Lôi Thiết hỏi: “Người ở đâu?”
Lôi Tần Thuận nói: “Tam công tử vui đến cười không khép miệng, báo xong liền chạy đi, nói là muốn báo tin cho các nhà thân thích khác.”
“Vất vả lắm mới có được con trai, hắn không như vậy mới lạ.” Tần Miễn quay đầu hỏi Lôi Thiết “A Thiết, quà lễ tắm ba ngày nhà họ có phải nên nặng một chút không?”
Lôi Thiết cân nhắc việc chặt cây, ngẩng đầu “Nặng hơn Vệ thị là được.”
Tần Miễn nói với Lôi Tần Thuận: “Ngươi đem lời chúng ta thuật lại cho Phúc thúc, thúc ấy sẽ hiểu nên làm thế nào.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Tần Thuận sáng tỏ “Dạ.”
Ngày nhi tử Lôi Hướng Nghĩa tắm ba ngày, Tần Miễn và Lôi Thiết cùng đi, Lôi Tần Nhạc cầm hộp quà theo phía sau.
Trong nhà Lôi Hướng Nghĩa, khách nhân đều đến sớm.
Nhũ danh đứa bé gọi là Ngưu Ngưu, tạm thời vẫn chưa đặt đại danh. Lôi Hướng Nghĩa tính chờ Lôi Hướng Trí trở về sẽ nhờ hắn đặt. Dùng xong bữa trưa, bà đỡ chủ trì nghi lễ tắm ba ngày. Đầu tiên, bày hương án bên ngoài phòng sinh, thờ cúng Vân Tiêu nương nương, Thôi Sinh nương nương, Tống Tử nương nương, Đậu Chẩn nương nương… tổng cộng mười ba vị. Trong lư hương chứa gạo, cắm nhang vào lúc đốt chỉ còn lại tro, bên dưới đè lên đủ loại giấy tiền vàng bạc kính cho thần linh. Đầu giường trong phòng ngủ sản phụ bày tượng ‘Kháng công’ và ‘Kháng mẫu’, dùng ba đĩa bánh chiên làm đồ cúng Bà đỡ thắp hương xong, dập đầu lạy ba cái.
Tần Miễn cảm thấy mới mẻ, đứng xem rất nghiêm túc. Do hắn cảm thấy tắm ba ngày không khoa học nên trước đó không tổ chức lễ tắm ba ngày cho hai tiểu bảo bối nhà hắn.
Bà đỡ ôm đứa bé lên, ‘Tắm ba ngày’ chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là người bổn gia theo thứ tự tôn ti trưởng ấu đi đầu hoặc rót một gáo nước trong vào bồn, hoặc cho thêm chút quả đỏ hay đồng tiền vào, gọi là ‘Thêm bồn’. Nghe nói trong bồn càng nhiều, tương lai phúc khí đứa bé càng lớn. Nhưng đồ trong bồn đều thuộc về bà đỡ.
Tần Miễn rất tò mò mấy vị cực phẩm của Lôi gia sẽ thêm vào những gì, ôm tâm tư chế giễu đứng trong đám người xem.
Lôi Thiết đứng vai kề vai với hắn, thấy khoé miệng tức phụ nhếch lên, đáy mắt cũng xẹt qua ý cười.
Lôi Đại Cường, Đỗ thị và Vệ thị là trưởng bối, thêm bồn trước nhất. Lôi Đại Cường thả vào bồn một nắm đồng tiền, ước chừng hai mươi cái. Coi như không tệ. Bà đỡ cười, xướng lời ca: “Đếm đồng thau, đại phú đại quý.”
Đỗ thị mặt không biểu cảm, rót vào bồn một gáo nước trong, không biết là vị khách nhân nào nhịn không được cười nhạo ra tiếng. Đỗ thị hung hăng trừng qua, nhưng không tìm được người, xách mép quần ngồi mạnh xuống ghế.
Bà đỡ nhìn quen đủ loại trường hợp, sắc mặt không đổi, vẫn vui tươi hớn hở xướng “Nước chảy dài, thông minh lanh lợi.”
Vệ thị ôm Tình Tình, giống như Lôi Đại Cường, thả một nắm tiền đồng vào.
Lôi Hướng Nhân nghênh ngang bước lên, tay phải xẹt qua mặt nước rất nhanh, nước vang ào ào một trận. Trong mắt bà đỡ chợt lóe lên sự khinh thường, hình như gã tưởng người khác không nhìn ra được ấy — gã căn bản không có thêm vào bất cứ thứ gì.
Các khách nhân cũng chẳng phải người mù, liếc mắt liền có thể nhìn ra trong bồn không tăng thêm thứ gì. Vài người nhỏ giọng nói thầm, ánh nhìn khinh bỉ thỉnh thoảng lại quét về phía Lôi Hướng Nhân, trong lòng thầm cảm khái: Dù ngươi tiếc tiền thì cũng nên đổ vào bồn thêm gáo nước hoặc cho chút quả đỏ, cũng là điềm tốt a. Đây chính là lễ tắm ba ngày của cháu ruột ngươi đấy.
Triệu thị lắc mông bước lên, múc vào bồn một bầu nước trong, trên mặt không có chút xấu hổ.
Vẻ mặt Lôi Hướng Nghĩa thực bình thản, đại khái là đã sớm không ôm bất cứ hi vọng với phu thê họ.
Lôi Hướng Lễ và tức phụ hắn, Tôn thị đều cho thêm hai mươi đồng tiền, dù sao vượt qua cha nương cũng không tốt.
Tiếp đến là Tần Miễn và Lôi Thiết. Lôi Thiết thuận tay thả xuống, trong chậu nước vang lên một tiếng ‘Leng keng’. Mọi người tập trung nhìn vào, là một khoá trường mệnh bằng bạc, giá trị ít nhất một lượng. Đối với ‘thêm chậu’, đây đã là một bút lớn.
Trên mặt Lôi Hướng Nghĩa lộ ra nụ cười thành tâm, khẽ gật đầu với Lôi Thiết.
Nụ cười của bà đỡ cuối cùng cũng chân thật chút, lớn tiếng xướng: “Khoá trường mệnh, khóa phú quý lại khóa phúc lộc!”
Tần Miễn cho vào bồn một xâu đồng tiền, mọi người nhìn ra là một điếu, cũng tức là một trăm văn.
Bà đỡ mỉm cười, lại xướng: “Tiền đồng một trăm, sống lâu trăm tuổi!”
Tiếp theo là bà con thân thích khác và thôn dân thêm bồn, vài người thêm đồng tiền, đa số đều là thêm chút quả đỏ hoặc nước trong.
Thêm bồn xong, bà đỡ cầm chày gỗ khuấy trộn chiếc bồn, xướng: “Một khuấy hai khuấy rồi ba khuấy, ca ca dẫn đệ đệ chạy. Trẻ bảy mươi, trẻ tám mươi…”
Xướng xong thì dùng nước trong bồn tắm rửa cho đứa bé, lại là một quá trình xướng ca tương đối dài dòng, lời hay không cần tiền cứ tuôn ra không ngớt.
Lúc nghi thức chấm dứt, bà đỡ chúc mừng bổn gia, ít nhiều gì lại thêm vài đồng tiền thưởng. Lôi Hướng Nghĩa lấy từ túi quần ra một túi tiền nhỏ, đưa bà nói cảm tạ.
Bà đỡ ước lượng túi tiền, âm thầm gật đầu, nói chung chủ nhà này không phải người hồ đồ. Về phần cái vị hình như là huynh trưởng của chủ nhà kia, về sau nếu mời bà tắm ba ngày, bà cũng không muốn đến.
Cuối cùng, bà đỡ vớt mọi thứ trong bồn ra — tổng thu hoạch không tính là ít.
……
Mười tháng Năm là ngày đầy tháng của Viên Viên và Mãn Mãn, ngày xuân ấm áp, gió nhẹ phả vào mặt.
Du nhiên điền cư được nhóm hạ nhân trang hoàng một phen, tràn ngập bầu không khí hân hoan. Cổng lớn treo đèn ***g màu đỏ, còn dán câu đối mừng tiệc đầy tháng. Vế trên: Thiên tứ lân nhi toàn gia nhạc Vế dưới: Hộ nghênh quý nhân mãn đường huy Hoành phi: Hợp gia hoan nhạc(1).
Du nhiên điền cư tuy lớn, nhưng khắp nơi đều trồng này nọ, muốn dành ra chỗ bày tiệc rượu vẫn không đủ. Hơn nữa khách khứa lần này khẳng định có không ít hài tử nghịch ngợm, người đông không trông nom tốt, Tần Miễn, Lôi Thiết quyết định đãi tiệc ở sân phơi lúa.
Tổ chức tiệc đầy tháng cho hai hài tử mục đích chủ yếu là tuyên cáo sự tồn tại của chúng. Lúc trước Tần Miễn, Lôi Thiết cho rải tin ra ngoài chủ yếu là nhằm vào thôn dân trong thôn– nguyện ý thì đến, không muốn đến cũng không miễn cưỡng. Thế nên cả hai dự định làm tiệc cơ động, xếp đủ một bàn liền bưng món ăn lên. Dẫu cho ngươi là người thôn khác, chỉ cần nói vài câu chúc phúc, dù không mang hạ lễ gì cũng có thể vào ăn một bữa.
Khác với yến tiệc nhà Lôi Đại Cường lần trước, trường hợp lần này tổ chức hơi lớn. Sáng sớm, trong Du nhiên điền cư liền phát ra thanh âm pháo nổ, tiếng vang rung trời liên tục ước chừng hai khắc. Ăn sáng xong, nhóm hạ nhân bắt đầu làm việc đâu vào đấy, có phụ trách nấu trứng gà đỏ, có phụ trách vận chuyển bàn ghế đến sân phơi lúa, có vận chuyển rau dưa…
Các loại nguyên liệu nấu ăn lục tục từ Du nhiên điền cư và trấn trên chở đến sân phơi lúa.
Một vài thôn dân có quan hệ tốt với nhà Tần Miễn chủ động đến hỗ trợ, bận rộn khí thế ngất trời.
Phòng bếp lâm thời đã đắp xong vào đêm hôm trước, sau khi sáu đầu bếp chuyên nấu tiệc họ mời đến nơi, liền bắt tay nấu chiên hầm…
Một chiếc xe ngựa xa hoa tiến vào thôn Thanh Sơn, lúc ngang qua sân phơi lúa, bức màn bị người nhấc lên rồi buông xuống, xe ngựa tiếp tục đi, dừng ở đại môn Du nhiên điền cư.
Tiểu tư gõ vang đại môn.
Lôi Tần Nhạc nhìn thấy người tới, khá kinh ngạc, nhưng không dám thất lễ, hành lễ “Bái kiến Niếp công tử, Mộc công tử.”
Người từ trên xe ngựa bước xuống chính là Niếp Hành và Mộc Thần. Nghe nói Tần Miễn, Lôi Thiết ‘sinh’ một đôi nhi tử song sinh, hai người sớm đã đứng ngồi không yên, khó lắm mới đợi đến hôm đầy tháng này, bèn ước hẹn cùng đi chúc mừng.
“Tiểu tử ngươi trí nhớ tốt thật.” Niếp Hành cười nói “Chúng ta đến chúc mừng chủ tử ngươi, họ có ở nhà không?”
Lôi Tần Nhạc nói: “Đại gia và tiểu gia đều ở, nhị vị công tử, mời vào.”
Hắn dẫn cả hai vào cửa, lại gọi một hạ nhân khác đến chủ trạch bẩm báo trước một tiếng.
Mộc Thần ngắm cảnh xuân tươi đẹp, nghe trong không khí phiêu đãng các loại hương hoa, cảm thấy *** thần sảng khoái.
“Du nhiên điền cư này đúng là một miền đất phúc, mỗi lần tiến vào, ta đều cảm thấy mệt mỏi trong người cuốn trôi hết sạch.”
Niếp Hành bước đi chậm rãi, quét mắt nhìn cá con bơi lượn trong hồ nước, gật đầu tán đồng “Quả thật như thế. Tần Miễn và Lôi Thiết mới là người biết hưởng thụ nhất.”
Chỉ chốc lát sau, họ liền đến trước chủ trạch. Bức màn màu trắng tầng hai phất phơ theo gió, thường chớp lên chớp xuống bên ngoài song cửa sổ. Lần trước đến Du nhiên điền cư, Niếp Hành, Mộc Thần chỉ nhìn thấy nơi này ở đằng xa, nay đến gần, đánh giá từ trên xuống dưới, mơ hồ cảm thấy tòa nhà vô cùng đặc biệt, nhưng cụ thể đặc biệt ở điểm nào thì không sao nói rõ được.
Tần Miễn, Lôi Thiết ôm Viên Viên và Mãn Mãn đứng ở cửa nghênh đón.
“Niếp Hành, Mộc công tử. Đã lâu không gặp.” Đây là Lôi Thiết.
“Niếp Hành, Mộc công tử. Khách quý đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa, mong hai vị thứ tội.” Đây là Tần Miễn.
“Các ngươi đã gọi thẳng tên Niếp Hành, vậy cũng thẳng tên ta đi.” Mộc Thần hiền hoà nói, ánh mắt dừng ở đứa bé trong lòng Tần Miễn.
Tần Miễn cười nói: “Được. Nhị vị, mời vào.”
Niếp Hành, Mộc Thần chưa vào nhà ngay, mà ngạc nhiên nhìn chằm chằm hai đứa bé.
“Đây chính là cặp nhi tử song bào thai của các ngươi?”
Mãn Mãn nằm trong lòng Tần Miễn, Viên Viên do Lôi Thiết ôm, hai đứa bé đầu đội mũ quả dưa da hổ giống hệt nhau, mặc áo mỏng màu đỏ giống như nhau.
Trẻ sơ sinh đều mỗi ngày một dạng, so với một tháng trước, ngũ quan Viên Viên, Mãn Mãn giờ càng thêm rõ nét, khiến người không cần nhìn kỹ cũng biết chúng từ một khuôn do Tần Miễn, Lôi Thiết tạo ra. Viên Viên tương đối an tĩnh, tính cách tựa hồ giống Lôi Thiết hơn Mãn Mãn sôi động, khóe miệng thỉnh thoảng sẽ hơi vểnh lên giống như đang cười, con mắt cũng chuyển động vòng vo, cái miệng nhỏ thường phát ra tiếng y y a a.
“Rất giống hai người các ngươi.” Niếp Hành cười, lấy ra hai chiếc khoá trường mệnh bằng vàng ròng đeo vào cổ Viên Viên và Mãn Mãn, chân thành nói “Chúc mừng các ngươi có được quý tử.”
“Chúc mừng.” Mộc Thần giống như đã ước hẹn với hảo hữu mình, cũng cầm ra hai khoá trường mệnh bằng vàng ròng.
Cả hai đều là người khôn khéo, tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng không hỏi gì.
“Đa tạ…” Khoé miệng Tần Miễn khẽ giật. Từng chiếc khoá trường mệnh họ tặng nặng ít nhất cũng năm lạng, đừng đè đau cổ con hắn chứ. Nhưng ngày đầy tháng tặng quà cho bé con chính là thêm phúc cho bé, tháo xuống ngay sẽ không may. Hắn bèn dùng một bàn tay đỡ lấy chiếc khoá, giảm bớt sức nặng cho Mãn Mãn. Khoá trường mệnh năm lạng vàng ròng tương đương với năm mươi lượng bạc trắng, là một khoản tiền to, nhưng Niếp Hành, Mộc Thần nếu đã tặng thì sẽ không nhận lại, Tần Miễn cũng không khách khí làm gì.
-Hết chương 137-
Chú giải:
(1) Dịch nghĩa câu đối: Trời ban con trẻ cả nhà vui Ngênh đón khách quý sảnh đường sáng Gia đình vui vẻ
———–
Lôi Tần Thuận nói: “Tam công tử vui đến cười không khép miệng, báo xong liền chạy đi, nói là muốn báo tin cho các nhà thân thích khác.”
“Vất vả lắm mới có được con trai, hắn không như vậy mới lạ.” Tần Miễn quay đầu hỏi Lôi Thiết “A Thiết, quà lễ tắm ba ngày nhà họ có phải nên nặng một chút không?”
Lôi Thiết cân nhắc việc chặt cây, ngẩng đầu “Nặng hơn Vệ thị là được.”
Tần Miễn nói với Lôi Tần Thuận: “Ngươi đem lời chúng ta thuật lại cho Phúc thúc, thúc ấy sẽ hiểu nên làm thế nào.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Tần Thuận sáng tỏ “Dạ.”
Ngày nhi tử Lôi Hướng Nghĩa tắm ba ngày, Tần Miễn và Lôi Thiết cùng đi, Lôi Tần Nhạc cầm hộp quà theo phía sau.
Trong nhà Lôi Hướng Nghĩa, khách nhân đều đến sớm.
Nhũ danh đứa bé gọi là Ngưu Ngưu, tạm thời vẫn chưa đặt đại danh. Lôi Hướng Nghĩa tính chờ Lôi Hướng Trí trở về sẽ nhờ hắn đặt. Dùng xong bữa trưa, bà đỡ chủ trì nghi lễ tắm ba ngày. Đầu tiên, bày hương án bên ngoài phòng sinh, thờ cúng Vân Tiêu nương nương, Thôi Sinh nương nương, Tống Tử nương nương, Đậu Chẩn nương nương… tổng cộng mười ba vị. Trong lư hương chứa gạo, cắm nhang vào lúc đốt chỉ còn lại tro, bên dưới đè lên đủ loại giấy tiền vàng bạc kính cho thần linh. Đầu giường trong phòng ngủ sản phụ bày tượng ‘Kháng công’ và ‘Kháng mẫu’, dùng ba đĩa bánh chiên làm đồ cúng Bà đỡ thắp hương xong, dập đầu lạy ba cái.
Tần Miễn cảm thấy mới mẻ, đứng xem rất nghiêm túc. Do hắn cảm thấy tắm ba ngày không khoa học nên trước đó không tổ chức lễ tắm ba ngày cho hai tiểu bảo bối nhà hắn.
Bà đỡ ôm đứa bé lên, ‘Tắm ba ngày’ chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là người bổn gia theo thứ tự tôn ti trưởng ấu đi đầu hoặc rót một gáo nước trong vào bồn, hoặc cho thêm chút quả đỏ hay đồng tiền vào, gọi là ‘Thêm bồn’. Nghe nói trong bồn càng nhiều, tương lai phúc khí đứa bé càng lớn. Nhưng đồ trong bồn đều thuộc về bà đỡ.
Tần Miễn rất tò mò mấy vị cực phẩm của Lôi gia sẽ thêm vào những gì, ôm tâm tư chế giễu đứng trong đám người xem.
Lôi Thiết đứng vai kề vai với hắn, thấy khoé miệng tức phụ nhếch lên, đáy mắt cũng xẹt qua ý cười.
Lôi Đại Cường, Đỗ thị và Vệ thị là trưởng bối, thêm bồn trước nhất. Lôi Đại Cường thả vào bồn một nắm đồng tiền, ước chừng hai mươi cái. Coi như không tệ. Bà đỡ cười, xướng lời ca: “Đếm đồng thau, đại phú đại quý.”
Đỗ thị mặt không biểu cảm, rót vào bồn một gáo nước trong, không biết là vị khách nhân nào nhịn không được cười nhạo ra tiếng. Đỗ thị hung hăng trừng qua, nhưng không tìm được người, xách mép quần ngồi mạnh xuống ghế.
Bà đỡ nhìn quen đủ loại trường hợp, sắc mặt không đổi, vẫn vui tươi hớn hở xướng “Nước chảy dài, thông minh lanh lợi.”
Vệ thị ôm Tình Tình, giống như Lôi Đại Cường, thả một nắm tiền đồng vào.
Lôi Hướng Nhân nghênh ngang bước lên, tay phải xẹt qua mặt nước rất nhanh, nước vang ào ào một trận. Trong mắt bà đỡ chợt lóe lên sự khinh thường, hình như gã tưởng người khác không nhìn ra được ấy — gã căn bản không có thêm vào bất cứ thứ gì.
Các khách nhân cũng chẳng phải người mù, liếc mắt liền có thể nhìn ra trong bồn không tăng thêm thứ gì. Vài người nhỏ giọng nói thầm, ánh nhìn khinh bỉ thỉnh thoảng lại quét về phía Lôi Hướng Nhân, trong lòng thầm cảm khái: Dù ngươi tiếc tiền thì cũng nên đổ vào bồn thêm gáo nước hoặc cho chút quả đỏ, cũng là điềm tốt a. Đây chính là lễ tắm ba ngày của cháu ruột ngươi đấy.
Triệu thị lắc mông bước lên, múc vào bồn một bầu nước trong, trên mặt không có chút xấu hổ.
Vẻ mặt Lôi Hướng Nghĩa thực bình thản, đại khái là đã sớm không ôm bất cứ hi vọng với phu thê họ.
Lôi Hướng Lễ và tức phụ hắn, Tôn thị đều cho thêm hai mươi đồng tiền, dù sao vượt qua cha nương cũng không tốt.
Tiếp đến là Tần Miễn và Lôi Thiết. Lôi Thiết thuận tay thả xuống, trong chậu nước vang lên một tiếng ‘Leng keng’. Mọi người tập trung nhìn vào, là một khoá trường mệnh bằng bạc, giá trị ít nhất một lượng. Đối với ‘thêm chậu’, đây đã là một bút lớn.
Trên mặt Lôi Hướng Nghĩa lộ ra nụ cười thành tâm, khẽ gật đầu với Lôi Thiết.
Nụ cười của bà đỡ cuối cùng cũng chân thật chút, lớn tiếng xướng: “Khoá trường mệnh, khóa phú quý lại khóa phúc lộc!”
Tần Miễn cho vào bồn một xâu đồng tiền, mọi người nhìn ra là một điếu, cũng tức là một trăm văn.
Bà đỡ mỉm cười, lại xướng: “Tiền đồng một trăm, sống lâu trăm tuổi!”
Tiếp theo là bà con thân thích khác và thôn dân thêm bồn, vài người thêm đồng tiền, đa số đều là thêm chút quả đỏ hoặc nước trong.
Thêm bồn xong, bà đỡ cầm chày gỗ khuấy trộn chiếc bồn, xướng: “Một khuấy hai khuấy rồi ba khuấy, ca ca dẫn đệ đệ chạy. Trẻ bảy mươi, trẻ tám mươi…”
Xướng xong thì dùng nước trong bồn tắm rửa cho đứa bé, lại là một quá trình xướng ca tương đối dài dòng, lời hay không cần tiền cứ tuôn ra không ngớt.
Lúc nghi thức chấm dứt, bà đỡ chúc mừng bổn gia, ít nhiều gì lại thêm vài đồng tiền thưởng. Lôi Hướng Nghĩa lấy từ túi quần ra một túi tiền nhỏ, đưa bà nói cảm tạ.
Bà đỡ ước lượng túi tiền, âm thầm gật đầu, nói chung chủ nhà này không phải người hồ đồ. Về phần cái vị hình như là huynh trưởng của chủ nhà kia, về sau nếu mời bà tắm ba ngày, bà cũng không muốn đến.
Cuối cùng, bà đỡ vớt mọi thứ trong bồn ra — tổng thu hoạch không tính là ít.
……
Mười tháng Năm là ngày đầy tháng của Viên Viên và Mãn Mãn, ngày xuân ấm áp, gió nhẹ phả vào mặt.
Du nhiên điền cư được nhóm hạ nhân trang hoàng một phen, tràn ngập bầu không khí hân hoan. Cổng lớn treo đèn ***g màu đỏ, còn dán câu đối mừng tiệc đầy tháng. Vế trên: Thiên tứ lân nhi toàn gia nhạc Vế dưới: Hộ nghênh quý nhân mãn đường huy Hoành phi: Hợp gia hoan nhạc(1).
Du nhiên điền cư tuy lớn, nhưng khắp nơi đều trồng này nọ, muốn dành ra chỗ bày tiệc rượu vẫn không đủ. Hơn nữa khách khứa lần này khẳng định có không ít hài tử nghịch ngợm, người đông không trông nom tốt, Tần Miễn, Lôi Thiết quyết định đãi tiệc ở sân phơi lúa.
Tổ chức tiệc đầy tháng cho hai hài tử mục đích chủ yếu là tuyên cáo sự tồn tại của chúng. Lúc trước Tần Miễn, Lôi Thiết cho rải tin ra ngoài chủ yếu là nhằm vào thôn dân trong thôn– nguyện ý thì đến, không muốn đến cũng không miễn cưỡng. Thế nên cả hai dự định làm tiệc cơ động, xếp đủ một bàn liền bưng món ăn lên. Dẫu cho ngươi là người thôn khác, chỉ cần nói vài câu chúc phúc, dù không mang hạ lễ gì cũng có thể vào ăn một bữa.
Khác với yến tiệc nhà Lôi Đại Cường lần trước, trường hợp lần này tổ chức hơi lớn. Sáng sớm, trong Du nhiên điền cư liền phát ra thanh âm pháo nổ, tiếng vang rung trời liên tục ước chừng hai khắc. Ăn sáng xong, nhóm hạ nhân bắt đầu làm việc đâu vào đấy, có phụ trách nấu trứng gà đỏ, có phụ trách vận chuyển bàn ghế đến sân phơi lúa, có vận chuyển rau dưa…
Các loại nguyên liệu nấu ăn lục tục từ Du nhiên điền cư và trấn trên chở đến sân phơi lúa.
Một vài thôn dân có quan hệ tốt với nhà Tần Miễn chủ động đến hỗ trợ, bận rộn khí thế ngất trời.
Phòng bếp lâm thời đã đắp xong vào đêm hôm trước, sau khi sáu đầu bếp chuyên nấu tiệc họ mời đến nơi, liền bắt tay nấu chiên hầm…
Một chiếc xe ngựa xa hoa tiến vào thôn Thanh Sơn, lúc ngang qua sân phơi lúa, bức màn bị người nhấc lên rồi buông xuống, xe ngựa tiếp tục đi, dừng ở đại môn Du nhiên điền cư.
Tiểu tư gõ vang đại môn.
Lôi Tần Nhạc nhìn thấy người tới, khá kinh ngạc, nhưng không dám thất lễ, hành lễ “Bái kiến Niếp công tử, Mộc công tử.”
Người từ trên xe ngựa bước xuống chính là Niếp Hành và Mộc Thần. Nghe nói Tần Miễn, Lôi Thiết ‘sinh’ một đôi nhi tử song sinh, hai người sớm đã đứng ngồi không yên, khó lắm mới đợi đến hôm đầy tháng này, bèn ước hẹn cùng đi chúc mừng.
“Tiểu tử ngươi trí nhớ tốt thật.” Niếp Hành cười nói “Chúng ta đến chúc mừng chủ tử ngươi, họ có ở nhà không?”
Lôi Tần Nhạc nói: “Đại gia và tiểu gia đều ở, nhị vị công tử, mời vào.”
Hắn dẫn cả hai vào cửa, lại gọi một hạ nhân khác đến chủ trạch bẩm báo trước một tiếng.
Mộc Thần ngắm cảnh xuân tươi đẹp, nghe trong không khí phiêu đãng các loại hương hoa, cảm thấy *** thần sảng khoái.
“Du nhiên điền cư này đúng là một miền đất phúc, mỗi lần tiến vào, ta đều cảm thấy mệt mỏi trong người cuốn trôi hết sạch.”
Niếp Hành bước đi chậm rãi, quét mắt nhìn cá con bơi lượn trong hồ nước, gật đầu tán đồng “Quả thật như thế. Tần Miễn và Lôi Thiết mới là người biết hưởng thụ nhất.”
Chỉ chốc lát sau, họ liền đến trước chủ trạch. Bức màn màu trắng tầng hai phất phơ theo gió, thường chớp lên chớp xuống bên ngoài song cửa sổ. Lần trước đến Du nhiên điền cư, Niếp Hành, Mộc Thần chỉ nhìn thấy nơi này ở đằng xa, nay đến gần, đánh giá từ trên xuống dưới, mơ hồ cảm thấy tòa nhà vô cùng đặc biệt, nhưng cụ thể đặc biệt ở điểm nào thì không sao nói rõ được.
Tần Miễn, Lôi Thiết ôm Viên Viên và Mãn Mãn đứng ở cửa nghênh đón.
“Niếp Hành, Mộc công tử. Đã lâu không gặp.” Đây là Lôi Thiết.
“Niếp Hành, Mộc công tử. Khách quý đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa, mong hai vị thứ tội.” Đây là Tần Miễn.
“Các ngươi đã gọi thẳng tên Niếp Hành, vậy cũng thẳng tên ta đi.” Mộc Thần hiền hoà nói, ánh mắt dừng ở đứa bé trong lòng Tần Miễn.
Tần Miễn cười nói: “Được. Nhị vị, mời vào.”
Niếp Hành, Mộc Thần chưa vào nhà ngay, mà ngạc nhiên nhìn chằm chằm hai đứa bé.
“Đây chính là cặp nhi tử song bào thai của các ngươi?”
Mãn Mãn nằm trong lòng Tần Miễn, Viên Viên do Lôi Thiết ôm, hai đứa bé đầu đội mũ quả dưa da hổ giống hệt nhau, mặc áo mỏng màu đỏ giống như nhau.
Trẻ sơ sinh đều mỗi ngày một dạng, so với một tháng trước, ngũ quan Viên Viên, Mãn Mãn giờ càng thêm rõ nét, khiến người không cần nhìn kỹ cũng biết chúng từ một khuôn do Tần Miễn, Lôi Thiết tạo ra. Viên Viên tương đối an tĩnh, tính cách tựa hồ giống Lôi Thiết hơn Mãn Mãn sôi động, khóe miệng thỉnh thoảng sẽ hơi vểnh lên giống như đang cười, con mắt cũng chuyển động vòng vo, cái miệng nhỏ thường phát ra tiếng y y a a.
“Rất giống hai người các ngươi.” Niếp Hành cười, lấy ra hai chiếc khoá trường mệnh bằng vàng ròng đeo vào cổ Viên Viên và Mãn Mãn, chân thành nói “Chúc mừng các ngươi có được quý tử.”
“Chúc mừng.” Mộc Thần giống như đã ước hẹn với hảo hữu mình, cũng cầm ra hai khoá trường mệnh bằng vàng ròng.
Cả hai đều là người khôn khéo, tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng không hỏi gì.
“Đa tạ…” Khoé miệng Tần Miễn khẽ giật. Từng chiếc khoá trường mệnh họ tặng nặng ít nhất cũng năm lạng, đừng đè đau cổ con hắn chứ. Nhưng ngày đầy tháng tặng quà cho bé con chính là thêm phúc cho bé, tháo xuống ngay sẽ không may. Hắn bèn dùng một bàn tay đỡ lấy chiếc khoá, giảm bớt sức nặng cho Mãn Mãn. Khoá trường mệnh năm lạng vàng ròng tương đương với năm mươi lượng bạc trắng, là một khoản tiền to, nhưng Niếp Hành, Mộc Thần nếu đã tặng thì sẽ không nhận lại, Tần Miễn cũng không khách khí làm gì.
-Hết chương 137-
Chú giải:
(1) Dịch nghĩa câu đối: Trời ban con trẻ cả nhà vui Ngênh đón khách quý sảnh đường sáng Gia đình vui vẻ
———–
/222
|