Trài qua vài ngày gấp rút lên đường, đến buổi trưa ngày thứ năm, nhóm người Hoàng Tố Yên đã tới biên thành Lăng Hi —— Nguyên thành.
“Tiểu thư, khách phòng đã chuẩn bị xong, chúng ta ở nơi này nghỉ ngơi một đêm đi!” Hạ Vân nhảy xuống xe ngựa đầu tiên.
Gật gật đầu, nhìn khách điếm trước mắt được trang trí theo phong cách hiện đại, nàng lần đầu tiên biết, nguyên lai sinh ý Tác Hồn đã làm lớn đến như vậy! Xem ra danh xưng chủ nhân của nàng thật đúng là không xứng a!
Nguyên Hồi khách sạn, mặc dù tên có chút kỳ quái, nhưng ở Nguyên thành lại rất nổi danh. Nguyên nhân chính là sự bố trí cùng phục vụ của khách điếm. Khách sạn phân ra ba tầng, ở cổ đại này đã xem như kiến trúc cao cấp. Đầu tiên là phòng khách lầu một, mặc dù vẫn chọn dùng loại bàn phổ thông, nhưng sàn nhà có chút bất đồng, được phân ra mấy khu vực, làm cho phòng khách không đến mức có vẻ quá chen chúc. Lầu hai thì là hình thức sương phòng, nhưng không phải dạng từng khu ghế lô, mà chỉ là dùng bình phong vẽ các loại mỹ cảnh sơn thủy tách ra, hơn nữa bởi vì bình phong trong lúc đó cách nhau khoảng cách khá xa, trên bình phong cũng có chuyên môn thiết kế, cho một hiệu quả cách âm nhất định, vì thế các khách nhân cách gian nói chuyện, cũng có tính bí mật riêng. Lầu ba thì lại là phòng khách quý, là hình thức ghế lô truyền thống, thiết kế này dành riêng cho một vài nhà phú quý không muốn lộ diện trước mắt nhiều người, mà tường phòng ghế lô cũng có hiệu quả cách âm rất tốt. Tiếp theo đến sự phục vụ của khách điếm, tuyệt đối là từ quan lớn quyền quý, cho tới bình dân bách tính, không người không khen, bởi vì những tiểu nhị trong khách điếm đối đãi mỗi một khách nhân đều ân cần có lễ, mặt mỉm cười, làm cho trong lòng mọi người đều rất thoải mái. Sau đó viện tử thì được dùng để chiêu đãi khách nhân dừng chân, có độc môn độc viện, còn có cả bài phòng, các loại phương diện được cung cấp cho mỗi nhu cầu bất đồng của khách nhân. Chính bởi nguyên nhân này, vì thế khách điếm Nguyên Hồi tại nơi biên thành này, thậm chí toàn bộ thủ đô Lăng Hi đều rất nổi danh, khách tới không ngừng.
Gần đây bởi vì sự tình dơi hút máu xuất hiện, người ra ngoài càng ngày càng ít, vì thế sinh ý khách điếm cũng tiêu điều một chút. Thế nhưng nhóm người Hoàng Tố Yên tiến vào khách sạn, vẫn nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt. Các tiểu nhị thuần thục qua lại không ngớt ở giữa, chào gọi khách nhân.
“Các vị có đặt trước không?” Một tiểu nhị quần áo màu xám ân cần đi tới, hỏi.
“Có! Chúng ta đặt trước Thiên Vân các.” Những thứ này đều là Hạ Vân an bài, vì thế chỉ nàng mới có quyền lên tiếng.
Hoàng Tố Yên nhìn chung quanh một chút, đích xác đã làm được theo yêu cầu của nàng, Hạ Vân ở phương diện này vẫn rất có khả năng, chỉ là bình thường có vẻ quá cà lơ phất phơ. Mặc ngoài nói các cửa hàng của Tác Hồn do hai người Lãnh Nhan cùng Hạ Vân quản lý, nhưng trên thực tế thì Lãnh Nhan chỉ quản lý việc môi giới cho Tác Hồn, việc còn lại chủ yếu vẫn là Hạ Vân làm.
“Không tệ!”
“Tiểu thư, người hôm nay phải khen ta đi a!” Hạ Vân rất đắc ý nhìn Hoàng Tố Yên.
“Là bình thường ngươi luôn cho ta thấy một mặt không đứng đắn, thế nên ta tất nhiên sẽ không khen ngươi.” Theo tiểu nhị đi hướng hậu viện Thiên Vân Các, Hoàng Tố Yên liếc xéo Hạ Vân.
“Ha ha!” Ngây ngốc cười cười, kỳ thực trong lòng Hạ Vân căn bản là không để ý đến việc này, nàng biết tất cả sự tình trong lòng tiểu thư đã có tính toán, bằng không cũng sẽ bảo nàng đi kinh doanh cửa hàng.
Thiên Vân Các, kỳ thực chính là một dạng viện tử nhà dân bình thường, thế nhưng trong khách điếm này đã tính tốt, Hoàng Tố Yên ra yêu cầu là “Dùng sự bình thường để chuẩn bị nơi này”, hoàn toàn không cần biến thành giống “Khách điếm quý tộc”, khiến cho nó giống như một hoa viên, chỉ một viện đơn giản như vậy, tự nhiên trồng một ít hoa cỏ thì tốt rồi, như vậy sẽ làm cho người khác cảm thấy thoải mái. Nguyên Hồi —— nguyên lai quy về tự nhiên, đây là ý nghĩ mà Hoàng Tố Yên muốn sau khi cho khách nhân vào đây ở.
Bỏ đi tất cả phù hoa, bày ở trước mắt mọi người chính là một cảnh tượng thiên nhiên tươi mát, Hoàng Tố Yên mỉm cười nhìn hết thảy trong viện, hô hấp đến từ hương thơm hoa tươi cỏ dại, tâm tình hơi có vẻ táo bạo cũng yên tĩnh trở lại.
“Mị, ta nói rồi, lần hành động này ngươi không được đi theo!” Đột nhiên cảm thấy một cỗ hương khí quen thuộc, Hoàng Tố Yên bất đắc dĩ nhìn bên phải nơi nào đó.
“Ta…” Dần dần hiện ra thân hình, Mị cúi đầu không nói lời nào.
Thở dài, đi tới, lôi hắn ra ôm vào trong lòng, Hoàng Tố Yên nhẹ vỗ về tóc dài của hắn, nhàn nhạt nói: “Không phải đã bảo ngươi không nên câu nệ như thế sao?”
“Ohm” rất nghe lời giơ cánh tay lên, Mị nháy mắt to ngập nước nhìn Hoàng Tố Yên, “Tiểu thư, lần này là có chuyện, hơn nữa… Ta cũng muốn cùng tiểu thư.” Thấy Hoàng Tố Yên mở miệng muốn nói cái gì, Mị vội tiếp tục nói: “Ta biết tiểu thư muốn nói cái gì! Ta cũng biết lần hành động này nhất định có nguy hiểm, thế nhưng ta thân là ảnh vệ của tiểu thư, không đạo lý không đi theo bên người tiểu thư a! Ảnh bởi vì có nhiệm vụ khác nên không thể theo tiểu thư, ta thì càng thêm không thể ly khai tiểu thư a!”
“Ngươi nghĩ võ công của ngươi cao?” Buồn cười xoa xoa tóc hắn, Hoàng Tố Yên đả kích hắn.
“Không có…” Ủ rũ cúi đầu, Mị đột nhiên cảm giác mình hình như cái gì cũng giúp không được tiểu thư, võ công không tốt như tiểu thư, bày mưu tính kế cũng không được, gia thế bối cảnh… Càng không bằng!
“Được rồi, ngươi ở lại đi!” Nhận thấy được hắn tựa hồ lại đang dằn vặt trái tim mình, Hoàng Tố Yên vội mở miệng đáp ứng.
“Cám ơn tiểu thư! Ta nhất định sẽ không làm lỡ chuyện của tiểu thư!” Mị nghe xong, lập tức hài lòng ngẩng đầu lên.
Nhìn Mị đơn thuần cười, trong mắt mắt Hoàng Tố Yên tiếu ý cũng nhiều hơn. Nàng biết Mị chỉ khi trước mặt nàng mới lộ ra vẻ xấu hổ đơn thuần, thời gian còn lại vẫn luôn trầm mặc lãnh đạm, kỳ thực nàng hi vọng Mị có thể càng rộng rãi thêm một chút, nhưng trước đây chịu đau thương cũng không phải dễ dàng hồi phục như cũ.
“Tiểu thư, cơm trưa đã chuẩn bị xong…” Hạ Vân đột nhiên xông vào, thấy hai người ôm nhau trong viện, vội xoay người sang chỗ khác, “Ách… Ta cái gì cũng không nhìn thấy, thực sự cái gì cũng không thấy.”
Nhìn Mị nhanh chóng nhảy ra khỏi ôm ấp của nàng, đỏ mặt biến mất trên không trung, Hoàng Tố Yên bất đắc dĩ đi qua kéo Hạ Vân rõ ràng đang cười trộm, “Vân nhi, ngươi đừng có làm bộ.”
Nhìn nhìn phía sau Hoàng Tố Yên, Hạ Vân tặc cười lấy cùi chỏ đẩy Hoàng Tố Yên, “Ta nói tiểu thư a, làm loại chuyện này ít nhất cũng phải ở trong phòng đi! Mặc dù mọi người quen biết lâu như vậy, nhưng nam nhân người ta sẽ xấu hổ a!”
“Được rồi, người đừng làm loạn nữa, chỉ là ôm một cái mà thôi.” Bấm tay gõ đầu Hạ Vân một cái, Hoàng Tố Yên đi tới phòng ăn.
“Chỉ là ôm một cái mà thôi!” Hạ Vân bĩu môi, đó cũng chỉ là hiện tại khi có người thôi! (Aqua: vâng còn khi không có người thì…hehehe).
Sau khi dùng qua cơm trưa, Hạ Vân giựt giây Hoàng Tố Yên ra đường cái dạo vài vòng.
“Tiểu thư, chúng ta thật vất vả đến một chuyến, liền dạo chơi đi! Ta nghe nói Nguyên thành này có một loại hoa quả đặc biệt nổi danh, ăn a, bình thường chúng ta muốn ăn cũng rất phiền phức đó! Hôm nay đã đến nơi này rồi, còn không đi ăn cho đã, thì chẵng phải làm thất vọng chính mình sao a?” Hạ Vân từ khi dùng xong cơm trưa liền bắt đầu quấn quít lấy Hoàng Tố Yên.
Không biết làm sao mà cả người Hoàng Tố Yên lại có định lực như vậy, vô luận Hạ Vân quấn quýt làm phiền thế nào, thì nàng vẫn không động tâm chút nào, chỉ yên tĩnh nhìn nàng ta nói.
“Mị, ngươi cũng tới giúp một chút đi.” Nói miệng khô lưỡi khô, Hạ Vân quyết định đem nhiệm vụ thuyết phục tiểu thư giao cho Mị.
“Tiểu thư, ta…” Kỳ thực Mị cũng thích ăn hoa quả màu vàng vàng kia, ăn thật ngon, thế nhưng lại không muốn miễn cưỡng tiểu thư trên đường phố.
Bất đắc dĩ buông sách xuống, Hoàng Tố Yên nhìn rõ ràng Mị mang theo chờ mong, “Ngươi cũng muốn đi?”
“Ân.” Thẳng thắn thành khẩn gật gật đầu, khuôn mặt cười của Mị có một chút ửng đỏ.
“Được rồi!” Nghĩ nghĩ, ở trong này chắc cũng không gặp nguy hiểm gì!
“Oa! Tiểu thư, người cái này gọi là ‘Trọng sắc khinh bạn’ nghiêm trọng a!” Hạ Vân bất mãn mở to hai mắt nhìn.
“Ngươi cảm thất bất mãn, thì có thể không đi chung, hay ngươi muốn hành lý chúng ta để cho một người ngươi coi chừng.” Hoàng Tố Yên liếc xéo nàng ta một cái, không sao cả nói.
Lập tức yên tĩnh lại, Hạ Vân chỉ có thể ở trong lòng oán giận một chút, nàng mới không cần ở lại coi chừng hành lý đâu!
“Tiểu thư, hay để ta ở lại xem hành lý đi, dù sao ta cũng không muốn ra đường phố.” Lãnh Nhan nhìn nhìn Hạ Vân, chuyển hướng Hoàng Tố Yên nói.
Buồn cười nhìn bộ dáng Hạ Vân cảm động đến rơi nước mắt, Hoàng Tố Yên gật gật đầu, “Được rồi! Chúng ta đi thôi!”
Nguyên thành bởi vì là biên thành, vì thế coi như phồn hoa, nên có một vài thương nhân buôn bán xuyên quốc gia đến rồi lại đi, cứ như vậy từ từ làm cho biên thành kinh tế phồn vinh.
Nhìn người chung quanh thanh âm ồn ào, Hoàng Tố Yên hơi nhíu nhíu mày, cũng không thích loại tình huống chen chúc như này, tổng cảm thấy như vậy sẽ phát sinh một ít sự tình không ở trong phạm vi khống chế của mình. Nhưng…mắt chuyển hướng Mị đối rất nhiều thứ cảm thấy mới lạ mà nhìn khắp nơi, Hoàng Tố Yên cười cười, vẫn nên để cho hắn hảo hảo vui đùa một chút đi!
Uyển Tùy đi theo phía sau họ, thời khắc chú ý tình huống chung quanh, nàng cùng Hoàng Tố Yên cảm thụ giống nhau, cũng cảm thấy càng nhiều người lại càng không an toàn, đặc biệt hiện tại quốc gia này đang đứng ở thời khắc vô cùng mẫn cảm.
Hạ Vân thì mặc kệ nhiều như vậy, nhìn thấy thức ăn mình chưa thấy qua, luôn muốn mua một ít để nếm thử, ăn ngon thì mua thêm một phần đưa cho ba người Hoàng Tố Yên.
Bốn người đi tới đi lui, phát hiện phía trước có một đám người vây ở đằng kia, nghị luận sôi nổi, cũng không biết đang làm gì.
“A, nơi đó xảy ra chuyện gì? Có trò vui đây!” Hạ Vân giống như đã phát hiện tân đại lục, mắt lập tức phát sáng, mấy bước liền chạy tới.
Chau mày, Hoàng Tố Yên đứng tại chỗ không hề động.
“Tiểu thư?” Mị cũng dừng lại nghi ngờ nhìn biểu tình Hoàng Tố Yên có chút kì quái.
“Chúng ta không nên xen vào việc của người khác.”
“Thế nhưng Hạ Vân…” Nhìn nhìn Hoàng Tố Yên, lại nhìn phương hướng Hạ Vân, Mị lui một bước, đứng ở bên người Hoàng Tố Yên.
“Aiz ——” không còn trông thấy bóng dáng của Hạ Vân trong đám người, Hoàng Tố Yên thở dài, “Chúng ta đi qua!”
Vừa nhìn đến chỗ đám người, quả nhiên là tiết mục cường thưởng dân nam, Hạ Vân rất hứng thú nhìn, nàng ta trước giờ đều ở trong kinh thành Hoàng Nguyệt quốc, loại chuyện này nàng ta chưa gặp lần nào, vì thế lần này nàng thật rất hưng phấn a!
Ba ngươi Hoàng Tố Yên cũng chỉ đứng ở một bên bàng quan, mà không đi lên làm “Anh hùng”.
“Ngươi…buông ta ra!” Thanh âm nhu nhược kháng nghị, nguyên một cái mặt toàn thịt với chả mỡ nắm lấy nam tử thủy chung cúi đầu, nên người ta không nhìn thấy được dung mạo chân thật của hắn, nhưng có thể bị loại ác bá này coi trọng, chắc hẳn cũng sẽ không xấu!
“Hắc hắc! Tiểu mỹ nhân, ngươi liền theo ta đi! Ta sẽ đối với ngươi thật tốt. Đến… Ôi! Ai đánh ta!” Tên ác bá vừa mới bắt đầu vẫn là bộ dáng mê trai, giả bộ ôn nhu, thế nhưng lại đột nhiên ôm chân la to, “Đừng để ta bắt được! Nếu không ngươi nhất định phải chết!”
Hoàng Tố Yên chẳng đáng chậm rãi thu hồi cái tay vừa vươn ra, kéo Mị lại, “Chúng ta trở về đi!”
Hạ Vân xoay người nghi ngờ liếc nhìn Hoàng Tố Yên một cái, “Thế nhưng tiểu thư, ả…” Nàng ta lời còn chưa dứt liền nghe phía sau truyền đến một tiếng kêu to như giết lợn “A ——“, vừa quay đầu đã nhìn thấy cái tên ác bá kia vẻ mặt thống khổ té lăn trên mặt đất. Nga! Nguyên lai ả bị vậy là do tiểu thư đánh a! Khóe miệng hài lòng cong lên, Hạ Vân quay đầu đuổi kịp Hoàng Tố Yên.
Mắt hơi nheo, Hoàng Tố Yên bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ kịp thoáng nhìn chỗ góc đường chợt lóe lên bóng trắng, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục hướng khách sạn đi đến, bây giờ liền hiện thân, cũng quá không thể chờ đợi được đi?
“Tiểu thư, khách phòng đã chuẩn bị xong, chúng ta ở nơi này nghỉ ngơi một đêm đi!” Hạ Vân nhảy xuống xe ngựa đầu tiên.
Gật gật đầu, nhìn khách điếm trước mắt được trang trí theo phong cách hiện đại, nàng lần đầu tiên biết, nguyên lai sinh ý Tác Hồn đã làm lớn đến như vậy! Xem ra danh xưng chủ nhân của nàng thật đúng là không xứng a!
Nguyên Hồi khách sạn, mặc dù tên có chút kỳ quái, nhưng ở Nguyên thành lại rất nổi danh. Nguyên nhân chính là sự bố trí cùng phục vụ của khách điếm. Khách sạn phân ra ba tầng, ở cổ đại này đã xem như kiến trúc cao cấp. Đầu tiên là phòng khách lầu một, mặc dù vẫn chọn dùng loại bàn phổ thông, nhưng sàn nhà có chút bất đồng, được phân ra mấy khu vực, làm cho phòng khách không đến mức có vẻ quá chen chúc. Lầu hai thì là hình thức sương phòng, nhưng không phải dạng từng khu ghế lô, mà chỉ là dùng bình phong vẽ các loại mỹ cảnh sơn thủy tách ra, hơn nữa bởi vì bình phong trong lúc đó cách nhau khoảng cách khá xa, trên bình phong cũng có chuyên môn thiết kế, cho một hiệu quả cách âm nhất định, vì thế các khách nhân cách gian nói chuyện, cũng có tính bí mật riêng. Lầu ba thì lại là phòng khách quý, là hình thức ghế lô truyền thống, thiết kế này dành riêng cho một vài nhà phú quý không muốn lộ diện trước mắt nhiều người, mà tường phòng ghế lô cũng có hiệu quả cách âm rất tốt. Tiếp theo đến sự phục vụ của khách điếm, tuyệt đối là từ quan lớn quyền quý, cho tới bình dân bách tính, không người không khen, bởi vì những tiểu nhị trong khách điếm đối đãi mỗi một khách nhân đều ân cần có lễ, mặt mỉm cười, làm cho trong lòng mọi người đều rất thoải mái. Sau đó viện tử thì được dùng để chiêu đãi khách nhân dừng chân, có độc môn độc viện, còn có cả bài phòng, các loại phương diện được cung cấp cho mỗi nhu cầu bất đồng của khách nhân. Chính bởi nguyên nhân này, vì thế khách điếm Nguyên Hồi tại nơi biên thành này, thậm chí toàn bộ thủ đô Lăng Hi đều rất nổi danh, khách tới không ngừng.
Gần đây bởi vì sự tình dơi hút máu xuất hiện, người ra ngoài càng ngày càng ít, vì thế sinh ý khách điếm cũng tiêu điều một chút. Thế nhưng nhóm người Hoàng Tố Yên tiến vào khách sạn, vẫn nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt. Các tiểu nhị thuần thục qua lại không ngớt ở giữa, chào gọi khách nhân.
“Các vị có đặt trước không?” Một tiểu nhị quần áo màu xám ân cần đi tới, hỏi.
“Có! Chúng ta đặt trước Thiên Vân các.” Những thứ này đều là Hạ Vân an bài, vì thế chỉ nàng mới có quyền lên tiếng.
Hoàng Tố Yên nhìn chung quanh một chút, đích xác đã làm được theo yêu cầu của nàng, Hạ Vân ở phương diện này vẫn rất có khả năng, chỉ là bình thường có vẻ quá cà lơ phất phơ. Mặc ngoài nói các cửa hàng của Tác Hồn do hai người Lãnh Nhan cùng Hạ Vân quản lý, nhưng trên thực tế thì Lãnh Nhan chỉ quản lý việc môi giới cho Tác Hồn, việc còn lại chủ yếu vẫn là Hạ Vân làm.
“Không tệ!”
“Tiểu thư, người hôm nay phải khen ta đi a!” Hạ Vân rất đắc ý nhìn Hoàng Tố Yên.
“Là bình thường ngươi luôn cho ta thấy một mặt không đứng đắn, thế nên ta tất nhiên sẽ không khen ngươi.” Theo tiểu nhị đi hướng hậu viện Thiên Vân Các, Hoàng Tố Yên liếc xéo Hạ Vân.
“Ha ha!” Ngây ngốc cười cười, kỳ thực trong lòng Hạ Vân căn bản là không để ý đến việc này, nàng biết tất cả sự tình trong lòng tiểu thư đã có tính toán, bằng không cũng sẽ bảo nàng đi kinh doanh cửa hàng.
Thiên Vân Các, kỳ thực chính là một dạng viện tử nhà dân bình thường, thế nhưng trong khách điếm này đã tính tốt, Hoàng Tố Yên ra yêu cầu là “Dùng sự bình thường để chuẩn bị nơi này”, hoàn toàn không cần biến thành giống “Khách điếm quý tộc”, khiến cho nó giống như một hoa viên, chỉ một viện đơn giản như vậy, tự nhiên trồng một ít hoa cỏ thì tốt rồi, như vậy sẽ làm cho người khác cảm thấy thoải mái. Nguyên Hồi —— nguyên lai quy về tự nhiên, đây là ý nghĩ mà Hoàng Tố Yên muốn sau khi cho khách nhân vào đây ở.
Bỏ đi tất cả phù hoa, bày ở trước mắt mọi người chính là một cảnh tượng thiên nhiên tươi mát, Hoàng Tố Yên mỉm cười nhìn hết thảy trong viện, hô hấp đến từ hương thơm hoa tươi cỏ dại, tâm tình hơi có vẻ táo bạo cũng yên tĩnh trở lại.
“Mị, ta nói rồi, lần hành động này ngươi không được đi theo!” Đột nhiên cảm thấy một cỗ hương khí quen thuộc, Hoàng Tố Yên bất đắc dĩ nhìn bên phải nơi nào đó.
“Ta…” Dần dần hiện ra thân hình, Mị cúi đầu không nói lời nào.
Thở dài, đi tới, lôi hắn ra ôm vào trong lòng, Hoàng Tố Yên nhẹ vỗ về tóc dài của hắn, nhàn nhạt nói: “Không phải đã bảo ngươi không nên câu nệ như thế sao?”
“Ohm” rất nghe lời giơ cánh tay lên, Mị nháy mắt to ngập nước nhìn Hoàng Tố Yên, “Tiểu thư, lần này là có chuyện, hơn nữa… Ta cũng muốn cùng tiểu thư.” Thấy Hoàng Tố Yên mở miệng muốn nói cái gì, Mị vội tiếp tục nói: “Ta biết tiểu thư muốn nói cái gì! Ta cũng biết lần hành động này nhất định có nguy hiểm, thế nhưng ta thân là ảnh vệ của tiểu thư, không đạo lý không đi theo bên người tiểu thư a! Ảnh bởi vì có nhiệm vụ khác nên không thể theo tiểu thư, ta thì càng thêm không thể ly khai tiểu thư a!”
“Ngươi nghĩ võ công của ngươi cao?” Buồn cười xoa xoa tóc hắn, Hoàng Tố Yên đả kích hắn.
“Không có…” Ủ rũ cúi đầu, Mị đột nhiên cảm giác mình hình như cái gì cũng giúp không được tiểu thư, võ công không tốt như tiểu thư, bày mưu tính kế cũng không được, gia thế bối cảnh… Càng không bằng!
“Được rồi, ngươi ở lại đi!” Nhận thấy được hắn tựa hồ lại đang dằn vặt trái tim mình, Hoàng Tố Yên vội mở miệng đáp ứng.
“Cám ơn tiểu thư! Ta nhất định sẽ không làm lỡ chuyện của tiểu thư!” Mị nghe xong, lập tức hài lòng ngẩng đầu lên.
Nhìn Mị đơn thuần cười, trong mắt mắt Hoàng Tố Yên tiếu ý cũng nhiều hơn. Nàng biết Mị chỉ khi trước mặt nàng mới lộ ra vẻ xấu hổ đơn thuần, thời gian còn lại vẫn luôn trầm mặc lãnh đạm, kỳ thực nàng hi vọng Mị có thể càng rộng rãi thêm một chút, nhưng trước đây chịu đau thương cũng không phải dễ dàng hồi phục như cũ.
“Tiểu thư, cơm trưa đã chuẩn bị xong…” Hạ Vân đột nhiên xông vào, thấy hai người ôm nhau trong viện, vội xoay người sang chỗ khác, “Ách… Ta cái gì cũng không nhìn thấy, thực sự cái gì cũng không thấy.”
Nhìn Mị nhanh chóng nhảy ra khỏi ôm ấp của nàng, đỏ mặt biến mất trên không trung, Hoàng Tố Yên bất đắc dĩ đi qua kéo Hạ Vân rõ ràng đang cười trộm, “Vân nhi, ngươi đừng có làm bộ.”
Nhìn nhìn phía sau Hoàng Tố Yên, Hạ Vân tặc cười lấy cùi chỏ đẩy Hoàng Tố Yên, “Ta nói tiểu thư a, làm loại chuyện này ít nhất cũng phải ở trong phòng đi! Mặc dù mọi người quen biết lâu như vậy, nhưng nam nhân người ta sẽ xấu hổ a!”
“Được rồi, người đừng làm loạn nữa, chỉ là ôm một cái mà thôi.” Bấm tay gõ đầu Hạ Vân một cái, Hoàng Tố Yên đi tới phòng ăn.
“Chỉ là ôm một cái mà thôi!” Hạ Vân bĩu môi, đó cũng chỉ là hiện tại khi có người thôi! (Aqua: vâng còn khi không có người thì…hehehe).
Sau khi dùng qua cơm trưa, Hạ Vân giựt giây Hoàng Tố Yên ra đường cái dạo vài vòng.
“Tiểu thư, chúng ta thật vất vả đến một chuyến, liền dạo chơi đi! Ta nghe nói Nguyên thành này có một loại hoa quả đặc biệt nổi danh, ăn a, bình thường chúng ta muốn ăn cũng rất phiền phức đó! Hôm nay đã đến nơi này rồi, còn không đi ăn cho đã, thì chẵng phải làm thất vọng chính mình sao a?” Hạ Vân từ khi dùng xong cơm trưa liền bắt đầu quấn quít lấy Hoàng Tố Yên.
Không biết làm sao mà cả người Hoàng Tố Yên lại có định lực như vậy, vô luận Hạ Vân quấn quýt làm phiền thế nào, thì nàng vẫn không động tâm chút nào, chỉ yên tĩnh nhìn nàng ta nói.
“Mị, ngươi cũng tới giúp một chút đi.” Nói miệng khô lưỡi khô, Hạ Vân quyết định đem nhiệm vụ thuyết phục tiểu thư giao cho Mị.
“Tiểu thư, ta…” Kỳ thực Mị cũng thích ăn hoa quả màu vàng vàng kia, ăn thật ngon, thế nhưng lại không muốn miễn cưỡng tiểu thư trên đường phố.
Bất đắc dĩ buông sách xuống, Hoàng Tố Yên nhìn rõ ràng Mị mang theo chờ mong, “Ngươi cũng muốn đi?”
“Ân.” Thẳng thắn thành khẩn gật gật đầu, khuôn mặt cười của Mị có một chút ửng đỏ.
“Được rồi!” Nghĩ nghĩ, ở trong này chắc cũng không gặp nguy hiểm gì!
“Oa! Tiểu thư, người cái này gọi là ‘Trọng sắc khinh bạn’ nghiêm trọng a!” Hạ Vân bất mãn mở to hai mắt nhìn.
“Ngươi cảm thất bất mãn, thì có thể không đi chung, hay ngươi muốn hành lý chúng ta để cho một người ngươi coi chừng.” Hoàng Tố Yên liếc xéo nàng ta một cái, không sao cả nói.
Lập tức yên tĩnh lại, Hạ Vân chỉ có thể ở trong lòng oán giận một chút, nàng mới không cần ở lại coi chừng hành lý đâu!
“Tiểu thư, hay để ta ở lại xem hành lý đi, dù sao ta cũng không muốn ra đường phố.” Lãnh Nhan nhìn nhìn Hạ Vân, chuyển hướng Hoàng Tố Yên nói.
Buồn cười nhìn bộ dáng Hạ Vân cảm động đến rơi nước mắt, Hoàng Tố Yên gật gật đầu, “Được rồi! Chúng ta đi thôi!”
Nguyên thành bởi vì là biên thành, vì thế coi như phồn hoa, nên có một vài thương nhân buôn bán xuyên quốc gia đến rồi lại đi, cứ như vậy từ từ làm cho biên thành kinh tế phồn vinh.
Nhìn người chung quanh thanh âm ồn ào, Hoàng Tố Yên hơi nhíu nhíu mày, cũng không thích loại tình huống chen chúc như này, tổng cảm thấy như vậy sẽ phát sinh một ít sự tình không ở trong phạm vi khống chế của mình. Nhưng…mắt chuyển hướng Mị đối rất nhiều thứ cảm thấy mới lạ mà nhìn khắp nơi, Hoàng Tố Yên cười cười, vẫn nên để cho hắn hảo hảo vui đùa một chút đi!
Uyển Tùy đi theo phía sau họ, thời khắc chú ý tình huống chung quanh, nàng cùng Hoàng Tố Yên cảm thụ giống nhau, cũng cảm thấy càng nhiều người lại càng không an toàn, đặc biệt hiện tại quốc gia này đang đứng ở thời khắc vô cùng mẫn cảm.
Hạ Vân thì mặc kệ nhiều như vậy, nhìn thấy thức ăn mình chưa thấy qua, luôn muốn mua một ít để nếm thử, ăn ngon thì mua thêm một phần đưa cho ba người Hoàng Tố Yên.
Bốn người đi tới đi lui, phát hiện phía trước có một đám người vây ở đằng kia, nghị luận sôi nổi, cũng không biết đang làm gì.
“A, nơi đó xảy ra chuyện gì? Có trò vui đây!” Hạ Vân giống như đã phát hiện tân đại lục, mắt lập tức phát sáng, mấy bước liền chạy tới.
Chau mày, Hoàng Tố Yên đứng tại chỗ không hề động.
“Tiểu thư?” Mị cũng dừng lại nghi ngờ nhìn biểu tình Hoàng Tố Yên có chút kì quái.
“Chúng ta không nên xen vào việc của người khác.”
“Thế nhưng Hạ Vân…” Nhìn nhìn Hoàng Tố Yên, lại nhìn phương hướng Hạ Vân, Mị lui một bước, đứng ở bên người Hoàng Tố Yên.
“Aiz ——” không còn trông thấy bóng dáng của Hạ Vân trong đám người, Hoàng Tố Yên thở dài, “Chúng ta đi qua!”
Vừa nhìn đến chỗ đám người, quả nhiên là tiết mục cường thưởng dân nam, Hạ Vân rất hứng thú nhìn, nàng ta trước giờ đều ở trong kinh thành Hoàng Nguyệt quốc, loại chuyện này nàng ta chưa gặp lần nào, vì thế lần này nàng thật rất hưng phấn a!
Ba ngươi Hoàng Tố Yên cũng chỉ đứng ở một bên bàng quan, mà không đi lên làm “Anh hùng”.
“Ngươi…buông ta ra!” Thanh âm nhu nhược kháng nghị, nguyên một cái mặt toàn thịt với chả mỡ nắm lấy nam tử thủy chung cúi đầu, nên người ta không nhìn thấy được dung mạo chân thật của hắn, nhưng có thể bị loại ác bá này coi trọng, chắc hẳn cũng sẽ không xấu!
“Hắc hắc! Tiểu mỹ nhân, ngươi liền theo ta đi! Ta sẽ đối với ngươi thật tốt. Đến… Ôi! Ai đánh ta!” Tên ác bá vừa mới bắt đầu vẫn là bộ dáng mê trai, giả bộ ôn nhu, thế nhưng lại đột nhiên ôm chân la to, “Đừng để ta bắt được! Nếu không ngươi nhất định phải chết!”
Hoàng Tố Yên chẳng đáng chậm rãi thu hồi cái tay vừa vươn ra, kéo Mị lại, “Chúng ta trở về đi!”
Hạ Vân xoay người nghi ngờ liếc nhìn Hoàng Tố Yên một cái, “Thế nhưng tiểu thư, ả…” Nàng ta lời còn chưa dứt liền nghe phía sau truyền đến một tiếng kêu to như giết lợn “A ——“, vừa quay đầu đã nhìn thấy cái tên ác bá kia vẻ mặt thống khổ té lăn trên mặt đất. Nga! Nguyên lai ả bị vậy là do tiểu thư đánh a! Khóe miệng hài lòng cong lên, Hạ Vân quay đầu đuổi kịp Hoàng Tố Yên.
Mắt hơi nheo, Hoàng Tố Yên bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ kịp thoáng nhìn chỗ góc đường chợt lóe lên bóng trắng, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục hướng khách sạn đi đến, bây giờ liền hiện thân, cũng quá không thể chờ đợi được đi?
/67
|