Tần Miễn, Lôi Thiết dự tính mua thêm người phụ trách chăm sóc trang viên, nhưng trạm môi giới trấn trên quá nhỏ, người bán thân tuổi tác không đều, tố chất không đủ, cả hai bèn đến huyện Chiêu Dương xem xét, thuận tiện dạo chơi một vòng.
Huyện thành và trấn nhỏ bất đồng rõ rệt, chỉ mức độ náo nhiệt, trấn Lưu Thuỷ đã không thể so sánh. Ở cửa Huyện thành người đến người đi, ngựa xe như nước. Đưa xe trâu vào trạm dừng xe xong, hai người đi bộ vào thành. Tần Miễn nhìn đường phố rộng thoáng, người người y phục trang sức hoa mỹ cùng cửa hàng san sát nối tiếp nhau, có chút hoa mắt.
“Đến đường chính không? Nơi đó náo nhiệt.” Lôi Thiết trưng cầu ý kiến của tức phụ, đáy lòng thương tiếc. Đây là lần đầu tiên tức phụ tới Huyện thành, đáng lý nên để hắn vui chơi thoả thích.
Tần Miễn nói: “Không cần, tùy tiện đi dạo là được.” Làm một nhân sĩ xuyên việt, trước kia cùng lắm chỉ thấy thành trấn phong cách cổ đại trên phim truyền hình, điện ảnh, nay hắn thân lâm kỳ cảnh(1) quả thật có hứng thú lắm.
Đồ vật ở Huyện thành so với trấn trên càng *** xảo khéo léo hơn, đẳng cấp cao hơn, chủng loại càng nhiều hơn, Tần Miễn bừng bừng hứng thú đi tham quan một cửa hàng vải dệt, một cửa tiệm trang sức, một tiệm rèn, còn tiến vào một đại tửu lâu. Dạo qua một vòng tửu lâu, nhìn quét đồ ăn trên bàn xong hắn liền đi ra, làm *** tiểu nhị bụng đầy nhiệt tình giới thiệu đủ loại món ăn sắc hương vị cho bọn hắn buồn bực đến trợn mắt trắng dã phía sau. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Thiết vẫn trầm mặc đi cạnh Tần Miễn, Tần Miễn hăng hái nhìn đông nhìn tây, y thì nhìn các loại biểu cảm trên mặt Tần Miễn.
Nếu *** tiểu nhị cũng là nhân sĩ xuyên việt, có lẽ sẽ nhịn không được mắng hai người một câu: “Bệnh xà ***(2)!”
Ai cũng không biết ai, Tần Miễn không thèm để tâm *** tiểu nhị nghĩ gì, lại kéo Lôi Thiết vào hai tiệm điểm tâm dạo quanh, quan sát cẩn thận, cũng hỏi han cẩn thận, nhưng không mua gì.
Lôi Thiết nhìn ra hắn đang suy xét biện pháp kiếm tiền. Đi dạo gần một canh giờ, Tần Miễn nghe ngóng được vị trí trạm môi giới từ lão bản một cửa hàng, cùng Lôi Thiết đi thẳng tới đó.
Trạm môi giới của Huyện thành khí thế hơn trấn trên, đối tượng để lựa chọn cũng nhiều hơn trấn trên. Lão bản trạm môi giới vừa nghe bọn họ muốn mua người, lập tức gọi mọi người ra xếp thành mấy hàng để Tần Miễn chọn lựa.
Tần Miễn vẫn không quen coi người giống như hàng hoá mà chọn, nhưng không thể không làm vậy, lỡ như mua phải người sức khoẻ không tốt hoặc nhân phẩm có vấn đề thì phiền.
Trước tiên hắn chọn một đôi vợ chồng chưa đến bốn mươi tuổi. Quần áo trên người họ thực cũ, lác đác chỗ chắp vá, nhưng rất sạch sẽ, không phải dạng người lôi thôi. Nam gọi là Phúc thúc, thân thể khỏe mạnh, giỏi làm ruộng Nữ là Phúc thẩm, biết làm ruộng nấu cơm, khâu vá, may quần áo, có thể phụ rửa bát, giặt quần áo, cho gà ăn trong điền cư.
Tần Miễn nghĩ Lôi Thiết là người của mình, mình nên đối tốt với y, không thể để y rửa bát một đời.
Hắn lại chọn thêm một tiểu tử đánh xe, tên Cẩu Oa, hai mươi tuổi, quê nhà gặp nạn hạn hán, trong nhà chỉ còn một mình hắn, tự bán thân lưu lạc đến huyện Chiêu Dương.
Tần Miễn hàn huyên với Cẩu Oa vài câu, cảm thấy hắn ta thực lanh lợi, biết làm ruộng và đánh xe, bèn mua làm xa phu, lúc không cần đánh xe thì phụ làm việc nông, việc lặt vặt.
Ba người tổng cộng ba mươi hai lượng bạc, đều ký văn tự bán đứt.
Đường về do Cẩu Oa đánh xe trâu, khá là vững tay.
“Cẩu Oa, đại danh của ngươi là gì? Gọi ‘Cẩu Oa’ cũng quá khó nghe.” Tần Miễn hỏi.
Cẩu Oa nhếch miệng cười “Hồi tiểu thiếu gia, tiểu nhân không có đại danh. Thỉnh tiểu công tử ban tên.”
Tần Miễn hơi không được tự nhiên “Cái gì ban với không ban chứ. Bất quá cái tên Cẩu Oa quả thật không dễ nghe, hay ta gọi ngươi là Hỉ Nhạc, được không?”
Cẩu Oa cao hứng nói: “Đa tạ tiểu thiếu gia. Tên này rất dễ nghe, về sau tiểu nhân gọi là Hỉ Nhạc.”
Tần Miễn nói: “Đừng tiểu nhân tiểu nhân mãi, xưng là ta. Ta và đại thiếu gia của các ngươi đều rất dễ ở chung, không cần câu nệ quá. Dù sao nếu không có gì bất ngờ xảy ra, các ngươi sẽ lưu lại Lôi gia cả đời. Ta cũng hi vọng chúng ta có thể vui vẻ ở chung với nhau. Chỉ cần các ngươi làm tốt bổn phận, không phạm sai lầm gì đáng kể, chúng ta sẽ không làm gì các ngươi.”
“Xin đại thiếu gia và tiểu thiếu gia yên tâm, về sau ta nhất định cố gắng làm việc!” Đối với câu ‘đại thiếu gia rất dễ ở chung’, Hỉ Nhạc từ chối cho ý kiến, ngay cả nhìn thẳng đại thiếu gia một cái cũng không dám, hắn ta nhưng cảm giác Tần Miễn là một chủ nhân hoà hợp.
Phúc thúc và Phúc thẩm nhìn nhau, trong lòng có chút thấp thỏm với tương lai, nhưng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Dù họ không có tự do, cũng hi vọng được sống ổn định.
Tần Miễn nghĩ nghĩ, nói: “Lát nữa ghé qua trấn trên mua thêm bát đũa nồi sạn linh ***. Trước khi Hỉ Nhạc thành gia thì ăn chung bàn với Phúc thúc Phúc thẩm, chuyện sau này thì sau này lại tính.”
Phúc thẩm vội đáp: “Dạ, tiểu thiếu gia.”
Thoạt nhìn Phúc thúc, Phúc thẩm đều không giống người nói nhiều, như vậy càng hợp ý Tần Miễn.
“Thiết, huynh có gì cần bổ sung không?” Tần Miễn hỏi Lôi Thiết.
Lôi Thiết sửng sốt “Ngươi gọi ta là gì?”
Tần Miễn nhướng mày “Thiết. Không được sao?” Hắn cảm thấy gọi đầy đủ họ tên không thân thiết.
“Ngươi thích là được.” Lôi Thiết ôm eo hắn, cánh môi hạ xuống trán hắn “Không có bổ sung.”
Tần Miễn không đẩy y ra, chú ý phản ứng của Phúc thúc, Phúc thẩm.
Phúc thẩm dường như không nghĩ nhiều Phúc thúc chấn động, lập tức cúi đầu.
Tần Miễn cười cười, thả lỏng dựa vào người Lôi Thiết. Hắn không trông cậy ba người này sẽ lập tức đón nhận chuyện hắn và Lôi Thiết sống bên nhau, nhưng ít nhất họ không thể bài xích.
Xe trâu đến trấn trên, Tần Miễn mua thêm nồi niêu xoong chảo. Ba người Phúc thúc, Phúc thẩm, Hỉ Nhạc hầu như không có hành lý gì, hắn lại mua cho mỗi người ba bộ quần áo vải thô, một ít vải dệt cùng đồ dùng sinh hoạt linh *** khác.
Thuận tiện Tần Miễn mua thêm bột mì, gạo trắng. Hắn và Lôi Thiết đều thích ăn cơm, gạo trắng trong nhà tiêu hao rất nhanh.
Xe trâu tiến vào điền cư, chứng kiến vẻ đẹp của điền cư, ba người Phúc thúc, Phúc thẩm, Hỉ Nhạc đều sợ ngây ngốc.
Đây là nơi họ sắp sửa sinh sống? Từ nay họ sẽ được sống ở chỗ đẹp đẽ thế này sao?
Tần Miễn cười cười “Trước tiên đi theo ta đến chỗ mọi người sẽ ở, sau khi thu dọn đồ đạc xong thì có thể đi dạo trang viên, làm quen hoàn cảnh mới.”
Ba người Phúc thúc vội vàng thu hồi ánh mắt.
“Dạ, tiểu thiếu gia.”
Theo Tần Miễn đến dãy nhà cho người làm, cả ba lại ngây ngẩn lần hai. Phòng ở là mới xây, không phải nhà cỏ cũng không phải nhà gỗ, mà là nhà gạch đỏ ngói đen. Gian nhà sáng sủa sạch sẽ, bàn ghế đầy đủ, trên giường còn trải đệm chăn mới ***. Điều kiện tốt hơn nhà trước kia của chính họ gấp mấy lần!
Tần Miễn an bài: “Phúc thúc, Phúc thẩm ở gian nhà đầu tiên Hỉ Nhạc ngươi ở gian thứ hai, nếu về sau có thêm hạ nhân vào cửa, ngươi sẽ ở chung với hắn. Dĩ nhiên nếu sau này ngươi thành thân cũng có thể một mình một gian giống như Phúc thúc, Phúc thẩm.”
Hỉ Nhạc khó nén kích động nói: “Dạ tiểu thiếu gia! Đa tạ tiểu thiếu gia!”
Kế tiếp Tần Miễn nói rõ nội dung công việc cho từng người, sau đó nói: “Các ngươi sống ở đây là bao ăn bao ở, tiền tiêu vặt hàng tháng tạm định là năm mươi văn một tháng, vào lễ Tết hoặc ngày mùa thì sẽ tăng thêm. Một ngày ba bữa các ngươi tự mình nấu ăn, bữa sáng và chiều là mì phở, giữa trưa là cơm trắng, đều được ăn no, dĩ nhiên không cho lãng phí. Rau củ là nhà mình trồng, có đầy đủ. Mỗi tháng sẽ phát mười cân thịt, ăn hết một lần hay để ăn dần trong một tháng thì các ngươi tự mình quyết định.”
Ba người Phúc thúc, Phúc thẩm, Hỉ Nhạc giật mình liếc nhau, đều có chút bất an.
Hỉ Nhạc mở miệng trước nhất “Tiểu thiếu gia, an bài như thế quá tốt rồi. Chúng ta làm hạ nhân một ngày ăn hai bữa là được.”
Tần Miễn mỉm cười “Vào nhà chúng ta thì cứ dựa theo quy củ của chúng ta. Không cần cảm thấy hổ thẹn, lúc làm việc tận tâm là được.”
Ba người Phúc thúc đồng thời hứa hẹn.
Lôi Thiết nhìn thoáng qua xe trâu, Hỉ Nhạc thông minh khiêng một túi bột mì và một túi gạo xuống.
Tần Miễn nói: “Hôm nay các ngươi không cần làm gì, cứ đi dạo khắp nơi, ngày mai bắt đầu làm việc.”
“Đa tạ đại thiếu gia, đa tạ tiểu thiếu gia!”
Việc nên dặn dò đều đã dặn xong, Lôi Thiết dắt trâu chuẩn bị cùng Tần Miễn rời đi.
Hỉ Nhạc bước nhanh qua, cung kính nói: “Đại thiếu gia, để ta. Bên kia là chuồng trâu ạ? Ta đưa thứ này nọ qua đó xong sẵn tiện dắt trâu về chuồng.”
Tần Miễn khen ngợi nhìn hắn ta một cái, quả nhiên lanh lợi.
Bởi bên ngoài có tường vây, tường sân cũ mấy hôm trước đã bị đập bỏ. Tầm nhìn càng thêm rộng lớn, đến cổng chính nhà ở của Tần Miễn và Lôi Thiết, Hỉ Nhạc nhanh nhẹn chuyển đồ đạc trên xe vào trong.
Tần Miễn vào bếp lấy ra một khối thịt khô ước chừng mười cân bảo Hỉ Nhạc mang về, rồi bắt tay làm bữa trưa cho mình và Lôi Thiết.
“Tức phụ, mua cái này làm gì?” Lôi Thiết cầm ba cái chuông đi vào.
Tần Miễn nhìn thấy, sực nhớ ra “A, suýt nữa quên mất. Bên này cách phòng người làm quá xa, khi có việc tìm họ cũng không tiện. Không phải ta còn mua thêm ba sợi dây thừng màu sắc bất đồng sao? Huynh cột ba cái chuông vào ba sợi dây thừng, phân biệt treo ở ba phòng của họ, một đầu khác cột vào nhà chúng ta bên này. Nếu có việc tìm họ, đứng bên này kéo dây, chuông bên kia sẽ vang. Dây màu đen là Phúc thúc, dây màu hồng là Phúc thẩm, màu xám là Hỉ Nhạc.”
“Tức phụ thực thông minh.” Lôi Thiết nói.
“Tất nhiên rồi.” Tần Miễn đắc ý quay đầu, bị Lôi Thiết canh chuẩn hôn một ngụm, còn chưa kịp nói gì, Lôi Thiết đã cầm chuông và dây thừng không nhanh không chậm đi ra ngoài.
“Muộn tao.” Tần Miễn nói thầm một câu, vừa ngâm nga vừa lặt rau.
Khi Lôi Thiết trở về, cầm ba đầu dây thừng cột vào cửa sổ phòng khách.
Tần Miễn nhắc tới một sự kiện khác “Huynh còn nhớ trong lần đào hồ chúng ta có nói muốn mời bà ngoại và các mợ đến đây ngắm hoa không?”
“Nhớ rõ.” Lôi Thiết hỏi “Đã nhiều ngày rồi?”
Tần Miễn gật đầu “Nên sớm mời họ đến đây chơi một ngày, miễn cho trong lòng nhớ mãi chuyện này.”
Lôi Thiết: “Sáng mai ta đi Đặng gia thôn.”
Tần Miễn nấu xong mì xào tương, Lôi Thiết thuận tay bưng ra bàn.
Tần Miễn cười cười, cầm hai đôi đũa theo sau.
Thể xác và *** thần hắn đều thoải mái ngồi xuống ghế, cảm giác mì xào tương hôm nay đặc biệt thơm “Đến hôm nay mới xem như xong, chuyện trong trang viên cơ bản đã sắp xếp thỏa đáng, có thể tha hồ thả lỏng vài ngày.”
Lôi Thiết: “Chờ người bên nhà ngoại về, dẫn ngươi lên núi.”
“Được đó.” Tần Miễn vừa ăn vừa gật đầu “Hiện tại là mùa xuân, cảnh sắc trên núi nhất định rất đẹp. Đem theo cung tên thuận tiện săn thú luôn.”
Lôi Thiết gật đầu, đột nhiên hỏi: “Ngươi còn nhớ sinh thần của mình không?”
“Hai mươi tám tháng Ba.” Tần Miễn ngẩng đầu, nhìn y cười “Sao vậy? Có quà muốn tặng ta?”
“Ừ.” Lôi Thiết không phủ nhận.
“Còn huynh –” Nói chưa dứt lời, hắn bỗng nhớ ra sinh mẫu(3) Lôi Thiết khó sinh mà chết, nói cách khác sinh thần của Lôi Thiết cũng là ngày giỗ của Đặng thị.
Không đợi Lôi Thiết nói chuyện, hắn liền nói: “Từ nay huynh và ta ăn mừng chung một ngày sinh thần đi.”
“Được.” Lôi Thiết nâng ngón cái quệt sốt tương dính bên mép Tần Miễn.
Cơm nước xong, Lôi Thiết rửa bát.
Tần Miễn lấy ra sổ tay và bút, ngồi bên bàn trà viết chữ.
Lôi Thiết rửa bát đi ra, ngồi xuống bên cạnh vòng tay qua eo hắn.
“Viết gì vậy?”
“Ghi sổ.” Tần Miễn nói “Trước kia chỉ có hai chúng ta đương nhiên không cần ghi sổ, nhưng hiện tại có thêm ba người trong nhà, các khoản thu chi vẫn nên tính rõ cho yên tâm. Lỡ sau này phát sinh vấn đề cũng có cái mà căn cứ.”
“Phạm lỗi liền bán đi.” Lôi Thiết nhàn nhạt nói.
Tần Miễn gật đầu “Nếu họ phạm vào sai lầm lớn, đương nhiên ta sẽ không dung nạp bọn họ.”
-Hết chương 76-
Chú giải:
(1) Thân lâm kỳ cảnh: rơi vào tình cảnh kỳ lạ
(2) Bệnh xà ***: bệnh thần kinh
(3) Sinh mẫu: mẹ đẻ
——-
Huyện thành và trấn nhỏ bất đồng rõ rệt, chỉ mức độ náo nhiệt, trấn Lưu Thuỷ đã không thể so sánh. Ở cửa Huyện thành người đến người đi, ngựa xe như nước. Đưa xe trâu vào trạm dừng xe xong, hai người đi bộ vào thành. Tần Miễn nhìn đường phố rộng thoáng, người người y phục trang sức hoa mỹ cùng cửa hàng san sát nối tiếp nhau, có chút hoa mắt.
“Đến đường chính không? Nơi đó náo nhiệt.” Lôi Thiết trưng cầu ý kiến của tức phụ, đáy lòng thương tiếc. Đây là lần đầu tiên tức phụ tới Huyện thành, đáng lý nên để hắn vui chơi thoả thích.
Tần Miễn nói: “Không cần, tùy tiện đi dạo là được.” Làm một nhân sĩ xuyên việt, trước kia cùng lắm chỉ thấy thành trấn phong cách cổ đại trên phim truyền hình, điện ảnh, nay hắn thân lâm kỳ cảnh(1) quả thật có hứng thú lắm.
Đồ vật ở Huyện thành so với trấn trên càng *** xảo khéo léo hơn, đẳng cấp cao hơn, chủng loại càng nhiều hơn, Tần Miễn bừng bừng hứng thú đi tham quan một cửa hàng vải dệt, một cửa tiệm trang sức, một tiệm rèn, còn tiến vào một đại tửu lâu. Dạo qua một vòng tửu lâu, nhìn quét đồ ăn trên bàn xong hắn liền đi ra, làm *** tiểu nhị bụng đầy nhiệt tình giới thiệu đủ loại món ăn sắc hương vị cho bọn hắn buồn bực đến trợn mắt trắng dã phía sau. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Thiết vẫn trầm mặc đi cạnh Tần Miễn, Tần Miễn hăng hái nhìn đông nhìn tây, y thì nhìn các loại biểu cảm trên mặt Tần Miễn.
Nếu *** tiểu nhị cũng là nhân sĩ xuyên việt, có lẽ sẽ nhịn không được mắng hai người một câu: “Bệnh xà ***(2)!”
Ai cũng không biết ai, Tần Miễn không thèm để tâm *** tiểu nhị nghĩ gì, lại kéo Lôi Thiết vào hai tiệm điểm tâm dạo quanh, quan sát cẩn thận, cũng hỏi han cẩn thận, nhưng không mua gì.
Lôi Thiết nhìn ra hắn đang suy xét biện pháp kiếm tiền. Đi dạo gần một canh giờ, Tần Miễn nghe ngóng được vị trí trạm môi giới từ lão bản một cửa hàng, cùng Lôi Thiết đi thẳng tới đó.
Trạm môi giới của Huyện thành khí thế hơn trấn trên, đối tượng để lựa chọn cũng nhiều hơn trấn trên. Lão bản trạm môi giới vừa nghe bọn họ muốn mua người, lập tức gọi mọi người ra xếp thành mấy hàng để Tần Miễn chọn lựa.
Tần Miễn vẫn không quen coi người giống như hàng hoá mà chọn, nhưng không thể không làm vậy, lỡ như mua phải người sức khoẻ không tốt hoặc nhân phẩm có vấn đề thì phiền.
Trước tiên hắn chọn một đôi vợ chồng chưa đến bốn mươi tuổi. Quần áo trên người họ thực cũ, lác đác chỗ chắp vá, nhưng rất sạch sẽ, không phải dạng người lôi thôi. Nam gọi là Phúc thúc, thân thể khỏe mạnh, giỏi làm ruộng Nữ là Phúc thẩm, biết làm ruộng nấu cơm, khâu vá, may quần áo, có thể phụ rửa bát, giặt quần áo, cho gà ăn trong điền cư.
Tần Miễn nghĩ Lôi Thiết là người của mình, mình nên đối tốt với y, không thể để y rửa bát một đời.
Hắn lại chọn thêm một tiểu tử đánh xe, tên Cẩu Oa, hai mươi tuổi, quê nhà gặp nạn hạn hán, trong nhà chỉ còn một mình hắn, tự bán thân lưu lạc đến huyện Chiêu Dương.
Tần Miễn hàn huyên với Cẩu Oa vài câu, cảm thấy hắn ta thực lanh lợi, biết làm ruộng và đánh xe, bèn mua làm xa phu, lúc không cần đánh xe thì phụ làm việc nông, việc lặt vặt.
Ba người tổng cộng ba mươi hai lượng bạc, đều ký văn tự bán đứt.
Đường về do Cẩu Oa đánh xe trâu, khá là vững tay.
“Cẩu Oa, đại danh của ngươi là gì? Gọi ‘Cẩu Oa’ cũng quá khó nghe.” Tần Miễn hỏi.
Cẩu Oa nhếch miệng cười “Hồi tiểu thiếu gia, tiểu nhân không có đại danh. Thỉnh tiểu công tử ban tên.”
Tần Miễn hơi không được tự nhiên “Cái gì ban với không ban chứ. Bất quá cái tên Cẩu Oa quả thật không dễ nghe, hay ta gọi ngươi là Hỉ Nhạc, được không?”
Cẩu Oa cao hứng nói: “Đa tạ tiểu thiếu gia. Tên này rất dễ nghe, về sau tiểu nhân gọi là Hỉ Nhạc.”
Tần Miễn nói: “Đừng tiểu nhân tiểu nhân mãi, xưng là ta. Ta và đại thiếu gia của các ngươi đều rất dễ ở chung, không cần câu nệ quá. Dù sao nếu không có gì bất ngờ xảy ra, các ngươi sẽ lưu lại Lôi gia cả đời. Ta cũng hi vọng chúng ta có thể vui vẻ ở chung với nhau. Chỉ cần các ngươi làm tốt bổn phận, không phạm sai lầm gì đáng kể, chúng ta sẽ không làm gì các ngươi.”
“Xin đại thiếu gia và tiểu thiếu gia yên tâm, về sau ta nhất định cố gắng làm việc!” Đối với câu ‘đại thiếu gia rất dễ ở chung’, Hỉ Nhạc từ chối cho ý kiến, ngay cả nhìn thẳng đại thiếu gia một cái cũng không dám, hắn ta nhưng cảm giác Tần Miễn là một chủ nhân hoà hợp.
Phúc thúc và Phúc thẩm nhìn nhau, trong lòng có chút thấp thỏm với tương lai, nhưng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Dù họ không có tự do, cũng hi vọng được sống ổn định.
Tần Miễn nghĩ nghĩ, nói: “Lát nữa ghé qua trấn trên mua thêm bát đũa nồi sạn linh ***. Trước khi Hỉ Nhạc thành gia thì ăn chung bàn với Phúc thúc Phúc thẩm, chuyện sau này thì sau này lại tính.”
Phúc thẩm vội đáp: “Dạ, tiểu thiếu gia.”
Thoạt nhìn Phúc thúc, Phúc thẩm đều không giống người nói nhiều, như vậy càng hợp ý Tần Miễn.
“Thiết, huynh có gì cần bổ sung không?” Tần Miễn hỏi Lôi Thiết.
Lôi Thiết sửng sốt “Ngươi gọi ta là gì?”
Tần Miễn nhướng mày “Thiết. Không được sao?” Hắn cảm thấy gọi đầy đủ họ tên không thân thiết.
“Ngươi thích là được.” Lôi Thiết ôm eo hắn, cánh môi hạ xuống trán hắn “Không có bổ sung.”
Tần Miễn không đẩy y ra, chú ý phản ứng của Phúc thúc, Phúc thẩm.
Phúc thẩm dường như không nghĩ nhiều Phúc thúc chấn động, lập tức cúi đầu.
Tần Miễn cười cười, thả lỏng dựa vào người Lôi Thiết. Hắn không trông cậy ba người này sẽ lập tức đón nhận chuyện hắn và Lôi Thiết sống bên nhau, nhưng ít nhất họ không thể bài xích.
Xe trâu đến trấn trên, Tần Miễn mua thêm nồi niêu xoong chảo. Ba người Phúc thúc, Phúc thẩm, Hỉ Nhạc hầu như không có hành lý gì, hắn lại mua cho mỗi người ba bộ quần áo vải thô, một ít vải dệt cùng đồ dùng sinh hoạt linh *** khác.
Thuận tiện Tần Miễn mua thêm bột mì, gạo trắng. Hắn và Lôi Thiết đều thích ăn cơm, gạo trắng trong nhà tiêu hao rất nhanh.
Xe trâu tiến vào điền cư, chứng kiến vẻ đẹp của điền cư, ba người Phúc thúc, Phúc thẩm, Hỉ Nhạc đều sợ ngây ngốc.
Đây là nơi họ sắp sửa sinh sống? Từ nay họ sẽ được sống ở chỗ đẹp đẽ thế này sao?
Tần Miễn cười cười “Trước tiên đi theo ta đến chỗ mọi người sẽ ở, sau khi thu dọn đồ đạc xong thì có thể đi dạo trang viên, làm quen hoàn cảnh mới.”
Ba người Phúc thúc vội vàng thu hồi ánh mắt.
“Dạ, tiểu thiếu gia.”
Theo Tần Miễn đến dãy nhà cho người làm, cả ba lại ngây ngẩn lần hai. Phòng ở là mới xây, không phải nhà cỏ cũng không phải nhà gỗ, mà là nhà gạch đỏ ngói đen. Gian nhà sáng sủa sạch sẽ, bàn ghế đầy đủ, trên giường còn trải đệm chăn mới ***. Điều kiện tốt hơn nhà trước kia của chính họ gấp mấy lần!
Tần Miễn an bài: “Phúc thúc, Phúc thẩm ở gian nhà đầu tiên Hỉ Nhạc ngươi ở gian thứ hai, nếu về sau có thêm hạ nhân vào cửa, ngươi sẽ ở chung với hắn. Dĩ nhiên nếu sau này ngươi thành thân cũng có thể một mình một gian giống như Phúc thúc, Phúc thẩm.”
Hỉ Nhạc khó nén kích động nói: “Dạ tiểu thiếu gia! Đa tạ tiểu thiếu gia!”
Kế tiếp Tần Miễn nói rõ nội dung công việc cho từng người, sau đó nói: “Các ngươi sống ở đây là bao ăn bao ở, tiền tiêu vặt hàng tháng tạm định là năm mươi văn một tháng, vào lễ Tết hoặc ngày mùa thì sẽ tăng thêm. Một ngày ba bữa các ngươi tự mình nấu ăn, bữa sáng và chiều là mì phở, giữa trưa là cơm trắng, đều được ăn no, dĩ nhiên không cho lãng phí. Rau củ là nhà mình trồng, có đầy đủ. Mỗi tháng sẽ phát mười cân thịt, ăn hết một lần hay để ăn dần trong một tháng thì các ngươi tự mình quyết định.”
Ba người Phúc thúc, Phúc thẩm, Hỉ Nhạc giật mình liếc nhau, đều có chút bất an.
Hỉ Nhạc mở miệng trước nhất “Tiểu thiếu gia, an bài như thế quá tốt rồi. Chúng ta làm hạ nhân một ngày ăn hai bữa là được.”
Tần Miễn mỉm cười “Vào nhà chúng ta thì cứ dựa theo quy củ của chúng ta. Không cần cảm thấy hổ thẹn, lúc làm việc tận tâm là được.”
Ba người Phúc thúc đồng thời hứa hẹn.
Lôi Thiết nhìn thoáng qua xe trâu, Hỉ Nhạc thông minh khiêng một túi bột mì và một túi gạo xuống.
Tần Miễn nói: “Hôm nay các ngươi không cần làm gì, cứ đi dạo khắp nơi, ngày mai bắt đầu làm việc.”
“Đa tạ đại thiếu gia, đa tạ tiểu thiếu gia!”
Việc nên dặn dò đều đã dặn xong, Lôi Thiết dắt trâu chuẩn bị cùng Tần Miễn rời đi.
Hỉ Nhạc bước nhanh qua, cung kính nói: “Đại thiếu gia, để ta. Bên kia là chuồng trâu ạ? Ta đưa thứ này nọ qua đó xong sẵn tiện dắt trâu về chuồng.”
Tần Miễn khen ngợi nhìn hắn ta một cái, quả nhiên lanh lợi.
Bởi bên ngoài có tường vây, tường sân cũ mấy hôm trước đã bị đập bỏ. Tầm nhìn càng thêm rộng lớn, đến cổng chính nhà ở của Tần Miễn và Lôi Thiết, Hỉ Nhạc nhanh nhẹn chuyển đồ đạc trên xe vào trong.
Tần Miễn vào bếp lấy ra một khối thịt khô ước chừng mười cân bảo Hỉ Nhạc mang về, rồi bắt tay làm bữa trưa cho mình và Lôi Thiết.
“Tức phụ, mua cái này làm gì?” Lôi Thiết cầm ba cái chuông đi vào.
Tần Miễn nhìn thấy, sực nhớ ra “A, suýt nữa quên mất. Bên này cách phòng người làm quá xa, khi có việc tìm họ cũng không tiện. Không phải ta còn mua thêm ba sợi dây thừng màu sắc bất đồng sao? Huynh cột ba cái chuông vào ba sợi dây thừng, phân biệt treo ở ba phòng của họ, một đầu khác cột vào nhà chúng ta bên này. Nếu có việc tìm họ, đứng bên này kéo dây, chuông bên kia sẽ vang. Dây màu đen là Phúc thúc, dây màu hồng là Phúc thẩm, màu xám là Hỉ Nhạc.”
“Tức phụ thực thông minh.” Lôi Thiết nói.
“Tất nhiên rồi.” Tần Miễn đắc ý quay đầu, bị Lôi Thiết canh chuẩn hôn một ngụm, còn chưa kịp nói gì, Lôi Thiết đã cầm chuông và dây thừng không nhanh không chậm đi ra ngoài.
“Muộn tao.” Tần Miễn nói thầm một câu, vừa ngâm nga vừa lặt rau.
Khi Lôi Thiết trở về, cầm ba đầu dây thừng cột vào cửa sổ phòng khách.
Tần Miễn nhắc tới một sự kiện khác “Huynh còn nhớ trong lần đào hồ chúng ta có nói muốn mời bà ngoại và các mợ đến đây ngắm hoa không?”
“Nhớ rõ.” Lôi Thiết hỏi “Đã nhiều ngày rồi?”
Tần Miễn gật đầu “Nên sớm mời họ đến đây chơi một ngày, miễn cho trong lòng nhớ mãi chuyện này.”
Lôi Thiết: “Sáng mai ta đi Đặng gia thôn.”
Tần Miễn nấu xong mì xào tương, Lôi Thiết thuận tay bưng ra bàn.
Tần Miễn cười cười, cầm hai đôi đũa theo sau.
Thể xác và *** thần hắn đều thoải mái ngồi xuống ghế, cảm giác mì xào tương hôm nay đặc biệt thơm “Đến hôm nay mới xem như xong, chuyện trong trang viên cơ bản đã sắp xếp thỏa đáng, có thể tha hồ thả lỏng vài ngày.”
Lôi Thiết: “Chờ người bên nhà ngoại về, dẫn ngươi lên núi.”
“Được đó.” Tần Miễn vừa ăn vừa gật đầu “Hiện tại là mùa xuân, cảnh sắc trên núi nhất định rất đẹp. Đem theo cung tên thuận tiện săn thú luôn.”
Lôi Thiết gật đầu, đột nhiên hỏi: “Ngươi còn nhớ sinh thần của mình không?”
“Hai mươi tám tháng Ba.” Tần Miễn ngẩng đầu, nhìn y cười “Sao vậy? Có quà muốn tặng ta?”
“Ừ.” Lôi Thiết không phủ nhận.
“Còn huynh –” Nói chưa dứt lời, hắn bỗng nhớ ra sinh mẫu(3) Lôi Thiết khó sinh mà chết, nói cách khác sinh thần của Lôi Thiết cũng là ngày giỗ của Đặng thị.
Không đợi Lôi Thiết nói chuyện, hắn liền nói: “Từ nay huynh và ta ăn mừng chung một ngày sinh thần đi.”
“Được.” Lôi Thiết nâng ngón cái quệt sốt tương dính bên mép Tần Miễn.
Cơm nước xong, Lôi Thiết rửa bát.
Tần Miễn lấy ra sổ tay và bút, ngồi bên bàn trà viết chữ.
Lôi Thiết rửa bát đi ra, ngồi xuống bên cạnh vòng tay qua eo hắn.
“Viết gì vậy?”
“Ghi sổ.” Tần Miễn nói “Trước kia chỉ có hai chúng ta đương nhiên không cần ghi sổ, nhưng hiện tại có thêm ba người trong nhà, các khoản thu chi vẫn nên tính rõ cho yên tâm. Lỡ sau này phát sinh vấn đề cũng có cái mà căn cứ.”
“Phạm lỗi liền bán đi.” Lôi Thiết nhàn nhạt nói.
Tần Miễn gật đầu “Nếu họ phạm vào sai lầm lớn, đương nhiên ta sẽ không dung nạp bọn họ.”
-Hết chương 76-
Chú giải:
(1) Thân lâm kỳ cảnh: rơi vào tình cảnh kỳ lạ
(2) Bệnh xà ***: bệnh thần kinh
(3) Sinh mẫu: mẹ đẻ
——-
/222
|