Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 37 - Da Mặt Dày

/222


Bỗng bên ngoài có vài giọng nữ vang lên làm Tần Miễn ngẩng đầu khỏi bản vẽ, cất bút chì vào không gian, kéo cửa phòng ra.

Ba người Đỗ thị, Triệu thị và Tiền thị ngẩng đầu đứng ở cửa phòng bếp, vênh mặt nạt người. Lôi Đại Bảo, Lôi Tiểu Bảo ôm chân Triệu thị nhìn gà rừng chưa nấu trong chậu chảy nước miếng Lôi Hân Hân cũng có mặt, nắm tay Tiền thị, miệng mút ngón tay.

Trương tẩu và Vương thẩm khó xử đứng bên cạnh lu nước, bàn tay chùi tạp dề, vẻ mặt nén giận.

Tần Miễn hiểu ra, Trương tẩu và Vương thẩm nhất định là bị ức hiếp, mở miệng “Nương, nhị đệ muội, tam đệ muội, sao mọi người lại tới đây?”

Triệu thị cười duyên một tiếng “Đại tẩu, không phải giữa trưa ngươi cần đãi khách sao? Chúng ta đến phụ ngươi nấu cơm. Chỉ là không ngờ ngươi đã mời người khác.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đỗ thị xụ mặt, “Nhà lão Đại, có phải ngươi rất không để ta và cha ngươi vào mắt?”

“Đúng vậy, không mời thân thích mời người ngoài, đại tẩu làm vậy…” Tiền thị cố ý nói mập mờ.

Trương tẩu và Vương thẩm không lên tiếng, hàng mày nhíu lại. Vừa rồi ba người Đỗ thị nói chuyện rất không khách khí, trong lòng hai người giận lắm. Họ là do Tần Miễn và Lôi Thiết mời tới, liên quan gì tới đám người Đỗ thị, ba người Đỗ thị ở đây vênh mặt hất hàm sai bảo là sao?

Tần Miễn nhìn Trương tẩu và Vương thẩm với ánh mắt xin lỗi, Trương tẩu, Vương thẩm đều lắc đầu, ý bảo không sao. “Nương, nhị đệ muội, tam đệ muội, mọi người hiểu lầm rồi. Ta mời Trương tẩu, Vương thẩm đến nấu cơm là phải trả tiền công. Kỳ thật ta có nghĩ đến mời mọi người nấu cơm, nhưng như vậy thì có nên trả tiền công không? Không trả tiền, làm phiền mọi người thì ngại Trả tiền lại có vẻ xa lạ, còn làm tổn thương tình cảm hai nhà. Nương, người nói phải làm sao? Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định không mời mọi người, nào ngờ khiến nương, nhị đệ muội, tam đệ muội hiểu lầm, thật không phải.”

Ba người Đỗ thị, Triệu thị, Tiền thị nhất thời á khẩu không trả lời được. Các nàng đã hỏi thăm, tiền công Trương tẩu và Vương thẩm nấu cơm một ngày bằng với tiền công của cánh nam nhân, chỉ nấu một bữa đã có hai mươi văn tiền, số này tuyệt đối không thấp, còn bao cả cơm trưa. Nếu Tần Miễn mời họ đến phụ nấu cơm mà không trả tiền, nhất định họ sẽ không chịu, nhưng lời này sao có thể nói thẳng ra?

Trương tẩu, Vương thẩm nhìn vẻ mặt ba người biến đổi liên tục, âm thầm bật cười, xoay người làm việc tiếp.

“Ta sợ mọi người đến sớm sẽ thấy nhàm chán, vốn chuẩn bị lúc ăn cơm mới đi gọi mọi người” Tần Miễn nhìn nhìn sắc trời, “Nương, đại khái qua một canh giờ nữa mới dọn cơm, hay là mọi người ngồi xuống uống trà trò chuyện một lát? Việc trong bếp giao cho Trương tẩu và Vương thẩm là đủ rồi.”

Trương tẩu, Vương thẩm nhìn nhau cười, đến trước bếp lò tiếp tục bận rộn.

Ba người Đỗ thị, Triệu thị, Tiền thị ngầm bực Tần Miễn không nể mặt, nhưng đối phương ăn nói cẩn thận, các nàng không thể phản bác, huống chi ba người đều ngóng trông bữa cơm giữa trưa, không muốn cãi cọ với Tần Miễn lúc này.

Ba người ngươi xem ta, ta xem ngươi, không để ý tới Tần Miễn, thật sự ngồi xuống bàn ở nhà chính uống trà trò chuyện.

Tần Miễn âm thầm bội phục da mặt họ thiệt dày, nhưng chỉ cần họ không gây thêm phiền là đủ, cùng lắm bữa trưa thêm mấy đôi đũa.

“Trương tẩu, Vương thẩm, việc trong bếp làm phiền nhị vị.”

“Yên tâm đi.” Trương tẩu nghe ra ý ở ngoài lời của hắn, cao giọng cười, như có như không nhìn mấy người Đỗ thị.

Tần Miễn cũng cười cười, thản nhiên khóa cửa phòng lại, rồi mang nước trà đến công trường.

Ba người Đỗ thị, Triệu thị, Tiền thị trừng mắt cánh cửa phòng bị khoá, ngực tức nghẹn, muốn nói gì thì thấy Tần Miễn đã bước nhanh đi xa, tấm lưng kia vô cùng nhởn nhơ.

Trên công trường, mọi người làm việc sục sôi ngất trời. Củi gom lại đốt cháy hừng hực, lúc này, nền móng đã đào gần xong. Lôi Thiết không nhàn rỗi, cởi áo, tay cầm xẻng, xúc từng xẻng đất trong hố lên. Cơ bắp căng chặt rắn chắc theo động tác mà nhún động, khí thế dương cương triển lộ không sót tí nào.

“Mọi người vất vả rồi, nước trà đây, mọi người cứ tự nhiên.” Tần Miễn lấy ấm nước và chén trà từ trong giỏ trúc ra sắp lên bàn.

“Được rồi.”

Có mấy người đáp lời, lại đây uống hai chén trà rồi đi làm việc.

Khi Ngô Địch lại đây còn cười với Tần Miễn một cái, cũng là một người thành thật, uống nước xong thì đi đào đất tiếp.

Tần Miễn không muốn về nhà đối mặt với mấy người Đỗ thị, ở chỗ này lại không giúp được gì, bèn dọn mấy khối gạch đến dưới gốc cây, ngồi xuống dựa vào thân cây, chán chết.

Lôi Thiết chú ý thấy Tần Miễn không đi, buông xẻng, chân dài nhấc một cái đã dễ dàng bước ra khỏi rãnh nền, đến bên bàn uống một chén nước, rồi đi tới trước mặt hắn, hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Tần Miễn nhìn về phía công trường, cười như không cười, nói: “Không thấy cha huynh.” Hắn còn tưởng Lôi Đại Cường chỉ đến muộn chút, không nghĩ đến giờ này vẫn chưa xuất hiện.

“Ừ.”

Tần Miễn nhướng mày. Ừ cái gì mà ừ?

“Chỉ hơi tò mò ông ấy rốt cuộc nghĩ thế nào — là muốn người tam thôi tứ thỉnh(1), hay là sợ người khác không biết quan hệ giữa chúng ta và ông ấy không tốt.” Ba huynh đệ Lôi Hướng Nhân đều đến, không thể nào chỉ có Lôi Đại Cường mắc bận không thể tới. Tần Miễn nói ra câu này cũng không suy xét liệu Lôi Thiết có vì hắn nói xấu cha y mà mất hứng không, có lẽ trong tiềm thức hắn khẳng định Lôi Thiết sẽ đứng về phía mình.

Người bận rộn trong công trường thỉnh thoảng len lén nghía về phía này, hơi tò mò hai người ở chung với nhau thế nào.

Lôi Thiết chẳng nói câu nào, biểu cảm lạnh nhạt, hiển nhiên không thèm để ý Lôi Đại Cường có đến hay không.

Tần Miễn cũng không phải muốn nghe đáp án của y, nói tiếp: “Cũng không phải chính thức đãi khách, ta cảm thấy nếu bữa trưa ông ấy vẫn không đến thì không cần đi mời.” Hắn cười có chút gian giảo, thật sự là nhìn Lôi Đại Cường không vừa mắt.

Lôi Thiết gật đầu “Ta đi làm tiếp.”

“Đi đi.” Tần Miễn vẫy tay.

Đến khi mặt trời nhô cao, phỏng chừng sắp sửa dọn cơm, Tần Miễn mới trở về, thấy các món đều được nấu xong, lại tới công trường gọi mọi người về ăn cơm.

Các hán tử cười vang kết thúc công việc, thoải mái thu dọn bàn ghế, vừa cười vừa nói đi tới cuối thôn.

-Hết chương 37-

Chú giải:

Tam thôi tứ thỉnh: nói chung là đi mời mọc nhiều lần

——–

/222

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status