Ngày hôm sau Hạ Vân các nàng dùng qua đồ ăn sáng vẫn không thấy Hoàng Tố Yên xuống lầu, Mị có chút lo lắng đi lên lầu kiểm tra.
Ở ngoài cửa gõ mấy cái, thấy bên trong không phản ứng, Mị thoáng cái sắc mặt liền biến trắng, dùng sức đẩy cửa ra, vọt vào, nhìn thấy tình cảnh làm cho tim của hắn quả thực muốn nhảy ra ngoài. Chỉ thấy trên người Hoàng Tố Yên cùng Nam Cung Hạo Nhiên đều bao quanh một tầng hắc vụ, cùng với lần trước trên người nữ hoàng Lăng Hi giống hệt, mà hắc vụ lần này so với khi đó còn muốn dày đặc hơn, giống vật còn sống vòng quanh hai người trên giường, tựa hồ đang tìm nơi nào đó để “Đột phá” …
“Yên ——” Mị cả kinh hét to một tiếng, muốn bổ nhào tới.
“Mị, đừng tới đây! Mau đi!” Lúc này Hoàng Tố Yên bảo Mị dừng bước, mặc dù nhắm mắt lại, thế nhưng đầu hơi chuyển về phía Mị, biểu tình trên mặt cũng không chút nào thống khổ giống Lăng Hi nữ hoàng bị hắc vụ vây quanh lúc trước, mà là ngưng trọng!
Nhìn thấy biểu tình của Hoàng Tố Yên, Mị tựa như thở dài, ngoan ngoãn hướng về phía sau lui mấy bước, một mực thối lui tới cửa, cũng thuận tiện ngăn trở bọn Lãnh Nhan bị hắn la to kéo tới.
“Tiểu thư làm sao vậy? Mị, ngươi đừng cản trở a!” Trong đám người bọn họ Hạ Vân là người xúc động nhất, thấy Mị chắn cửa, liền không thể chờ đợi được muốn chen vào.
“Hạ Vân, Yên đang ở thời khắc mấu chốt, ngươi đừng đi vào quấy rầy nàng!” Là thanh âm Lãnh Nhan. Mị chỉ rầm mặt chắn phía trước các nàng, lại một câu cũng chưa nói.
“Nhìn Mị như vậy liền biết tiểu thư lúc này là không thể bị quấy rầy!” Uyển Tùy cũng nắm tay gõ mạnh Hạ Vân một cái, tính tình hay xúc động của nàng chừng nào mới sửa đổi được đây? Nếu như tiểu thư xảy ra chuyện, Mị nhất định là người thống khổ nhất, sao còn có thời gian cản trở các nàng như vậy?
“Nga ——” Hạ Vân lúc này mới nhìn đến sắc mặt ám trầm của Mị, yên tĩnh đứng qua một bên. Chỉ có hai thiện lương phu quân kia của nàng mới đi qua an ủi nàng, những người khác đều không để ý tới nàng, cũng chỉ chăm chú nhìn chằm chằm trong phòng…
“Các ngươi làm cái gì vậy?” Khoảng chừng trải qua nửa canh giờ, Hoàng Tố Yên mới từ bên trong đi ra, thấy mấy người đứng ở cửa vẫn duy trì một tư thế, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, “Muốn làm pho tượng sao?”
“Pho tượng là cái gì?” Người trước hết đặt câu hỏi ngoại trừ Hạ Vân còn ai vào đây?
“Lười giải thích với ngươi!” Không cẩn thận nói một từ ngữ kiếp trước, Hoàng Tố Yên liếc mắt nhìn Hạ Vân, cùng nàng giải thích, còn không biết muốn nói tới khi nào đâu!
“Yên, mệt lắm không?” Cẩn thận nghe ra trong giọng nói Hoàng Tố Yên ẩn giấu vẻ uể oải, Mị đi tới, kéo tay Hoàng Tố Yên thăm chừng.
“Được rồi, được rồi, ta không sao!” Đem Mị ôm vào trong lòng, hôn lên cái trán trơn bóng của hắn, Hoàng Tố Yên cười nói: “Đây chỉ là một quá trình bình thường mà thôi.”
“Như vậy mà tính là bình thường sao?” Kinh ngạc ngẩng đầu, Mị nhìn chằm chằm mắt Hoàng Tố Yên, không buông tha bất luận một tia biểu cảm giấu giếm trong đó.
“Đúng vậy.” Khẳng định gật gật đầu, Hoàng Tố Yên cười nhẹ vỗ về mái tóc dài đen bóng của Mị, “Ngươi yên tâm, không thể gây thương tổn được ta.”
“Ân.” Xác định Hoàng Tố Yên không có lừa hắn, lúc này Mị mới một lần nữa tựa trong lòng Hoàng Tố Yên hưởng thụ cảm giác hạnh phúc giờ khắc này.
“Chậc chậc, các ngươi nhìn kìa, hoàn toàn không đem mấy người chúng ta để vào mắt mà!” Hạ Vân tựa ở trên tường một bộ ‘Ta rất bất mãn’.
Hoàng Tố Yên lúc này mới nhìn về phía nàng, khóe miệng cong lên một cái cười mỉm khó hiểu, “Vân nhi, ngươi lại có nhiệm vụ.”
“Ách?” Sợ đến lui về phía sau một bước dài, Hạ Vân biết mỗi một lần tiểu thư đối nàng vừa cười vừa nói như vậy ắt hẳn là không có chuyện gì tốt, “Ta là người có gia quyến, vẫn thành thật ngốc ở kinh thành thật là tốt nhất!” Lấy lòng hướng Lãnh Nhan bên kia nháy mắt. Ai biết Lãnh Nhan làm bộ không nhìn thấy đầu chuyển hướng về nơi khác. Mà Uyển Tùy thì lại cười vui sướng khi người gặp họa.
Hạ Vân cùng Lãnh Nhan các nàng trong lúc “Giao lưu” ánh mắt tất cả đều bị Hoàng Tố Yên nhìn ở trong mắt, vẫn cái loại tươi cười này nhìn chằm chằm Hạ Vân: “Gia quyến thôi mà! Ta giúp ngươi chiếu cố!”
“Ách?” Hạ Vân đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Hoàng Tố Yên cũng ý thức được khẩu khí vừa rồi của mình dường như không được thích hợp cho lắm, cảm giác được thân thể Mị chấn động, Hoàng Tố Yên thoáng có chút lúng túng nhìn Hạ Vân thần tình phòng bị, “Khụ, các ngươi biết ta không phải ý tứ kia, ta muốn nói là gia quyến của Vân nhi, ta sẽ an bài người bảo hộ, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng an toàn của bọn họ!“
“Nga ——” Uyển Tùy có chút ý xấu đem kia thanh “Nga” kéo dài âm, bị Hoàng Tố Yên trừng liếc mắt một cái.
“Thế nhưng…” Hạ Vân còn muốn giãy giụa.
“Không có nhưng mà, đây là mệnh lệnh!” Một lần nữa tìm được uy nghiêm của thượng vị giả, Hoàng Tố Yên cố ý nghiêm mặt nói.
“Vâng…” Sau khi biết tiểu thư bảo rằng đó là mệnh lệnh thì hoàn toàn không còn đường sống, Hạ Vân đột nhiên cảm giác mình thực sự quá xui xẻo, vì sao mỗi một lần nàng cười cợt một tí, tiểu thư cũng có nhiệm vụ cho nàng chứ? Mà những nhiệm vụ này cũng chẳng tốt lành gì cho cam, tựa như sự kiện Ma Cung lần trước, làm cho nàng mấy ngày không ngủ ngon giấc!
“Đúng rồi, tiểu thư, Nam Cung công tử tỉnh chưa?” Uyển Tùy đột nhiên nhớ lại nguyên nhân chủ yếu cả nhóm người bọn họ sáng sớm đứng ở cửa phòng “Nói chuyện phiếm”.
“Không, vẫn chưa.” Nói xong, Hoàng Tố Yên cũng có chút uể oải, nỗ lực mấy ngày nay tựa hồ không có hiệu quả gì, có lẽ là bởi vì ma hóa vật kia đối linh lực người tu chân trời sinh bài xích, nàng mỗi lần dụng công muốn bức nó ra, thì sẽ lọt vào trình độ phản kích bất đồng , nàng đưa vào phần linh lực càng mạnh, trình độ phản kích lại càng cường, mà vì thân thể Nam Cung Hạo Nhiên, nàng lại không thể cứng đối cứng, bởi vậy mỗi lần đều chỉ có thể lui ra. Tình cảnh vừa nãy Mị nhìn thấy cũng chính là linh lực dẫn ra ma khí, tính toán đột phá thân phòng ngự tiến vào trong thân thể nàng. Mà nàng lo lắng bảo Mị tránh xa chính là sợ ma khí kia sẽ quay sang công kích Mị, như vậy có khả năng Mị cũng sẽ biến thành bộ dáng Nam Cung Hạo Nhiên hiện tại, đó là chuyện nàng không muốn nhìn thấy nhất.
“Ngay cả tiểu thư cũng không trị được sao?” Uyển Tùy có chút kinh ngạc há hốc miệng. Nàng cho rằng trên thế giới này tiểu thư đã là đại phu giỏi nhất, trước đây các nàng bị các loại vết thương như xương gãy, tiểu thư cũng có thể thoáng cái chữa khỏi, lần này thế nào lại…
“Ta nghĩ nhất định phải tìm được một vài thứ làm phụ trợ mới được!” Suy nghĩ một hồi, Hoàng Tố Yên vẫn buông tha cách đơn giản nhất _ dùng linh lực tu chân cứu Nam Cung Hạo Nhiên. Nàng không phải không thừa nhận bởi vì giết qua hai “Người tu ma”, đã nghĩ công pháp tu ma quá đơn giản.
“Thứ gì đó bây giờ chúng ta không có sao?” Lãnh Nhan mở miệng nói. Không phải nàng tự đại, mà là có được cửa hàng trải rộng toàn bộ đại lục, cùng với thế lực kéo dài tới mỗi một cái góc Tác Hồn của đại lục, có rất ít nơi không có căn cứ của các nàng.
“Không, lần này có gì đó không giống.” Dừng lại một chút, Hoàng Tố Yên có chút nhụt chí tiếp tục nói: “Bởi vì cụ thể là cái gì, ta cũng không biết. Chỉ có thể đi tìm thứ có thể làm cho ma vật trong cơ thể phản ứng.” Ma môn gì đó nàng không hiểu nhiều, kỳ thực ngay cả vài thứ trong tu chân nàng cũng không hiểu nhiều, không có biện pháp a!
Không có sư phó chỉ dạy, cũng chỉ có thể tự mình tìm tòi mà thôi.
“A?” Uyển Tùy lúc này cũng không thể tiếp tục bảo trì bộ dạng “Lãnh nhân”. Như vậy mỗi một câu mà Hoàng Tố Yên trả lời khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Trên mặt cam giác nóng ran, Hoàng Tố Yên không kiên nhẫn rống lên một câu: “Bộ các ngươi nghĩ ta là thần tiên a?! Cái gì cũng biết?”
Rất có ăn ý đồng thời gật gật đầu. Gật đầu xong, ba người Lãnh Nhan cũng cảm thấy buồn cười, “Ha ha ha, trước đây chúng ta mang tư tưởng gì vậy trời?”
Nhìn nhóm “Người điên” này, Hoàng Tố Yên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhận thấy được Mị ở trong lòng lay động thân thể, nàng càng thêm cảm thấy bất đắc dĩ.
Thật vất vả đợi được mọi người đều hết cười, Hoàng Tố Yên mới mở miệng lần nữa, “Không phải chúng ta nên chuẩn bị một chút, chẳng lẽ thực sự muốn dùng một buổi sáng liền đứng ở cửa phòng ‘Nói chuyện phiếm’ ?”
Nhìn nhau cười, sôi nổi đều đi trở về phòng của mình thu dọn đồ đạc.
“Yên, ngươi định làm như thế nào?” Mị chờ mọi người đều đi ra ngoài, mới từ trong lòng Hoàng Tố Yên ngẩng đầu.
“Chúng ta trở lại kinh thành trước rồi hãy nói!”
Lông mày dãn ra, trong lòng Hoàng Tố Yên đã có ý nghĩ, “Đầu tiên, muốn trước cưới ngươi về nhà!”
Vệt đỏ ửng thật vất vã mới tiêu tan nay lại tràn đầy trên mặt, Mị chỉ nhẹ gõ Hoàng Tố Yên một chút, liền vào gian phòng thu dọn đồ đạc.
Đơn giản dùng qua bữa sáng, nhóm người Hoàng Tố Yên liền bước lên con đường trở lại kinh thành.
Lần này trở về bầu không khí so với lúc đi dễ chịu hơn, dọc theo đường đi Hạ Vân vẫn không quản nổi miệng mình, dù sao cũng phải đi hoàn thành nhiệm vụ, nàng cũng không muốn bị đè nén! Trong xe ngựa sinh động nhất chính là nàng, nhưng hai tiểu phu quân kia của nàng thì lại yên tĩnh ngồi ở một bên nghe nàng nơi đó cao đàm khoát luận, mặt lộ vẻ mỉm cười, thỉnh thoảng mới vì Hạ Vân nói đến có chút khát nước liền săn sóc đưa lên một chén nước trà.
Hoàng Tố Yên đem Nam Cung Hạo Nhiên an trí hảo, đem Mị ôm vào trong lòng, hiện tại ngoài Nam Cung Hạo Nhiên ra hắn cũng chính là đối tượng trọng điểm cần được bão hộ a! Hoàng Tố Yên mỗi khi liếc nhìn bụng Mị liền ở trong lòng kinh ngạc một chút, nơi đó có con của nàng! Nàng thế nhưng làm cho một nam nhân mang thai con nàng, cái ý nghĩ này một mực trong đầu của nàng xoay tròn. Mặc dù lúc còn rất nhỏ có nhìn đến sách liên quan đến phương diện nam tử mang thai, nhưng nó thật sự xuất hiện, đặc biệt còn là của mình, để nàng cảm thấy một trận kinh ngạc!
“Ta nói tiểu thư, người không nói chuyện, cũng không nên ngây ngô cười a!” Hạ Vân nhíu mày, tà tà tựa ở trên người phu quân.
“Ngây ngô cười?” Hoàng Tố Yên cảm thấy khóe miệng của mình khẳng định co quắp, cái từ “Ngây ngô cười” này là lần đầu tiên có người dùng để hình dung nàng a!
“Phốc xích”, Mị không nhịn được mà bật cười.
Hoàng Tố Yên cúi đầu nhìn Mị xảo tiếu xinh đẹp*, “Ta vừa cười ngây ngô sao?”
*Nụ cười tinh xảo, xinh đẹp.
“Không có, chỉ là…” Dừng lại một chút, trong đôi mắt đẹp của Mị tiếu ý càng đậm hơn, “Biểu tình vừa rồi của Yên rất khôi hài!”
Bất đắc dĩ nhìn Hạ Vân đã cười ngã vào trên người phu quân, nàng liền cố ý nói như vậy đi! Chú ý tới Lãnh Nhan cùng Uyển Tùy mặt băng sơn cũng không thấy, Hoàng Tố Yên chỉ có thể nhận mệnh tựa đầu quay sang một bên, nhìn ngoài cửa sổ một mảnh diễm sắc.
Hoan thanh tiếu ngữ vẫn duy trì liên tục cho đến kinh thành, có Hạ Vân kẻ dở hơi ở đây, tuyệt đối yên tĩnh không được.
Mới vừa vào cửa thành, liền nghe ngoài xe, tiếng la khí thế ngập trời: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——” .
Phân phó mấy người ngoan ngoãn ngốc ở trong xe, Hoàng Tố Yên liền vén màn đi ra ngoài.
“Bình thân ——” Bỏ thêm một tia linh lực, thanh âm được truyền đến rất xa, đủ làm cho tất cả mọi người trước mắt nghe thấy được.
“Tạ nữ hoàng bệ hạ ——” bách tính đều đứng lên. Trên mặt mỗi người đều là biểu tình kích động, nhìn nữ hoàng tuyệt mỹ như thiên thần, trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ thần phục cả đời.
Từ ngày hôm trước liền nhận được tin tức tể tướng truyền đến, nói là sứ giả Lăng Hi đã đến kinh thành, hướng quốc gia của ta trình văn thư trọn đời thân thiện hữu hảo, cũng bày tỏ tý đồ trở thành nước phụ thuộc Hoàng Nguyệt. Hoàng Tố Yên cũng phân phó đem những thứ trải qua trong lần xuất hành này công bố với dân chúng, cũng không phải là muốn cái thanh danh kia, mà là đã giấu giếm không được, cùng với làm cho một ít người hữa tâm xung quanh đồn đại, còn không bằng mình đây tự công bố ra, làm cho các bách tính đều biết, như vậy cũng sẽ giảm thiểu một chút phiền toái!
Tình hình trước mắt cũng là Hoàng Tố Yên dự kiến, có một nữ hoàng mạnh mẽ như vậy, là hy vọng của mỗi người dân Hoàng Nguyệt! Hơn nữa mặc dù không để ý, thế nhưng làm nữ hoàng làm như vậy cũng có thể làm giảm thiểu trở ngại sau này khi nàng làm việc!
Nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, Hoàng Tố Yên đi tới trước mặt tể tướng, “Tể tướng đại nhân, trong khoảng thời gian này vất vả khanh rồi!”
“Không vất vả, việc này đều là chức trách của vi thần, bệ hạ có thể bình an trở về, vi thần đại biểu tất cả đại thần vạn phần vui mừng a!” Nói xong trong mắt vị nguyên lão hai triều thế nhưng nổi lên ánh nước.
“Tể tướng đại nhân, các vị ái khanh, trẫm khiến các ngươi lo lắng rồi!” Lúc này, ngay cả Hoàng Tố Yên tính tình vốn lãnh đạm cũng không thể không thừa nhận, loại chân tình này bộc lộ thực sự rất làm cho người ta cảm động!
Nhìn thấy nữ hoàng ánh mắt chân thành, các vị đại thần đều cảm động một phen, trong mắt đồng loạt đong đầy ánh nước.
Hoàng Tố Yên nhìn chung quanh một chút, phát hiện hơn mấy khuôn mặt mới, cùng thiếu mấy “người cũ”, âm thầm cùng tể tướng trao đổi một ánh mắt, Hoàng Tố Yên không nói gì gật gật đầu.
Giương mắt thấy thành lâu hoàng thành cách đó không xa vài bóng người, khóe miệng Hoàng Tố Yên lộ ra một tia cười ấm áp, “Mọi người đều tiến cung báo cáo cặn kẽ một chút đoạn thời gian này đã xảy ra chuyện gì đi!” Đứng ở chỗ này cũng có một khoảng thời gian, để những bách tính đó luôn luôn dùng cái loại ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm, dù có là Hoàng Tố Yên cũng có chút chịu không nổi.
Trở lại hoàng cung, Hoàng Tố Yên mới tính chân chính thoải mái hơn, có loại cảm giác an tâm khi về tới địa bàn của mình. Mị cùng Nam Cung Hạo Nhiên cũng phân phó xuống, hảo hảo an trí. Đối với những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, mặc dù mỗi ngày đều có tấu chương đưa đến, thế nhưng đây chẳng qua là tể tướng cùng hoàng tỷ chọn lựa những phần quan trọng đưa cho nàng, mà cái khác đều là các nàng thương lượng rồi quyết định, dù sao mình vẫn là một nữ hoàng, tất cả sự tình quốc nội phát sinh chính mình nhất định phải rõ như lòng bàn tay.
Chính sự điện…
Mặc dù bây giờ không phải là thời gian lâm triều, thế nhưng nữ hoàng vừa mới trở về, tập thể một lần chính thức “Tụ hội” là phải có.
“Chúng thần khấu kiến nữ hoàng bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——” Hành lễ ắt không thể thiếu.
“Hãy bình thân!” Vung tay nhẹ lên, Hoàng Tố Yên chuyển hướng Hoàng Lan Chanh, “Hoàng tỷ, mấy ngày này vất vả tỷ!” Vốn hoàng tỷ cũng không có ý muốn tham dự, nhưng bởi vì Hoàng Tố Yên kiên trì, mới xuất hiện ở chính sự điện. Đối với chuyện cần làm sau này, Hoàng Tố Yên nhất định phải giải quyết hậu cố chi ưu*, mà Hoàng Lan Chanh là sự lực chọn tốt nhất, không phải vì bí mật huyết thống hoàng thất, trong mắt người ở bên ngoài Hoàng Lan Chanh vẫn là người thừa kế thuận vi duy nhất!
*Những nỗi ưu phiền lo lắng sau lưng những người làm việc lớn
“Không có gì!” Tại trước mặt nhiều ngoại nhân như vậy, Hoàng Lan Chanh tận lực ít mở miệng.
“Tể tướng.” Không để ý Hoàng Lan Chanh ít lời, biết ngăn cách trong lòng nàng sẽ rất khó để tiêu trừ, Hoàng Tố Yên quay đầu sang tể tướng bên cạnh tựa hồ có lời muốn nói, “Có chuyện cứ việc nói thẳng đi!”
“Lần này dơi hút máu…”, do dự một chút, vẫn quyết định hỏi, “Vi thần muốn nghe một chút quá trình cụ thể?”
“Nga.” Nhìn chung quanh các vị đại thần đều dựng tai lên một chút, liền Hoàng Lan Chanh cũng cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm nàng, Hoàng Tố Yên trầm ngâm một chút, sắp xếp lại ngôn ngữ, đem chuyện đã xảy ra khi mình đi đến Lăng Hi, cùng với chuyện đã xảy ra ở Phùng trang sau đó, đương nhiên chuyện về tu chân cùng tu ma thì không có nói ra, nếu như nói còn không biết phải giải thích bao nhiêu!
“… Nói cách khác, chủ mưu cũng là một cao thủ giống như người ám sát tiền triều nữ hoàng lúc trước?” Kinh ngạc nhìn Hoàng Tố Yên, binh bộ thượng thư Thư Lương khiếp sợ vì trên thế giới này lại còn có người có công pháp quỷ dị như vậy. Nhưng vừa nghĩ, người như vậy cũng không phải là đối thủ của nữ hoàng bệ hạ, như vậy công lực của bệ hạ…
Nhìn biểu tính mọi người có chút biến sắc, Hoàng Tố Yên gợi lên độ cong không biết có được gọi là tươi cười hay không, “Lần này trở về, trẫm rất vui mừng nhìn thấy triều đình tăng thêm một ít quan viên mới, những quan viên vị biếm quan hoặc bị xử tử, các ái khanh hẳn rất rõ rang nguyên nhân, trẫm hận nhất chính là lừa trên gạt dưới. Chỉ cần các ái khanh có thể làm tốt chức trách của mình, trẫm tự nhiên sẽ không bạc đãi.”
“Chúng thần ghi nhớ bệ hạ giáo huấn ——” Cung kính hành lễ đáp. Đối mặt với nữ hoàng cường đại trước mắt, không có ai dám không tuân theo quy tắc, cũng chính bởi vì phần này thực lực, mới làm cho tất cả mọi người thật tâm thực lòng thần phục.
“Ân, các ngươi biết là được rồi!” Tạm thời không cần nói cho các nàng biết quyết định sau này của nàng, Hoàng Tố Yên chỉ lnhàn nhạt gật gật đầu, liền muốn các đại thần lần lượt báo cáo công việc trong khoảng thời gian này.
Mãi cho đến trăng sáng lên cao, các giọng thảo luận trong chính sự điện mới ngừng lại. Đây là lần “Làm việc” lâu nhất, đồ ăn đều cho ngự thiện phòng trực tiếp đưa đến chính sự điện, ngay cả Hoàng Tố Yên vẻ mặt cũng có chút mệt mỏi, càng không cần nói đến những đại thần đó.
“Hôm nay đến đây thôi, trẫm cũng cảm thấy như vậy đã ổn thỏa.” Phất phất tay, Hoàng Tố Yên đang chuẩn bị đứng dậy, liền thấy Lễ bộ thượng thư Nguyên Mai tiến lên một bước, “Còn có chuyện gì sao?”
“Khởi bẩm bệ hạ, hai ngày nay sứ thần Lăng Hi phái tới được vi thần an bài ở trạm dịch, không biết bệ hạ có muốn ngày mai triệu kiến hay không?”
“Ân, liền ngày mai đi!” Hoàng Tố Yên đứng dậy, “Đều lui ra đi!” Nói xong liền rời chính sự điện, hậu cung còn có người chờ nàng a! Sáng hôm nay thấy được bọn Ngạo Ngôn cư nhiên đều không thể chờ đợi được chạy ra, hoàn hảo vẫn có chút đúng mực, chỉ đứng ở trên thành lâu hoàng thành nhìn.
Trong lòng nàng cũng có thể hiểu được cảm thụ của bọn họ, dù sao cả ngày ở hậu cung, tin tức bế tắc lo lắng khiến cho người ta dằn vặt, cho nên nàng ở trong lòng quyết định muốn hảo hảo mà bồi thường bọn họ, liền để cho bọn họ tham dự vào kế hoạch của chính mình đi! Nghĩ tới đây, trên gương mặt mệt mỏi của Hoàng Tố Yên mới lộ ra một nụ cười ấm áp.
Ở ngoài cửa gõ mấy cái, thấy bên trong không phản ứng, Mị thoáng cái sắc mặt liền biến trắng, dùng sức đẩy cửa ra, vọt vào, nhìn thấy tình cảnh làm cho tim của hắn quả thực muốn nhảy ra ngoài. Chỉ thấy trên người Hoàng Tố Yên cùng Nam Cung Hạo Nhiên đều bao quanh một tầng hắc vụ, cùng với lần trước trên người nữ hoàng Lăng Hi giống hệt, mà hắc vụ lần này so với khi đó còn muốn dày đặc hơn, giống vật còn sống vòng quanh hai người trên giường, tựa hồ đang tìm nơi nào đó để “Đột phá” …
“Yên ——” Mị cả kinh hét to một tiếng, muốn bổ nhào tới.
“Mị, đừng tới đây! Mau đi!” Lúc này Hoàng Tố Yên bảo Mị dừng bước, mặc dù nhắm mắt lại, thế nhưng đầu hơi chuyển về phía Mị, biểu tình trên mặt cũng không chút nào thống khổ giống Lăng Hi nữ hoàng bị hắc vụ vây quanh lúc trước, mà là ngưng trọng!
Nhìn thấy biểu tình của Hoàng Tố Yên, Mị tựa như thở dài, ngoan ngoãn hướng về phía sau lui mấy bước, một mực thối lui tới cửa, cũng thuận tiện ngăn trở bọn Lãnh Nhan bị hắn la to kéo tới.
“Tiểu thư làm sao vậy? Mị, ngươi đừng cản trở a!” Trong đám người bọn họ Hạ Vân là người xúc động nhất, thấy Mị chắn cửa, liền không thể chờ đợi được muốn chen vào.
“Hạ Vân, Yên đang ở thời khắc mấu chốt, ngươi đừng đi vào quấy rầy nàng!” Là thanh âm Lãnh Nhan. Mị chỉ rầm mặt chắn phía trước các nàng, lại một câu cũng chưa nói.
“Nhìn Mị như vậy liền biết tiểu thư lúc này là không thể bị quấy rầy!” Uyển Tùy cũng nắm tay gõ mạnh Hạ Vân một cái, tính tình hay xúc động của nàng chừng nào mới sửa đổi được đây? Nếu như tiểu thư xảy ra chuyện, Mị nhất định là người thống khổ nhất, sao còn có thời gian cản trở các nàng như vậy?
“Nga ——” Hạ Vân lúc này mới nhìn đến sắc mặt ám trầm của Mị, yên tĩnh đứng qua một bên. Chỉ có hai thiện lương phu quân kia của nàng mới đi qua an ủi nàng, những người khác đều không để ý tới nàng, cũng chỉ chăm chú nhìn chằm chằm trong phòng…
“Các ngươi làm cái gì vậy?” Khoảng chừng trải qua nửa canh giờ, Hoàng Tố Yên mới từ bên trong đi ra, thấy mấy người đứng ở cửa vẫn duy trì một tư thế, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, “Muốn làm pho tượng sao?”
“Pho tượng là cái gì?” Người trước hết đặt câu hỏi ngoại trừ Hạ Vân còn ai vào đây?
“Lười giải thích với ngươi!” Không cẩn thận nói một từ ngữ kiếp trước, Hoàng Tố Yên liếc mắt nhìn Hạ Vân, cùng nàng giải thích, còn không biết muốn nói tới khi nào đâu!
“Yên, mệt lắm không?” Cẩn thận nghe ra trong giọng nói Hoàng Tố Yên ẩn giấu vẻ uể oải, Mị đi tới, kéo tay Hoàng Tố Yên thăm chừng.
“Được rồi, được rồi, ta không sao!” Đem Mị ôm vào trong lòng, hôn lên cái trán trơn bóng của hắn, Hoàng Tố Yên cười nói: “Đây chỉ là một quá trình bình thường mà thôi.”
“Như vậy mà tính là bình thường sao?” Kinh ngạc ngẩng đầu, Mị nhìn chằm chằm mắt Hoàng Tố Yên, không buông tha bất luận một tia biểu cảm giấu giếm trong đó.
“Đúng vậy.” Khẳng định gật gật đầu, Hoàng Tố Yên cười nhẹ vỗ về mái tóc dài đen bóng của Mị, “Ngươi yên tâm, không thể gây thương tổn được ta.”
“Ân.” Xác định Hoàng Tố Yên không có lừa hắn, lúc này Mị mới một lần nữa tựa trong lòng Hoàng Tố Yên hưởng thụ cảm giác hạnh phúc giờ khắc này.
“Chậc chậc, các ngươi nhìn kìa, hoàn toàn không đem mấy người chúng ta để vào mắt mà!” Hạ Vân tựa ở trên tường một bộ ‘Ta rất bất mãn’.
Hoàng Tố Yên lúc này mới nhìn về phía nàng, khóe miệng cong lên một cái cười mỉm khó hiểu, “Vân nhi, ngươi lại có nhiệm vụ.”
“Ách?” Sợ đến lui về phía sau một bước dài, Hạ Vân biết mỗi một lần tiểu thư đối nàng vừa cười vừa nói như vậy ắt hẳn là không có chuyện gì tốt, “Ta là người có gia quyến, vẫn thành thật ngốc ở kinh thành thật là tốt nhất!” Lấy lòng hướng Lãnh Nhan bên kia nháy mắt. Ai biết Lãnh Nhan làm bộ không nhìn thấy đầu chuyển hướng về nơi khác. Mà Uyển Tùy thì lại cười vui sướng khi người gặp họa.
Hạ Vân cùng Lãnh Nhan các nàng trong lúc “Giao lưu” ánh mắt tất cả đều bị Hoàng Tố Yên nhìn ở trong mắt, vẫn cái loại tươi cười này nhìn chằm chằm Hạ Vân: “Gia quyến thôi mà! Ta giúp ngươi chiếu cố!”
“Ách?” Hạ Vân đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Hoàng Tố Yên cũng ý thức được khẩu khí vừa rồi của mình dường như không được thích hợp cho lắm, cảm giác được thân thể Mị chấn động, Hoàng Tố Yên thoáng có chút lúng túng nhìn Hạ Vân thần tình phòng bị, “Khụ, các ngươi biết ta không phải ý tứ kia, ta muốn nói là gia quyến của Vân nhi, ta sẽ an bài người bảo hộ, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng an toàn của bọn họ!“
“Nga ——” Uyển Tùy có chút ý xấu đem kia thanh “Nga” kéo dài âm, bị Hoàng Tố Yên trừng liếc mắt một cái.
“Thế nhưng…” Hạ Vân còn muốn giãy giụa.
“Không có nhưng mà, đây là mệnh lệnh!” Một lần nữa tìm được uy nghiêm của thượng vị giả, Hoàng Tố Yên cố ý nghiêm mặt nói.
“Vâng…” Sau khi biết tiểu thư bảo rằng đó là mệnh lệnh thì hoàn toàn không còn đường sống, Hạ Vân đột nhiên cảm giác mình thực sự quá xui xẻo, vì sao mỗi một lần nàng cười cợt một tí, tiểu thư cũng có nhiệm vụ cho nàng chứ? Mà những nhiệm vụ này cũng chẳng tốt lành gì cho cam, tựa như sự kiện Ma Cung lần trước, làm cho nàng mấy ngày không ngủ ngon giấc!
“Đúng rồi, tiểu thư, Nam Cung công tử tỉnh chưa?” Uyển Tùy đột nhiên nhớ lại nguyên nhân chủ yếu cả nhóm người bọn họ sáng sớm đứng ở cửa phòng “Nói chuyện phiếm”.
“Không, vẫn chưa.” Nói xong, Hoàng Tố Yên cũng có chút uể oải, nỗ lực mấy ngày nay tựa hồ không có hiệu quả gì, có lẽ là bởi vì ma hóa vật kia đối linh lực người tu chân trời sinh bài xích, nàng mỗi lần dụng công muốn bức nó ra, thì sẽ lọt vào trình độ phản kích bất đồng , nàng đưa vào phần linh lực càng mạnh, trình độ phản kích lại càng cường, mà vì thân thể Nam Cung Hạo Nhiên, nàng lại không thể cứng đối cứng, bởi vậy mỗi lần đều chỉ có thể lui ra. Tình cảnh vừa nãy Mị nhìn thấy cũng chính là linh lực dẫn ra ma khí, tính toán đột phá thân phòng ngự tiến vào trong thân thể nàng. Mà nàng lo lắng bảo Mị tránh xa chính là sợ ma khí kia sẽ quay sang công kích Mị, như vậy có khả năng Mị cũng sẽ biến thành bộ dáng Nam Cung Hạo Nhiên hiện tại, đó là chuyện nàng không muốn nhìn thấy nhất.
“Ngay cả tiểu thư cũng không trị được sao?” Uyển Tùy có chút kinh ngạc há hốc miệng. Nàng cho rằng trên thế giới này tiểu thư đã là đại phu giỏi nhất, trước đây các nàng bị các loại vết thương như xương gãy, tiểu thư cũng có thể thoáng cái chữa khỏi, lần này thế nào lại…
“Ta nghĩ nhất định phải tìm được một vài thứ làm phụ trợ mới được!” Suy nghĩ một hồi, Hoàng Tố Yên vẫn buông tha cách đơn giản nhất _ dùng linh lực tu chân cứu Nam Cung Hạo Nhiên. Nàng không phải không thừa nhận bởi vì giết qua hai “Người tu ma”, đã nghĩ công pháp tu ma quá đơn giản.
“Thứ gì đó bây giờ chúng ta không có sao?” Lãnh Nhan mở miệng nói. Không phải nàng tự đại, mà là có được cửa hàng trải rộng toàn bộ đại lục, cùng với thế lực kéo dài tới mỗi một cái góc Tác Hồn của đại lục, có rất ít nơi không có căn cứ của các nàng.
“Không, lần này có gì đó không giống.” Dừng lại một chút, Hoàng Tố Yên có chút nhụt chí tiếp tục nói: “Bởi vì cụ thể là cái gì, ta cũng không biết. Chỉ có thể đi tìm thứ có thể làm cho ma vật trong cơ thể phản ứng.” Ma môn gì đó nàng không hiểu nhiều, kỳ thực ngay cả vài thứ trong tu chân nàng cũng không hiểu nhiều, không có biện pháp a!
Không có sư phó chỉ dạy, cũng chỉ có thể tự mình tìm tòi mà thôi.
“A?” Uyển Tùy lúc này cũng không thể tiếp tục bảo trì bộ dạng “Lãnh nhân”. Như vậy mỗi một câu mà Hoàng Tố Yên trả lời khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Trên mặt cam giác nóng ran, Hoàng Tố Yên không kiên nhẫn rống lên một câu: “Bộ các ngươi nghĩ ta là thần tiên a?! Cái gì cũng biết?”
Rất có ăn ý đồng thời gật gật đầu. Gật đầu xong, ba người Lãnh Nhan cũng cảm thấy buồn cười, “Ha ha ha, trước đây chúng ta mang tư tưởng gì vậy trời?”
Nhìn nhóm “Người điên” này, Hoàng Tố Yên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhận thấy được Mị ở trong lòng lay động thân thể, nàng càng thêm cảm thấy bất đắc dĩ.
Thật vất vả đợi được mọi người đều hết cười, Hoàng Tố Yên mới mở miệng lần nữa, “Không phải chúng ta nên chuẩn bị một chút, chẳng lẽ thực sự muốn dùng một buổi sáng liền đứng ở cửa phòng ‘Nói chuyện phiếm’ ?”
Nhìn nhau cười, sôi nổi đều đi trở về phòng của mình thu dọn đồ đạc.
“Yên, ngươi định làm như thế nào?” Mị chờ mọi người đều đi ra ngoài, mới từ trong lòng Hoàng Tố Yên ngẩng đầu.
“Chúng ta trở lại kinh thành trước rồi hãy nói!”
Lông mày dãn ra, trong lòng Hoàng Tố Yên đã có ý nghĩ, “Đầu tiên, muốn trước cưới ngươi về nhà!”
Vệt đỏ ửng thật vất vã mới tiêu tan nay lại tràn đầy trên mặt, Mị chỉ nhẹ gõ Hoàng Tố Yên một chút, liền vào gian phòng thu dọn đồ đạc.
Đơn giản dùng qua bữa sáng, nhóm người Hoàng Tố Yên liền bước lên con đường trở lại kinh thành.
Lần này trở về bầu không khí so với lúc đi dễ chịu hơn, dọc theo đường đi Hạ Vân vẫn không quản nổi miệng mình, dù sao cũng phải đi hoàn thành nhiệm vụ, nàng cũng không muốn bị đè nén! Trong xe ngựa sinh động nhất chính là nàng, nhưng hai tiểu phu quân kia của nàng thì lại yên tĩnh ngồi ở một bên nghe nàng nơi đó cao đàm khoát luận, mặt lộ vẻ mỉm cười, thỉnh thoảng mới vì Hạ Vân nói đến có chút khát nước liền săn sóc đưa lên một chén nước trà.
Hoàng Tố Yên đem Nam Cung Hạo Nhiên an trí hảo, đem Mị ôm vào trong lòng, hiện tại ngoài Nam Cung Hạo Nhiên ra hắn cũng chính là đối tượng trọng điểm cần được bão hộ a! Hoàng Tố Yên mỗi khi liếc nhìn bụng Mị liền ở trong lòng kinh ngạc một chút, nơi đó có con của nàng! Nàng thế nhưng làm cho một nam nhân mang thai con nàng, cái ý nghĩ này một mực trong đầu của nàng xoay tròn. Mặc dù lúc còn rất nhỏ có nhìn đến sách liên quan đến phương diện nam tử mang thai, nhưng nó thật sự xuất hiện, đặc biệt còn là của mình, để nàng cảm thấy một trận kinh ngạc!
“Ta nói tiểu thư, người không nói chuyện, cũng không nên ngây ngô cười a!” Hạ Vân nhíu mày, tà tà tựa ở trên người phu quân.
“Ngây ngô cười?” Hoàng Tố Yên cảm thấy khóe miệng của mình khẳng định co quắp, cái từ “Ngây ngô cười” này là lần đầu tiên có người dùng để hình dung nàng a!
“Phốc xích”, Mị không nhịn được mà bật cười.
Hoàng Tố Yên cúi đầu nhìn Mị xảo tiếu xinh đẹp*, “Ta vừa cười ngây ngô sao?”
*Nụ cười tinh xảo, xinh đẹp.
“Không có, chỉ là…” Dừng lại một chút, trong đôi mắt đẹp của Mị tiếu ý càng đậm hơn, “Biểu tình vừa rồi của Yên rất khôi hài!”
Bất đắc dĩ nhìn Hạ Vân đã cười ngã vào trên người phu quân, nàng liền cố ý nói như vậy đi! Chú ý tới Lãnh Nhan cùng Uyển Tùy mặt băng sơn cũng không thấy, Hoàng Tố Yên chỉ có thể nhận mệnh tựa đầu quay sang một bên, nhìn ngoài cửa sổ một mảnh diễm sắc.
Hoan thanh tiếu ngữ vẫn duy trì liên tục cho đến kinh thành, có Hạ Vân kẻ dở hơi ở đây, tuyệt đối yên tĩnh không được.
Mới vừa vào cửa thành, liền nghe ngoài xe, tiếng la khí thế ngập trời: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——” .
Phân phó mấy người ngoan ngoãn ngốc ở trong xe, Hoàng Tố Yên liền vén màn đi ra ngoài.
“Bình thân ——” Bỏ thêm một tia linh lực, thanh âm được truyền đến rất xa, đủ làm cho tất cả mọi người trước mắt nghe thấy được.
“Tạ nữ hoàng bệ hạ ——” bách tính đều đứng lên. Trên mặt mỗi người đều là biểu tình kích động, nhìn nữ hoàng tuyệt mỹ như thiên thần, trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ thần phục cả đời.
Từ ngày hôm trước liền nhận được tin tức tể tướng truyền đến, nói là sứ giả Lăng Hi đã đến kinh thành, hướng quốc gia của ta trình văn thư trọn đời thân thiện hữu hảo, cũng bày tỏ tý đồ trở thành nước phụ thuộc Hoàng Nguyệt. Hoàng Tố Yên cũng phân phó đem những thứ trải qua trong lần xuất hành này công bố với dân chúng, cũng không phải là muốn cái thanh danh kia, mà là đã giấu giếm không được, cùng với làm cho một ít người hữa tâm xung quanh đồn đại, còn không bằng mình đây tự công bố ra, làm cho các bách tính đều biết, như vậy cũng sẽ giảm thiểu một chút phiền toái!
Tình hình trước mắt cũng là Hoàng Tố Yên dự kiến, có một nữ hoàng mạnh mẽ như vậy, là hy vọng của mỗi người dân Hoàng Nguyệt! Hơn nữa mặc dù không để ý, thế nhưng làm nữ hoàng làm như vậy cũng có thể làm giảm thiểu trở ngại sau này khi nàng làm việc!
Nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, Hoàng Tố Yên đi tới trước mặt tể tướng, “Tể tướng đại nhân, trong khoảng thời gian này vất vả khanh rồi!”
“Không vất vả, việc này đều là chức trách của vi thần, bệ hạ có thể bình an trở về, vi thần đại biểu tất cả đại thần vạn phần vui mừng a!” Nói xong trong mắt vị nguyên lão hai triều thế nhưng nổi lên ánh nước.
“Tể tướng đại nhân, các vị ái khanh, trẫm khiến các ngươi lo lắng rồi!” Lúc này, ngay cả Hoàng Tố Yên tính tình vốn lãnh đạm cũng không thể không thừa nhận, loại chân tình này bộc lộ thực sự rất làm cho người ta cảm động!
Nhìn thấy nữ hoàng ánh mắt chân thành, các vị đại thần đều cảm động một phen, trong mắt đồng loạt đong đầy ánh nước.
Hoàng Tố Yên nhìn chung quanh một chút, phát hiện hơn mấy khuôn mặt mới, cùng thiếu mấy “người cũ”, âm thầm cùng tể tướng trao đổi một ánh mắt, Hoàng Tố Yên không nói gì gật gật đầu.
Giương mắt thấy thành lâu hoàng thành cách đó không xa vài bóng người, khóe miệng Hoàng Tố Yên lộ ra một tia cười ấm áp, “Mọi người đều tiến cung báo cáo cặn kẽ một chút đoạn thời gian này đã xảy ra chuyện gì đi!” Đứng ở chỗ này cũng có một khoảng thời gian, để những bách tính đó luôn luôn dùng cái loại ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm, dù có là Hoàng Tố Yên cũng có chút chịu không nổi.
Trở lại hoàng cung, Hoàng Tố Yên mới tính chân chính thoải mái hơn, có loại cảm giác an tâm khi về tới địa bàn của mình. Mị cùng Nam Cung Hạo Nhiên cũng phân phó xuống, hảo hảo an trí. Đối với những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, mặc dù mỗi ngày đều có tấu chương đưa đến, thế nhưng đây chẳng qua là tể tướng cùng hoàng tỷ chọn lựa những phần quan trọng đưa cho nàng, mà cái khác đều là các nàng thương lượng rồi quyết định, dù sao mình vẫn là một nữ hoàng, tất cả sự tình quốc nội phát sinh chính mình nhất định phải rõ như lòng bàn tay.
Chính sự điện…
Mặc dù bây giờ không phải là thời gian lâm triều, thế nhưng nữ hoàng vừa mới trở về, tập thể một lần chính thức “Tụ hội” là phải có.
“Chúng thần khấu kiến nữ hoàng bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——” Hành lễ ắt không thể thiếu.
“Hãy bình thân!” Vung tay nhẹ lên, Hoàng Tố Yên chuyển hướng Hoàng Lan Chanh, “Hoàng tỷ, mấy ngày này vất vả tỷ!” Vốn hoàng tỷ cũng không có ý muốn tham dự, nhưng bởi vì Hoàng Tố Yên kiên trì, mới xuất hiện ở chính sự điện. Đối với chuyện cần làm sau này, Hoàng Tố Yên nhất định phải giải quyết hậu cố chi ưu*, mà Hoàng Lan Chanh là sự lực chọn tốt nhất, không phải vì bí mật huyết thống hoàng thất, trong mắt người ở bên ngoài Hoàng Lan Chanh vẫn là người thừa kế thuận vi duy nhất!
*Những nỗi ưu phiền lo lắng sau lưng những người làm việc lớn
“Không có gì!” Tại trước mặt nhiều ngoại nhân như vậy, Hoàng Lan Chanh tận lực ít mở miệng.
“Tể tướng.” Không để ý Hoàng Lan Chanh ít lời, biết ngăn cách trong lòng nàng sẽ rất khó để tiêu trừ, Hoàng Tố Yên quay đầu sang tể tướng bên cạnh tựa hồ có lời muốn nói, “Có chuyện cứ việc nói thẳng đi!”
“Lần này dơi hút máu…”, do dự một chút, vẫn quyết định hỏi, “Vi thần muốn nghe một chút quá trình cụ thể?”
“Nga.” Nhìn chung quanh các vị đại thần đều dựng tai lên một chút, liền Hoàng Lan Chanh cũng cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm nàng, Hoàng Tố Yên trầm ngâm một chút, sắp xếp lại ngôn ngữ, đem chuyện đã xảy ra khi mình đi đến Lăng Hi, cùng với chuyện đã xảy ra ở Phùng trang sau đó, đương nhiên chuyện về tu chân cùng tu ma thì không có nói ra, nếu như nói còn không biết phải giải thích bao nhiêu!
“… Nói cách khác, chủ mưu cũng là một cao thủ giống như người ám sát tiền triều nữ hoàng lúc trước?” Kinh ngạc nhìn Hoàng Tố Yên, binh bộ thượng thư Thư Lương khiếp sợ vì trên thế giới này lại còn có người có công pháp quỷ dị như vậy. Nhưng vừa nghĩ, người như vậy cũng không phải là đối thủ của nữ hoàng bệ hạ, như vậy công lực của bệ hạ…
Nhìn biểu tính mọi người có chút biến sắc, Hoàng Tố Yên gợi lên độ cong không biết có được gọi là tươi cười hay không, “Lần này trở về, trẫm rất vui mừng nhìn thấy triều đình tăng thêm một ít quan viên mới, những quan viên vị biếm quan hoặc bị xử tử, các ái khanh hẳn rất rõ rang nguyên nhân, trẫm hận nhất chính là lừa trên gạt dưới. Chỉ cần các ái khanh có thể làm tốt chức trách của mình, trẫm tự nhiên sẽ không bạc đãi.”
“Chúng thần ghi nhớ bệ hạ giáo huấn ——” Cung kính hành lễ đáp. Đối mặt với nữ hoàng cường đại trước mắt, không có ai dám không tuân theo quy tắc, cũng chính bởi vì phần này thực lực, mới làm cho tất cả mọi người thật tâm thực lòng thần phục.
“Ân, các ngươi biết là được rồi!” Tạm thời không cần nói cho các nàng biết quyết định sau này của nàng, Hoàng Tố Yên chỉ lnhàn nhạt gật gật đầu, liền muốn các đại thần lần lượt báo cáo công việc trong khoảng thời gian này.
Mãi cho đến trăng sáng lên cao, các giọng thảo luận trong chính sự điện mới ngừng lại. Đây là lần “Làm việc” lâu nhất, đồ ăn đều cho ngự thiện phòng trực tiếp đưa đến chính sự điện, ngay cả Hoàng Tố Yên vẻ mặt cũng có chút mệt mỏi, càng không cần nói đến những đại thần đó.
“Hôm nay đến đây thôi, trẫm cũng cảm thấy như vậy đã ổn thỏa.” Phất phất tay, Hoàng Tố Yên đang chuẩn bị đứng dậy, liền thấy Lễ bộ thượng thư Nguyên Mai tiến lên một bước, “Còn có chuyện gì sao?”
“Khởi bẩm bệ hạ, hai ngày nay sứ thần Lăng Hi phái tới được vi thần an bài ở trạm dịch, không biết bệ hạ có muốn ngày mai triệu kiến hay không?”
“Ân, liền ngày mai đi!” Hoàng Tố Yên đứng dậy, “Đều lui ra đi!” Nói xong liền rời chính sự điện, hậu cung còn có người chờ nàng a! Sáng hôm nay thấy được bọn Ngạo Ngôn cư nhiên đều không thể chờ đợi được chạy ra, hoàn hảo vẫn có chút đúng mực, chỉ đứng ở trên thành lâu hoàng thành nhìn.
Trong lòng nàng cũng có thể hiểu được cảm thụ của bọn họ, dù sao cả ngày ở hậu cung, tin tức bế tắc lo lắng khiến cho người ta dằn vặt, cho nên nàng ở trong lòng quyết định muốn hảo hảo mà bồi thường bọn họ, liền để cho bọn họ tham dự vào kế hoạch của chính mình đi! Nghĩ tới đây, trên gương mặt mệt mỏi của Hoàng Tố Yên mới lộ ra một nụ cười ấm áp.
/67
|