đinh chặt sắt “Không.”
Tần Miễn tiếp lời “Nhị đệ ngươi cũng biết mà, nhà chúng ta vừa lúa nước, vừa đậu phộng, vừa khoai lang, cây ăn quả… Ngoài ra còn chăn trâu, cho gà ăn Khu chế biến cũng cần người trông coi. Nhất thời e là không thể trích ra nhân thủ.”
Lôi Hướng Nhân há miệng muốn nói, Tần Miễn lại mở miệng, giọng điệu ngạc nhiên “Nhị đệ, nếu ta nhớ không lầm, nhà các ngươi có mười hai mẫu ruộng nước, hiện sức lao động trong nhà có lão gia tử, lão thái thái, Nhị đệ, Nhị đệ muội, Tam đệ, Tam đệ muội và Tứ đệ, tổng cộng bảy người, đáng lẽ cùng lắm ba bốn ngày là gặt xong lúa nước? Chẳng lẽ trong nhà mua thêm ruộng? Nếu không sao nhân thủ không đủ? Mua ruộng là chuyện tốt, vậy mà các ngươi còn gạt ta và A Thiết.”
Lôi Hướng Nhân bị hắn chặn miệng, không nói được gì, sau một lúc lâu mới ngượng ngùng nói: “Không có mua thêm ruộng. Ta chỉ tùy tiện nói thôi.”
“À.” Tần Miễn ra vẻ tin tưởng, lại dùng đũa của Lôi Thiết gắp cho gã mấy miếng thịt “Đúng rồi Nhị đệ, đoạn thời gian trước ta nghe nói ngươi và Nhị đệ muội tính cho Đại Bảo đi học chữ, nhất định lão gia tử, lão thái thái đã đồng ý, phải không? Thằng bé Đại Bảo kia vừa nhìn liền biết là thông minh, tương lai hẳn có tiền đồ như Ngũ thúc nó.”
Lôi Thiết giương mắt nhìn tức phụ, ý cười chợt lóe, giữ yên lặng vùi đầu ăn cơm.
Lôi Hướng Nhân bị Tần Miễn gợi lên sự bất mãn sâu trong nội tâm với Đỗ thị, Lôi Đại Cường, trầm giọng nói: “Việc này… cha và nương vẫn chưa đồng ý.”
“Không thể nào!” Tần Miễn giật mình: “Đại Bảo đã sáu tuổi, mọi người đều biết, hài tử tuổi này thông minh nhất, thích hợp mở mang trí não nhất. Hơn nữa Đại Bảo còn là trưởng tôn. Sao lão gia tử, lão thái thái lại…” Nói đến câu cuối cùng, thanh âm của hắn thu lại rất nhỏ, giống như lầm bầm lầu bầu, trong giọng nói mang theo nghi hoặc rồi đột nhiên ngộ ra gì đó.
Tâm tò mò của Lôi Hướng Nhân bị hắn treo lên, chôn trong lòng vài phần ngờ vực “Đại tẩu, ý của ngươi là?”
“Không có gì.” Tần Miễn che giấu, lảng sang chuyện khác “Nhị đệ, ăn thêm mấy miếng thịt hấp nữa đi.”
Lôi Hướng Nhân lại từ nửa câu dang dở của Tần Miễn suy diễn rất nhiều. Không sai, Đại Bảo là trưởng tôn của lão gia tử, lão thái thái, lại thông minh lanh lợi, vì sao lão gia tử, lão thái thái không đồng ý cho nó đi học? Chẳng lẽ trong mắt bọn họ chỉ có tiểu nhi tử? Bình thường tiết kiệm hay tiền tài dành dụm đều muốn để cho tiểu nhi tử? Dựa vào đâu chứ!
“Đại tẩu, đại ca, ta còn có việc, đi trước.” Lôi Hướng Nhân đứng lên, vội vàng rời đi.
Lôi Thiết gắp một miếng thịt hấp bột gạo đưa tới bên miệng Tần Miễn.
Tần Miễn há mồm ăn luôn, thúc giục: “Mau ăn nhanh, nguội ngắt bây giờ.”
Đám người Phúc thúc cũng nghe được cuộc đối thoại giữa Tần Miễn và Lôi Hướng Nhân, đối với Tần Miễn bội phục sát đất. Đây mới gọi là giết người trong vô hình. Tiểu thiếu gia uy vũ!
-Hết chương 117-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
/222
|