“Được.” Tần Miễn cũng rất tò mò ‘phấn cầu’ sẽ nở ra dạng hoa kỳ lạ gì, hứng thú đồng ý “Đi thôi, ta dẫn huynh tham quan không gian, bên trong còn có rất nhiều thứ ta mang từ thế giới khác đến.”
Không gian quá lớn, hai người chỉ đi dạo chung quanh vùng phụ cận, dự tính hôm nào sẽ mang ngựa vào đi thăm thú nơi xa hơn.
Trở lại tứ hợp viện, Lôi Thiết lắng nghe Tần Miễn giới thiệu đây là máy may cầm tay, đó là bia, mì ăn liền, còn có quần áo vận động, giầy thể thao… Ánh mắt chứa ý cười thoả mãn, tuy không dễ nhận ra, song loại phản ứng vui vẻ này cứ bao quanh khí tức toàn thân y.
Còn Tần Miễn thì chưa phát hiện trên mặt mình vẫn luôn treo nụ cười tươi rói.
“Xem, đây chính là gia vị lẩu chính tông.” Hắn rút ra một túi đóng gói trong một thùng giấy, giống như hiến vật quý “Giữa trưa chúng ta dùng gói này nấu lẩu.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Được.”
Cuối cùng, khi cả hai từ không gian đi ra đều vác theo hai cái rổ đầy ắp. Trong hai rổ của Tần Miễn là rau củ tươi ngon và quà vặt linh ***. Khí hậu trong không gian không chia mùa, các loại rau củ đều là loại ở ngoài không có vào mùa này.
Hai rổ của Lôi Thiết đựng hoa quả, đào mật đỏ rói, táo hồng, còn có hai chùm nho tím, từng quả căng mọng, sáng bóng mê người.
Lôi Thiết dời hai đôn gỗ ra cạnh giếng ngồi rửa hoa quả cùng rau củ. Tần Miễn ngồi trên một đôn gỗ, tay trái nâng chùm nho dài mới rửa còn đọng nước, tay phải ngắt từng trái bỏ vào miệng. Hắn nhìn thoáng qua đằng sau, xung quanh không có những người khác.
“Hay là chúng ta vây một hàng rào ngay trước nhà ở, tránh cho có người đến thấy một vài thứ không nên có.”
“Hàng rào gỗ cũng trồng cây?” Lôi Thiết hỏi.
“Trồng cây bụi như nguyệt quý, bụi gai, bách xù vân vân” Các loại Tần Miễn liệt kê đều là cây bụi rậm rạp tương đối thấp bé, vừa có thể ngăn cách người khác đến quá gần vừa không hạn chế tầm nhìn của họ trong sân.”
“Được.” Lôi Thiết cẩn thận rửa bùn đất dính trên cải xanh.
Tần Miễn ngắt một quả nho đưa đến miệng y.
Lôi Thiết há miệng ngậm lấy ngón tay hắn, như có như không liếm liếm một chút mới cuốn quả nho đi.
Tần Miễn nhìn ngón tay âm ấm, lại dòm dòm chùm nho còn muốn ăn, do dự chốc lát, tiếp tục ngắt nho ăn.
“Thêm một quả.” Lôi Thiết cúi đầu, rửa rau thật nghiêm túc, cứ như vừa rồi không phải mình nói.
Tần Miễn buồn cười, vẫn ngắt một quả đút y, mình ăn một quả, lại đút y một quả…
Một chùm nho dài hai người chia ra ăn hết, Lôi Thiết cũng rửa thức ăn xong.
Lôi Thiết mang đồ ăn vào bếp, Tần Miễn rửa tay đuổi kịp. Lôi Thiết nhóm lửa nấu cơm, hắn nhấc dao phay xử lý nguyên liệu nấu ăn, gà chặt miếng to, tách lá cải thảo ra khỏi cùi, xắt sợi, luộc không ăn cũng ngon khoai tây xắt lát rau thơm lặt thành hai nửa……
Quá giờ Ngọ, Tần Miễn nhớ tới ngựa yêu, nhìn trời thấy cũng tới lúc, lấy ra hai chậu gỗ đựng nước, lại cầm theo giỏ nhỏ đựng bốn quả táo.
“Gì vậy?” Lôi Thiết thấy, hỏi.
“Cho ngựa ăn, rồi chải lông cho nó.”
Lôi Thiết gật đầu, đổ nước vào lu lại, tay trái xách giỏ trúc, tay phải khiêng hai cái thùng rỗng ra ngoài “Dùng nước trong hồ.”
Tần Miễn cầm chổi chà lông đuổi kịp.
Ngang qua hồ nước, Lôi Thiết múc nước vào thùng, Tần Miễn xách giỏ trúc.
Hai con ngựa trong chuồng đang cúi đầu ăn cỏ.
Hai người dắt ngựa ra ngoài phơi nắng, Tần Miễn cầm một quả táo đút cho tông mã của hắn. Tông mã ngửi ngửi mùi táo, há mồm ăn. Hắn cười mỉm chi vuốt ve cổ nó, nói với Lôi Thiết: “Thấy không, ta biết ngay nó sẽ thích mà.”
Lôi Thiết cũng cầm táo lên đút cho hắc mã của y. Hắc mã nhìn y một cái mới cúi đầu ăn táo.
Đút táo xong, Tần Miễn xắn tay áo tắm rửa chà lông cho tông mã.
Tông mã hưởng thụ đến híp mắt lại, còn thân mật cọ cọ đầu vào tay Tần Miễn, làm Tần Miễn càng thêm yêu thích.
Lại nhìn Lôi Thiết bên kia, Lôi Thiết nghiêm chỉnh chà lông trên mình hắc mã, hắc mã không nhúc nhích, cũng không nhìn y một cái, giống như chẳng có gì quan trọng. Nhưng khi Lôi Thiết xong phần bên trái lại tự giác chủ động xoay người, vẫn không nhìn Lôi Thiết. Phải nói khí chất của chủ và ngựa tương tự một cách thần kỳ.
Tần Miễn nhìn mà buồn cười.
Lôi Thiết bỗng quay đầu nói: “Chờ ngươi cưỡi ngựa thuần thục sẽ dạy ngươi kỵ xạ(1)”
“Được đó.” Tần Miễn háo hức “Ha ha, học xong là có thể cưỡi ngựa đi săn rồi.”
Tắm cho ngựa xong, Lôi Thiết khiêng ít cỏ khô ra để hai con ngựa ăn cỏ dưới ánh mặt trời. Chờ lông ngựa khô ráo, hai người lại dắt ngựa về chuồng..
Phúc thúc đứng xa xa chờ đợi họ phân phó. Đến điền cư đã một thời gian, ba người Phúc thúc, Phúc thẩm và Hỉ Nhạc đều chăm chỉ làm việc. Hôm nay, Hỉ Nhạc và Phúc thúc đi chặt không ít củi. Phúc thẩm rửa bát, giặt quần áo đều rất sạch sẽ, cũng chăm sóc vườn rau kỹ lưỡng. Tần Miễn, Lôi Thiết khá vừa lòng với ba người họ.
Lôi Thiết dặn Phúc thúc, Hỉ Nhạc lên núi đào một ít cây bụi về, vào nhà cầm bàn cờ ra, cùng Tần Miễn chơi cờ dưới tàng liễu bên bờ hồ.
Lúc Phúc thúc, Hỉ Nhạc trở về, Tần Miễn xác định vị trí để họ trồng xuống, mỗi ba gốc cây bụi thì xen giữa một lùm hoa.
Chính giữa hàng rào làm một cửa rào cao nửa người. Lúc mặt trời gần xuống núi, Tần Miễn và Lôi Thiết ra ngoài một chuyến, mang về hai cây nho, trồng dựa vào bờ tường trong sân. Đến hè là có thể quang minh chính đại hái nho ăn.
Ban ngày hôm sinh nhật nhàn nhã trôi qua như vậy.
Buổi tối nằm ở trên giường, Tần Miễn cảm thấy khẩn trương hơn bao giờ hết. Từ hôm Tết Lôi Thiết ‘thông báo’ với hắn, định lực của y với hắn càng ngày càng kém. Mà hôm nay có thể nói là bước chuyển biến quan trọng của hắn và Lôi Thiết, có khi nào y không nhịn được xuống tay với hắn luôn không? Nói thật, hắn cũng thường muốn thân mật với Lôi Thiết, nhưng hiện hắn mới mười sáu tuổi mụ, cơ thể chưa dậy thì hoàn toàn, nhu cầu đạm nhạt hơn Lôi Thiết.
Lôi Thiết khóa kỹ các cửa, vào phòng liền thấy tức phụ mặt mày căng thẳng nằm trong ổ chăn, tự bao chặt bản thân, nghe tiếng bước chân, cảnh giác ngẩng đầu, cười gượng với y một cái.
Bước chân Lôi Thiết khựng một chút, chậm rì rì cởi quần áo, chỉ chừa áo lót, nhẹ nhàng vén chăn tiến vào, kéo người vào lòng.
Toàn thân Tần Miễn cứng đờ.
“Ngươi đang sợ cái gì?” Lôi Thiết nghi hoặc hỏi.
Hả? Chẳng lẽ hắn suy nghĩ nhiều? Tự mình đa tình? Khoé miệng Tần Miễn giật giật, tâm tình hơi phức tạp, không thể nói rõ là vui vẻ hay mất mát, nhưng vẫn ra vẻ bĩnh tĩnh thoải mái nói: “Không có gì, ha ha.”
“Ừ.” Lôi Thiết xoay người che phủ người hắn, hôn môi hắn, mút một cái, hôn hai má tới hôn vành tai.
Tư thế này không đúng a! Tần Miễn run run “Huynh… làm gì vậy?”
“Hôn ngươi.” Lôi Thiết trả lời dứt khoát, hai tay đè lên hai cánh tay hắn, hai cái đùi cũng ngăn chận hai chân hắn, một tư thế hoàn toàn áp chế hắn.
Tần Miễn cứng còng người, chủ động hôn một cái, nghiêm mặt nhìn y “Thiết ca, huynh chờ ta lớn hơn chút nữa nhé?”
Động tác của Lôi Thiết khựng lại “Được.”
Tần Miễn thở phào một hơi, kết quả vẫn bị Lôi Thiết hôn toàn thân như cũ.
Tuy không có xâm nhập giao lưu, nhưng hôm sau hắn vẫn ngủ tới trưa trời trưa trật, bị đói tỉnh, hô to một tiếng: “Lôi Thiết –”
Lôi Thiết nhanh chóng hiện thân “Tức phụ, có phải đói bụng rồi không?”
Tần Miễn vô biểu cảm nhìn y một cái, nhanh nhẹn mặc quần áo vào.
Ánh mắt Lôi Thiết đảo qua dấu hôn nhợt nhạt trên cổ đối phương “Ta đã dặn Phúc thẩm nấu tô mì trứng thịt.”
“Đợi lát nữa đi.” Tần Miễn mang giày, lao ra nhanh như chớp.
Lôi Thiết cùng đi ra “Tức phụ, gấp gáp đi nhà xí?”
Tần Miễn lảo đảo một cái. Xí cái đầu huynh!
“Chạy bộ!”
Lôi Thiết nhíu mày, nhìn hắn chạy xa.
Nhất Điểm Bạch tru một tiếng, theo sát.
Tần Miễn chạy men theo nửa vòng tường vây, khi trở về hai chân như nhũn ra, cong lưng, hai tay đặt tại đầu gối, há miệng thở hồng hộc.
Lôi Thiết nâng hắn dậy.
“Vẫn chưa xong.” Tần Miễn đẩy y ra, đi đến trước hai sào phơi đồ, coi cây phơi đồ như xà đơn, hai tay nắm xà đơn, co chân, đung đưa tới lui trên không.
Lôi Thiết đứng một bên xem.
Tần Miễn cười đắc ý với y “Như vậy có thể kéo dài cánh tay, nói không chừng mai mốt tay ta còn dài hơn tay huynh í.”
Lôi Thiết lắc đầu.
Tần Miễn nghiêm túc đung đưa chốc lát, hai nách quặp vào sào, nâng hai đùi lên, muốn vắt chân ngang hai sào, thử nửa ngày cũng chưa thành, điệu bộ trông khá buồn cười.
Lôi Thiết bước qua, một tay kéo người xuống, vỗ vỗ eo hắn “Liều quá.”
Tần Miễn biết mình mệt mỏi quá độ, cũng không kiên trì “Ai, được. Ngày mai bắt đầu rèn luyện buổi sáng trở lại. Ta đi rửa mặt.”
Hắn giãn hai tay, lắc lắc cánh tay, đá đá chân, đi chậm rì rì vào phòng tắm. Trong phòng tắm trang bị gương và bồn rửa mặt, rất thực dụng.
Lôi Thiết vào bếp múc cho hắn tô mì.
Hỉ Nhạc vội vàng chạy tới, đứng ngoài cửa rào lớn tiếng bẩm báo “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, Ngũ công tử và cô nương đến nhà.” Tuy mấy hạ nhân bọn họ và người bên lão trạch không có quan hệ gì, nhưng chủ tử họ và bên đó dù sao cũng là thân cận trực hệ. Toàn bộ chỉ có vài người may mắn nhận được xưng hô tương đối ‘cao cấp’, ‘Ngũ công tử’ và ‘Cô nương’ chính là chỉ Lôi Hướng Trí và Lôi Xuân Đào.
Tần Miễn nhả nước súc miệng, từ phòng tắm đi ra “Biết rồi.”
Khi Lôi Hướng Trí và Lôi Xuân Đào vào tới, Tần Miễn đang ngồi bên bàn đá ăn mì, Lôi Thiết ngồi trên đôn gỗ cạnh hắn sửa lưỡi cày.
“Lại đây ngồi.” Tần Miễn ra hiệu với Lôi Xuân Đào, Lôi Hướng Trí.
Lôi Xuân Đào không ngồi xuống “Đại tẩu, hoa trong vườn các ngươi rất đẹp, ta muốn ra ngắm một chút, để về vẽ lại thêu vài bức.”
“À, vậy ngươi đi đi. Nhất Điểm Bạch cũng ở, nhưng đừng chọc nó, gần đây nó tương đối xao động.” Tần Miễn nhắc nhở.
“Ta biết.” Lôi Xuân Đào ngoảnh đầu mỉm cười, dần dần đi xa.
Tần Miễn vừa ăn mì vừa hỏi “Ngũ đệ có chuyện gì sao?”
Lôi Hướng Trí ngượng ngùng cười cười “Đại ca, Đại tẩu, ta có một yêu cầu quá đáng.”
Tần Miễn nói: “Nói ra thử xem.”
-Hết chương 81-
Chú giải:
(1) Kỵ xạ: Vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Không gian quá lớn, hai người chỉ đi dạo chung quanh vùng phụ cận, dự tính hôm nào sẽ mang ngựa vào đi thăm thú nơi xa hơn.
Trở lại tứ hợp viện, Lôi Thiết lắng nghe Tần Miễn giới thiệu đây là máy may cầm tay, đó là bia, mì ăn liền, còn có quần áo vận động, giầy thể thao… Ánh mắt chứa ý cười thoả mãn, tuy không dễ nhận ra, song loại phản ứng vui vẻ này cứ bao quanh khí tức toàn thân y.
Còn Tần Miễn thì chưa phát hiện trên mặt mình vẫn luôn treo nụ cười tươi rói.
“Xem, đây chính là gia vị lẩu chính tông.” Hắn rút ra một túi đóng gói trong một thùng giấy, giống như hiến vật quý “Giữa trưa chúng ta dùng gói này nấu lẩu.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Được.”
Cuối cùng, khi cả hai từ không gian đi ra đều vác theo hai cái rổ đầy ắp. Trong hai rổ của Tần Miễn là rau củ tươi ngon và quà vặt linh ***. Khí hậu trong không gian không chia mùa, các loại rau củ đều là loại ở ngoài không có vào mùa này.
Hai rổ của Lôi Thiết đựng hoa quả, đào mật đỏ rói, táo hồng, còn có hai chùm nho tím, từng quả căng mọng, sáng bóng mê người.
Lôi Thiết dời hai đôn gỗ ra cạnh giếng ngồi rửa hoa quả cùng rau củ. Tần Miễn ngồi trên một đôn gỗ, tay trái nâng chùm nho dài mới rửa còn đọng nước, tay phải ngắt từng trái bỏ vào miệng. Hắn nhìn thoáng qua đằng sau, xung quanh không có những người khác.
“Hay là chúng ta vây một hàng rào ngay trước nhà ở, tránh cho có người đến thấy một vài thứ không nên có.”
“Hàng rào gỗ cũng trồng cây?” Lôi Thiết hỏi.
“Trồng cây bụi như nguyệt quý, bụi gai, bách xù vân vân” Các loại Tần Miễn liệt kê đều là cây bụi rậm rạp tương đối thấp bé, vừa có thể ngăn cách người khác đến quá gần vừa không hạn chế tầm nhìn của họ trong sân.”
“Được.” Lôi Thiết cẩn thận rửa bùn đất dính trên cải xanh.
Tần Miễn ngắt một quả nho đưa đến miệng y.
Lôi Thiết há miệng ngậm lấy ngón tay hắn, như có như không liếm liếm một chút mới cuốn quả nho đi.
Tần Miễn nhìn ngón tay âm ấm, lại dòm dòm chùm nho còn muốn ăn, do dự chốc lát, tiếp tục ngắt nho ăn.
“Thêm một quả.” Lôi Thiết cúi đầu, rửa rau thật nghiêm túc, cứ như vừa rồi không phải mình nói.
Tần Miễn buồn cười, vẫn ngắt một quả đút y, mình ăn một quả, lại đút y một quả…
Một chùm nho dài hai người chia ra ăn hết, Lôi Thiết cũng rửa thức ăn xong.
Lôi Thiết mang đồ ăn vào bếp, Tần Miễn rửa tay đuổi kịp. Lôi Thiết nhóm lửa nấu cơm, hắn nhấc dao phay xử lý nguyên liệu nấu ăn, gà chặt miếng to, tách lá cải thảo ra khỏi cùi, xắt sợi, luộc không ăn cũng ngon khoai tây xắt lát rau thơm lặt thành hai nửa……
Quá giờ Ngọ, Tần Miễn nhớ tới ngựa yêu, nhìn trời thấy cũng tới lúc, lấy ra hai chậu gỗ đựng nước, lại cầm theo giỏ nhỏ đựng bốn quả táo.
“Gì vậy?” Lôi Thiết thấy, hỏi.
“Cho ngựa ăn, rồi chải lông cho nó.”
Lôi Thiết gật đầu, đổ nước vào lu lại, tay trái xách giỏ trúc, tay phải khiêng hai cái thùng rỗng ra ngoài “Dùng nước trong hồ.”
Tần Miễn cầm chổi chà lông đuổi kịp.
Ngang qua hồ nước, Lôi Thiết múc nước vào thùng, Tần Miễn xách giỏ trúc.
Hai con ngựa trong chuồng đang cúi đầu ăn cỏ.
Hai người dắt ngựa ra ngoài phơi nắng, Tần Miễn cầm một quả táo đút cho tông mã của hắn. Tông mã ngửi ngửi mùi táo, há mồm ăn. Hắn cười mỉm chi vuốt ve cổ nó, nói với Lôi Thiết: “Thấy không, ta biết ngay nó sẽ thích mà.”
Lôi Thiết cũng cầm táo lên đút cho hắc mã của y. Hắc mã nhìn y một cái mới cúi đầu ăn táo.
Đút táo xong, Tần Miễn xắn tay áo tắm rửa chà lông cho tông mã.
Tông mã hưởng thụ đến híp mắt lại, còn thân mật cọ cọ đầu vào tay Tần Miễn, làm Tần Miễn càng thêm yêu thích.
Lại nhìn Lôi Thiết bên kia, Lôi Thiết nghiêm chỉnh chà lông trên mình hắc mã, hắc mã không nhúc nhích, cũng không nhìn y một cái, giống như chẳng có gì quan trọng. Nhưng khi Lôi Thiết xong phần bên trái lại tự giác chủ động xoay người, vẫn không nhìn Lôi Thiết. Phải nói khí chất của chủ và ngựa tương tự một cách thần kỳ.
Tần Miễn nhìn mà buồn cười.
Lôi Thiết bỗng quay đầu nói: “Chờ ngươi cưỡi ngựa thuần thục sẽ dạy ngươi kỵ xạ(1)”
“Được đó.” Tần Miễn háo hức “Ha ha, học xong là có thể cưỡi ngựa đi săn rồi.”
Tắm cho ngựa xong, Lôi Thiết khiêng ít cỏ khô ra để hai con ngựa ăn cỏ dưới ánh mặt trời. Chờ lông ngựa khô ráo, hai người lại dắt ngựa về chuồng..
Phúc thúc đứng xa xa chờ đợi họ phân phó. Đến điền cư đã một thời gian, ba người Phúc thúc, Phúc thẩm và Hỉ Nhạc đều chăm chỉ làm việc. Hôm nay, Hỉ Nhạc và Phúc thúc đi chặt không ít củi. Phúc thẩm rửa bát, giặt quần áo đều rất sạch sẽ, cũng chăm sóc vườn rau kỹ lưỡng. Tần Miễn, Lôi Thiết khá vừa lòng với ba người họ.
Lôi Thiết dặn Phúc thúc, Hỉ Nhạc lên núi đào một ít cây bụi về, vào nhà cầm bàn cờ ra, cùng Tần Miễn chơi cờ dưới tàng liễu bên bờ hồ.
Lúc Phúc thúc, Hỉ Nhạc trở về, Tần Miễn xác định vị trí để họ trồng xuống, mỗi ba gốc cây bụi thì xen giữa một lùm hoa.
Chính giữa hàng rào làm một cửa rào cao nửa người. Lúc mặt trời gần xuống núi, Tần Miễn và Lôi Thiết ra ngoài một chuyến, mang về hai cây nho, trồng dựa vào bờ tường trong sân. Đến hè là có thể quang minh chính đại hái nho ăn.
Ban ngày hôm sinh nhật nhàn nhã trôi qua như vậy.
Buổi tối nằm ở trên giường, Tần Miễn cảm thấy khẩn trương hơn bao giờ hết. Từ hôm Tết Lôi Thiết ‘thông báo’ với hắn, định lực của y với hắn càng ngày càng kém. Mà hôm nay có thể nói là bước chuyển biến quan trọng của hắn và Lôi Thiết, có khi nào y không nhịn được xuống tay với hắn luôn không? Nói thật, hắn cũng thường muốn thân mật với Lôi Thiết, nhưng hiện hắn mới mười sáu tuổi mụ, cơ thể chưa dậy thì hoàn toàn, nhu cầu đạm nhạt hơn Lôi Thiết.
Lôi Thiết khóa kỹ các cửa, vào phòng liền thấy tức phụ mặt mày căng thẳng nằm trong ổ chăn, tự bao chặt bản thân, nghe tiếng bước chân, cảnh giác ngẩng đầu, cười gượng với y một cái.
Bước chân Lôi Thiết khựng một chút, chậm rì rì cởi quần áo, chỉ chừa áo lót, nhẹ nhàng vén chăn tiến vào, kéo người vào lòng.
Toàn thân Tần Miễn cứng đờ.
“Ngươi đang sợ cái gì?” Lôi Thiết nghi hoặc hỏi.
Hả? Chẳng lẽ hắn suy nghĩ nhiều? Tự mình đa tình? Khoé miệng Tần Miễn giật giật, tâm tình hơi phức tạp, không thể nói rõ là vui vẻ hay mất mát, nhưng vẫn ra vẻ bĩnh tĩnh thoải mái nói: “Không có gì, ha ha.”
“Ừ.” Lôi Thiết xoay người che phủ người hắn, hôn môi hắn, mút một cái, hôn hai má tới hôn vành tai.
Tư thế này không đúng a! Tần Miễn run run “Huynh… làm gì vậy?”
“Hôn ngươi.” Lôi Thiết trả lời dứt khoát, hai tay đè lên hai cánh tay hắn, hai cái đùi cũng ngăn chận hai chân hắn, một tư thế hoàn toàn áp chế hắn.
Tần Miễn cứng còng người, chủ động hôn một cái, nghiêm mặt nhìn y “Thiết ca, huynh chờ ta lớn hơn chút nữa nhé?”
Động tác của Lôi Thiết khựng lại “Được.”
Tần Miễn thở phào một hơi, kết quả vẫn bị Lôi Thiết hôn toàn thân như cũ.
Tuy không có xâm nhập giao lưu, nhưng hôm sau hắn vẫn ngủ tới trưa trời trưa trật, bị đói tỉnh, hô to một tiếng: “Lôi Thiết –”
Lôi Thiết nhanh chóng hiện thân “Tức phụ, có phải đói bụng rồi không?”
Tần Miễn vô biểu cảm nhìn y một cái, nhanh nhẹn mặc quần áo vào.
Ánh mắt Lôi Thiết đảo qua dấu hôn nhợt nhạt trên cổ đối phương “Ta đã dặn Phúc thẩm nấu tô mì trứng thịt.”
“Đợi lát nữa đi.” Tần Miễn mang giày, lao ra nhanh như chớp.
Lôi Thiết cùng đi ra “Tức phụ, gấp gáp đi nhà xí?”
Tần Miễn lảo đảo một cái. Xí cái đầu huynh!
“Chạy bộ!”
Lôi Thiết nhíu mày, nhìn hắn chạy xa.
Nhất Điểm Bạch tru một tiếng, theo sát.
Tần Miễn chạy men theo nửa vòng tường vây, khi trở về hai chân như nhũn ra, cong lưng, hai tay đặt tại đầu gối, há miệng thở hồng hộc.
Lôi Thiết nâng hắn dậy.
“Vẫn chưa xong.” Tần Miễn đẩy y ra, đi đến trước hai sào phơi đồ, coi cây phơi đồ như xà đơn, hai tay nắm xà đơn, co chân, đung đưa tới lui trên không.
Lôi Thiết đứng một bên xem.
Tần Miễn cười đắc ý với y “Như vậy có thể kéo dài cánh tay, nói không chừng mai mốt tay ta còn dài hơn tay huynh í.”
Lôi Thiết lắc đầu.
Tần Miễn nghiêm túc đung đưa chốc lát, hai nách quặp vào sào, nâng hai đùi lên, muốn vắt chân ngang hai sào, thử nửa ngày cũng chưa thành, điệu bộ trông khá buồn cười.
Lôi Thiết bước qua, một tay kéo người xuống, vỗ vỗ eo hắn “Liều quá.”
Tần Miễn biết mình mệt mỏi quá độ, cũng không kiên trì “Ai, được. Ngày mai bắt đầu rèn luyện buổi sáng trở lại. Ta đi rửa mặt.”
Hắn giãn hai tay, lắc lắc cánh tay, đá đá chân, đi chậm rì rì vào phòng tắm. Trong phòng tắm trang bị gương và bồn rửa mặt, rất thực dụng.
Lôi Thiết vào bếp múc cho hắn tô mì.
Hỉ Nhạc vội vàng chạy tới, đứng ngoài cửa rào lớn tiếng bẩm báo “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, Ngũ công tử và cô nương đến nhà.” Tuy mấy hạ nhân bọn họ và người bên lão trạch không có quan hệ gì, nhưng chủ tử họ và bên đó dù sao cũng là thân cận trực hệ. Toàn bộ chỉ có vài người may mắn nhận được xưng hô tương đối ‘cao cấp’, ‘Ngũ công tử’ và ‘Cô nương’ chính là chỉ Lôi Hướng Trí và Lôi Xuân Đào.
Tần Miễn nhả nước súc miệng, từ phòng tắm đi ra “Biết rồi.”
Khi Lôi Hướng Trí và Lôi Xuân Đào vào tới, Tần Miễn đang ngồi bên bàn đá ăn mì, Lôi Thiết ngồi trên đôn gỗ cạnh hắn sửa lưỡi cày.
“Lại đây ngồi.” Tần Miễn ra hiệu với Lôi Xuân Đào, Lôi Hướng Trí.
Lôi Xuân Đào không ngồi xuống “Đại tẩu, hoa trong vườn các ngươi rất đẹp, ta muốn ra ngắm một chút, để về vẽ lại thêu vài bức.”
“À, vậy ngươi đi đi. Nhất Điểm Bạch cũng ở, nhưng đừng chọc nó, gần đây nó tương đối xao động.” Tần Miễn nhắc nhở.
“Ta biết.” Lôi Xuân Đào ngoảnh đầu mỉm cười, dần dần đi xa.
Tần Miễn vừa ăn mì vừa hỏi “Ngũ đệ có chuyện gì sao?”
Lôi Hướng Trí ngượng ngùng cười cười “Đại ca, Đại tẩu, ta có một yêu cầu quá đáng.”
Tần Miễn nói: “Nói ra thử xem.”
-Hết chương 81-
Chú giải:
(1) Kỵ xạ: Vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
/222
|