Một nén nhang sau, nhóm thư sinh rối rít hạ bút. Hoắc viện trưởng, Lưu phu tử bảo họ lần lượt ngâm lên bài thơ bản thân sáng tác.
“Thà rằng không ở trúc, không thể không ăn thịt. Không trúc khiến người tục, không thịt khiến người gầy.” Vị thí sinh thứ nhất tự tin đọc ra bài thơ của mình.
Mọi người cười vang.
“Ha ha ha…”
Hoắc viện trưởng, Lưu phu tử không hẹn mà cùng lắc đầu. Vài vị khách nhân biết chút thi từ cũng cùng lắc đầu. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lưu phu tử đánh giá đơn giản: “Thơ này đọc nghe trôi chảy, chỉ tiếc mất đi chất ‘thi’, ‘nhã’.”
Trái lại Tần Miễn cảm thấy bài thơ rất không tệ, thích hợp treo trong tửu lâu. Thế nên hắn cười cười khen ngợi vị thư sinh kia, quyết định chờ cuộc thi kết thúc sẽ tìm người này nói chuyện.
Vị thư sinh thứ hai đọc: “Rượu quý Chiêu Dương toả ngát hương, đựng đầy chén ngọc rực hào quang. Giá được gia chủ cho say khướt, thì đâu còn biết nỗi tha hương.”
“Hay!” Hoắc Tư Nguyên gật đầu khen ngợi “Toàn bài ý thơ câu chữ đều đặc sắc, đọc lên như ẩm rượu ngon, như tọa xuân phong. Quả thật là giai tác.” Tốc độ bình phẩm của Hoắc viện trưởng và Lưu phu tử rất nhanh, tỷ thí thơ mau chóng kết thúc, xếp nhất nhì ba lần lượt là Hoắc Tư Duệ, Vương Thượng Văn và một vị học trò gia cảnh bần hàn khác.
Thơ Lôi Hướng Trí làm không tệ, đáng tiếc không lọt vào ba hạng đầu. Nhưng thư pháp và kỳ nghệ(1) đều đứng thứ hai.
……
Mục cuối cùng của thi văn là so cầm(2), Hoắc Tư Duệ tấu một khúc kinh người dễ dàng đoạt giải nhất. Hoắc viện trưởng cười đến không khép được miệng.
Sau khi đấu văn kết thúc, Tần Miễn sai người đi thu mua những bài thơ xuất sắc, lại cầm ra những nén bạc mới *** chuẩn bị sẵn nhờ Hoắc viện trưởng và Lưu phu tử đảm nhiệm vai trò trao giải, phát tiền thưởng cho các học trò thắng cuộc.
Các học trò không giành được giải cũng không mất mát, họ còn có thể hưởng thụ đãi ngộ ăn uống miễn phí.
“Tần lão bản, nên luận võ rồi.” Bao Húc như sợ Tần Miễn quên, la lớn.
Tần Miễn nói: “Chúng ta ra bên ngoài thi đấu. Bên này, mời.”
Diện tích đất trống trước cửa lâu khá lớn, làm sàn luận võ cũng dư dả. Chúng khách nhân nhao nhao cùng ra ngoài xem náo nhiệt.
Bốn người Tần Miễn, Bao Húc, Lý Sơn, Chu Hải bị vây ở giữa.
“Ai lên trước?” Tần Miễn hoạt động cổ tay vài cái, hỏi.
Bao Húc bước lên hai bước, ưỡn ngực “Ta đấu trước.”
Tần Miễn gật đầu “Được, mời.”
Lôi Hướng Trí đi đến cạnh Lôi Thiết, có chút lo lắng “Đại ca, Đại tẩu sẽ không có việc gì chứ?” Bao Húc vừa cao vừa khoẻ, chưa nói cao hơn Tần Miễn một cái đầu, thân hình ít nhất bằng hai Tần Miễn, nhưng không phải dạng mập tụ mỡ mà bắp thịt trên người săn chắc, nhìn qua tựa như một con nghé con.
Lôi Thiết im lặng không nói.
Hoắc viện trưởng nhắc nhở: “Hai vị nên thi đấu có chừng mực.”
Bao Húc gật đầu thật mạnh “Viện trưởng yên tâm, ta và Tần lão bản ai có thể quật ngã đối phương xuống đất thì người đó thắng. Tần lão bản thấy thế nào?”
Tần Miễn không nói gì liếc hắn ta một cái. Rốt cuộc ngươi là người tổ chức hay ta là người tổ chức đây?
“Cũng được.”
“Tỷ thí bắt đầu.” Lưu phu tử nói.
Bao Húc vọt tới trước mặt Tần Miễn, tay phải nắm thành quyền vung tới Tần Miễn, nắm tay to như một cái búa. Tần Miễn nhanh nhẹn dịch chân nghiêng người tránh đi, tay phải công kích vào xương sườn Bao Húc.
Từ lúc bắt đầu giao thủ, người trong nghề đều có thể nhìn ra thân thủ hai vị này đều không tệ.
Bao Húc có chút bất ngờ, hét lớn một tiếng, tấn công nhanh hơn, từng chiêu từng thức mạnh mẽ hữu lực. Tần Miễn ưu thế ở chỗ cơ thể linh hoạt, vừa né tránh vừa ra chiêu xảo diệu. Thực ra công phu của Bao Húc khá tốt, động tác cũng không chậm. Có điều Tần Miễn ‘ăn gian’, nhờ nước linh tuyền gia tăng thị lực, hai mắt có thể mẫn tuệ nắm bắt góc độ và phương hướng ra chiêu của Bao Húc mới có thể phòng bị đúng lúc.
Nhất thời hai người đánh đến bất phân thắng bại, mọi người thỉnh thoảng phải trầm trồ khen ngợi.
Ước chừng sau hơn năm mươi chiêu, Tần Miễn rơi xuống hạ phong. Dù sao hắn cũng thiếu kinh nghiệm giao thủ với người, nhanh chóng lộ ra một sơ hở, bị Bao Húc bắt được. Bao Húc khoá ngược cánh tay phải Tần Miễn, chợt nhớ là bản thân nói phải đẩy ngã đối phương xuống đất mới tính thắng, bèn vận sức đẩy Tần Miễn ngã.
Mọi người không khỏi kinh hô.
Mắt thấy Tần Miễn sắp chạm đất, một bóng đen chợt loé qua. Lôi Thiết kịp thời ôm eo Tần Miễn kéo hắn lên, dìu hắn đứng vững.
“Tức phụ?” Lôi Thiết kiểm tra trên dưới người hắn.
“Không sao.” Tần Miễn giương khoé môi, muốn trấn an y.
“Này, ngươi thật quá đáng! Đã thắng rồi vì sao còn đẩy tiểu thiếu gia ta xuống đất?” Hỉ Nhạc chỉ vào Bao Húc, bất mãn nói.
Bao Húc gãi gãi đầu, không biết giải thích thế nào: “Ta… Ta không phải cố ý.”
“Được rồi, Hỉ Nhạc.” Tần Miễn không để ý, vẫy tay “Vị Bao công tử này hẳn không phải cố ý. Bao công tử, chúc mừng ngươi.”
Bao Húc vui vẻ nói: “Ha ha, đa tạ!”
Tần Miễn nhìn về phía Lý Sơn và Chu Hải.
“Hai người các ngươi ai tới trước?”
Lý Sơn lên, không đến hai mươi chiêu liền bị đánh bại Chu Hải đỡ hơn chút, sau ba mươi hai chiêu mới bị Tần Miễn chế ngự.
Bao Húc không có đối thủ, chiếm ngôi đệ nhất.
Bộ Thanh Vân nói thầm: “Ài, thật đúng là người ngốc có phúc ngốc.”
“Ha ha.” Khúc Tung Văn cười to “Được rồi, đi, đi vào ăn cơm.”
Bộ Thanh Vân lập tức tỉnh táo cả người “Đúng vậy, đi nào!”
Mọi người trở vào đại đường tiếp tục ăn uống, cả sảnh đường lại náo nhiệt lần nữa. Bao Húc ngồi một mình một bàn, gọi một hơi sáu món ăn “Và thêm hai chén cơm nữa.”
Điếm tiểu nhị nhắc nhở: “Vị khách quan này, nếu ngài ăn không hết thì sẽ bị phạt tiền đấy ạ.”
“Ta biết.” Bao Húc vỗ ngực một cái “Nhiêu đó e là còn không đủ cho ta ăn. Yên tâm, nếu ta ăn không hết, mặc cho ngươi phạt!”
Điếm tiểu nhị lau mồ hôi, cười ha hả thưa vâng.
Thấy Tần Miễn đi tới, Bao Húc không được tự nhiên, ngồi trên ghế vặn vẹo vài cái “Tần lão bản, ngươi từng nói có thể miễn phí ăn uống mà.”
Tần Miễn bật cười “Ta đến là muốn nói chỉ cần Bao công tử không lãng phí đồ ăn, cứ mặc sức ăn thoải mái.”
“Đa tạ Tần lão bản!” Hảo cảm của Bao Húc với hắn tức thì tăng gấp bội.
“Ngươi từ từ dùng!” Tần Miễn nhìn quanh một vòng, tìm được vị thư sinh làm ra bài ‘Không thịt làm người gầy’ kia.
“Vị công tử này, bài thơ ngươi làm khi nãy vừa đọc liền khiến người thấy thèm ăn, tửu lâu chúng ta rất hứng thú. Không biết ngươi nguyện ý bán bài thơ kia cho chúng ta không? Chúng ta sẽ treo nó trong tửu lâu.”
Vị học trò kia rất kinh hỉ, sảng khoái nói: “Đương nhiên nguyện ý. Chẳng qua không cần nói mua bán. Nếu có thể, Tần lão bản tặng ta một ít mứt anh đào được không? Đệ đệ và muội muội ta nhất định rất thích ăn.”
“Không thành vấn đề.” Tần Miễn lại cười nói “Lát nữa ta sẽ cho người đưa ngươi một lọ mứt anh đào. Không biết ngươi có để ý để lại tên sau bài thơ?”
“Không ngại.” Thư sinh này tính tình rộng rãi “Dù viết không tốt cũng là ta viết, treo trong tửu lâu các ngài có khi sẽ nổi danh thật. Ha ha ha!”
Sau đó Tần Miễn đến bàn của Hoắc viện trưởng.
“Hoắc viện trưởng, Lưu phu tử, nhị vị có hài lòng? Nếu cần thêm gì, có thể gọi tiểu nhị lại đây bất cứ lúc nào.”
Hoắc viện trưởng buông đũa, cởi mở cười “Món ăn Song Hưởng lâu làm người ăn đến lưu tâm, hồi vị vô cùng. Không giấu Tần lão bản, một trong các đam mê của cuộc đời lão phu chính là mỹ thực. Tửu lâu lớn nhỏ khắp huyện Chiêu Dương ta đều đi qua, nhưng bữa hôm nay là được ăn thống khoái nhất.”
Lưu phu tử cũng gật đầu nói: “Đúng thế. Khó trách Tần lão bản dám mở tửu lâu tại tiểu trấn này.”
Tần Miễn khiêm tốn “Hoắc viện trưởng và Lưu phu tử quá khen. Hai vị nhất định phải tận hứng.”
Hắn cũng mệt mỏi cả buổi, dặn Tôn chưởng quầy thời điểm Hoắc viện trưởng và Lưu phu tử ra về thì gửi tặng họ giỏ hắn chuẩn bị sẵn xong, liền tiến vào phòng nghỉ ở tầng một nghỉ ngơi.
Lôi Thiết tuần tra lâu Như Quy xong trở về không thấy người, trực tiếp đến phòng nghỉ, thấy tức phụ nằm trên sô pha, bèn đi qua xoa bóp tay chân cho hắn.
Tần Miễn nâng chân đặt qua đùi y, thoải mái nói chuyện: “A Thiết, xem tình hình hôm nay, hoạt động khai trương đại hạ giá của chúng ta rất thành công. Tuy sẽ có chút tổn thất, nhưng chờ mấy tác phẩm xuất sắc kia lan truyền ra, thanh danh Song Hưởng lâu sẽ càng vang dội, sau này không cần lo nguồn khách.”
“Ừ.” Lôi Thiết “Chờ Tôn chưởng quầy vững tay, tức phụ không cần vất vả như hôm nay nữa.”
“Cũng tạm.” Tần Miễn lười biếng nói “Vạn sự khởi đầu nan. Về sau liền thoải mái.”
Bàn tay to của Lôi Thiết che hai mắt hắn lại “Ngủ một lát. Có chuyện ta sẽ gọi ngươi.”
Trong phòng thượng khách lâu Như Quy, Niếp Hành ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, đánh giá xung quanh, vẻ mặt phức tạp.
Phòng thượng khách được Tần Miễn phỏng theo cách thiết kế ba buồng hai sảnh một WC đời trước, gồm ba gian phòng ngủ, một gian phòng khách, một phòng giải trí, một gian phòng tắm. Trong ba phòng ngủ, giường đôi rộng rãi mềm mại, tủ quần áo mới toanh *** mỹ, sô pha thoải mái ấm áp, nền nhà bằng phẳng bóng loáng, mặt đất còn trải thảm mềm mại không rõ làm từ chất liệu gì. Vách tường treo tranh hoạ đẹp mắt, tuy phong cách vẽ kỳ lạ nhưng mang đến cảm giác dễ chịu. Đáng nhắc tới nhất là khung cửa sổ cao rộng, lấy sáng sung túc, tầm nhìn trống trải, đứng từ đây ngắm nhìn phong cảnh xa xa khiến *** thần sảng khoái. Phòng khách cũng trải thảm làm người có loại xúc động muốn lăn lộn trong nó trọn bộ sô pha xếp đặt theo hình tròn, trên bàn trà chính giữa ngoài một phần trà nước, còn bày biện lọ hoa, đĩa anh đào, đào mật tươi rói. Phòng giải trí thì bày biện theo nguyên tắc thuận mắt, bài cửu, xúc xắc, cờ vây, đàn cầm, công cụ giải trí đủ tất cả các loại. Vì để đặc biệt, tuy rằng bồn cầu còn chưa tiên tiến đến mức tự động xả nước, nhưng sau khi dùng xong, ấn cái nút bên cạnh, bồn cầu sẽ từ từ hạ xuống, giây lát sau lại nổi lên một bồn cầu sạch sẽ. Ngoài ra, còn có thể ngâm nước nóng trong thùng tắm lớn, ở góc tường có hai vật giống như trụ tròn, một bên đường nước lạnh, một bên đường nước nóng. Ống trụ rỗng ruột dẫn nước nóng thông thẳng xuống tầng một, tại tầng một có một gian phòng đun nước, mỗi ngày mười hai canh giờ đều có nước nóng. Muốn tắm rửa, thả nước nóng trước rồi pha thêm nước lạnh là được. Không chỉ thế, bên trong phòng tắm luôn phảng phất hương thơm nhàn nhạt.
Ngoài các ‘thiết bị cứng’, phòng thượng khách còn có thể gọi người phục vụ bất kỳ lúc nào, trên vách tường phòng khách có ba thẻ bài màu sắc khác nhau, cần nước trà điểm tâm hoa quả, kéo thẻ bài màu hồng Cần gọi món ăn, kéo thẻ bài màu xanh Cần những phục vụ khác, kéo thẻ bài màu vàng. Nhân viên ở lầu một thu được tin tức sẽ lập tức lên lầu phục vụ khách quý.
Tiếng gõ cửa làm Niếp Hành bừng tỉnh khỏi cơn trầm tư.
“Vào đi.”
Niếp Thanh và Xuân Sinh đẩy cửa ra, nhìn nền đất bóng loáng sạch sẽ, nhất thời không dám cất bước.
“Còn không tiến vào?” Niếp Hành đang buồn bực, bởi vì phản ứng buồn cười của cả hai mà tán đi một ít.
Lúc này Niếp Thanh, Xuân Sinh mới vào phòng, hành lễ với Niếp Hành “Tham kiến công tử!”
Niếp Hành thả lỏng tựa lưng vào sô pha “Các ngươi đánh giá chung quanh thử xem.”
Niếp Thanh, Xuân Sinh dạo qua các gian phòng một vòng, vừa xem vừa âm thầm cảm thán, sau khi xem xong, trở lại phòng khách.
“Thế nào?” Niếp Hành hỏi.
Niếp Thanh nói: “Phòng xa hoa tầng hai kết cấu đại khái giống như phòng này của công tử, bất quá nền đất lót ván gỗ, không có trải thảm. Gia cụ và cách bài trí cũng dụng tâm, nhưng không xa hoa tôn quý bằng phòng thượng khách. Đương nhiên so với phòng hảo hạng của khách *** bình thường vẫn hơn nhiều. Mặt khác, buồng tắm phòng xa hoa tương đối đơn giản, muốn tắm rửa thì gọi người đưa nước lên.”
Xuân Sinh nói: “Công tử, phòng phổ thông cũng không kém, chia làm phòng đơn và phòng đôi, phòng đơn thì giường một người, phòng đôi thì giường hai người, gia cụ trong phòng đều mới, mỗi gian treo một bộ tranh chữ. Không có giường ghép.”
Niếp Hành trầm mặc thật lâu mới nói: “Song Hưởng lâu sẽ bỗng nhiên nổi tiếng.”
Niếp Thanh, Xuân Sinh đều không dám lên tiếng. Hoàn cảnh ngủ nghỉ lâu Như Quy vẫn là yếu tố thứ hai, quan trọng món ăn lâu Tân Chí đa dạng mới lạ, sắc hương vị có đủ, người thích ăn uống khẳng định không bỏ qua một nơi tốt thế này. So ra, vị trí địa lý hẻo lánh chỉ là thứ yếu.
Niếp Hành đứng lên “Xuống dưới tham quan.”
-Hết chương 90-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
“Thà rằng không ở trúc, không thể không ăn thịt. Không trúc khiến người tục, không thịt khiến người gầy.” Vị thí sinh thứ nhất tự tin đọc ra bài thơ của mình.
Mọi người cười vang.
“Ha ha ha…”
Hoắc viện trưởng, Lưu phu tử không hẹn mà cùng lắc đầu. Vài vị khách nhân biết chút thi từ cũng cùng lắc đầu. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lưu phu tử đánh giá đơn giản: “Thơ này đọc nghe trôi chảy, chỉ tiếc mất đi chất ‘thi’, ‘nhã’.”
Trái lại Tần Miễn cảm thấy bài thơ rất không tệ, thích hợp treo trong tửu lâu. Thế nên hắn cười cười khen ngợi vị thư sinh kia, quyết định chờ cuộc thi kết thúc sẽ tìm người này nói chuyện.
Vị thư sinh thứ hai đọc: “Rượu quý Chiêu Dương toả ngát hương, đựng đầy chén ngọc rực hào quang. Giá được gia chủ cho say khướt, thì đâu còn biết nỗi tha hương.”
“Hay!” Hoắc Tư Nguyên gật đầu khen ngợi “Toàn bài ý thơ câu chữ đều đặc sắc, đọc lên như ẩm rượu ngon, như tọa xuân phong. Quả thật là giai tác.” Tốc độ bình phẩm của Hoắc viện trưởng và Lưu phu tử rất nhanh, tỷ thí thơ mau chóng kết thúc, xếp nhất nhì ba lần lượt là Hoắc Tư Duệ, Vương Thượng Văn và một vị học trò gia cảnh bần hàn khác.
Thơ Lôi Hướng Trí làm không tệ, đáng tiếc không lọt vào ba hạng đầu. Nhưng thư pháp và kỳ nghệ(1) đều đứng thứ hai.
……
Mục cuối cùng của thi văn là so cầm(2), Hoắc Tư Duệ tấu một khúc kinh người dễ dàng đoạt giải nhất. Hoắc viện trưởng cười đến không khép được miệng.
Sau khi đấu văn kết thúc, Tần Miễn sai người đi thu mua những bài thơ xuất sắc, lại cầm ra những nén bạc mới *** chuẩn bị sẵn nhờ Hoắc viện trưởng và Lưu phu tử đảm nhiệm vai trò trao giải, phát tiền thưởng cho các học trò thắng cuộc.
Các học trò không giành được giải cũng không mất mát, họ còn có thể hưởng thụ đãi ngộ ăn uống miễn phí.
“Tần lão bản, nên luận võ rồi.” Bao Húc như sợ Tần Miễn quên, la lớn.
Tần Miễn nói: “Chúng ta ra bên ngoài thi đấu. Bên này, mời.”
Diện tích đất trống trước cửa lâu khá lớn, làm sàn luận võ cũng dư dả. Chúng khách nhân nhao nhao cùng ra ngoài xem náo nhiệt.
Bốn người Tần Miễn, Bao Húc, Lý Sơn, Chu Hải bị vây ở giữa.
“Ai lên trước?” Tần Miễn hoạt động cổ tay vài cái, hỏi.
Bao Húc bước lên hai bước, ưỡn ngực “Ta đấu trước.”
Tần Miễn gật đầu “Được, mời.”
Lôi Hướng Trí đi đến cạnh Lôi Thiết, có chút lo lắng “Đại ca, Đại tẩu sẽ không có việc gì chứ?” Bao Húc vừa cao vừa khoẻ, chưa nói cao hơn Tần Miễn một cái đầu, thân hình ít nhất bằng hai Tần Miễn, nhưng không phải dạng mập tụ mỡ mà bắp thịt trên người săn chắc, nhìn qua tựa như một con nghé con.
Lôi Thiết im lặng không nói.
Hoắc viện trưởng nhắc nhở: “Hai vị nên thi đấu có chừng mực.”
Bao Húc gật đầu thật mạnh “Viện trưởng yên tâm, ta và Tần lão bản ai có thể quật ngã đối phương xuống đất thì người đó thắng. Tần lão bản thấy thế nào?”
Tần Miễn không nói gì liếc hắn ta một cái. Rốt cuộc ngươi là người tổ chức hay ta là người tổ chức đây?
“Cũng được.”
“Tỷ thí bắt đầu.” Lưu phu tử nói.
Bao Húc vọt tới trước mặt Tần Miễn, tay phải nắm thành quyền vung tới Tần Miễn, nắm tay to như một cái búa. Tần Miễn nhanh nhẹn dịch chân nghiêng người tránh đi, tay phải công kích vào xương sườn Bao Húc.
Từ lúc bắt đầu giao thủ, người trong nghề đều có thể nhìn ra thân thủ hai vị này đều không tệ.
Bao Húc có chút bất ngờ, hét lớn một tiếng, tấn công nhanh hơn, từng chiêu từng thức mạnh mẽ hữu lực. Tần Miễn ưu thế ở chỗ cơ thể linh hoạt, vừa né tránh vừa ra chiêu xảo diệu. Thực ra công phu của Bao Húc khá tốt, động tác cũng không chậm. Có điều Tần Miễn ‘ăn gian’, nhờ nước linh tuyền gia tăng thị lực, hai mắt có thể mẫn tuệ nắm bắt góc độ và phương hướng ra chiêu của Bao Húc mới có thể phòng bị đúng lúc.
Nhất thời hai người đánh đến bất phân thắng bại, mọi người thỉnh thoảng phải trầm trồ khen ngợi.
Ước chừng sau hơn năm mươi chiêu, Tần Miễn rơi xuống hạ phong. Dù sao hắn cũng thiếu kinh nghiệm giao thủ với người, nhanh chóng lộ ra một sơ hở, bị Bao Húc bắt được. Bao Húc khoá ngược cánh tay phải Tần Miễn, chợt nhớ là bản thân nói phải đẩy ngã đối phương xuống đất mới tính thắng, bèn vận sức đẩy Tần Miễn ngã.
Mọi người không khỏi kinh hô.
Mắt thấy Tần Miễn sắp chạm đất, một bóng đen chợt loé qua. Lôi Thiết kịp thời ôm eo Tần Miễn kéo hắn lên, dìu hắn đứng vững.
“Tức phụ?” Lôi Thiết kiểm tra trên dưới người hắn.
“Không sao.” Tần Miễn giương khoé môi, muốn trấn an y.
“Này, ngươi thật quá đáng! Đã thắng rồi vì sao còn đẩy tiểu thiếu gia ta xuống đất?” Hỉ Nhạc chỉ vào Bao Húc, bất mãn nói.
Bao Húc gãi gãi đầu, không biết giải thích thế nào: “Ta… Ta không phải cố ý.”
“Được rồi, Hỉ Nhạc.” Tần Miễn không để ý, vẫy tay “Vị Bao công tử này hẳn không phải cố ý. Bao công tử, chúc mừng ngươi.”
Bao Húc vui vẻ nói: “Ha ha, đa tạ!”
Tần Miễn nhìn về phía Lý Sơn và Chu Hải.
“Hai người các ngươi ai tới trước?”
Lý Sơn lên, không đến hai mươi chiêu liền bị đánh bại Chu Hải đỡ hơn chút, sau ba mươi hai chiêu mới bị Tần Miễn chế ngự.
Bao Húc không có đối thủ, chiếm ngôi đệ nhất.
Bộ Thanh Vân nói thầm: “Ài, thật đúng là người ngốc có phúc ngốc.”
“Ha ha.” Khúc Tung Văn cười to “Được rồi, đi, đi vào ăn cơm.”
Bộ Thanh Vân lập tức tỉnh táo cả người “Đúng vậy, đi nào!”
Mọi người trở vào đại đường tiếp tục ăn uống, cả sảnh đường lại náo nhiệt lần nữa. Bao Húc ngồi một mình một bàn, gọi một hơi sáu món ăn “Và thêm hai chén cơm nữa.”
Điếm tiểu nhị nhắc nhở: “Vị khách quan này, nếu ngài ăn không hết thì sẽ bị phạt tiền đấy ạ.”
“Ta biết.” Bao Húc vỗ ngực một cái “Nhiêu đó e là còn không đủ cho ta ăn. Yên tâm, nếu ta ăn không hết, mặc cho ngươi phạt!”
Điếm tiểu nhị lau mồ hôi, cười ha hả thưa vâng.
Thấy Tần Miễn đi tới, Bao Húc không được tự nhiên, ngồi trên ghế vặn vẹo vài cái “Tần lão bản, ngươi từng nói có thể miễn phí ăn uống mà.”
Tần Miễn bật cười “Ta đến là muốn nói chỉ cần Bao công tử không lãng phí đồ ăn, cứ mặc sức ăn thoải mái.”
“Đa tạ Tần lão bản!” Hảo cảm của Bao Húc với hắn tức thì tăng gấp bội.
“Ngươi từ từ dùng!” Tần Miễn nhìn quanh một vòng, tìm được vị thư sinh làm ra bài ‘Không thịt làm người gầy’ kia.
“Vị công tử này, bài thơ ngươi làm khi nãy vừa đọc liền khiến người thấy thèm ăn, tửu lâu chúng ta rất hứng thú. Không biết ngươi nguyện ý bán bài thơ kia cho chúng ta không? Chúng ta sẽ treo nó trong tửu lâu.”
Vị học trò kia rất kinh hỉ, sảng khoái nói: “Đương nhiên nguyện ý. Chẳng qua không cần nói mua bán. Nếu có thể, Tần lão bản tặng ta một ít mứt anh đào được không? Đệ đệ và muội muội ta nhất định rất thích ăn.”
“Không thành vấn đề.” Tần Miễn lại cười nói “Lát nữa ta sẽ cho người đưa ngươi một lọ mứt anh đào. Không biết ngươi có để ý để lại tên sau bài thơ?”
“Không ngại.” Thư sinh này tính tình rộng rãi “Dù viết không tốt cũng là ta viết, treo trong tửu lâu các ngài có khi sẽ nổi danh thật. Ha ha ha!”
Sau đó Tần Miễn đến bàn của Hoắc viện trưởng.
“Hoắc viện trưởng, Lưu phu tử, nhị vị có hài lòng? Nếu cần thêm gì, có thể gọi tiểu nhị lại đây bất cứ lúc nào.”
Hoắc viện trưởng buông đũa, cởi mở cười “Món ăn Song Hưởng lâu làm người ăn đến lưu tâm, hồi vị vô cùng. Không giấu Tần lão bản, một trong các đam mê của cuộc đời lão phu chính là mỹ thực. Tửu lâu lớn nhỏ khắp huyện Chiêu Dương ta đều đi qua, nhưng bữa hôm nay là được ăn thống khoái nhất.”
Lưu phu tử cũng gật đầu nói: “Đúng thế. Khó trách Tần lão bản dám mở tửu lâu tại tiểu trấn này.”
Tần Miễn khiêm tốn “Hoắc viện trưởng và Lưu phu tử quá khen. Hai vị nhất định phải tận hứng.”
Hắn cũng mệt mỏi cả buổi, dặn Tôn chưởng quầy thời điểm Hoắc viện trưởng và Lưu phu tử ra về thì gửi tặng họ giỏ hắn chuẩn bị sẵn xong, liền tiến vào phòng nghỉ ở tầng một nghỉ ngơi.
Lôi Thiết tuần tra lâu Như Quy xong trở về không thấy người, trực tiếp đến phòng nghỉ, thấy tức phụ nằm trên sô pha, bèn đi qua xoa bóp tay chân cho hắn.
Tần Miễn nâng chân đặt qua đùi y, thoải mái nói chuyện: “A Thiết, xem tình hình hôm nay, hoạt động khai trương đại hạ giá của chúng ta rất thành công. Tuy sẽ có chút tổn thất, nhưng chờ mấy tác phẩm xuất sắc kia lan truyền ra, thanh danh Song Hưởng lâu sẽ càng vang dội, sau này không cần lo nguồn khách.”
“Ừ.” Lôi Thiết “Chờ Tôn chưởng quầy vững tay, tức phụ không cần vất vả như hôm nay nữa.”
“Cũng tạm.” Tần Miễn lười biếng nói “Vạn sự khởi đầu nan. Về sau liền thoải mái.”
Bàn tay to của Lôi Thiết che hai mắt hắn lại “Ngủ một lát. Có chuyện ta sẽ gọi ngươi.”
Trong phòng thượng khách lâu Như Quy, Niếp Hành ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, đánh giá xung quanh, vẻ mặt phức tạp.
Phòng thượng khách được Tần Miễn phỏng theo cách thiết kế ba buồng hai sảnh một WC đời trước, gồm ba gian phòng ngủ, một gian phòng khách, một phòng giải trí, một gian phòng tắm. Trong ba phòng ngủ, giường đôi rộng rãi mềm mại, tủ quần áo mới toanh *** mỹ, sô pha thoải mái ấm áp, nền nhà bằng phẳng bóng loáng, mặt đất còn trải thảm mềm mại không rõ làm từ chất liệu gì. Vách tường treo tranh hoạ đẹp mắt, tuy phong cách vẽ kỳ lạ nhưng mang đến cảm giác dễ chịu. Đáng nhắc tới nhất là khung cửa sổ cao rộng, lấy sáng sung túc, tầm nhìn trống trải, đứng từ đây ngắm nhìn phong cảnh xa xa khiến *** thần sảng khoái. Phòng khách cũng trải thảm làm người có loại xúc động muốn lăn lộn trong nó trọn bộ sô pha xếp đặt theo hình tròn, trên bàn trà chính giữa ngoài một phần trà nước, còn bày biện lọ hoa, đĩa anh đào, đào mật tươi rói. Phòng giải trí thì bày biện theo nguyên tắc thuận mắt, bài cửu, xúc xắc, cờ vây, đàn cầm, công cụ giải trí đủ tất cả các loại. Vì để đặc biệt, tuy rằng bồn cầu còn chưa tiên tiến đến mức tự động xả nước, nhưng sau khi dùng xong, ấn cái nút bên cạnh, bồn cầu sẽ từ từ hạ xuống, giây lát sau lại nổi lên một bồn cầu sạch sẽ. Ngoài ra, còn có thể ngâm nước nóng trong thùng tắm lớn, ở góc tường có hai vật giống như trụ tròn, một bên đường nước lạnh, một bên đường nước nóng. Ống trụ rỗng ruột dẫn nước nóng thông thẳng xuống tầng một, tại tầng một có một gian phòng đun nước, mỗi ngày mười hai canh giờ đều có nước nóng. Muốn tắm rửa, thả nước nóng trước rồi pha thêm nước lạnh là được. Không chỉ thế, bên trong phòng tắm luôn phảng phất hương thơm nhàn nhạt.
Ngoài các ‘thiết bị cứng’, phòng thượng khách còn có thể gọi người phục vụ bất kỳ lúc nào, trên vách tường phòng khách có ba thẻ bài màu sắc khác nhau, cần nước trà điểm tâm hoa quả, kéo thẻ bài màu hồng Cần gọi món ăn, kéo thẻ bài màu xanh Cần những phục vụ khác, kéo thẻ bài màu vàng. Nhân viên ở lầu một thu được tin tức sẽ lập tức lên lầu phục vụ khách quý.
Tiếng gõ cửa làm Niếp Hành bừng tỉnh khỏi cơn trầm tư.
“Vào đi.”
Niếp Thanh và Xuân Sinh đẩy cửa ra, nhìn nền đất bóng loáng sạch sẽ, nhất thời không dám cất bước.
“Còn không tiến vào?” Niếp Hành đang buồn bực, bởi vì phản ứng buồn cười của cả hai mà tán đi một ít.
Lúc này Niếp Thanh, Xuân Sinh mới vào phòng, hành lễ với Niếp Hành “Tham kiến công tử!”
Niếp Hành thả lỏng tựa lưng vào sô pha “Các ngươi đánh giá chung quanh thử xem.”
Niếp Thanh, Xuân Sinh dạo qua các gian phòng một vòng, vừa xem vừa âm thầm cảm thán, sau khi xem xong, trở lại phòng khách.
“Thế nào?” Niếp Hành hỏi.
Niếp Thanh nói: “Phòng xa hoa tầng hai kết cấu đại khái giống như phòng này của công tử, bất quá nền đất lót ván gỗ, không có trải thảm. Gia cụ và cách bài trí cũng dụng tâm, nhưng không xa hoa tôn quý bằng phòng thượng khách. Đương nhiên so với phòng hảo hạng của khách *** bình thường vẫn hơn nhiều. Mặt khác, buồng tắm phòng xa hoa tương đối đơn giản, muốn tắm rửa thì gọi người đưa nước lên.”
Xuân Sinh nói: “Công tử, phòng phổ thông cũng không kém, chia làm phòng đơn và phòng đôi, phòng đơn thì giường một người, phòng đôi thì giường hai người, gia cụ trong phòng đều mới, mỗi gian treo một bộ tranh chữ. Không có giường ghép.”
Niếp Hành trầm mặc thật lâu mới nói: “Song Hưởng lâu sẽ bỗng nhiên nổi tiếng.”
Niếp Thanh, Xuân Sinh đều không dám lên tiếng. Hoàn cảnh ngủ nghỉ lâu Như Quy vẫn là yếu tố thứ hai, quan trọng món ăn lâu Tân Chí đa dạng mới lạ, sắc hương vị có đủ, người thích ăn uống khẳng định không bỏ qua một nơi tốt thế này. So ra, vị trí địa lý hẻo lánh chỉ là thứ yếu.
Niếp Hành đứng lên “Xuống dưới tham quan.”
-Hết chương 90-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
/222
|